Chương
Tiêu Khôn Hoằng gật gật đầu.
Có lẽ đây chính là một quả bom hẹn giờ mà Tiêu Vinh lưu lại.
Chỉ cần chuyện này không phải là ngoài ý muốn, như vậy nhất định sẽ lưu lại manh mối, Tiêu Vinh đều đã bị bắt, chẳng lẽ anh còn lo lắng cái gì sao?
Bỗng nhiên anh tiến lên một bước, mở tấm vải trắng ra.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy khuôn mặt già nua của ông cụ, biểu cảm trên khuôn mặt cũng không thế nào đẹp mắt nổi.
Quan trọng nhất là con mắt của ông cụ còn mở to.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn một lúc, đưa tay che lại con mắt của ông cụ, âm thanh lạnh lùng nói: “Đã chết, thì ông đi đi thôi. Dù sao còn sống cả đời này, ông cũng là một cái kẻ thất bại. Về phần ông chết như thế nào, tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Dù sao Tiêu Vinh cũng đã từng xem nơi này như là một cứ điểm.
Nơi bệnh viện tư nhân này, có rất nhiều người đều là người của Tiêu Vinh.
Trong đó cũng bao gồm cả vị viện trưởng vừa rồi kia.
Tiêu Khôn Hoằng Thu tay lại, đôi mắt của ông cụ đã nhắm lại.
Anh nhìn ông lão ở trước mặt, thay ông cụ chỉnh lại nút thắt cho tốt, sau đó lại một lần nữa úp tấm vải trắng xuống.
Đáy lòng của am thầm nói: “Gặp lại sau, ông nội!”
Đây đại khái cũng là lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, cũng là lần cuối cùng gọi ông nội của anh một tiếng ông nội.
Quãng đời còn lại về sau, anh sẽ sống cho tốt.
Anh có vợ, còn có các con, anh sẽ không thất bại giống như ông cụ vậy, cuối cùng nhà tan cửa nát. Anh sẽ làm một người chồng tốt, một người bố tốt.
Anh cũng sẽ không coi trọng dòng dõi, không từ thủ đoạn để chia rẽ con cái và người yêu của nó.
Anh cũng sẽ không cố chấp, bóp chết mơ ước của những đứa trẻ, nhất định bắt những đứa trẻ phải kế thừa gia nghiệp của chính mình.
Anh sẽ trải qua cuộc sống thật tốt, anh sẽ còn con cháu đầy đàn.
Anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ, cuộc sống của anh rất đẹp.
Tiêu Khôn Hoằng nắm chặt tay, vuốt tấm vải trắng, môi mỏng lạnh lùng khẽ cong lên, trước kia những ân oán với ông cụ, những lần cãi nhau đều xuất hiện ở trong đầu anh.
Sự thù hận, sự oán trách đều xuất hiện.
Nhưng cuối cùng, cảnh tượng dừng lại ở trong đầu của anh, lại là hình ảnh lúc còn rất nhỏ, ông cụ dẫn anh cùng đi cưỡi ngựa.
Từng ở thời điểm rất lâu về trước, quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Đáng tiếc, ai có thể nghĩ tới những chuyện xảy ra phía sau cơ chứ.
Tiêu Khôn Hoằng thở dài, buông tay ra.
Anh xoay người, trợ lý Tiêu đưa nước khử độc qua, còn có khăn khử độc.
Tiêu Khôn Hoằng cầm tới, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới rời khỏi phòng chứa thi thể.
Đời này, anh cũng không tiếp tục nghĩ đến việc đến đây lần thứ ba.
Lần đầu tiên tới phòng chứa thi thể, nhìn thấy chính là thi thể của cha mẹ anh.
Lần thứ hai chính là thi thể của ông cụ.
Thi Nhân nhìn thấy người đã đi ra, tiến lên một bước muốn nắm tay của anh, nhưng Tiêu Khôn Hoằng không kịp suy nghĩ đã tránh tay cô, sau đó nắm cả bờ vai của cô: “Có chút lạnh.”
“Em đều đã nói anh mặc nhiều một chút, nhiệt độ bên trong kia cũng rất thấp.”
Lực chú ý Thi Nhân bị dời đi, cô đưa tay sờ sờ mặt của anh, quả nhiên rất lạnh.
“Ừ, hiện tại đã biết rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng đưa Thi Nhân trở lại trên tầng, lúc này quần áo cũng đã được đưa tới, Thi Nhân để anh mặc áo vào.
Cô vụng trộm nhìn anh một cái, nhịn không được nói: “Kỳ thật em cảm thấy hẳn là nên điều tra một chút, bệnh viện bên này có ngược đãi ông cụ hay không. Hẳn là phải truy cứu trách nhiệm”
Tiêu Khôn Hoằng đột nhiên sửng sốt.
Anh kinh ngạc nhìn Thi Nhân, ông cụ đã từng làm ra những chuyện như vậy với cô, hiện tại Thi Nhân không thích ông cụ lắm, thì anh cũng cảm thấy bình thường.
Cho nên ngay từ đầu, cũng không nghĩ nói cho cô.
Không nghĩ đến Thi Nhân lại nói muốn điều tra nguyên nhân cái chết của ông cụ một chút, nhìn xem bệnh viện này có ngược đãi ông cụ hay không.
Trong lúc nhất thời, Tiêu Khôn Hoằng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Thi Nhân tránh ánh mắt của anh.
Cô nhìn xem một bên khác, nói: “Có phải là cảm thấy rất kỳ quái hay không, hẳn là em nên hận ông cụ, ước gì ông ấy bị người hành hạ đến chết, dù sao cũng không có quan hệ gì với em cả.”
“Không phải. Em không phải là người như thế.”
“Người đã làm ra hành động đó cũng đã chết rồi, cũng không tính là vi phạm lời thề lúc trước của em.”
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Trước kia mẹ của em cũng bị nhốt ở trại an dưỡng, bên trong bác sĩ, hộ lý đều bị nhà họ Thi mua chuộc. Mẹ em ở trại an dưỡng, sống cũng không tốt. Có lẽ thời gian ông cụ lâm chung, cũng trải qua không khác biệt lắm khi đó.”
Lòng của cô có chút mềm nhũn.
Người cũng đã chết, rất nhiều chuyện có truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.
Chỉ là, cô cảm thấy loại hành vi ngược đãi người già này, cực kỳ ác liệt.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn kỹ cô, sau đó một tay ôm người vào trong ngực, sức lực có chút lớn, ôm chặt đến mức Thi Nhân có chút đau.
Nhưng cô nhịn được.
Tiêu Khôn Hoằng không nói chuyện, nhưng Thi Nhân hiểu anh muốn biểu đạt cái gì.
Cô không cần người khác nói cô rộng lượng, không so đo.
Dù sao cô cũng rất keo kiệt, cô rất căm hận những tổn thương mà lúc trước ông cụ tạo ra cho cô và các con, cho tới bây giờ cô cũng không tha thứ ông cụ.
Nhưng chuyện nào ra chuyện đó.
Chuyện này không điều tra rõ ràng, đối với Tiêu Khôn Hoằng cũng không tốt lắm.
Người chết là lớn nhất, cô không muốn Tiêu Không Hoằng có tiếc nuối nào cả, người đã đi rồi, vậy thì đưa tiễn một đoạn đường đi.
Dù sao đời này, yêu cũng tốt, hận cũng tốt, cũng sẽ không gặp lại nữa.
Cũng không có kiếp sau.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay của cô: “Anh cảm thấy anh kỳ thật rất may mắn, gặp được em.”
Trước kia không cảm thấy như vậy, nhưng bây giờ đại khái cũng có một chút cảm giác như vậy. Hai người tay trong tay, đi lên trên tầng.
Nhưng bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng, lại đang náo loạn.
Thi Nhân lại ngoài ý muốn nhìn thấy một người quen ở đây. Là Vương Ngọc San, cô sửng sốt: “Vì sao cô ta lại ở chỗ này?”
“Tiêu Vinh mang cô ta tới đây, người không quan trọng, cho nên cũng không nói với em.”
Quan trọng là anh cũng không rõ lắm Tiêu Vinh đến tột cùng muốn làm gì.
Sự sống chết Vương Ngọc San, dù sao cũng không có quan hệ gì với anh cả.
Lúc này Thi Nhân mới nhớ tới, trước kia Tiêu Khôn Hoằng đã từng đề cập qua một lần, nhưng sau đó cũng quên đi.
Lúc này, viện trưởng vội vàng nhìn bọn họ : “Cậu chủ Tiêu, mợ chủ Tiêu, hai người đến vừa kịp lúc, chuyện này các người nhìn xem nên giải quyết như thế nào đi.”
Lúc đầu Vương Ngọc San đang cãi nhau, kết quả nhìn thấy Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng, trong nháy mắt đó nét mặt của cô ta có chút mất tự nhiên.
Nhưng khi nhìn thấy Thi Nhân vẫn xinh đẹp như thời gian trước đó, đáy mắt của cô ta hiện lên một chút ghen ghét.
Đều là con của Thi Đằng Sùng, dựa vào cái gì mạng của Thi Nhân lại tốt như vậy?
Lúc trước rõ ràng Thi Đằng Sùng cưới mẹ của cô ta, chỉ là do Thi Đằng Sùng cần vốn để khởi nghiệp mà thôi, cần số đồ trang sức trong tay của bà ngoại Thi Nhân để bán lấy tiền, lúc đó mới không ly hôn.
Rõ ràng cô ta mới là cô cả, kết quả cô ta lại chỉ có thể làm con gái của bồ nhí.
Hiện tại Thi Nhân lại trở thành Tiêu phu nhân cao quý, kết quả cô ta lại chẳng phải là cái gì cả.
Nhiều năm như thế cho đến bây giờ, cố gắng của cô ta thì tính là cái gì, tính kế nhiều như vậy, kết quả cô ta không có cái gì cả, biến thành một truyện cười.
Đáy mắt của Vương Ngọc San hiện lên oán hận, không hề có ý muốn che giấu gì cả, đến cả người bị mù cũng nhìn ra được.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêng người sang, chặn ánh mắt của cô ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Ngọc San, lộ ra ý cảnh cáo rất sâu.
Vương Ngọc San bỗng nhiên nhào lên: “Thi Nhân, chị đến thay em làm chủ đi”
Người còn chưa tiến đến gần, thì đã bị bảo tiêu cản lại.
Vương Ngọc San không buông tha nói: “Ông cụ chết, di chúc cũng không có thay đổi, dù sao dựa theo di chúc mà nói thì tài sản đều là của Hải Đào nhà chúng ta.”
Dựa vào cái gì đám người này không để ý tới cô ta, cũng không để cho cho cô ta rời khỏi?
Tiêu Vinh đều đã bị bắt, ông cụ cũng đã chết, những người này có tư cách gì khống chế hành động của cô ta?
Vương Ngọc San này, quả thực khiến cho Thi Nhân có chút ngoài ý muốn.
Đến tận lúc này, Vương Ngọc San thế mà còn băn khoăn những cái di sản kia, chẳng lẽ cô ta không biết những điều chỉ được làm theo nếu Hải Đào là con của Tiêu Khôn Hoằng mà thôi.
Nhưng tại ngày công chứng di chúc đó, ông cụ đã biết Hải Đào không phải là con của Tiêu Khôn Hoằng.
Ông cụ cũng sẽ không đem tài sản cho Vương Ngọc San, điểm này cô rất rõ ràng.
Chẳng lẽ Vương Ngọc San không biết?
Thi Nhân nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng, chuyện của Vương Ngọc San này đến tột cùng là tình huống như thế nào?