Chương
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, Thi Nhân hơi bối rối, không ngờ thân hình của ông cụ lại tệ đến vậy.
“Thi Nhân, nếu Tiêu Khôn Hoằng không muốn trở về, em có thể thuyết phục anh ấy giúp anh được không?”
Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ. Thi Nhân nhìn hình ảnh phản chiếu nói một cách mơ hồ: “Tôi không có tư cách thuyết phục anh ấy.”
“Thi Nhân, anh biết ông nội đối xử không tốt với em, nhưng bây giờ ông ấy đã không sống được bao lâu. Em..”
“Đừng nói nữa.”
Cô cắt ngang lời nói của Tiêu Vinh: “Nếu không phải lúc trước anh cứu tôi ở bệnh viện, hiện tại con tôi đã sớm rời khỏi thế giới này từ lâu. Tất cả chuyện này đều là do ông ta sắp đặt. Tôi hận còn không hết.”
Cô không phải là thánh mẫu, sẽ không dễ dàng tha thứ cho kẻ đã làm tổn thương mình.
Hơn nữa, sau khi trở về, ông cụ Tiêu còn bảo quản gia đến công ty nói những lời khó nghe với cô ở trước mặt mọi người. Cô không thể tha thứ cho ông ta được.
“Anh biết, thật xin lỗi, vừa rồi do anh quá lo lång, em đừng để trong lòng.”
“Ding Dong.” Cửa thang máy mở ra.
Thi Nhân muốn đi tầng trệt, không cùng tầng với anh ta.
Kình Hàn. Sau khi cửa thang máy đóng lại, vẻ dịu dàng trên mặt anh ta liền biến mất, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Thi Nhân, có chịu giúp đỡ hay không, điều này cũng không tùy thuộc vào cô.
Tiêu Vinh xuất hiện trên tầng cao nhất, rất nhiều người biết anh ta, dù sao thì họ cũng là người nhà họ Tiêu.
Anh ta đi thẳng đến văn phòng mà không thèm gõ cửa.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế, anh giương mắt nhìn người anh cả đột nhiên xuất hiện, phất tay với người trong văn phòng: “Tạm thời cứ như vậy trước đi.”
Chẳng bao lâu, văn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Tiêu Vinh cứ thế mà ngồi ở trên số pha: “Ông nội bảo cậu cuối tuần về một chuyến, điện thoại không nghe, không gọi lại. Đây là có ý gì hả?”
“Ông ta muốn lập di chúc đúng không? Tôi cũng không muốn cái gì, cho nên không cần trở về.”
Tiêu Khôn Hoằng từ chối một cách rất kiên quyết.
Tiêu Vinh nghe thế không khỏi mặt đen lại: “Thứ tôi không thể chịu được chính là bộ dáng không ai bì được của cậu, ai cũng đều thích khi cậu trở về. Đúng vậy, cậu không quan tâm đến mọi chuyện trong nhà họ Tiêu. Cậu rất muốn dứt ra khỏi mối quan hệ này. Cậu đã làm được, chắc hẳn bây giờ cậu đang rất hạnh phúc, phải không?”
“Ừ, tôi thấy khá ổn.”
Sự việc năm năm rồi, anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Anh đến bệnh viện muộn một bước, nhưng đứa con của anh đã không còn nữa.
Nếu không phải ông nội khư khư cố chấp làm theo ý mình, đối xử với bản thân như đối với cha mình, thì bây giờ anh sẽ không phải là một con chó chết, không có gì ngoài công ty.
Anh hiện tại chỉ có thể giữ lấy ký ức, mỗi ngày đều sống trong sự dằn vặt và tự trách.
“Đừng quên, Tiêu Khôn Hoằng, hồi đó ông đã đối xử tốt với cậu như thế nào, nhưng bây giờ cậu lại xảy ra mâu thuẫn với ông của mình chỉ vì một người phụ nữ. Cậu còn thậm chí không muốn gặp ông ấy lần cuối. Tại sao cậu lại có thể tàn nhẫn như vậy?”
“Còn tôi thì sao? Con của tôi thì sao đây?”
Tiêu Khôn Hoằng đá mạnh vào bàn, trong mắt anh hiện lên một cơn bão: “Anh có biết tại sao tôi không bao giờ đến thăm ông hay không? Tôi sợ rằng tôi sẽ không thể khống chế nổi nói với ông rằng, đứa trẻ trong bụng Thi Nhân năm năm trước không phải là một đứa con hoang. Đúng vậy chính là con của tôi. Chính ông ta đã giết bọn họ.”
“Cậu dám.”
Tiêu Vinh cất cao thanh âm nói: “Cậu sao có thể đổ hết trách nhiệm lên ông nội? Tôi nhớ lúc đó cậu rất ghét Thi Nhân. Chẳng phải ông nội làm như thế không phải là vì muốn trút giận cho cậu hay sao? Nếu cậu đối xử tốt với Thi Nhân, ông nội có làm như vậy không? Cuối cùng thì người sai là cậu.”
“Thật là một kẻ chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, không phải năm đó cậu là người trốn tránh trách nhiệm hay sao?”
“Tiêu Khôn Hoằng, cậu còn mặt mũi nào mà nhắc đến chuyện hồi đó nữa hả? Nếu không phải tại cậu, bây giờ có lẽ em gái tôi vẫn phải sống trong bệnh viện tâm thần. Bạch Mỹ Đình sẽ chết không có chỗ chôn sao?”
Hai người đàn ông đều đứng lên, mặt mày có nét giống nhau, đôi mắt lạnh lùng đen kịt, cả hai đang khó chịu nhìn nhau.
Chuyện xảy ra hồi đó luôn là một nút thắt không thể nhắc đến giữa họ.
Giữa họ là đã từng là những người anh em có mối quan hệ rất tốt với nhau, thế mà đến cuối cùng lại trở thành người xa lạ như ngày hôm nay.
Bầu không khí trong văn phòng đã xuống đến mức đóng băng, bọn họ dường như có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Tiêu Vinh thờ ơ nói tiếp: “Hi vọng ngày đó cậu sẽ không đến muộn, nếu không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra việc gì nữa.”
“Ha ha, anh cho rằng hiện tại anh có tư cách uy hiếp tôi hay sao? Anh à, hiện tại anh không có gì ngoài hai bàn tay trắng, chỉ có thể sống nhờ ông nội.”
“Thử xem, không phải cậu còn có Giám đốc Mạc hay sao?”
Vẻ mặt lạnh lùng Tiêu Khôn Hoằng biến mất, anh nhìn chằm chằm người đối diện: “Đừng động vào cô ấy, nếu không anh sẽ hối hận.”
A, Tiêu Vinh không nói gì mà chỉ xoay người rời đi.
Tiêu Khôn Hoằng đập cái chén trong tay lên cửa choang một tiếng, còn dám uy hiếp anh sao?
“Thưa anh, chúng tôi phải làm gì?”
Trợ lý Tiêu từ trước đến nay đều biết quan hệ giữa anh và nhà họ Tiêu, nếu không phải ông cụ làm điều ác thì đã không gây ra hậu quả như ngày hôm nay rồi.
“Cử người nhìn chằm chằm vào Tiêu Vinh, nếu anh ta có hành động gì thì phải nói ngay cho tôi biết.”
Tiêu Khôn Hoằng xoa xoa thái dương, năm năm trước, nếu Tiêu Vinh không động tay động chân, mình làm sao có thể xa cách Thi Nhân năm năm, làm sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy?
“Thưa anh, đã đến giờ họp, nó đã bị hoãn nửa tiếng.” “Để phó giám đốc tới chủ trì đi, sau khi kết thúc bảo mợ chủ đến gặp tôi.”
Trợ lý Tiêu gật đầu, rời khỏi văn phòng mà không cho ai vào.
Cuộc họp ở tầng dưới kéo dài không lâu, kết thúc sau nửa giờ.
Nguyên nhân chính là sếp lớn đã đưa ra kết quả rồi, không cần bàn cãi nhiều, trên danh sách điều tra, những người không liên quan gì đến giám đốc Lưu thì không cần phải khai trừ.
Sau khi có kết quả, Triệu Nhược Trúc thở phào nhẹ nhõm và cảm ơn liếc nhìn Mạc chủ quản.
Nếu không có Giám đốc Mạc ký tên, có lẽ sự việc này sẽ không suôn sẻ như vậy.
Sau cuộc họp, Triệu Nhược Trúc nhìn Thi Nhân rồi nói: “Giám đốc Mạc, cuối tuần này chúng ta hãy cùng ăn một bữa. Mọi người đều muốn ăn mừng một chút, Giám đốc Mạc cũng tới nhé.”
“Cuối tuần có lẽ không được rồi, tôi còn có một số việc cá nhân cần phải giải quyết, việc này rất quan trọng.”
Thi Nhân cứ thế mà từ chối, cuối tuần chính là lúc nhà họ Thi cử hành bữa tiệc, cô phải chuẩn bị làm sao để tặng bọn họ Mạct món quà lớn.
Nhưng trước khi cô rời khỏi phòng họp, trợ lý Tiêu đã xuất hiện.
Phòng hội nghị náo nhiệt đã trở lại rất yên tĩnh.
Thi Nhân nhìn trợ lý Tiêu đi tới mà cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Anh Hoằng bên kia có chuyện, anh ấy muốn Giám đốc Mạc qua đó một chút.”
Tất cả mọi người trong phòng họp đều vểnh tai lên nghe, quả nhiên là Giám đốc Mạc như sắt đá, dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng là người chiến thắng cuối cùng.
Thi Nhân suy nghĩ hồi lâu, nhưng cô không nghĩ tới tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại gọi mình đến để làm gì.
Nhưng dù sao cô cũng cần phải đi qua đó một chuyến.
Văn phòng tổng giám đốc.
Thi Nhân gõ cửa bước vào, trước khi cất == bước, Tiêu Khôn Hoằng nghiêm nghị nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cô choáng váng và nhìn xuống, chợt nhìn thấy những mảnh vỡ mình giẫm lên ở dưới chân.
Nhìn quanh văn phòng, như thể đã có một cuộc tranh cãi nổ ra.
Cô nghĩ đến Tiêu Vinh mà mình vừa gặp ở cửa thang máy, chẳng trách Tiêu Khôn Hoằng không tới họp, hóa ra là vì có chuyện. Đáng lẽ cô nên nghĩ tới.
Cô cũng không biết ai đã đập cái cốc.
Cô không ngờ mối quan hệ giữa hai người này lại xấu đến như vậy.
Ngay sau đó có một người quét dọn đến dọn dẹp đống đổ nát, Thi Nhân chỉ đứng bên cạnh im lặng, cả hai đều không nói gì.
Phòng làm việc sạch sẽ trở lại, lúc này trợ lý Tiêu bưng trà tới.
Cô nhìn lên nói: “Anh Hoằng có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Nhà họ Thi sẽ tổ chức buổi tiệc vào cuối tuần. Em sẽ đi đúng không?”
Tuy Tiêu Khôn Hoằng dùng câu nghi vấn để hỏi Thi Nhân, nhưng mang theo ý khẳng định.
Hai người nhìn nhau, một đôi mắt với sự thăm dò, còn một đôi mắt kia lại bình tĩnh và vô cùng tự nhiên.