Tập trước:
Trong lúc Chí Vương vừa nói và vừa cố gắng thắt dây an toàn lại thì Yên Yên bên này lại nhẹ nhàng cởi dây an toàn và nói
- Em đồng ý.
Chí Vương bất ngờ quay sang hỏi Yên Yên một lần nữa.
- Em nói gì cơ?
- Em đồng ý.
Chí Vương vui sướng ôm lấy Yên Yên thật chặt vào lòng.
- Cảm ơn em. Từ nay anh sẽ là người chăm sóc em, mà này anh nói kể từ bây giờ em không thích hay có suy nghĩ gì của riêng mình thì cứ nói đừng mãi nghe theo anh.
- Dạ được.
Bên phía Miêu Miêu và Tống Thiên.
- À quên mất. ( Miêu Miêu lấy trong túi ra chiếc khăn) Trả anh nè.
- Hửm gì vậy?
- Chiếc khăn hồi trước anh cho tôi mượn để cuốn vết thương đó. Đừng lo tôi giặt sạch sẽ hết rồi.
- Không sao đâu cô cứ giữ lấy mà dùng.
- Không được tôi nghĩ phải trả lại anh vì nhìn chiếc khăn có vẻ đắt tiền.
- Thôi được rồi cảm ơn cô.
- Tôi hỏi anh một chuyện được không?
- Được cô cứ hỏi.
- Anh.....thích Yên Yên phải không?
- .....
- Xin lỗi câu hỏi không hay lắm nhỉ. Nếu không tiện anh không cần trả lời đâu.
- À không, không sao. Thật ra tôi cũng không biết mình có thật sự thích Yên Yên không hay chỉ là ngộ nhận nhưng tôi thật sự thích cảm giác được chăm sóc cô ấy. Cô biết không bọn tôi chơi với nhau suốt những năm học cấp ba, hai đứa thân nhau lắm nhưng sau khi học xong lớp mười hai bố mẹ tôi bắt tôi đi du học để về tiếp quản công ty nên tôi với cô ấy cũng đã nhiều năm không gặp. Tôi mới về nước được mấy tháng nay, cái cảm giác sau bao năm gặp lại nhau vui lắm, tôi trông chờ nó bao nhiêu lâu. Lúc ở bên đó tôi còn nghĩ khi về sẽ bù đắp cho cô ấy những khoảng thời gian chúng tôi không ở bên cạnh nhau nhưng mà khi về thì hai đứa đứa nào cũng bận nên không có nhiều thời gian đi chơi với nhau. ( Anh nhìn Miêu Miêu) Có vẻ tôi nói nhiều quá nhỉ.
- Ồ không, tôi thích nghe người ta tâm sự mà. Mai mốt anh có tâm sự thì cứ nói với tôi.
- Được đấy. Còn cô thì sao? Cô với cô ấy quen nhau thế nào?
- Ummmm cũng như anh thôi. Bọn tôi là bạn thân hồi đại học, tôi nhớ lúc mới vào học tôi bị bạn bè bắt nạt cô ấy đã ra tay giúp tôi thế là từ đó bọn tôi trở thành bạn thân đến giờ cũng nhờ cô ấy mà tôi trở nên tự tin và mạnh mẽ hơn hồi trước rất nhiều.
- Cô ấy là một cô gái tốt, luôn biết cách thu hút sự chú ý của người khác.
- Đúng vậy.
- Đến nơi rồi.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
- Không có gì chuyện nên làm thôi.
Tống Thiên đợi Miêu Miêu vào nhà rồi anh quay lại xe gọi điện cho Yên Yên.
- Yên Yên tớ đưa Miêu Miêu về nhà rồi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nha.
- Được cảm ơn cậu.
Yên Yên nhanh chóng nói cảm ơn rồi cúp máy.
- Hửm? Sao lại cúp máy nhanh vậy? ( Tống Thiên thắc mắc)
Bên phía Yên Yên và Chí Vương, họ cũng đã về nhà. Hai người vừa mới trở thành người yêu của nhau cách đây mấy phút nên họ muốn có những khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau.
- Yên Yên vào nhà thôi.
- Được em tới liền.
- Ai gọi em à.
- À Tống Thiên gọi báo đã đưa Miêu Miêu về nhà an toàn.
- Um ( Trong đầu Chí Vương " lại là anh ta")
Muộn rồi em về phòng ngủ đi.
- " Gật đầu"
Chí Vương cũng theo Yên Yên về tới phòng của cô.
- Vào trong đi. Ngủ ngon.
- Anh cũng ngủ ngon.
- Được rồi đi vào đi, anh về phòng đây.
Yên Yên đóng cửa Chí Vương cũng chuẩn bị đi lên phòng thì Yên Yên mở cửa từ trong phòng chạy ra gọi
- Chí Vương.
- " Anh quay người lại"
Yên Yên chạy tới ôm và hôn nhẹ vào má anh một cái.
- Ngủ ngon.
Yên Yên ngại ngùng chạy về phòng còn Chí Vương thì vẫn đứng đó ngỡ ngàng trong sự vui sướng.