Chương
Rất nhiều người đều đang suy đoán, Giám đốc Mạc quay về là để báo thù, thật ra cô chính là Thi Nhân, mợ ba của nhà họ Tiêu.
Càng ngày càng có nhiều người đoán như vậy, hơn nữa cũng càng nhiều người tin vào điều này.
Dù sao trước đó không phải là không có ai phẫu thuật thẩm mỹ thành dáng vẻ của mợ ba nhà họ Tiêu, nhưng không một ai thành công cả, duy nhất chỉ có Giám đốc Mạc là không giống người khác.
Thi Nhân không thèm để ý đến những ánh mắt săm soi hóng chuyện của đám người này, cô vẫn đang vội vàng xử lý công việc trong tay.
Nhưng mà không lâu sau, Thi Đằng Sùng đã tìm tới tận cửa.
Có điều lúc này ông ta đang bị ngăn lại không vào được, ông ta chửi ầm lên: “Tôi là cha của Mạc Hồi đấy, các người dám chặn tôi lại?”
“Thưa ngài, Giám đốc Mạc của chúng tôi nói cha mẹ cô ấy đều mất rồi, chẳng lẽ ngài bò ra từ dưới mộ lên đây sao?”
Nghe thấy thế Thi Đằng Sùng tức giận không nói lên lời.
Cuối cùng ông ta vẫn bị ném ra khỏi công ty, ông ta chán chường ngồi bệt xuống đất, quần áo nhắn nhúm vài ngày rồi vẫn chưa thay.
Hôm trước bởi vì không trả tiền, biệt thự của ông ta cũng bị bọn cho vay nặng lãi xiết nợ rồi, cả nhà ông ta đều bị đuổi ra đường.
Vương Duyệt ồn ào muốn ly hôn với ông ta, sau đó còn đánh nhau với ông ta một trận.
Vốn dĩ ông ta muốn nhờ Vương Ngọc San giúp đỡ, nhưng cô ta nói không có tiền, nhà họ Tiêu mà thiếu tiền sao”
Nhưng con nhóc chết tiệt Vương Ngọc San kia ngay cả mặt cũng không xuất hiện một lần, chỉ cho bọn họ ba mươi lăm triệu bảo bọn họ đi thuê nhà ở, cứ đuổi người một nhà bọn họ đi như vậy, ngay cả Vương Duyệt cũng không gặp được Vương Ngọc San.
Trong một đêm cuộc sống của gia đình ông ta đã thay đổi rất nhiều.
Lúc này Thi Đằng Sùng mới phản ứng lại, trong khoảng thời gian này ông ta giống như bị ma nhập vậy, đã phá không ít tiền, nhưng doanh nghiệp cung ứng đá tảng lại biến mất không thấy đâu.
“Reng reng.” Đột nhiên điện thoại của ông ta vang lên, tên hiển thị là Mạc Hồi gọi đến.
Thi Đằng Sùng giận dữ nghe máy: “Alo, chuyện này đều là kế hoạch do mày sắp đặt có phải không? Rốt cuộc mày có phải là con nhóc chết tiệt Thi Nhân kia không?”
“Thấy ông thảm như vậy, tôi yên tâm rồi. Trong suốt năm năm qua, mỗi giây mỗi phút tôi đều nghĩ đến chuyện trả thù các người, nghĩ đến chuyện phải tra tấn các người thế nào, mới có thể an ủi linh hồn của mẹ tôi trên trời. Tuy rằng phải chờ đợi hơi lâu, có điều cuối cùng đã thực hiện được rồi.”
“Quả nhiên đúng là mày! Thi Nhân mày vẫn chưa chết!”
“Đúng vậy, tôi đã sống lại, bò ra từ địa ngục đến đây để tìm các người, thế nào? Có vui không?”
Thi Nhân ngồi trong phòng làm việc gọi điện thoại, lúc này giọng cô rất âm u, cũng vô cùng thống khoái.
“Con nhóc chết tiệt kia, mày chờ đấy cho tao, tao là cha mày đấy, mày hại tao mất một khoản tiền lớn như vậy, hại tao không có nhà để về, tao sẽ trả lại hết.”
“Ha ha ha ha, ông sẽ trả lại cho tôi sao? Tôi có thể cho ông tiền.”
Thi Đẳng Sùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Như thế còn tạm chấp nhận được.”
Lúc này trong lòng ông ta đang nảy ra kế hoạch, muốn để con nhóc Thi Nhân này cho ông ta nhiều tiền hơn sau đó làm lại từ đầu, tốt nhất là khiến Tiêu Khôn Hoằng cho ông ta một chút cổ phần.
Đây là thứ mà người làm cha vợ như ông ta nên được.
“Tôi sẽ mua cho ông tiền âm phủ, ông muốn bao nhiêu tôi sẽ cho ông bấy nhiêu.”
Nói xong Thi Nhân trực tiếp cúp điện thoại, nghĩ đến dáng vẻ tức giận dậm chân của Thi Đằng Sùng, tâm trạng của cô lập tức vô cùng vui vẻ.
Hôm nay cô tan làm đúng giờ, sau đó đi mua thức ăn về nấu cơm.
Nhưng mà khi xe của Thi Nhân vừa mới tới, đã có một người đàn ông đang đứng ở đó. Diệp Tranh vẫy tay với cô: “Chào chị dâu, tan làm về nhà nấu cơm à?”
“Đúng, đúng vậy.”
Thi Nhân xách túi bước xuống xe, vừa bước vào cô đã trông thấy chiếc xe lăn đang ở trong sân, Tiêu Khôn Hoằng mặc quần áo bệnh viện rộng thùng thình, đang ngồi trên ghế nhìn cô, ánh mắt có vẻ mệt mỏi.
Cô dừng lại một chút, sau đó hỏi anh: “Hôm nay anh được ra viện rồi à?”
“Dù sao ở bệnh viện cũng không có ý nghĩa gì, chuyện đó, chị dâu tư, dù sao chị cũng có một mình, hay là chúng ta góp gạo thổi cơm chung có được không?”
Diệp Tranh vô cùng nhiệt tình, khiến Thi Nhân không có cách nào từ chối yêu cầu của anh ta.
“Được thôi, nhưng mà hôm nay tôi mua không nhiều đồ ăn lắm.”
“Không sao, chúng em cũng có đồ ăn, chị dâu chỉ cần nấu là được rồi.”
Thi Nhân không từ chối nữa, cô xách túi của mình đi về phía căn phòng đối diện, cô thật sự không ngờ, Tiêu Khôn Hoằng lại mua căn phòng đối diện với phòng cô.
“Chị dâu, chị đưa túi trong tay chị cho em trước đi, để em đi rửa rau.”
Diệp Tranh vội vàng cầm lấy túi đi vào nhà, để lại khoảng sân trống rỗng, lúc này chỉ còn có hai người Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng.
Cô mím môi một lát, sau đó mới mở miệng hỏi: “Sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa?”
“Ừ.”
Tiêu Khôn Hoằng chỉ ừ một tiếng, khiến bầu không khí rơi vào cục diện bế tắc, trong mắt anh hiện lên một tia ảo não, vừa rồi hình như câu trả lời của bản thân có chút ngu ngốc.
Chỉ một chữ ngắn ngủi, có vẻ quá lạnh lùng hay không”
Anh vẫn nhớ trước kia cô nói, anh rất hung dữ.
Nhưng cô không biết rằng, tất cả sự nhẫn nại và ấm áp anh đã dành hết cho cô.
“Nhớ uống thuốc đúng giờ, mới nhanh khỏe được, em biết anh không thích uống thuốc, giống hệt con nhóc Mạc Tiểu Khê kia.: Khi nghĩ đến Tiểu Khê, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Cô bé rất đáng yêu.”
“Anh chỉ mới gặp con bé có một lần, không nhìn thấy lúc nó nghịch ngợm, lúc nó cáu kỉnh đâu, đúng là muốn giận điên người.”
Nhắc tới trong mình, trên mặt Thi Nhân cũng nở nụ cười.
Cô lén nhìn sang Tiêu Khôn Hoằng, thật ra cô rất muốn nói cho anh biết chân tướng chuyện này, nhưng mà mấy lần đều không nói ra được.
Nếu anh biết chắc là anh sẽ rất tức giận.
“Không đâu, bọn nhóc đều rất nghe lời, lúc em rời đi, đứa lớn còn uy hiếp bắt tôi phải chăm sóc cho em thật tốt đó, nếu không thì sẽ cho tôi biết tay.”
“Phải không? Mạc Tiểu Bắc lúc nào cũng giống ông cụ non, lắm lúc cậu bé nói ra những lời rất kinh người.”
Thi Nhân từ từ thả lỏng, anh và đám trẻ rất thân thiết với nhau.
Dù sao nếu đã muốn nói, không bằng bây giờ nói cho anh biết đi, thật ra bọn trẻ chính là con ruột của anh đó, lúc trước là cô nói dối.
Cô hít sâu một hơi, sau đó mở miệng: “Tiêu Khôn Hoằng, tôi muốn…”
“Chị dâu, chị muốn ăn cá không?” Đột nhiên Diệp Tranh thò đầu ra hỏi xem Thi Nhân muốn ăn gì, đúng lúc đã cắt ngang lời cô đang muốn nói. Cô trả lời: “Gì cũng được.”
“A, được rồi, vậy hai người nói chuyện tiếp đi”
Trong mắt Thi Nhân có chút bất đắc dĩ.”
“Đến đây ngồi đi”
Tiêu Khôn Hoằng điều chỉnh xe lăn chậm rãi đi vào trong phòng khách, cô đi ở phía sau lưng anh. Đột nhiên cô giơ tay ra đẩy xe giúp Tiêu Khôn Hoằng: “Mấy ngày trước tôi cũng ngồi trên xe lăn, đúng là ngồi lâu rất không thoải mái.”
“Tôi đã quen rồi.”
Thậm chí có lần cô còn nghĩ mình sẽ không khỏe lại được.
Thi Nhân biết anh đang nói đến chuyện trước kia, cô nói tiếp: “Nói ra thì, trước đây trông thấy khi anh bị bệnh phải ngồi trên xe lăn, tôi cảm thấy anh rất đáng thương, có điều khi tôi và anh kết hôn, lúc ấy chân anh đã khỏi rồi có phải không?”
Nói cách khác, vì sao đột nhiên chân của Tiêu Khôn Hoằng lại khôi phụ”
cNgười đàn ông im lặng một lát, sau đó á náy nói: “Xin lỗi, lúc đó tôi đã lừa em.”
“Không không không, tôi chỉ nói vậy thôi, trước đó anh cũng không có nghĩa vụ phải nói cho tôi biết sự thật. Chẳng qua do tôi cảm thấy, ngồi ở xe lăn suốt như vậy có vẻ tương đối vất vả thôi.”
Lông mày đang nhíu chặt của Tiêu Khôn Hoäng đột nhiên giãn ra: “Không vất vả.”
Ít nhất nghe thấy những lời này của cô, anh không cảm thấy khổ.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, sau đó người giúp việc mang một chút hoa quả lên Tiêu Khôn Hoằng đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt cô: “Tôi nhớ em thích ăn cái này.”
“Cảm ơn.”
Thi Nhân không ngờ anh vẫn nhớ rõ cô thích ăn gì, cô dùng tăm nếm thử một miếng, hình như rất ngọt.
Kể từ khi biết Hải Đào không phải con ruột của anh, sau đó cô càng ngày càng không biết phải đối mặt với Tiêu Khôn Hoằng thế nào.
Bầu không khí giữa hai người trở nên rất kỳ lạ.
Thi Nhân vẫn luôn cúi đầu ăn trái cây, cô cảm thấy, ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn và.
cô, vừa quyến luyến lại vừa thâm tình.
Cô tùy tiện tìm một chủ đề: “Tuần sau ông cụ sẽ tổ chức cuộc họp lấy ý kiến về chuyện di sản, anh định làm thế nào? Chuyện của Hải Đào, anh định không nói cho ông cụ biết sao”
Tôi nhớ hình như ông ấy rất quan tâm đến huyết thống.”