Chương
“Anh biết thì tốt!”
Thi Nhân trừng mắt liếc anh một cái, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì.
Rõ ràng đã bảo anh kiềm chế một chút, kết quả, hôm nay cô vẫn chẳng đứng dậy nổi.
“Là lỗi của anh, lần sau sẽ nhẹ nhàng mà.” Tiêu Khôn Hoằng bê đĩa đi qua, một chiếc đĩa rõ là đẹp thế mà bên trong chỉ có một bát cháo với cái bánh bao súp. Giọng anh dịu dàng: “Đói rồi đúng không, dậy ăn chút gì đi!”
Không nói đến thì vẫn ổn, vừa nói tới thì Thi Nhân thấy đói bụng thật. Cô ngồi dậy, phát hiện mình chưa mặc gì, nhớ lại cảnh tượng tối qua, gương mặt lập tức đỏ bừng.
Cô chỉ vì một cái nhẫn đơn giản như thế mà cảm động, hơn nữa lại còn chủ động như vậy, đúng là thiệt thòi rồi.
“Anh lấy quần áo qua đây cho em.” Thi Nhân không quen như thế này lắm, cảm thấy không có cảm giác an toàn.
“Ăn trước đi đã, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.”
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên giường, tự tay cầm đũa, gắp đồ ăn dâng lên tới tận bên miệng cô, thấy cô vẫn không động đậy thì dịu dàng nói: “Há miệng nào!”
Thi Nhân theo bản năng làm theo lời anh, nhưng mà lúc chạm phải ánh mắt anh thì lại cảm thấy không đúng lắm. Cô có hơi không quen: “Để tự em ăn đi.”
“Để anh.” Tiêu Khôn Hoằng đẩy tay cô ra: “Tối qua em vất vả rồi, cứ để anh”
Thi Nhân không tranh được với anh, cũng không cãi lại nữa, dù sao có người đút đồ ăn tới tận miệng cho lại còn không thích hay sao?
“Đã sắp xếp cho con ổn rồi chứ?” “Ừ, đưa tới trường rồi.”
Thi Nhân nâng mắt nhìn anh: “Có thuận lợi không?”
Tay người đàn ông hơi dừng lại một chút: “Cũng được.”
Chỉ là ba đứa bé con thôi mà, tuy rằng có hơi khó khăn một chút nhưng mà có sóng to gió lớn gì mà anh chưa từng thấy cơ chứ.
Thi Nhân thật sự không thể tìm thấy chút vấn đề nào trên vẻ mặt của anh, có thể là anh thật sự có thể đối phó được với đứa trẻ.
Sau khi ăn xong, cô lấy khăn tay ra lau miệng: “Giờ là mấy giờ rồi?”
Hiện tại cô không thể lãng phí thời gian được, còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Không riêng gì chuyện ở phía bên tập đoàn, mà còn có chuyện quà chúc thọ nữa chứ.
“Không cần vội.”
Tiêu Khôn Hoằng buông chén đĩa:
“Chuyện bên phía tập đoàn, Tiêu Vinh đã đệ đơn ra tòa rồi, cần em phải ra mặt đó.”
“Cần em làm gì chứ?”
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, trong khoảng thời gian này cần em thay anh làm một số chuyện.”
Sắc mặt Thi Nhân trở nên nghiêm túc: “Chuyện Tiêu Vinh rốt cuộc anh định làm gì đây?”
Cô đã hỏi thử mấy lần mà Tiêu Khôn Hoằng vẫn không chịu mở lời.
“Đợi tới lúc đó, em sẽ biết thôi.”
Anh vẫn không nói cho cô biết. Thi Nhân biết hỏi cũng chẳng được gì nên cũng thôi không hỏi nữa. Cô ôm chăn, cắn răng nói: “Lấy quần áo của em qua đây!”
“Vợ chồng già cả rồi, ngại cái gì nữa chứ?”
Tiêu Khôn Hoằng không nhúc nhích, thấy dáng vẻ Thi Nhân trợn mắt tức giận thì khẽ nâng khóe môi, anh cuối cùng cũng đứng dậy lấy quần áo cô qua.
Cô giơ tay ra, giật lấy quần áo giấu vào trong chăn, cả người chỉ để lộ ra mỗi cái đầu.
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh thấy cảnh này, dường như có thể tưởng tượng ra được khung cảnh cô đang mặc quần áo, ánh mắt lập tức trầm xuống.
Ánh mắt người đàn ông chiếu thẳng làm cho Thi Nhân luống cuống cả tay chân.
Tối hôm qua là chuyện tối hôm qua, hiện tại thì vẫn là hiện tại.
Thi Nhân mặc xong quần áo, sau đó nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà kéo kéo cổ áo thì lại thấy có hơi sai sai.
“Không phải em mệt tới mức cuống cuồng cả lên rồi chứ?”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng để lộ ý cười.
Thi Nhân kéo áo, vẻ mặt xấu hổ nói: “Hình như có hơi nhỏ.”
Người đàn ông thở dài một tiếng, tới gần: “Không phải là nhỏ, mà là mặc ngược rồi.”
Thi Nhân cúi đầu nhìn, sờ sờ ra sau lưng, hình như mặc ngược thật. Gương mặt cô đỏ rực lên, vừa rồi có hơi cuống nên mới không cẩn thận mặc ngược áo rồi.
“Nâng tay!”
Tiêu Khôn Hoằng ngồi bên cạnh cô, giúp cô chỉnh là quần áo, từ đầu tới cuối, anh mắt chưa từng nhìn lung tung, giống như thật sự chỉ đang giúp cô chỉnh quần áo lại vậy.
Thi Nhân đỏ mặt nói: “Cảm ơn anh.” Nói rồi lại bị người kia búng lên gáy một cái: “Nói gì ngốc thế hả?”
Tiêu Khôn Hoằng cầm đĩa thức ăn rỗng kia, đứng dậy rồi đi ra ngoài. Một mình Thi Nhân ngồi trên giường, nâng tay xoa nhẹ lên gương mặt nóng bừng, khóe môi không nhịn được nâng lên cao.
Cô nhìn mặt trời bên ngoài đã lên tới đỉnh đầu rồi, không thể tiếp tục nằm ì trên giường được nữa. Lúc cô xuống giường bước chân cũng thả chậm.
Tiêu Khôn Hoằng cầm đĩa ăn đi ra ngoài đưa cho người giúp việc.
Trợ lý Tiêu đã tới: “Thưa cậu, mọi chuyện đã sắp xếp xong cả rồi.” “Ừm, mợ ba sẽ ra mặt thay tôi, biết phải làm thế nào rồi chứ?”
“Đã rõ, nhưng mà chuyện Hách Liên Thành không cần phải nói cho mợ chủ biết sao?”
Mắt Tiêu Khôn Hoằng chuyển lạnh, nghiêm nghị nói: “Không cần.”
Trợ lý Tiêu muốn nói mà cứ chần chờ, cuối cùng lại thôi, nếu như cậu ba đã quyết định thì anh ta cũng không nên nói gì nữa.
Tiêu Khôn Hoằng vén tay áo, anh đang mặc một bộ quần áo ở nhà rất thoải mái, vẻ đẹp trai ẩn chứa nét lạnh lùng: “Nếu Hách Liên Thành muốn đụng tới người của tôi, thì phải trả bằng một cái giá xứng đáng chứ.”
Muốn tính kế anh ư, vậy phải xem có trả nổi cái giá này không đã.
Phải nhẫn nại trong chốc lát chẳng là gì với anh cả. Anh rất hiểu tính cách của vị kia nhà mình, không thể cứng rắn được, lần này anh đang chiếm ưu thế, phải từng chút một đuổi hình bóng Hách Liên Thành từ nhỏ đã ở trong trái tim vợ mình đi.
Thời gian mấy năm vắng bóng chính là nhược điểm lớn nhất của anh. Nhưng mà cái anh có rất nhiều thời gian để bù đắp lại, xóa mất vị trí của Hách Liên Thành, vốn còn chưa tìm được cơ hội tốt, không ngờ Hách Liên Thành lại tự động dâng tới tận cửa. Không lợi dụng thật tốt chuyện này thì vẫn còn là đàn ông hay sao?
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng tối sầm, lộ ra vẻ tàn bạo.
“Tiêu Khôn Hoằng!”
Vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi, giọng điệu cũng không còn như vừa rồi: “Sao thế?”
Vừa rồi vẫn còn là dáng vẻ mây mù không thấy gì, thoáng cái đã chuyển sang trời quang mây trắng rồi.
Tiêu Khôn Hoằng xoay người lập tức đi về phía phòng ngủ, bước chân cũng không hề dừng lại.
Trợ lý Tiêu cứ thể bị ném ra sau, anh ta lắc đầu, cậu ba thì vẫn là cậu ba không thay đổi, nhưng mà cũng có vài điểm đã thay đổi cả rồi. Chẳng qua là những thay đổi nhỏ nhặt, chỉ vì một người đặc biệt mà thôi.
Tiêu Khôn Hoằng mở cửa phòng ngủ: “Sao thế, không thoải mái ở đâu sao?”
“Chảy máu rồi.”
Thi Nhân chống cửa nhà vệ sinh đi ra, có hơi sợ hãi: “Hôm nay không phải là ngày tới tháng của em, em lo quá.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói lời nào, lập tức ôm cô đặt lên giường: “Trước tiên đừng động đậy gì hết, để anh đi gọi bác sĩ qua đây.”
Thi Nhân kéo tay anh: “Có phải là sảy thai rồi không?”
Cô đã từng mang thai nên cũng biết tình huống này.
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên biến đổi, ngón tay cũng trở nên trắng bệch: “Không đâu, anh sẽ bảo bác sĩ tới xem cho hai người.”
Anh quay đầu hét về phía cửa:
“Người đâu?”
“Cậu ba.”
Bảo mẫu đi tới, còn có cả trợ lý Tiêu đứng ở phía sau, dù sao cũng là phòng ngủ, anh ta không dám xông vào trước.
“Gọi bác sĩ, nhanh lên!”
Sắc mặt Tiêu Khôn Hoằng âm u, dáng vẻ vội vã. Bảo mẫu sợ tới mức nhũn cả chân, may mà trợ lý Tiêu rất bình tĩnh, lập tức liên lạc với bác sĩ, còn nói cho Diệp Tranh biết nữa.
Diệp Tranh đang ăn cơm, nhận được điện thoại lập tức đứng lên: “Trước tiên kể tình huống cụ thể xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Trợ lý Tiêu dừng lại một chút, sau đó Tiêu Khôn Hoằng đã cướp luôn điện thoại: “Có thể cô ấy bị sảy thai rồi.”
“Đm! Không phải chứ, đợi chút nha, trước tiên đừng có cử động gì hết, nằm thẳng đi!”
Diệp Tranh sợ tới mức toát hết cả mồ hôi lạnh, vội vàng liên hệ gọi xe cấp cứu đến, tình huống này hiển nhiên là bác sĩ gia đình chẳng thể làm gì được, phải tới bệnh viện ngay.
Nửa tiếng sau, xe cấp cứu và Diệp Tranh đồng thời xuất hiện ở bên ngoài biệt thự.
Bác sĩ vác cáng đi tới, Diệp Tranh là người đi đầu tiên: “Nhanh lên, lên đi!”
Vẻ mặt Thi Nhân có hơi xấu hổ: “Có thể không cần nữa rồi.”
“Có dấu hiệu sảy thai là chuyện lớn đấy, không thể nằm ở nhà được đâu.” Diệp Tranh lập tức từ chối lời kia của Thi Nhân.