Chương
Đôi mắt của Tiêu Khôn Hoằng khẽ híp lại, nhìn theo chiều cao của bóng dáng mà phán đoán, chẳng lẽ là Ba Bánh Bao nhỏ đến rồi?
Có vẻ như anh cũng không nghe được tin bọn chúng đã đến đây.
Chẳng lẽ nói là vợ anh dẫn đến đây hay sao?
Tâm trạng của người đàn ông đột nhiên thay đổi, vẻ mặt lạnh lùng căng cứng vừa rồi, dường như có chút không kiên trì được nữa.
Lúc này Triệu Nhược Trúc cũng biết là không giấu được nữa, cô ta liền trực tiếp mở cửa phòng họp, Ba Bánh Bao nhỏ ở bên ngoài liền nhấc chân chạy tới.
Lúc này những người trong phòng họp nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ mặc áo khoác con vịt màu vàng chạy tới. Màu vàng tươi có chút chói mắt, đặc biệt đối lặp với những người đàn ông mặc tây phục màu đen ở bên trong, màu vàng tươi đặc biệt nổi bật.
“Cha ơi.” Mạc Tiểu Khê chạy nhanh nhất, cô bé nhấc cái đôi chân ngắn vèo một cái chạy về phía Tiêu Khôn Hoằng, ba hai bước chân liền leo lên chân của anh, động tác rất thành thục, vừa nhìn đã biết là bình thường hay làm hành động này với anh.
Tiêu Khôn Hoằng tay mắt lanh lẹ ôm cô con gái nhỏ vào lòng, ngăn không cho bé Bánh Bao nhỏ rơi xuống đất.
Bé Bánh Bao nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay của cha, cô bé ngẩng đầu cố gắng nhìn lên bàn, chỉ lộ ra một đôi mắt to đen láy.
Bởi vì người cô bé thấp, nên cô bé cố gắng duỗi thẳng đầu lên, nhưng cũng không còn cách nào khác, đành phải thò cái đầu nhỏ ra khỏi bàn.
Vì thế cảnh tượng tiếp theo trở thành như thế này, một cái đầu nhỏ đung đưa trên bàn, giọng nói như búng ra sữa: “Cha, cái bàn của cha cao quá đi, con không thể nhìn thấy.”
Những người cấp cao có mặt tại đây đều mím chặt môi, muốn cười nhưng lại không dám cười.
Vẻ mặt của Tiêu Khôn Hoằng có chút bất lực, anh rũ mắt xuống nhìn đứa con gái nhỏ: “Sao các con lại đến đây?”
“Chúng con tới đón cha tan làm.”
Bé Bánh Bao ngẩng đầu lên và nói rất nghiêm túc.
Tiêu Khôn Hoằng biết là sẽ hỏi không ra, nên quay đầu nhìn về phía hai đứa con trai: “Hai con nói đi.”
Mạc Tiểu Bắc đảo đảo con mắt: “Chính là tới đây đón cha tan làm đấy, đây là nhiệm vụ hôm nay cô giáo giao cho chúng con, nói là phải biết thương và cảm thông cho cha đi làm vất vả.”
Mạc Tiểu Bắc còn nhỏ mà đã như người trưởng thành rất giỏi viện cớ xảo biện.
Tiêu Khôn Hoằng nửa tin nửa ngờ, cũng không tiếp tục truy vấn hỏi thêm nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn trợ lý Tiêu: “Anh đưa bọn chúng đến văn phòng ăn chút gì đi.”
“Chúng con đã ăn no rồi.”
Bé Bánh Bao chống đôi bàn tay mập mạp lên bàn, cố gắng ngửa cái cằm nhỏ lên: “Con đến giúp cha làm việc.”
Triệu Nhược Trúc ở bên cạnh nói: “Lúc nãy khi tôi đi vào đây, thì đã nhìn thấy Ba Bánh Bao nhỏ tới đây rồi, người của bộ phận thư ký đang dẫn bọn chúng đến văn phòng.”
Người đàn ông khẽ híp mắt lại, hóa ra bọn chúng đã đến đây từ sớm rồi.
Ba Bánh Bao nhỏ không bao giờ chịu ngồi yên, chẳng trách bọn chúng lại lẻn ra ngoài.
Tiêu Khôn Hoằng thở dài: “Muốn giúp phải không?”
Bé Bánh Bao nhỏ vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, con rất lợi hại đó.”
Mạc Tiểu Bắc cũng theo lên tiếng nói: “Có chuyện gì cứ việc nói.”
Mạc Tiểu Nam ưỡn thắng cái ngực nhỏ, cậu bé cái gì cũng biết cả. Tiêu Khôn Hoằng gật gật đầu, liếc mắt nhìn qua qua trợ lý Tiêu: “Cậu tìm cho bọn chúng một ít tài liệu, để bọn chúng dịch ra đi.”
Anh cũng thực sự trực tiếp đi tìm công việc để cho bọn trẻ xử lý.
Những người cấp cao có mặt tại đây đều đưa mắt nhìn nhau, điều này cũng có chút quá đáng đi, liệu đợi lát nữa bọn trẻ có khóc nhè vì bản thân mình không làm được hay không?
Dù sao đây cũng là chuyện của sếp lớn, bọn họ cũng không có tư cách gì xen vào.
Bé Bánh Bao nhỏ nhìn thấy có công việc phải làm, cô bé liền thoát khỏi vòng tay anh chạy đi, rồi đi theo trợ lý Tiêu đến chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh.
Ba Bánh Bao nhỏ trịnh trọng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, đôi bàn tay mập mạp cầm lấy tài liệu, bộ dạng trông như có chuyện gì đó rất là nghiêm trọng vậy.
Mạc Tiểu Bắc ngẩng đầu nhìn lên: “Có máy tính không? Dịch thành tệp điện tử được không?”
“Vâng được, thưa cậu chủ.”
Trợ lý Tiêu lại đi lấy ba chiếc máy tính xách tay đến đây. Tại sao anh ta lại cần lấy tới ba chiếc hả? Đương nhiên là không thể xem nặng bên này coi nhẹ bên kia rồi.
Đãi ngộ của cặp sinh ba phải giống nhau.
“Tôi cũng có máy tính đây này.”
Bé Bánh Bao ôm chiếc máy tính của người lớn, cười đến híp cả mắt, vui vẻ khoe mẽ với các anh trai, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Khôn Hoằng, kiêu ngạo khoe chiếc máy tính trong tay mình.
Sắc mặt của Tiêu Khôn Hoằng dịu dàng gật đầu, sau đó lên tiếng nói: “Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, tất cả đều phải phiên dịch xong.”
Triệu Nhược Trúc chớp chớp mắt, nửa tiếng đồng hồ sao?
Đây không phải là yêu cầu đối với nhân viên chuyên ngành hay sao?
Nhưng Ba Bánh Bao nhỏ vẫn còn nhỏ như vậy, nếu bây giờ có thể phiên dịch được thì đã là tốt lắm rồi, anh vẫn còn có thời gian để đòi hỏi nữa, quả nhiên anh làm vậy là đang làm khó bọn trẻ mà.
Có lẽ là không muốn bọn trẻ quấy rầy bọn họ mở cuộc họp, nên sếp lớn mới nghĩ ra phương pháp như vậy.
Không thể không nói Triệu Nhược Trúc thật sự nghĩ như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng anh chính là đang cố ý mà.
Sau khi sắp xếp công việc cho Ba Bánh Bao nhỏ xong, Tiêu Khôn Hoằng lúc này mới nhìn những người nhân viên có mặt tại phòng họp, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt lập tức biến mất: “Tiếp tục, người tiếp theo đến báo cáo.”
Các giám đốc cấp cao ở đó xem náo nhiệt còn tưởng rằng cuộc họp lần này có thể được kết thúc sớm. Bây giờ xem ra tình hình hẳn là không phải như vậy.
Tại sao mỗi lần bà Tiêu đến, bọn họ đều được đối xử đặc biệt, nhưng khi các con đến, ngược lại bọn chúng lại không có được mức đãi ngộ này?
Nhưng tiếp sau đó, bọn họ vẫn phát hiện được một chút khác biệt.
Ví dụ như biểu hiện mắng chửi người của ông chủ không còn quá đáng sợ nữa, phải nói là thường ngày nhìn bộ mặt lạnh lùng của ông chủ, không ai dám hít thở thành tiếng cả.
Hiện tại lại đặc biệt ôn hòa đi không ít.
Ví dụ như những câu từ mắng chửi cũng bớt gay gắt hơn, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.
Xem ra tuy rằng không có lá bài miễn tử, nhưng khi ở trước mặt các con của mình, sếp lớn vẫn sẽ biết dịu dàng như vậy.
Không lâu sau, bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng xuất hiện Ba Bánh Bao nhỏ, đôi bàn tay mập mạp cầm chiếc máy tính đến vây lại xung quanh anh.
Bé Bánh Bao dẫn đầu mở miệng: “Cha ơi, con dịch xong rồi.” Tiêu Khôn Hoằng nhướng mày, anh liếc nhìn qua thời gian, chỉ mới hai mươi phút trôi qua.
Nhanh như vậy sao?
Không chỉ là Tiêu Khôn Hoằng cảm thấy ngạc nhiên, mà tất cả mọi người có mặt tại đây đều cảm thấy rất bất ngờ. Đây không phải là tùy tiện viết đại đó chứ.
Tiêu Khôn Hoằng nhận lấy liếc mắt nhìn qua một cái, ánh mắt vốn có sự lười biếng đột nhiên trở nên nghiêm túc trở lại.
Sau đó anh cầm lấy máy tính của hai người anh trai, rồi lập tức ngồi thẳng người lại: “Đây đều là do các con tự mình dịch hết sao?”
“Ừm ừm, đúng vậy, trong đó có một số từ ngữ hiếm thấy, con còn đi tra từ điển đấy.”
Bé Bánh Bao trông rất nghiêm túc.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn thoáng qua góc dưới bên phải của máy tính, không có kết nối internet.
Hơn nữa, dù cho đó có sử dụng công cụ người máy trên các trang mạng dịch ra, chỉ cần vừa nhìn thôi anh cũng có thể nhìn ra được rồi.
Nhưng tài liệu dịch thuật trong máy tính của Ba Bánh Bao nhỏ không phải chỉ dùng công cụ người máy là có thể dịch được, sau đó anh đưa máy tính cho bộ phận dịch thuật bên kia: “Nhìn xem, trình độ như thế nào.”
Trưởng phòng của bộ phận phiên dịch nhận lấy, vốn dĩ còn đang suy nghĩ nên dùng từ ngữ gì để khen ngợi bọn trẻ một chút.
Dù sao đây cũng là con của sếp lớn, nịnh nọt một chút cũng là một kỹ năng cần thiết nơi công sở.
Anh ta tùy tiện cầm lấy liếc mắt nhìn qua vài lần, sau đó vẻ mặt của anh ta cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, anh ta nhanh chóng đọc lướt qua tất cả các tập tin đã dịch, rồi nhìn Ba Bánh Bao nhỏ một cách đáng kinh ngạc.
Đây có thật sự là do ba đứa trẻ tâm bốn tuổi hơn dịch ra hay không?
Trình độ này đã gần giống như các tinh anh của bộ phận bọn họ rồi.
Không, ba đứa nhỏ này chỉ tốn chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, đây cũng thật là quá nghịch thiên đi, đây thật sự đúng là ba đứa trẻ sao?
Người so sánh với người, đúng thật là tức chết người khác mà.
Khu khụ, trưởng phòng của bộ phận dịch thuật hoàn hồn lại: “Bản dịch này rất chuyên nghiệp, văn bản cũng được xử lý rất đẹp. Ngoại trừ có một chút vấn đề về quy cách, còn lại rất hoàn hảo.”
Vấn đề về quy cách, có thể là do Ba Bánh Bao nhỏ chưa bao giờ dịch qua loại văn kiện này, cho nên bọn chúng mới không biết cách điêu chỉnh quy cách.
Quy cách không quan trọng, quan trọng nhất là nội dung.
Trên mặt Tiêu Khôn Hoằng lập tức nở ra một nụ cười, anh đưa tay ra xoa xoa đầu của Ba Bánh Bao nhỏ, sau đó đúng là ba đứa trẻ sao?
Người so sánh với người, đúng thật là tức chết người khác mà.
Khu khụ, trưởng phòng của bộ phận dịch thuật hoàn hồn lại: “Bản dịch này rất chuyên nghiệp, văn bản cũng được xử lý rất đẹp. Ngoại trừ có một chút vấn đề về quy cách, còn lại rất hoàn hảo.”
Vấn đề về quy cách, có thể là do Ba Bánh Bao nhỏ chưa bao giờ dịch qua loại văn kiện này, cho nên bọn chúng mới không biết cách điều chỉnh quy cách.
Quy cách không quan trọng, quan trọng nhất là nội dung.
Trên mặt Tiêu Khôn Hoằng lập tức nở ra một nụ cười, anh đưa tay ra xoa xoa đầu của Ba Bánh Bao nhỏ, sau đó