Chương
Thi Nhân đứng ở khu đồ ăn, bên cạnh là Mạc Tử Tây. “Nữ thần, vừa rồi không có chuyện gi không vui chứ?” Mạc Tử Tây mang đám nhóc rời đi, nhưng nhìn tình cảnh bên Thi Nhân cũng hiểu được bà Hách đã nói gì.
Tính cách của bà Hách, từ trước tới giờ luôn không thay đổi.
Tư thái cao cao tại thượng, giọng điệu hùng hổ doạ người, giống như thể chỉ cần là sự vật, là người mà bà ta coi thường, thì dù có thể nào cũng không thể thay đổi ấn tượng được.
Mạc Tử tây hơi lo lắng cho Thi Nhân. “Đúng vậy, lúc nói chuyện có chút mẫu thuẫn, nhưng tôi cũng không chịu thiệt, bà Hách bị chọc tức bỏ đi.”
Thi Nhân cầm trong tay một ly nước trái cây, ánh mắt lạnh nhạt: “Dù sao hôm nay tôi cũng đại diện cho tập đoàn Quang Viễn, bà Hách không nể mặt tôi như thế, sao tôi phải nhẫn nhịn bà ta chứ?” “Nữ thần, chị làm tốt lắm!”
Mạc Tử Tây giơ ngón cái lên, vừa rồi cô ấy hơi lo lắng, nhưng giờ nghĩ lại thi đã lo thừa rồi.
Dù sao đi nữa, nữ thần chính là nữ thần, không phải là chị họ. “Tôi cũng không muốn gả vào nhà họ Hách, sao tôi phải ăn nói nhỏ nhẹ chứ? Hơn nữa, làm bạn gái của Hách Liên Thành quả cực khổ, nhất định phải lấy lòng bà Hách, một người phụ nữ tuổi mãn kinh, không dễ hầu hạ.”
Vẻ mặt Mạc Tử Tây trở nên lạnh nhạt: “Đúng vậy, rất cực khổ”
Năm đó chị họ làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng lại có kết cục như thể.
Rất cực khổ?
Thi Nhân nhìn Mạc Tử Tây thật sâu: “Chang lẽ em có ý với
Hách Liên Thành sao?”
Câu nói kia, còn có nghĩa khác nữa. “Khụ khụ, em không có đầu, chỉ nhất thời xúc động thôi. Dù sao thì một người sáng suốt sẽ nhìn ra được, muốn làm con dâu nhà họ Hách, tổ tiên vô phúc mới gặp phải một bà mẹ chồng như thế? “Nói đúng lâm.”
Thi Nhân uống nước trái cây xong lại nhìn xung quanh phòng tiệc: “Tử Tây, anh em đâu?”
Sao không thấy Mạc Đông Lăng chứ? “Anh ấy tới rồi mà, có lẽ có chuyện nên đi đầu đó.” “Tiêu chuẩn xét duyệt dự án của nhà họ Mạc hiện tại là gì?
Anh em có điểm nào đặc biệt thiên vị hay xem trọng không?” Mạc Tử Tây cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu: “Chuyên này em không biết, anh em làm việc nghiêm túc, không nhận người thân, năng lực hiện tại của em vẫn chưa có tư cách hỏi những chuyện này. Em xin lỗi, nữ thần”
Thật sự cô ấy hỏi thăm không được. “Không sao cả, nhưng mà gần đây anh em gặp người của những tập đoàn nào, em biết chứ?” “Cái này em có thể nói cho chị.”
Mạc Tử Tây nói rất nhiều, mấy chuyện vụn vặt lẻ tẻ, cuối cùng cô ấy dừng lại: “Hình như anh em đang gặp một người bí mật nào đó, không biết là ai, cũng đưa ra tài liệu cạnh tranh.” “Tài liệu bí mật?”
Theo bản năng, Thi Nhân nghĩ đến Tiêu Vinh. “Em không biết, nhưng hình như là Hách Liên Thành mang tới, hôm đó em cũng thấy cả anh ta nữa”
Thi Nhân chậm rãi thu thập thông tin, nghĩ đến cái hôm cô thấy Hách Liên Thành bí mật gặp gỡ thành viên hội đồng quản trị ở tập đoàn Quang Viễn.
Cô không tin Hách Liên Thành lại bồng dưng tới tập đoàn Quang Viễn không có lý do.
Nhất định có người ở sau lưng nói gì, hoặc làm gì đó. Nhất định có quan hệ với Tiêu Vinh. “Nữ thần, tài liệu cạnh tranh dự án của tập đoàn Quang Viễn đã nộp chưa?” “Chuyện này tôi không rõ”
Thi Nhân phát hiện mình vẫn đang lo bò trắng răng, lại không hỏi Tiêu Khôn Hoằng mấu chốt của vấn đề.
Ừm, anh chưa từng nói với cô, nhưng mà sẽ không có vấn đề gì chứ?
Không hiểu sao cô cảm thấy rất tự tin, chuyện này có thể hoàn thành. “Nữ thần, lần này tập đoàn Quang Viễn có thể chứ?” Mạc Tử Tây cảm thấy có chút bận tâm. “Nhất định sẽ được, làm người phải có tự tin.”
Lúc Thi Nhân nói chuyện, chợt thấy ánh mắt mọi người tập trung về một phía – một người đàn ông anh tuấn chín chắn, chân mày mang chút không đứng đắn, mặc âu phục xanh xuất hiện.
Đó là Mạc Đông Lăng
Là người nằm quyền nhà họ Mạc, giàu nhất cả nước, còn là người đàn ông vô cùng đẹp. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào anh ta, rất nhiều người âm thầm suy nghĩ, phải làm sao mới có thể làm thân với nhà họ Mạc.
Nghe nói người nằm quyền này còn chưa lập gia đình! Điểm quan trọng: chưa lập gia đình!
Tất cả những cô gái đến tuổi ở đây đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh ta. Ánh mắt Thi Nhân cũng sáng lên, rốt cuộc cũng gặp được
Mạc Đông Lăng, phải nghĩ cách thăm dò xem rốt cuộc người bị mật kia có phải Tiêu Vinh hay không.
Kẻ để tiện Tiêu Vinh kia, lại muốn lập kế hoạch dơ bẩn gì sau lưng nữa chứ?
Cô kéo tay Mạc Tử tây: “Đi nào, qua chào anh em.” “Nữ thần, chị bình tĩnh đã, nếu chị như vậy bị người ta thấy, sẽ nói chị thay lòng đó! “Tòi không sợ, Mạc Đông Lăng sẽ không thích một người phụ nữ đã lập gia đình, còn có ba đứa con.”
Vì tập đoàn Quang Viễn, Thi Nhân không thèm để ý đến mấy chuyện đó.
Bất kể thể nào, cô đều không thể để Tiêu Vinh được như ý.
Có điều bên cạnh Mạc Đông Lăng có quá nhiều người, căn bản không chen vào được, còn bị người cản ở bên ngoài không cho vào.
Thi Nhân hít sâu một hơi, hét lên: “Anh Mạc, em gái anh đến rồi.”
Nhất thời, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn Mạc Tử Tây.” “Hoá ra là cô chủ nhà họ Mạc, thật xinh đẹp, quả nhiên không hổ là em gái của tổng giám đốc Lăng” “Đúng vậy, đúng vậy, không biết cô Mạc có bạn trai chưa?”
Người xung quanh nhường ra một con đường. Mạc Tử Tây mang vẻ mặt cứng ngắc đi về phía trước, đây là một trong những cảnh tượng bất tiện nhất cuộc đời. Mạc Đông Lăng liếc mắt nhìn qua, cầm ly rượu vang trong tay khẽ đong đưa, ảh mắt liếc qua người phụ nữ sau lưng Mạc
Tử Tây – là cô ấy?
Lá gan thật lớn. “Ha ha anh, đã lâu không gặp.”
Mạc Tử Tây đi tới trước mặt anh mình, nhìn thấy anh trai minh cười nhạt, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười.
Hết cách rồi, vì nữ thần, cô ấy đành liều mạng. “Anh Mạc, đã lâu không gặp, càng ngày càng anh tuần.”
Thi Nhân từ phía sau nhô ra, mặt đầy kích động nhin Mạc Đông Lăng, giọng nói và vẻ mặt đều ra vẻ lấy lòng. “Chào cô, bà Tiêu”
Giọng điệu của Mạc Đông Lăng rất đặc biệt, khẩu âm cũng không được chuẩn lắm. “Không biết có vinh hạnh mời anh uống cà phê không?”
Thi Nhân mặt dày nói tiếp, người xung quanh đều sợ hãi, này này, phải có thứ tự chứ, đừng có chen ngang. Rất nhiều người muốn chia phần dự án nhà họ Mạc.
Nhưng không có ai giống Thi Nhân, trực tiếp hẹn người ta.
Mạc Đông Lăng hơi cong môi, nhìn về hướng khác: “Hôn nay không nói chuyện công việc, bữa tiệc bắt đầu rồi.”
Lúc này, bà Hách đứng trên sân khẩu phát biểu, trông vừa duyên dáng vừa sang trọng.
Dưới sân khấu, Mạc Tử Tây thấp giọng nói: “Anh, sao anh lại tới dự tiệc nhà họ Hách chứ?” “Em không cần để ý, anh biết chừng mực. Mạc Đông Lăng không giải thích với em gái, mà theo bản năng nhìn Thi Nhân: “Bà Tiêu, hình như vừa rồi cô và bà Hách có bất hoà.” “Đúng vậy, rất nhiều người đều thấy. Có lẽ bà ấy cho rằng một người phụ nữ đã lập gia đình còn có ba đứa con như tôi muốn làm con dâu nhà họ Hách, cho nên ra oai phủ đầu, muốn tôi dẹp bỏ ý nghĩ này.” “Nữ thần, bà Hách có ném séc cho chị không?”
Thi Nhân gật đầu: “Nếu ném séc thì hoàn hảo luôn rồi.”
Mạc Đông Lăng nhìn cô và em gái mình kẻ tung người hứng, trong mất lộ ra ý cười: “Cô Thi thật thú vị.” “Đương nhiên rồi, nữ thần của em mà.”
Mạc Tử Tây thấy bầu không khí thích hợp nên nói: “Anh, anh cảm thấy tập đoàn Quang Viễn thế nào?”
Nghe được câu này, Thi Nhân lập tức quay đầu, có chút hồi hộp.
Cô cũng muốn biết câu trả lời.