Tư Lạc là sinh viên năm tư, hiện tại cậu đang mặc bộ đồ chơi bóng rổ số 7 đứng ở cửa G vào “Hồng Trần” lớn nhất thành phố T, chỉ muốn lấy đồ rồi trực tiếp về nhà tắm rửa nghỉ ngơi là được, cũng lười thay đổi quần áo để đi ra, một lúc lâu sau giống như hạ quyết tâm thật lớn, cậu đang định đi vào thì di động đột nhiên vang lên. Người gọi chính là Nghiêm Bân chết tiệt, cậu bắt máy: “Sao vậy?”
“Tư Lạc cậu ở đâu? Chơi bóng rổ không?”
“Mới vừa luyện bóng ở Hồng Trần.”
“Cậu đi Hồng Trần làm cái gì? Là cái chốn đàn ông ‘ăn thịt người’ đó sao, ha ha ha ha tiểu Lạc nếu cô đơn có thể tìm anh đây.”
“Đi chết đi, còn không phải Lưu Đào cầm luận văn của tôi, sáng sớm mai tôi phải nộp cho giáo sư, chỉ có thể tự mình tới lấy. Được rồi không có gì thì cúp đây”.
Cúp điện thoại xong, Lương Tư Lạc đi vào, một giọng ca nhẹ nhàng bay vào tai cậu, kỳ thật điều kiện Hồng Trần cũng không tệ lắm, trang hoàng rất thanh lịch, vô cùng thích hợp liên lạc tình cảm, lầu một rộng rãilà quán bar, lầu hai là những gian phòng, chính là nơi kẻ có tiền có thể ‘liên lạc cảm tình’. Lương Tư Lạc thẳng tắp đi đến hướng quầy bar, đảo mắt tìm một lúc rồi ngồi xuống ghế tựa, kéo một người phục vụ đi ngang qua người: “Lưu Đào đâu?”
“Đang ở phòng thay quần áo, tôi giúp cậu gọi” Một lát sau thấy người kia đi tới “Bảo bối em đã đến rồi.”
Tư Lạc lườm anh một cái “Anh không cần thấy ai cũng gọi bảo bối a, bảo bối của anh cũng nhiều quá đi, tôi xem về sau anh có bạn trai phải gọi người đó là cái gì?”
Lưu Đào cợt nhả dựa trên người Lương Tư Lạc “Người ta chỉ gọi cậu bảo bối thôi mà” Miệng chu ra, mắt thấy sắp sửa rơi vào má Tư Lạc.
Cậu vội đẩy anh ta ra “Được rồi đừng nghịch nữa, tôi hôm nay không rảnh, luận văn đâu?”
Lưu Đào lăng lăng nhìn nhìn cậu. Cậu khẳng định rằng anh ta đã quên béng luôn cái mớ luận văn của cậu, “Không phải chứ, anh không thể nói với tôi anh để quên ở nhà đâu đấy.”
Trên mặt Lưu Đào lại treo một nụ cười cứng ngắc “Tiểu Lạc Lạc chờ tôi một lúc được không, chỉ một lát thôi, nửa giờ nữa tôi về.”
Tư Lạc lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Được rồi nửa giờ, quá một phút anh mơ có lần sau tôi giúp anh đi.” Lưu Đào hôn chụt trên mặt Tư Lạc một cái liền bỏ chạy ra ngoài. Cậu trợn mắt nhìn bóng dáng anh, vừa nghĩ nửa giờ tới cậu phải làm gì đây? Chợt thấy một người đến bên cạnh cậu “Cậu bé đáng yêu, tôi mời cậu uống một ly nhé?”
Tư Lạc cao 178 cm, có một loại khí chất độc đáo, khuôn mặt quá mức tinh xảo, nhưng khuôn mặt này nên gọi là đẹp trai hơn là đáng yêu, cái mũi cao cao, miệng không mỏng không dày hơi chút phấn nộn, làn da so với nữ sinh còn trắng hơn, làm cho người ta cảm giác cậu như ánh mặt trời vô cùng thoải mái. Hiện tại Tư Lạc bởi vì người khác nói cậu đáng yêu mà tức giận, gì mà cậu bé đáng yêu?
Tư Lạc thầm mắng trong lòng: TMD, tôi làm sao mà đáng yêu, là đẹp trai được không.
Không có tâm tình phản ứng với người nọ, người nọ thấy cậu không thèm quan tâm tới gã đành phải mất hứng rời đi.
Tư Lạc không muốn tới nơi này chính là bởi vì hình dáng của cậu luôn hút những kẻ xa lạ đến bắt chuyện, cho dù không dám đến gần thì cũng là nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu cảm giác mình giống như không mặc gì. Ánh mắt kia hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Tư Lạc còn đang suy nghĩ làm thế nào có thể mau chóng trôi qua nửa giờ này, có nên tìm một góc bí mật ngồi chờ hay không? Khi cậu chìm trong suy nghĩ liền có một người đàn ông tràn ngập dã tính từ rất xa đi tới, tóc dài cột đuôi ngựa sau đầu, làn da màu lúa mạch cũng đặc biệt khỏe mạnh, Tư Lạc nhìn mà vô cùng ghen tị, vì cái gì cậu phơi nắng thế nào cũng chỉ là ửng đỏ một ngày lại trắng như xưa.
Đang nghĩ thì người nọ lại đi tới bên người Tư Lạc. “Cậu bạn nhỏ, thật xin lỗi, cậu còn muốn chơi ở đây sao? Nếu còn muốn chơi phiền cậu đi lên phòng nghỉ trên lầu trốn một lát.”
___
“Tư Lạc cậu ở đâu? Chơi bóng rổ không?”
“Mới vừa luyện bóng ở Hồng Trần.”
“Cậu đi Hồng Trần làm cái gì? Là cái chốn đàn ông ‘ăn thịt người’ đó sao, ha ha ha ha tiểu Lạc nếu cô đơn có thể tìm anh đây.”
“Đi chết đi, còn không phải Lưu Đào cầm luận văn của tôi, sáng sớm mai tôi phải nộp cho giáo sư, chỉ có thể tự mình tới lấy. Được rồi không có gì thì cúp đây”.
Cúp điện thoại xong, Lương Tư Lạc đi vào, một giọng ca nhẹ nhàng bay vào tai cậu, kỳ thật điều kiện Hồng Trần cũng không tệ lắm, trang hoàng rất thanh lịch, vô cùng thích hợp liên lạc tình cảm, lầu một rộng rãilà quán bar, lầu hai là những gian phòng, chính là nơi kẻ có tiền có thể ‘liên lạc cảm tình’. Lương Tư Lạc thẳng tắp đi đến hướng quầy bar, đảo mắt tìm một lúc rồi ngồi xuống ghế tựa, kéo một người phục vụ đi ngang qua người: “Lưu Đào đâu?”
“Đang ở phòng thay quần áo, tôi giúp cậu gọi” Một lát sau thấy người kia đi tới “Bảo bối em đã đến rồi.”
Tư Lạc lườm anh một cái “Anh không cần thấy ai cũng gọi bảo bối a, bảo bối của anh cũng nhiều quá đi, tôi xem về sau anh có bạn trai phải gọi người đó là cái gì?”
Lưu Đào cợt nhả dựa trên người Lương Tư Lạc “Người ta chỉ gọi cậu bảo bối thôi mà” Miệng chu ra, mắt thấy sắp sửa rơi vào má Tư Lạc.
Cậu vội đẩy anh ta ra “Được rồi đừng nghịch nữa, tôi hôm nay không rảnh, luận văn đâu?”
Lưu Đào lăng lăng nhìn nhìn cậu. Cậu khẳng định rằng anh ta đã quên béng luôn cái mớ luận văn của cậu, “Không phải chứ, anh không thể nói với tôi anh để quên ở nhà đâu đấy.”
Trên mặt Lưu Đào lại treo một nụ cười cứng ngắc “Tiểu Lạc Lạc chờ tôi một lúc được không, chỉ một lát thôi, nửa giờ nữa tôi về.”
Tư Lạc lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Được rồi nửa giờ, quá một phút anh mơ có lần sau tôi giúp anh đi.” Lưu Đào hôn chụt trên mặt Tư Lạc một cái liền bỏ chạy ra ngoài. Cậu trợn mắt nhìn bóng dáng anh, vừa nghĩ nửa giờ tới cậu phải làm gì đây? Chợt thấy một người đến bên cạnh cậu “Cậu bé đáng yêu, tôi mời cậu uống một ly nhé?”
Tư Lạc cao 178 cm, có một loại khí chất độc đáo, khuôn mặt quá mức tinh xảo, nhưng khuôn mặt này nên gọi là đẹp trai hơn là đáng yêu, cái mũi cao cao, miệng không mỏng không dày hơi chút phấn nộn, làn da so với nữ sinh còn trắng hơn, làm cho người ta cảm giác cậu như ánh mặt trời vô cùng thoải mái. Hiện tại Tư Lạc bởi vì người khác nói cậu đáng yêu mà tức giận, gì mà cậu bé đáng yêu?
Tư Lạc thầm mắng trong lòng: TMD, tôi làm sao mà đáng yêu, là đẹp trai được không.
Không có tâm tình phản ứng với người nọ, người nọ thấy cậu không thèm quan tâm tới gã đành phải mất hứng rời đi.
Tư Lạc không muốn tới nơi này chính là bởi vì hình dáng của cậu luôn hút những kẻ xa lạ đến bắt chuyện, cho dù không dám đến gần thì cũng là nhìn chằm chằm vào cậu, làm cho cậu cảm giác mình giống như không mặc gì. Ánh mắt kia hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Tư Lạc còn đang suy nghĩ làm thế nào có thể mau chóng trôi qua nửa giờ này, có nên tìm một góc bí mật ngồi chờ hay không? Khi cậu chìm trong suy nghĩ liền có một người đàn ông tràn ngập dã tính từ rất xa đi tới, tóc dài cột đuôi ngựa sau đầu, làn da màu lúa mạch cũng đặc biệt khỏe mạnh, Tư Lạc nhìn mà vô cùng ghen tị, vì cái gì cậu phơi nắng thế nào cũng chỉ là ửng đỏ một ngày lại trắng như xưa.
Đang nghĩ thì người nọ lại đi tới bên người Tư Lạc. “Cậu bạn nhỏ, thật xin lỗi, cậu còn muốn chơi ở đây sao? Nếu còn muốn chơi phiền cậu đi lên phòng nghỉ trên lầu trốn một lát.”
___