Chương
Thi Đẳng Sùng giống hệt mẹ kế Vương Duyệt, cả thế giới nợ ông ta một giải Oscar. “Ông Thi, ông muốn nói chuyện hợp tác gì với tôi?”
“Chuyện là như này, công ty của tôi từ rất sớm đã chuyển đổi sang thiết kế trang sức như tập đoàn Quang Viễn, nhưng mà tôi vẫn chưa thấy được nhân tài nào cả. Cô Mạc rất giống con gái tôi, lại có tài, nhưng mà cũng vì khuôn mặt này mà đem đến không ít phiền toái, nếu cô có thể hợp tác với tôi, tôi có thể thay mặt con gái tôi lên tiếng và giải thích rõ ràng với giới truyền thông cho cô.”
Thi Đằng Sùng càng nói càng tự tin: “Đây là đôi bên cùng có lợi, cô Mạc nghĩ sao?”
“Tôi nghĩ đề xuất này không tồi, nếu gia đình cô Thi thay tôi nói chuyện vậy thì sẽ rất ít người mắng tôi.”
Thi Nhân chịu đựng cơn buồn nôn trong lòng, thậm chí muốn tát ông ta một cái, cùng ông ta ba mặt một lời.
Cô muốn phá hủy mọi thứ của Thi Đằng Sùng.
“Chẳng qua còn một điều nữa, cô Vương Ngọc San con gái ông Thi, dường như không thích tôi. Nếu chúng ta hợp tác, cô ấy sẽ không sao chứ?”
“Nó là con gái tôi, chuyện của công ty nó không có quyền nói.”
Thi Đằng Sùng vung tay lên, xem nhẹ Vương Ngọc San.
Thi Nhân không ngạc nhiên với kết quả này, bởi vì bọn họ chính là ích kỷ như vậy, lợi ích của họ bây giờ cuối cùng đã khác nhau.
Cơ hội của cô cũng đã đến.
Thi Nhân và Thi Đằng Sùng cùng diễn kịch, cả hai trông rất hạnh phúc.
Người không biết nhìn thấy còn thật sự tưởng rằng con gái của ông ta đã trở về, năm năm trước, cô và Thi Đằng Sùng cũng chưa bao giờ hoà thuận như giờ.
“Ông Thi, sắp đến giờ rồi, trợ lý của tôi sẽ liên lạc với ông về công việc tiếp theo, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ, cô Mạc thật là một người thẳng thẳn.”
Thi Nhân cười, sau đó rời khỏi công ty. Lúc bước ra khỏi cửa, vẻ mặt trở nên u ám, khác hẳn Mạc Hồi tao nhã vừa rồi.
Sau khi lên xe, Thi Nhân mở Zalo và gửi một tin nhắn cho ai đó: “Cá mắc câu rồi, có thể bắt đầu hành động bước tiếp theo.”
“Đã hiểu, mấy ngày trước Thi Đằng Sùng cùng Thi Thanh Tùng cãi nhau với Vương Ngọc San một trận, vì tiền mà suýt nữa đánh nhau, bây giờ Vương Ngọc San càng ngày càng keo kiệt, ba con nhà họ Thi không thể chịu đựng được nữa.”
Cãi nhau á, Thi Đằng Sùng không cảm thấy xấu hổ khi sống bằng tiền của phụ nữ sao?
Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cùng vào một cửa được.
Ngay sau đó, Thi Đằng Sùng đưa ra tin tức: Nhà thiết kế nổi tiếng Mạc Hồi sắp gia nhập công ty chúng tôi, bày tỏ sự chào đón nồng nhiệt.
Tin tức này cũng nhanh chóng được lan truyền.
Sau khi tập đoàn Quang Viễn chú ý, lập tức yêu cầu bộ phận thiết kế liên hệ với Mạc Hồi để hỏi tình hình ra sao.
Lưu Cầm vênh váo gửi tin nhắn cho Mạc Hồi ở trong nhóm làm việc: “Quản lý Mạc, tôi hy vọng cô sẽ chấp hành nội quy và quy định của công ty, cô còn chưa bị đuổi việc, sao có thể ra tuyên bố hợp tác với công ty khác vậy?”
“Thật xin lỗi, tôi cũng không nghĩ tới ông Thi lại có hiểu lầm lớn như vậy, ai biết ông ấy có quan hệ phức tạp với tổng giám đốc như vậy chứ, có lẽ tôi từ chối vẫn chưa đủ rõ ràng cho nên ông ta mới hiểu lầm ý tôi, tôi sẽ nói rõ với ông Thi.”
Lưu Cầm tức giận đến mức suýt đập vỡ điện thoại.
Thi Đẳng Sùng là ai, chỉ sợ không ai là không biết, bố vợ của tổng giám đốc, tuy rằng quan hệ không tốt lắm, nhưng mà vai vế đã như thế rồi, không ai có thể thay đổi được.
Người phụ nữ đó thế mà lại lợi dụng Thi Đằng Sùng để làm ầm ĩ, không được, không thể để cô ta thế được.
Nếu Mạc Hồi lấy được vị trí này, thì công ty về sau chỗ nào cũng có vị trí của cô ta.
Lưu Cầm lập tức đi tới văn phòng chủ tịch, gõ cửa bước vào: “Tổng giám đốc, tôi có chuyện muốn nói.”
“Nói.”
Tiêu Khôn Hoằng ngừng công việc, ánh mắt thâm thúy đảo qua.
“Tổng giám đốc, quản lý Mạc bất ngờ hợp tác riêng với công ty khác và tuyên bố sẽ gia nhập công ty đó, điều này gây ảnh hưởng xấu.”
Trợ lý Tiêu đã biết chuyện gì xảy ra, đưa điện thoại cho Tiêu Khôn Hoằng xem.
Người đàn ông nhìn lướt qua nó, thật sự là tin tức mà Thi Đằng Sùng đưa ra.
Anh thản nhiên mở miệng: “Đưa tiền để Thi Đằng Sùng im miệng, xoá tin tức này đi.”
“Tổng giám đốc, chẳng lẽ không truy cứu trách nhiệm vụ này sao?”
Lưu Cầm không thể tin được, tại sao chỉ đối phó với Thi Đằng Sùng mà không xử lý Mạc Hồi.
“Đây là chuyện nhà tôi, giám đốc Lưu cũng muốn nhúng tay vào?”
Tiêu Khôn Hoằng lạnh giọng nói, Lưu Cầm lập tức im bặt, không cam lòng ra khỏi văn phòng.
Cái này mà tính là chuyện nhà, người phụ nữ Mạc Hồi đó, chính là một con hồ ly, lại muốn đặt mình sánh ngang với bố vợ của tổng giám đốc lớn, thật là không biết xấu hổ.
Nếu cô ta thật sự leo lên vị trí đó, vậy sao chịu được?
Gia đình nhà họ Thi đã cãi nhau ầm ĩ.
Vương Ngọc San như bị tâm thần giận dữ hét lên: “Ba, tại sao ba muốn hợp tác với người phụ nữ đó? Ba biết là cô ta không có ý gì tốt đẹp, thậm chí cô ta có thể là Thi Nhân! Làm sao ba lại có thể dẫn một con sói vào nhà?”
Sau khi nhìn thấy tin tức, não của Vương Ngọc San như muốn nổ tung.
Cô ta không bao giờ ngờ rằng gia đình cũng sẽ phản bội cô ta.
Chẳng lẽ họ không muốn ở cùng chiến tuyến với cô ta sao? “Đúng thế, Đằng sùng sao ông có thể hồ đồ như thế, có phải người phụ nữ đó đã nói gì với anh không, ông tuyệt đối không được tin cô ta, tất cả đều là giả thôi.” Vương Duyệt cũng nói thêm vào.
Suy cho cùng, trước mặt một đứa người ngoài, vẫn phải giúp con gái mình hơn.
“Hừm, công ty sắp sụp đổ rồi, tôi mà không nghĩ biện pháp chẳng lẽ chờ phá sản sao? Lần trước kêu bà trả tiền, bà sống chết không cho, tôi chỉ muốn nghĩ biện pháp thôi”
Ngồi trên ghế sô pha, Thi Đằng Sùng nhìn số tiền trong thẻ ngân hàng, tâm trạng bỗng trở nên tốt hẳn, dứt khoát xóa tin tức kia.
Ông ta biết, càng dựa vào Mạc Hồi, càng nhận được nhiều lợi ích từ Tiêu Khôn Hoằng.
Mặc kệ Mạc Hồi có phải Thi Nhân hay không, tóm lại Tiêu Khôn Hoằng thích con gái ông, thì phải nhận ông làm ba vợ.
Nhìn xem, tiên không phải vào thẻ rồi sao?
“Ba, công ty đó của ba đã thành cái gì rồi, chẳng lẽ trong lòng ba không biết? Năm năm qua con đưa vào bao nhiêu tiền, đều là hố không đáy, phá sản càng tốt.”
Bây giờ cô ta lấy chút tiên nhà họ Tiêu cũng không dễ nữa.
Bọn họ còn muốn giống như trước đòi tiền mình, thực sự coi cô ta như cây ATM sao?
Thi Đằng Sùng lập tức nổi cáu: “Mày sao lại có thể nói thế? Lúc trước tao nuôi mẹ con mày, sao không nói công ty là hố đen không đáy, bây giờ lại ghét tao, xem thường tao, năm năm rồi còn không thành bà Tiêu, trông cậy vào mày còn không bằng trông cậy vào con chó.”
Thi Đằng Sùng tức giận, lập tức bỏ đi.
Vương Ngọc San hai mắt đỏ bừng tức giận: “Mẹ, nhìn ba đi, ông ấy mắng con, thật quá đáng.”
“Chị, những gì ba nói cũng đúng, chị không lấy tiên giúp cũng được, nhưng cũng đừng ngăn chúng ta làm giàu chứ, đúng không?”
“Cút! Mấy người cút hết đi!”
Vương Ngọc San cảm thấy trong lòng phát lạnh, lúc này mới thấy rõ được cái gọi là người nhà.
“Ngọc San, đừng tức giận, chỉ là bọn họ vẫn còn đang giận mà thôi, người phụ nữ kia sẽ không thể đắc ý được lâu đâu. Đợi cho ông cụ bên kia viết di chúc, con sẽ không bị khinh thường nữa, muốn làm gì cũng được.”
“Mẹ, mẹ chỉ chăm chăm vào tiền thôi.”
Vương Duyệt có hơi xấu hổ: “Mẹ cũng là nghĩ cho con thôi, đến lúc đó con có thể mặc kệ Thi Đằng Sùng nhưng không thể mặc kệ em „ con.
“Được, con sẽ lo, nhưng mẹ phải giúp con vượt qua cửa này mới được.”
Vương Ngọc San nén nỗi buồn trong mắt, như biến thành một người khác.
Khi có tiên từ di chúc trong tay, cô ta sẽ lập tức dọn ra ngoài, không cần tức giận nữa, không cần nhìn thấy đám người này nữa.
“Được, con bảo mẹ làm gì, mẹ đều sẽ hợp tác với con.”
Một cơn ớn lạnh hiện lên trong mắt Vương Ngọc San, không ai có thể ngăn cản con trai cô thừa hưởng cơ nghiệp của ông cụ.