Chương
Ông cụ thực sự bị giết chết!
Thi Nhân nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới điều này, làm sao có thể, chẳng lẽ là Tiêu Vinh?
Anh ta muốn đổ tội cho Tiêu Khôn Hoằng, nên đã cố ý làm như vậy?
Nếu như Tiêu Khôn Hoằng không cẩn thận, đằng sau không những sẽ gánh lấy tội danh bất hiếu, mà trên lưng còn bị nghi ngờ giết chết ông cụ, thủ đoạn này, cũng quá độc ác.
Thi Nhân nhíu mày: “Là Tiêu Vinh sao?”
“Khẳng định chính là anh ta sắp xếp nhưng mà không phải anh ta ra tay.”
Tiêu Vinh người này rất cẩn thận, loại chuyện giết người ngu xuẩn này, anh ta sẽ không tự mình động thủ.
“Cũng đúng, Tiêu Vinh đã bị anh bắt lại, làm sao có thể là anh ta.”
Thi Nhân bình tĩnh lại: “Chẳng lẽ là người trong bệnh viện? Hoặc là viện trưởng?”
Bời vì viện trưởng đã sắp xếp con đường chạy thoát cho Tiêu Vinh, như vậy khẳng định viện trưởng là người cũng có động cơ gây án. “Không phải.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Thi Nhân: “Là Vương Ngọc San.”
“Cái gì! Là cô ta?”
Thi Nhân không nghĩ tới, đáy mắt của cô hiện lên vẻ kinh ngạc, làm sao có thể là Vương Ngọc San!
Tại sao cô ta lại ra tay, chuyện này có chỗ tốt nào với cô ta đâu?
Tiêu Vinh đã bị cảnh sát bắt, tại sao Vương Ngọc San lại ngu xuẩn như vậy?
Tiêu Khôn Hoằng nhàn nhạt mở miệng: “Là Tiêu Vinh đã lợi dụng cô ta, dùng chuyện tài sản thừa kế làm dây dẫn nổ.”
“Tài sản thừa kế sao?”
Khi Thi Nhân đến bệnh viện lần trước, thái độ Vương Ngọc San đối tài sản thừa kế đặc biệt coi trọng, cô cũng đã biết, vì cái gì Vương Ngọc San sẽ động thủ.
“Nhưng vì sao cô ta lại chọn lúc này?”
“Ông cụ định lập di chúc lần nữa, anh không muốn, ông cụ Tiêu tìm luật sư cũ, ông cụ định đem tất cả tài sản đều đem quyền góp. Trùng hợp ông cụ chết vước đêm lập di chúc, tất cả mọi thứ đều thật trùng hợp.”
Thi Nhân sửng sốt.
Nói như vậy, mọi chuyện cũng đã rõ ràng.
Vương Ngọc San chắc hẳn cũng bị ép đến đường cuối , sau khi tính kế hơn năm năm, kết quả lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, cái gì cũng không có.
Cho nên Vương Ngọc San mới có thể lựa chọn giết ông cụ, sau đó ngăn cản ông lập di chúc mới.
Nhưng điều này cũng quá điên rồ.
Vương Ngọc San không biết rằng một khi chuyện này đã làm được, chắc chắn sẽ không có cách nào quay đầu lại sao?
Cô không thể tin được Vương Ngọc San lúc ấy đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy Vương Ngọc San chính là đã điên rồi, vì tiền, cái gì đều làm ra được.
“Đây cũng là một phần trong kế hoạch Tiêu Vinh. Nếu như anh xảy ra chuyện, không thể xuất hiện ở hội đấu thấu. Như vậy Tiêu Vinh cũng sẽ lợi dụng một tay Vương Ngọc San diệt trừ ông cụ, sau đó độc chiếm tất cả tài sản, còn có thể dành được một danh tiếng tốt.”
Thi Nhân hít vào một hơi, Tiêu Vinh quả thực là thật sự đáng sợ.
Những tính toán này, nếu không cẩn thận sẽ bị dính vào.
Nhưng sau khi Tiêu Vinh xảy ra chuyện, bệnh viện bên này vẫn như cũ tiến hành thực hiện kế hoạch đúng hẹn, bệnh viện bên này có viện trưởng che lấp, tạo ra thời cơ hoàn mỹ để Vương Ngọc San động thủ.
Chẳng trách viện trưởng nhất quyết không cho phép Vương Ngọc San rời đi, làm sao có thể để dễ thế tội chạy thoát như vậy?
“Bây giờ Vương Ngọc San đang ở đâu?”
“Đã bị cảnh sát mang đi.”
Thi Nhân nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hóa ra sự việc là như vậy, cứ vòng vòng đan xen.
Ai có thể nghĩ tới Tiêu Vinh chính là hung thủ sau màn?
“Em vẫn luôn không nghĩ ra, vì sao Tiêu Vinh sẽ cứu Vương Ngọc San, lại còn đem đến ở chung với Hải Đào. Hóa ra ngay từ lúc bắt đầu, Tiêu Vinh đã có những kế hoạch như thế này.”
Thật là đáng sợ, tâm tư của Tiêu Vinh thật sâu. “Tiêu Vinh làm một chuyện gì, cũng sẽ không vô duyên vô cớ, ngay cả lúc trước cũng giống vậy.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay của cô: “Nhưng mà bây giờ anh ta đã bị bắt, sẽ không tạo thành uy hiếp gì với chúng ta.”
“Cũng may, nếu không buổi tối em sẽ ngủ không an ổn đâu.”
Thi Nhân không nghĩ rốt cuộc chân tướng lại như vậy, Vương Ngọc San ra tay giết chết ông cụ, viện trưởng bệnh viện làm đồng bọn, hoặc là nói ông ta chính là người theo dõi Vương Ngọc San.
Cô thở phào cũng nhớ tới đứa bé kia, bây giờ Hải Đào phải làm sao?
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Khôn Hoằng : “Hải Đào ở đâu?”
“Anh đã sắp xếp cho người đem đứa bé đi ra ngoài, trước mắt ở trong khách sạn.”
Đối với đứa bé này, anh cũng chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
Dù sao đứa bé này, xem như bằng chứng anh đã từng đội mũ xanh suốt năm năm, một lần coi là Hải Đào chính là con của mình, nhưng sự thật lại không phải như thế.
Trên danh nghĩa thì Hải Đào vẫn là con của Tiêu Khôn Hoằng, hộ khẩu cũng ở trong nhà họ Tiêu.
Thi Nhân trầm mặc một chút: “Anh định làm như thế nào?”
“Đưa đứa trẻ đến cô nhi viện, hoặc là nhà họ Thi. Anh sẽ không đem nó trở về.”
“Em cũng không phải có ý này.”
Thi Nhân biết Tiêu Khôn Hoằng tuyệt đối sẽ không đem Hải Đào trở về, chẳng qua là cảm thấy Hải Đào rất vô tội.
Từ đầu tới đuôi, đứa bé đều không có quyền lựa chọn.
“Nhà họ Thi khả năng cũng không phải một nơi tốt đẹp. Đợi sau khi tang lễ kết thúc, chúng ta lại thảo luận chuyện của Hải Đào.”
“Được.”
Tiêu Khôn Hoằng không tiếp tục nhắc lại chuyện này, thật ra anh cũng tính toán đợi sau khi tang lễ kết thúc, sẽ nghĩ đến việc đưa Hải Đào đến đâu.
Đằng sau có không ít khách đến phúng viếng, Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng đứng ở bên ngoài nghênh đón.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, những suy đoán của mấy người kia với Tiêu Khôn Hoằng cũng biến mất, ít nhất trên bề mặt cũng không có gì kì lạ.
Trên internet nhưng tin tức liên quan tới Tiêu Khôn Hoằng bất hiếu, ngược đãi dẫn đến ông cụ qua đời , dần dần biến thành suy luận âm mưu của Tiêu Vinh.
Những bình luận này sẽ còn tồn tại ít nhất cho đến khi có kết quả điều tra trước đó của cảnh sát ra.
May mắn thay mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Hôm nay phúng viếng kết thúc, chân Thi Nhân đều đứng đến đau nhức.
Tiêu Khôn Hoằng nắm tay của Thi Nhân ngồi trên ghế, giúp cô xoa bóp bắp chân: “Trở về lại dùng nước nóng ngâm chân sẽ tốt hơn nhiều.”
“Chân của anh không đau sao?”
Thi Nhân nhìn anh, thật ra hắn so với mình còn mệt mỏi hơn.
“Anh không sao, dù sao anh cũng là đàn ông.”
Tiêu Khôn Hoằng tiếp nhận ly nước nóng của trợ lí Tiêu đưa cho: “Em uống một chút đi, nghỉ ngơi một lúc rồi trở về.”
“Được rồi.”
Thi Nhân nhận lấy ly nước nóng, nhìn xem bầu trời tối đen bên ngoài: Gió thu xào xạc, nguyệt lạnh sao thưa.
Nhưng mà chờ đến khi bọn họ chuẩn bị đi trở về, trợ lý Tiêu ở bên kia nhận được điện thoại của cục cảnh sát, Tiêu Khôn Hoằng cần phải đi lấy khẩu cung.
Họ quay đầu lại đi đến cục cảnh sát. Xe dừng ở bên ngoài cục cảnh sát, Tiêu Khôn Hoằng nắm tay Thi Nhân xuống xe, bên cạnh cũng có phóng viên đang ngồi chờ.
“Cậu chủ Tiêu, nghe nói ông cụ là bị người mưu sát, chuyện này là thật sao?”
“Cậu chủ Tiêu, anh không nói chút gì sao?”
Nhưng mà đã có vệ sĩ ngăn cản, phóng viên cũng không thể tiến lên.
Hai người đi vào cục cảnh sát, ánh đèn sáng tỏ.
“Cậu chủ Tiêu đúng không, trước tiên anh đi cùng chúng tôi, phiền người nhà ở bên ngoài đợi.”
Thi Nhân có một chút lo lắng.
Tiêu Khôn Hoằng sờ lên đầu của cô: “Em ở đây chờ anh, lão Tiêu cũng ở đây cùng với em.”
Thi Nhân đưa mắt nhìn Tiêu Khôn Hoằng đang đi vào, cô cùng trợ lý Tiêu ngồi ở trên ghế bên ngoài: “Chắc là không có chuyện gì đâu.”
“Không có việc gì, chỉ là theo quy định để điều tra tý thôi.”
Kể từ khi biết chuyện này là do Tiêu Vinh sắp xếp, Thi Nhân đã có bóng ma ở trong lòng, luôn cảm thấy sẽ có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, để cho người khác khó lòng phòng bi.
“Ghuyện này cậu ba đã có kế hoạch từ lâu, cho nên sẽ không có tình huống ngoài ý muốn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Thi Nhân cuối cùng cũng yên tâm.
Sau khi hơn mười phút, Tiêu Khô Hoằng đã đi ra, khuôn mặt của anh luôn bình tính, nên không nhìn ra cái gì.
“En lo lắng à?”
Tiêu Khôn Hoằng nhéo nhéo mặt của cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Không phải anh đã nói không cần lo lắng.”
“Nhưng anh đang bị triệu tập, em nhịn không được.”
“Đồ ngốc.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm cả bờ vai của cô, biểu cảm đã hòa hoãn rất nhiều: “Đi thôi, trở về.”
Lúc này, cảnh sát đi ra: “Tiêu Vinh nói có lời muốn nói với anh, cậu chủ Tiêu muốn đi qua xem không?”
“Không cần.”
Đôi mắt của Tiêu Khôn Hoằng trở nên lạnh lẽo, trực tiếp mang theo Thi Nhân rời khỏi cục cảnh sát.
Lúc này, Tiêu Vinh chỉ là muốn làm giao dịch với anh, nhưng anh làm sao có thể để Tiêu Vinh đi ra ngoài, uy hiếp an toàn của người nhà mình.
Sự thật, không biết cũng được.
Tiêu Vinh bị nhốt trong phòng thẩm vấn một mình, khi anh ta biết được Tiêu Khôn Hoằng không muốn gặp mình, anh ta lộ ra vẻ tức giận, cả người u ám đến đáng sợ.
Tiêu Khôn Hoằng, anh có tư cách gì mà không gặp tôi?