Hắn đúng là một kẻ mắc bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng, vì cho là cô đã giấu đi đứa bé, liền lập mưu tính kế giày vò cô bắt cô giao ra, vì nghĩ rằng cô là một cô gái thích giả vờ ra vẻ, thế nên cô làm cái gì trong mắt hắn đều là đang giở thủ đoạn...
Từng câu từng chữ đều không ngừng mà bôi nhọ sỉ nhục cô. Khiến tâm cô vì vậy trở nên băng giá.
"Cô nói cái gì?" Mặt của Cung Âu ngay lập tức xuất hiện tia hung ác.
"Cung tiên sinh, đến giờ uống thuốc rồi." Thời Tiểu Niệm thờ ơ nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Có lẽ chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng có thể chữa được, anh phải cố gắng lên, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy."
Một giây tiếp theo, cô đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà quăng xuống đất.
"Phịch."
Tiểu Niệm nặng nề rơi xuống, bên trong cơ thể cũng đau đớn đến kịch liệt.
Một chân Cung Âu đạp lên đùi của cô, trừng mắt giận dữ nhìn cô, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết: "Cô có biết cô bây giờ chính là đang muốn tự tìm đường chết?"
Dễ phẫn nộ, kiêu căng quá mức đều là những biểu hiện của chứng rối loạn kia, nhưng đến bây giờ cũng không có ai dám đứng trước mặt hắn mà đem chuyện này ra chế giễu hắn.
Đúng là một người không hiểu chuyện... Cô đã động đến ranh giới cuối cùng của hắn rồi.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa.
Cung Âu ở trên đùi của cô tàn nhẫn dùng sức giẫm lên một cái, cuối cùng cũng nhịn xuống tâm trạng muốn giết người, nghênh ngang xoay mình rời đi. Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng.
Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, tựa như chiếu lên một khúc gỗ, cả người cô hầu như một chút sức sống cũng không còn.
Ngay cả cảm giác cũng không có.
Thật lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới từ dưới đất ngồi dậy, đau đớn vén váy, chỉ thấy trên đùi có một mảng lớn ửng đỏ.
Chính là do Cung Âu vừa rồi vì giận dữ mà đạp lên.
Cô cố ý làm cho Cung Âu tức giận, cô biết rất rõ là không nên chọc giận những người mắc chứng rối loạn nhân cách như hắn, nhưng vẫn là đã chọc giận rồi.
Thế nhưng nếu như cô không làm vậy thì ngày hôm nay cô tuyệt đối không thể thoát khỏi việc bị hắn cưỡng bức thêm một lần...
Cô nhìn ra được, cô càng nhẫn nhịn lấy lòng hắn thì hứng thú của hắn đối với cô lại càng lớn, việc này hoàn toàn đi ngược lại với mục đích ban đầu của cô là giành lại tự do cho bản thân.
Cô không muốn...
Cô không muốn đã đánh mất thân thể, tôn nghiêm lại còn không có được tự do, vậy thì cô tự nguyện chết đi.Trong đại sảnh rộng lớn, Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt chết lặng.
"Thời tiểu thư, ta luôn cho rằng cô là một cô gái thông minh, kiên nhẫn, mạnh mẽ, vậy tại sao lại..." Phong Đức bước đến trước mặt cô, lo lắng nhìn cô dò xét.
Ông hoàn toàn không nghĩ tới việc Thời Tiểu Niệm lại đi chọc giận Cung Âu, vẫn là do ông đem chuyện cấm kỵ này nói cho cô biết.
Nhưng đây hoàn toàn là ngoài dự liệu của ông.
"Hắn muốn trừng trị tôi như thế nào?" Thời Tiểu Niệm lại cất giọng cô cùng bình tĩnh.
Cô biết, Cung Âu sẽ không dễ dàng buông tha cô.
"Thiếu gia ra lệnh cho chúng tôi đem cô ném vào trong rừng sâu." Phong Đức nói, chân mày gắt gao mà nhăn lại: "Khu rừng này xung quanh đều có người đứng canh, cô sẽ không chạy thoát được, hơn nữa lại không có thức ăn nước uống, không quá bảy ngày..."
"Tôi sẽ chết." Thời Tiểu Niệm nói ra kết cục của bản thân.
Cô đã đoán được Cung Âu sẽ không chịu để yên cho cô, không nghĩ tới hắn lại ra tay ác độc như vậy, xem ra cô đúng là đã động đến điều cấm kỵ của hắn rồi.
"Cô bây giờ chỉ có một cách để cứu lấy bản thân, chính là đem đứa bé giao ra đây có thể làm cho thiếu gia hòa hoãn đôi chút... Nói không chừng còn có thể cứu..."
"Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại trước khi chết không?" - Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
"Thời tiểu thư..."
"Tôi biết có báo cảnh sát cũng vô ích, tôi chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại."
Thời Tiểu Niệm nói xong, hướng đôi mắt đầy khẩn cầu nhìn qua Phong Đức.
Có lẽ cô chỉ muốn gọi cho cha mẹ nuôi của mình a!
Phong Đức thương hại nhìn cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay cho người đem điện thoại riêng đưa đến trước mặt cô, đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt nhìn về chiếc điện thoại cổ trước mặt, muốn đưa hai tay ra cầm lấy, thế nhưng tay cô lại nặng trịch như bị treo ngàn quả tạ, giống như muốn nhắc nhở cô không nên làm thế.
Cô không biết, người đó có đồng ý nghe điện thoại của cô hay không.
Qua hồi lâu, Phong Đức còn tưởng rằng cô đã hóa đá, Thời Tiểu Niệm mới chậm rãi vươn tay cầm điện thoại lên, ngón trỏ ở bàn phím mà nhấn xuống một dãy số, dãy số này cô nhớ rất rõ, nhớ đến in sâu vào trong tim.
Mỗi con số, cô đều dùng hết sức lực toàn thân mà nhấn xuống.
Tưởng chừng đã qua mấy thế kỉ, trong điện thoại vang lên tiếng chuông dài đằng đẵng tưởng chừng như có thể bức chết người...
"Uy?"
Một giọng nam ôn nhu ở trong điện thoại vang lên.
Hắn đã nhận.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, linh hồn tựa như đã bị hút đi đâu mất, thân thể trống rỗng, chỉ duy nhất còn lại trái tim đang đập hỗn loạn, điện thoại suýt chút nữa từ trong tay cô rơi xuống."Ai vậy?" Hồi lâu không nghe tiếng trả lời, người ở đầu dây bên kia lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Là... tôi."
Thời Tiểu Niệm trả lời, giọng nói mang theo chút run rẩy.
Một quãng thời gian dài trôi qua, yên lặng, không khí xung quanh như ngừng lại.
Tưởng rằng người kia không nghe thấy giọng của mình, Thời Tiểu Niệm dừng một chút lại nói: "Là tôi, tôi là Thời Tiểu Niệm."
"Tôi biết là cô." Mộ Thiên Sơ giọng nói ôn nhu ban đầu trong nháy mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi không phải đã nói, không nên tự mình gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn xảy ra hiểu lầm không đáng."
Lời cự tuyệt này người đó nói ra vô cùng thờ ơ.
Thời Tiểu Niệm nghe đến ngơ ngẩn, bỗng dưng không hiểu sao cô lại mong muốn được hắn cứu: "Thiên Sơ..."
"Cô xưng hô như thế thật không thích hợp!" Mộ Thiên Sơ lạnh như băng nói: "Dù sao sau này tôi cũng trở thành em rể của chị, chị dâu."
Một câu "Chị dâu" liền đem quan hệ của họ kéo dài ra, dài như khoảng cách giữa những tinh cầu trong vũ trụ.Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng
Đúng vậy, hắn sắp trở thành em rể của cô rồi, gọi chị là phải thôi, dù cho cô so với hắn nhỏ hơn hai tuổi thì cũng phải vậy thôi.
Thời Tiểu Niệm đau khổ mím môi, một lát sau lại nói: "Nếu như tôi nói bây giờ tôi đang bị bắt cóc, anh có đến cứu tôi không?"
Nếu như nói, trên đời này vẫn có người có thể cứu được cô, người đó nhất định chính là Mộ Thiên Sơ.
Cô chính là như vậy cố chấp tin tưởng hắn.
"Bị bắt cóc? Ai lại muốn bắt cóc một người chỉ biết vẽ vời một chút, ngoài ra cái gì cũng không có, cô là đang vẽ tranh đến mức hóa điên sao?" Mộ Thiên Sơ phì cười một tiếng, giọng nói càng thêm băng lãnh: "Thời Địch nói thế nào thì cũng là em gái của cô, cô lại đi bịa chuyện nói dối quấy rầy chồng của em gái mình, đây là điều mà một người chị gái nên làm sao?"
Bịa chuyện nói dối.
Tại sao ai cũng cho rằng cô đang nói dối, Cung Âu nghĩ vậy, Mộ Thiên Sơ cũng nghĩ như vậy...
"Tôi không có nói dối. Xin anh hãy đến cứu tôi..." Cô cầu xin hắn.
Phong Đức đứng một bên, cũng không ngăn cản việc Thời Tiểu Niệm cầu cứu người kia, dù sao cô cũng không làm được gì nữa, không ai có thể cứu được cô nữa rồi.
"Nếu như cô thật sự bị bắt cóc..." Mộ Thiên Sơ cảm thấy nói chuyện với cô thật phiền phức, hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói từng chữ từng chữ cho cô nghe: "Sau khi cô chết, nể tình chúng ta là họ hàng, tôi sẽ giúp cô mai táng."
Hắn nói, sau khi cô chết sẽ giúp cô mai táng.
Thời Tiểu Niệm giống như bị người khác ném vào hầm băng, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức cô không còn cảm giác.Trái tim đau đớn đến chết lặng.
Cung Âu đối xử với cô như vậy, cô vẫn không cảm thấy đau đớn đến mức muốn chết đi, nhưng nói cho cùng, có thể sống được là do cô vẫn muốn sống, cô là vì Mộ Thiên Sơ mà cố gắng đến bây giờ...
Thế nhưng Mộ Thiên Sơ lại tàn nhẫn mà cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của cô.
Hắn sẽ không tới cứu cô.
Hắn khiến cho cô cảm nhận được, so với chết đi thì tuyệt vọng còn đau khổ hơn rất nhiều, cô còn tưởng rằng, chỉ cần cô mở miệng cầu xin, hắn sẽ tới cứu cô...
Thì ra, cô đã quá ngây thơ rồi...
"Thời Địch còn có một show diễn, tôi phải đi với cô ấy."
Mộ Thiên Sơ định cúp điện thoại, một chút cũng không nghĩ đến chuyện giúp đỡ cô.
"Anh không nhớ ra tôi sao?" Thời Tiểu Niệm nhân lúc hắn còn chưa cúp điện thoại, hỏi có chút gấp gáp.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô hỏi câu này.
"Thời Tiểu Niệm, cô không cảm thấy cô rất buồn chán ư? Cô như vậy là còn có tình ý với tôi sao?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi lại cô, sự chán ghét trong giọng nói không có chút giấu giếm.
Bị hắn triệt triệt để để chán ghét rồi...
Lông mi của cô khẽ run rẩy, bàn dùng sức nắm chặt ống nghe đến mức trở nên trắng bệch, cô rất muốn cương quyết cúp điện thoại, nhưng cô không làm được, bởi vì cô vẫn còn luyến tiếc.
Đây là cuộc điện thoại cuối cùng của cô trước khi chết.
Cô cầm thật chặt ống nghe, chớp chớp đôi mắt vì kiềm nén không để nước mắt chảy ra mà trở nên khô rát, chậm rãi nói: "Mộ Thiên Sơ, anh nghe đây, sự nỗ lực của tôi, cố gắng của tôi cũng chỉ có thể dừng lại ở đây, nếu có một ngày tôi chết đi, mong..."
Mong rằng anh sẽ đến thắp hương cho tôi.
Mộ Thiên Sơ không để cho cô có cơ hội nói hết câu, trực tiếp cúp máy, bởi vì đầu bên kia truyền đến giọng Thời Địch đang thúc giục, hắn quả thật luôn xem Thời Địch là quan trọng nhất.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe âm thanh lặng im trong điện thoại, lồng ngực đau đớn như bị ai bóp chặt.
Ngay cả di ngôn cuối cùng của cô hắn cũng không muốn nghe.
Mộ Thiên Sơ.
Lúc còn bé bởi vì bị mất đi thị giác, lại suốt ngày ngơ ngẩn, ít nói nên bị dòng họ chán ghét mà gửi nuôi ở nhà cô, sáu năm trước làm giải phẫu giúp cho thị giác khôi phục lại bình thường, nhưng trong quá trình giải phẫu lại gặp chút tai nạn khiến cho hắn mất đi toàn bộ kí ức.Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng
Sau đó, hắn yêu Thời Địch, em gái của cô.
Thật nhiều chuyện cẩu huyết a.
Đã từng luôn bên cạnh cô, đi theo cô khắp mọi nơi, còn luôn miệng nói sẽ cưới cô sau khi khôi phục được thị giác...
Mặc kệ cô nói gì hay làm gì, Mộ Thiên Sơ đều cho rằng cô đang ghen tị với em gái, muốn cướp chồng của em gái... Ngay cả ba mẹ cũng cảm thấy cô quá đáng, liền không quan tâm đến cô nữa.
Kỳ thực cô cũng rất mệt mỏi, đối mặt với quá khứ cô đơn của bản thân, cô đã làm được rất nhiều điều, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ.
Ngày hôm nay... Coi như đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời cô.
"Thời tiểu thư, cô không sao chứ?" Phong Đức đi đến bên người cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Dáng vẻ của Thời Tiểu Niệm lúc này so với lúc bị thiếu gia hành hạ còn bi thương hơn gấp mấy lần...
"Tôi sẽ đi vào trong khu rừng đó."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, chậm rãi buông ống nghe, trong mắt không có một chút ánh sáng nào, hoàn toàn tăm tối.
Từ giọng điệu của Mộ Thiên Sơ cô có thể biết được rằng, không ai trong nhà phát hiện ra cô đã mấy ngày không thấy bóng dáng.
Không có ai để ý đến cô.
Không biết chờ cô mất tích bao lâu mới có người phát hiện ra, ai sẽ là người phát hiện ra đầu tiên đây? Thời Địch? Cha mẹ nuôi? Đồng nghiệp? Hay vẫn là... Mộ Thiên Sơ?
Dù sao đây cũng không còn là vấn đề nữa rồi.
"Thời tiểu thư, cô thực sự thà chết cũng không chịu thỏa hiệp với thiếu gia sao?" Phong Đức hỏi.
"Nếu như thỏa hiệp có thể đổi lấy tự do, tôi nguyện ý; còn nếu như đổi lấy việc làm đồ chơi trên giường của hắn, trở thành đồ tiêu khiển thỏa mãn dục vọng của hắn, tôi không cần."
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, từ ghế sa lon đứng lên rời đi, không một chút lưỡng lự.
Thấy cô kiên quyết như vậy, Phong Đức cũng không khuyên bảo, chỉ có thể cầu nguyện tình hình này có thể xoay chuyển...
Trong phòng nghỉ to lớn, Cung Âu nằm trên một chiếc ghế mat-xa cao cấp, được đặt ngay trung tâm căn phòng. Tạ Lâm Lâm và hai cô gái xinh đẹp khác đang đứng trước quầy bar cạnh đó cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng đi tới bên cạnh Cung Âu bày ra dáng vẻ câu dẫn bằng cơ thể đẫy đà của mình nhằm thu hút sự chú ý của hắn, nhưng họ lại sợ sẽ chọc giận hắn nên cũng không dám quá lộ liễu.
Cung Âu ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn tới bọn họ, bàn tay cùng các đốt xương cứng rắn di chuyển trên bàn điều khiển, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, con ngươi đen hung ác nham hiểm nhìn lên màn hình.
Trong màn hình là một mảnh đất với muôn vàn cây gỗ cao chót vót, những tán cây lay động mạnh mẽ, trông giống như những cơn sóng xanh cuồn cuộn dâng trào, đó chính là khu rừng bên ngoài lâu đài này
Thời Tiểu Niệm mặc chiếc váy dài thêu tranh thủy mặc, bị bảo tiêu đẩy tới trước cửa phòng, mà cô cũng không giãy giụa lấy một chút, dáng vẻ cam chịu từng bước một đi đến, tà váy dài bị kéo lê trên mặt đất cô cũng không hề quan tâm.
Một sự thật rất đau lòng. Hạ được team ví như một cuốn từ điển sống. Cái chi cũng hỏi cả....
Ức quá.
❤ Lâm Diệp Hạ ❤
#Hết ngày.
Chap này 2793 từ!! Dài quá!!
Edit:ThoDaiTy5371
Beta: Hoang Yen - Tran Thu
Có sự trợ giúp của _KuniWang_
Team: Lục Vân Đảng
"Thiếu gia."
Phong Đức từ bên ngoài đi tới, Tạ Lâm Lâm các cô cũng chỉ là khinh thường mà quét mắt qua hắn.
Phong Đức không khỏi lắc đầu, cái này là lúc Tiểu Niệm cùng nứ nhân lớn nhất của thiếu gia bất đồng.
Nữ nhân bên cạnh thiếu gia không có đần, đều là muốn vịn cành cây cao một bước lên trời, mỗi người nịnh nọt thiếu gia sử xuất toàn thân trễ mấy, kính dùng lớn hơn, đối với bọn họ những thứ này hạ nhân không tự chủ được mà triển lộ chân thật một mặt, các loại xì mũi coi thường các loại xem thường...
Không có giống như Tiểu Niệm, đối với bọn họ đều là vô cùng lễ phép, nhìn qua cho rằng là người có giáo dục.
"A..."
Cung Âu theo Tạ Lâm Lâm trong tay tiếp nhận một ly điều tốt rượu cốc-tai, lười biếng không lên tiếng
"Thiếu gia." Phong Đức đi về hướng trước, "Thiếu gia, đối với Thời tiểu thư làm vậy có phải quá kích không?"
"Phong Đức, xem ra ngươi hao tâm huyết suốt đời làm quản gia đạo đức đều không được." Cung Âu không vui.
Rõ ràng là lần đầu nghi vấn chủ nhân.
Phong đức thấp cúi đầu, cung kính mà nói, "Ta đúng là vì thiếu gia lo lắng, thiếu gia không phải muốn hài tử sao? Vạn nhất Thời tiểu thư rất bất quá..."
Cái đứa bé kia tin tức cũng tựa đá chìm đáy biển.
"Đó là ta đối với cô ấy quá mức vị tha, đợi cô ấy thường đến tần sắp tử vong tư vị, đã biết rõ nhả ra rồi." Cung Âu đều đã tính toán trước.
"Vạn nhất...""Không có vạn nhất, cút ra ngoài, tất cả đều cút ra ngoài!"
Cung Âu hắn không muốn nghe, buồn bực mà một lần đem rượu trong tay quăng đi.
Chén rượu tinh xảo rơi xuống mang theo tiếng động, tan thành mảnh nhỏ.
Cung Âu thực sự tức giận, Tạ Lâm Lâm các nàng hai mặt nhìn nhau, oán hận trừng mắt liếc Phong Đức là kẻ gây nên. Nhưng sau đó không tình nguyện mà lui ra ngoài, Phong Đức cũng lui ra ngoài.
Trong phòng nghỉ chỉ còn một mình Cung Âu.
Hắn nhìn chằm chằm ra cánh rừng bao la bạt ngàn, nhìn qua liền thấy Tiểu Niệm bóng lưng không ngừng hướng ở chỗ sâu trong đi, mảnh mai, tái nhợt, như một u hồn...
Theo khe hở của lá mà ánh mặt trời chiếu vào người của cô, lại làm cho Tiểu Niệm thoạt nhìn càng tái nhợt, như là vô luận như thế nào đều đến không được đáy lòng của cô, cô đều không để tâm.
Thật đúng là có điều không lành.
Phong Đức là bị đẳng cấp cao nhất huân chương quản gia ngăn cản, thời khắc này ghi nhớ thân phận, cũng không nhiều lời. Hiện tại lại có thể biết làm ra vẻ nữ nhân không ngừng mà hướng hắn cầu tình...Đáng chết.
Đều là vì vậy nữ nhân, vì vậy dám cười nhạo hắn gọi hắn mê nữ nhân!
Nên giáo huấn cô một chút.
Cung Âu trong mắt bắn ra một tia khó hiểu, ngón tay tại dao động khống khí thượng rất nhanh điều động, đem chứa ở rừng rậm các nơi ẩn nấp giám sát và điều khiển điều đến một màn chính quay mắt về phía Tiểu Niệm.
Trong tấm hình, Thời Tiểu Niệm mặt không biểu tình mà đi lên phía trước, từng bước một, thật dài phát tán lạc tại trên vai, thân thể của nàng sau cành lá đi quanh. Bóng cây pha tạp, màu xanh lá cây như hồ nước giống ở chung quanh cô chuyển động, nổi bật lên Tiểu Niệm xinh đẹp tựa như tinh linh...
Cung Âu chán ghét chính mình đúng lúc này còn cảm thấy cô xinh đẹp.
Bỗng dưng, Thời Tiểu Niệm hơi đài thu hút đi phía trước nhìn lại, nhìn thẳng vào camera, thật giống như cách màn hình liếc nhìn hắn...
Gương mặt xinh đẹp tái nhợt, sự phân minh trong ánh mắt, trống rỗng được không có linh hồn, trống rỗng tới... Bi ai.
Như là cầu xin người bảo hộ.
"A... "
Trong tay dao động khống rơi xuống.
Cung Âu nhìn qua màn hình lớn, trái tim như bị ai hung hăng nắm lấy, cơ hồ không thở nổi
Tại rừng rậm ngày đầu tiên.
Lúc Tiểu Niệm giẫm phải bãi cỏ phía trước, nhìn qua mắt lấy một gốc cây đại thụ, ánh mặt trời theo đỉnh rơi xuống mấy bó, rơi ở trước mặt cô.
Cái này là cô lần cuối nhìn thấy thế giới sao?
An nghỉ rừng rậm.
Đối với một người cho tới bây giờ không có người quan tâm, không có người tin tưởng, tựa hồ cũng là kết cục không tệ.
Cô đã quên chính mình lúc đương thời không có đáp ứng.
Nhưng cô tinh tường nhớ rõ, tại gia tộc lầu các lên, thiếu niên đứng tại xem cửa sổ thổi phong.
Hắn có đôi mắt xinh đẹp nhưnh không có tiêu cự mà nhìn về phía cô, nghiêm túc nói, "Phụ thân sợ ta mất mặt, đem ta gởi nuôi tại nhà của ngươi, người khác cũng đều không thích ta, ngại ta là mù lòa vướng bận... Chỉ có ngươi lý ta, Tiểu Niệm, em muốn một mực ở bên cạnh ta."
Lúc kia, Thiên Sơ còn nói, "Nếu như em không tồn tại, ta cho dù nhìn thấy toàn bộ thế giới, cũng không biết đi nơi nào."
Đã từng sợ cô không tồn tại cũng không biết đi nơi nào... Vậy mà giờ nhanh chóng đem cô quên đi.
Hắn biết rõ đi nơi nào, đi bất kỳ chỗ nào.
Duy chỉ có sẽ không đi đến cô ở đây.
Một giọt nước đọng rơi vào giấy vẽ trắng noãn, đọng lại thành một mảng ướt.
Tiểu Niệm mở trừng hai mắt, đưa tay đem mắt nước mắt lau đi, rồi tự giễu mà cười khổ một tiếng.
Đều nói người trước khi chết sẽ nhớ lại qua lại hết thảy, xem ra cô thật sự cách sinh mệnh chung kết không xa đây này...
"Xoát xoát..."
Tiểu Niệm đặt bút trên giấy rất nhanh vẽ ra lầu các thượng thiếu niên, một điểm lệ kia bị cô phác hoạ thành đôi mắt của thiếu niên...
Tại rừng rậm ngày hôm sau.
Một ngày không có ăn uống gì, uống nước lúc Tiểu Niệm sớm đã đói khát được khó chịu.
Dạ dày một hồi một hồi mà đau đớn.
Là đã tuyệt vọng, chết lặng, Nhưng cô vẫn là mang bản năng cầu sinh đi uống một chút điểm trên phiến lá sương sớm... Vừa mới đụng, thì có bảo tiêu xông tới cảnh cáo nàng không được đụng, trực tiếp làm mất.
Cô không được đụng bất kỳ vật gì, dù là sương sớm, dù là một mảnh lá cây.
Bọn hắn khắc nào cũng theo dõi cô, muốn đem cô sống sờ sờ mà chết đói...
Cung Âu quả nhiên ngoan độc, cũng tốt, bị chết nhanh một chút tóm lại có thể đem thống khổ rút ngắn.
Dựa vào đoạn cây ngồi xuống dưới đất, trên người váy dài đã vấy bẩn cũng không có quản.
Tiểu Niệm nhìn qua trước mắt một gốc cây khỏa che trời đại thụ, lại bắt đầu nhớ lại, nhớ lại mấy năm qua này cô vướng phải điều tiếng không hay khiến cho chúng bạn xa lánh.
Tại tất cả mọi người trong mắt, cô bất quá là kẻ không chơi được, tất cả mọi người cho rằng cô không nên cướp đoạt hạnh phúc của Thời Định, lần nữa càn quấy lấy hắn...
Ba nói, "Cho dù con cùng Thiên Sơ trước kia tốt, cũng chỉ là tiểu hài tử sự tình. Hắn hiện tại trưởng thành, cho dù không có mất trí nhớ hắn cũng biết hắn muốn chính là em gái con!"
Mẹ nói, "Tiểu Niệm à, ta thực thất vọng tới bây giờ đã nhận nuôi con. Mau đi đi, sau này ngoại trừ lễ mừng năm mới đừng trở về."
Đừng trở về.
Sau này cho dù là lễ mừng năm mới, cô đều không được trở về.
Cô muốn, nếu quả thật cứ như vậy biến mất. Tất cả mọi thứ đều buông tay tại chỗ này.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Team Châu Anh
Hắn đúng là một kẻ mắc bệnh rối loạn nhân cách hoang tưởng, vì cho là cô đã giấu đi đứa bé, liền lập mưu tính kế giày vò cô bắt cô giao ra, vì nghĩ rằng cô là một cô gái thích giả vờ ra vẻ, thế nên cô làm cái gì trong mắt hắn đều là đang giở thủ đoạn...
Từng câu từng chữ đều không ngừng mà bôi nhọ sỉ nhục cô. Khiến tâm cô vì vậy trở nên băng giá.
"Cô nói cái gì?" Mặt của Cung Âu ngay lập tức xuất hiện tia hung ác.
"Cung tiên sinh, đến giờ uống thuốc rồi." Thời Tiểu Niệm thờ ơ nhìn hắn, lãnh đạm nói: "Có lẽ chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng có thể chữa được, anh phải cố gắng lên, không thể dễ dàng từ bỏ như vậy."
Một giây tiếp theo, cô đã bị Cung Âu tàn nhẫn mà quăng xuống đất.
"Phịch."
Tiểu Niệm nặng nề rơi xuống, bên trong cơ thể cũng đau đớn đến kịch liệt.
Một chân Cung Âu đạp lên đùi của cô, trừng mắt giận dữ nhìn cô, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết: "Cô có biết cô bây giờ chính là đang muốn tự tìm đường chết?"
Dễ phẫn nộ, kiêu căng quá mức đều là những biểu hiện của chứng rối loạn kia, nhưng đến bây giờ cũng không có ai dám đứng trước mặt hắn mà đem chuyện này ra chế giễu hắn.
Đúng là một người không hiểu chuyện... Cô đã động đến ranh giới cuối cùng của hắn rồi.
Thời Tiểu Niệm không nói gì nữa.
Cung Âu ở trên đùi của cô tàn nhẫn dùng sức giẫm lên một cái, cuối cùng cũng nhịn xuống tâm trạng muốn giết người, nghênh ngang xoay mình rời đi. Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng.
Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích nằm trên sàn nhà, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, tựa như chiếu lên một khúc gỗ, cả người cô hầu như một chút sức sống cũng không còn.
Ngay cả cảm giác cũng không có.
Thật lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới từ dưới đất ngồi dậy, đau đớn vén váy, chỉ thấy trên đùi có một mảng lớn ửng đỏ.
Chính là do Cung Âu vừa rồi vì giận dữ mà đạp lên.
Cô cố ý làm cho Cung Âu tức giận, cô biết rất rõ là không nên chọc giận những người mắc chứng rối loạn nhân cách như hắn, nhưng vẫn là đã chọc giận rồi.
Thế nhưng nếu như cô không làm vậy thì ngày hôm nay cô tuyệt đối không thể thoát khỏi việc bị hắn cưỡng bức thêm một lần...
Cô nhìn ra được, cô càng nhẫn nhịn lấy lòng hắn thì hứng thú của hắn đối với cô lại càng lớn, việc này hoàn toàn đi ngược lại với mục đích ban đầu của cô là giành lại tự do cho bản thân.
Cô không muốn...
Cô không muốn đã đánh mất thân thể, tôn nghiêm lại còn không có được tự do, vậy thì cô tự nguyện chết đi.Trong đại sảnh rộng lớn, Thời Tiểu Niệm trầm mặc ngồi trên ghế sa lon, sắc mặt tái nhợt chết lặng.
"Thời tiểu thư, ta luôn cho rằng cô là một cô gái thông minh, kiên nhẫn, mạnh mẽ, vậy tại sao lại..." Phong Đức bước đến trước mặt cô, lo lắng nhìn cô dò xét.
Ông hoàn toàn không nghĩ tới việc Thời Tiểu Niệm lại đi chọc giận Cung Âu, vẫn là do ông đem chuyện cấm kỵ này nói cho cô biết.
Nhưng đây hoàn toàn là ngoài dự liệu của ông.
"Hắn muốn trừng trị tôi như thế nào?" Thời Tiểu Niệm lại cất giọng cô cùng bình tĩnh.
Cô biết, Cung Âu sẽ không dễ dàng buông tha cô.
"Thiếu gia ra lệnh cho chúng tôi đem cô ném vào trong rừng sâu." Phong Đức nói, chân mày gắt gao mà nhăn lại: "Khu rừng này xung quanh đều có người đứng canh, cô sẽ không chạy thoát được, hơn nữa lại không có thức ăn nước uống, không quá bảy ngày..."
"Tôi sẽ chết." Thời Tiểu Niệm nói ra kết cục của bản thân.
Cô đã đoán được Cung Âu sẽ không chịu để yên cho cô, không nghĩ tới hắn lại ra tay ác độc như vậy, xem ra cô đúng là đã động đến điều cấm kỵ của hắn rồi.
"Cô bây giờ chỉ có một cách để cứu lấy bản thân, chính là đem đứa bé giao ra đây có thể làm cho thiếu gia hòa hoãn đôi chút... Nói không chừng còn có thể cứu..."
"Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại trước khi chết không?" - Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng hỏi.
"Thời tiểu thư..."
"Tôi biết có báo cảnh sát cũng vô ích, tôi chỉ muốn gọi một cuộc điện thoại."
Thời Tiểu Niệm nói xong, hướng đôi mắt đầy khẩn cầu nhìn qua Phong Đức.
Có lẽ cô chỉ muốn gọi cho cha mẹ nuôi của mình a!
Phong Đức thương hại nhìn cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, vẫy tay cho người đem điện thoại riêng đưa đến trước mặt cô, đáp ứng thỉnh cầu cuối cùng của cô.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt nhìn về chiếc điện thoại cổ trước mặt, muốn đưa hai tay ra cầm lấy, thế nhưng tay cô lại nặng trịch như bị treo ngàn quả tạ, giống như muốn nhắc nhở cô không nên làm thế.
Cô không biết, người đó có đồng ý nghe điện thoại của cô hay không.
Qua hồi lâu, Phong Đức còn tưởng rằng cô đã hóa đá, Thời Tiểu Niệm mới chậm rãi vươn tay cầm điện thoại lên, ngón trỏ ở bàn phím mà nhấn xuống một dãy số, dãy số này cô nhớ rất rõ, nhớ đến in sâu vào trong tim.
Mỗi con số, cô đều dùng hết sức lực toàn thân mà nhấn xuống.
Tưởng chừng đã qua mấy thế kỉ, trong điện thoại vang lên tiếng chuông dài đằng đẵng tưởng chừng như có thể bức chết người...
"Uy?"
Một giọng nam ôn nhu ở trong điện thoại vang lên.
Hắn đã nhận.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó, linh hồn tựa như đã bị hút đi đâu mất, thân thể trống rỗng, chỉ duy nhất còn lại trái tim đang đập hỗn loạn, điện thoại suýt chút nữa từ trong tay cô rơi xuống."Ai vậy?" Hồi lâu không nghe tiếng trả lời, người ở đầu dây bên kia lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Là... tôi."
Thời Tiểu Niệm trả lời, giọng nói mang theo chút run rẩy.
Một quãng thời gian dài trôi qua, yên lặng, không khí xung quanh như ngừng lại.
Tưởng rằng người kia không nghe thấy giọng của mình, Thời Tiểu Niệm dừng một chút lại nói: "Là tôi, tôi là Thời Tiểu Niệm."
"Tôi biết là cô." Mộ Thiên Sơ giọng nói ôn nhu ban đầu trong nháy mắt trở nên lạnh lùng: "Tôi không phải đã nói, không nên tự mình gọi điện thoại cho tôi, tôi không muốn xảy ra hiểu lầm không đáng."
Lời cự tuyệt này người đó nói ra vô cùng thờ ơ.
Thời Tiểu Niệm nghe đến ngơ ngẩn, bỗng dưng không hiểu sao cô lại mong muốn được hắn cứu: "Thiên Sơ..."
"Cô xưng hô như thế thật không thích hợp!" Mộ Thiên Sơ lạnh như băng nói: "Dù sao sau này tôi cũng trở thành em rể của chị, chị dâu."
Một câu "Chị dâu" liền đem quan hệ của họ kéo dài ra, dài như khoảng cách giữa những tinh cầu trong vũ trụ.Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng
Đúng vậy, hắn sắp trở thành em rể của cô rồi, gọi chị là phải thôi, dù cho cô so với hắn nhỏ hơn hai tuổi thì cũng phải vậy thôi.
Thời Tiểu Niệm đau khổ mím môi, một lát sau lại nói: "Nếu như tôi nói bây giờ tôi đang bị bắt cóc, anh có đến cứu tôi không?"
Nếu như nói, trên đời này vẫn có người có thể cứu được cô, người đó nhất định chính là Mộ Thiên Sơ.
Cô chính là như vậy cố chấp tin tưởng hắn.
"Bị bắt cóc? Ai lại muốn bắt cóc một người chỉ biết vẽ vời một chút, ngoài ra cái gì cũng không có, cô là đang vẽ tranh đến mức hóa điên sao?" Mộ Thiên Sơ phì cười một tiếng, giọng nói càng thêm băng lãnh: "Thời Địch nói thế nào thì cũng là em gái của cô, cô lại đi bịa chuyện nói dối quấy rầy chồng của em gái mình, đây là điều mà một người chị gái nên làm sao?"
Bịa chuyện nói dối.
Tại sao ai cũng cho rằng cô đang nói dối, Cung Âu nghĩ vậy, Mộ Thiên Sơ cũng nghĩ như vậy...
"Tôi không có nói dối. Xin anh hãy đến cứu tôi..." Cô cầu xin hắn.
Phong Đức đứng một bên, cũng không ngăn cản việc Thời Tiểu Niệm cầu cứu người kia, dù sao cô cũng không làm được gì nữa, không ai có thể cứu được cô nữa rồi.
"Nếu như cô thật sự bị bắt cóc..." Mộ Thiên Sơ cảm thấy nói chuyện với cô thật phiền phức, hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói từng chữ từng chữ cho cô nghe: "Sau khi cô chết, nể tình chúng ta là họ hàng, tôi sẽ giúp cô mai táng."
Hắn nói, sau khi cô chết sẽ giúp cô mai táng.
Thời Tiểu Niệm giống như bị người khác ném vào hầm băng, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đến mức cô không còn cảm giác.Trái tim đau đớn đến chết lặng.
Cung Âu đối xử với cô như vậy, cô vẫn không cảm thấy đau đớn đến mức muốn chết đi, nhưng nói cho cùng, có thể sống được là do cô vẫn muốn sống, cô là vì Mộ Thiên Sơ mà cố gắng đến bây giờ...
Thế nhưng Mộ Thiên Sơ lại tàn nhẫn mà cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của cô.
Hắn sẽ không tới cứu cô.
Hắn khiến cho cô cảm nhận được, so với chết đi thì tuyệt vọng còn đau khổ hơn rất nhiều, cô còn tưởng rằng, chỉ cần cô mở miệng cầu xin, hắn sẽ tới cứu cô...
Thì ra, cô đã quá ngây thơ rồi...
"Thời Địch còn có một show diễn, tôi phải đi với cô ấy."
Mộ Thiên Sơ định cúp điện thoại, một chút cũng không nghĩ đến chuyện giúp đỡ cô.
"Anh không nhớ ra tôi sao?" Thời Tiểu Niệm nhân lúc hắn còn chưa cúp điện thoại, hỏi có chút gấp gáp.
Đây sẽ là lần cuối cùng cô hỏi câu này.
"Thời Tiểu Niệm, cô không cảm thấy cô rất buồn chán ư? Cô như vậy là còn có tình ý với tôi sao?" Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi lại cô, sự chán ghét trong giọng nói không có chút giấu giếm.
Bị hắn triệt triệt để để chán ghét rồi...
Lông mi của cô khẽ run rẩy, bàn dùng sức nắm chặt ống nghe đến mức trở nên trắng bệch, cô rất muốn cương quyết cúp điện thoại, nhưng cô không làm được, bởi vì cô vẫn còn luyến tiếc.
Đây là cuộc điện thoại cuối cùng của cô trước khi chết.
Cô cầm thật chặt ống nghe, chớp chớp đôi mắt vì kiềm nén không để nước mắt chảy ra mà trở nên khô rát, chậm rãi nói: "Mộ Thiên Sơ, anh nghe đây, sự nỗ lực của tôi, cố gắng của tôi cũng chỉ có thể dừng lại ở đây, nếu có một ngày tôi chết đi, mong..."
Mong rằng anh sẽ đến thắp hương cho tôi.
Mộ Thiên Sơ không để cho cô có cơ hội nói hết câu, trực tiếp cúp máy, bởi vì đầu bên kia truyền đến giọng Thời Địch đang thúc giục, hắn quả thật luôn xem Thời Địch là quan trọng nhất.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe âm thanh lặng im trong điện thoại, lồng ngực đau đớn như bị ai bóp chặt.
Ngay cả di ngôn cuối cùng của cô hắn cũng không muốn nghe.
Mộ Thiên Sơ.
Lúc còn bé bởi vì bị mất đi thị giác, lại suốt ngày ngơ ngẩn, ít nói nên bị dòng họ chán ghét mà gửi nuôi ở nhà cô, sáu năm trước làm giải phẫu giúp cho thị giác khôi phục lại bình thường, nhưng trong quá trình giải phẫu lại gặp chút tai nạn khiến cho hắn mất đi toàn bộ kí ức.Xin lỗi nhưng bắt buộc phải thêm vào: truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad Lục Vân Đảng
Sau đó, hắn yêu Thời Địch, em gái của cô.
Thật nhiều chuyện cẩu huyết a.
Đã từng luôn bên cạnh cô, đi theo cô khắp mọi nơi, còn luôn miệng nói sẽ cưới cô sau khi khôi phục được thị giác...
Mặc kệ cô nói gì hay làm gì, Mộ Thiên Sơ đều cho rằng cô đang ghen tị với em gái, muốn cướp chồng của em gái... Ngay cả ba mẹ cũng cảm thấy cô quá đáng, liền không quan tâm đến cô nữa.
Kỳ thực cô cũng rất mệt mỏi, đối mặt với quá khứ cô đơn của bản thân, cô đã làm được rất nhiều điều, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều thứ.
Ngày hôm nay... Coi như đã đặt dấu chấm hết cho cuộc đời cô.
"Thời tiểu thư, cô không sao chứ?" Phong Đức đi đến bên người cô, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Dáng vẻ của Thời Tiểu Niệm lúc này so với lúc bị thiếu gia hành hạ còn bi thương hơn gấp mấy lần...
"Tôi sẽ đi vào trong khu rừng đó."
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, chậm rãi buông ống nghe, trong mắt không có một chút ánh sáng nào, hoàn toàn tăm tối.
Từ giọng điệu của Mộ Thiên Sơ cô có thể biết được rằng, không ai trong nhà phát hiện ra cô đã mấy ngày không thấy bóng dáng.
Không có ai để ý đến cô.
Không biết chờ cô mất tích bao lâu mới có người phát hiện ra, ai sẽ là người phát hiện ra đầu tiên đây? Thời Địch? Cha mẹ nuôi? Đồng nghiệp? Hay vẫn là... Mộ Thiên Sơ?
Dù sao đây cũng không còn là vấn đề nữa rồi.
"Thời tiểu thư, cô thực sự thà chết cũng không chịu thỏa hiệp với thiếu gia sao?" Phong Đức hỏi.
"Nếu như thỏa hiệp có thể đổi lấy tự do, tôi nguyện ý; còn nếu như đổi lấy việc làm đồ chơi trên giường của hắn, trở thành đồ tiêu khiển thỏa mãn dục vọng của hắn, tôi không cần."
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng nói, từ ghế sa lon đứng lên rời đi, không một chút lưỡng lự.
Thấy cô kiên quyết như vậy, Phong Đức cũng không khuyên bảo, chỉ có thể cầu nguyện tình hình này có thể xoay chuyển...
Trong phòng nghỉ to lớn, Cung Âu nằm trên một chiếc ghế mat-xa cao cấp, được đặt ngay trung tâm căn phòng. Tạ Lâm Lâm và hai cô gái xinh đẹp khác đang đứng trước quầy bar cạnh đó cùng nhau uống rượu, thỉnh thoảng đi tới bên cạnh Cung Âu bày ra dáng vẻ câu dẫn bằng cơ thể đẫy đà của mình nhằm thu hút sự chú ý của hắn, nhưng họ lại sợ sẽ chọc giận hắn nên cũng không dám quá lộ liễu.
Cung Âu ngay cả một cái liếc mắt cũng không nhìn tới bọn họ, bàn tay cùng các đốt xương cứng rắn di chuyển trên bàn điều khiển, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, con ngươi đen hung ác nham hiểm nhìn lên màn hình.
Trong màn hình là một mảnh đất với muôn vàn cây gỗ cao chót vót, những tán cây lay động mạnh mẽ, trông giống như những cơn sóng xanh cuồn cuộn dâng trào, đó chính là khu rừng bên ngoài lâu đài này
Thời Tiểu Niệm mặc chiếc váy dài thêu tranh thủy mặc, bị bảo tiêu đẩy tới trước cửa phòng, mà cô cũng không giãy giụa lấy một chút, dáng vẻ cam chịu từng bước một đi đến, tà váy dài bị kéo lê trên mặt đất cô cũng không hề quan tâm.
Một sự thật rất đau lòng. Hạ được team ví như một cuốn từ điển sống. Cái chi cũng hỏi cả....