Chương
Trước mắt Tiêu Khôn Hoằng tối lại, anh theo bản năng vin lấy tường.
Chỉ vỏn vẹn một giây đồng hồ, anh đã lấy lại trạng thái bình thường.
Anh xoa Thái dương, sau đó nhìn người đàn ông trong gương, chẳng lẽ anh đã già vậy rồi sao?
Hay là gần đây anh dưỡng bệnh nên thiếu rèn luyện? Anh nhớ tới lời Thi Nhân nói trước đó, sắc mặt lập tức đen lại, trong lòng thầm quyết định, nhất định phải tăng cường rèn luyện, khiến bà chủ nhỏ phải thu lại câu nói đó.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng ngủ, đúng lúc gặp ba đứa nhỏ vừa xuống xe vào nhà.
Thi Nhân tiến lên mấy bước, khom người ôm cả ba đứa vào lòng, hôn từng đứa một: “Hôm nay đi học có ngoan không?” “Ngoan ạ!”
Ba đứa trẻ cùng đồng thanh, bộ dạng vô cùng đáng yêu.
Bé Bánh Bao nghiêng đầu, chạy đến chỗ Tiêu Khôn Hoằng, ôm cổ anh, nũng nịu nói: “Con muốn thơm” Người đàn ông hơi sửng sốt, anh không phải người hay thể hiện tình cảm.
Nhưng nhìn gương mặt tròn xoe của con gái, khoé miệng anh cong lên, cúi đầu hôn lên gương mặt con gái.
Hôn xong, anh liếc mắt thấy bé lớn và bé hai đang đứng bên cạnh.
Mặc dù hai đứa nhỏ này luôn tự nhủ mình là đàn ông con trai, nhưng mà lúc này cũng nhìn Tiêu Khôn Hoằng mấy cái, cũng có chút không được tự nhiên.
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng ngồi xổm xuống, hôn bé lớn và bẻ hai.
Mạc Tiểu Bắc bĩu môi: “Con, con cũng không muốn cha hôn con.”
Mạc Tiểu Nam đỏ mặt, không nói gì.
Lúc này, Bé Bánh bao lớn tiếng nói: “Chúng ta đi tìm Bạch Tuyết đi.”
Cảnh tượng lúng túng bị Bạch Tuyết phá vỡ.
Ba đứa nhỏ vỗ tay hoan hô, trực tiếp chạy tới vườn hoa sau nhà.
Tiêu Khôn Hoảng đứng tại chỗ, cái bóng “vui vẻ” đổ dài trên thảm, vẻ mặt anh hơi mất tự nhiên.
Thi Nhân đứng bên cạnh cười: “Tiểu Khê từ nhỏ đã vậy rồi, thích thể hiện tình cảm. Con bé rất thích anh.”
Như vậy rất tốt.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người qua, chậm rãi nói: “Bữa tiệc của nhà họ Hách, em có biết không?” “Có, em biết, Hách Liên Thành đã nói với em.”
Thi Nhân ngẩng đầu lên nhìn anh: “Người nhà họ Mạc phải tham gia, anh nói xem chúng ta có đi không đây?” “Em muốn đi sao?”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoảng trở nên khó lường, quả nhiên Hách Liên Thành đã nói với cô từ lâu rồi. Đoán được là một chuyện, chứng thực chuyện đó lại là chuyện khác.
Quan hệ giữa hai người họ tốt như thế sao?
Anh rất muốn hỏi chuyện bản ghi âm, nhưng nghĩ đến nếu lúc đó không có Hách Liên Thành ở đó thì có lẽ Thi Ngân đã không thể sống sót ra khỏi đường hầm đổ nát rồi.
Chuyện năm năm trước, anh mắc nợ Thi Nhân.
Thi Nhân thấy giọng anh là lạ, bỗng chăm chú nhìn anh, sau đó nói: “Em đương nhiên sẽ nghe lời anh, anh muốn đi thì chúng ta sẽ đi.”
Chúng ta!
Rốt cuộc Tiêu Khôn Hoàng được vuốt lông thành công, anh đưa tay lên vuốt tóc cô: “Anh không thể đi cùng em.” “Vậy thì không đi nữa”
Người đàn ông quái gở nói: “Không phải có người cố ý mời em sao? Em không đi hả?” “Anh nói đúng, vậy em sẽ đi”
Tiêu Khôn Hoằng đen mặt.
Khoé miệng Thi Nhân cong lên, không ngờ anh lại dễ ghen như vậy.
Nhìn cái vẻ ghen tức, mất tự nhiên của anh, giống y hệt với bé hai.
Sau đó, Thi Nhân thấy thư mời của nhà họ Hách tuỳ tiện bị ném trên salon, suýt chút nữa đã bị Bé Bánh Bao dùng để gấp máy bay.
Thi Nhân nhìn tấm thiệp mời nhăn nhúm, đại khái hiểu được tại sao Tiêu Khôn Hoằng lại hỏi đến chuyện bữa tiệc, còn có thái độ không tốt với mình.
Cô và Hách Liên Thành thật sự không có gì cả.
Cô về nước hơn nửa năm, nhưng chỉ gặp Hách Liên Thành mấy lần.
Có điều, nếu người nhà họ Mạc phải đi, cô cảm thấy mình nên tham gia, dù sao thì Mạc Tử Tây cũng ở đó.
Cô tới đó thay mặt Tiêu Khôn Hoãng mà,
Trước bữa tiệc một ngày, Thi Nhân cố ý hỏi Tiêu Khôn Hoãng: “Ngày mai em đi dự tiệc nhé?” “Tuỳ em thôi.”
Tiêu Khôn Hoằng không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, ra vẻ lạnh lùng cao quý.
Thi Nhân quyết định sẽ đi. Nhưng ngày hôm sau, lúc cô định đi trang điểm, ba đứa nhỏ lại ngôi ở phòng khách nhao nhao nhìn cô.
Thi Nhân ngạc nhiên: “Sao các con không đi học?” “Cha nói có thể di du tiệc mà” Cuối cùng Thi Nhân cũng biết anh muốn làm gì, muốn cô mang ba đứa trẻ đi dự tiệc để chúng trông chừng cô đúng không?
Cô cũng không vạch trần Tiêu Khôn Hoáng, mang ba đứa trẻ đi cùng.
Nếu không thì một mình cô dự tiệc, không may bị phóng viên chụp cảnh nào đó, có khi lại bị tổng giảm đốc Hoằng ghen đấy. “Vậy cũng tốt, cùng đi chơi.”
Thi Nhân đồng ý.
Lúc bọn họ chuẩn bị đi, rốt cuộc Tiêu Khôn Hoảng chậm rãi đi xuống lầu, từng bước đến gần bọn họ, sắc mặt không tốt làm.
Cô quay đầu nhìn anh, người đàn ông mở miệng: “Về sớm chút, không được uống rượu” “Ừ, em biết rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng lại nhìn ba bé con, đặc biệt là Mạc Tiểu Bắc: “Phải nhớ lời hứa giữa chúng ta.” Mạc Tiểu Bắc còn nhỏ nhưng tinh quải, lặng lẽ làm động tác OK.
Anh đứng ở cửa nhìn Thi Nhân và ba đứa nhỏ lên xe rời đi, nụ cười trên mặt dân biến mất.
Anh lạnh lùng xoay người, vừa đi vừa nói: “Bên phía tập đoàn thể nào rồi?” “Danh sách điều tra đã được đưa ra, bên phía hội đồng quản trị cũng phái người theo dõi. Có vẻ Tiêu Vinh cùng phe với Hách Liên Thành, gần đây quan hệ rất mật thiết, hơn nữa còn gặp Mạc Đông Lăng.” “Chó chết chủ mà thôi.”
Tập đoàn Tiêu Thị, căn bản không có năng lực tiếp nhận dự án của nhà họ Mạc. đâu.
Con cáo già Mạc Đông Lăng sẽ không dễ dàng mắc lừa vậy.
Tiêu Khôn Hoằng không hề lo lắng về chuyện này chút nào.
Chuyện anh để ý là Tiêu Vinh giao dịch gì với Hách Liên Thành, muốn mượn tay Hách Liên Thành đối phó với mình, nhưng Hách Liên Thành cũng không ngu đến mức mặc người khác sắp xếp như vậy.
Cho nên cuối cùng người thắng vẫn là anh.
Ảnh mắt người đàn ông trở nên lạnh lùng: “Dự án bên phía nhà họ Mạc thể nào rồi?” “Đã sắp xếp xong, thứ nên biết và không nên biết cũng đã chuẩn bị xong rồi” “Rất tốt.”
Khoé miệng Tiêu Khôn Hoằng cong lên, sãi bước về phòng khách.
Lần này, anh muốn toàn bộ những người đó phải nhớ tên Tiêu Khôn Hoằng anh!
Khách sạn bảy sao nổi tiếng.
Bên ngoài đậu rất nhiều xe sang, có rất nhiều người nổi tiếng tới, bao gồm cả ngước nước Mỹ cũng tới dự tiệc.
Thi Nhân ngôi trên xe nhìn hoàn cảnh bên ngoài, củi đầu nhìn ba đứa nhỏ: “Nhớ đeo khẩu trang nhé.”
Bên ngoài có phóng viên, cô không muốn để các con lộ mặt trước công chúng.
Hiển nhiên ba đứa nhỏ đã quen, ngoan ngoãn đeo khẩu trang lên.
Xe dừng lại, Thi Nhân xuống xe trước, cô mặc lễ phục lộ vai, trên cổ đeo mẫu dây chuyền mới nhất của tập đoàn Quang Viễn.
Đôi chân nhỏ thon dài, trông cô như mới hơn hai mươi tuổi, không hề nhìn ra cô đã là mẹ ba đứa con.
Cô vừa lộ diện, rất nhiều phóng viên xung quanh đã bắt đầu quay chụp cô.
Có điều, sau khi xuống xe, Thi Nhân không đi mà nghiêng người sang, hiển nhiên trong xe còn có người.
Phóng viên đều sửng sốt, chẳng lẽ Tiêu Khôn Hoằng tới sao?
Ống kính hướng về phía cửa xe, muốn giành phần chụp hình trước. Nhưng phía sau cửa xe lại lộ ra một cái chân nhỏ, sau đó một bé con mũm mĩm chạy ra, hai bé, rồi ba bé.
Ba đứa bé đứng bên cạnh Thi Nhân, cô nở nụ cười, dắt con tiến vào hội trường. Còn chưa tới cửa, Mạc Tử Tây đã lao ra: “Trời ơi, chị còn mang ba đứa nhỏ tới nữa, lại không nói trước cho em biết.” “Muốn khiến em bất ngờ mà”
Mạc Tử Tây nhéo má ba đứa bé, vui vẻ dắt tay một bé mập, hai người cùng đi vào phòng khách.
Trong phòng tiệc sang trọng, khí thế rất lớn.
Thi Nhân nhìn cách trang trí, đích thực phù hợp với thân phận và địa vị của nhà họ Hách. “Cha nuôi.”
Bỗng nhiên ba đứa trẻ chạy về một phía, Hách Liên Thành mặc âu phục màu xám đi tới, khom người bế Bé Bánh Bao lên, vươn tay sờ đầu bé lớn và bé hai: “Cao hơn rồi”
Mạc Tiểu Bắc cười đáp: “Đương nhiên rồi, con là con trai mà.”
Hách Liên Thành đi về phía Thi Nhân, đứng lại trước mặt cô: “Hoan nghênh” “Có cơm miễn phí, sao lại không đến chứ?” “Đúng là khách hiếm, rốt cuộc cô Mạc cũng chịu nể mặt.”
Một giọng phụ nữ không có chút khách sáo nào truyền tới, Thi Nhân nghiêng đầu nhìn qua, là một người phụ nữ mặc đồ tao nhã, nhưng ánh mắt không được vui vẻ gì đang nhìn mình.
Người này, có lẽ là mẹ Hách Liên Thành.