Chương
“Chị dâu, chị xem, chúng ta đến đây dự tiệc, bữa tiệc cũng đã kết thúc rồi, chúng ta lo về Mỹ thôi.”
“Đúng vậy, cháu em cũng làm ầm ĩ muốn gặp cha mẹ rồi, em không ở đây quấy rầy nữa.”
Bà Hách bình tĩnh: “Mọi người không cần lo lắng, chẳng lẽ chúng ta lại sợ bọn họ sao?”
Cả họ hàng nhìn nhau rồi nói: “Chúng tôi không có ý này, chúng tôi đã tới đây rất lâu rồi, cũng đã đến lúc phải về.”
“Đúng vậy, cũng không thể ở đây mãi được!”
Bà Hách tức giận nói: “Muốn đi thì đi thôi. Dù sao thì tôi cũng phải giải quyết xong chuyện ở đây rồi mới đi.”
Họ hàng nhìn thấy bà ta không giữ lại nữa thì mới dịu đi.
Cảm giác lúc này thực sự rất tệ.
Dù bên kia không làm gì nhưng ngày nào họ cũng gửi ảnh, tất cả đều là ảnh họ đi chơi hay ở biệt thự, cảm giác như như bọn họ làm bất cứ việc gì cũng có một đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
Phía đối phương đã quá quen thuộc với lịch trình của họ.
Nếu họ muốn ra tay, chẳng phải là không có chút năng lực phản kháng nào sao?
Có một con dao lúc nào cũng kề trên cổ, ban đêm cũng ngủ không ngon giấc.
Bà Hách nghiến răng, thủ đoạn này thật hèn hạ!
Sau khi họ hàng đi khỏi, trong phòng bệnh bỗng vắng lặng hẳn. Bà ta vốn là cố gắng chống đỡ, nhưng sau đó cũng mơ màng ngủ mất.
Khi tỉnh lại, bà ta thấy có hai người nữa trong phòng của mình.
Một người đàn ông đó có một người mặc vest và bắt chéo chân ngồi trên ghế sofa.
“Cậu là Tiêu Khôn Hoằng?”
Bà Hách mở to mắt, bà ta bỗng nhớ lại lúc mình điều tra Mạc Hồi, từng nhìn thấy ảnh của Tiêu Khôn Hoằng, nên nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay.
Cậu ta… Cậu ta thật sự là chưa chết!
Tim bà Hách đập loạn xạ. Bà ta nghe nói rất nhiều về những thủ đoạn tàn nhẫn của người đàn ông này từ lâu, nếu không thì đã không dễ dàng để thành lập tập đoàn Quang Viễn từ bàn tay trắng trong một thời gian ngắn. Bà ta ngồi thẳng dậy, nói: “Cậu tới đây làm gì? Muốn cầu xin tha thứ sao?” Bà ta sẽ không từ bỏ ý định.
“Cầu xin tha thứ?”
Người đàn ông này cười nhạt, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: “Nếu bây giờ bà công khai xin lỗi vợ tôi, nói rõ sự thật, tôi có thể cân nhắc để các người rời đi.”
Thả bọn họ đi!
Bà Hách khịt mũi lạnh lùng: “Cậu trai trẻ này, cậu quá kiêu ngạo rồi!”
Khi bà ta ở nước Mỹ, không ai dám nói chuyện với bà như vậy.
Một nhà họ Tiêu nho nhỏ lại dám kiêu ngạo như vậy!
Tiêu Khôn Hoằng không ngừng chuyển động chiếc bật lửa trong tay, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở, nói: “Đây là cơ hội duy nhất mà tôi cho các người, coi như là để đền ơn Hách Liên Thành đã chăm sóc vợ con tôi suốt năm năm qua.”
“Cậu cho rằng tôi hiếm lạ lắm sao? Con trai tôi tuy rằng ngốc, nhưng tôi không ngốc.”
Bà Hách nghiêm nghị nhìn anh: “Nếu không chột dạ, tới đây nói điều kiện làm gì? Tôi không chấp nhận đàm phán.”
“Được thôi, tôi hy vọng bà sẽ không hối hận.”
Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy, khi anh vừa bước tới cửa, lại gặp Hách Liên Thành.
Hai người nhìn nhau, Hách Liên Thành cau mày nói: “Anh đến đây làm gì vậy?”
Từ khi biết ảnh chụp vụ tai nạn xe cộ, anh đoán rằng Tiêu Khôn Hoằng vẫn ổn.
“Tôi đến đây để cho các người một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần mẹ anh xin lỗi công khai và làm rõ tội vu khống với vợ tôi, tôi sẽ coi như buông tha cho các người!”
“Tổng giám đốc Hoằng, anh thật sự cho rằng nhà họ Hách chúng tôi không có năng lực gì sao?”
Trong mắt Hách Liên Thành lộ ra vẻ tức giận.
Mẹ anh ta gặp tai nạn là do anh ta không can thiệp, anh ta muốn để bà ta ngã đau một lần.
Nhưng điều này không có nghĩa là anh ta sẽ ngồi chờ chết.
Hách Liên Thành lạnh lùng nói: “Mẹ tôi bị tai nạn, chuyện này đến đây là chấm dứt, nếu anh còn dám ra tay với người nhà tôi, tôi sẽ không giải quyết dễ dàng như vậy.”
“Liên Thành, chuyện này sao có thể bỏ qua được? Mẹ sẽ không bỏ qua.”
Bà Hách nghe con trai nói vậy, vô cùng tức giận.
Bà ta sẽ không nuốt trôi cơn tức này.
Đôi mắt hẹp dài của Tiêu Khôn Hoằng lộ ra vẻ ác độc: “Bà cho rằng tôi đang làm từ thiện sao? Sở dĩ tôi cho các người một cơ hội là vì nể mặt vợ tôi thôi.”
“Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, là chuyện giữa chúng ta.”
“Thật sự không liên quan sao?” Tiêu Khôn Hoằng hỏi.
Tiêu Khôn Hoằng tiến lên một bước, lúc đi ngang qua vai Hách Liên Thành, anh thấp giọng nói: “Vậy chuyện này có liên quan đến Mạc Mộng Thần sao?”
Nghe được ba chữ này, sắc mặt Hách Liên Thành sắc mặt thay đổi! Anh ta đã biết mọi chuyện!
Tiêu Khôn Hoằng nhìn lại bà Hách: “Người của tôi đã điều tra mấy tháng, cuối cùng cũng tìm ra một vài manh mối. Hách Liên Thành, năm đó mẹ anh làm những gì mà khiến tiểu thư nhà họ Mạc qua đời, những chuyện đó nhà họ Mạc chưa biết chứ?”
Hách Liên Thành khổ sở nhắm mắt lại, anh ta gần như đứng không vững được nữa rồi.
Anh ta không ngờ Tiêu Khôn Hoằng lại điều tra được nhiều đến vậy.
Là anh ta đã quá bất cẩn mà quên mất sự nguy hiểm của người đàn ông này.
Đã được điều tra vài tháng rồi, do anh ta quá sơ suất.
Bà Hách lập tức lên tiếng: “Nói bậy, đó chỉ là một tai nạn bất ngờ mà thôi! Liên quan gì đến tôi?”
Dù ngoài miệng Bà Hách nói như vậy nhưng trong mắt bà ta lại lộ ra vẻ chột dạ.
Tai nạn kiểu này, không ai có thể đoán trước được.
Nhưng cho dù là bất ngờ, cũng phải có nguyên nhân.
Căn phòng trở nên rất yên tĩnh.
Hách Liên Thành khàn giọng nói: Anh muốn làm gì?”
“Tôi muốn làm gì, vừa rồi tôi đã nói. Chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu anh không cần, đừng trách tôi không khí.”
Nói những lời này xong, Tiêu Khôn Hoằng rời đi không, thèm quay đầu nhìn lại.
Hách Liên Thành một mình đứng ở cửa, nhìn mẹ mình đang nằm trên giường bệnh, anh ta chỉ cảm thấy mình như đang đứng bên vách núi, tiến lên không được, lùi lại cũng không xong.
Rốt cuộc, ngày này cũng đã đến.
Hách Liên Thành lại không cảm thấy sợ hãi, mà cảm thấy nhẹ nhõm. Một lúc sau, anh nói: “Đến bây giờ, mẹ đã hài lòng chưa?” “Đây không phải là kết cục con muốn thấy sao? Muốn mẹ bị người khác dạy cho một bài học!”
Đôi mắt của Hách Liên Thành đượm buồn.
Anh ta không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa, có lẽ ngay từ đầu đã sai rồi, sai hoàn toàn.
Sau khi Hách Liên Thành rời đi, bà Hách cả đêm trằn trọc khó ngủ.
Thời gian càng lâu, bà ta càng nghi ngờ quyết định ban đầu của mình là đúng hay sai.
Ngày hôm sau, bà Hách bị đánh | thức.
Bà ta vừa mở mắt đã thấy có người trong phòng của mình: “Mọi người làm sao vậy?”
Hầu như sắc mặt của ai cũng xấu: “Chị dâu, chúng tôi không mua được vé máy bay.
Bà Hách sửng sốt: “Làm sao có thể vậy chứ, không thể đặt ở trên mạng được sao?”
Sao lại không mua vé được chứ?
Trên trán trợ lý đây mồ hôi: “Tôi đã xác minh, hộ chiếu của chúng ta không mua vé máy bay được, nói là có vấn đề, tạm thời không thể xuất cảnh.”
“Cái gì? Chúng ta đã không làm chuyện gì phạm pháp mài”
“Đúng vậy, sao lại không cho chúng ta về nhà chứ?”
Bà Hách chậm rãi thu tay lại, dự cảm xấu trong lòng bà ta càng ngày càng mạnh, Tiêu Khôn Hoằng thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?
“Mọi người đừng lo lắng.”
Hách Liên Thành bước vào phòng bệnh, nói: “Cháu đã sắp xếp một máy bay riêng, sẽ đưa mọi người về nước.”
“Thật quá tốt, vừa rồi tôi thật sự là sợ muốn chất.”
“Đúng vậy, chúng tôi còn cho rằng không thể về được.”
Vẻ mặt bà Hách vô cùng phức tạp, bà ta luôn im lặng.
Dù con trai đã ra tay giúp đỡ nhưng bà vẫn cảm thấy có chút bất an, nghĩ đến người đàn ông đột nhiên xuất hiện đêm qua, mí mắt bà Hách giật liên tục.
Không lâu sau, Hách Liên Thành đưa mọi người ra sân bay tư nhân, chuẩn bị rời đi bằng máy bay riêng.
Nhưng chưa kịp lên máy bay đã bị cảnh sát chặn lại.
“Anh Hách, tạm thời các người không thể đi được. Vì các có liên quan đến một vụ án mất tích và giết người, xin hãy hợp tác điều tra.”
Hách Liên Thành sững sờ, rốt cuộc cũng tới rồi sao?