Chương
Lê Minh Nguyệt: “… Anh làm chuyện xấu xa mà còn nói chuyện chày cối nữa à?”
“Tôi có làm chuyện xấu với ai thì cũng không làm với cô đâu, cúi đầu, tự nhìn ngực mình đi”
“Nhìn rồi”
“Nhìn thấy cái gì?”
“Không nhìn thấy gì cả”
“Vậy thì đúng rồi, không nhìn thấy gì cả, kích thước rõ ràng như vậy cô nghĩ tôi mù mới nhìn không ra á?”
Lê Minh Nguyệt: “…!I!”
“Chăm sóc Nhược Vũ cho đàng hoàng đi, nếu cô dám dẫn Nhược Vũ chạy lung tung, lỡ xảy ra chuyện gì tôi lột da cô đó!” Nói xong cũng không cho Lê Minh Nguyệt bất kỳ cơ hội phản bác nào đã thẳng tay cúp điện thoại.
Lê Minh Nguyệt rống lên: “Hà Duy Hùng chết tiệt”
Lê Nhược Vũ nhìn dáng vẻ đấu võ mồm của Lê Minh Nguyệt, không khỏi nở nụ cười, nếu như Hà Duy Hùng có thể kiềm chế lại, đối xử tốt với Lê Minh Nguyệt một chút thì hai người cũng có thể trở thành một cặp rất tốt: “Em với Hà Duy Hùng sao rồi? Làm lành rồi sao?”
“Làm lành cái gì chứ, em cũng đâu có cãi nhau với anh ta.” Lê Minh Nguyệt chuyện nào ra chuyện nấy rõ ràng, cho đến nay quan hệ giữa cô ấy và Hà Duy Hùng vẫn luôn là chế độ nhân viên – nô lệ và ông chủ.
Nếu như không vì lo cho Lê Nhược Vũ, nếu như hôm nay nhìn thấy Hà Duy Hùng một mình ở trong bệnh viện, thì chắc chẳn cô sẽ giả bộ như không quen không biết, càng không thèm chào.
hỏi, ở đâu ra chuyện cãi nhau với làm lành.
Lê Minh Nguyệt thật sự nghiêm túc chăm sóc.
cho Lê Nhược Vũ giống như trong công việc, cô šy còn cố tình lên mạng tìm rất nhiều tư liệu, làm một vài món ăn bổ dưỡng thích hợp cho Lê Nhược Vũ ăn.
Lê Minh Nguyệt thật sự giống như một mặt trời nho nhỏ, sẽ toả sáng ấm áp, ở bên cạnh cô ấy làm bản thân cảm thấy rất nhẹ nhõm tự do.
Ở bên cạnh Lê Minh Nguyệt, vết thương của cô đã dần lành lại.
Hà Duy Hùng biết Lê Nhược Vũ tránh né nghi ky, anh ta cũng rất biết điều, ngoài việc thỉnh thoảng đến ăn chực một bữa cơm thì cũng không cố tình ở lại chỗ này.
Nhưng mà mỗi lần Lê Nhược Vũ đi bệnh viện kiểm tra, Hà Duy Hùng đều tới đón rất đúng giờ.
Hôm nay Lê Nhược Vũ đến bệnh viện tháo băng, Hà Duy Hùng lại ất sớm, còn sẵn tiện ăn chùa một bữa cơm.
Lê Minh Nguyệt luôn hờn giận anh ta, nói anh ta có tiền quá trời mà còn keo kiệt, có một bữa cơm mà cũng ăn chùa.
Lê Nhược Vũ nhìn hai kẻ dở hơi đấu võ mồm, không nhịn được cười trộm.
Hai kẻ dở hơi này lại nhất trí dừng động tác, quay sang trừng cô, hỏi cô cười cái gì.
Cô đành phải liên tục nói không cười gì cả, chỉ cảm thấy hai người họ, một đẹp trai sáng sủa, một xinh đẹp rạng ngời.
Hà Duy Hùng và Lê Minh Nguyệt ồ lên một tiếng, tuy biết rõ đây là lời nói dối, nhưng nghe xong cũng vui vẻ không tiếp tục dò xét nữa.