Chương
Thi Nhân không ngờ lại có thể gặp được anh ta ở chỗ này. Có phải là cô nhìn nhầm rồi không?
Lẽ nào giữa Hách Liên Thành và Tập đoàn Quang Viễn không phải là quan hệ cạnh tranh ư? Hách Liên Thành đứng yên tại chỗ, anh ta mặc một bộ đồ tây, gương mặt như tranh vẽ lạnh lùng và nghiêm nghị.
Bọn họ đã không gặp nhau một thời gian, Thi Nhân thấy hình như Hách Liên Thành có thay đổi một chút, trước đây là một người đàn ông ấm áp dịu dàng, bây giờ thì có thêm chút lạnh lùng. “Thế nào? Không biết anh à?”
Hách Liên Thành mở miệng trước, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ. “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi bất ngờ khi gặp anh ở đây thôi.”
Thi Nhân vội điều chỉnh lại nét mặt của mình, không phải là bất ngờ mà là vô cùng bất ngờ. Bây giờ đến nỗi khiến cô không nghĩ đây không phải là chuyện đơn giản.
Tiêu Khôn Hoảng sẽ hợp tác với Hách Liên Thành ư?
Không đúng, lần trước cô đến gặp Hách Liên Thành mà Tiêu Khôn Hoáng đã hục hặc mấy ngày liền, tính tình thì cứ thất thường.
Hơn nữa lần đó ở bệnh viện, cô vô tình nhắc đến cái tên Hách Liên Thành thôi mà anh cũng cảm thấy không thoái mái.
Người đàn ông nhỏ mon này rất chú ý đến chuyện của cô và Hách Liên Thành.
Sao anh có thể hợp tác với Hách Liên Thành được chứ, hơn nữa hạng múc lần này của nhà họ Mạc không đơn giản là chỉ cạnh tranh với Tập đoàn Quang Vien mà còn là cạnh tranh với nhà họ Hách.
Khoảng thời gian trước, mẹ của Hách Liên Thành về nước không chi đơn giản là đến gặp cô mà phần lớn là vì hạng mục nhà họ Mạc.
Hai tập đoàn rõ ràng không thể hợp tác với nhau mà Tổng giám đốc Hách Liên Thành lại xuất hiện ở đây thì chắc chắn là có vấn đề gì đẩy. “Anh chỉ đến xem chút thôi, em không cần đề phòng như thể đâu.”
Ảnh mắt Hách Liên Thành thoáng qua sự bất đắc dĩ, anh ta không ngờ khi mình xuất hiện ở đây, Thi Nhân lại cảnh giác nhìn lại bằng ánh mắt đó.
Chẳng lẽ trong mắt cô, anh ta là một kẻ hèn hạ như vậy sao? “Chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Thi Nhân đang không biết nói sao cho phải thì thấy phía sau Hách Liên Thành có vài người đàn ông trung niên đang bước đến gần bọn họ: “Bà Tiêu, đây chính là khách quý của tập đoàn a.” “Khách quý à, vừa hay tôi và anh Hách đây là bạn bè, nếu không ngại thì mọi người cùng nói chuyện với nhau luôn nhé?” Người cũng đã đến rồi, phải làm cho rõ ràng mới được. Vẻ mặt của mấy vị giám đốc đều hơi kỳ lạ, bọn họ cười ha ha đáp: “Chúng tôi đã nói chuyện với Tổng giám đốc Hách rồi, sau này nếu có cơ hội sẽ cùng hợp tác”
Hách Liên Thành khéo léo cười đổi phó với mấy người giám đốc đó như cá gặp nước.
Thi Nhân đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ, luôn cảm thấy mấy người giám đốc này có vấn đề, bây giờ Tiêu Khôn Hoằng còn chưa xuất hiện mà đã sốt sắng rồi?
Mấy người trong ban giám đốc đó rời đi nhưng trong lòng Thi Nhân vẫn nặng nề, khó chịu.
Cô ngẩng đầu nhìn Hách Liên Thành: “Không ngại đến phòng làm việc uống một chén chứ?” “Cầu còn không được, nếu không đến tập đoàn thì không biết bao giờ mới gặp được em”
Tay của Thi Nhân khung lại: “Thời gian trước thật sự có chút việc bận.” “Cơ thể của Tiêu Khôn Hoang như nào rồi?”
Hách Liên Thành vào thẳng vấn đề, không phải anh ta không biết chuyện xảy ra trước đó, hầu như ngày nào Thi Nhân cũng ở bệnh viện, cũng chưa về khu Biệt thự số một lần nào.
Anh ta cũng không biết rằng, sau năm năm mà Thi Nhân vẫn còn thích Tiêu Khôn Hoằng.
Vì sao lại như thế?
Thi Nhân ngồi trên ghế số pha, nhấc ấm trà lên rót nước rồi nói: “Vẫn như vậy thôi, đang hồi phục.” “Anh ta tỉnh lại chưa?”
Hách Liên Thành hỏi rất thẳng thắn.
Hiện tại bên ngoài đều đang quan tâm đến chuyện này, vì nếu Tiêu Khôn Hoằng vẫn chưa xuất hiện thì bên ngoài vẫn tồn tại rất nhiều tin đồn. Có tin đồn Tiêu Khôn Hoáng đã trở thành người thực vật, thậm chí còn có tin đồn rằng Tiêu Khôn Hoằng đã chết nhưng đều bị Thi Nhân chặn lại hết, chỉ tập trung vào Tập đoàn Quang Viễn.
Dù sao tin đồn như thế nào mà chả có.
Thi Nhân sửng sốt trong chốc lát rồi chậm rãi đáp lời: “Xin lỗi, chuyện này tôi không thể trá lời được”
Cô không kiếm cớ nói dối mà trả lời rất thẳng thắn. Chuyện này không thể nói được. “Hiện tại Thi Nhân em đúng là đã trở thành người anh không quen biết nữa rồi, bây giờ em đang cột mình vào cùng một chỗ với Tập đoàn Quang Viễn à? Bên ngoài nhiều tin đồn thất thiệt như thế đều nhắm vào em hết đẩy. Tiêu Khôn Hoàng có còn là đàn ông nữa không mà để một người phụ nữ như em phải gánh vác nhiều như the?”
Lời đồn thật sự rất khó nghe, đến anh ta còn không thể chịu đựng noi.
Anh ta không tin râng Thi Nhân không biết gì.
Thi Nhân khẽ mỉm cười rồi đáp: “Tôi biết những tin đồn thất thiệt ở ngoài kia, cũng biết có người đang cố ý nhắm vào tôi vì muốn ép tôi trở nên rối rằm.” “Thi Nhân, những chuyện này đều là sự cạnh tranh của nhà họ Tiêu, em không cần phải để bản thân dính vào làm gì. Lẽ nào em đã quên lúc đó nhà họ Tiêu đã làm tổn thương em như thể nào rồi à?” “Tôi biết nhưng mà..” “Em không biết. Tên Tiêu Vinh kia độc ác như thế, lần trước còn bắt cóc con em, nếu không giết chết Tiêu Khôn Hoằng thì anh ta sẽ không dừng lại. Em cứ ở bên cạnh anh ta như thể sẽ rất nguy hiểm, thậm chí còn liên lụy đến đứa bé nữa.”
Thi Nhân nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, cảm thấy hơi đắng chát.
Cô bỗng không biết bây giờ nên nói sao cho phải.
Cô biết Hách Liên Thành nói những lời này là muốn tốt cho mình nhưng đến bây giờ cô đã không thể quay trở lại nữa. Hơn nữa giữa cô và Tiêu Vinh vẫn còn một món nợ nữa chưa tính xong.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, cô luôn cột chung một chỗ với Tiêu Khôn Hoàng.
Thi Nhân không nói gì.
Hách Liên Thành thấy vậy thì kéo tay cô: “Thi Nhân, em đi theo anh được không? Quay về nước M đi, ở nơi nào mà tên Tiêu Vinh kia không dám đụng vào em và đứa bé. Cứ vứt cục diện rối rắm này cho Tiêu Khôn Hoắng xử lý không được à?” “Anh buông tay ra trước đã” Thi Nhân rút tay lại, nhíu mày nói: “Chuyện này tôi muốn tự mình giải quyết chứ không muốn trốn tránh.” “Em thì có thể giải quyết cái gì, Tiêu Khôn khiến em lâm vào nguy hiểm thôi.”
Hách Liên Thành vẫn không hiểu vì sao đến cuối cùng mọi chuyện lạ trở nên như vậy.
Hai người đều không nói chuyện.
Thi Nhân nghĩ ngợi một lúc rồi mới mở miệng nghiêm túc nói: không chỉ là chuyện của một mình Tiêu Khôn Hoằng nên dù có gặp nguy hiểm thì tôi cũng sẽ không né tránh.” Hách Liên Thành khẽ day huyệt thái dương. rồi, anh có chuyện gì mà đến Tập đoàn Quang Viễn thế? Mấy người trong ban giám đốc muốn nói gì với anh?” Hiện tại bọn họ khá có thành kiến với Thi Nhân vì cô đã không cho bọn họ đi thăm Tiêu Khôn “Chuyện công việc
Hách Liên Thành bình tĩnh lại: “Nếu em tiếp tục ở lại Tập đoàn Quang Viễn thì sau này chúng ta sẽ trở thành đối thủ của nhau.” “Anh sợ à?”
Thi Nhân ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tôi có chuyện phải làm, Hách Liên Thành, với tư cách một người bạn, tôi rất cám ơn anh đã dành sự quan tâm cho tôi, nhưng có những chuyện không phải nói ra là sẽ giải quyết “Anh biết tôi không hề muốn làm bạn bè của anh, ngày trước đã thế, bây giờ cũng
Hách Liên Thành không muốn vòng vo với cô, anh ta sâu xa nhìn cô với ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ. Thi Nhân thở dài: và anh vốn đã không có khả năng rồi, dù không có Tiêu Khôn thì cũng không thể được” “Vì sao? Chẳng lẽ không vi Tiêu Khôn à?” “Hách Liên Thành, đâu phải anh không biết tình hình trong nhà tôi tôi là một người phụ nữ đã qua một đời chồng rồi còn dẫn theo ba đứa trẻ nữa, còn chẳng có thân phận gì. Làm sao có thể bước chân vào nhà họ Hách cao quý của anh chứ?”
Hách Liên Thành mím đôi môi mỏng: “Nhưng kết hôn là chuyện của anh, không liên quan gì đến họ cả.” “Nếu thật sự như anh nói thì tại sao anh phải chia tay với bạn gái cũ chứ?”
Bạn gái cũ?
Bầu không khí dường như ngừng lại trong chốc lát, Hách Liên Thành kinh hãi nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đã biết rồi? Thi Nhân biết từ lúc nào, cô đã biết được bao nhiêu?
Hách Liên Thành sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào Thi Nhân, anh ta không biết phải đáp lại cô như thể nào cho phải. Từ sau khi Mạc Mộng Thần gặp chuyện không may, tất cả tư liệu về cô ấy đều bị nhà họ Mạc xử lý sạch sẽ.
Câu chuyện giữa anh ta và Mạc Mộng Thần cũng bị chôn vùi ở trên internet.
Nhưng anh ta lại không ngờ vậy mà Thi Nhân lạ biết chuyện đó.