Chương
Thi Nhân đọc đi đọc lại tin nhắn này, không đoán được cuối cùng Vương Ngọc San có ý định gì.
Cô không nhắn lại.
Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình khi đi một mình tới nhà họ Thi nên sẽ không đi vuốt râu cọp đâu.
Không có việc gì mà ân cần thì không phải gian trá tức là trộm cắp.
Thi Nhân xóa tin nhắn, đi tắm rồi chuẩn bị ngủ một giấc.
Hôm sau, cô tới công ty thì có khách không mời mà tới tìm tới cửa.
Lúc Vương Ngọc San xuất hiện ở chi nhánh công ty, lễ tân sợ ngây người, lắp bắp nói: “Vương… Cô Vương, cô có chuyện gì không ạ?”
“Tôi tới gặp quản lý Mạc. Hôm qua tôi đã chào hỏi cô ấy rồi.”
Vương Ngọc San mặc hàng hiệu toàn thân, tay đeo túi xách Hermes bạch kim, đeo kính râm màu đen, dáng vẻ danh viện quý phái đúng chuẩn.
Lễ tân không suy nghĩ nhiều, đế Vương Ngọc San lên.
Nhưng cô ta lờ mờ ngửi thấy một hơi thở không tầm thường!
Từ khi quản lý Mạc về nước đánh nhau với cô Vương này không ngừng nhưng dường như hai người chưa từng ra đòn chính diện.
Rốt cuộc lần này là vua đối đầu với vua à?
Vương Ngọc San đi giày cao gót xuất hiện ở phòng thiết kế, gỡ kính râm ra: “Xin hỏi phòng làm việc của quản lý Mạc ở đâu? “
Tất cả mọi người sợ ngây người: Tình huống này đặc biệt thế nào chứ?
Tìm tới cửa tính sổ?
Trợ lý vội vàng đi tới phòng làm việc của quản lý Mạc, mật báo: “Quản lý, có người tìm cô.”
“Ai vậy? Nhìn vẻ mặt cô thấy hơi kỳ lạ.” Nhưng ngay sau đó Vương Ngọc San đi thẳng tới: “Là tôi! Quản lý Mạc, đã lâu không gặp.”
Thi Nhân thấy người đi tới, mặt lạnh đi không ít: “Cô Vương đúng là khách ít đến. Trợ lý nhỏ, đi pha trà.”
Cửa phòng làm việc đóng lại, Vương Ngọc San ngồi không chút khách sáo trên sô pha, cố ý đặt túi xách màu bạch kim của mình ở bên cạnh.
Thi Nhân thu động tác nhỏ của cô ta vào mắt, nói thẳng: “Có chuyện gì nói thẳng đi.”
“Tối qua tôi nhắn tin quản lý Mạc có nhận được không? “
“Nhận được. Có điều tôi không quen thuộc nhà họ Thi, đi ăn cơm thì thôi đi.”
Thi Nhân không định lãng phí thời gian với Vương Ngọc San.
“Sao không quen chứ. Ba tôi còn muốn nhận chị làm con gái nuôi. Tới lúc đó dựa vào khuôn mặt này và cả quan hệ của nhà họ Thi chúng ta cùng với nhà họ Tiêu, rất có thể chị sẽ bay lên cành cao thay người chị đã chết đi của tôi.”
Mắt Vương Ngọc San vô cùng châm biếm: “Chị cố ý tiếp cận ba tôi, chẳng lẽ không có ý định này? “
À à, đây là tới thăm dò cô.
Thi Nhân mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi có bạn trai chẳng kém Tiêu Khôn Hoằng bao nhiêu. Tôi không cần phải có ý định này.”
“Chị có! “
Giọng điệu Vương Ngọc San lạnh lẽo: “Vì chị quay về để trả thù cho nên chị mới phải làm như vậy. Đúng không chị tốt – Thi Nhân của tôi.”
Cô ta nhấn hai chữ Thi Nhân.
“Tôi không nghe hiểu cô Vương đang nói gì. Nếu không có chuyện khẩn cấp gì thì mời cô về.”
Dù sao hai ngày nữa cũng là cuối tuần. Cô đã vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, không cần phải gặp người nhà họ Thi.
“Nói thật, tôi rất khâm phục chị có thể kiên nhẫn nhiều năm như thế. Nhưng tôi cho chị biết, bất kể chị làm gì cũng uống phí sức lực thôi. Vì con trai Hải Đào của tôi sẽ lập tức thừa kế phần lớn di sản của ông cụ, cái này còn nhiều hơn của Tiêu Khôn Hoằng đấy.”
“Đây là chuyện của các cô, không liên quan gì tới tôi.”
Nụ cười nơi đáy mắt Vương Ngọc San đậm hơn: “Nói cũng đúng. Dù sao bây giờ con tôi mới là huyết mạch nhà họ Tiêu. Về phần những đứa trẻ khác thì có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội này.”
“À, cô Vương cố gắng bằng lòng làm bồ nhí, không danh phận nhiều năm như thế coi như là cũng hết khổ rồi. Nếu là người khác cũng sẽ không làm được tới mức này đâu.”
“Cô nói ai là bồ nhí? “
Thi Nhân cau mày: “Chẳng lẽ không đúng à? À cũng đúng, thân phận của cô xấu hổ, chỉ sợ đời này không thể nào thượng vị. Con cũng chỉ có thể nhận làm con thừa tự.”
“Vậy thì sao? Hải Đào là con của Tiêu Khôn Hoằng, điều này không có cách nào thay đổi. Con tôi vĩnh viễn là người thừa kế nhà họ Tiêu.”
Tay Thi Nhân từ từ nắm lại. Cô và con mình không lạ gì những thứ này.
Vương Ngọc San cầm túi xách Hermes lên đầy đắc ý: “Mong quản lý Mạc sau này yên phận chút, nhìn rõ vị trí của mình.” Thi Nhân đứng tại chỗ đưa mắt nhìn người đàn bà kia rời đi.
Cô bỗng nở một nụ cười tươi tắn, mắt u ám: Vương Ngọc San, cô không đắc ý được lâu nữa đâu.
Chờ mà xem.
Vương Ngọc San đi rồi nhưng những người nhiều chuyện trong phòng làm việc của cô đều rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Lúc Thi Nhân đi vệ sinh nghe thấy đồng nghiệp bên ngoài đang bàn tán.
“Thật kỳ lạ, Vương Ngọc San và quản lý Mạc nói gì nhỉ? Rốt cuộc hai vị này gặp mặt mà kết quả hình như không xảy ra cãi vã dữ dội gì cả.”
“Có tin đồn là con Vương Ngọc San sẽ thừa kế di sản của ông cụ Tiêu rất nhanh cho nên gần đây cô Vương rất kiêu ngạo, làm từ thiện để tẩy trắng cho mình.”
“Có điều chắc chắn ông chủ chúng ta có tình cảm với quản lý Mạc. Tôi cá là quản lý Mạc mới là người thắng cuối cùng.”
Bàn tay đặt trên cửa của Thi Nhân lại rút về.
Cô ngồi trên bồn cầu chờ một lúc, mãi tới khi các cô rời đi mới đi ra khỏi phòng. Cô nhìn người phụ nữ trong gương, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, mái tóc dài hơi xoăn, là phụ nữ tinh anh.
Thi Nhân nở một nụ cười tươi tắn với mình. Không sao, cuối cùng cô sẽ thắng. Ngay cả phần của mẹ cô cô cũng đòi lại hết.
Thứ bảy, tiệc rượu bắt đầu.
Nhà họ Thi chọn tổ chức tiệc rượu ở nhà hàng bảy sao nổi tiếng. Xe sang trọng tụ tập bên ngoài, người qua lại đều là người có tiếng tăm.
Có điều họ cũng không phải nhìn về phía nhà họ Thi mà còn nhìn về phía nhà họ Tiêu, nhìn về phía Hải Đào con trai Tiêu Khôn Hoằng mới tới.
Nếu không ai quan tâm tới nhà họ Thi đã xuống dốc, ngay cả một phú hào vừa vừa cũng không dính nổi.
Lúc trước nếu không phải bán con gái đi chuộc tội thì không tới lượt con gái nhà họ Thi trở thành mợ ba nhà họ Tiêu. Đây là vận mệnh, cuối cùng vị mợ ba nhà họ Tiêu đáng thương đó còn không phải mất đi à.
Nhưng nhà họ Thi lại thời đến vận chuyển, chị mất đi thì em gái lại thượng vị sinh con trai.
Tuy không có danh phận gì với bên ngoài nhưng di sản của ông cụ Tiêu cũng đủ để ‘Vương Ngọc San và con mình cả đời không lo cơm ăn. Còn cả “ba” Tiêu Khôn Hoằng ở đây thì sau này không ai dám coi thường mẹ con Vương Ngọc San.
Tuy mọi người đều châm biếm Vương.
Ngọc San thượng vị thất bại nhưng rất nhiều người cũng ghen ghét.
Dù sao có rất nhiều người muốn thay chỗ Vương Ngọc San nhưng không có cơ hội.
Vương Ngọc San mặc lễ phục màu trắng tinh, hơi giống áo cưới cô dâu, đeo châu báu kim cương nổi tiếng, rực rỡ lại chói mắt.
Hôm nay cách ăn mặc của cô ta vô cùng xa hoa. Chỉ có như thế mới xứng với thân phận của cô ta.
Thi Đằng Sùng mặc tây trang màu xám, vóc người nho nhã cao ngất đứng cạnh Vương Duyệt phóng khoáng cũng hết sức xứng đôi.
Chủ đề của tiệc rượu này là kỷ niệm lễ cưới của Thi Đăng Sùng và Vương Duyệt, tiện ‘thể kiếm thanh thế cho Vương Ngọc San.
Có rất nhiều người trong xã hội thượng lưu tới. Vẻ mặt của Thi Đằng Sùng cũng vui vẻ hòa nhã hơn không ít với Vương Ngọc San.
Dù sao tất cả chuyện này cũng là do Vương Ngọc San mang tới. ]Ị Chiếc xe khí thế của nhà họ Tiêu đậu lại.
Ông quản gia dẫn cậu chủ nhỏ Hải Đào xuất hiện, lập tức thu hút không ít ánh mắt mọi người.
Quả nhiên Hải Đào vẫn là sự tồn tại được cưng chiều nhất.
Vương Ngọc San cười đi qua: “Con trai, đã lâu mẹ không gặp con, rất nhớ con.”
Cô ta giả vờ rộng rãi trước mặt người ngoài nhưng Hải Đào lại không nhiệt tình như thế.
Vương Ngọc San nắm tay Hải Đào, nụ cười trên mặt không tắt.
Thi Đằng Sùng ở bên cạnh nhìn thì không khỏi xúc động một hồi: “Nếu trước khi Nhân Nhân gặp chuyện không may để lại một trai nửa gái cho Tiêu Khôn Hoắng thì tốt rồi.”
Như vậy địa vị của Thi Đằng Sùng ông ta càng vững chắc hơn rồi.
Khách khứa ào ào cười hùa theo.
Nhưng vẻ mặt Vương Duyệt cứng ngắc, không làm sao giống thế được.
Có lẽ đối với Thi Đằng Sùng là giống nhau nhưng với Vương Duyệt mà nói thì khác nhau một trời một vực.
Có điều may là Thi Nhân đã chết, dù còn sống cũng không lay được địa vị của San San con gái bà ta.
Lúc này, một chiếc xe việt dã đậu lại.
Giữa rất nhiều chiếc xe sang trọng, xe việt dã có vẻ vô cùng bình thường nhưng lại đặc biệt nổi bật.
Mắt mọi người nhìn qua: “Ai tới vậy nhỉ?