Chương
Mạc Tiểu Tây cảm thấy có chút lo lắng, trên tay cầm danh sách bước vào phòng: “Chị, có chuyển phát nhanh của tập đoàn Quang Viễn, có chuyện gì vậy?”
Thi Nhân chống nạng bước ra ngoài, nhìn thấy kích thước của hộp bưu phẩm, cô đã biết bên trong là thứ gì.
Em có thể giúp chị đem nó xuống tầng hầm được không?”
“Vâng ạ.
Thi Nhân vừa ký tên vừa nhìn Mạc Tiểu Tây: “Đừng hiểu lầm, đây chỉ là mấy viên đá dùng để điêu khắc, tập đoàn Quang Viễn dự định thành lập một chi nhánh xuyên ngành, nên mới gửi qua đây cho chị luyện tập thử.”
“Chị, làm sao mà Tiêu Khôn Hoằng biết chị thích điêu khắc vậy?”
Thi Nhân đột nhiên dừng lại, hình như cô cũng không biết làm sao mà Tiêu Khôn Hoằng biết được chuyện đó.
Năm năm trước, cô không hề nói với Tiêu Khôn Hoằng là mình thích gì.
Vậy mà năm năm sau, anh ta lại gửi đến cho cô mấy viên đá này để luyện tập, cô vốn chưa từng tiết lộ với anh ta.
Thi Nhân né tránh không trả lời: “Chúng ta đi xem thử mấy viên đá đó đi.”
Sau khi người giao hàng đi, hai người đi xuống tầng hầm, đây là phòng dành cho việc điêu khắc của cô, bình thường nếu không có việc gì, cô thích vào đây để điêu khắc.
Mạc Tiểu Tây cẩn thận ôm cái hộp đi xuống, cảm thấy có chút nặng nề.
Khi cô mở hộp ra, cả người sửng sốt – đây không phải là đá của nhà họ Mạc sản xuất sao?
Nhà họ Mạc đi lên bằng việc kinh doanh khoáng sản, mỗi viên đá sẽ được đánh dấu đặc trưng, chỉ có người trong nội bộ mới có thể phân biệt rõ.
Hơn nữa, nó được đánh dấu là hạng A, chất lượng không hề tầm thường.
“Tiểu Tây, sao vậy, mấy viên đá có vấn đề gì sao?”
Cô biết Mạc Tiểu Tây cũng am hiểu về đá, trước đây khi còn ở nước Mỹ, nếu không có việc gì để làm, hai người sẽ đi chợ bỏ sỉ để thử vận may.
“Đá không có vấn đề gì, chỉ là không ngờ tập đoàn Quang Viễn giàu có đến như vậy, thật là khiến người ta kinh ngạc.”
Cái này chỉ là để luyện tập thôi, nói không chừng trong nhà anh ta có mỏ đá.
Thật ra, cho dù nhà cô có mỏ đá thật, anh trai cô cũng sẽ không để mình phung phí như vậy.
Thi Nhân sờ sờ hòn đá: “Tiêu Khôn Hoằng đã nói, dù sao anh ta cũng có tiền, không được từ chối.”
Mạc Tiểu Tây gật gật đầu, xem ra thì chị Niệm vẫn chưa nhận ra.
Đây là loại đá hạng A, kích thước còn lớn như vậy, giá trị cũng lên đến tiền tỷ.
Tổng cộng có mười thùng, vậy thì lên đến hàng chục tỷ rồi.
Tiêu Khôn Hoằng đúng là một kẻ không uống rượu nhưng cũng say rồi, để dỗ dành một người phụ nữ mà sẵn sàng vung tay như vậy, chiết tiệt, cô ấy sắp bị làm cho cảm động rồi.
Nhưng Mạc Tiểu Tây không biết phải nói với Thi Nhân như thế nào, thôi thì cứ để anh tiếp tục xem tiền như cỏ rác vậy.
Mạc Tiểu Tây sờ sờ mấy viên đá: “Chất lượng cũng thường thôi, chị, em thấy để luyện tập thì cũng được đó.”
Nếu để anh cô biết cô đang mở to mắt nói bừa như vậy, nhất định sẽ cười nhạo.
Nhất định không được để Tiêu Khôn Hoằng đắc ý.
Thi Nhân không hề nghi ngờ lời nói của Mạc Tiểu Tây, dù sao thì về mảng này Mạc Tiểu Tây cũng chuyên nghiệp hơn cô.
Thi Nhân đã dành gần nửa tháng nghỉ ngơi dưới tầng hầm. Lần đầu tiên luyện tập với đá ngọc bích, cô có chút lo lắng.
Tuy chất lượng không được tốt lắm nhưng so với loại cô mua trước đó, cả màu sắc và độ bóng đều đẹp hơn hẳn.
Thi Nhân đã hoàn thành một bản phác thảo tên là Tì Hưu, dùng để đem đến may mắn trong tiền tài.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi, chân cô gần như bình phục.
Nhưng Mạc Tiểu Tây mặt có chút biến sắc đi tới: “Chị, có một chuyện em không biết có nên nói với chị hay không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Mấy ngày nay, có một người tên là Thi Đẳng Sùng tìm gặp em, nói là muốn đào tạo chị trở thành nhà thiết kế.”
Thi Đằng Sùng?
Thi Nhân đặt dụng cụ điêu khắc trong tay xuống, ngước mắt lên: “Ông ta không chỉ nói bấy nhiêu thôi, đúng không?”
“Chị Nhân, chị thật thông minh. Không biết ông ta lấy đâu ra tin tức, nói chị bị tập đoàn Quang Viễn đình chỉ phải ở nhà nghỉ ngơi, muốn chị tới đó làm nhà thiết kế cho ông ta, ông ta còn có thể chia cổ phần cho chị.”
“Cổ phần? Bây giờ công ty của Thi Đằng Sùng chắc là cũng sắp phá sản rồi.”
Thi Nhân vẫn luôn theo dõi tình hình ở đó, cô vẫn còn đang nghĩ Thi Đằng Sùng sẽ có thể chịu đựng được đến khi nào, nhưng cuối cùng cũng đã đến cửa tìm cô rồi.
Mặc dù cô không thừa nhận mình là Thi Nhân, nhưng hai mẹ con vẫn ở đó, Thi Đằng Sùng chắc chắn sẽ lại đến tìm cô.
Ánh mắt Thi Nhân trở nên lạnh lùng: “Hẹn với ông ta.”
Con dao để điêu khắc trên tay cô khắc hẳn một đường lên tác phẩm điêu khắc bằng đất sét: “Địa điểm là ở công ty của Thi Đẳng Sùng.”
“Chị Nhân, chị muốn đi thật sao? Hợp đồng một năm của tập đoàn Quang Viễn vẫn chưa đến kì hạn.”
“Vẫn chưa đến hạn, nhưng không còn nhiều thời gian nữa rồi.”
Mạc Tiểu Tây hoàn toàn không hiểu dụng ý của cô, nhất là giọng điệu vừa rồi khiến Tiểu Tây cảm thấy có chút đáng sợ.
Nếu là cô là Thi Nhân, có lẽ bây giờ cô nhất định sẽ không quan tâm đến người nhà của người ba ruột đó.
Người ba như vậy, chi bằng không có còn hơn.
Ngày thứ hai, Thi Nhân theo đúng thời gian đã hẹn, trực tiếp đi đến công ty của Thi Đằng Sùng.
Vị trí của công ty cũng ở trung tâm thương mại, nhưng chỉ có một vài tầng.
Thi Nhân đến quầy lễ tân: “Xin chào, tôi muốn gặp ông chủ của các cô, tôi đã có hẹn trước.”
“Cô tên là gì?”
Một nữ tiếp tân xinh đẹp, vẫn đang sơn móng tay không hề tập trung đến cô…
“Tôi họ Mạc.”
“Cô có thể tháo khẩu trang ra không, tưởng rằng mình là ngôi sao nổi tiếng sao?”
Nữ tiếp tân liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy cô không hề mặc đồ hiệu đắt tiền gì, chắc chỉ là một người phụ nữ đến tìm yêu cầu tổng giám đốc chịu trách nhiệm đây mà.
Thi Nhân cau mày: “Tôi có hẹn trước, cô có thể tra trong danh sách.” Lúc này cô vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận.
“Thật ngại quá, tôi đã tra qua danh sách, không hề có họ Mạc. Tôi đã thấy rất nhiều phụ nữ giống như cô, nhưng tổng giám đốc chúng tôi cũng chỉ muốn mua vui thôi, cô đừng quá nghiêm túc.”
Hơ, Thi Nhân thật sự không thể tin được.
Không ngờ tiếp tân của một công ty có thể mở miệng nói những lời như vậy, có vẻ như công ty của Thi Đằng Sùng đóng cửa không phải là không có lý do.
Thi Nhân không bao giờ nghĩ tới mình sẽ bị chặn lại ở quầy lễ tân.
Lúc này, có mấy người bước vào đại sảnh.
Thi Đằng Sùng đang mặc một bộ đồ vest, tay ôm eo một cô gái xinh đẹp, hai người cúi đầu thì thâm to nhỏ, trông rất ám muội.
“Tổng giám đốc Thi~~ Cuối cùng ngài cũng đến rồi, có một cô gái chỉ đích danh muốn gặp ngài.”
Thi Đằng Sùng dừng lại, vừa nhìn thấy Thi Nhân, ông ta lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Thì ra là cô Mặc đã đến. Cô xem, suýt chút nữa thì tôi đã quên rồi, mời cô vào trong.”
“Anh yêu, cô ta là ai vậy?”
Cô gái bên cạnh Thi Đằng Sùng có chút không vui, cô ta nắm chặt tay Thi Đằng Sùng và nhìn người phụ nữ đang đeo khẩu trang kia như kẻ thù.
Trong mắt Thi Nhân có chút chế nhạo, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như thế này.
Cô bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà lúc đầu mẹ cô có thể nhìn trúng người đàn ông như vậy!
Thi Đằng Sùng hoàn toàn không thể được coi là một con người, ông ta chỉ là một con thú.
Thi Nhân trong lòng đầy chán ghét, nụ cười trong ánh mắt càng trở nên sắc lạnh: “Phải hỏi ông Thi đây.”
“Buông ra, lôi lôi kéo kéo ở công ty thì còn ra thể thống gì, cô Mạc là khách quý của tôi, sau này mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ.”
Thi Đằng Sùng thái độ rất nhiệt tình: “Cô Mạc, để cô chê cười rồi.”
Thi Nhân không quan tâm, đi theo ông ta đến văn phòng, dọc đường có không ít người nhìn bọn họ.
Khi bước vào văn phòng, cô phát hiện Thi Đằng Sùng quả thật là cũng biết hưởng thụ, bên trong văn phòng không thiếu thứ gì.
“Cô Mạc, cô có thể tháo khẩu trang ra được rồi. Tấm kính này được làm rất đặc biệt.
Người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong này đâu. “
Thi Nhân tháo khẩu trang xuống, liếc nhìn chiếc ghế sô pha ở dưới tấm kính, ánh mắt đầy sự chế nhạo.
Cô nói thẳng: “Tổng giám đốc Thi có nói, ông sẽ đào tạo tôi để tôi đến đây làm việc.
Ban đầu tôi vẫn không tin. Dù sao thì giữa chúng ta trước đây cũng từng có những một số chuyện nhỏ không vui.”
“Tất cả đều là hiểu lầm, dù sao thì thật sự nhìn cô Mạc quá giống con gái tôi.”
“Về việc con gái của ông, tôi rất lấy làm tiếc. Mặc dù nhìn tôi và cô ấy có giống nhau, nhưng tôi thật sự không phải.”
Trong mắt Thi Nhân thoáng qua một sự giễu cợt: “Ông Thi đây chắc có lẽ rất thương yêu con gái mình nhỉ, nếu không sẽ không có những hành động như vậy.”
“Hừm, Cái đó, tất nhiên rồi. Đáng tiếc là con gái tôi xấu số, nếu không bây giờ nó đã là bà chủ thứ ba của nhà họ Tiêu rồi.”