Chương
Thi Nhân gần như cả đêm không ngủ, đến sáng cô liền cảm thấy chóng mặt và cả người cũng không có nhiều sức lực.
Cô bị cảm à?
Thi Nhân gồng mình ngồi dậy, cô phải nhân lúc cơ thể vẫn chưa phát bệnh phải nhanh chóng thừa dịp người nhà họ Thi không để ý mà đưa mẹ từ viện điều dưỡng ra ngoài.
Khi Thi Nhân bước xuống lầu, Tiêu Vinh trong nháy mắt nhận ra mình có gì đó không ổn, đưa tay sờ trán: “Em bị bệnh.”
“Em không sao, em đến viện điều dưỡng đón mẹ đi.”
“Em đang làm loạn cái gì thế?”
Tiêu Vinh kéo tay Thi Nhân lại: “Em cần phải đi khám bác sĩ trước, sau đó khi khỏe lại rồi hãy đến viện điều dưỡng.”
“Không được. Nếu chậm trễ thì em không thể đón mẹ ra rồi, Thi Đằng Sùng sẽ không để tôi toại nguyện rời đi, ông ta dùng mẹ tôi để uy hiếp tôi.”
Thi Nhân bệnh nên có chút hồ đồ, cô nói chuyện cũng không giữ mồm giữ miệng.
Tiêu Vinh cau mày: “Ý em là bọn họ cùng mẹ em uy hiếp em?”
“Đúng vậy, nếu tôi không ngoan ngoãn lấy chồng, hoặc là ngoan ngoãn trong nhà của nhà họ Tiêu thì mẹ tôi sẽ gặp chuyện, rất có thể cả đời này tôi sẽ không bao giờ gặp lại mẹ.”
Đôi mắt Thi Nhân đỏ hoe, nét mặt buồn bã.
“Tôi sẽ phải người qua bên kia đón mẹ em, Thi Nhân em hãy tin tưởng anh, nhà họ Thi không ngăn cản được anh. Trước tiên em hãy đi khám bệnh, hạ sốt trước rồi nói.”
Lúc này Thi Nhân mới bình tĩnh lại một chút, nếu Tiêu Vinh ra mặt thì e rằng bên phía viện điều dưỡng cũng không dám ngăn cản.
Nghĩ đến đây, Thi Nhân thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh, tôi lại nợ anh một ân tình nữa.”
Tiêu Vinh không nói, anh ta không ngờ Thi Nhân lại vì lý do này mà gả đến nhà họ Tiêu.
Lúc đầu, Tiêu Vinh chỉ điểm vài câu với Thi Đằng Sùng, kết quả là quả nhiên Thi Đẳng Sùng đã bị lừa, đề xuất với nhà họ Tiêu việc dùng con gái nhà họ chuộc tội thay cho em trai.
Anh ta vốn cho rằng Thi Nhân đang thèm muốn sự giàu có của nhà họ Tiêu, đồng thời muốn lợi dụng con mình để đổ tội cho Tiêu Khôn Hoằng, sau đó mẫu bằng tử quý để bay lên cành cây làm phượng hoàng.
Nhưng bây giờ Tiêu Vinh nhận ra rằng mình dường như đã hiểu lầm.
Anh ta đột nhiên cảm thấy Thi Nhân có chút đáng thương.
Trong cuộc tính toán này, Thi Nhân đã trở thành nạn nhân.
Trong khi Thi Nhân đang được bác sĩ khám, Tiêu Vinh bước ra khỏi phòng và gọi một cuộc gọi: “Chúng ta sẽ không để lộ cái thai của Thi Nhân lúc này.”
“Ông chủ, ông có chắc không? Mọi việc đã an bài hết rồi, bây giờ chỉ đợi lệnh của ông chủ thôi, tại sao ông lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy?”
“Tôi làm việc có cần giải thích với anh không?”
Sắc mặt Tiêu Vinh trở nên lạnh lùng, trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu Thi Nhân đã quyết định rời đi vậy thì anh sẽ đợi cho đến khi cô đi rồi sẽ nói.
Không lâu sau, bên ngoài biệt thự đột nhiên xuất hiện mấy chiếc xe sang, hung hăng dừng ở cửa.
Tiêu Khôn Hoằng từ trong xe đi ra, anh điều khiển của xe lăn xuất hiện ở cửa.
“Em ba, không phải cậu đang đi công tác nước ngoài sao? Cậu đến đây làm gì!”
Tiêu Vinh không ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiêu Khôn Hoằng.
Tuy nhiên, dựa theo suy luận về thời gian, Tiêu Khôn Hoằng hẳn đã bay suốt đêm để về Việt Nam, sau khi xuống máy bay lại đến đây, xem ra sức nặng của Thi Nhân trong lòng Tiêu Khôn Hoằng không hề nhẹ.
Tiêu Vinh đột nhiên có chút hối hận, không biết cứ để Thi Nhân rời đi có đáng không.
Nếu Thi Nhân nắm Tiêu Khôn Hoằng trong lòng bàn tay thì đó hẳn là một quân cờ rất hữu ích.
“Thi Nhân đâu, giao cô ấy ra đây.”
Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng không vừa lòng nhìn chằm chằm Tiêu Vinh, đuôi lông mày lộ ra hung quang: “Đừng ép tôi phải ra tay.”
“Cậu quan tâm đến cô ấy nhiều như vậy?”
Tiêu Vinh nhẹ nhàng ngồi trên ghế sô pha, trầm giọng nói: “Thi Nhân chỉ là một người phụ nữ dùng để chuộc tội mà thôi, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông máu lạnh như cậu lại không ngừng chạy về vì một người phụ nữ.”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh.”
Trợ lý nói gì đó bên tai Tiêu Khôn Hoằng, anh lập tức xoay xe lăn, trực tiếp đi lên lầu, giọng nói của Tiêu Vinh từ phía sau truyền đến: “Nếu năm đó cậu có thể như thế này thì các cô ấy cũng không thể xảy ra chuyện, đều là do cậu làm hại.”
Hai mắt Tiêu Khôn Hoằng lập tức tối sầm lại, anh không thèm nhìn lại trực tiếp đi lên lầu.
Ở phòng ngủ dành cho khách, Thi Nhân đang ngủ trên giường, trên trán có miếng dán hạ sốt, môi khô nứt.
Tiêu Khôn Hoằng đưa tay ra và ôm Thi Nhân trong vòng tay, sau đó dẫn có ra khỏi biệt thự.
Anh trực tiếp đưa người đến bệnh viện vì không tin Tiêu Vinh.
Nhưng bác sĩ sau khi khám đã nói: “Miếng dán chống sốt rất hiệu quả, nếu như cứ như vậy thì đêm nay sẽ hạ sốt.”
Tiêu Khôn Hoằng nhìn Thi Nhân đang ngủ bên giường, cô ấy cau mày và nói ngắt quãng, có vẻ như cô ấy đang rất bất an.
Anh lại gần hơn và mơ hồ bắt gặp một vài từ “không phải tôi” và “mẹ”.
Tiêu Khôn Hoằng kéo cà vạt: “Để trường học lập tức làm rõ chuyện về các bài đăng trên diễn đàn.”
“Vâng, còn ông cụ bên kia?”
“Tôi sẽ nói.”
Tiêu Khôn Hoằng liếc nhìn người phụ nữ trên giường bệnh, hạ giọng nói: “Để cho nhân viên điều dưỡng đến trông giữ giờ, đừng để người không liên quan đến gần cô ấy.”
“Ông chủ, anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?”
“Không cần.”
Người đàn ông trực tiếp trở lại nhà họ Tiêu, sau đó đến phòng làm việc để tìm ông cụ.
Ông cụ chậm rãi nói: “Con trở về đúng lúc. Ông nhất định không đồng ý cho người phụ nữ có nhân phẩm như Thi Nhân bước vào cửa, nghe nói nhà họ Thi còn có một đứa con gái, bảo họ đổi một người khác đến đây đi.”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Đổi một người khác?”