Chương
Thi Nhân ở bên cạnh khoanh tay đứng nhìn: “Anh tự tìm cách giải quyết đi.”
Dù sao thì cũng là do anh yêu cầu mang con đến, thế nên bây giờ anh tự xử lý nó đi.
Khi nhìn thấy động tác không thành thạo của người đàn ông này, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên.
Cánh đàn ông thực sự nghĩ rằng con của họ luôn rất hoạt bát đáng yêu, gọi cha một cách thật dễ thương, thân thiết, tri kỷ hay sao?
Nhưng khi nghịch ngợm có thể khiến họ tức giận đến mức không muốn ăn cơm.
Ví dụ như bây giờ, Bé Bánh Bao vui vẻ lại kiêu ngạo, không chịu nghe lời.
Dù Tiêu Khôn Hoằng ở bên cạnh dỗ dành rất lâu, Bé Bánh Bao vẫn không chịu nghe lời, còn cố tình chơi trốn tìm với cha.
Không lâu sau, mồ hôi đã túa ra trên trán người đàn ông.
Anh không ngờ rằng rửa mặt và thay quần áo cho một đứa trẻ còn khó hơn đi đánh trận nữa.
Không biết làm thế nào mà một mình Thi Nhân lại có thể chăm sóc tận ba đứa con.
Bây giờ con đã lớn hơn, có thể nghe hiểu lời mọi người nói rồi.
Trước kia khi con còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, còn đi không vững nữa, một mình Thi Nhân phải bận rộn đến mức nào?
Lần đầu tiên trải nghiệm những vất vả khi nuôi con, tổng giám đốc Hoằng cao quý và hào hoa đột nhiên cảm thấy có chút xót xa.
Quả thực anh đã nợ cô quá nhiều. Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên im lặng, ngẩn người nhìn tới chỗ nào đó.
“Mạc Tiểu Khê mau đứng dậy, không được chơi nữa.”
Thi Nhân nhận thấy sự khác thường của anh, cho rằng anh đang tức giận nên vội vàng dạy bảo con gái mình.
Bé Bánh Bao từ từ đứng dậy, và cuối cùng cũng dừng lại.
Tiêu Khôn Hoằng hoàn hồn, anh cúi xuống lau mặt cho đứa con gái nhỏ, Bé Bánh Bao vô tư ngẩng đầu cười với anh.
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên: “Ngoan.”
“Con ngoan mà.”
Cô bé cười giòn giã đáp lại, cả căn phòng như trở nên ấm áp.
Cuối cùng, ba đứa trẻ cũng thay đồ ngủ, ngoan ngoãn nằm trên giường. Bé Bánh Bao túm lấy vạt áo của Tiêu Khôn Hoằng: “Con muốn nghe cha kể chuyện.”
Bé mập không chịu buông tay, ánh mắt đáng thương nhìn cha mình.
Thi Nhân biết con gái mình đang nghĩ gì, cô gật đầu nói: “Để cha kể chuyện cổ tích cho các con nghe đi.”
“Mẹ thì sao? Mẹ không ngủ với chúng con à?”
Mạc Tiểu Bắc nghiêng đầu nói, đôi mắt nhỏ tỏ vẻ trêu tức.
Thi Nhân hít sâu một hơi, đây là ba con quỷ nhỏ cô sinh ra.
Cô lấy khăn lông lau tay: “Không phải lúc nào các con cũng muốn cha kể chuyện cho con nghe sao? Có cha ngủ cùng con không tốt sao?”
“Con cũng muốn ngủ cùng mẹ, cả nhà phải ngủ cùng nhau.” Cô bé nâng khuôn mặt tròn của mình lên.
Ngủ chung?
Thi Nhân mặt đỏ như lửa đốt, không dám nhìn vào mắt Tiêu Khôn Hoằng, lắp bắp trả lời: “Mẹ, mẹ còn có chuyện phải làm, các con ngủ trước đi. Cuối cùng cũng có người thay mẹ, chẳng lẽ đêm nay mẹ không thể nghỉ ngơi sao?”
Cô tuỳ tiện tìm một cái cớ, đỏ mặt rời khỏi phòng.
Đứng ngoài hành lang, cô vẫy tay tự quạt gió cho mình, lạ thật, sao mùa hè đã qua rồi mà vẫn còn nóng như vậy. Thi Nhân bỗng bỏ chạy, cô cảm thấy mất tự nhiên. Ba đứa con của mình bây giờ càng ngày càng to gan, lại dám trêu chọc cô.
Thi Nhân nghĩ đến cảnh Tiêu Khôn Hoằng kể chuyện cho ba đứa trẻ, khóe miệng cô chợt cong lên, nếu anh thật sự muốn làm vậy thì hãy cho anh một cơ hội.
Sẵn tiện cho anh biết rằng không phải trẻ em chỉ cần ăn là có thể lớn lên.
Thi Nhân ngẫm nghĩ, lơ đễnh đi đến phòng làm việc, lấy dụng cụ và bắt đầu hoàn thành món quà sinh nhật của mình.
Cô nghĩ rằng hiệu suất của mình không cao, những kết quả vừa bắt tay vào công việc cô đã quên mất thời gian.
Bên kia, lần đầu tiên Tiêu Khôn Hoằng nằm cùng con trên một cái giường lớn, kể chuyện cho con nghe.
Người đàn ông thân hình cao lớn dựa vào đầu giường, bên cạnh là ba đứa trẻ đang nhìn anh bằng ánh mắt ướt át.
Cảnh tượng này thật đáng yêu.
Tiêu Khôn Hoằng giả vờ cầm lấy cuốn truyện, lật một trang, bắt đầu đọc nội dung trên đó, giọng nói trầm ấm, quyến rũ.
Nhưng làm sao mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy được.
Mạc Tiểu Bắc: “Cha, những chuyện này chúng con đều đã nghe rồi, cha đổi truyện khác đi.”
Mạc Tiểu Nam: “Cha có thể tự nghĩ một câu chuyện không?”
Mạc Tiểu Khê nghe thế hai mắt sáng lên: “Hóa ra cha giỏi như vậy, còn có thể tự nghĩ ra một câu chuyện nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng: “…”
Anh đã nói anh có thể tự nghĩ ra một câu chuyện lúc nào chứ?
Anh liếc nhìn hai đứa nhỏ, biết hai nhóc này kẻ tung người hứng đang đào hố cho mình nhảy xuống đây mà.
Tiêu Khôn Hoằng bình tĩnh nói: “Các con muốn nghe truyện kiểu gì?”
“Có thể là một câu chuyện tình yêu được không cha?”
Mạc Tiểu Bắc còn nhỏ nhưng tinh ranh, tròng mắt chuyển động nhanh chóng.
Cáo con đối mặt với cáo già, liếc qua là hiểu ngay, đôi môi mỏng của Tiêu Khôn Hoằng cong lên: “Nhóc con, nghe chuyện tình yêu làm gì, nghe chuyện cổ tích đi.”
Mạc Tiểu Nam: “Cha, chúng con muốn nghe chuyện tình của cha và mẹ, không được sao?”
Mạc Tiểu Tây: “Vâng, vâng, con muốn biết anh trai con và con ra đời bằng cách nào.”
Tiêu Khôn Hoằng sửng sốt, ho khan một tiếng: “Trẻ con, hỏi nhiều như vậy làm gì?” “Cha, cha không nói chuyện này được sao? Tại sao?”
Mạc Tiểu Khê ngây thơ mở to mắt nhìn anh.
Tiêu Khôn Hoằng lần đầu tiên bí từ, mất một lúc lâu sắp xếp từ ngữ mới nói: “Mấy năm trước, cha gặp mẹ các con, rồi kết hôn, sau đó có các con.”
Nhưng tất nhiên đây không phải sự thật.
Họ tình cờ gặp nhau trong phòng vệ sinh, sau đó mới có ba đứa trẻ này.
Làm sao anh biết rằng con đường của số phận đã bắt đầu thay đổi từ đó!
Mọi thứ đã thay đổi kể từ đó.
Cảnh tối tăm trong phòng vệ sinh thực ra nghĩ đến cũng thật kích thích, nhưng tâm trạng lúc đó lại khác.
“Cha đang nghĩ cái gì vậy?”
Giọng nói của Bé Bánh Bao khiến Tiêu Khôn Hoằng tỉnh lại, đè nén sự kỳ lạ trong mắt, nghiêm nghị đáp: “Cha đang nghĩ cách kể chuyện cho các con nghe.”
“Câu chuyện tình yêu ạ?”
“Một câu chuyện tình yêu khác.”
Tiêu Khôn Hoằng tuỳ ý xem một cuốn truyện cổ tích, sau đó bắt đầu bịa ra, tuỳ tiện bịa ra một câu chuyện để dỗ mấy đứa trẻ thì có gì khó chứ.
Đèn trong phòng dần tối đi.
Lúc đầu mấy đứa trẻ còn nói chuyện, nhưng về sau chỉ lại giọng của Tiêu Khôn Hoằng, trầm thấp và quyến rũ, dịu dàng lại nhẫn nại.
Tiêu Khôn Hoằng thề rằng đây là lần đầu tiên trong đời, anh ấy kiên nhẫn như vậy.
Làm cha thực sự không dễ dàng.
Trẻ con là loại sinh vật khó đối phó, đứa này khó đối phó hơn đứa kia.
Đối với người lớn, dù người lớn cư xử thế nào thì cũng phải suy nghĩ trước, nhưng trẻ con lại không có suy luận, vậy nên chúng ta sẽ không bao giờ biết được chúng đang ngÏĩ gì.
Tiêu Khôn Hoằng dỗ con ngủ, tư thế ngủ của ba đứa trẻ mỗi đứa đều khác nhau.
Anh từ từ đứng dậy, đắp chăn cho con, vặn đèn đầu giường đến mức tối nhất.
Chúc ngủ ngon.
Trong lòng anh thầm nói hai chữ này, rồi rời khỏi nơi đó.
Dè dặt đóng cửa lại, anh liếc sang phòng bên: Không có ai.
Anh cũng đoán được Thi Nhân đang ở đâu.
Tiêu Khôn Hoằng không nhúc nhích, đứng ở cửa nhìn xuống thấy ngọn đèn trong vườn nhỏ, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc.
“Hút một điếu không?”
Diệp Tranh lặng lẽ xuất hiện, đưa một điếu thuốc tới, làm anh em với nhau nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ có thể nhìn thấu đối phương muốn làm gì.
Tiêu Khôn Hoằng nhận lấy điếu thuốc, ngậm vào miệng, hít một hơi thật sâu.
Khi Diệp Tranh cầm lấy bật lửa đưa cho anh, anh lại xua tay từ chối, anh chỉ ngậm thuốc mà không châm thuốc.
Diệp Tranh thu tay về, nó: “Đủ kiểu cách.
“Khi sinh con rồi, ai cũng vậy thôi.”
Giọng của người đàn ông trâm thấp tựa như làn gió đêm mát rượi, nhưng cũng đầy mệt mỏi.