"Vậy thì tốt, con và thiếu gia khỏe mạnh, hi vọng lúc ta trở lại các con đã kết hôn, đến lúc đó ta lại có thể được bế thêm tiểu thiếu gia hay tiểu tiểu thư rồi." Phong Đức nói ằng, giọng nói mang theo sự thoải mái, đùa với cô nói, "Nếu như lại thêm một cặp sinh đôi thì càng tốt, gia đình càng có nhiều thành viên thì càng náo nhiệt."
"…"
Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười, "Con nhất định sẽ tận lực đón ngài trở về, ngài phải tin con."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn theo Phong Đức rời đi.
Phong Đức ngồi trên xe, vươn tay ngoài ra cửa xe phất phát tay với cô, xe càng đi càng xa, Thời Tiểu Niệm càng lúc càng không thấy rõ dáng dấp của Phong Đức.
Hình ảnh mấy năm sống nương tựa lẫn nhau như là một thước phim quay chậm từ từ chiếu ở trong đầu của Thời Tiểu Niệm, cô nhìn con đường phía trước, cực kỳ sầu não.
Cha nuôi, con nhất định sẽ để cho ngài sớm ngày trở về.
Sau khi tiễn Phong Đức đi, Thời Tiểu Niệm đi vào.
Đi vào nhà bếp, chỉ thấy một mình Cung Âu ngồi ở trước bàn ăn uống sữa bò nhìn video chiếu trên không khi, video đó áp dụng công nghệ toàn tức.
Sao không ngồi trong phòng ăn để ăn mà lại ngồi ở phòng bếp.
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà không nói gì, cô yên lặng đi vào chuẩn bị làm bữa sáng, phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng của Cung Âu, "Muốn mắng thì cứ mắng, đừng có giấu ở trong lòng, cẩn thận lại ốm đấy."
Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt vẫn còn ửng hồng.
Ánh mắt của cô lướt qua đó, Cung Âu lập tức ngồi thẳng người, an tọa ở nơi đó, thu tầm mắt lại, đặt cốc lại trên bàn, lạnh lùng thốt, "Không có tình người, lạnh lùng ích kỷ, không niệm tình xưa, mấy câu này đã quá cũ rồi."
Thời Tiểu Niệm vốn là không muốn mắng hắn, bị hắn nói như thế ngược lại có chút bất đắc dĩ, hỏi, "Vậy em nên nói gì"
"Tự mình đổi mới."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Em không đổi mới được."
Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, như học sinh tiểu học đặt hai tay ở trên bàn ăn, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Cung Âu điều chỉnh lại video toàn tức trong không khí, lại điều chỉnh một chút, tiếp tục điều chỉnh, mãi đến tận khi toàn bộ video đều nhìn thấy trên mặt bàn, mãi đến tận khi tầm nhìn ngoại vi quét qua mặt cô.
"Tại sao anh không nhìn vào mặt em anh"
Thời Tiểu Niệm phát hiện ra sự khác thường của hắn.
"Em đẹp đến cỡ nào mà anh phải nhìn." Cung Âu cười lạnh một tiếng, bưng cốc lên uống sữa tươi.
Thời Tiểu Niệm lấy tay chống ở quai hàm, "Có thật không, nhưng em nhớ tối hôm qua có người cứ luôn miệng khen em đẹp như thế nào, còn nói hắn già rồi, không xứng với em."
"…"
Cung Âu bị sặc.
"Anh không nhớ sao" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Anh chỉ nhớ tối hôm qua bị Phong Đức bỏ thuốc thôi." Cung Âu đặt cốc sữa bò lại, cầm lấy giấy ăn lau miệng, "Còn lại anh toàn bộ không nhớ rõ."
Ngay cả dáng vẻ phủ nhận khi say cũng giống như đúc.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Anh đã không nhớ rõ thì quên đi, em nấu cháo cho sinh đôi ăn."
Nói xong Thời Tiểu Niệm đứng lên đi về phía bếp.
"…"
Cung Âu liếc cô một chút, chẳng phải tình cảm của cô và Phong Đức rất tốt sao, cứ tính như vậy?
"Em không trách anh." âm thanh của Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên bay tới.
tầm mắt của Cung Âu rơi vào trên người cô.
Thời Tiểu Niệm vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo, vừa nói, "Cung Âu, trải qua tối hôm qua, em tin, anh để cha nuôi rời đi nửa năm là có nguyên nhân."
"Tối hôm qua có chuyện gì"
Cung Âu phủ nhận tới cùng.
Thấy hắn cứ nói quên chuyện tối hôm qua như vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười, cũng chẳng nói hắn cái gì, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, "Cha nuôi sẽ rời khỏi nửa năm, nửa năm này ai quản chuyện trong nhà, anh nói có ứng cử viên là ai"
Quản gia không phải là chuyện dễ làm như vậy, nếu không phải là người vô cùng tín nhiệm thì sao có thể để người đó làm quản gia.
Lần này, rốt cục cũng Cung Âu không trốn tránh ánh mắt của cô nữa, mà ngước mắt nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy.
"Anh nhìn em như vậy làm cái gì" Thời Tiểu Niệm hỏi, đột nhiên phản ứng lại, duỗi tay chỉ vào chính mình, "Em"
Hắn muốn cô làm quản gia
Không thể nào.
"Một phu nhân hào môn thì quản nhà sẽ là bản lĩnh cơ bản nhất, không phải em muốn kết hôn với anh sao" Cung Âu từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, cao cao tại thượng mà nhìn cô, "Trước tiên cho em thử quản lý nàh cửa mười ngày, nếu không có vấn đề gì, chúng ta liền kết hôn, anh còn không lẫn lộn, làm sao"
Thời Tiểu Niệm há hốc mồm mà nhìn hắn, bỏ chạy, "Cha nuôi"
Cha nuôi ngài đừng đi a, ngài mau trở lại đi.
Cô còn chưa chạy được hai bước, tay đã bị Cung Âu nắm lại, dễ dàng kéo cô trở lại, Cung Âu bất mãn mà nhìn cô, "Em không muốn"
"Quản gia liên quan đến rất nhiều việc, em chỉ biết vẽ vời, em thật sự không quản được nhiều như vậy." Thời Tiểu Niệm nói, lông mày nhíu lại, "Thật sự, còn muốn thu hồi cái gì món nợ, sửa chữa vườn, bao quát đàm luận cái gì… em đều không biết nhiều."
"Vậy em có còn muốn kết hôn với anh hay không, một chút khó khăn đã sợ rồi."
Cung Âu lạnh giọng hỏi, ngón tay càng thêm dùng sức mà nắm tay cô.
"Em" Thời Tiểu Niệm nghẹn lời.
"Cứ như vậy đi, trước tiên em quản mười ngày, sau đó anh sẽ thảo luận về chuyện lễ cưới." Cung Âu nói xong liền đi ra ngoài, trực tiếp đã quyết định.
"Quản gia… nhiệm vụ thật sự quá nặng nề, nếu như không quản lý tốt thì phải làm sao bây giờ" Thời Tiểu Niệm thấy hắn thờ ơ không động lòng, nhìn về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng mà hô, "Lão già như anh sẽ không lấy được em đâu." [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N]
Cứ thử xem đến lúc đó ai sẽ là người hối hận.
Luôn miệng nói cô đẹp, nói hắn già, kết quả kết hôn còn phải để cô cầu xin hắn, hắn giả bộ cái gì mà mất trí nhớ, cô cũng không tin hắn thật sư quên hết những gì hắn đã nói tối hôm qua.
"Không biết em đang muốn nói cái gì." Cung Âu hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, "Quản gia, nếu như chuyện đơn giản như vậy em còn không làm được, thì sao làm được cái gì gọi là chăm sóc cho anh, cái gì gọi là chăm sóc cho người nhà"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị chặn họng không biết phải nói gì, quản tốt được chuyện nhà cửa thì mới có thể lấy về nhà làm vợ, vậy sao hắn không cưới cha nuôi luôn đi, hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp đó.
Phong Đức vừa đi, Cung Âu đột nhiên ném hết chuyện quản lý nhà cửa cho cô, Thời Tiểu Niệm thật sự muốn bóp chết hắn cho xong hết mọi chuyện.
Cao ốc N.E.
Văn phòng tổng giám đốc, Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, hai thư ký đang đứng ở nơi đó báo cáo, "Sauk hi thời đại toàn tức được công bố, cổ phiếu của N.E đã liên tục tăng điểm, đây chính là báo cáo mới nhất."
"Ừ."
Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng, điều chỉnh đồng hồ đeo tay trên cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian.
Đến giữa trưa rồi, cô ấy còn có thể nhịn được?
"Còn có đây là tài liệu lựa chọn ra vài công ty tiềm lực, bọn họ hy vọng có thể được tổng giám đốc ngài giúp đỡ." Thư ký lại đặt một đống văn kiện lên trên bàn làm việc.
"Ừ."
Cung Âu mất tập trung đáp lời, tay lật tập tin, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ đeo tay.
Còn có thể nhịn không tìm đến hắn
Càng ngày người phụ nữ này càng có bản lĩnh.
Đang nghĩ ngợi, tiếng gõ cửa truyền đến, cửa bị đẩy ra, một thư ký đứng ở nơi đó, "Tổng giám đốc, Tịch tiểu thư đến, xin hỏi…"
"Tôi rất bận." Cung Âu nói, hạ tầm mắt nhìn về phía tập tin.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thời Tiểu Niệm trực tiếp chui vào từ phía sau thư ký, trong tay ôm một đống văn kiện, vội vã vọt tới bên người Cung Âu, nhìn về phía hai thư ký đang báo cáo, thở hồng hộc nói, "Thật xin lỗi, phía bên tôi cũng khá là gấp. Cung Âu, ở đây có mấy văn kiện chờ anh ký."
"…"
Cung Âu nhìn về phía cô.
"Đùng."
"Bành bạch."
"Bành bạch đùng."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp đặt một đống văn kiện tới trước mặt Cung Âu, trên mặt bê bết mồ hôi, "Đây là hợp đồng cải tạo lại vườn nhà, trước đây cha nuôi đang theo dõi, hiện tại ông ấy không ở đây nên cần anh ký tên; cái này, đây là sửa ống nước trong nhà, đồng dạng, cha nuôi không ở đây, muốn anh ký tên."
"Sửa ống nước cũng phải để anh ký tên"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, lại hạ tầm mắt nhìn tập tin trên bàn.
Không phải không thừa nhận, cô không phải là cái bình hoa di động, năng lực cũng không tệ lắm, mới có nửa ngày đã có thể sắp xếp ra từng hạng mục riêng, như vậy cũng có thể ở bên cạnh hắn làm thư ký được rồi.
"Đúng vậy a, vốn đều là cha nuôi phụ trách, bọn họ không công nhận chữ ký của em, anh ký đi." lThờiúc Tiểu Niệm nói xong đem bút đưa cho hắn, mệt đến nỗi trực tiếp cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp.
Đó là cốc của hắn.
Cung Âu dừng ở cô, theo động tác nuốt của cô thân thể cũng căng lên, hắn rất nhanh nghiêng mặt, lạnh lùng thốt, "Chữ của anh lại có thể tùy tiện ký vào những văn kiện này sao, anh muốn để cho luật sư xem lại rồi mới ký."
"Sửa ống nước cũng phải tìm luật sư"
"Đúng." Cung Âu khép một đống tập tin lại, "Anh còn đang bận, trước tiên em đứng cứ ở bên cạnh đi."
"…"
Vậy lại phải để cô chờ à
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía Cung Âu, tối hôm qua cô bị hắn hành hạ suốt cả đêm, ngày hôm nay lại bị ép thử quản lý việc nhà, đến giữa trưa cô vẫn còn bận bịu đến cả thời gian nói một câu với sinh đôi cũng đều không có, cuối cùng cũng coi như là nghĩ được cách làm, chạy tới đưa văn kiện cho hắn, hắn lại cứ để cô chờ như vậy
Tối hôm qua còn nói những lời tình thâm ý mật, không phải cô thì không thể, ngày hôm nay lại coi cô như người vô hình mà đối xử.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô đã quen với các hành động quái dị của Cung Âu rồi.
Rất kỳ quái, cảm giác chờ đợi cũng không đáng ghét lắm, từ sau khi trở về, nếu không có chuyện gì thì Cung Âu không cho phép cô đi vào công ty, hiện tại cô đứng ở bên cạnh hắn nhìn hắn làm việc, thậm chí còn có thể theo hắn đi vào phòng hội nghị.
Nói như vậy lên, sau này mỗi ngày cô đều có thể nhìn hắn, có thể lấy thân phận Quản gia nhìn thấy hắn từ sớm đến tối
Đó không phải là chuyện xấu
Cung Âu không đuổi cô đi, cô cũng vui vẻ đứng ở bên cạnh hắn, chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, chỉ là nhìn lâu quá, cô lại ngứa ngứa tay muốn vẽ vời.
Bệnh nghề nghiệp.
Cô đi theo bên cạnh hắn, khi thấy cốc nước hết thì lại rót một cốc khác, sau đó nhìn Cung Âu uống nước cô lấy, cảm giác này không xấu lắm.
Tuy rằng không còn dính lấy như trước đây, nhưng vẫn tính là ấm áp.
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của Cung Âu, thậm chí có chút hoài nghi, hắn là cố ý sao
Cũng không tẻ nhạt như thế đi, muốn cô theo thì cứ việc nói thẳng là được rồi, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy.
Cung Âu đi vào phòng tiếp khách của N.E để gặp mặt đối tác, Thời Tiểu Niệm rót trà cho bọn họ sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô trực tiếp đi về phía bàn làm việc của Cung Âu .
Thực sự không cần tốn chút công sức nào cũng có thể đi vào mà, cô đang muốn tìm cớ để vào văn phòng của Cung Âu lấy bệnh án, Cung Âu lại tự mình cho cô một thân phận quản gia.
Thời Tiểu Niệm đang ngồi xổm xuống trước bàn làm việc, dùng ghế tựa đỡ lấy thân thể của mình, nhìn số mật mã trên ngăn kéo, đưa tay ấn xuống ngày tháng đính hôn của bọn họ.
"Vậy thì tốt, con và thiếu gia khỏe mạnh, hi vọng lúc ta trở lại các con đã kết hôn, đến lúc đó ta lại có thể được bế thêm tiểu thiếu gia hay tiểu tiểu thư rồi." Phong Đức nói ằng, giọng nói mang theo sự thoải mái, đùa với cô nói, "Nếu như lại thêm một cặp sinh đôi thì càng tốt, gia đình càng có nhiều thành viên thì càng náo nhiệt."
"…"
Thời Tiểu Niệm cố nặn ra một nụ cười, "Con nhất định sẽ tận lực đón ngài trở về, ngài phải tin con."
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn theo Phong Đức rời đi.
Phong Đức ngồi trên xe, vươn tay ngoài ra cửa xe phất phát tay với cô, xe càng đi càng xa, Thời Tiểu Niệm càng lúc càng không thấy rõ dáng dấp của Phong Đức.
Hình ảnh mấy năm sống nương tựa lẫn nhau như là một thước phim quay chậm từ từ chiếu ở trong đầu của Thời Tiểu Niệm, cô nhìn con đường phía trước, cực kỳ sầu não.
Cha nuôi, con nhất định sẽ để cho ngài sớm ngày trở về.
Sau khi tiễn Phong Đức đi, Thời Tiểu Niệm đi vào.
Đi vào nhà bếp, chỉ thấy một mình Cung Âu ngồi ở trước bàn ăn uống sữa bò nhìn video chiếu trên không khi, video đó áp dụng công nghệ toàn tức.
Sao không ngồi trong phòng ăn để ăn mà lại ngồi ở phòng bếp.
Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc một chút, nhưng mà không nói gì, cô yên lặng đi vào chuẩn bị làm bữa sáng, phía sau truyền đến âm thanh lạnh lùng của Cung Âu, "Muốn mắng thì cứ mắng, đừng có giấu ở trong lòng, cẩn thận lại ốm đấy."
Thời Tiểu Niệm xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt vẫn còn ửng hồng.
Ánh mắt của cô lướt qua đó, Cung Âu lập tức ngồi thẳng người, an tọa ở nơi đó, thu tầm mắt lại, đặt cốc lại trên bàn, lạnh lùng thốt, "Không có tình người, lạnh lùng ích kỷ, không niệm tình xưa, mấy câu này đã quá cũ rồi."
Thời Tiểu Niệm vốn là không muốn mắng hắn, bị hắn nói như thế ngược lại có chút bất đắc dĩ, hỏi, "Vậy em nên nói gì"
"Tự mình đổi mới."
Cung Âu lạnh lùng thốt.
"Em không đổi mới được."
Thời Tiểu Niệm đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống, như học sinh tiểu học đặt hai tay ở trên bàn ăn, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.
Cung Âu điều chỉnh lại video toàn tức trong không khí, lại điều chỉnh một chút, tiếp tục điều chỉnh, mãi đến tận khi toàn bộ video đều nhìn thấy trên mặt bàn, mãi đến tận khi tầm nhìn ngoại vi quét qua mặt cô.
"Tại sao anh không nhìn vào mặt em anh"
Thời Tiểu Niệm phát hiện ra sự khác thường của hắn.
"Em đẹp đến cỡ nào mà anh phải nhìn." Cung Âu cười lạnh một tiếng, bưng cốc lên uống sữa tươi.
Thời Tiểu Niệm lấy tay chống ở quai hàm, "Có thật không, nhưng em nhớ tối hôm qua có người cứ luôn miệng khen em đẹp như thế nào, còn nói hắn già rồi, không xứng với em."
"…"
Cung Âu bị sặc.
"Anh không nhớ sao" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Anh chỉ nhớ tối hôm qua bị Phong Đức bỏ thuốc thôi." Cung Âu đặt cốc sữa bò lại, cầm lấy giấy ăn lau miệng, "Còn lại anh toàn bộ không nhớ rõ."
Ngay cả dáng vẻ phủ nhận khi say cũng giống như đúc.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Anh đã không nhớ rõ thì quên đi, em nấu cháo cho sinh đôi ăn."
Nói xong Thời Tiểu Niệm đứng lên đi về phía bếp.
"…"
Cung Âu liếc cô một chút, chẳng phải tình cảm của cô và Phong Đức rất tốt sao, cứ tính như vậy?
"Em không trách anh." âm thanh của Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên bay tới.
tầm mắt của Cung Âu rơi vào trên người cô.
Thời Tiểu Niệm vừa chuẩn bị nguyên liệu nấu cháo, vừa nói, "Cung Âu, trải qua tối hôm qua, em tin, anh để cha nuôi rời đi nửa năm là có nguyên nhân."
"Tối hôm qua có chuyện gì"
Cung Âu phủ nhận tới cùng.
Thấy hắn cứ nói quên chuyện tối hôm qua như vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười, cũng chẳng nói hắn cái gì, cô quay đầu lại liếc mắt nhìn hắn, "Cha nuôi sẽ rời khỏi nửa năm, nửa năm này ai quản chuyện trong nhà, anh nói có ứng cử viên là ai"
Quản gia không phải là chuyện dễ làm như vậy, nếu không phải là người vô cùng tín nhiệm thì sao có thể để người đó làm quản gia.
Lần này, rốt cục cũng Cung Âu không trốn tránh ánh mắt của cô nữa, mà ngước mắt nhìn về phía cô, con ngươi đen thâm thúy.
"Anh nhìn em như vậy làm cái gì" Thời Tiểu Niệm hỏi, đột nhiên phản ứng lại, duỗi tay chỉ vào chính mình, "Em"
Hắn muốn cô làm quản gia
Không thể nào.
"Một phu nhân hào môn thì quản nhà sẽ là bản lĩnh cơ bản nhất, không phải em muốn kết hôn với anh sao" Cung Âu từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Thời Tiểu Niệm, cao cao tại thượng mà nhìn cô, "Trước tiên cho em thử quản lý nàh cửa mười ngày, nếu không có vấn đề gì, chúng ta liền kết hôn, anh còn không lẫn lộn, làm sao"
Thời Tiểu Niệm há hốc mồm mà nhìn hắn, bỏ chạy, "Cha nuôi"
Cha nuôi ngài đừng đi a, ngài mau trở lại đi.
Cô còn chưa chạy được hai bước, tay đã bị Cung Âu nắm lại, dễ dàng kéo cô trở lại, Cung Âu bất mãn mà nhìn cô, "Em không muốn"
"Quản gia liên quan đến rất nhiều việc, em chỉ biết vẽ vời, em thật sự không quản được nhiều như vậy." Thời Tiểu Niệm nói, lông mày nhíu lại, "Thật sự, còn muốn thu hồi cái gì món nợ, sửa chữa vườn, bao quát đàm luận cái gì… em đều không biết nhiều."
"Vậy em có còn muốn kết hôn với anh hay không, một chút khó khăn đã sợ rồi."
Cung Âu lạnh giọng hỏi, ngón tay càng thêm dùng sức mà nắm tay cô.
"Em" Thời Tiểu Niệm nghẹn lời.
"Cứ như vậy đi, trước tiên em quản mười ngày, sau đó anh sẽ thảo luận về chuyện lễ cưới." Cung Âu nói xong liền đi ra ngoài, trực tiếp đã quyết định.
"Quản gia… nhiệm vụ thật sự quá nặng nề, nếu như không quản lý tốt thì phải làm sao bây giờ" Thời Tiểu Niệm thấy hắn thờ ơ không động lòng, nhìn về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng mà hô, "Lão già như anh sẽ không lấy được em đâu." [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N]
Cứ thử xem đến lúc đó ai sẽ là người hối hận.
Luôn miệng nói cô đẹp, nói hắn già, kết quả kết hôn còn phải để cô cầu xin hắn, hắn giả bộ cái gì mà mất trí nhớ, cô cũng không tin hắn thật sư quên hết những gì hắn đã nói tối hôm qua.
"Không biết em đang muốn nói cái gì." Cung Âu hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, "Quản gia, nếu như chuyện đơn giản như vậy em còn không làm được, thì sao làm được cái gì gọi là chăm sóc cho anh, cái gì gọi là chăm sóc cho người nhà"
"…"
Thời Tiểu Niệm bị chặn họng không biết phải nói gì, quản tốt được chuyện nhà cửa thì mới có thể lấy về nhà làm vợ, vậy sao hắn không cưới cha nuôi luôn đi, hiện tại đuổi theo vẫn còn kịp đó.
Phong Đức vừa đi, Cung Âu đột nhiên ném hết chuyện quản lý nhà cửa cho cô, Thời Tiểu Niệm thật sự muốn bóp chết hắn cho xong hết mọi chuyện.
Cao ốc N.E.
Văn phòng tổng giám đốc, Cung Âu ngồi ở trước bàn làm việc xem văn kiện, hai thư ký đang đứng ở nơi đó báo cáo, "Sauk hi thời đại toàn tức được công bố, cổ phiếu của N.E đã liên tục tăng điểm, đây chính là báo cáo mới nhất."
"Ừ."
Cung Âu lạnh lùng đáp một tiếng, điều chỉnh đồng hồ đeo tay trên cổ tay, liếc mắt nhìn thời gian.
Đến giữa trưa rồi, cô ấy còn có thể nhịn được?
"Còn có đây là tài liệu lựa chọn ra vài công ty tiềm lực, bọn họ hy vọng có thể được tổng giám đốc ngài giúp đỡ." Thư ký lại đặt một đống văn kiện lên trên bàn làm việc.
"Ừ."
Cung Âu mất tập trung đáp lời, tay lật tập tin, đôi mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía đồng hồ đeo tay.
Còn có thể nhịn không tìm đến hắn
Càng ngày người phụ nữ này càng có bản lĩnh.
Đang nghĩ ngợi, tiếng gõ cửa truyền đến, cửa bị đẩy ra, một thư ký đứng ở nơi đó, "Tổng giám đốc, Tịch tiểu thư đến, xin hỏi…"
"Tôi rất bận." Cung Âu nói, hạ tầm mắt nhìn về phía tập tin.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Thời Tiểu Niệm trực tiếp chui vào từ phía sau thư ký, trong tay ôm một đống văn kiện, vội vã vọt tới bên người Cung Âu, nhìn về phía hai thư ký đang báo cáo, thở hồng hộc nói, "Thật xin lỗi, phía bên tôi cũng khá là gấp. Cung Âu, ở đây có mấy văn kiện chờ anh ký."
"…"
Cung Âu nhìn về phía cô.
"Đùng."
"Bành bạch."
"Bành bạch đùng."
Thời Tiểu Niệm trực tiếp đặt một đống văn kiện tới trước mặt Cung Âu, trên mặt bê bết mồ hôi, "Đây là hợp đồng cải tạo lại vườn nhà, trước đây cha nuôi đang theo dõi, hiện tại ông ấy không ở đây nên cần anh ký tên; cái này, đây là sửa ống nước trong nhà, đồng dạng, cha nuôi không ở đây, muốn anh ký tên."
"Sửa ống nước cũng phải để anh ký tên"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô, lại hạ tầm mắt nhìn tập tin trên bàn.
Không phải không thừa nhận, cô không phải là cái bình hoa di động, năng lực cũng không tệ lắm, mới có nửa ngày đã có thể sắp xếp ra từng hạng mục riêng, như vậy cũng có thể ở bên cạnh hắn làm thư ký được rồi.
"Đúng vậy a, vốn đều là cha nuôi phụ trách, bọn họ không công nhận chữ ký của em, anh ký đi." lThờiúc Tiểu Niệm nói xong đem bút đưa cho hắn, mệt đến nỗi trực tiếp cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hớp.
Đó là cốc của hắn.
Cung Âu dừng ở cô, theo động tác nuốt của cô thân thể cũng căng lên, hắn rất nhanh nghiêng mặt, lạnh lùng thốt, "Chữ của anh lại có thể tùy tiện ký vào những văn kiện này sao, anh muốn để cho luật sư xem lại rồi mới ký."
"Sửa ống nước cũng phải tìm luật sư"
"Đúng." Cung Âu khép một đống tập tin lại, "Anh còn đang bận, trước tiên em đứng cứ ở bên cạnh đi."
"…"
Vậy lại phải để cô chờ à
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía Cung Âu, tối hôm qua cô bị hắn hành hạ suốt cả đêm, ngày hôm nay lại bị ép thử quản lý việc nhà, đến giữa trưa cô vẫn còn bận bịu đến cả thời gian nói một câu với sinh đôi cũng đều không có, cuối cùng cũng coi như là nghĩ được cách làm, chạy tới đưa văn kiện cho hắn, hắn lại cứ để cô chờ như vậy
Tối hôm qua còn nói những lời tình thâm ý mật, không phải cô thì không thể, ngày hôm nay lại coi cô như người vô hình mà đối xử.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, không có chuyện gì, không có chuyện gì, cô đã quen với các hành động quái dị của Cung Âu rồi.
Rất kỳ quái, cảm giác chờ đợi cũng không đáng ghét lắm, từ sau khi trở về, nếu không có chuyện gì thì Cung Âu không cho phép cô đi vào công ty, hiện tại cô đứng ở bên cạnh hắn nhìn hắn làm việc, thậm chí còn có thể theo hắn đi vào phòng hội nghị.
Nói như vậy lên, sau này mỗi ngày cô đều có thể nhìn hắn, có thể lấy thân phận Quản gia nhìn thấy hắn từ sớm đến tối
Đó không phải là chuyện xấu
Cung Âu không đuổi cô đi, cô cũng vui vẻ đứng ở bên cạnh hắn, chú ý đến nhất cử nhất động của hắn, chỉ là nhìn lâu quá, cô lại ngứa ngứa tay muốn vẽ vời.
Bệnh nghề nghiệp.
Cô đi theo bên cạnh hắn, khi thấy cốc nước hết thì lại rót một cốc khác, sau đó nhìn Cung Âu uống nước cô lấy, cảm giác này không xấu lắm.
Tuy rằng không còn dính lấy như trước đây, nhưng vẫn tính là ấm áp.
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ chăm chú làm việc của Cung Âu, thậm chí có chút hoài nghi, hắn là cố ý sao
Cũng không tẻ nhạt như thế đi, muốn cô theo thì cứ việc nói thẳng là được rồi, hà tất phải quanh co lòng vòng như vậy.
Cung Âu đi vào phòng tiếp khách của N.E để gặp mặt đối tác, Thời Tiểu Niệm rót trà cho bọn họ sau đó lặng lẽ đi ra khỏi phòng tiếp khách, đi về phía văn phòng tổng giám đốc.
Cô trực tiếp đi về phía bàn làm việc của Cung Âu .
Thực sự không cần tốn chút công sức nào cũng có thể đi vào mà, cô đang muốn tìm cớ để vào văn phòng của Cung Âu lấy bệnh án, Cung Âu lại tự mình cho cô một thân phận quản gia.
Thời Tiểu Niệm đang ngồi xổm xuống trước bàn làm việc, dùng ghế tựa đỡ lấy thân thể của mình, nhìn số mật mã trên ngăn kéo, đưa tay ấn xuống ngày tháng đính hôn của bọn họ.