Chương
Bầu không khí trở nên có chút phức tạp, không ít người xung quanh nhìn về phía này.
Hôm nay còn có cả khách tới từ nước Mỹ, trước kia từng nghe chuyện của Mạc Hồi và Hách Liên Thành, nên nhìn về phía nà muốn xem chuyện cười.
Dù sao thì một người phụ nữ không có thân phận gì, còn có con nữa, tuyệt đối không thể nào gả vào nhà họ Hách được. Lúc đó, chuyện xảy ra với nhà họ Mạc, có ai không biết chứ?
Chỉ là không dám nói ra mà thôi.
Bởi vì có nhà họ Mạc, ai dám lấy người quá cố ra đùa chứ? Trên mặt Thi Nhân nở nụ cười: “Trước khi hơi bận, hy vọng bà Hách tha lỗi.” “Mặt mũi bà Tiêu thạt lớn hôm nay cũng coi như là gặp được. Dù sao thì cách biệt ba ngày còn phải thay đổi cách nhìn, thân phận bây giờ không giống trước kia nữa, lại còn có Tiêu Khôn Hoằng làm chỗ dựa
Lời nói, kể cả hàm ý, của bà Hách đều đang giễu cợt Thi Nhân bây giờ phải dựa vào Tiêu Khôn Hoằng để lên chức, hơn nữa còn làm lớn.
Lời bà ta cho thấy bà ta không hề thích Thi Nhân. Lúc này, Thi Nhân không trả lời, cô cúi đầu nhìn ba đứa nhỏ: “Qua bên kia chơi với chị Tây một lát đi, lát nữa mẹ sẽ tới.” Mặc dù ba đứa nhỏ không biết có chuyện gì, nhưng cũng rất hiểu chuyện, không hề ồn ào, đi theo Mạc Tử Tây.
Bà Hách nhìn ba đứa nhỏ, vẻ mặt hoà hoãn hơn nhiều: “Con nhà bà Tiêu thật hiểu chuyện.”
Bây giờ chuyện bà ta hi vọng nhất chính là Hách Liên
Thành kết hôn sinh con.
Bà ta vô cùng hối hận, nếu ban đầu bà ta không khăng khăng làm theo ý mình, thì bây giờ đứa con trong bụng Mạc Mộng Thần hẳn đã được tảm tuổi rồi.
Đảng tiec, trên đời này không có thuốc hối hận. “Đúng vậy, bọn chúng ngoan ngoãn đáng yêu, là món quà lớn nhất đời tôi.”
Trong mật Thị Nhân mang ý cười, lúc nhắc tới con, vẻ hạnh phúc trên mặt không che giấu được. “Tôi thật không ngờ, con cô lại là của Tiêu Khôn Hoằng, mẹ quý nhờ con, rất nhiều phụ nữ nằm mơ cũng muốn được như cô, nhưng chỉ có cô làm được.”
Hách Liên Thành cau mày lại: “Mẹ, mẹ nói bậy gì đó?” “Mẹ có nói sai sao? Nếu không có ba đứa trẻ, cô Mạc đây, à, không đúng, phải là cô Thi chứ, hẳn không thể nào gả cho Tiêu Khôn Hoằng, đúng không?”
Sau khi bà Hách tới đây, đã tỉ mỉ điều tra chuyện của Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoảng.
Bà ta cũng biết ban đầu tại sao Thi Nhân lại gả cho Tiêu Khôn Hoằng, sau đó không được nhà họ Tiêu đồng ý, còn bị đuổi ra ngoài, thậm chí còn bị chị gái trong nhà chiếm vị trí. Càng hiểu nhiều, ấn tượng của bà ta về Thi Nhân càng không tốt.
Một người phụ nữ không có thân phận gì, lên mặt nhờ có con, chính là loại mà bà Hách không thích nhất. Huống chi lúc cô mang con tới nước Mỹ, còn dây dưa với Hách Liên Thành. “Bà Hách nói không có gì sai.”
Nụ cười trên mặt Thi Nhân dần biến mất: “Có điều bây giờ Tiêu Khôn Hoắng chú động theo đuổi tôi, chứ không phải tôi nhờ con mới có thể ở bên cạnh anh ấy.” “Nếu không có con, cô cho rằng cô dựa vào cái gì mà được nhà họ Tiêu cho phép chứ?” “Tôi không cần người khác cho phép. Hơn nữa, ông Tiêu đã đi tìm tôi rất nhiều lần, ban đầu xảy ra rất nhiều hiểu lâm, những chuyện này bà Hách đều không biết.” “Hiểu lầm gì vậy? Nói ra nghe thử đi, tôi rất tò mò đấy.”
Bà Hách vẫn ra vẻ cao quý, giọng điệu, tư thái đều cao hơn người khác một bậc. “Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan gì đến bà Hách cả. Hơn nữa bà Hách nóng lòng hỏi thăm như vậy, có phải có chút rảnh rỗi rồi không? Tôi lại không thân với nhà họ Hách các người như vậy.” “Cô, cô dám nói vậy với tôi?”
Sắc mặt bà Hách thay đổi, không ngờ Thi Nhân lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Chẳng lẽ cô ta không biết mình là ai?
Hách Liên Thành kéo tay bà Hách lại: “Mẹ, bên kia còn có khách quý tới, cần mẹ đón tiếp.” “Con đừng kéo mẹ, mẹ biết rồi.”
Thi Nhân rất đúng mực, đối mặt với ánh mắt của bà Hách cũng không có chút nhượng bộ nào.
Hôm nay cô tới đây, không chỉ đơn giản là đại diện cho mình, mà còn đại diện cho Tiêu Khôn Hoằng nữa.
Bà Hách không khách khí như thế, lại lần nữa hùng hổ doạ người, cô không cần phải nể mặt.
Sau khi bà Hách rời đi, Hách Liên Thành áy náy nói: “Xin lỗi em.” “Nói không sao thì là giả, dựa vào cái gì tôi phải chịu đựng mẹ anh làm nhục vậy chứ? Bởi vì anh thích tôi? Hay vì tin đồn giữa hai chúng ta?”
Lời nói của Thi Nhân rất sắc bén.
Nhất thời Hách Liên Thành bí từ, anh ta chậm rãi nói: “Mẹ anh là người như vậy, anh xin lỗi, đây không phải là ý của anh.” Đứng trước mặt Thi Nhân, tay chân anh ta đều luống cuống. Trong mắt anh ta mang rất nhiều khổ sở, vẻ mặt vừa khó chịu vừa phức tạp.
Anh ta biết lời mẹ mình rất khó nghe, nhưng anh ta không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn, giống như đối với Mộng Thần năm đó vậy.
Hoá ra qua rất nhiều năm, anh ta vẫn không làm được gì cả. Nhất thời, Hách Liên Thành anh tuấn ban nãy bỗng trở bên vô cùng tịch mịch, giống như chó chết chủ.
Thi Nhân nhìn Hách Liên Thành như vậy, cô bị doạ sợ.
Cô vội nói: “Vừa rồi tôi chỉ hơi giận thôi, anh, anh đừng để trong lòng.”
Thậm chí cô còn thể hốc mắt Hách Liên Thành đỏ lên. Từ lúc nào mà Hách Liên Thành lại có một mặt này nữa?
Một giây sau, Hách Liên Thành xoa khoé mắt: “Anh không sao, sau này anh mời em đi ăn cơm xin lỗi “Không cần đâu, thật đấy, sau này tôi sẽ cố gắng tránh mặt mẹ anh, sẽ không như vậy
Thi Nhân nhìn Hách Liên Thành vội vàng rời đi, bước chân của anh ta rất hoảng loạn.
Cô khẽ thở dài, bây giờ rốt cuộc cô cũng biết tại sao Hách Liên Thành lại chia tay bạn gái cũ, gặp phải một bà mẹ như vậy, có lẽ không ai chịu nổi cả.
Cũng may cô không ở bên cạnh Hách Liên Thành, thỉnh thoảng mới bị cợt như vậy một lần, có lẽ rất nhanh sẽ qua thôi.
Nếu thật sự ở cạnh Hách Liên Thành, đây mới là gặp khó khăn
Thi Nhân nhìn phòng khách, sau đó đi tới chỗ Mạc Tử Tây và ba đứa trẻ, giờ cô có nên vui vì cha mẹ Tiêu Khôn đều mất cả rồi không?
Không! Nếu có thể, cô vẫn hi vọng cha mẹ Tiêu Khôn Hoằng đều khoẻ mạnh.
Như vậy, có lẽ Tiêu Khôn Hoằng sẽ không vất vả như vậy. “Mẹ, mẹ ăn cái này đi, ngon
Bé Bánh Bao vội vàng đưa bánh ngọt tới, Thi Nhân nể mặt cần một miếng, sờ đầu con gái nhỏ: “Đi chơi đi”
Bên cạnh phòng tiệc có một sân chơi trong nhà, chuẩn riêng cho những khách mang con tới.
Hôm nay có nhiều người, còn có không ít trẻ con. bị “Mẹ, vừa rồi bà lão kia có làm khó mẹ không?” Mạc Tiểu Bắc còn nhỏ nhưng tinh quái, nghe được lúc ấy có người làm khó mẹ, lập tức không vui. “Không làm khó, chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ thôi, bây giờ đã giải quyết xong rồi.”
Thi Nhân nhìn Mạc Tiểu Bắc: “Bà đó là mẹ ruột của cha nuôi, sau này phải tôn trọng chút, biết chưa?” “Hừ.”
Mạc Tiểu Tây không muốn trả lời câu hỏi này, nghiêng đầu đi rồi chạy tới khu vực sân chơi.
Mạc Tiểu Khê, Mạc Tiểu Nam lại gần: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Mạc Tiểu Bắc không đáp, trực tiếp dùng chức năng gọi điện thoại trên đồng hồ đeo tay, bẩm số điện thoại, bên kia nhanh chóng bắt máy: “A lô” “A lô, cha à?” “Ừ, sao thế?”
Tiêu Khôn Hoằng tạm ngừng công việc trên tay, tập trung cầm điện thoại. Không phải bọn họ đi dự tiệc sao? Sao lại gọi cho anh chứ? “Cha, con muốn tố cáo, có người ức hiếp mẹ.”
Giọng điệu non nớt của Mạc Tiểu Bắc còn mang theo tức giận. “Hả? Sao vậy?”
Chân mày Tiêu Khôn Hoằng nhướng lên, có thể khiến nhóc con kia tức đến vậy, có lẽ là trong bữa tiệc xảy ra chuyện không vui gì đó.
Bỗng nhiên Mạc Tiểu Bắc sửng sốt, bĩu môi nói: “Nhưng mà người đó là mẹ của cha nuôi, mẹ không cho chúng con nói, nhưng mà con tức lam. Đây không phải lần đầu tiên bà già kia ức hiếp mẹ đâu”
Chuyện lúc trước ở nước M, cậu bé còn nhớ rất rõ.
Tiêu Khôn Hoảng híp mắt lại, giọng trầm xuống: “Nói tỉ mỉ hơn đi.”