Chương
Mà trên con đường này, không cần biết là đi tới đâu, từ đầu tới cuối, Lâm Minh vẫn nắm chặt lấy tay cô quyết không buông ra.
Hành động của hai người đã hành hạ những người nhân viên còn ế mốc meo ở trong tập đoàn quốc tế nhà họ Lâm phải gào thét, vì vậy chỉ có thể tiến hành tình hữu nghị giữa các bộ phận với nhau, có thể thoát được kiếp độc thân thì cứ thoát đi.
Trí nhớ của Lê Nhược Vũ cũng được coi là tốt, vì vậy nhìn thấy rất nhiều người lạ vui đùa ầm ÿ như vậy thì cũng không thấy kỳ quái.
Trong lúc Lâm Minh mở cuộc họp, cô nhàn rỗi không có việc gì làm, nên mới kéo lấy Trợ lý Lục Tố trò chuyện một hồi.
Đến lúc đó mới biết, sau khi xảy ra sự việc náo loạn của Lâm Thùy Ngọc, Lâm Minh đã thay đổi hết toàn bộ nhân viên ở tầng dưới, chỉ cần ai có ý kiến gì đó, hay ai đã từng trêu chọc Lâm Thùy Ngọc là bà bé, hay là giúp đỡ lấy lại công bằng cho Lâm Thùy Ngọc, thậm chí là có quan hệ tốt với Lâm Thùy Ngọc đi chăng nữa, thì đều bị đuổi việc, nếu không công ty làm sao có thể ổn định như bây giờ chứ?
Mà những khuôn mặt mới ở đây, có những người là được các công ty khác đề cử tới, có những người là vượt qua vòng phỏng vấn.
Nghe xong những điều này, trái tim của Lê Nhược Vũ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Rất lâu rồi Lâm Minh không đến công ty, vì vậy việc cần giải quyết tích tụ quá nhiều, khiến cho cuộc họp lần này diễn ra vô cùng dài, mãi mà vẫn chưa thể kết thúc.
Lê Nhược Vũ đứng ở dưới tầng cứ đi đi lại cô muốn mua một chút đồ ngọt rồi quay lại.
Vừa đi vào thang máy dành cho tổng giám đốc để xuống lầu, lại nhìn thấy Viên Vũ đang vô cùng phần nộ xông về phía mình.
Viên Vũ là hình ảnh điển hình của người phụ nữ nội trợ truyền thống Việt Nam, tính cách của bà rất dịu dàng, giúp chồng dạy con, rất ít khi gây chuyện với người khác, cũng rất ít khi tức giận.
Tính khí của Lê Hải Thiên lại khá khó chiều, ở nhà Viên Vũ cũng chỉ có tác dụng trung hoà mọi người với nhau.bg-ssp-{height:px}
‘Viên Vũ vậy mà lại chủ động nổi giận với người khác? Trong ấn tượng của Lê Nhược Vũ chưa từng có tiền lệ này.
Nhưng lần này Viên Vũ vừa đi tới, liền tát cho Lê Nhược Vũ một cái Một tiếng “Chát” vang lên, vô cùng vang dội.
Lê Nhược Vũ không hề phòng bị đã bị đánh cho ngoẹo cả đầu, vẻ tươi cười trên mặt cô còn chưa kịp mất đi đã cứng đờ lại.
Những người đứng trong sảnh chính nhìn thấy có chuyện không hay, cũng không dám đụng tới Lê Nhược Vũ, chỉ vội vàng kéo lấy Viên Vũ ra xa.
Viên Vũ cũng chẳng thèm nổi giận với những người đang kéo lấy mình, ngược lại vô cùng độc ác nhìn về phía Lê Nhược Vũ, không biết tốt xấu liền mắng mỏ: “Tôi nuôi cô đúng là tốn cơm tốn gạo!”
Kể từ bé tới lớn, đây là lời nói nặng nề nhất mà Lê Nhược Vũ từng được nghe.
Một hồi lâu sau, Lê Nhược Vũ mới hồi tỉnh lại, cô xoa xoa bên má vừa bị Viên Vũ tát cho kia.
Lực tay của Viên Vũ không lớn, nên mặc của cô cũng chẳng đau mấy, chỉ là trong lòng lại đau đớn vô cùng.
Cô vẫn đứng ngay chỗ đó, khó hiểu mà hỏi bà ta: “Mẹ làm sao vậy?”