Chương 460
Sau đó, cô rút bàn tay của mình ra khỏi nắm tay anh, đi ra mở cửa.
Cô cảm giác sợ hãi, rụt rè nghiêng đầu liếc nhìn qua khe cửa. Vậy mà, hóa ra người ở ngoài cửa lại là Lê Minh Nguyệt.
Cô ấy nhìn thấy Lê Nhược Vũ là người đi ra mở cửa thì lúc này mới thoải mái, tự nhiên bước vào trong nhà, trên tay còn xách theo hai túi lớn chứa đầy những loại thực phẩm vừa mua ở siêu thị. Cô ấy vừa đi vào vừa nói: “Nhược Vũ, nghe nói em muốn ăn chân giò cách thủy do chị làm, nên thuận tiện chị đã mua thêm thật nhiều đồ ăn đến đây để nấu cho em ăn đói”
“Một mình chị đến đây sao?” Lê Nhược Vũ ngạc nhiên mà nhìn cô ấy, nhưng hình như cô ấy cũng chưa hề nói thế.
Vả lại, hình như Lê Minh Nguyệt đâu có biết địa chỉ nhà mới của cô chứ.
“Còn có Hà Duy Hùng nữa, là do anh ấy đưa chị tới đây. Lê Minh Nguyệt xấu hổ, cúi đầu nói: “Anh ấy đang tìm chỗ đỗ xe, chị không muốn đợi anh ấy nên đã tự chạy lên đây trước.”
Lê Minh Nguyệt vui vẻ, xúc động muốn ôm Lê Nhược Vũ nhưng bởi vì trên tay còn đang bận xách hai túi nguyên liệu niấu ăn, lo sợ sẽ lỡ tay cọ bẩn quần áo của cô nên cô ấy đặt những đồ trong tay xuống.
Lê Nhược Vũ đón một túi to từ trong tay cô ấy, rồi dẫn đường cho Lê Minh Nguyệt đi vào trong phòng bếp.
Từ sau khi Lê Minh Nguyệt đến đã làm cho bầu không khí nặng nề vừa rồi nhẹ nhõm đi không ít, cuối cùng cũng giúp cho Lê Nhược Vũ cảm thấy dễ thở tại để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Lê Minh Nguyệt là một người luôn vui vẻ, lúc nào con người cô ấy cũng tràn đầy năng lượng tích cực: Lê Nhược Vũ không biết là điều đó có thể truyền đi cho những người khác hay không nhưng cô biết rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Lê Minh Nguyệt thì trong lòng cô sẽ trở nên ổn định hơn không ít.
Lê Minh Nguyệt không hề che giấu cảm xúc của bản thân, mở to mắt hai ngạc nhiên đi dạo một vòng quanh căn bếp. Những đồ dụng cụ làm bếp ở trong đây hiện đại quá đi mất! Thực sự là cô ấy không biết dùng Thực ra những lời nói của Lê Minh Nguyệt không bưồn cười chút nào, nhưng vì Lê Nhược Vũ nhìn thấy vẻ mặt quá mức sinh động kia của Lê Minh Nguyệt thì không nhịn được phải bật cười thành tiếng.
Rõ ràng là cô và Lê Minh Nguyệt tầm tuổi nhau, nhưng vì sao mà bây giờ trên người cô không còn nhìn thấy sự vui vẻ, tràn đầy sức sống như hồi mới về nước nữa?
Lê Minh Nguyệt và Lê Nhược Vũ đang cùng nhau bận rộn chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng bếp.
Một lúc sau, cuối cùng Hà Duy Hùng cũng chậm chạp đến nơi. Anh ta và Lâm Minh cùng nhau ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nói chuyện phiếm.
Lê Nhược Vũ quay đầu lại, nhìn thoáng qua hai người họ, con dao đang cầm trên tay bị trượt, suýt chút nữa đã cắt trúng tay mình.
Lê Minh Nguyệt bị cô làm hoảng sợ, nhất quyết không cho cô nấu nữa, nhiều nhất chỉ cho.
Lê Nhược Vũ phụ giúp một số việc lặt vặt, linh tinh.
Bữa cơm này xem ra cũng khá thoải mái, nhờ vào sự xuất hiện của Lê Minh Nguyệt mà dây thần kinh luôn căng thẳng của Lê Nhược Vũ có thể dần giãn ra một chút.
Vậy mà mấy ngày tiếp theo, ngày nào Hà Dĩ.
Phong cũng rảnh rỗi đưa Lê Minh Nguyệt tới đây.
Tới từ buổi sáng, rồi ở lại cho tới khi bầu trời đã tối đen mới ra về.