Chương
Nhưng Thi Nhân giả vờ như không nhìn thấy.
Cô cúi đầu, ngồi ở bên cạnh Triệu Nhược Trúc, vị trí cách xa Tiêu Khôn Hoằng nhất.
Người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên, ánh mắt khẽ liếc nhìn, sau đó hừ lạnh một tiếng.
Trốn đi, tôi xem cô có thể trốn đến tận cùng thế giới không!
Giám đốc thì ngồi bên cạnh Tiêu Khôn Hoằng, rất dễ dàng nghe thấy giọng điệu bất mãn của sếp lớn, thế là lát sau, giám đốc nhìn Thi Nhân và nói: “Cô là tổ trưởng đó sao, tôi không thể không nói với cô một câu, lúc họp dù có xảy ra chuyện gì, nên đến cũng phải đến.”
Thi Nhân nhìn người đàn ông đang nói chuyện, đây chắc hẳn là giám đốc mới tới chăng.
Cô cũng không cần nể mặt, nói: “Thông báo khi nãy không có nói tất cả tổ trưởng đều đến, người phụ trách chủ yếu bây giờ của bộ phận thiết kế là tổ trưởng Triệu.”
“Nhưng cô cũng là tổ trưởng.”
Thi Nhân vô thức liếc nhìn Tiêu Khôn Hoằng, kết quả, tên khốn đó lại ngồi một bên xem náo nhiệt, giống như chuyện này chẳng hề liên quan gì đến anh.
Cô nghiến răng, không trả lời.
Cô không muốn phải cãi nhau ở đây, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Sau đó trợ lý Tiêu lập tức lên tiếng bàn luận một chút về cuộc họp, tuyệt đối không được tiếp tục tranh cãi, không nhìn thấy sắc mặc của mợ chủ rất khó coi hay sao?
Cậu chủ à, dỗ người ta không phải dỗ như thế.
Đây gọi là làm mình làm mẩy!
Sau khi tan họp, Thi Nhân cầm tập tài liệu rời đi mà không thèm quay đầu lại nhìn, là người rời khỏi trước tiên.
Giám đốc mới nhìn Triệu Nhược Trúc, nói: “Tôi nghĩ bộ phận thiết kế của các người cũng nên thay người đi.”
Triệu Nhược Trúc không nói gì.
Cô liếc nhìn sếp lớn, thái độ của Tiêu Khôn Hoằng cũng không ra làm sao, không nói lời nào mà đã bỏ đi.
Trong phòng họp chỉ còn lại hai người.
Giám đốc mới vẫn đang nói: “Tổ trưởng Triệu, tôi nghĩ thật sự vẫn là nên đổi người đi.”
“Đổi người?”
“Đúng vậy.”
“Giám đốc Lưu vừa đi du học về phải không?”
“Vâng. Tôi tốt nghiệp Đại học XX, chuyên ngành của tôi là…”
Triệu Nhược Trúc xua tay: “Được rồi được rồi, tôi không có tâm trạng nghe mấy chuyện này, tôi còn tưởng anh là người ngoài hành tinh đến nữa chứ. Anh không biết tổ trưởng Mạc bộ phận thiết kế của chúng tôi là ai sao?”
“Cô ta là ai? Là người thân của giám đốc à?”
“Anh tự đi tra Google là biết. Không nên tự tìm đường chết, nếu không chẳng khác nào tự lấy đá ném vào chân mình.”
Triệu Nhược Trúc không muốn nói mấy lời nhảm nhí với loại người này.
Lãng phí thời gian.
Giám đốc mới đến lập tức lấy điện thoại ra tra google, cùng lắm thì là người thân của giám đốc, hoặc là người tình của ai đó, chuyện này thì có gì là lạ đâu.
Chẳng lẽ là nhân vật nào đó không thể động tới sao?
Ở tập đoàn Quang Viễn, Tiêu Khôn Hoằng là lớn nhất, vừa rồi giám đốc Hoằng bất mãn với người phụ nữ đó, còn ai dám khinh suất?
Nhưng khi mở Google ra, giám đốc ngạc nhiên đến mức suýt ăn mất điện thoại di động của mình!
“Danh tính thật giả của Mạc Hồi, thực sự là vợ của Tiêu Khôn Hoằng.”
“Nửa đời trước của mợ ba nhà họ Tiêu, một người tên là Thi Nhân, một người tên là Mạc Hồi.”
Lần này coi như xong rồi.
Trên thực tế, điều rõ ràng nhất là cái tiêu đề bắt tại của ngày hôm qua, Tiêu Khôn Hoằng bị một người phụ nữ nhéo tai, một chút cũng không phản kháng.
Người phụ nữ nhéo tai anh, không phải là tổ trưởng Mạc vừa gặp khi nãy sao?
Giám đốc đột nhiên lạnh sống lưng, khi nãy há chẳng phải đã đắc tội đến vợ của sếp lớn rồi sao?
Ôi trời, xong cái mạng chó anh ta rồi!
Chắc là anh ta sắp thất nghiệp ngay thôi?
Không muốn thất nghiệp đâu, khó khăn lắm mới vào được tập đoàn Quang Viễn, còn chưa lập được thành tích gì mà.
Sớm biết thì đã đi nghe ngóng một chút rồi.
Thi Nhân tức giận trở về phòng làm việc của mình, đúng là khiến cô tức chết được.
Tiêu Khôn Hoằng, tên khốn, cố tình sao.
Không lâu sau, Triệu Nhược Trúc cũng tới: “Còn tức giận sao?”
“Tôi không có.”
“Giám đốc mới đến cũng thật ngu ngốc, đến cả cô là ai cũng không biết, vừa nãy trong phòng họp còn dám nói sẽ đuổi việc cô, tôi còn toát mồ hôi hột giùm anh ta nữa đấy.”
Thi Nhân nâng cốc lên: “Đuổi việc?”
“Ừ, có điều cô đừng hiểu lầm, giám đốc đó chắc là không biết cô là ai, nên mới ăn nói lung tung.”
“Còn Tiêu Khôn Hoằng, anh ta nói gì?”
Bầu không khí đột nhiên ngưng lại, Triệu Nhược Trúc cảnh giác nhìn cô: “Đương nhiên là sếp lớn không nói gì, anh ta làm sao mà đồng ý được cơ chứ.”
“Ồ.”
Nhưng mà không nói gì, không có nghĩa là không đồng ý.
Thi Nhân tức giận đến mức trực tiếp đánh một đơn từ chức nộp cho bộ phận nhân sự.
Cũng may, cô vẫn chưa muốn làm vậy.
Khi trưởng phòng nhân sự nhìn thấy tờ trình từ chức này, sợ đến mức toát mồ hôi hột.
Anh ta vội vàng hỏi thăm tin tức thì nghe nói là giám đốc mới đến đã đề nghị sếp sa thải Tổ trưởng Mạc.
Chuyện này nghĩ thế nào cũng không đúng.
Tổ trưởng Mạc là ai? Vợ của sếp lớn!
Ai dám sa thải cô ấy?
Trưởng phòng nhân sự cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã nhanh chóng đến gặp người giám đốc mới để hỏi tình hình và những gì đang diễn ra với tờ đơn từ chức này.
Giám đốc mới vẫn còn đang sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy đơn xin từ chức, anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không phải đơn giản rồi sao? Có nghĩa sếp lớn đã thông qua ý kiến của tôi.”
“Nhưng anh không biết cô ấy là ai sao?”
“E hèm, tôi đương nhiên biết cô ấy là mợ Tiêu! Có điều khi ở công ty chỉ có ông chủ với nhân viên. Nếu mợ Tiêu đã viết đơn từ chức rồi, thế chứng tỏ chuyện này đã xong.”
Trưởng phòng nhân sự vẫn cảm thấy có chút không ổn, nhưng không thể nói rõ tại sao.
Anh ta quay người rời đi, sau đó đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, tốt hơn là nên hỏi trực tiếp tổng giám đốc, dù sao thì tổ trưởng Mạc cũng từng là một nhà thiết kế được Cao Tân thuê đến.
Nếu từ chức, cũng cần chữ ký của sếp.
Nhưng anh ta đến văn phòng tổng giám đốc nhưng không thấy ai cả.
Người của bộ phận thư ký bước tới giải thích: “Sếp đi nhận lời phỏng vấn, hôm nay e là sẽ không về, có chuyện gì ngày mai hãy nói đi.” %D
Trưởng phòng nhân sự đành phải cầm đơn từ chức quay về văn phòng của mình.
Anh ta luôn cảm thấy thứ này giống như một quả bom hẹn giờ vậy.
Cứu mạng với, có ai nói cho anh ta biết anh ta nên làm gì bây giờ không?
Tiêu Khôn Hoằng cũng đang tham gia một tiết mục trên Tivi, đây là một tiết mục tài chính, liên quan đến dự án của nhà họ Mạc và việc thành lập quan hệ giao thương chặt chẽ.
Tiêu Khôn Hoằng mặc một bộ vest bước ra ánh đèn, nét mặt điển trai của anh cực kỳ có tính công kích, khiến
người ta chỉ nhìn qua một lân là không thể rời mắt.
Người dẫn Chương trình phỏng vấn bên cạnh cũng rất trẻ đẹp.
Khi cô ấy nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng cũng rất kinh ngạc, người này đẹp trai quá đi mất!
Người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xanh đậm, mênh mông như bầu trời đêm, trong cử chỉ toát ra vẻ quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, đặc biệt là khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, nhìn không ra tuổi thật của anh.
Khi người dẫn Chương trình đi qua, có chút căng thẳng nói: “Anh Hoằng, xin chào, tôi là fan của anh.”
Tiêu Khôn Hoằng cụp mắt liếc nhìn bàn tay đang duỗi ra của đối phương, lịch sự đưa tay ra, chạm nhẹ, không lâu sau thì thu tay lại.
Tay MC buông lỏng, cô ta vẫn còn chưa định thần lại.
Cô ấy trông có vẻ phấn khích và nói: “Được biết hôm nay phỏng vấn anh, tối qua tôi đã phấn khích đến mức không ngủ được đấy.”
“Chả trách quâng thâm mắt đậm như vậy, phấn nên cũng không che nổi.”
Lúc Tiêu Khôn Hoằng nói, ánh mắt còn đặc biệt chăm chú vào đôi mắt của đối phương, khiến nữ MC cảm thấy khá sốc, không ngờ anh lại nói như vậy.
Nữ MC đỏ mặt chạy ra ngoài, vội vàng vào phòng thay đồ, cố gắng trang điểm cho đôi mắt thâm quầng của mình.
Lúc này, Tiêu Khôn Hoằng nhìn vê phía trợ lý bên cạnh: “Để bọn họ sắp xếp người đàn ông khác phỏng vấn đi.”
Không nhìn thấy anh đang cãi nhau với vợ sao?
Để phụ nữ đến phỏng vấn, nói không chừng về nhà cô vợ nhỏ còn ghen tuông thành ra cái dạng gì nữa.