Sau khi cảm nhận được Chung Hân đang đứng sau lưng mình Thần Phong mới từ từ cất từng bước về phía trước, bước đi của anh từng bước từng bước vô cùng ưu nhã.
Hứa Thừa Anh lặng lẽ đi bên cạnh Thần Phong, ánh mắt cẩn thận quan sát Thần Phong xem vết thương trên vai anh có chuyển biến xấu hơn không.
Chung Hân thấy vậy liền vội vàng bước nhanh theo hai người, đi ngang qua một đại sảnh với những ánh mắt tò mò đang dõi theo bọn họ, nhìn thấy người đàn ông với nét mặt lạnh lùng dáng người phong độ sang trọng, chẳng thèm quan tâm đến người phụ nữ đi phía sau, trong đầu liền suy nghĩ lung tung.
Chung Hân nhìn thấy ánh mắt xem thường của bọn họ, cô cắn môi ưỡn ngực ngước mặt lên cao nhìn thẳng về phía trước bước đi một cách kiêu ngạo mặc kệ bọn họ nghĩ gì, cô sẽ không để người khác xem thường mình.
Đi phía sau lưng Thần Phong điều duy nhất Chung Hân chú ý đến chính là anh, trên người anh lúc nào cũng tỏ ra sự thần bí khiến một người đã ở bên cạnh anh gần một năm như cô, không thể nào thấu hiểu được anh dù chỉ là một chút.
Chung Hân cười thầm trong lòng, chắc không phải vì anh khó hiểu mà là vì cô không có tư cách để hiểu anh.
Trong lúc Chung Hân quan sát Thần Phong cô cảm thấy có gì đó không đúng, tướng đi hôm nay của Thần Phong sao nhìn khác hẳn với ngày thường.
Suy nghĩ mãi cũng không biết nguyên nhân, Chung Hân đành mặc kệ lúc này chân cô mỏi đến muốn lìa ra khỏi thân, đâu còn tâm trạng để phán xét tướng đi của anh.
Trong căn phòng VIP tại khách sạn Phoenix, Kim Chấn Huy trên người mặc bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng.
Anh từ trong phòng ngủ bước ra ngoài bàn tay thản nhiên chỉnh lại cà vạt nhìn vào người phụ nữ với thân hình hấp dẫn nằm nhàn nhã trên ghế sofa tay cầm ly rượu đỏ nhâm nhi.
- Hân Nhi có bị thương không?
Kim Chấn Huy nhìn Hồ Điệp hỏi, cô nâng ly rượu lên hớp một ngụm, chất lỏng màu đỏ vô tình lưu lại trên khoé môi cô.
Kim Chấn Huy thắt xong cà vạt thân hình cao lớn cúi xuống, đầu lưỡi mềm mại liếm đi những giọt rượu trên môi cô.
Từ cái liếm nhẹ nhàng Kim Chấn Huy bắt đầu công kích mạnh mẽ, anh đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của cô.
Hai người hôn nhau một cách cuồng nhiệt đến khi Kim Chấn Huy cảm giác được hơi thở của Hồ Điệp trở nên bất ổn, anh mới lưu luyến buông đôi môi thơm ngọt của cô ra.
Hồ Điệp vừa dùng tay lau nhẹ môi của mình, lúc này đã dính đầy nước bọt của anh vừa nói.
- Thần Phong thật không đơn giản, xe chạy ở tốc độ 100km một giờ, vậy mà anh ấy vẫn có cách để cứu người.
- Anh đã nói so với Thần Phong, anh và em còn thua xa.
Kim Chấn Huy nhìn cô cười cười, trong đầu lúc này đang suy nghĩ đến việc tối nay anh sẽ bắt cô làm gì.
Nhìn thấy nét mặt gian xảo của Kim Chấn Huy, Hồ Điệp liền biết anh đang nghĩ gì.
- Sao lần nào em cũng thua anh vậy?
Kim Chấn Huy và Hồ Điệp lại một lần nữa đánh cuộc.
- Anh đã nói nếu Hân Nhi xảy ra chuyện, Thần Phong nhất định sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ em ấy.
Kim Chấn Huy nói với giọng đầy vẻ tự tin, Hồ Điệp không thể nào tin nổi cô đã điều tra bên ngoài Thần Phong có rất nhiều phụ nữ, vả lại với cô vợ trên danh nghĩa này Thần Phong chưa từng động tâm.
- Tại sao Thần Phong lại làm như vậy?
Rõ ràng anh ấy không quan tâm đến Chung Hân.
- Chặc....... Chặc....
Vậy là em không hiểu bọn đàn ông tụi anh rồi, một khi đã yêu thì dù biết đó là con đường chết bọn anh cũng sẽ lao vào, chỉ cần người phụ nữ của mình bình an vô sự dù có tan xương nát thịt cũng sẽ không màng.
Thật ra lời nói này của Kim Chấn Huy không phải nói cho riêng Thần Phong, mà đó là lời của chính bản thân anh.
Nếu Hồ Điệp gặp chuyện nguy hiểm dù anh có chết cũng sẽ bảo vệ cô.
Hồ Điệp hiểu được ý trong lời nói của anh, cô nhìn anh cười tươi như hoa gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng chỉ tỏ ra ấm áp trước mặt anh.
Suy nghĩ một chút Hồ Điệp cất giọng khó tin.
- Ý anh là Thần Phong đã yêu Chung Hân?
Hồ Điệp thắc mắc nhìn Kim Chấn Huy hỏi, một người trăng hoa như Thần Phong cũng biết yêu?
Kim Chấn Huy không trả lời cô anh chỉ gật đầu một cái, đột nhiên nét mặt anh trở nên nghiêm túc hẳn lên.
- Em có điều tra được ai sai khiến bọn họ truy sát Hân Nhi không?
- Là do người của Ngạo Thiên làm, nhưng theo em điều tra được họ chỉ nghe theo chỉ thị của lão hồ ly kia.
Ông ta mới chính là chủ mưu của việc này.
Nhưng anh yên tâm, em đã dùng súng Trường Tấn Công bắn một phát vào động cơ máy của chiếc xe, tiêu diệt bọn người truy sát Chung Hân không để một ai sống sót.
Hồ Điệp nói với giọng bình thản như việc giết người là việc giết một con kiến không bằng, chỉ cần nhìn thấy không thuận mắt liền ra tay trừ khử ngay.
- Lão Hồ Ly!
Hừ...... Họ bắt đầu hành động rồi.
Kim Chấn Huy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên tia thích thú nhìn Hồ Điệp, anh và Chung Hân đã đợi họ ra tay từ lâu.
- Điệp Điệp ngày mai anh có chuyện quan trọng cần phải trở về New York, em hãy theo sát bảo vệ Hân Nhi, anh thấy ông ta và Triệu Nhàn không còn nhẫn nại nữa.
Theo anh được biết Triệu Nhàn muốn giết Hân Nhi vì con gái của mình, còn về phần tên cáo già kia, chắc ông ta sợ Hân Nhi sẽ uy hiếp đến vị trí của ông ta trong Lãnh Thị, nên sẽ tìm mọi cách để giết em ấy.
Nghe Kim Chấn Huy nói vậy trong lòng Hồ Điệp hơi lo lắng, cô ngồi dậy từ chiếc ghế sofa khom tới đặt ly rượu trống không trên tay mình lại trên bàn cất giọng đều đều.
- Em biết!
Nhưng em gái anh có biết mình đang gặp nguy hiểm không?
Kim Chấn Huy nhếch môi cười gian, anh cúi đầu hôn lên trán Hồ Điệp nói.
- Hân Nhi đã biết, em ấy cố tình dụ rắn xuất động, ở phía sau chắc chắn còn có kịch vui để xem.
Hứa Thừa Anh lặng lẽ đi bên cạnh Thần Phong, ánh mắt cẩn thận quan sát Thần Phong xem vết thương trên vai anh có chuyển biến xấu hơn không.
Chung Hân thấy vậy liền vội vàng bước nhanh theo hai người, đi ngang qua một đại sảnh với những ánh mắt tò mò đang dõi theo bọn họ, nhìn thấy người đàn ông với nét mặt lạnh lùng dáng người phong độ sang trọng, chẳng thèm quan tâm đến người phụ nữ đi phía sau, trong đầu liền suy nghĩ lung tung.
Chung Hân nhìn thấy ánh mắt xem thường của bọn họ, cô cắn môi ưỡn ngực ngước mặt lên cao nhìn thẳng về phía trước bước đi một cách kiêu ngạo mặc kệ bọn họ nghĩ gì, cô sẽ không để người khác xem thường mình.
Đi phía sau lưng Thần Phong điều duy nhất Chung Hân chú ý đến chính là anh, trên người anh lúc nào cũng tỏ ra sự thần bí khiến một người đã ở bên cạnh anh gần một năm như cô, không thể nào thấu hiểu được anh dù chỉ là một chút.
Chung Hân cười thầm trong lòng, chắc không phải vì anh khó hiểu mà là vì cô không có tư cách để hiểu anh.
Trong lúc Chung Hân quan sát Thần Phong cô cảm thấy có gì đó không đúng, tướng đi hôm nay của Thần Phong sao nhìn khác hẳn với ngày thường.
Suy nghĩ mãi cũng không biết nguyên nhân, Chung Hân đành mặc kệ lúc này chân cô mỏi đến muốn lìa ra khỏi thân, đâu còn tâm trạng để phán xét tướng đi của anh.
Trong căn phòng VIP tại khách sạn Phoenix, Kim Chấn Huy trên người mặc bộ âu phục màu đen áo sơ mi trắng.
Anh từ trong phòng ngủ bước ra ngoài bàn tay thản nhiên chỉnh lại cà vạt nhìn vào người phụ nữ với thân hình hấp dẫn nằm nhàn nhã trên ghế sofa tay cầm ly rượu đỏ nhâm nhi.
- Hân Nhi có bị thương không?
Kim Chấn Huy nhìn Hồ Điệp hỏi, cô nâng ly rượu lên hớp một ngụm, chất lỏng màu đỏ vô tình lưu lại trên khoé môi cô.
Kim Chấn Huy thắt xong cà vạt thân hình cao lớn cúi xuống, đầu lưỡi mềm mại liếm đi những giọt rượu trên môi cô.
Từ cái liếm nhẹ nhàng Kim Chấn Huy bắt đầu công kích mạnh mẽ, anh đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng của cô.
Hai người hôn nhau một cách cuồng nhiệt đến khi Kim Chấn Huy cảm giác được hơi thở của Hồ Điệp trở nên bất ổn, anh mới lưu luyến buông đôi môi thơm ngọt của cô ra.
Hồ Điệp vừa dùng tay lau nhẹ môi của mình, lúc này đã dính đầy nước bọt của anh vừa nói.
- Thần Phong thật không đơn giản, xe chạy ở tốc độ 100km một giờ, vậy mà anh ấy vẫn có cách để cứu người.
- Anh đã nói so với Thần Phong, anh và em còn thua xa.
Kim Chấn Huy nhìn cô cười cười, trong đầu lúc này đang suy nghĩ đến việc tối nay anh sẽ bắt cô làm gì.
Nhìn thấy nét mặt gian xảo của Kim Chấn Huy, Hồ Điệp liền biết anh đang nghĩ gì.
- Sao lần nào em cũng thua anh vậy?
Kim Chấn Huy và Hồ Điệp lại một lần nữa đánh cuộc.
- Anh đã nói nếu Hân Nhi xảy ra chuyện, Thần Phong nhất định sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ em ấy.
Kim Chấn Huy nói với giọng đầy vẻ tự tin, Hồ Điệp không thể nào tin nổi cô đã điều tra bên ngoài Thần Phong có rất nhiều phụ nữ, vả lại với cô vợ trên danh nghĩa này Thần Phong chưa từng động tâm.
- Tại sao Thần Phong lại làm như vậy?
Rõ ràng anh ấy không quan tâm đến Chung Hân.
- Chặc....... Chặc....
Vậy là em không hiểu bọn đàn ông tụi anh rồi, một khi đã yêu thì dù biết đó là con đường chết bọn anh cũng sẽ lao vào, chỉ cần người phụ nữ của mình bình an vô sự dù có tan xương nát thịt cũng sẽ không màng.
Thật ra lời nói này của Kim Chấn Huy không phải nói cho riêng Thần Phong, mà đó là lời của chính bản thân anh.
Nếu Hồ Điệp gặp chuyện nguy hiểm dù anh có chết cũng sẽ bảo vệ cô.
Hồ Điệp hiểu được ý trong lời nói của anh, cô nhìn anh cười tươi như hoa gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng chỉ tỏ ra ấm áp trước mặt anh.
Suy nghĩ một chút Hồ Điệp cất giọng khó tin.
- Ý anh là Thần Phong đã yêu Chung Hân?
Hồ Điệp thắc mắc nhìn Kim Chấn Huy hỏi, một người trăng hoa như Thần Phong cũng biết yêu?
Kim Chấn Huy không trả lời cô anh chỉ gật đầu một cái, đột nhiên nét mặt anh trở nên nghiêm túc hẳn lên.
- Em có điều tra được ai sai khiến bọn họ truy sát Hân Nhi không?
- Là do người của Ngạo Thiên làm, nhưng theo em điều tra được họ chỉ nghe theo chỉ thị của lão hồ ly kia.
Ông ta mới chính là chủ mưu của việc này.
Nhưng anh yên tâm, em đã dùng súng Trường Tấn Công bắn một phát vào động cơ máy của chiếc xe, tiêu diệt bọn người truy sát Chung Hân không để một ai sống sót.
Hồ Điệp nói với giọng bình thản như việc giết người là việc giết một con kiến không bằng, chỉ cần nhìn thấy không thuận mắt liền ra tay trừ khử ngay.
- Lão Hồ Ly!
Hừ...... Họ bắt đầu hành động rồi.
Kim Chấn Huy hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên tia thích thú nhìn Hồ Điệp, anh và Chung Hân đã đợi họ ra tay từ lâu.
- Điệp Điệp ngày mai anh có chuyện quan trọng cần phải trở về New York, em hãy theo sát bảo vệ Hân Nhi, anh thấy ông ta và Triệu Nhàn không còn nhẫn nại nữa.
Theo anh được biết Triệu Nhàn muốn giết Hân Nhi vì con gái của mình, còn về phần tên cáo già kia, chắc ông ta sợ Hân Nhi sẽ uy hiếp đến vị trí của ông ta trong Lãnh Thị, nên sẽ tìm mọi cách để giết em ấy.
Nghe Kim Chấn Huy nói vậy trong lòng Hồ Điệp hơi lo lắng, cô ngồi dậy từ chiếc ghế sofa khom tới đặt ly rượu trống không trên tay mình lại trên bàn cất giọng đều đều.
- Em biết!
Nhưng em gái anh có biết mình đang gặp nguy hiểm không?
Kim Chấn Huy nhếch môi cười gian, anh cúi đầu hôn lên trán Hồ Điệp nói.
- Hân Nhi đã biết, em ấy cố tình dụ rắn xuất động, ở phía sau chắc chắn còn có kịch vui để xem.