Ngày ba mươi tết. Vì ai cũng muốn thức đón giao thừa, lại thấy bệnh tình của Chiêm mẫu đã ổn định nên Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử đều đi ngủ để nửa đêm thức dậy đón giao thừa.
Vào canh ba, chúng nữ thức dậy để chuẩn bị đón giao thừa. Mọi người thấy bệnh của Chiêm mẫu đã ổn định, ai nấy đều rất vui vẻ đi chuẩn bị đón mừng năm mới.
Nửa đêm, cuối cùng thì giao thừa cũng đã tới!
Xa xa truyền tới tiếng chuông chùa Tướng Quốc “đông… đông… đông…”
Giao thừa đến, rất nhiều pháo hoa được bắn lên trời, bầu trời sáng rực, soi rõ các bông tuyết trắng đang rơi xuống. Âm thanh chào đón năm mới đinh tai nhức óc nổi lên khắp nơi.
Bởi vì Phù Vân đường khá lớn nên các hộ vệ khẩn trương phân ra bốn phía. Chúng nữ và Đỗ Văn Hạo tập trung ở phòng Chiêm mẫu để chăm sóc bệnh nhân nên không gian trong trang viện rất yên tĩnh, bên ngoài thì có vẻ như cực kỳ náo nhiệt.
Chiêm mẫu bị tiếng chuông đón giao thừa làm tỉnh dậy. Bà từ từ mở mắt, mấp máy môi định nói gì đó với Bàng Vũ Cầm. Nhưng khí quản của bà đã bị mở ra, không phát ra tiếng được, chỉ phát ra âm thanh khàn khàn, không hiểu là đang nói gì.
Bàng Vũ Cầm cố suy đoán, cuối cùng nàng cũng hiểu Chiêm mẫu muốn nói gì. Nàng vội đứng dậy mở cửa sổ ra để Chiêm mẫu có thể nhìn thấy bầu trời đầy pháo hoa.
Chiêm mẫu rất cao hứng. Bà cảm thấy bụng sôi lên sùng sục, rồi đột nhiên bà đánh hơi liên tục mấy cái nhưng âm thanh của nó đã bị tiếng pháo ầm ầm bên ngoài át đi.
Lúc trước Vũ Cầm đã nói chỉ cần bà đánh hơi là có thể lấy ống thông ở dạ dày ra. Bà thấy rất vui vẻ, muốn nói ra nhưng lại không thể nói thành lời.
Bàng Vũ Cầm nghĩ Chiêm mẫu muốn nói chuyện. Nàng vội cúi đầu hỏi: “Bà muốn nói gì?”
Chiêm mẫu cố sức dùng tay ra hiệu muốn viết. Bàng Vũ Cầm vội chạy đi lấy giấy bút đưa cho Chiêm mẫu. Chiêm mẫu run run viết mấy chữ: “Ta vừa đánh hơi”
Bàng Vũ Cầm vui vẻ nói: “Bà, vừa rồi bà thật sự đánh hơi rồi à?”
Chiêm mẫu gật đầu.
Bàng Vũ Cầm nói: “Tốt quá. Cháu sẽ rút ống thông dạ dày cho bà!” Nàng liền cầm lấy ống Nam qua đằng và từ từ rút ra.
Ống thông dạ dày vừa rút ra Chiêm mẫu thấy rất thoải mái. Lúc này Chiêm mẫu thấy bây giờ là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời. Chiêm mẫu há mồm muốn nói cám ơn. Nhưng khí từ yết hầu thoát ra ngoài không thể phát thành tiếng.
Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm lấy thuốc tẩy trùng bôi lên bàn tay Chiêm mẫu để tẩy trùng, sau đó lấy một cái khăn đã qua tiệt trùng đặt che lỗ mở khí quản, dùng băng gạc đã qua tẩy trùng băng quanh cái khăn lại. Hắn bảo Chiêm mẫu khi muốn nói chuyện thì dùng tay ấn vào miếng băng gạc là có thể nói được.
Chiêm mẫu ấn tay vào miếng gạc, phát ra tiếng nói khàn khàn: “Cám ơn……” Quả nhiên phát ra tiếng nói, Chiêm mẫu vui mừng nói tiếp mấy câu cám ơn.
Nước tiểu của Chiêm mẫu thải ra vẫn bình thường nên Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm rút ống thông tiểu ra, nhưng ống dẫn lưu ở bụng vẫn chưa rút được. Nhưng sau khi rút hai cái ống khó chịu đó ra cũng làm cho Chiêm mẫu cảm thấy thoải mái.
Bàng Vũ Cầm mang đến cho Chiêm mẫu một cái đệm gối để bà dựa vào đó nằm nghiêng, thoải mái xem cảnh bắn pháo hoa bên ngoài.
Dưới bếp đã chuẩn bị xong bữa tiệc mừng năm mới. Vì Chiêm mẫu đã đánh hơi nên có thể ăn một ít, Bàng Vũ Cầm đề nghị mang thức ăn vào trong phòng bệnh để tất cả cùng nhau đón chào năm mới.
Bên ngoài trời, pháo hoa liên tục được bắn lên. Ở thời Tống đương nhiên pháo hoa không đa dạng so với thời hiện đại nhưng lễ đón mừng năm mới náo nhiệt hơn thời hiện đại rất nhiều. Khắp toàn thành đều vang lên tiếng pháo, tiếng cười nói, tiếng hoan hô, cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì không biết liệu Chiêm mẫu có biến chứng gì không nên Đỗ Văn Hạo không dám uống rượu. Chúng nữ hiển nhiên dùng trà thay rượu. Tất cả vui vẻ chúc tụng nhau.
Sau khi ăn cơm xong, Tuyết Phi Nhi vẫn còn tính trẻ con. Nàng thấy bệnh tình của Chiêm mẫu đã ổn định, liền đi lấy pháo hoa đã mua lúc ban ngày đem ra sân đốt chào mừng năm mới.
Sau khi đốt hết pháo hoa, Lâm Thanh Đại bảo Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đi ngủ.
Bàng Vũ Cầm nói nàng không muốn ngủ vào đêm giao thừa. Đỗ Văn Hạo đương nhiên cũng không muốn ngủ một mình nên mọi người lại ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.
Cho tới nửa đêm Đỗ Văn Hạo không trụ được nữa hắn gối đầu lên đùi của Bàng Vũ Cầm ngủ thiếp đi. Lúc này bên ngoài chiêng trống đã nổi vang trời. Đêm giao thừa ngoài phố có hội hoa đăng. Nhưng Đỗ Văn Hạo thực sự rất mệt, âm thanh huyên náo như vậy cũng không làm cho hắn tỉnh dậy.
Tuyết Phi Nhi và Anh Tử thích náo nhiệt, cả hai kéo Lâm Thanh Đại ra ngoài cửa xem hoa đăng. Trong phòng chỉ còn Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm.
Bàng Vũ Cầm âu yếm nhìn phu quân đang ngủ thiếp đi trên đùi mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc yêu thương. Nàng nhớ tới việc hai người thành thân, nãi nãi, phụ mẫu vẫn chưa biết. Nàng cũng không biết giờ phút này bọn họ có mạnh khỏe hay không. Nghĩ tới đó nàng cảm thấy chua xót trong lòng.
Chiêm mẫu nhìn nàng. Bà lấy miếng gạc chặn ngang yết hầu nói với Bàng Vũ Cầm: “Cô nương, đang nhớ nhà à?”
Bàng Vũ Cầm miễn cưỡng cười gật đầu.
“Cháu có thể nói cho bà biết cháu là người ở đâu không?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Xin lỗi bà, cháu không thể nói!”
Chiêm mẫu nói: “Bà thấy cháu cũng là một khuê nữ. Cha cháu cũng làm quan triều đình à?”
Bàng Vũ Cầm do dự một lát rồi gật đầu.
“Ồ, lúc trước bà nghe con trai bà cầu phu quân của cháu cứu bà. Bà chỉ biết phu quân cháu là một ẩn sĩ không muốn gặp người ngoài nên mọi người mới che mặt”.
“Đúng vậy, xin lỗi bà”.
“Không sao. Trên đời phàm là người có bản lãnh dường như đều là người thanh cao. Cháu, phu quân cháu, và mấy cô nương kia rất tốt với bà. Nhất là cháu đối xử với bà còn hơn cháu gái của bà nữa. Lúc trước nhìn tay cháu bà rất cảm động. Bà đã cào tay cháu nát bét như thế mà cháu vẫn không buông, cứ để cho bà cào. Tình cảm này, bà……, bà biết báo đáp thế nào đây?”
Bàng Vũ Cầm cười nói: “Bà không cần khách sáo.”
Chiêm mẫu nghẹn ngào nói: “Đêm nay bà đã nghĩ rằng mạng của bà do các cháu cứu. Bà phải báo đáp các cháu. Con bà là Khảo công ti lang trung, nó trông coi việc sát hạch quan lại. Tướng công của cháu cứu mạng bà, y thuật như thần. Bà nghĩ khi bà trở về bà sẽ bảo nó đề cử tướng công cháu đến Hàn lâm y quan cục hoặc là thái y viện nhậm chức, được không?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công cháu muốn sống ẩn cư, không muốn ra ngoài làm quan. Chúng cháu cám ơn ý tốt của bà!”
“Như vậy…” Chiêm mẫu gật đầu, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cháu tin tưởng bà, nhân lúc không ai ở đây, phu quân cháu đang ngủ, cháu hãy nói chuyện của phụ thân cháu cho bà. Bà sẽ bảo con bà điều cha cháu về làm quan ở kinh thành. Lúc đó phụ tử có thể được đoàn tụ!”
Nghe xong Bàng Vũ Cầm vừa mừng vừa sợ: “Thật ư?”
“Đương nhiên là đúng. Việc cỏn con đó con trai của bà có thể làm được!”
Nhưng Bàng Vũ Cầm lắc đầu nói: “Cám ơn bà, nhưng không được. Chúng cháu không thể cho phụ mẫu và nãi nãi biết chúng cháu đang ở kinh thành!”
Chiêm mẫu ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ các cháu cùng nhau bỏ trốn tới kinh thành thành thân? Đừng sợ, bà sẽ nói với phụ mẫu và nãi nãi cháu, phu quân cháu là người tốt, người như thế không xứng làm chồng thì còn gả cho ai được nữa? Yên tâm đi, có bà làm chủ cho cháu. Cháu không phải sợ gì cả!”
“Cám ơn bà. Không phải chúng cháu trốn đến đây. Phụ mẫu và nãi nãi cháu đã hứa gả cháu cho phu quân. Nhưng bây giờ cháu không thể cho họ biết chúng cháu đang ở kinh thành được. Xin thứ lỗi cho cháu không thể nói nguyên nhân được!”
“Ồ, vậy bà không hỏi lý do nữa. Nhưng cháu yên tâm đi. Cháu cứ nói cho bà biết chuyện của phụ thân cháu. Bà hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, kể cả con của bà. Bà chỉ bảo nó chuyển cha cháu về làm quan ở kinh thành là được. Bà cũng không nói cho nó biết nguyên nhân. Sau này khi phụ mẫu cháu đến kinh thành, bà cũng không nói cho bọn họ biết chuyện của cháu. Bà biết các cháu không muốn người khác quấy rầy mình. Phụ mẫu, nãi nãi cháu ở kinh thành, cuộc sống của họ ra sao cháu đều biết được, cháu có thể lén đến nhìn họ. Sau này các cháu không ẩn cư nữa. Mọi người lại có thể sum họp một nhà, đúng không?”
Bàng Vũ Cầm mừng rỡ, nàng gật đầu nói: “Vậy tốt quá. Cháu rất cám ơn bà. Chuyển phụ thân cháu về kinh thành sẽ tốn rất nhiều tiền. Hết bao nhiêu tiền cháu sẽ đưa cho bà.”
“Nhìn cháu kìa! Phu thê cháu đã cứu cái mạng già của bà. Bao nhiêu tiền cũng không mua được. Bà lại vừa bắt cháu gọi bà là nãi nãi, giờ giúp cháu lại lấy tiền của cháu thì ta có xứng làm người không. Bà nói thật với cháu con bà rất có hiếu với bà. Cháu cứ an tâm, bà sẽ lo chuyện này cho cháu”.
Bàng Vũ Cầm rất cảm kích. Nàng khe khẽ kể về phụ thân mình cho Chiêm mẫu nghe.
Sau cùng nàng nói: “Lúc nãy đốt pháo hoa ở bên ngoài là muội muội kết nghĩa với tướng công của cháu, cũng là hảo tỷ muội của cháu. Muội ấy ẩn cư cùng phu thê cháu. Phụ thân muội ấy ở Đống Đạt huyện có một khách **** gọi là “Hằng Tường khách điếm”, bà có thể tìm cách nào để bọn họ cùng nhau chuyển đến kinh thành không?”
Chiêm mẫu suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái này hơi khó. Khảo công ti lang trung không quản lý việc buôn bán, nhưng bà có thể tìm người quen rồi cho người tìm ông ấy tới kinh thành cùng góp vốn làm ăn. Yên tâm đi, bà nhất định sẽ làm được!”
Một lát sau mấy người Lâm Thanh Đại quay về. Họ vẫn còn cao hứng nên đem tiếp pháo hoa ra sân đốt, tiếng ồn ào làm cho Đỗ Văn Hạo tỉnh dậy. Ngày hôm sau là tết, mọi người vui chơi đến tảng sáng mới quay về phòng ngủ.
Ngày hôm nay là mồng một tết. Đỗ Văn Hạo chỉ chợp mắt một lát rồi tỉnh lại. Hắn nhớ tới tình trạng của Chiêm mẫu, lại không thấy Vũ Cầm ở bên cạnh. Hắn vội đứng dậy đi tới phòng bệnh của Chiêm mẫu. Lúc này Bàng Vũ Cầm đang cho Chiêm mẫu uống nước nhân sâm. Nàng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo liền cười hỏi: “Tướng công, sao chàng ngủ ít vậy?”
“Vì nàng không ngủ bên cạnh ta!”
Bàng Vũ Cầm đỏ mặt. Nàng cúi đầu gắt lên: “Chiêm thái thái đang ở đây này.”
Chiêm mẫu cũng cười, bà dùng miếng băng gạc chặn ngang yết hầu nói: “Không cần để ý đến bà. Ta giống như nãi nãi của hai người thôi. Cứ coi như bà không ở đây là được!”
Đỗ Văn Hạo cũng thấy bối rối. Hắn quay sang hỏi Chiêm mẫu về tình trạng cơ thể, kiểm tra ống dẫn khí, bắt mạch, xem lưỡi. Sau khi nhận thấy tính mạng của Chiêm mẫu không còn bị đe dọa hắn mới yên tâm.
Ngày ba mươi tết. Vì ai cũng muốn thức đón giao thừa, lại thấy bệnh tình của Chiêm mẫu đã ổn định nên Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi và Anh Tử đều đi ngủ để nửa đêm thức dậy đón giao thừa.
Vào canh ba, chúng nữ thức dậy để chuẩn bị đón giao thừa. Mọi người thấy bệnh của Chiêm mẫu đã ổn định, ai nấy đều rất vui vẻ đi chuẩn bị đón mừng năm mới.
Nửa đêm, cuối cùng thì giao thừa cũng đã tới!
Xa xa truyền tới tiếng chuông chùa Tướng Quốc “đông… đông… đông…”
Giao thừa đến, rất nhiều pháo hoa được bắn lên trời, bầu trời sáng rực, soi rõ các bông tuyết trắng đang rơi xuống. Âm thanh chào đón năm mới đinh tai nhức óc nổi lên khắp nơi.
Bởi vì Phù Vân đường khá lớn nên các hộ vệ khẩn trương phân ra bốn phía. Chúng nữ và Đỗ Văn Hạo tập trung ở phòng Chiêm mẫu để chăm sóc bệnh nhân nên không gian trong trang viện rất yên tĩnh, bên ngoài thì có vẻ như cực kỳ náo nhiệt.
Chiêm mẫu bị tiếng chuông đón giao thừa làm tỉnh dậy. Bà từ từ mở mắt, mấp máy môi định nói gì đó với Bàng Vũ Cầm. Nhưng khí quản của bà đã bị mở ra, không phát ra tiếng được, chỉ phát ra âm thanh khàn khàn, không hiểu là đang nói gì.
Bàng Vũ Cầm cố suy đoán, cuối cùng nàng cũng hiểu Chiêm mẫu muốn nói gì. Nàng vội đứng dậy mở cửa sổ ra để Chiêm mẫu có thể nhìn thấy bầu trời đầy pháo hoa.
Chiêm mẫu rất cao hứng. Bà cảm thấy bụng sôi lên sùng sục, rồi đột nhiên bà đánh hơi liên tục mấy cái nhưng âm thanh của nó đã bị tiếng pháo ầm ầm bên ngoài át đi.
Lúc trước Vũ Cầm đã nói chỉ cần bà đánh hơi là có thể lấy ống thông ở dạ dày ra. Bà thấy rất vui vẻ, muốn nói ra nhưng lại không thể nói thành lời.
Bàng Vũ Cầm nghĩ Chiêm mẫu muốn nói chuyện. Nàng vội cúi đầu hỏi: “Bà muốn nói gì?”
Chiêm mẫu cố sức dùng tay ra hiệu muốn viết. Bàng Vũ Cầm vội chạy đi lấy giấy bút đưa cho Chiêm mẫu. Chiêm mẫu run run viết mấy chữ: “Ta vừa đánh hơi”
Bàng Vũ Cầm vui vẻ nói: “Bà, vừa rồi bà thật sự đánh hơi rồi à?”
Chiêm mẫu gật đầu.
Bàng Vũ Cầm nói: “Tốt quá. Cháu sẽ rút ống thông dạ dày cho bà!” Nàng liền cầm lấy ống Nam qua đằng và từ từ rút ra.
Ống thông dạ dày vừa rút ra Chiêm mẫu thấy rất thoải mái. Lúc này Chiêm mẫu thấy bây giờ là cảm giác tuyệt vời nhất trên đời. Chiêm mẫu há mồm muốn nói cám ơn. Nhưng khí từ yết hầu thoát ra ngoài không thể phát thành tiếng.
Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm lấy thuốc tẩy trùng bôi lên bàn tay Chiêm mẫu để tẩy trùng, sau đó lấy một cái khăn đã qua tiệt trùng đặt che lỗ mở khí quản, dùng băng gạc đã qua tẩy trùng băng quanh cái khăn lại. Hắn bảo Chiêm mẫu khi muốn nói chuyện thì dùng tay ấn vào miếng băng gạc là có thể nói được.
Chiêm mẫu ấn tay vào miếng gạc, phát ra tiếng nói khàn khàn: “Cám ơn……” Quả nhiên phát ra tiếng nói, Chiêm mẫu vui mừng nói tiếp mấy câu cám ơn.
Nước tiểu của Chiêm mẫu thải ra vẫn bình thường nên Đỗ Văn Hạo bảo Bàng Vũ Cầm rút ống thông tiểu ra, nhưng ống dẫn lưu ở bụng vẫn chưa rút được. Nhưng sau khi rút hai cái ống khó chịu đó ra cũng làm cho Chiêm mẫu cảm thấy thoải mái.
Bàng Vũ Cầm mang đến cho Chiêm mẫu một cái đệm gối để bà dựa vào đó nằm nghiêng, thoải mái xem cảnh bắn pháo hoa bên ngoài.
Dưới bếp đã chuẩn bị xong bữa tiệc mừng năm mới. Vì Chiêm mẫu đã đánh hơi nên có thể ăn một ít, Bàng Vũ Cầm đề nghị mang thức ăn vào trong phòng bệnh để tất cả cùng nhau đón chào năm mới.
Bên ngoài trời, pháo hoa liên tục được bắn lên. Ở thời Tống đương nhiên pháo hoa không đa dạng so với thời hiện đại nhưng lễ đón mừng năm mới náo nhiệt hơn thời hiện đại rất nhiều. Khắp toàn thành đều vang lên tiếng pháo, tiếng cười nói, tiếng hoan hô, cực kỳ náo nhiệt.
Bởi vì không biết liệu Chiêm mẫu có biến chứng gì không nên Đỗ Văn Hạo không dám uống rượu. Chúng nữ hiển nhiên dùng trà thay rượu. Tất cả vui vẻ chúc tụng nhau.
Sau khi ăn cơm xong, Tuyết Phi Nhi vẫn còn tính trẻ con. Nàng thấy bệnh tình của Chiêm mẫu đã ổn định, liền đi lấy pháo hoa đã mua lúc ban ngày đem ra sân đốt chào mừng năm mới.
Sau khi đốt hết pháo hoa, Lâm Thanh Đại bảo Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đi ngủ.
Bàng Vũ Cầm nói nàng không muốn ngủ vào đêm giao thừa. Đỗ Văn Hạo đương nhiên cũng không muốn ngủ một mình nên mọi người lại ngồi nói chuyện phiếm cùng nhau.
Cho tới nửa đêm Đỗ Văn Hạo không trụ được nữa hắn gối đầu lên đùi của Bàng Vũ Cầm ngủ thiếp đi. Lúc này bên ngoài chiêng trống đã nổi vang trời. Đêm giao thừa ngoài phố có hội hoa đăng. Nhưng Đỗ Văn Hạo thực sự rất mệt, âm thanh huyên náo như vậy cũng không làm cho hắn tỉnh dậy.
Tuyết Phi Nhi và Anh Tử thích náo nhiệt, cả hai kéo Lâm Thanh Đại ra ngoài cửa xem hoa đăng. Trong phòng chỉ còn Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm.
Bàng Vũ Cầm âu yếm nhìn phu quân đang ngủ thiếp đi trên đùi mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc yêu thương. Nàng nhớ tới việc hai người thành thân, nãi nãi, phụ mẫu vẫn chưa biết. Nàng cũng không biết giờ phút này bọn họ có mạnh khỏe hay không. Nghĩ tới đó nàng cảm thấy chua xót trong lòng.
Chiêm mẫu nhìn nàng. Bà lấy miếng gạc chặn ngang yết hầu nói với Bàng Vũ Cầm: “Cô nương, đang nhớ nhà à?”
Bàng Vũ Cầm miễn cưỡng cười gật đầu.
“Cháu có thể nói cho bà biết cháu là người ở đâu không?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Xin lỗi bà, cháu không thể nói!”
Chiêm mẫu nói: “Bà thấy cháu cũng là một khuê nữ. Cha cháu cũng làm quan triều đình à?”
Bàng Vũ Cầm do dự một lát rồi gật đầu.
“Ồ, lúc trước bà nghe con trai bà cầu phu quân của cháu cứu bà. Bà chỉ biết phu quân cháu là một ẩn sĩ không muốn gặp người ngoài nên mọi người mới che mặt”.
“Đúng vậy, xin lỗi bà”.
“Không sao. Trên đời phàm là người có bản lãnh dường như đều là người thanh cao. Cháu, phu quân cháu, và mấy cô nương kia rất tốt với bà. Nhất là cháu đối xử với bà còn hơn cháu gái của bà nữa. Lúc trước nhìn tay cháu bà rất cảm động. Bà đã cào tay cháu nát bét như thế mà cháu vẫn không buông, cứ để cho bà cào. Tình cảm này, bà……, bà biết báo đáp thế nào đây?”
Bàng Vũ Cầm cười nói: “Bà không cần khách sáo.”
Chiêm mẫu nghẹn ngào nói: “Đêm nay bà đã nghĩ rằng mạng của bà do các cháu cứu. Bà phải báo đáp các cháu. Con bà là Khảo công ti lang trung, nó trông coi việc sát hạch quan lại. Tướng công của cháu cứu mạng bà, y thuật như thần. Bà nghĩ khi bà trở về bà sẽ bảo nó đề cử tướng công cháu đến Hàn lâm y quan cục hoặc là thái y viện nhậm chức, được không?”
Bàng Vũ Cầm nói: “Tướng công cháu muốn sống ẩn cư, không muốn ra ngoài làm quan. Chúng cháu cám ơn ý tốt của bà!”
“Như vậy…” Chiêm mẫu gật đầu, bà suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu cháu tin tưởng bà, nhân lúc không ai ở đây, phu quân cháu đang ngủ, cháu hãy nói chuyện của phụ thân cháu cho bà. Bà sẽ bảo con bà điều cha cháu về làm quan ở kinh thành. Lúc đó phụ tử có thể được đoàn tụ!”
Nghe xong Bàng Vũ Cầm vừa mừng vừa sợ: “Thật ư?”
“Đương nhiên là đúng. Việc cỏn con đó con trai của bà có thể làm được!”
Nhưng Bàng Vũ Cầm lắc đầu nói: “Cám ơn bà, nhưng không được. Chúng cháu không thể cho phụ mẫu và nãi nãi biết chúng cháu đang ở kinh thành!”
Chiêm mẫu ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ các cháu cùng nhau bỏ trốn tới kinh thành thành thân? Đừng sợ, bà sẽ nói với phụ mẫu và nãi nãi cháu, phu quân cháu là người tốt, người như thế không xứng làm chồng thì còn gả cho ai được nữa? Yên tâm đi, có bà làm chủ cho cháu. Cháu không phải sợ gì cả!”
“Cám ơn bà. Không phải chúng cháu trốn đến đây. Phụ mẫu và nãi nãi cháu đã hứa gả cháu cho phu quân. Nhưng bây giờ cháu không thể cho họ biết chúng cháu đang ở kinh thành được. Xin thứ lỗi cho cháu không thể nói nguyên nhân được!”
“Ồ, vậy bà không hỏi lý do nữa. Nhưng cháu yên tâm đi. Cháu cứ nói cho bà biết chuyện của phụ thân cháu. Bà hứa sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, kể cả con của bà. Bà chỉ bảo nó chuyển cha cháu về làm quan ở kinh thành là được. Bà cũng không nói cho nó biết nguyên nhân. Sau này khi phụ mẫu cháu đến kinh thành, bà cũng không nói cho bọn họ biết chuyện của cháu. Bà biết các cháu không muốn người khác quấy rầy mình. Phụ mẫu, nãi nãi cháu ở kinh thành, cuộc sống của họ ra sao cháu đều biết được, cháu có thể lén đến nhìn họ. Sau này các cháu không ẩn cư nữa. Mọi người lại có thể sum họp một nhà, đúng không?”
Bàng Vũ Cầm mừng rỡ, nàng gật đầu nói: “Vậy tốt quá. Cháu rất cám ơn bà. Chuyển phụ thân cháu về kinh thành sẽ tốn rất nhiều tiền. Hết bao nhiêu tiền cháu sẽ đưa cho bà.”
“Nhìn cháu kìa! Phu thê cháu đã cứu cái mạng già của bà. Bao nhiêu tiền cũng không mua được. Bà lại vừa bắt cháu gọi bà là nãi nãi, giờ giúp cháu lại lấy tiền của cháu thì ta có xứng làm người không. Bà nói thật với cháu con bà rất có hiếu với bà. Cháu cứ an tâm, bà sẽ lo chuyện này cho cháu”.
Bàng Vũ Cầm rất cảm kích. Nàng khe khẽ kể về phụ thân mình cho Chiêm mẫu nghe.
Sau cùng nàng nói: “Lúc nãy đốt pháo hoa ở bên ngoài là muội muội kết nghĩa với tướng công của cháu, cũng là hảo tỷ muội của cháu. Muội ấy ẩn cư cùng phu thê cháu. Phụ thân muội ấy ở Đống Đạt huyện có một khách gọi là “Hằng Tường khách điếm”, bà có thể tìm cách nào để bọn họ cùng nhau chuyển đến kinh thành không?”
Chiêm mẫu suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái này hơi khó. Khảo công ti lang trung không quản lý việc buôn bán, nhưng bà có thể tìm người quen rồi cho người tìm ông ấy tới kinh thành cùng góp vốn làm ăn. Yên tâm đi, bà nhất định sẽ làm được!”
Một lát sau mấy người Lâm Thanh Đại quay về. Họ vẫn còn cao hứng nên đem tiếp pháo hoa ra sân đốt, tiếng ồn ào làm cho Đỗ Văn Hạo tỉnh dậy. Ngày hôm sau là tết, mọi người vui chơi đến tảng sáng mới quay về phòng ngủ.
Ngày hôm nay là mồng một tết. Đỗ Văn Hạo chỉ chợp mắt một lát rồi tỉnh lại. Hắn nhớ tới tình trạng của Chiêm mẫu, lại không thấy Vũ Cầm ở bên cạnh. Hắn vội đứng dậy đi tới phòng bệnh của Chiêm mẫu. Lúc này Bàng Vũ Cầm đang cho Chiêm mẫu uống nước nhân sâm. Nàng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo liền cười hỏi: “Tướng công, sao chàng ngủ ít vậy?”
“Vì nàng không ngủ bên cạnh ta!”
Bàng Vũ Cầm đỏ mặt. Nàng cúi đầu gắt lên: “Chiêm thái thái đang ở đây này.”
Chiêm mẫu cũng cười, bà dùng miếng băng gạc chặn ngang yết hầu nói: “Không cần để ý đến bà. Ta giống như nãi nãi của hai người thôi. Cứ coi như bà không ở đây là được!”
Đỗ Văn Hạo cũng thấy bối rối. Hắn quay sang hỏi Chiêm mẫu về tình trạng cơ thể, kiểm tra ống dẫn khí, bắt mạch, xem lưỡi. Sau khi nhận thấy tính mạng của Chiêm mẫu không còn bị đe dọa hắn mới yên tâm.