Chương
“Bức ảnh này ở đâu ra?”
Khi Thi Nhân nhìn thấy bức ảnh thân mật này, đầu của cô như bị gõ mạnh một cái.
Cô luôn cho rằng những gì Tiêu Khôn Hoằng nhìn thấy là tin đồn trên mạng.
Thi Nhân không ngờ rằng mình sẽ bị chó săn chụp được lúc ra khỏi Biệt thự Thiên Thượng số một, lại còn cố tình chụp bằng góc gây hiểu lầm như vậy?
Thi Nhân nhìn Tiêu Khôn Hoằng bằng vẻ ngạc nhiên: “Đây chỉ là vấn đề góc chụp mà thôi. Em và Hách Liên Thành chẳng xảy ra chuyện gì cả, lúc ấy bởi vì…”
“Anh biết rồi.”
Tiêu Khôn Hoằng ngắt ngang lời cô: “Vậy nên anh đã mua hết ảnh chụp rồi, những bức ảnh này sẽ không bị lộ ra ngoài. Anh cũng đã giúp em tăng cường an ninh khu biệt thự, sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa.”
Thi Nhân cầm những bức ảnh này, cô lập tức cảm thấy vô cùng nặng nề.
Cô không biết rằng vậy mà Tiêu Khôn Hoằng sẽ nhìn thấy những bức ảnh này, nếu như đổi lại là cô thì sẽ như thế nào đây?
Nhất định cô sẽ hiểu lầm.
Nhưng anh vẫn luôn không nói gì, chỉ im lặng xử lý mọi việc.
So với anh, cô vẫn chưa đủ tốt.
Thi Nhân nhìn anh: “Tại sao không nói cho em biết sự tồn tại của những bức ảnh này? Em luôn tưởng rằng là vì những bức ảnh bị giới truyền thông %D phanh phui nên anh mới hiểu lầm em.”
“Bởi vì vẫn luôn không tìm được cơ hội, em cũng không cho anh cơ hội giải thích.”
Thi Nhân sững sờ, có vẻ như thực sự có chuyện như vậy.
Bọn họ vẫn luôn chiến tranh lạnh, hơn nữa lúc ở nhà còn không nói với nhau một câu nào.
Cô đặt bức ảnh xuống và chăm chú nhìn anh: “Chuyện này, thật ra em cũng có lỗi. Biết rõ là em và Hách Liên Thành xuất hiện cùng lúc, nếu như bị kẻ có ý xấu nhìn thấy thì nhất định sẽ truyền ra tai tiếng xấu, nhưng em không thể nói trước cho anh biết được.”
Khi hai người ở bên nhau, điều quan trọng nhất chính là sự tin tưởng.
Mợ Hồng cũng đã từng nói điều này, nhưng khi mọi chuyện xảy ra, cô cũng không thể làm tốt được.
“Em nói đúng, anh có lỗi nhiều hơn.”
Tiêu Khôn Hoằng nắm lấy tay cô: “Đôi khi anh không đủ chu đáo, có hơi bá đạo, không để tâm đến suy nghĩ của em. Hơn nữa, anh rất tức giận khi nhìn thấy những bức ảnh này, anh cứ luôn giận dỗi chờ em giải thích, cũng không chịu chủ động nói cho em biết.”
Hai người đều có những cố chấp với nhau, ngược lại họ càng ngày càng xa nhau hơn.
Thi Nhân mím môi, có vẻ như việc ở chung giữa hai người họ thực sự có chút vấn đề.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt: “Vừa rồi anh nói đúng, quả thực là em không đủ tin tưởng anh.”
Ít nhất thì so với sự tin tưởng của anh, cô làm chưa đủ tốt.
Thi Nhân cầm lấy ly rượu: “Vậy bây giờ coi như chúng ta làm hòa chưa?”
“Ừ. Sau này anh sẽ không bá đạo như vậy nữa.” “Dục vọng khống chế ít hơn một chút là được rồi.”
Thi Nhân tận dụng cơ hội để thêm nhiều chip. Mặc dù dục vọng khống chế có thể phản ánh mức độ anh quan tâm đến mình như thế nào, nhưng đôi khi cũng ép người khác không thể thở nổi.
Người đàn ông híp đôi mắt dài hẹp lại: “Vậy sau này nếu em gặp gỡ người đàn ông khác thì cũng phải nói cho anh biết, nếu không thì anh làm hòa với em kiểu gì.”
“Được thôi.”
Hai người nhìn nhau rồi cùng nở nụ cười, tiếng chạm ly vang lên thanh thúy.
Thi Nhân uống nốt phần rượu đỏ còn lại, sau đó đặt ly xuống: “Em đi tắm trước, hôm nay thực sự mệt chết đi %D được.”
Cô vừa đi được vài bước thì cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Quả nhiên lâu rồi không uống rượu.
Một đôi tay vững vàng ôm lấy vòng eo của cô, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Tắm cùng nhau!”
Thi Nhân đỏ mặt: “Em, em muốn tắm một mình.”
“Hai người nhanh hơn.”
Không cho phép cô từ chối, Tiêu Khôn Hoằng đẩy cô đi, hai người cùng nhau bước vào phòng tắm.
Sáng hôm sau, Thi Nhân xoa eo: “Đồ dối trá!”
Rõ ràng một người nhanh hơn!
“Dậy rồi à?”
Tiêu Khôn Hoằng đã thay xong quần áo, anh đi tới, khẽ hôn lên trán cô một cái: “Để anh đi gọi các con dậy, em có thể nghỉ ngơi thêm một chút.”
“Hừ, đều tại anh! Lừa đảo!”
“Ừ, là lỗi của anh.”
Tiêu Khôn Hoằng sẽ không tranh luận với cô vào lúc này, nhưng khi nhìn thấy dấu vết trên xương quai xanh của cô, ánh mắt của anh chợt tối lại.
Anh đắp chăn cho cô vợ nhỏ của mình, sau đó nhẹ nhàng xoay người rời khỏi phòng.
Anh đi vào phòng của bọn trẻ, mợ Hồng đã ở trong đó nhưng ba đứa nhỏ lại không chịu hợp tác.
Người đàn ông đi vào, ánh mắt quét một vòng: “Mười phút nữa tất cả phải dậy.”
Ba đứa nhỏ nhìn anh, không hề nhúc nhích.
Một giây sau, Tiêu Khôn Hoằng và mợ Hồng mỗi người bắt lấy một bé, giúp chúng mặc quần áo tử tế.
Bé Bánh Bao còn lại thì mừng rỡ vì không ai bắt được cô bé.
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng giúp ba đứa nhỏ mặc quần áo, rửa mặt xong, anh phát hiện đã hai mươi phút trôi qua.
Anh khẽ thở dài, trước đây khi Thi Nhân đến đánh thức con dậy, hình như không mất nhiều thời gian như thế này!
Xem ra nuôi con cũng là một bộ môn kỹ thuật.
Không biết trước đây một mình cô nuôi lớn ba đứa con bằng cách nào. Khi bọn trẻ còn nhỏ, có lẽ không nghe lời như vậy.
“Cha ơi, tối hôm qua có người tè dầm.”
Mạc Tiểu Bắc dứt khoát bắt đầu mách lẻo.
Bé Bánh Bao ở bên cạnh vội vàng nói: “Em đâu có, anh đừng nói linh tinh.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn cô con gái nhỏ xem có phải sắp khóc hay không, anh cũng đã đoán được ai tè dầm rồi.
Anh giơ tay ôm con gái nhỏ vào lòng: “Con còn nhỏ, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Vâng, sau này con sẽ không như thế.” Bé Bánh Bao có chút xấu hổ, cô bé ôm cổ Tiêu Khôn Hoằng, làm mặt xấu với các anh của mình: đáng ghét, vậy mà lại mách lẻo với cha.
Cô bé quay đầu lại, cũng bắt đầu mách lẻo: “Mấy lần trước anh trai cũng tè dầm nữa.”
“Con không có. Đó là nước đổ xuống giường.”
Gương mặt của Mạc Tiểu Bắc đỏ bừng, không chịu thừa nhận.
Bánh Bao Nhỏ nói thêm: “Mỗi lần anh tè dầm đều sẽ đổ nước lên, sau đó nói dối là nước. Anh nghĩ là không có ai biết chắc?”
“Vậy có ai giống em không, tè dầm nhiều nhất.”
“Anh nhiều nhất ý.”
“Em mới nhiều thì có.”
Ba đứa nhỏ lập tức bắt đầu ồn ào, tai Tiêu Khôn Hoằng đã sắp ù cả lên. Mới sáng sớm mà mấy đứa nhỏ đã chí chóe nhau rồi.
Tiêu Khôn Hoằng nghiêm nghị nhìn ba đứa nhỏ: “Bây giờ lập tức đi ra bàn ăn cơm, nếu không thì đừng ăn.”
Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh. Ba đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn, không còn ồn ào nữa.
Cuối cùng Tiêu Khôn Hoằng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ba bánh bao nhỏ trông rất đáng yêu, nhưng khi cãi nhau lại vô cùng ồn ào, khiến người khác khó chịu muốn chết.
Không lâu sau, Thi Nhân thay quần áo xong, cô vừa ngáp vừa đi xuống tầng dưới.
Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ba đứa nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, xem ra Tiêu Khôn Hoằng cũng rất khá, có thể một mình chăm sóc cho ba đứa nhỏ thức dậy và ăn cơm.
“Đến đây ăn sáng đi.”
Tiêu Khôn Hoằng kéo ghế cho cô: “Hôm nay biểu hiện của anh thế nào?”
“Không tồi, tiếp tục cố gắng nhé, anh Tiêu.’ “Cảm thấy không tồi thì khen thưởng gì đó đi chứ?”
Thi Nhân dùng một tay đẩy anh ra xa, cô ăn sáng một cách nghiêm túc, không còn nhiều thời gian nữa, nếu rề rà thì sẽ đến muộn mất.
Lần này Tiêu Khôn Hoằng và cô cùng nhau đưa con đến trường.
Khi ở trên xe, ba đứa nhỏ vẫn còn nói về chuyện tè dâm, cả ba đều giận dỗi vạch trần khuyết điểm của nhau, sau đó không để ý đến đối phương nữa.
Thi Nhân đã quen với cảnh tượng này, cô ngồi một bên nghe bọn nhỏ tranh luận.
Dù sao thì sau khi mệt mỏi rồi, bọn chúng sẽ không làm ồn nữa.
Chẳng bao lâu sau đã đến nhà trẻ, ba đứa nhỏ lại nắm tay nhau đi học.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn đám quái vật nhỏ rời đi, anh thở nhẹ một hơi, hiện tại rốt cuộc anh cũng hiểu được tại sao mọi người đều gọi trẻ con là quái vật nhỏ rồi.
Quả nhiên là quái vật nhỏ với sức công phá mạnh mẽ.
Sau khi đóng cửa xe lại, Tiêu Khôn Hoằng ôm vợ mình vào lòng, nhỏ giọng nói: “Bây giờ còn đau không?”
Gương mặt của Thi Nhân đỏ bừng!