Ngạo Thiên biết Thần Phong vừa bỏ cuộc đời độc thân hoàng kim, để bước vào cuộc sống ràng buộc bởi hai từ hôn nhân.
Lúc trước anh còn cười Thần Phong, cười Thần Phong thật dại dột kết hôn là việc ngu xuẩn nhất một người đàn ông có thể làm.
Nhưng hôm nay khi anh nhìn thấy Chung Hân ở bên cạnh Thần Phong, anh mới biết anh mới là người dại dột.
Nếu Chung Hân chịu gả cho anh, chịu làm Ngạo phu nhân, anh sẽ không ngần ngại bỏ đi tất cả.
Từ cái ngày anh gặp cô tại bệnh viện Thân Ái, khi trở về anh luôn nhớ đến cô gái với ánh mắt lơ đãng mang theo nhiều nỗi sầu không nói nên lời.
Chung Hân linh cảm có ai đó đang nhìn mình, cô ngước mặt lên bắt gặp Ngạo Thiên đang chăm chú quan sát cô, Chung Hân ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Ngạo Thiên nhìn Chung Hân một cách công khai, anh không quan tâm đến sự hiện diện của Thần Phong.
- Xin chào Thần phu nhân.
Ngạo Thiên vươn tay ra trước mặt Chung Hân, lịch sự cúi nhẹ đầu chào hỏi.
Chung Hân nhìn vào bàn tay đang đưa trước mặt cô, rồi nhìn sang Thần Phong.
Nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh, Chung Hân tức giận vô cùng.
Thần Phong này thật đáng ghét, chẳng lẽ anh ấy không quan tâm đến việc người đàn ông khác chạm vào vợ của mình sao?
Chung Hân tức giận trong lòng, nếu anh đã không ngại vậy cô cần gì phải sợ?
Chung Hân vươn tay bắt lấy tay Ngạo Thiên cười ngọt ngào.
- Xin chào Ngạo tổng.
Giọng nói dịu dàng của Chung Hân như lời thần chú hút hồn của Ngạo Thiên, anh nhìn cô nở một nụ cười sáng lạng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Chung Hân không có ý định buông ra.
- Tôi không ngờ ở đây lại gặp được cô.
Cánh tay cô, đã lành hẳn chưa?.
Ngạo Thiên không cần suy nghĩ cũng biết, Chung Hân đến bệnh viện vì cánh tay bị thương.
Khi anh vô tình đụng vào Chung Hân, cô không quan tâm đến việc mình bị ngã, chỉ dùng tay trái bảo vệ cánh tay phải mà thôi.
Nghe Ngạo Thiên nói vậy không chỉ Chung Hân, ngay cả Thần Phong cũng kinh ngạc.
Chung Hân không ngờ Ngạo Thiên lại là người với tầm quan sát vô cùng nhạy bén, chỉ gặp cô một lần liền biết tay cô bị thương.
Trong khi Thần Phong luôn ở bên cạnh cô lại không hề hay biết, nói cho đúng hơn là anh chẳng thèm quan tâm.
Thật ra thì chỉ với những gì Ngạo Thiên có hứng thú tới anh mới chú ý, nếu đổi lại là người khác chắc gì Ngạo Thiên còn nhớ mình đã từng gặp qua.
Đột nhiên trong lòng Chung Hân cảm giác đau, một nỗi đau ngay chính bản thân cô cũng không biết đó là gì.
Thần Phong sa sầm mặt khi nghe Ngạo Thiên nói ra những lời ân cần này, anh nóng giận nhìn thẳng vào gương mặt ngỡ ngàng của Chung Hân.
Sao cô lại quen biết Ngạo Thiên?
Tay cô bị thương sao anh không biết.
Hừ.... Chung Hân cô thật biết quyết rũ đàn ông, kể cả Ngạo Thiên người không thích tiếp cận với phụ nữ cũng bị cô mê hoặc.
Trong lòng nghĩ vậy, Thần Phong liền choàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của Chung Hân, kéo cô sát vào lòng nói với giọng không vui.
- Ngạo tổng, ngài quen với phu nhân của tôi.
Hai chữ phu nhân Thần Phong cố tình dùng âm điệu nặng, để nhấn mạnh với mọi người không chỉ riêng Ngạo Thiên, Chung Hân là người phụ nữ của anh.
Ngạo Thiên nghe lời nói gay gắt của Thần Phong liền biết mình thất lễ, bàn tay mạnh mẽ từ từ buông tay Chung Hân ra.
Trong lòng vẫn lưu luyến cảm giác ấm áp từ bàn tay mềm mại của cô.
- Em đã gặp Ngạo tổng một lần tại bệnh viện Thân Ái.
Chung Hân liền ngước mặt lên nhìn vào gương mặt xám xịt của Thần Phong giải thích.
Thật ra Chung Hân không có ý định giải thích với Thần Phong, vì cô biết cô có nói gì anh cũng không tin.
Nhưng bây giờ bàn tay của Thần Phong đang choàng qua eo cô siết quá chặt, hành động trừng phạt này của anh khiến Chung Hân đau đớn vô cùng.
Cô đau đến nổi gương mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Thần Phong thật đáng chết!
Ở trước mặt mọi người lại làm như vậy, dù có đau cô vẫn phải tươi cười không dám kêu than.
Chung Hân nở nụ cười rạng rỡ, bàn tay sờ lên bàn tay to lớn của Thần Phong đang giữ chặt eo cô.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tình cảm của hai vợ chồng thật mặn nồng, không ai ngờ được Chung Hân đang muốn gỡ tay của Thần Phong ra.
Thần Phong cảm giác được Chung Hân đang phản kháng, anh liền xoay mặt ghé sát vào tai cô nói một cách đầy nguy hiểm.
- Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn cho tôi.
Nếu hôm nay tôi không lấy được bản hợp đồng, cô sẽ biết tay.
Chung Hân thật không thể nào tin nổi cái tên chết tiệt này, cô nghĩ anh sẽ hỏi cô vì sao cánh tay lại bị thương.
Nhưng thật không ngờ cái Thần Phong quan tâm chính là bản hợp đồng.
Đột nhiên trong lòng Chung Hân cảm giác thất vọng vô cùng, cô và anh kết hôn hơn ba tháng, dù không có tình yêu giữa nam nữ ít ra cũng có sự quan tâm của bạn bè.
- Xin lỗi, tôi xin phép đi nhà vệ sinh.
Chung Hân thật sự cảm giác không khỏe, chắc có lẽ trong lòng cô không được thoải mái khi ở trong vòng tay của Thần Phong.
Nghe Chung Hân nói vậy Thần Phong đành buông bàn tay cường tráng của mình ra khỏi eo cô.
Cô lịch sự gật đầu lễ phép bước ra khỏi đại sảnh, cặp mắt uy thâm của Thần Phong không tự chủ nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô.
Nhìn thấy Chung Hân bước đi không tự nhiên, anh biết vừa rồi mình đã mạnh tay khiến eo cô bị thương, đột nhiên trong lòng anh hiện lên cảm giác xót xa.
Thần Phong không biết rằng Chung Hân đã từ từ bước vào trái tim anh.
Trên con đường trải thảm đỏ sang trọng, Chung Hân bước đi khó khăn vì mang giày cao gót và vì eo cô đã bị Thần Phong làm tổn thương.
Chung Hân vừa đi tay không ngừng xoa xoa eo của mình, thật ra đi nhà vệ sinh chỉ là cái cớ, cô chỉ muốn rời khỏi Thần Phong và đám người tự cho mình là người trong giới thượng lưu kia.
Vừa đi Chung Hân vừa nghĩ, cứ như thế này không biết đến bao giờ cô mới có thể tìm hai mẹ con Lãnh Đồng tính sổ.
Lãnh Đồng chính là người đầu tiên cô phải công kích.
Cô biết Lãnh Đồng chỉ là một thiên kim tiểu thư manh động nóng nảy, khi bị khiêu khích liền mất đi tự chủ làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
- Hân Nhi!
Hai từ Hân Nhi vang lên từ phía sau làm Chung Hân kinh ngạc trong lòng.
Chỉ có bác Văn và anh hai mới gọi cô như vậy.
Lúc trước anh còn cười Thần Phong, cười Thần Phong thật dại dột kết hôn là việc ngu xuẩn nhất một người đàn ông có thể làm.
Nhưng hôm nay khi anh nhìn thấy Chung Hân ở bên cạnh Thần Phong, anh mới biết anh mới là người dại dột.
Nếu Chung Hân chịu gả cho anh, chịu làm Ngạo phu nhân, anh sẽ không ngần ngại bỏ đi tất cả.
Từ cái ngày anh gặp cô tại bệnh viện Thân Ái, khi trở về anh luôn nhớ đến cô gái với ánh mắt lơ đãng mang theo nhiều nỗi sầu không nói nên lời.
Chung Hân linh cảm có ai đó đang nhìn mình, cô ngước mặt lên bắt gặp Ngạo Thiên đang chăm chú quan sát cô, Chung Hân ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.
Ngạo Thiên nhìn Chung Hân một cách công khai, anh không quan tâm đến sự hiện diện của Thần Phong.
- Xin chào Thần phu nhân.
Ngạo Thiên vươn tay ra trước mặt Chung Hân, lịch sự cúi nhẹ đầu chào hỏi.
Chung Hân nhìn vào bàn tay đang đưa trước mặt cô, rồi nhìn sang Thần Phong.
Nhìn thấy nét mặt lãnh đạm của anh, Chung Hân tức giận vô cùng.
Thần Phong này thật đáng ghét, chẳng lẽ anh ấy không quan tâm đến việc người đàn ông khác chạm vào vợ của mình sao?
Chung Hân tức giận trong lòng, nếu anh đã không ngại vậy cô cần gì phải sợ?
Chung Hân vươn tay bắt lấy tay Ngạo Thiên cười ngọt ngào.
- Xin chào Ngạo tổng.
Giọng nói dịu dàng của Chung Hân như lời thần chú hút hồn của Ngạo Thiên, anh nhìn cô nở một nụ cười sáng lạng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Chung Hân không có ý định buông ra.
- Tôi không ngờ ở đây lại gặp được cô.
Cánh tay cô, đã lành hẳn chưa?.
Ngạo Thiên không cần suy nghĩ cũng biết, Chung Hân đến bệnh viện vì cánh tay bị thương.
Khi anh vô tình đụng vào Chung Hân, cô không quan tâm đến việc mình bị ngã, chỉ dùng tay trái bảo vệ cánh tay phải mà thôi.
Nghe Ngạo Thiên nói vậy không chỉ Chung Hân, ngay cả Thần Phong cũng kinh ngạc.
Chung Hân không ngờ Ngạo Thiên lại là người với tầm quan sát vô cùng nhạy bén, chỉ gặp cô một lần liền biết tay cô bị thương.
Trong khi Thần Phong luôn ở bên cạnh cô lại không hề hay biết, nói cho đúng hơn là anh chẳng thèm quan tâm.
Thật ra thì chỉ với những gì Ngạo Thiên có hứng thú tới anh mới chú ý, nếu đổi lại là người khác chắc gì Ngạo Thiên còn nhớ mình đã từng gặp qua.
Đột nhiên trong lòng Chung Hân cảm giác đau, một nỗi đau ngay chính bản thân cô cũng không biết đó là gì.
Thần Phong sa sầm mặt khi nghe Ngạo Thiên nói ra những lời ân cần này, anh nóng giận nhìn thẳng vào gương mặt ngỡ ngàng của Chung Hân.
Sao cô lại quen biết Ngạo Thiên?
Tay cô bị thương sao anh không biết.
Hừ.... Chung Hân cô thật biết quyết rũ đàn ông, kể cả Ngạo Thiên người không thích tiếp cận với phụ nữ cũng bị cô mê hoặc.
Trong lòng nghĩ vậy, Thần Phong liền choàng tay qua vòng eo nhỏ nhắn của Chung Hân, kéo cô sát vào lòng nói với giọng không vui.
- Ngạo tổng, ngài quen với phu nhân của tôi.
Hai chữ phu nhân Thần Phong cố tình dùng âm điệu nặng, để nhấn mạnh với mọi người không chỉ riêng Ngạo Thiên, Chung Hân là người phụ nữ của anh.
Ngạo Thiên nghe lời nói gay gắt của Thần Phong liền biết mình thất lễ, bàn tay mạnh mẽ từ từ buông tay Chung Hân ra.
Trong lòng vẫn lưu luyến cảm giác ấm áp từ bàn tay mềm mại của cô.
- Em đã gặp Ngạo tổng một lần tại bệnh viện Thân Ái.
Chung Hân liền ngước mặt lên nhìn vào gương mặt xám xịt của Thần Phong giải thích.
Thật ra Chung Hân không có ý định giải thích với Thần Phong, vì cô biết cô có nói gì anh cũng không tin.
Nhưng bây giờ bàn tay của Thần Phong đang choàng qua eo cô siết quá chặt, hành động trừng phạt này của anh khiến Chung Hân đau đớn vô cùng.
Cô đau đến nổi gương mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Thần Phong thật đáng chết!
Ở trước mặt mọi người lại làm như vậy, dù có đau cô vẫn phải tươi cười không dám kêu than.
Chung Hân nở nụ cười rạng rỡ, bàn tay sờ lên bàn tay to lớn của Thần Phong đang giữ chặt eo cô.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy tình cảm của hai vợ chồng thật mặn nồng, không ai ngờ được Chung Hân đang muốn gỡ tay của Thần Phong ra.
Thần Phong cảm giác được Chung Hân đang phản kháng, anh liền xoay mặt ghé sát vào tai cô nói một cách đầy nguy hiểm.
- Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn cho tôi.
Nếu hôm nay tôi không lấy được bản hợp đồng, cô sẽ biết tay.
Chung Hân thật không thể nào tin nổi cái tên chết tiệt này, cô nghĩ anh sẽ hỏi cô vì sao cánh tay lại bị thương.
Nhưng thật không ngờ cái Thần Phong quan tâm chính là bản hợp đồng.
Đột nhiên trong lòng Chung Hân cảm giác thất vọng vô cùng, cô và anh kết hôn hơn ba tháng, dù không có tình yêu giữa nam nữ ít ra cũng có sự quan tâm của bạn bè.
- Xin lỗi, tôi xin phép đi nhà vệ sinh.
Chung Hân thật sự cảm giác không khỏe, chắc có lẽ trong lòng cô không được thoải mái khi ở trong vòng tay của Thần Phong.
Nghe Chung Hân nói vậy Thần Phong đành buông bàn tay cường tráng của mình ra khỏi eo cô.
Cô lịch sự gật đầu lễ phép bước ra khỏi đại sảnh, cặp mắt uy thâm của Thần Phong không tự chủ nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô.
Nhìn thấy Chung Hân bước đi không tự nhiên, anh biết vừa rồi mình đã mạnh tay khiến eo cô bị thương, đột nhiên trong lòng anh hiện lên cảm giác xót xa.
Thần Phong không biết rằng Chung Hân đã từ từ bước vào trái tim anh.
Trên con đường trải thảm đỏ sang trọng, Chung Hân bước đi khó khăn vì mang giày cao gót và vì eo cô đã bị Thần Phong làm tổn thương.
Chung Hân vừa đi tay không ngừng xoa xoa eo của mình, thật ra đi nhà vệ sinh chỉ là cái cớ, cô chỉ muốn rời khỏi Thần Phong và đám người tự cho mình là người trong giới thượng lưu kia.
Vừa đi Chung Hân vừa nghĩ, cứ như thế này không biết đến bao giờ cô mới có thể tìm hai mẹ con Lãnh Đồng tính sổ.
Lãnh Đồng chính là người đầu tiên cô phải công kích.
Cô biết Lãnh Đồng chỉ là một thiên kim tiểu thư manh động nóng nảy, khi bị khiêu khích liền mất đi tự chủ làm ra hành động thiếu suy nghĩ.
- Hân Nhi!
Hai từ Hân Nhi vang lên từ phía sau làm Chung Hân kinh ngạc trong lòng.
Chỉ có bác Văn và anh hai mới gọi cô như vậy.