Cách đến mức rất gần rất gần, khí tức trên người đàn ông, rất trí mạng.
Mỗi một chữ nói ra, càng làm cho thần kinh Đồng Tích căng thẳng, cảm giác mãnh liệt.Bởi vì vừa giày vò vài lần, áo ngủ màu đen trên người anh đã mở rộng, lộ ra một đám lớn cơ ngực gợi cảm.
áo ngủ trên người cô cũng là hở ra, hai người vừa tới gần như vậy, nửa người trên hầu như là da thịt dán vào da thịt.Nóng đến cả người Đồng Tích chảy ra tầng tầng mồ hôi nóng.Đặc biệt là giãy dụa, cô mềm mại và lồng ngực cứng rắn của anh ma sát lẫn nhau, càng không hiểu sao gây nên trong cơ thể cô một luồng nhiệt nóng không hiểu ra sao.Xa lạ, kích thích, cũng mơ hồ làm cho cô cảm thấy đáng thẹn.Càng là như vậy, càng sợ.
Giống như phía trước là vực sâu vạn trượng...Người đàn ông này, không phải người khác, nhưng Hoắc Thiên Kình...Nghĩ đến đây, cô chống lại đến càng ra sức.Hoắc Thiên Kình sao chịu được dằn vặt như vậy? Rên lên một tiếng, bắt được cằm dưới của cô, chiếu môi đỏ quật cường mà yếu đuối của cô, dùng sức, hung ác cắn xuống.Hàm răng đụng đến môi cô, tiện đà, mãnh liệt...Anh hôn, giống như một chiếc mạng lưới dầy đặc, lại giống như bão tố.
Vừa vội, lại điên cuồng.Mang theo không cam lòng, tức giận, làm như phải nhiều năm khổ sở ngột ngạt tình cảm và nhớ mãi không quên toàn bộ trút xuống trên nụ hôn này.
Giống như chỉ có làm như thế, trái tim cô tịch đã lâu, chờ đợi đã lâu kia, mới có thể được một tia an ủi.Cảm giác yêu một người phụ nữ, tương đối gay go.
Đặc biệt là, yêu cái cô bé trước đây chưa trải qua thế sự, càng là gay go vượt quá tưởng tượng của anh.Loại cảm giác hoàn toàn không có cách nào chi phối tâm trạng của mình kia, anh tương đối không thích.Rất nhiều lần nỗ lực loại bỏ con bé này khỏi đáy lòng, nhưng bất luận cố gắng như thế nào -- không gặp cô cũng được, xa lánh cô cũng được, thậm chí dù cho dùng phụ nữ khác dời đi sự chú ý -- hết thảy không được, ngược lại là anh cuối cùng bị dằn vặt, vô cùng chật vật.Cô giống như một ma chú của anh.
Lặng lẽ ở trong lòng anh mọc răng, mọc rễ, trưởng thành trong phần mềm mại nhất cũng cứng rắn nhất trong lòng anh...Nhưng thứ tình cảm này, đối với cô mà nói, lại là...!Biến thái.Chỉ cái này mà thôi!Nghĩ đến đây, ngực mơ hồ làm đau.
Giống như trả thù, ngậm môi dưới của cô, tầng tầng mút vào.Đồng Tích rõ ràng chưa bao giờ được hôn như vậy.
Nhưng cảm giác như vậy, không hiểu sao rất quen thuộc, như từng gặp ở trong một giấc mộng nào đó.
Nhưng nụ hôn trong mộng kia càng nhiều chính là thương tiếc và dịu dàng.Lúc này, nụ hôn hung hăng đến càng như một vòng xoáy sâu sắc, như muốn nuốt chửng cả người cô vậy.
Lý trí nhắc nhở cô, cô nên giãy dụa, nhưng hô hấp dần loạn, sức lực cũng ở trong nụ hôn từng chút trôi đi.Cô đẩy tay anh, dần dần mất sức lực, run rẩy, cuộn mình ở trên vai rộng của anh.Cơ thể, càng lúc mềm mại.Hầu như không đứng vững được.Cô đã không có sức lực đi suy nghĩ, cô và người mà mình gọi là Chú ba này, vì sao lại phát triển đến mức độ như thế.Nhưng người đàn ông dường như còn không vừa lòng với nụ hôn như vậy.
Điên cuồng môi, đi kèm thở dốc tràn ngập tính xâm lược của người đàn ông, một đường lưu luyến đi xuống, nụ hôn nồng nhiệt đến cằm dưới khéo léo tinh xảo của cô..