Chương
“Anh cho rằng đó là Hách Liên Thành, nổi máu ghen hả?”
Thi Nhân cố ý nhắc tới Hách Liên Thành, cố ý nói: “Cho dù là anh ta, anh muốn thế nào? Dù sao thì trước kia anh cũng đâu có ở đây.”
Tiêu Khôn Hoằng bị đâm một nhát đao.
Anh híp mắt lại: “Lại đây, anh nói cặn kẽ cho em nghe.”
Thi Nhân nhất thời lộ ra ánh mắt cảnh giác: “Em mới không qua đó, anh coi em là kẻ ngốc à? Nhưng nói lại chuyện chính, em đúng là thật sự không biết chuyện này.”
Cô bỗng nhiên phát hiện con của mình thực sự là một thiên tài.
Cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, làm mẹ của thiên tài đấy, thế này sẽ có áp lực lắm đó? Dù sao cô đều không biết về cách lập trình hay những ngôn ngữ của các nước khác.
Thi Nhân lúc này mới nhìn sang người đàn ông đối diện, cô nhìn thấy anh có chút không được thuận mắt: “Anh biết nhiều thứ tiếng lắm sao?”
“Ừ, đều biết một chút.”
“Khoe mẽ cái gì, nếu như em đi học, em cũng sẽ biết thôi.”
Thi Nhân cãi đến cùng để tìm lại mặt mũi cho mình, dù sao đám trẻ cũng có phần của cô.
“Ừ, con gái giống với em hơn.”
“Tiêu Khôn Hoằng, anh quá đáng lắm rồi đó.”
Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong lên: “Ý của anh là con gái cũng đáng yêu giống như em vậy.”
Như vậy còn nghe được.
Thi Nhân bị chuyện con cái của mình tài giỏi như vậy dọa đến một phen kinh ngạc, mãi một lúc lâu cũng không thể nào phục hồi lại tinh thần, cô nhìn Ba Bánh Bao nhỏ đang ở ngoài chơi đùa với Bạch Tuyết, cứ cảm thấy rằng mình thật sự đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Tâm trạng của cô trở nên có chút sa sút: “Hóa ra Ba Bánh Bao nhỏ có nhiều bí mật không muốn người biết đến vậy, thế mà em không biết cái gì cả. Lúc đó em mãi bận đi làm việc kiếm tiền mà không chú ý đến bọn chúng.”
Cô còn tưởng rằng con mình giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng cô không ngờ rằng bọn chúng lại khác biệt đến vậy.
Nếu không phải được Tiêu Khôn Hoằng phát hiện ra, cô vẫn sẽ chẳng hay biết gì.
Thi Nhân che mặt: “Em thực sự không phải là một người mẹ tốt.”
Có lẽ cô còn không thể so sánh với Tiêu Khôn Hoằng.
“Không, cũng không còn có người mẹ nào tốt hơn em cả.”
Tiêu Khôn Hoằng bước tới ngồi ở bên cạnh cô, anh giơ tay vỗ vỗ lưng cô: “Đây không phải là lỗi của em, tất cả đều là lỗi của anh.”
Sở dĩ Thi Nhân làm việc chăm chỉ để nuôi dạy ba đứa con như vậy.
Đều là bởi vì anh không có xuất hiện, anh không có làm đúng trách nhiệm của một người cha.
“Em đã làm rất tốt.”
Thi Nhân tựa vào vòng tay anh, cô buồn bã nói: “Sở dĩ các con không nói những điều này với em là bởi vì bọn chúng sợ phải tốn tiền. Vật giá ở nước Mỹ tương đối cao. Lúc đầu em chỉ là một nhà thiết kế mới vào nghề, khi đó cuộc sống rất vất vả, trong nhà không có được bao nhiêu tiền. Nhiều khi những thứ như sữa bột, bỉm tã, quần áo đều là Hách Liên Thành mua cho em.”
Nhắc đến tên của Hách Liên Thành, Tiêu Khôn Hoằng có chút không thoải mái.
Nhưng nghĩ đến những gì mà Hách Liên Thành đã làm, anh lại phải nhịn xuống.
“Tiêu Khôn Hoằng, tuy rằng hiện tại chúng ta đã trở mặt với Hách Liên Thành, nhưng em vẫn luôn rất biết ơn anh ta. Khi đó em có lòng tự tôn rất lớn, không chịu chấp nhận tiền của Hách Liên Thành, em cảm thấy mình giống như một đứa ăn mày vậy, cho nên anh ta vẫn luôn sử dụng một phương thức khác để giúp đỡ em, em thực sự rất cảm kích anh ta.”
Thi Nhân túm lấy cổ áo của anh, đôi mắt cô đỏ hoe: “Lúc đó em thật sự ghét anh chết đi được. Lúc ấy các con còn chưa phát triển, nhìn không ra là giống ai. Em chỉ có thể mắng cái tên khốn nạn đã phi lễ em ở trong nhà vệ sinh.”
“Ừ, em mắng đúng lắm.”
Tiêu Khôn Hoằng nhẹ nhàng ôm lấy cô, mặc ý cho cô trút bỏ hết mọi ân oán trong lòng.
Anh từng điều tra qua cuộc sống của Thi Nhân ở nước Mỹ, ban đầu cô thật sự sống rất chật vật, sống trong một căn nhà thuê, một người phụ nữ làm thuê để nuôi ba đứa con.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Tiêu Khôn Hoằng đều cảm thấy bức rức không thôi.
Đây là điểm yếu của anh. “Sau này các con lớn lên, em phát hiện bé lớn và bé hai càng ngày càng giống anh, em nhất thời hoảng sợ, không biết phải làm như thế nào mới đúng. Lúc đó em thực sự không muốn dính dáng gì đến nhà họ Tiêu nữa.”
Thi Nhân tựa vào trong vòng tay anh: “Nếu không phải Thi Đẳng Sùng còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, em thật sự sẽ không quay trở lại và em cũng sẽ không dẫn các con xuất hiện trước mặt anh thế này.”
Bàn tay Tiêu Khôn Hoằng chậm rãi thu lại, anh biết chứ, anh đều biết cả.
Nhưng anh vẫn thầm vui mừng, may mắn thay cô đã trở lại.
“Khi đó em quay trở lại, căn bản không có ý định đưa các con đi cùng, chính là bọn chúng đã tự mình quyết định theo em trở về nước. Sau đó em cũng không ngờ bọn chúng lại biết được anh là ai, hơn nữa còn lén lúc đi tìm anh, em vẫn luôn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.”
Lúc này Thi Nhân mới biết được, hóa ra mình đã bị bại lộ sớm như vậy.
Hẳn là Tiêu Khôn Hoằng đã theo dõi mình từ rất lâu rồi.
Nếu không thì tại sao khi Ba Bánh Bao nhỏ phá xe của anh và hack trang web trong tập đoàn của anh, người đàn ông này cũng không có bất kỳ hành động nào, thay vào đó anh còn trông có vẻ rất dung túng bọn chúng.
“Thực ra là ngay từ lúc các con cùng em đến sân bay thì đã bị bại lộ rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng hồi tưởng khi bọn họ gặp nhau ở nước Mỹ, anh tiếp tục nói: “Sau đó ở sân bay, bọn chúng cố tình đến tìm anh để gây rắc rối. Bọn trẻ trông giống như được tạc ra từ khuôn đúc của anh ra vậy, chẳng lẽ anh còn không nhận ra được sao?”
Diện mạo của bọn trẻ chính là bằng chứng lớn nhất.
“Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc lại.”
Thi Nhân đưa tay nhéo cánh tay anh: “Đều tại anh cả, nếu không có anh thì em có sống một cuộc sống khốn khổ này không?”
“Xin lỗi.”
Tiêu Khôn Hoằng ở trước mặt cô thấp giọng nhún nhường mà dỗ dành, nhưng anh chưa bao giờ hối hận về chuyện của những đứa con này.
Ba Bánh Bao nhỏ cũng là món quà quý giá nhất của anh.
“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại, dùng cả cuộc đời này và dùng tất cả những gì mà anh có để bù đắp cho em.”
Tiêu Khôn Hoằng cúi đầu, thì thầm vào bên tai cô, giọng nói đầy từ tính ấy lập tức làm dao động tâm tình và làm rối loạn đi ao nước trong lòng của cô.
Thi Nhân nhất thời đỏ mặt: “Đàn ông chỉ biết nói những lời tốt đẹp.”
“Vậy thì em muốn anh làm gì?” Thi Nhân quan sát anh từ trên xuống dưới một hồi, móc lấy cà vạt của anh: “Chuyên môn của cậu chủ Tiêu là gì nhỉ?”
Đôi mắt của người đàn ông khẽ híp lại, cổ họng trượt lên trượt xuống một hồi.
Anh nắm chặt tay cô rồi từ từ khép lại: “Vợ cần những gì, thì sẽ có những thứ đó. Cho dù không có đi nữa, thì cũng phải tạo ra cho bằng được.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thi Nhân có thể nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của anh, tựa như đang lấy trái tim đang đập liên hồi của anh ra đặt trước mặt cô để cô nhìn thật rõ ràng.
Người đàn ông này bình thường luôn tự chủ và biết kiềm chế, không phải lúc nào cảm xúc cũng bộc lộ ra ngoài.
Đôi mắt của anh xưa nay luôn bí ẩn, sâu thẳm như một vũng nước lạnh.
Nhưng ngay lúc này đây, anh lại bộc lộ ra một mặt khác mà thường ngày không ai biết được trước mặt cô, hóa ra một người đàn ông lạnh lùng như vậy, cũng có một mặt nóng bỏng thế này.
Hóa ra ngoài mặt anh lạnh lùng, nhưng cũng thâm tình chân thành đến như vậy.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy có thực sự đã bị cô chinh phục rồi không?
Thi Nhân cẩn thận quan sát nhìn anh, cô đưa tay lên từng chút từng chút miêu tả ra đường nét trên khuôn mặt của anh, mọi thứ đều được cấu tạo hoàn hảo như vậy, quả thật chính là con cưng của thượng đế.
Tiêu Khôn Hoằng rũ mắt xuống, cúi đầu bịt miệng cô lại.
“Cha ơi, mẹ ơi, ngại quá đi.”
Vừa hay đúng lúc này Ba Bánh Bao nhỏ lại chạy vào trong, bắt gặp phải cha mẹ mình đang ôm nhau trên ghế sô pha.
Bé Bánh Bao lập tức che mặt, mở đôi mắt to tò mò nhìn hai người họ.
Trong giây tiếp theo, Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng tách ra, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Khuôn mặt Thi Nhân đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, cô thật muốn đào một cái lỗ rồi chui vào đi.
Tiêu Khôn Hoằng nhanh chóng điều chỉnh lại biểu hiện của mình, hai chân không được tự nhiên mà vắt chéo lại, sau đó nhìn Ba Bánh Bao nhỏ: “Kết thúc rồi?”
Mạc Tiểu Bắc gật đầu: “Đúng vậy, đã đến giờ rồi.”
Quy định mỗi tối bọn họ chỉ được chơi với Bạch Tuyết trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu như vượt quá thời gian quy định hoặc chơi trò năn nỉ thì thời gian ngày mai sẽ phải giảm xuống.
Ba Bánh Bao nhỏ mỗi lần đều rất đúng giờ, cũng sẽ không bao giờ vượt quá giờ gian quy định.
Tiêu Khôn Hoằng đứng dậy: “Cha dẫn các con đi tắm.”
Anh rũ mắt nhìn xuống thấy bàn tay lãm lem của Bé Bánh Bao, anh khựng lại, sau đó vẫn nắm lấy tay con gái nhỏ của mình, anh đã quen rồi.
Đi lên lầu, Bé Bánh Bao nghiêng đầu: “Cha ơi, vừa rồi hai người đang hôn sao?”