Nghe vậy, Phong Đức thở dài một tiếng"Thời tiểu thư, thiếu gia mời ngươi ở nơi này làm khách một thời gian ngắn, cho đến người chịu giao ra đứa nhỏ mới thôi."
Làm khách?
Căn bản là bị nhốt đi.
Năm lần bảy lượt bị xâm phạm, hiện tại lại mất đi tự do, cuộc đời của cô lúc này sao lại gặp nhiều trắc trở như vậy chứ.
Cô nghĩ mãi cho tới tận bây giờ vẫn không rõ, mình rốt cuộc là đã trêu chọc người đàn ông đáng sợ này từ khi nào.
Thời Tiểu Niệm ngồi trầm mặc, hạ thấp con mắt nhìn tấm chăn trên người, muốn nhấc chăn ra, mới phát hiện hai tay mình vô lực......
Hai ngày này đã giày vò hết mọi sức lực của cô, giờ phút này cô cái gì cũng không cần, đến thở cô cũng cảm thấy mệt mỏi a.
Nồng đậm cảm giác vô lực làm cho cô khổ sở, cảm xúc bi thương liền ập đến.
Rất lâu, nước mắt lướt qua hai gò má tái nhợt, thanh âm gian nan của cô trong cổ họng phát tới, "Có phải hay không các người thật quá đáng? Ỷ vào có quyền thế liền muốn làm gì thì làm...... Các ngươi bằng cách nào mà giam cầm tự do của tôi......"
Cô là người, cũng không phải đồ vật.
"Thời tiểu thư, chỉ cần cô giao ra......"
"Tôi thật chưa sinh con bao giờ." Thời Tiểu Niệm hạ giọn nói, nước mắt cô như hạt trân châu im ắng mà rơi xuống, "Tôi căn bản không hiểu các người tại sao lại đột nhiên tìm tới tôi."
Cái này kêu là họa trời ban sao?
"Tháng trước, Cung gia chuẩn bị hôn sự thay cho thiếu gia, bởi vậy đã cho người tra xem thiếu gia có quan hệ gì với các cô gái khác. Vì vậy đã phát hiện ba năm trước thiếu gia có quan bênh với Thì tiểu thư ngươi...... Chúng ta tra được chính xác theo đủ loại đều có biểu hiện ngài đã sinh một Bảo Bảo, nhưng lại tìm không thấy Bảo Bảo."
"Cái gì mà đủ loại chứng cớ?"
Cô hỏi.
"Thời tiểu thư ưng thuận so với ai khác đều tinh tường a." Phong Đức không có giải thích cụ thể mà, chỉ nói, "Thơì tiểu thư, cái này dù sao cũng là cô sinh ra đứa con của thiếu gia, thiếu gia đâu thể nào lại để cho cốt nhục của mình lưu lạc bên ngoài được."
"Cái dạng này thì.......... Ta đi bệnh viện, ta tiếp nhận kiểm tra chẳng phải có thể biết ta đã sinh con hay chưa sao.!" Thời Tiểu Niệm đưa ra cơ hồ là nhục nhã đề nghị.
Lời nói vừa thốt ra, mắt của cô như ở đáy ngọn nguồn cũng đã khắp thượng một tầng đắng chát, chậm rãi nhắm mắt lại, đầu ngón tay chăm chú bóp chặt lòng bàn tay.
Rõ ràng cô không có làm sai bất cứ chuyện gì,tại sao lại còn muốn thỏa hiệp lần nữa.
"Thiếu gia nói anh ấy đã tự mình đã kiểm tra, không cần bác sĩ." Phong Đức nói.
Tự mình kiểm tra.
Vừa nghĩ tới những cái..... cái gọi là"kiểm tra" Hình ảnh, khó chịu nổi tựu như hồng thủy giống như vọt tới.
Thời Tiểu Niệm mặt cắt không còn một giọt máu, mở miệng ra mà nói, "tôi nói các người nghe các người đã hiểu lầm rồi."
Căn bản không có cái gì là con của cô và Cung Âu ở đây cả
"Thơì tiểu thư, người nói như vậy, chỉ bằng Cung Âu hai chữ, tính sai tỷ lệ chỉ có một phần vạn." Phong Đức thấy cô thật sự không có khả năng sẽ thừa nhận là đứa bé đó tồn tại, cũng đành, nói "Tôi xuống dưới chuẩn bị đồ ăn cho cô."
Phong Đức đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại có thời tiểu niệm.
Một phần vạn.
Cô chính là một phần vạn.
Cô giơ tay lau nước mắt nhìn về phía phía trước, chỉ thấy màu tím màn phía trước trên bàn sách để đó một đài trên gối hình máy tính, lòng của nàng lập tức rung rung bắt đầu, vội vàng vén chăn lên xuống giường.
Toàn thân đau đớn lại suy yếu vô cùng khiến cho cô thiếu chút nữa ngã xuống, Thời Tiểu Niệm cắn chặt môi, cố nén sự đau đớn đi lên phía trước.
Mỗi một bước đi, đối với tên cầm thú Cung Âu kia cô đều ôm hận vào trong lòng.
Cô đi ra ngoài cửa nhưng cửa phòng khóa trái, vậy nên, cô đã rất buồn bã mà đi đến trước bàn sách, mở máy tính ra đặt lên trên gối rồi khởi động máy.
Trong thời gian chờ máy khởi động, Thời Tiểu Niệm tim đập ngày càng tăng nhanh, thân thể đau nhức cũng bị phóng đại lên nhiều lần, cô chỉ có thể nắm thật chặt nắm đấm mới có thể không để cho mình đau đến kêu ra tiếng.
Cung Âu.
Sớm muộn có một ngày, cô đem những thứ đau nhức này trả lại hết cho hắn.
Máy tính đã được khởi động, Thời Tiểu Niệm vô cùng vui sướng vì phát hiện đó là network.
Edit: KhaiThien1109
Cô vội vàng lấy điện thoại gọi cho cảnh sát, dường như đầu bên kia không có chút tín hiệu, hơn thế lai đột nhiên bị ngắt. Không có ý định sẽ từ bỏ, cô gọi tiếp tục gọi tới hai lần và.... kết quả là như lần trước đó.
Không còn cách nào, Thời Tiểu Niệm đành đăng nhập QQ, hướng tới công ty cộng sự phát ra thông tin cầu cứu, hi vọng đối phương nghĩ ra biện pháp tới cứu trợ mình.
Thông tin phát ra ngoài chưa tới cả 0.1s, cô trơ mắt nhìn chính là những gì cô vừa phát ra lại lập tức biến mất.
Biến mất.....
Cứ như thế, không một nguyên do, nó đã hoàn toàn bốc khói.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người, vội vàng lại nhập một hàng chữ thế nhưng cứ phát ra ngoài là lại vụt mất....
Nói không nên lời, khủng hoảng tột độ, đảo mắt nhìn xung quanh cô, lại dùng điện thoại gọi tới cứu hoả, lại tới tòa soạn báo mà cô nhớ rõ. Cô muốn thoát khỏi đây, nhất định phải thoát khỏi đây...
Kết quả đều như nhau. Từng tiếng "tút" vang lên rồi tự động tắt ngỏm.
"Dừng lại! "Cửa đã khóa trái, người bên ngoài đó lại dễ dàng mở ra? Tiểu Niệm ngồi trước bàn sách, cô chớp mắt một cái hoảng hốt, đảo con mắt nhìn qua phía trước mặt.
Là Phong Đức đưa đồ ăn tới. Vẻ mặt hiểu thấu tâm can nhìn cô mà nói: " Thời Tiểu Thư, đừng uổng phí sức lực. "
Thời Tiểu Niệm ngây người.
Mọi sự cố gắng nãy giờ của cô đều là bọn hắn quan sát được. Toàn bộ là vô dụng.
"Cung gia có nghiêm mật thất thông tin và điều khiển, nếu không phải là bản thân thiếu gia đang nhập mọi trang điện tử đều sẽ bị giám sát và điều khiển. Hơn nữa, không chỉ có điện thoại của người không thể liên lạc ra bên ngoài, mà cho dù có liên lạc được..... "
Nói đến đây Phong Đức dừng lại một chút, có chút thương hại trong ánh nhìn đối vơi Thời Tiểu Niệm
"Cũng sẽ vô dụng thôi... "
"Tại sao? "
"Bởi vì, hắn Cung Âu. "
Cung Âu,hai chữ này nghĩa khác là đặc quyền.
Thời Tiểu Niệm thất thần, hai tay tập trung mà bảo vệ chính mình, hình thành một cái tư thế thủ.
Cô có làm gì, cố gắng đến mấy cũng đều là vô dụng. Đều sẽ chôn thân chốn này, chạy không nổi.
"Thời tiểu thư, thân thể người chẳng phải đã quá suy nhược? Hãy ăn một chút. "
Phong Đức nói xong, đặt lên bàn là một mâm mĩ vị, đầy đủ đồ ăn đều không thiếu. Gác qua một bên bàn sách.
" Tôi thật chưa từng sinh con, tôi trước kia thật sự không có liên quan gì với hắn cả. " - Thời Tiểu Niệm thì thào nói, dùng một tia hi vọng cuối cùng nhìn về phía Phong Đức: " Phong quản gia, nếu như tôi đi cầu xin Cung Âu để hắn thả tôi, liệu có thể? "
Chỉ cần có thể thoát khỏi đây, lấy lại tự do từng có, cô sẵn lòng như một kẻ ăn xin mà cầu khẩn Cung Âu.
Đáp lai cô chính là Phong Đức, một ánh mắt thương hại, không hơn, không kém.
Thời Tiểu Niệm hiểu rõ ý của hắn, có chút tuyệt vọng. Chẳng lẽ cô chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp từ người kia? Không, không phải điều cô muốn......
Cung Âu không còn tới lấn át cô, thậm chí không thèm ghé qua liếc một cái.
Thời Tiểu Niệm dần dần khôi phục, thế nhưng có thể nhốt tại tòa nhà này tới vài ngày chẳng lẽ tinh thần lại không kém?
Tòa nhà trên dưới người vô số kể, cô làm bất cứ điều gì cũng đều có người chằm chằm nhòm ngó, ngay cả đại môn cũng không thể bước ra nửa bước.
Liên lạc là điều không thể, bằng hữu, cộng sự, Phong Đức cùng Bảo Tiêu chuyên gia ngày ngày thay nhau tới hỏi cô. Phương thức hỏi cũng vô số, vô cùng mệt nhọc, nào là không cho nàng đi WC, nào là đe dọa,....
Ngày ngày như vậy trôi qua, cả người cô chỉ trực chờ sụp đổ.
Vẫn là không hiểu sao Cung Âu nhất quyết rằng cô đã sinh đứa con của hắn. Éo hỏi ngày ngày, có lúc cô còn mỏ hồ hay mình đã mất đi kí ức.
Cô rõ ràng nhớ từng chuyện một, ngoại trừ Bảo Bảo.
Nếu thức sự Bảo Bảo tồn tại. Cô dù mất kí ức cũng phải có đứa bé bên người mới đúng. Có thể rõ ràng là không có, hoàn toàn là không....
Tại cô không biết đã sảy ra chuyện gì, rốt cuộc chuyện gì đã đến với cô a ~~~
----