Chương
Âm–có người dùng sức đẩy cửa phòng thiết kế ra.
Trịnh Song Song đỏ cả mắt, xông đến trước chỗ làm việc của Thi Nhân: “Ồ, gương mặt này quả nhiên rất giống, vì gương mặt này chắc cô tốn không ít công sức nhỉ?”
Thi Nhân: “??”
Sao cô lại cảm thấy bản thân nghe không hiểu lắm nhủ.
“Không phải chỉ là hồ ly tinh phẫu thuật thẩm mỹ thôi sao, đừng đắc ý quá.”
Ánh mắt Thi Nhân đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô thiện chí giúp người, đấy không có nghĩa là có thể để người khác tùy ý bắt nạt, vẻ mặt cô điềm đạm: “Tùy tiện mắng chửi người khác, xem ra nhà trưởng phòng Song giáo dục cũng không tốt lắm, cha mẹ cô không dạy cô đừng mồm mép vậy sao?”
“Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem!”
Cả người Trịnh Song Song giống như một con gà mái xù lông lên vậy, chưa từng có ai dám không nể mặt cô ta như thế.
“Vốn dĩ nể tình đồng nghiệp, tôi không muốn so đo quá nhiều, nhưng có những kẻ hèn, cô không dạy dỗ họ vài lần, thì họ sẽ không biết hoa tại sao lại đỏ.”
Thi Nhân đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện: “Tôi có phẫu thuật thẩm mỹ hay không, hay là phẫu thuật giống ai, thì liên quan gì đến cô? Cô kích động như vậy, trừ phi bản thân có suy nghĩ dơ bẩn nào đó không thành, sau đó đổ tội lỗi lên người khác?
“Cô, cô nói bậy, cô biết cậu của tôi là ai không?”
“Cậu của cô là ngọc hoàng đại đế cũng không thay đổi được chuyện cô không được dạy dỗ tốt và sự thật về cái mồm thối của cô đâu.”
Khí thế Thi Nhân đột nhiên thay đổi giống như trở thành một con người khác.
Trịnh Song Song bị dọa phát khiếp rồi, vốn dĩ cho rằng trưởng phòng mới đến có tính cách mềm yếu, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại như vậy.
“Khụ khụ, làm phiền một chút.”
Người phòng thư ký cất tiếng nói lần nữa, nhìn Thi Nhân: “Trưởng phòng Nhân, sếp bảo cô đến một chuyến.”
Thi Nhân thoáng chốc lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, dường như con người khí thế mạnh mẽ lúc nãy không phải cô, kể từ khi có con, cô phát hiện nếu như bản thân mềm yếu, con của mình cũng sẽ bị bắt nạt.
Làm mẹ thì phải mạnh mẽ.
Thi Nhân gõ rồi mở cửa phòng làm việc, kết quả nhìn thấy người đàn ông yêu nghiệt đang ngồi trên ghế, ngũ quan anh tuấn trưởng thành vẫn như xưa khiến người ta nhìn không rời mắt.
A, tên khốn khiếp!
Đẹp trai cỡ nào cũng không che đậy được sự thật anh ta là thằng tồi.
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày, sao anh lại cảm thấy cô đang mắng mình nhỉ?
Thi Nhân ngồi thẳng xuống đối diện anh ta: “Anh Hoằng nói đi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Hôm đó ở khách sạn tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
Nghĩ lại đêm đó ở khách sạn bị chơi khăm, Tiêu Khôn Hoằng có chút tức giận, đúng là không nên nói chuyện không nên nói.
Ánh mắt anh ta xoáy sâu: “Đây là bất ngờ tôi dành cho cô, thích không?”
Nghe tin bất ngờ xong mà muốn đánh người luôn.
“Kể từ hôm cô nhận việc, sếp của công ty này đổi người rồi, chẳng qua là bây giờ tôi mới có thời gian qua đây một chuyến. Rõ ràng là giữa tôi và cô Nhân vẫn rất có duyên đấy, chắc chắn là phải hợp tác rồi.”
Khóe mắt Thi Nhân giật giật, anh ta tuyệt đối là cố ý.
“Anh Hoằng, người ngay không nói lời gian, quanh tới quẩn lui cũng chẳng có ý nghĩa gì đúng không. Tôi biết rất nhiều người bảo tôi có ngoại hình giống với người vợ quá cố của anh, nhưng chuyện này tôi đâu kiểm soát được, tôi có bạn trai, cũng có con rồi.”
“Bạn trai cô là ai?”
Tiêu Khôn Hoằng nắm được cụm từ mấu chốt, tâm trạng ngay lập tức xấu đi. “Chuyện này đầu có liên quan gì đến anh.”
“Ai bảo không liên quan? Bởi vì kể từ giờ trở đi, tôi muốn theo đuổi cô, cho nên đàn ông bên cạnh cô đều là tình địch của tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng lý lẽ hùng hổ đến mức vứt cả liêm sỉ.
Thi Nhân cắn chặt răng: “Anh Hoằng thật là thú vị, là người đã có gia đình mà bên ngoài vẫn muốn gái gú. Cho dù Mạc Hồi tôi nửa đời còn lại không tìm được chồng, cũng sẽ không thích anh đâu.”
Nói xong lời cay độc này, cô bỏ đi, nếu tiếp tục ở lại có khả năng cô không nhịn được nữa mà đánh anh ta một trận, anh ta thật sự quá đáng ghét rồi.
Trước đây ghét cô như vậy, bây giờ mặt dày đeo bám vô tính là gì?
Tiêu Khôn Hoằng ngồi trên ghế, sau đó đột nhiên cảm thấy lời lúc nãy của cô có chút quen thuộc, trước đây hình như anh ta cũng từng nói lời tương tự.
Chậc, đúng là báo ứng.
Nhưng mà cô ta nói Mạc Hồi, nhưng cô ta là Thi Nhân, cho nên lời thề khi nãy không tính.
Thi Nhân mau chóng trở thành nhân vật nổi tiếng của công ty.
Trong đó không thiếu được những lời dặm mắm thêm muối của trưởng phòng Song, bảo Thi Nhân phẫu thuật thẩm mỹ để thăng chức, phụ nữ đã từng ly hôn giành nuôi con lại muốn trèo cao.
Khi Thi Nhân nghe được những lời đồn này, thì biết thông tin bản thân đã bị lộ rồi.
Ban đầu khi phỏng vấn, cô chỉ giới thiệu đơn sơ qua về gia cảnh, nhưng không ngờ nó lại trở thành vũ khí tấn công mình.
Đến trưa lúc đi phòng ăn dùng cơm, Thi Nhân bước vào thì phát hiện có rất nhiều người đang nhìn mình, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ, thăm dò và cả cười nhạo.
Chắc đều đang nghĩ cô mặt dày không biết liêm sỉ, những từ này so với năm năm trước cũng chẳng có gì mới mẻ.
Nhưng sao cô phải nhịn?
Thi Nhân mang cơm trưa đi thẳng đến chỗ Trịnh Song Song, lúc này Trịnh Song Song đang tám chuyện phiếm với đồng nghiệp chơi thân, kết quả không khí đột nhiên yên tĩnh.
Trịnh Song Song cười lạnh lùng: “Sao?
Trưởng phòng Nhân tìm tôi có việc à?”
“Đương nhiên, muốn mời cô ăn bữa cơm”
“A, nhưng tôi không thân với cô, ai muốn ăn với cô——A, cô làm gì thế?”
Thi Nhân đổ khay cơm trong tay lên đầu Trịnh Song Song, từ trên xuống dưới người cô ta đều dính cơm canh, trở nên lôi thôi vô cùng.
Một góc phòng ăn ồn ào cả lên, không ngờ trưởng phòng mới đến tính tình lại thô bạo như vậy.
Không nói nhiều, trực tiếp ra tay.
Thi Nhân phủi tay, môi đỏ mỉa mai: “Nếu như còn để tôi nghe thấy lời công kích từ cô, thì sẽ còn tiếp tục mời trưởng phòng Song ăn cơm đấy.”
Đương nhiên bữa cơm này, không phải là bữa cơm thông thường.
“Mạc Hồi, kẻ tiện nhân này, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, cô biết cậ tôi là ai không? Cô chết chắc rồi!
Sau lưng Thi Nhân truyền đến tiếng thét của người phụ nữ tâm thần, cuối cùng cô cũng nguôi giận rồi.
Nhưng chuyện này mau chóng bị truyền đi khắp nơi.
Khi Tiêu Khôn Hoằng biết được, không nhịn được mà bật cười, năm năm không gặp người phụ nữ này, tính cách càng ngày càng mãnh liệt rồi, khó đối phó giống như Pepper Potts vậy.
Chậc, đến anh ta cũng cảm thấy đây là thứ mạnh mẽ khiến người khác đau đầu.
Sau khi anh ta cười xong, lúc nhìn trợ lý, gương mặt trở nên điềm tĩnh: “Đuổi người phụ nữ đó cho tôi, nếu thích dựa dẫm vào cậu của mình như thế, vậy thì dạy dỗ cô ta chút.”
Người phụ nữ mà anh ta muốn nịnh hót bây giờ, sao mà chỗ nào cũng có chú ý vậy.
Xem anh ấy xử lý chết cô ta!