Giản Tích Nhu bước xuống giường, tiến lại phía cửa phòng nghỉ dựa lưng vào đó nhìn ra ngoài.
Cô ta lúc này cũng liếc mắt về phía cửa phòng nghỉ, thấy cô đang đứng ở cửa thì tức giận.
“Sao cô lại ở trong phòng ngủ của anh Thừa Trạch?”
Giản Tích Nhu cười khẩy, dáng vẻ vẫn rất ung dung.
“Tại sao tôi lại không thể ở đây?”
Cô ta nghiến răng căm hận.
Phải rồi, nếu không phải hắn cho phép cô vào trong phòng nghỉ thì ai dám có gan để cô vào chứ!
“Coi như cô giỏi!” Cố Minh Nguyệt gằn giọng với cô sau đó lại quay sang hắn.
Ai kia nãy giờ đang ngồi xem kịch, bị nhìn tới liền giật mình.
“Có chuyện gì?” Hắn rất nhanh đã lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy.
Cố Minh Nguyệt hạ giọng, trở lại giọng nói ngọt xớt như ban đầu.
“Anh xem qua hồ sơ xin việc của em chưa? Có phải hơn xa những người khác không?” Cô ta nói với giọng tự tin.
Dù sao cô ta cũng là bằng cử nhân của trong trường danh giá nhất nước Mỹ xa xôi mà.
“Tầm thường!” Hắn lạnh nhạt nói, ngữ khí làm người đối diện thấy xa cách.
Phen này hắn không xử lý cẩn thận thì chỉ có nước ngủ sofa, làm bạn với muỗi mà thôi.
Về phía Cố Minh Nguyệt, nghe hắn nói xong bên tai cô ta như có sét đánh.
Hồ sơ xin việc của cô ta vậy mà lại bị hắn coi là tầm thường sao? Vô lý!
“Anh nói là hồ sơ của em tầm thường sao?” Nước mắt cô ta lưng tròng.
“Phải!” Hắn không chút do dự đáp.
Lúc này Cố Minh Nguyệt liền bật khóc, cô ta không nghĩ rằng hắn lại có thể phũ phàng đến thế.
“Anh… anh sao lại lạnh lùng đến thế?”
Cô ta vừa nghẹn ngào nói, vừa định tiến lại phía hắn liền bị cô chặn lại.
“Cô thì nói, lại gần anh ấy làm gì?”
Giản Tích Nhu đứng chắn ngay trước mặt hắn, kiên quyết nhìn cô ta.
Muốn động tới chồng tương lai của lão nương đây sao? Nằm mơ!
Dù bà đây mới bị thương xong nhưng mà chiến với trà xanh thì bà đây chiến tới cùng!
Cô hừng hực khí thế chiến đấu nhìn cô ta, khiến cô ta có chút dè chừng.
“Tôi đến gần anh ấy thì cô có quyền gì mà quản?” Cô ta kênh kiệu.
Giản Tích Nhu thái độ bất lực ra mặt, nếu cô ta muốn giả ngu thì cô đây sẽ chiều tới cùng!
“Ồ! Bằng cử nhân đại học danh giá như cô đây trí nhớ kém vậy sao? Tôi đang mang trong mịn giọt máu của Thừa Trạch đó!” Cô vừa nói vừa xoa bụng, nở một nụ cười mãn nguyện như thật.
Hắn thì ung nhung ngồi xem kịch, cuối cùng thỏ nhỏ nhà hắn cũng ghen ra mặt rồi.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn? Nợ của anh không tự xử để tôi xử cho à?” Cô quay lại quát vào mặt hắn.
Lần đầu tiên trong đời có người quát hắn, vậy mà hắn lại cảm thấy vui?
Đúng là yêu vào ai cũng không bình thường mà…
“Vợ tôi đã nói vậy rồi sao cô còn cứng đầu cứng cổ vậy? Mau mau ra ngoài cho tôi đỡ ngứa mắt.
” Hắn vừa nói vừa xua tay.
Chuyện này hắn không xử lý ra ngô ra khoai kiểu gì cũng được tặng một vé ngủ sofa free, không được ôm vợ thực sự rất khó ngủ!!
“Chỉ vậy thôi sao?” Giản Tích Nhu khoanh tay nhìn hắn, ánh mắt sắc lẹm.
Bỏ mẹ rồi! Cô như này làm sao mà hắn biết hắn sai ở đâu chứ?
Trán hắn không tự chủ bắt đầu đổ mồ hôi, gương mặt khó coi.
“Anh Thừa Trạch…” Cô ta thấy hắn có vẻ khó chịu, lên tiếng gọi.
Không để cô ta nói hết câu, hắn liền lạnh lùng nói.
“Cô im ngay! Không thấy tôi sắp bị vợ cho ra sofa ngủ rồi sao?”
Phong Thừa Trạch lúc này gần như đã gắt lên.
Có thể thấy, hắn thực sự sợ phải ngủ sofa làm bạn với muỗi!
Cố Minh Nguyệt bật khóc nức nở, tỏ ra yếu đuối khiến ai nhìn thấy cũng muốn che chở.
“Tỏ vẻ yếu đuối cho ai xem chứ?” Giản Tích Nhu cười khẩy, nét mặt vô cùng khinh bỉ.
Trần đời cô ghét nhất là mấy người chuyên giả nai như này đó!
Cô càng nói cô ta càng khóc to hơn, tới nỗi hắn đau đầu bóp trán.
Làm to như này tối nay hắn không phải ngủ sofa thì hắn làm chồng cô!
“Sở Minh, vào đây lôi cô ta ra ngoài đi!” Hắn nhắn nút yêu cầu Sở Minh vào phòng làm việc.
“Rõ thưa sếp!” Sở Minh nói xong liền đứng dậy làm nhiệm vụ.
Chưa đầy một phút, Sở Minh đã có mặt tại phòng làm việc của hắn.
Anh ta rất nghiêm chỉnh chấp hành lệnh của hắn, không chút do dự.
“Xin phép Cố tiểu thư.
” Nói xong anh ta liền đem cô ta ra ngoài.
“Anh Thừa Trạch, sao anh có thể làm vậy với em chứ?” Tiếng cô ta vọng vào trong phòng hắn.
“Đào hoa gớm nhỉ?”
Sở Minh và Cố Minh Nguyệt vừa rời khỏi phòng, hắn đã bị cô hỏi tội.
“Em… em nghe tôi giải thích chút.
” Hắn cuống quýt đứng lên tiến lại gần cô.
“Khỏi cần giải thích, chẳng có gì cần anh giải thích hết.
” Cô quay đầu định bước vào phòng nghỉ.
“Từ từ đã nào.
” Hắn đi lên trước đứng chắn trước mặt cô.
Giản Tích Nhu khoanh tay trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Cho anh đúng phút để giải thích ngọn ngành, còn không tối nay đừng mong đặt chân vào nhà tôi.
”.