Cung Minh liếc nhìn qua Tiễn Bất Thu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chí bảo đan này,... lão hủ,... chỉ là dùng bột tam thất cùng với ngưu hoàng, làm sao có thể phối chế được đây? Xin Đỗ đại phu chỉ giáo!"
Tam thất được biết đến sớm nhất trong cuốn Bổn thảo cương mục của Lý Thì Trân thời Minh. Còn an cung ngưu hoàng đứng đầu tam bảo về tác dụng trị liệu sốt cao do phong hàn, đề cập tới trong Ôn bệnh điều biện đời nhà Thanh. Cả hai loại dược liệu này đều chưa xuất hiện ở thời Tống này, đương nhiên Cung Minh không thể biết được. Lúc trước khi điều trị cho Lưu bộ khoái Đỗ Văn Hạo đã dùng tới ngưu hoàng, thấy hiệu quả rõ ràng. Tại thời điểm đó Tiễn Bất Thu có hỏi qua, Đỗ Văn Hạo cũng không tị hiềm gì giải thích cặn kẽ một hồi khiến lão cảm kích không thôi. Sau đó Đỗ Văn Hạo bị Hứa Tứ Hải vu khống, kiện lên tri huyện, Tiễn Bất Thu tới làm chứng giải oan cho Đỗ Văn Hạo cũng có nguyên nhân này bên trong.
Tuy nhiên, Tiễn Bất Thu cũng chưa bao giờ nghe tới bột tam thất, lần này cũng muốn tìm hiểu thêm một chút, chỉ là lão bây giờ là đồ đệ của Đỗ Văn Hạo, hiển nhiên muốn giữ gìn bí quyết của sư môn. Lão ho khan một tiếng, nói: "Cung đại phu, hay là để sư phụ ta dùng dược đã, cứu người quan trọng hơn. Luận bàn y thuật để sau này cũng không muộn mà."
Cung Minh vừa rồi cũng chỉ là quá tò mò mà thôi, nghe câu nói của Tiễn Bất Thu đương nhiên hiểu ra ý tứ trong đó, cảm thấy có phần không phải, mặt thoáng ửng đỏ. Tự nhiên đi hỏi bí thuật của người khác thì thật là không ổn, vội cười cười xin lỗi, vuốt vuốt chòm râu gật đầu nói: "Đúng đúng, lão hủ thật hồ đồ. Giờ xin mời Đỗ đại phụ nhanh chóng dùng dược cứu người."
Thời điểm này Đỗ Văn Hạo đã có những chuyển biến trong suy nghĩ, hắn không còn như lúc mới xuyên việt tới Tống triều, cái gì cũng muốn bộc lộ ra. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hiểu rõ y thuật cũng như tri thức y học của mình ở tại thời đại này có giá trị rất lớn, không thể ai hỏi gì cũng giải đáp hết. Hơn nữa, đơn thuốc này hắn cũng mới đọc được trong Thư thượng, cũng chưa có dùng qua nên không biết có hữu hiệu hay không. Nghe xong lời này, hắn cũng chỉ cười cười: "Vậy để ta lập tức đi phối dược."
Lần trước thấy ngưu hoàng công hiệu rất tốt khi dùng cho trường hợp của Lưu bộ khoái, Đỗ Văn Hạo cho rằng sẽ hay phải dùng tới, nên đã để khá nhiều trong hòm thuốc của mình. Từ đó trong hòm thuốc của hắn ngưu hoàng cũng như bột tam thất luôn có sẵn. Mà chí bảo đan thì chỉ cần dùng một loại đan hoàn nào đó của dược phô là được, không phải là vấn đề gì.
Vì Không Huệ sư thái đã lâm vào trạng thái hôn mê, không thể nuốt thuốc được, Đỗ Văn Hạo phải tìm một cây nam qua đằng, xuyên từ mũi xuống thẳng dạ dày, rồi đem ba loại thuốc vừa rồi hòa tan vào nước đổ vào đó.
Cung Minh và Tiễn Bất Thu lần đầu tiên nhìn thấy cách cho uống thuốc như vậy vô cùng kinh ngạc. Ngẫm lại phương pháp này quả thật có chỗ xảo diệu hơn do với việc bọn họ dùng quán ngạnh khi người bệnh bị hôn mê. Khí và chất lỏng có chỗ đồng điệu, cho nên sẽ dễ dàng hơn khi cho chất lỏng đi theo đường dẫn khí, thông qua lỗ mũi, qua phế quản thẳng tới dạ dày. Phương pháp này giản tiện hơn nhiều so với việc dùng quán hồ. Hai người nghĩ vậy không tránh khỏi nhìn Đỗ Văn Hạo bằng ánh mắt kính nể.
Sau khi cho Không Huệ sư thái uống thuốc, Đỗ Văn Hạo đợi thêm một chút xem có gì xảy ra không rồi chạy qua phòng Chu bộ khoái xem xét.
Nhiệt độ cơ thể Chu bộ khoái cơ bản đã hồi phục bình thường. Chỗ thịt thối rữa ở các vết mổ đã bong hết, lộ ra các lớp thịt mới. Hiện giờ chỉ là cơ thể quá suy nhược, không còn chút sức lực nào. Đỗ Văn Hạo xem một lúc rồi điều chỉnh phương thuốc, sửa lại thành dùng ích khí để dưỡng âm, thanh nhiệt lợi thấp. Hắn nói không quá mấy ngày nữa Chu bộ khoái có thể xuất viện được rồi.
Nghe lời này của Đỗ Văn Hạo, nương tử của Chu bộ khoái cao hứng lệ rơi đầy mặt, vội vội vàng vàng lôi mấy đứa nhỏ hướng Đỗ Văn Hạo dập đầu cảm tạ liên hồi.
Bản thân Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy may mắn vô cùng. Hắn đã cố gắng hết sức, đến giờ một cảm giác đại công cáo thành tràn tới khiến hắn cũng thấy vui lây, xen lẫn chút tự hào.
Đỗ Văn Hạo sau đó cũng qua xem bệnh cho mấy người khác. Những người này bệnh tình nhẹ hơn so với Chu bộ khoái nhiều, đa phần đều đã khỏi hẳn. Hắn cũng chỉ cho thêm mấy liều thuốc củng cố rồi để bọn họ xuất viện.
Ở tại viện mấy ngày nay, đứa nhỏ bị động kinh kia không hề bị tái phát khiến cho vợ chồng nọ vô cùng cao hứng. Liên tục cảm tạ Đỗ Văn Hạo rồi nhận đơn ra dược phô lấy thuốc.
Rời phòng bệnh, Đỗ Văn Hạo đi tới đại sảnh, lúc này cũng đã chật kín người. Trong đó có mấy vị cư sĩ liên tục lẩm nhẩm niệm phật mà y phục đều là y bào trắng toát. Những người này nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào cùng một lượt niệm phật một câu to, đưa ánh mắt sùng kính về phía hắn. Đỗ Văn Hạo đột nhiên có chút không hiểu.
Hắn lại còn nghe thấy tiếng niệm phật ở phía ngoài, liền chạy tới cửa thì thấy phía ngoài đường có rất nhiều cư sĩ ngồi hai bên, trang phục mặc dù có khác nhau nhưng màu sắc đều là trắng. Nhìn thoáng qua, cảm giác như hai bên đường hiện giờ là những đống tuyết trắng cao cao có xen lẫn mấy điểm đen.
Lúc này vị Phó chưởng quỹ mập mạp cũng chính là tục gia đại đệ tử tiến tới, cao giọng: "Các vị sư huynh đệ, tỉ muội, sư phụ chúng ta đã thoát ly nguy hiểm, hiện giờ đã có thể ăn cơm, nói chuyện và tự xuống giường được rồi. Đỗ đại phu tới. Vị này chính là người đã cứu tính mạng của sư phụ, Đỗ đại phu Đỗ Văn Hạo."
Đám cư sĩ thấy vậy nhất thời đứng dậy tiến đến trước cửa Ngũ Vị Đường, đồng thanh niệm phật cảm tạ.
Đỗ Văn Hạo từ khi hành y tới giờ, chưa bao giờ chứng kiến cảnh toàn tràng cảm ơn lớn như vậy. Tay chân hắn trở nên luống cuống, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể cuống quít cúi đầu hoàn lễ.
Phó chưởng quỹ kia lại nói: "Sư phụ đã chuyển nguy thành an. Tại phòng Không Huệ sư thái, Đỗ đại phu cùng với Tiễn đại phu hội chẩn điều trị. Trước mắt chưa có chuyển biến tốt đẹp. Đề nghị mọi người đi tới sân rộng phía tây miếu tập trung thương nghị. Không tụ tập ở đây ảnh hưởng sư phụ và sư thái nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng ảnh hưởng tới việc trị liệu của Đỗ đại phu. Sư huynh hiện cũng có chút bệnh, mời lưu lại để Đỗ đại phu xem qua giúp. Những người khác cũng nên đi thôi."
Phó chưởng quỹ này thực có khả năng, hắn phân phó đâu ra đấy, mọi người cũng răm rắp theo đó mà làm. Mấy trăm cư sĩ lần lượt đi qua Đỗ Văn Hạo tạ ơn rồi rời qua thành hoàng miếu.
Cửa Ngũ Vị đường giờ mới có thể hạ xuống được.
Sáng hôm sau, Ngũ Vị Đường có vẻ như sinh ý ngày càng thịnh, người tới xem bệnh ngày một nhiều. Hơn nữa trong đó có không ít người ở rất xa Huyền thành này, nghe tiếng Đỗ Văn Hạo nên lặn lội phong sương tìm đến hắn. Nhiều người chỉ đi ngang qua Huyền thành, bị phong hàn, đau đầu, cảm mạo bình thường cũng chạy qua đây. Những người này đều là tới từ nơi xa, không có chỗ ở nên đều tạm trú trong dược đường.
Ăn xong cơm trưa, chiếc kiệu nhỏ đã đợi Đỗ Văn Hạo ở ngoài cửa. Hắn cũng nhanh chóng lên kiệu đi tới huyện nha.
Trang tri huyện cười ha hả nghênh đón hắn từ phòng khách. Sau vài câu mời trà hàn huyên, Trang tri huyện nói: "Đỗ đại phu quả nhiên y thuật hơn người. Bản huyện cùng với hai vị ái thiếp phòng sự so với trước đã ấm áp hơn nhiều, triển vọng phía trước cực kỳ sáng sủa. Tuy nhiên, cho tới nay, hết lần này tới lần khác cũng chưa qua được cái cửa cuối cùng. Thực khiến cho người ta sốt ruột mà." Đỗ Văn Hạo cũng chỉ cười nhẹ. Hắn biết đây là điểm khó đột phá, cần thời gian, hơn nữa tâm lý của đại phu không sốt ruột như người bệnh. Chỉ là, mặc dù suốt ngày xem xuân cung đồ, mọi chiêu đều đã dùng đến, chẳng biết Trang tri huyện còn muốn chiêu gì nữa đây? Nghĩ vậy hắn miễn cưỡng cười nói: "Đại nhân xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, ta sẽ cố hết sức nhưng nhất định không thể vội vàng được."
"Được, được, bổn huyện sẽ bình tâm."
"Giờ để cho ta xem thêm một chút"
Hai người đi vào phòng ngủ, dưới sự trợ giúp của nha hoàn, Trang tri huyện trút bỏ y phục, nằm dài trên giường. Đỗ Văn Hạo bắt đầu châm cứu trị liệu cho lão.
Trang tri huyện nói: "Bổn huyện nghe nói chủ trì Phủ thành Bạch Vân am Tĩnh Từ bệnh tình nguy hiểm, hôm qua suốt đêm đưa tới Ngũ Vị đường các người cầu y. Chính Đỗ đại phu đã thi triển phẩu phúc liệu thương thần kỹ, hiện đã qua cơn nguy kịch. Chính ngọ hôm nay, hơn một ngàn tín chúng tụ tập trước Ngũ Vị đường các ngươi tụng kinh niệm phật cảm tạ. Đỗ đại phu, danh khí của người cũng ra tới Phủ thành rồi. Thật đáng mừng!"
Đỗ Văn Hạo nghĩ lại chuyện hồi sáng cũng có chút cảm thán, cười cười: "Thực sự mới chỉ là giảm bớt một chút thôi, bằng không bọn họ đã hủy dược phô của ta đi rồi."
"Ha ha. Làm sao có thể hủy đi dược phô được. Bọn hắn nhất định chuẩn bị tặng ngươi một cái bài phường."
Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ. Một cây kim châm thiếu chút nữa xuyên nhầm chỗ. Trong ấn tượng của hắn, bài phường đều là dùng để tặng cho trinh khiết liệt nữ, có tặng nam nhân bao giờ đâu. Tưởng rằng mình nghe nhầm, hắn vội hỏi lại: "Tặng cho ta bài phường sao?"
"Đúng vậy, Công đức bài phường. Đây là biểu chương công đức ngươi cứu trị Chủ trì của họ. Tĩnh Từ chủ trì tại Bạch Vân là một người cực kỳ có địa vị, có thể nói là một phật gia tín đồ học xã, gọi là "Y xã". Cái này đã có mười mấy năm rồi, tín đồ tới nay đã hơn vạn người, có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Đỗ đại phu, lần này ngươi cứu tính mạng chủ trì của họ, công đức thực sự vô lượng mà. Để biểu dương công đức của ngươi, bọn họ đã xin và bổn huyện cũng đã phê chuẩn thỉnh nguyện của họ. Cũng là vinh quang của huyện ta mà. Bổn huyện cũng đã khẩn cấp trình lên phủ nha thẩm định. Chắc không có vấn đề gì. Tĩnh Từ chủ trì tại phủ thành đức cao vọng trọng, môn sinh tín đồ đông đảo, ngay cả phủ nha Tri phủ đại nhân cũng thường tới Bạch y xã nghe Chủ trì thuyết pháp. Nha môn quan lại khác thì đương nhiên không thiếu. Cho nên bổn huyện phỏng chừng bài phường phê xuống chắc chắn không thành vấn đề."
Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu sự tình. Kỳ thật, bài phường thời Tống có bốn loại. Chính yếu nhất là công đức bài phường, dùng để kỷ niệm, tụng dương công đức của quan viên hoặc danh nhân. Thứ hai mới là Trinh tiết đạo đức bài phường, biểu chương tiết phụ liệt nữ. Thứ ba là loại bài phường phong tặng thành tựu khoa cử. Loại thứ tư là bài phường cho các danh hiệu không quan trọng. Đối với hai loại đầu tiên, tuyệt đối không được loạn lập, phải có sự đồng ý phê chuẩn của quan phủ mới được. Đối với bài phường trinh tiết liệt nữ quan trọng, thậm chí còn phải báo lên triều đình, Lễ bộ thẩm hạch phê chuẩn mới được.
Giờ đây mình lại sắp được ban tặng công đức bài phường, Đỗ Văn Hạo không khỏi vừa mừng vừa sợ. Hắn nghĩ không ra chính mình ngày nào xuyên việt tới Tống triều, tự nhiên lại có người lập công đức bài phường cho mình. Cũng không biết cái bài phường này hình dáng thế nào. Không biết một ngàn năm sau có còn ở nhà mình nữa hay không. Mà nếu còn, chắc mình phải từng nhìn thấy hoặc nghe thấy rồi. Nhưng trong trí nhớ thì chẳng có cảm giác, ấn tượng gì cả.
Châm cứu cho Trang tri huyện xong, tâm tình của Đỗ Văn Hạo có vẻ thoải mái hơn nhiều. Trong khi ngồi kiệu đi về, đột nhiên thấy kiệu phu dừng lại rồi nghe tiếng cười ồn ào không dứt.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy kỳ quái, vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài. Nhưng đột nhiên hắn nhận ra đang ở trước cửa Miên Xuân viện, phía trước kiệu giờ có mấy cô nương đứng giữa đường cười duyên. Đương nhiên nổi bật nhất vẫn là một người, mà không phải Mị Nhi cô nương thì còn ai vào đây nữa?
Đỗ Văn Hạo cất tiếng: "Làm sao vậy? Các vị cô nương có chuyện gì sao?"
Mị Nhi lắc mông yểu điệu đi tới cười nói: "Lúc trước nhìn thấy kiệu nhỏ đi qua, biết là tiên sinh đi xem bệnh mới ở đây chờ, quả nhiên tiên sinh đã trở về. Tiên sinh xin mời xuống kiệu."
"Làm cái gì?" Đỗ Văn Hạo cảm thấy mặt nóng lên.
"Lần trước Đỗ tiên sinh cho thuốc, sau khi Mụ Mụ của chúng ta uống thấy bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều nên vô cùng vui mừng cố ý sai chúng ta mời bằng được tiên sinh đến viện để tạ ơn. Chỉ là tiên sinh chẩn bệnh bận rộn không thôi, đi mời chắc chắn sẽ không thành công, nên chúng ta mới đợi ở chỗ này. Tiên sinh xin đừng tìm lý do để từ chối. Hì, hì,... ôi, tiên sinh, xin mời xuống kiệu."
Cung Minh liếc nhìn qua Tiễn Bất Thu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Chí bảo đan này,... lão hủ,... chỉ là dùng bột tam thất cùng với ngưu hoàng, làm sao có thể phối chế được đây? Xin Đỗ đại phu chỉ giáo!"
Tam thất được biết đến sớm nhất trong cuốn Bổn thảo cương mục của Lý Thì Trân thời Minh. Còn an cung ngưu hoàng đứng đầu tam bảo về tác dụng trị liệu sốt cao do phong hàn, đề cập tới trong Ôn bệnh điều biện đời nhà Thanh. Cả hai loại dược liệu này đều chưa xuất hiện ở thời Tống này, đương nhiên Cung Minh không thể biết được. Lúc trước khi điều trị cho Lưu bộ khoái Đỗ Văn Hạo đã dùng tới ngưu hoàng, thấy hiệu quả rõ ràng. Tại thời điểm đó Tiễn Bất Thu có hỏi qua, Đỗ Văn Hạo cũng không tị hiềm gì giải thích cặn kẽ một hồi khiến lão cảm kích không thôi. Sau đó Đỗ Văn Hạo bị Hứa Tứ Hải vu khống, kiện lên tri huyện, Tiễn Bất Thu tới làm chứng giải oan cho Đỗ Văn Hạo cũng có nguyên nhân này bên trong.
Tuy nhiên, Tiễn Bất Thu cũng chưa bao giờ nghe tới bột tam thất, lần này cũng muốn tìm hiểu thêm một chút, chỉ là lão bây giờ là đồ đệ của Đỗ Văn Hạo, hiển nhiên muốn giữ gìn bí quyết của sư môn. Lão ho khan một tiếng, nói: "Cung đại phu, hay là để sư phụ ta dùng dược đã, cứu người quan trọng hơn. Luận bàn y thuật để sau này cũng không muộn mà."
Cung Minh vừa rồi cũng chỉ là quá tò mò mà thôi, nghe câu nói của Tiễn Bất Thu đương nhiên hiểu ra ý tứ trong đó, cảm thấy có phần không phải, mặt thoáng ửng đỏ. Tự nhiên đi hỏi bí thuật của người khác thì thật là không ổn, vội cười cười xin lỗi, vuốt vuốt chòm râu gật đầu nói: "Đúng đúng, lão hủ thật hồ đồ. Giờ xin mời Đỗ đại phụ nhanh chóng dùng dược cứu người."
Thời điểm này Đỗ Văn Hạo đã có những chuyển biến trong suy nghĩ, hắn không còn như lúc mới xuyên việt tới Tống triều, cái gì cũng muốn bộc lộ ra. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn hiểu rõ y thuật cũng như tri thức y học của mình ở tại thời đại này có giá trị rất lớn, không thể ai hỏi gì cũng giải đáp hết. Hơn nữa, đơn thuốc này hắn cũng mới đọc được trong Thư thượng, cũng chưa có dùng qua nên không biết có hữu hiệu hay không. Nghe xong lời này, hắn cũng chỉ cười cười: "Vậy để ta lập tức đi phối dược."
Lần trước thấy ngưu hoàng công hiệu rất tốt khi dùng cho trường hợp của Lưu bộ khoái, Đỗ Văn Hạo cho rằng sẽ hay phải dùng tới, nên đã để khá nhiều trong hòm thuốc của mình. Từ đó trong hòm thuốc của hắn ngưu hoàng cũng như bột tam thất luôn có sẵn. Mà chí bảo đan thì chỉ cần dùng một loại đan hoàn nào đó của dược phô là được, không phải là vấn đề gì.
Vì Không Huệ sư thái đã lâm vào trạng thái hôn mê, không thể nuốt thuốc được, Đỗ Văn Hạo phải tìm một cây nam qua đằng, xuyên từ mũi xuống thẳng dạ dày, rồi đem ba loại thuốc vừa rồi hòa tan vào nước đổ vào đó.
Cung Minh và Tiễn Bất Thu lần đầu tiên nhìn thấy cách cho uống thuốc như vậy vô cùng kinh ngạc. Ngẫm lại phương pháp này quả thật có chỗ xảo diệu hơn do với việc bọn họ dùng quán ngạnh khi người bệnh bị hôn mê. Khí và chất lỏng có chỗ đồng điệu, cho nên sẽ dễ dàng hơn khi cho chất lỏng đi theo đường dẫn khí, thông qua lỗ mũi, qua phế quản thẳng tới dạ dày. Phương pháp này giản tiện hơn nhiều so với việc dùng quán hồ. Hai người nghĩ vậy không tránh khỏi nhìn Đỗ Văn Hạo bằng ánh mắt kính nể.
Sau khi cho Không Huệ sư thái uống thuốc, Đỗ Văn Hạo đợi thêm một chút xem có gì xảy ra không rồi chạy qua phòng Chu bộ khoái xem xét.
Nhiệt độ cơ thể Chu bộ khoái cơ bản đã hồi phục bình thường. Chỗ thịt thối rữa ở các vết mổ đã bong hết, lộ ra các lớp thịt mới. Hiện giờ chỉ là cơ thể quá suy nhược, không còn chút sức lực nào. Đỗ Văn Hạo xem một lúc rồi điều chỉnh phương thuốc, sửa lại thành dùng ích khí để dưỡng âm, thanh nhiệt lợi thấp. Hắn nói không quá mấy ngày nữa Chu bộ khoái có thể xuất viện được rồi.
Nghe lời này của Đỗ Văn Hạo, nương tử của Chu bộ khoái cao hứng lệ rơi đầy mặt, vội vội vàng vàng lôi mấy đứa nhỏ hướng Đỗ Văn Hạo dập đầu cảm tạ liên hồi.
Bản thân Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy may mắn vô cùng. Hắn đã cố gắng hết sức, đến giờ một cảm giác đại công cáo thành tràn tới khiến hắn cũng thấy vui lây, xen lẫn chút tự hào.
Đỗ Văn Hạo sau đó cũng qua xem bệnh cho mấy người khác. Những người này bệnh tình nhẹ hơn so với Chu bộ khoái nhiều, đa phần đều đã khỏi hẳn. Hắn cũng chỉ cho thêm mấy liều thuốc củng cố rồi để bọn họ xuất viện.
Ở tại viện mấy ngày nay, đứa nhỏ bị động kinh kia không hề bị tái phát khiến cho vợ chồng nọ vô cùng cao hứng. Liên tục cảm tạ Đỗ Văn Hạo rồi nhận đơn ra dược phô lấy thuốc.
Rời phòng bệnh, Đỗ Văn Hạo đi tới đại sảnh, lúc này cũng đã chật kín người. Trong đó có mấy vị cư sĩ liên tục lẩm nhẩm niệm phật mà y phục đều là y bào trắng toát. Những người này nhìn thấy Đỗ Văn Hạo tiến vào cùng một lượt niệm phật một câu to, đưa ánh mắt sùng kính về phía hắn. Đỗ Văn Hạo đột nhiên có chút không hiểu.
Hắn lại còn nghe thấy tiếng niệm phật ở phía ngoài, liền chạy tới cửa thì thấy phía ngoài đường có rất nhiều cư sĩ ngồi hai bên, trang phục mặc dù có khác nhau nhưng màu sắc đều là trắng. Nhìn thoáng qua, cảm giác như hai bên đường hiện giờ là những đống tuyết trắng cao cao có xen lẫn mấy điểm đen.
Lúc này vị Phó chưởng quỹ mập mạp cũng chính là tục gia đại đệ tử tiến tới, cao giọng: "Các vị sư huynh đệ, tỉ muội, sư phụ chúng ta đã thoát ly nguy hiểm, hiện giờ đã có thể ăn cơm, nói chuyện và tự xuống giường được rồi. Đỗ đại phu tới. Vị này chính là người đã cứu tính mạng của sư phụ, Đỗ đại phu Đỗ Văn Hạo."
Đám cư sĩ thấy vậy nhất thời đứng dậy tiến đến trước cửa Ngũ Vị Đường, đồng thanh niệm phật cảm tạ.
Đỗ Văn Hạo từ khi hành y tới giờ, chưa bao giờ chứng kiến cảnh toàn tràng cảm ơn lớn như vậy. Tay chân hắn trở nên luống cuống, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể cuống quít cúi đầu hoàn lễ.
Phó chưởng quỹ kia lại nói: "Sư phụ đã chuyển nguy thành an. Tại phòng Không Huệ sư thái, Đỗ đại phu cùng với Tiễn đại phu hội chẩn điều trị. Trước mắt chưa có chuyển biến tốt đẹp. Đề nghị mọi người đi tới sân rộng phía tây miếu tập trung thương nghị. Không tụ tập ở đây ảnh hưởng sư phụ và sư thái nghỉ ngơi. Đương nhiên cũng ảnh hưởng tới việc trị liệu của Đỗ đại phu. Sư huynh hiện cũng có chút bệnh, mời lưu lại để Đỗ đại phu xem qua giúp. Những người khác cũng nên đi thôi."
Phó chưởng quỹ này thực có khả năng, hắn phân phó đâu ra đấy, mọi người cũng răm rắp theo đó mà làm. Mấy trăm cư sĩ lần lượt đi qua Đỗ Văn Hạo tạ ơn rồi rời qua thành hoàng miếu.
Cửa Ngũ Vị đường giờ mới có thể hạ xuống được.
Sáng hôm sau, Ngũ Vị Đường có vẻ như sinh ý ngày càng thịnh, người tới xem bệnh ngày một nhiều. Hơn nữa trong đó có không ít người ở rất xa Huyền thành này, nghe tiếng Đỗ Văn Hạo nên lặn lội phong sương tìm đến hắn. Nhiều người chỉ đi ngang qua Huyền thành, bị phong hàn, đau đầu, cảm mạo bình thường cũng chạy qua đây. Những người này đều là tới từ nơi xa, không có chỗ ở nên đều tạm trú trong dược đường.
Ăn xong cơm trưa, chiếc kiệu nhỏ đã đợi Đỗ Văn Hạo ở ngoài cửa. Hắn cũng nhanh chóng lên kiệu đi tới huyện nha.
Trang tri huyện cười ha hả nghênh đón hắn từ phòng khách. Sau vài câu mời trà hàn huyên, Trang tri huyện nói: "Đỗ đại phu quả nhiên y thuật hơn người. Bản huyện cùng với hai vị ái thiếp phòng sự so với trước đã ấm áp hơn nhiều, triển vọng phía trước cực kỳ sáng sủa. Tuy nhiên, cho tới nay, hết lần này tới lần khác cũng chưa qua được cái cửa cuối cùng. Thực khiến cho người ta sốt ruột mà." Đỗ Văn Hạo cũng chỉ cười nhẹ. Hắn biết đây là điểm khó đột phá, cần thời gian, hơn nữa tâm lý của đại phu không sốt ruột như người bệnh. Chỉ là, mặc dù suốt ngày xem xuân cung đồ, mọi chiêu đều đã dùng đến, chẳng biết Trang tri huyện còn muốn chiêu gì nữa đây? Nghĩ vậy hắn miễn cưỡng cười nói: "Đại nhân xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, ta sẽ cố hết sức nhưng nhất định không thể vội vàng được."
"Được, được, bổn huyện sẽ bình tâm."
"Giờ để cho ta xem thêm một chút"
Hai người đi vào phòng ngủ, dưới sự trợ giúp của nha hoàn, Trang tri huyện trút bỏ y phục, nằm dài trên giường. Đỗ Văn Hạo bắt đầu châm cứu trị liệu cho lão.
Trang tri huyện nói: "Bổn huyện nghe nói chủ trì Phủ thành Bạch Vân am Tĩnh Từ bệnh tình nguy hiểm, hôm qua suốt đêm đưa tới Ngũ Vị đường các người cầu y. Chính Đỗ đại phu đã thi triển phẩu phúc liệu thương thần kỹ, hiện đã qua cơn nguy kịch. Chính ngọ hôm nay, hơn một ngàn tín chúng tụ tập trước Ngũ Vị đường các ngươi tụng kinh niệm phật cảm tạ. Đỗ đại phu, danh khí của người cũng ra tới Phủ thành rồi. Thật đáng mừng!"
Đỗ Văn Hạo nghĩ lại chuyện hồi sáng cũng có chút cảm thán, cười cười: "Thực sự mới chỉ là giảm bớt một chút thôi, bằng không bọn họ đã hủy dược phô của ta đi rồi."
"Ha ha. Làm sao có thể hủy đi dược phô được. Bọn hắn nhất định chuẩn bị tặng ngươi một cái bài phường."
Đỗ Văn Hạo lại càng hoảng sợ. Một cây kim châm thiếu chút nữa xuyên nhầm chỗ. Trong ấn tượng của hắn, bài phường đều là dùng để tặng cho trinh khiết liệt nữ, có tặng nam nhân bao giờ đâu. Tưởng rằng mình nghe nhầm, hắn vội hỏi lại: "Tặng cho ta bài phường sao?"
"Đúng vậy, Công đức bài phường. Đây là biểu chương công đức ngươi cứu trị Chủ trì của họ. Tĩnh Từ chủ trì tại Bạch Vân là một người cực kỳ có địa vị, có thể nói là một phật gia tín đồ học xã, gọi là "Y xã". Cái này đã có mười mấy năm rồi, tín đồ tới nay đã hơn vạn người, có ảnh hưởng cực kỳ lớn. Đỗ đại phu, lần này ngươi cứu tính mạng chủ trì của họ, công đức thực sự vô lượng mà. Để biểu dương công đức của ngươi, bọn họ đã xin và bổn huyện cũng đã phê chuẩn thỉnh nguyện của họ. Cũng là vinh quang của huyện ta mà. Bổn huyện cũng đã khẩn cấp trình lên phủ nha thẩm định. Chắc không có vấn đề gì. Tĩnh Từ chủ trì tại phủ thành đức cao vọng trọng, môn sinh tín đồ đông đảo, ngay cả phủ nha Tri phủ đại nhân cũng thường tới Bạch y xã nghe Chủ trì thuyết pháp. Nha môn quan lại khác thì đương nhiên không thiếu. Cho nên bổn huyện phỏng chừng bài phường phê xuống chắc chắn không thành vấn đề."
Đỗ Văn Hạo lúc này mới hiểu sự tình. Kỳ thật, bài phường thời Tống có bốn loại. Chính yếu nhất là công đức bài phường, dùng để kỷ niệm, tụng dương công đức của quan viên hoặc danh nhân. Thứ hai mới là Trinh tiết đạo đức bài phường, biểu chương tiết phụ liệt nữ. Thứ ba là loại bài phường phong tặng thành tựu khoa cử. Loại thứ tư là bài phường cho các danh hiệu không quan trọng. Đối với hai loại đầu tiên, tuyệt đối không được loạn lập, phải có sự đồng ý phê chuẩn của quan phủ mới được. Đối với bài phường trinh tiết liệt nữ quan trọng, thậm chí còn phải báo lên triều đình, Lễ bộ thẩm hạch phê chuẩn mới được.
Giờ đây mình lại sắp được ban tặng công đức bài phường, Đỗ Văn Hạo không khỏi vừa mừng vừa sợ. Hắn nghĩ không ra chính mình ngày nào xuyên việt tới Tống triều, tự nhiên lại có người lập công đức bài phường cho mình. Cũng không biết cái bài phường này hình dáng thế nào. Không biết một ngàn năm sau có còn ở nhà mình nữa hay không. Mà nếu còn, chắc mình phải từng nhìn thấy hoặc nghe thấy rồi. Nhưng trong trí nhớ thì chẳng có cảm giác, ấn tượng gì cả.
Châm cứu cho Trang tri huyện xong, tâm tình của Đỗ Văn Hạo có vẻ thoải mái hơn nhiều. Trong khi ngồi kiệu đi về, đột nhiên thấy kiệu phu dừng lại rồi nghe tiếng cười ồn ào không dứt.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy kỳ quái, vén rèm kiệu lên nhìn ra ngoài. Nhưng đột nhiên hắn nhận ra đang ở trước cửa Miên Xuân viện, phía trước kiệu giờ có mấy cô nương đứng giữa đường cười duyên. Đương nhiên nổi bật nhất vẫn là một người, mà không phải Mị Nhi cô nương thì còn ai vào đây nữa?
Đỗ Văn Hạo cất tiếng: "Làm sao vậy? Các vị cô nương có chuyện gì sao?"
Mị Nhi lắc mông yểu điệu đi tới cười nói: "Lúc trước nhìn thấy kiệu nhỏ đi qua, biết là tiên sinh đi xem bệnh mới ở đây chờ, quả nhiên tiên sinh đã trở về. Tiên sinh xin mời xuống kiệu."
"Làm cái gì?" Đỗ Văn Hạo cảm thấy mặt nóng lên.
"Lần trước Đỗ tiên sinh cho thuốc, sau khi Mụ Mụ của chúng ta uống thấy bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều nên vô cùng vui mừng cố ý sai chúng ta mời bằng được tiên sinh đến viện để tạ ơn. Chỉ là tiên sinh chẩn bệnh bận rộn không thôi, đi mời chắc chắn sẽ không thành công, nên chúng ta mới đợi ở chỗ này. Tiên sinh xin đừng tìm lý do để từ chối. Hì, hì,... ôi, tiên sinh, xin mời xuống kiệu."