Bàng Cảnh Huy nghe Đỗ Văn Hạo giảng giải xong, liên tục gật đầu, gõ kinh đường mộc: "Hai bên nghe phán đây. Bị cáo Hoàng Tổ Vĩ, y thuật không tinh, tự ý dùng thuốc chống nôn, dẫn tới việc hài tử trúng độc mà chết, chính là tội lang băm ngộ thương tới tính mạng của người khác, niệm tình ngươi có lòng tốt muốn giúp người, yêu cầu bồi thường cho khổ chủ sáu lượng tiền mai táng! Trong vòng một năm không cho phép hành y, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!"
Hoàng Tổ Vĩ ngồi trên đất, vô lực gật đầu. Hoàng lão hán ở ngoài công đường nghe thấy chỉ phạt đền tiền chôn cất, không khỏi thở phào một hơi.
Bàng Cảnh Huy lại nói: "Lão linh y, ngươi biết Qua đế tán chỉ có thể thôi thổ chứ không thể trị được bệnh điên, vì để kiếm tiền, cố ý dùng độc dược này để trị bệnh, cuối cùng dẫn tới hài tử tử vong, đó là thấy lợi quên nghĩa, phán ngươi bồi thường cho khổ chủ mười lượng tiền mai táng! Năm năm không cho phép hành y, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm! Nếu dám làm trái, phạt nặng không tha!"
Lão linh y thấy án phạt này cũng tính là nhẹ, không giải thích chỉ dập đầu đáp ứng.
Bàng Cảnh Huy lại nói với Tôn Nhân: "Nguyên cáo, ngươi không hiểu y lý, lại ra chủ ý lung tung, dẫn tới dùng sai thuốc khiến hài tử tử vong, một nửa trách nhiệm này do ngươi tự gánh! Bãi đường!"
Lão linh y giao tiền phạt, chầm chậm bước ra khỏi công đường, thấy Đỗ Văn Hạo đứng đó chưa rời đi, cúi đầu bước qua người hắn, Đỗ Văn Hạo gọi lão lại: "Lão tiên sinh xin dừng bước!"
Lão linh y đứng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh còn có gì muốn chỉ giáo?"
"Ngươi có nhớ mấy ngày trước từng trị liệu chứng mạch tý cho một cô nương không?”
Lão linh y hơi sững người, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Không sai, thì sao?"
"Lúc đó ngươi đánh tiếng đe dọa, nói vô mạch chết chắc, trừ phi dùng bí phương tổ truyền của ngươi. Hơn nữa còn nói trong thiên hạ chỉ có ngươi trị được. Do đó lừa được chiếc vòng tay của cô nương đó, đúng không?"
"Đúng là có chuyện đó, có điều không phải là lão hủ lừa cô ta, mà là cô ta tự nguyện dùng vòng tay để trả tiền thuốc. Hơn nữa, chứng vô mạch này đích xác chỉ có lão hủ mới có thể trị. Cứu được mạng của tô ta mà chỉ lấy một chiếc vòng tay, không tính là đắt, phải không?"
Đỗ Văn Hạo cười lạnh: "Chỉ là Đương quy tứ thang và Ô đa thang mà ngươi không ngờ lại đòi cái cả vòng tay trị giá năm mươi lượng bạc của người ta. Không cảm thấy đó là ác tâm ư? Hơn nữa, ngươi dùng thuốc không đến nơi đến chốn, chỉ có thể cải thiện một chút chứng trạng của mạch tý, nhưng không thể trị tận gốc, ta hiện tại mới biết, ngươi không phải là y thuật không tinh mà là cố ý dùng cách này để lừa tiền của người khác!"
"Nói tới giá tiền, Đỗ tiên sinh, nghe nói ngươi bán một phương thuốc với giá mười vạn lượng, so với ngươi, năm mươi lượng của ta chỉ là cửu ngưu nhất mao mà thôi, Đỗ tiên sinh nói vậy trước mặt ta, không phải là tự vả vào mặt mình sao? Nói tới phương thuốc, Đỗ tiên sinh bằng vào gì mà nói phương thuốc đó của lão tử không thể trị tận gốc chứng mạch tý? Hắc hắc?"
"Phương thuốc mà ta bán với giá mười vạn lượng bạc đó có thể đồng thời cứu được mười vạn tính mệnh, cho nên mới bán mười vạn lạng bạc, phương thuốc của ngươi thì sao? Còn ta có biết trị mạch ý hay không, không giấu ngươi, cô nương đó chính là muội tử của ta, ta đã xem qua dụng phương của ngươi, và đã điều chỉnh lại phương thuốc sống giở chết giở đó rồi. Muội tử của ta sau khi uống vào, cơ bản đã bình phục, chỉ cần tiếp tục dùng thuốc để củng cố hiệu quả trị liệu và điều dưỡng thân thể là có thể thuyên giảm."
Lão linh y cười lạnh: "Đỗ tiên sinh nói những điều này với lão hủ làm gì, là muốn khoe khoang y thuật sao? Nếu như vậy thì không cần đâu, vừa rồi thôi quan đại nhân đã hạ lệnh cấm lão hủ hành y trong năm năm. Lão hủ đã lớn tuổi rồi, qua năm năm, chỉ sợ dù có lòng thì cũng không có sức, cũng coi như là cả đời này không thể hành y nữa rồi."
Đỗ Văn Hạo cười: "Ta có cần phải khoe khoang y thuật với ngươi không?"
"Vậy ngươi nói ra những điều này làm gì?"
"Ta nói chuyện này với ngươi, chỉ là muốn để ngươi biết, muội tử của ta bởi vì bị ngươi đánh tiếng đe dọa, nói rằng vô mạch tất chết, tâm hôi ý lạnh suýt chút nữa thì xuất gia! Mà hiện tại nhi tử của Tôn Nhân cũng bị phương thuốc sống dở chết dở của ngươi hại chết! Ngươi đã hành y, vậy lòng nhân ái của người hành y chắc ngươi cũng biết. Những lời này lão gia ở công đường không nói, cho nên ta mới nói cho ngươi hay. Bất kể ngươi sau này có tiếp tục chữa bệnh cho người ta hay không, hi vọng ngươi có thể chân tâm mà nghĩ cho bệnh nhân, chứ đừng chỉ lo nghĩ đến việc lừa tiền. Lão tiên sinh, ngươi cũng lớn tuổi rồi, đối với tiền tài cũng nên nhìn thoáng đi một chút, ngươi quay đầu lại nhìn thi thể của hài tử đó đi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Cho dù hông ngươi dắt bạc triệu, sau khi chết cũng chẳng mang theo được một văn! Cho dù ngươi ruộng đồng ngàn khoanh, chỗ táng thân chẳng qua cũng chỉ là một gò đất mà thôi!"
Nói xong, Đỗ Văn Hạo phất tay áo leo lên lưng lừa, tiếng chuông kêu leng keng, vung roi mà đi.
Mấy câu này giống như một đòn cảnh tỉnh, lão linh y quay đầu nhìn Tôn Nhân đang ôm thi thể của ấu nhi khóc lóc thảm thiết trên nguyệt đài, ngây ngốc tại đương trường giống như mất hồn lạc phách.
_______________________________________
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo dắt Bàng Vũ Cầm tới phục chẩn cho Vi tiểu thư.
Do bụng vẫn tiếp tục đau, Vi tiêu thư cả đêm không ngủ, hốc mắt sâu hoắm, mắt thì lồi to, chỉ là hai mắt vô thần, mục quang ngốc trệ, bị cắm tị quản nên chỉ rên rỉ một cách hữu khí vô lực, và cũng không còn khí lực để mắng người ta là lang băm nữa.
Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn sát, phát hiện cô ta sốt cao không giảm, thiệt chất đỏ thẫm, bựa lưỡi vàng và mạch đập yếu, bụng trướng, thỉnh thoảng lại nôn mửa, môi khô nứt nẻ, tinh thần đã ủ rũ đến cực điểm, vẫn tiếp tục có triệu chứng nhiệt quyết (sốt cao và mê man).
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, nói với quý phụ: "Sử dụng phương pháp bảo thủ hai ngày rồi, bệnh của tiểu thư trước sau vẫn không có chuyển biến tốt, e rằng nên sớm làm phẫu thuật là tốt nhất, để tránh kéo dài bệnh tình."
Quý phụ rơi lệ, nhìn Vi tiểu thư.
Vi tiểu thư nói với giọng yếu nhược: "Không... ta chết cũng không mổ bụng đâu...!"
Đỗ Văn Hạo có chút tức giận: "Đêm qua đau cả một đêm rồi, ngươi còn cảm thấy chưa đủ ư? Còn muốn tiếp tục chịu đau nữa à? Phẫu thuật sớm chút nào thì tốt chút đó, cái này gọi là đau dài không bằng đau ngắn, có hiểu không hả? Hơn nữa, khi phẫu thuật ta sẽ cho ngươi uống thuốc mê, ngươi uống xong thì chẳng biết gì cả, đợi khi tỉnh lại thì ta đã phẫu thuật xong rồi. Sau sáu bảy ngày là cơ bản sẽ hồi phục, không hơn là ngươi cứ nằm sống dở chết dở thế này à?"
Đôi mắt đờ đẫn của Vi tiểu thư tuôn ra lệ hoa, sụt sùi nói: "Ta không..., không mổ bụng đâu..., nếu mổ bụng, thì thà chết còn hơn... hu hu hu!"
Quý phụ vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ta, an ủi nàng ta đừng khóc, rồi đáp ứng sẽ không để đại phu làm phẫu thuật, lại van cầu Đỗ Văn Hạo dùng biện pháp khác để trị bệnh cho Vi tiểu thư.
Đỗ Văn Hạo tức giận, nhưng chẳng có cách nào khác, đành nói: "Được, đằng nào thì cũng chưa chết ngay được đâu. Không làm thì không làm. Ta đi đây!"
"Đợi đã!" Vi tiểu thư vừa khóc vừa nói.
"Sao?"
"Ngươi..., cầu ngươi, châm cứu giảm đau cho ta đi, được không? Bụng ta đau lắm..."
"Hả, hôm qua chẳng phải ngươi đã nói là một chút hiệu quả cũng không có sao? Không phải nói ta là lang băm, nói danh tiếng của ta chỉ là được thổi phồng lên thôi sao? Sao giờ lại muốn ta châm cứu?"
"Hôm qua châm cứu xong thì vẫn đau..., hu hu, có điều, so với không châm cứu thì vẫn tốt hơn.., ngươi giúp ta châm cứu đi mà..."
Bộ dạng ủy khuất của Vi tiểu thư Đỗ Văn Hạo chịu không nổi, chỉ đành đầu hàng nói: "Sợ ngươi rồi đó! Được, châm cứu thì châm cứu!"
Hắn lấy kim châm ra, châm vào Trung quản, Lương môn, Thiên xu, Nội quan, Khúc trì, Hợp cốc, Thượng quản. Sau khi châm xong, Vi tiểu thư quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhỏ giọng nói đa tạ.
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, muốn làm phẫu thuật thì sai người nói với ta. Làm phẫu thuật sớm thì tốt hơn."
Vi tiểu thư khịt mũi nói: "Không..., đừng hòng! Ta chết cũng sẽ không bằng lòng mổ bụng đâu!"
"Tùy ngươi!" Đỗ Văn Hạo tức giận cất châm đi, "Ta cho ngươi dùng thuốc, nếu ngày mai vẫn không có chuyển biến tốt, đề nghị nên lập tức làm phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng, các người tự mình suy nghĩ kỹ đi!"
Nói xong câu này, Đỗ Văn Hạo không để ý đến quý phụ bị dọa cho hồn phi phách tán, ôm nữ nhi vào lòng rồi hai người cùng nhau khóc thút thít, xách hòm xuất chẩn ra khỏi cửa.
Bàng Vũ Cầm muốn an ủi hai người họ, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành đi theo phu quân tới tiền đường.
Lúc này, Ngô Thông và Ngốc Béo đang thu dọn dược phô, thấy bọn họ tới, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, ngồi lên ghế, suy nghĩ nên dùng thuốc như thế nào.
Bàng Vũ Cầm thấy nghiên mực trên bàn đã khô, liền đổ vào một chút nước trong, dùng hai ngón tay nhón lấy mực Tùng yên, vén tay áo lên rồi bắt đầu mài mực, hỏi: "Phu quân, bệnh của nàng ta phải dùng thuốc như thế nào? Hay là dùng Đại sài hồ thang gia giảm nhé?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Hôm nay cô ta sốt cao và đau bụng nặng hơn hôm trước, trong phương thuốc lần này cho thêm Bản lam căn, Hoàng bách, Bồ công anh và Ngân hoa đi. Bụng cô ta đau..., thêm Duyên hồ tác, Quảng mộc hương. Nếu phương thuốc này vẫn không có hiệu quả, ta cũng đành thúc thủ vô sách, phải chuyển sang phẫu thuật trị liệu."
Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: "Thực sự là chỉ đành vậy thôi, kỳ thật, nếu khuyên bảo cô ta thì cô ta chắc cũng sẽ hiểu, giữa cái đẹp và tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn."
Đỗ Văn Hạo ngây người: "Đẹp? Cái gì đẹp?"
"Bụng đẹp đó! Vi tiểu thư là lo lắng sau khi mổ bụng, trên bụng sẽ có một vết sẹo rất khó coi, cho nên thà chết chứ không muốn mổ bụng liệu thương."
"Xỉu!" Đỗ Văn Hạo nhịn không được mà nói ra một câu hiện đại, "Sao nàng biết?"
"Hôm qua lúc cô ta lăn lộn vì đau, thiếp phát hiện thân thể của cô ta rất mềm mại, có thể uốn lượn những tư thế mà người bình thường không làm được, khẳng định là từ nhỏ đã luyện vũ đạo. Tối qua thiếp nói chuyện cùng mẹ của cô ta, sau khi hỏi thì quả nhiên là vậy, nghe nói Thái hoàng thái hậu vô cùng yêu mến cô ta, thường bảo cô ta vào cung biểu diễn múa. Có ý muốn nhận cô ta làm Lục hoàng tử phi."
"Thì ra là như vậy, cô ta sợ trên bụng có thêm một vết sẹo, không làm được hoàng tử phi."
Đỗ Văn Hạo không biết nhiều về lịch sử của Tống triều, đặc biệt là sự tình trong cung. Đương kim hoàng đế Tống Thần Tông tổng cộng sinh được mười bốn nhi tử, nhưng từ trưởng tử tới ngũ tử đều toàn bộ chết yểu, thất tử, bát tử và thập tử cũng chết yểu, Lục hoàng tử này may mắn được làm trưởng giả trong cung, nhưng người được Tống Thần Tông yêu thích nhất lại là Cửu hoàng tử, cũng là vị hoàng tử mà Tiền Bất Thu đã trị khỏi bệnh. Sau sáu năm, Tống Thần Tông bệnh nguy, vốn muốn Cửu hoàng tử kế vị, đáng tiếc là Cửu hoàng tử có tật ở mắt, theo quy củ thì không thể kế vị, thế là Lục hoàng tử được lên làm hoàng thượng, cũng là Tống Triết Tông sau này.
Vi tiểu thư một lòng muốn làm Lục hoàng tử phi, đúng là có con mắt nhìn xa, bởi vì Lục Hoàng tử là người lớn nhất trong các hoàng tử còn sống sót, có hi vọng được kế thừa hoàng vị nhất, nếu thành công, cô ta tương lai chính là hoàng hậu. Cho nên, Vi tiểu thư này thà chết cũng không bằng lòng mổ bụng liệu thương.
Đỗ Văn Hạo viết xong phương thuốc, đưa ra quầy thuốc lấy thuốc.
Bàng Cảnh Huy nghe Đỗ Văn Hạo giảng giải xong, liên tục gật đầu, gõ kinh đường mộc: "Hai bên nghe phán đây. Bị cáo Hoàng Tổ Vĩ, y thuật không tinh, tự ý dùng thuốc chống nôn, dẫn tới việc hài tử trúng độc mà chết, chính là tội lang băm ngộ thương tới tính mạng của người khác, niệm tình ngươi có lòng tốt muốn giúp người, yêu cầu bồi thường cho khổ chủ sáu lượng tiền mai táng! Trong vòng một năm không cho phép hành y, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!"
Hoàng Tổ Vĩ ngồi trên đất, vô lực gật đầu. Hoàng lão hán ở ngoài công đường nghe thấy chỉ phạt đền tiền chôn cất, không khỏi thở phào một hơi.
Bàng Cảnh Huy lại nói: "Lão linh y, ngươi biết Qua đế tán chỉ có thể thôi thổ chứ không thể trị được bệnh điên, vì để kiếm tiền, cố ý dùng độc dược này để trị bệnh, cuối cùng dẫn tới hài tử tử vong, đó là thấy lợi quên nghĩa, phán ngươi bồi thường cho khổ chủ mười lượng tiền mai táng! Năm năm không cho phép hành y, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm! Nếu dám làm trái, phạt nặng không tha!"
Lão linh y thấy án phạt này cũng tính là nhẹ, không giải thích chỉ dập đầu đáp ứng.
Bàng Cảnh Huy lại nói với Tôn Nhân: "Nguyên cáo, ngươi không hiểu y lý, lại ra chủ ý lung tung, dẫn tới dùng sai thuốc khiến hài tử tử vong, một nửa trách nhiệm này do ngươi tự gánh! Bãi đường!"
Lão linh y giao tiền phạt, chầm chậm bước ra khỏi công đường, thấy Đỗ Văn Hạo đứng đó chưa rời đi, cúi đầu bước qua người hắn, Đỗ Văn Hạo gọi lão lại: "Lão tiên sinh xin dừng bước!"
Lão linh y đứng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh còn có gì muốn chỉ giáo?"
"Ngươi có nhớ mấy ngày trước từng trị liệu chứng mạch tý cho một cô nương không?”
Lão linh y hơi sững người, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Không sai, thì sao?"
"Lúc đó ngươi đánh tiếng đe dọa, nói vô mạch chết chắc, trừ phi dùng bí phương tổ truyền của ngươi. Hơn nữa còn nói trong thiên hạ chỉ có ngươi trị được. Do đó lừa được chiếc vòng tay của cô nương đó, đúng không?"
"Đúng là có chuyện đó, có điều không phải là lão hủ lừa cô ta, mà là cô ta tự nguyện dùng vòng tay để trả tiền thuốc. Hơn nữa, chứng vô mạch này đích xác chỉ có lão hủ mới có thể trị. Cứu được mạng của tô ta mà chỉ lấy một chiếc vòng tay, không tính là đắt, phải không?"
Đỗ Văn Hạo cười lạnh: "Chỉ là Đương quy tứ thang và Ô đa thang mà ngươi không ngờ lại đòi cái cả vòng tay trị giá năm mươi lượng bạc của người ta. Không cảm thấy đó là ác tâm ư? Hơn nữa, ngươi dùng thuốc không đến nơi đến chốn, chỉ có thể cải thiện một chút chứng trạng của mạch tý, nhưng không thể trị tận gốc, ta hiện tại mới biết, ngươi không phải là y thuật không tinh mà là cố ý dùng cách này để lừa tiền của người khác!"
"Nói tới giá tiền, Đỗ tiên sinh, nghe nói ngươi bán một phương thuốc với giá mười vạn lượng, so với ngươi, năm mươi lượng của ta chỉ là cửu ngưu nhất mao mà thôi, Đỗ tiên sinh nói vậy trước mặt ta, không phải là tự vả vào mặt mình sao? Nói tới phương thuốc, Đỗ tiên sinh bằng vào gì mà nói phương thuốc đó của lão tử không thể trị tận gốc chứng mạch tý? Hắc hắc?"
"Phương thuốc mà ta bán với giá mười vạn lượng bạc đó có thể đồng thời cứu được mười vạn tính mệnh, cho nên mới bán mười vạn lạng bạc, phương thuốc của ngươi thì sao? Còn ta có biết trị mạch ý hay không, không giấu ngươi, cô nương đó chính là muội tử của ta, ta đã xem qua dụng phương của ngươi, và đã điều chỉnh lại phương thuốc sống giở chết giở đó rồi. Muội tử của ta sau khi uống vào, cơ bản đã bình phục, chỉ cần tiếp tục dùng thuốc để củng cố hiệu quả trị liệu và điều dưỡng thân thể là có thể thuyên giảm."
Lão linh y cười lạnh: "Đỗ tiên sinh nói những điều này với lão hủ làm gì, là muốn khoe khoang y thuật sao? Nếu như vậy thì không cần đâu, vừa rồi thôi quan đại nhân đã hạ lệnh cấm lão hủ hành y trong năm năm. Lão hủ đã lớn tuổi rồi, qua năm năm, chỉ sợ dù có lòng thì cũng không có sức, cũng coi như là cả đời này không thể hành y nữa rồi."
Đỗ Văn Hạo cười: "Ta có cần phải khoe khoang y thuật với ngươi không?"
"Vậy ngươi nói ra những điều này làm gì?"
"Ta nói chuyện này với ngươi, chỉ là muốn để ngươi biết, muội tử của ta bởi vì bị ngươi đánh tiếng đe dọa, nói rằng vô mạch tất chết, tâm hôi ý lạnh suýt chút nữa thì xuất gia! Mà hiện tại nhi tử của Tôn Nhân cũng bị phương thuốc sống dở chết dở của ngươi hại chết! Ngươi đã hành y, vậy lòng nhân ái của người hành y chắc ngươi cũng biết. Những lời này lão gia ở công đường không nói, cho nên ta mới nói cho ngươi hay. Bất kể ngươi sau này có tiếp tục chữa bệnh cho người ta hay không, hi vọng ngươi có thể chân tâm mà nghĩ cho bệnh nhân, chứ đừng chỉ lo nghĩ đến việc lừa tiền. Lão tiên sinh, ngươi cũng lớn tuổi rồi, đối với tiền tài cũng nên nhìn thoáng đi một chút, ngươi quay đầu lại nhìn thi thể của hài tử đó đi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Cho dù hông ngươi dắt bạc triệu, sau khi chết cũng chẳng mang theo được một văn! Cho dù ngươi ruộng đồng ngàn khoanh, chỗ táng thân chẳng qua cũng chỉ là một gò đất mà thôi!"
Nói xong, Đỗ Văn Hạo phất tay áo leo lên lưng lừa, tiếng chuông kêu leng keng, vung roi mà đi.
Mấy câu này giống như một đòn cảnh tỉnh, lão linh y quay đầu nhìn Tôn Nhân đang ôm thi thể của ấu nhi khóc lóc thảm thiết trên nguyệt đài, ngây ngốc tại đương trường giống như mất hồn lạc phách.
_______________________________________
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo dắt Bàng Vũ Cầm tới phục chẩn cho Vi tiểu thư.
Do bụng vẫn tiếp tục đau, Vi tiêu thư cả đêm không ngủ, hốc mắt sâu hoắm, mắt thì lồi to, chỉ là hai mắt vô thần, mục quang ngốc trệ, bị cắm tị quản nên chỉ rên rỉ một cách hữu khí vô lực, và cũng không còn khí lực để mắng người ta là lang băm nữa.
Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn sát, phát hiện cô ta sốt cao không giảm, thiệt chất đỏ thẫm, bựa lưỡi vàng và mạch đập yếu, bụng trướng, thỉnh thoảng lại nôn mửa, môi khô nứt nẻ, tinh thần đã ủ rũ đến cực điểm, vẫn tiếp tục có triệu chứng nhiệt quyết (sốt cao và mê man).
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, nói với quý phụ: "Sử dụng phương pháp bảo thủ hai ngày rồi, bệnh của tiểu thư trước sau vẫn không có chuyển biến tốt, e rằng nên sớm làm phẫu thuật là tốt nhất, để tránh kéo dài bệnh tình."
Quý phụ rơi lệ, nhìn Vi tiểu thư.
Vi tiểu thư nói với giọng yếu nhược: "Không... ta chết cũng không mổ bụng đâu...!"
Đỗ Văn Hạo có chút tức giận: "Đêm qua đau cả một đêm rồi, ngươi còn cảm thấy chưa đủ ư? Còn muốn tiếp tục chịu đau nữa à? Phẫu thuật sớm chút nào thì tốt chút đó, cái này gọi là đau dài không bằng đau ngắn, có hiểu không hả? Hơn nữa, khi phẫu thuật ta sẽ cho ngươi uống thuốc mê, ngươi uống xong thì chẳng biết gì cả, đợi khi tỉnh lại thì ta đã phẫu thuật xong rồi. Sau sáu bảy ngày là cơ bản sẽ hồi phục, không hơn là ngươi cứ nằm sống dở chết dở thế này à?"
Đôi mắt đờ đẫn của Vi tiểu thư tuôn ra lệ hoa, sụt sùi nói: "Ta không..., không mổ bụng đâu..., nếu mổ bụng, thì thà chết còn hơn... hu hu hu!"
Quý phụ vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ta, an ủi nàng ta đừng khóc, rồi đáp ứng sẽ không để đại phu làm phẫu thuật, lại van cầu Đỗ Văn Hạo dùng biện pháp khác để trị bệnh cho Vi tiểu thư.
Đỗ Văn Hạo tức giận, nhưng chẳng có cách nào khác, đành nói: "Được, đằng nào thì cũng chưa chết ngay được đâu. Không làm thì không làm. Ta đi đây!"
"Đợi đã!" Vi tiểu thư vừa khóc vừa nói.
"Sao?"
"Ngươi..., cầu ngươi, châm cứu giảm đau cho ta đi, được không? Bụng ta đau lắm..."
"Hả, hôm qua chẳng phải ngươi đã nói là một chút hiệu quả cũng không có sao? Không phải nói ta là lang băm, nói danh tiếng của ta chỉ là được thổi phồng lên thôi sao? Sao giờ lại muốn ta châm cứu?"
"Hôm qua châm cứu xong thì vẫn đau..., hu hu, có điều, so với không châm cứu thì vẫn tốt hơn.., ngươi giúp ta châm cứu đi mà..."
Bộ dạng ủy khuất của Vi tiểu thư Đỗ Văn Hạo chịu không nổi, chỉ đành đầu hàng nói: "Sợ ngươi rồi đó! Được, châm cứu thì châm cứu!"
Hắn lấy kim châm ra, châm vào Trung quản, Lương môn, Thiên xu, Nội quan, Khúc trì, Hợp cốc, Thượng quản. Sau khi châm xong, Vi tiểu thư quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhỏ giọng nói đa tạ.
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, muốn làm phẫu thuật thì sai người nói với ta. Làm phẫu thuật sớm thì tốt hơn."
Vi tiểu thư khịt mũi nói: "Không..., đừng hòng! Ta chết cũng sẽ không bằng lòng mổ bụng đâu!"
"Tùy ngươi!" Đỗ Văn Hạo tức giận cất châm đi, "Ta cho ngươi dùng thuốc, nếu ngày mai vẫn không có chuyển biến tốt, đề nghị nên lập tức làm phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng, các người tự mình suy nghĩ kỹ đi!"
Nói xong câu này, Đỗ Văn Hạo không để ý đến quý phụ bị dọa cho hồn phi phách tán, ôm nữ nhi vào lòng rồi hai người cùng nhau khóc thút thít, xách hòm xuất chẩn ra khỏi cửa.
Bàng Vũ Cầm muốn an ủi hai người họ, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành đi theo phu quân tới tiền đường.
Lúc này, Ngô Thông và Ngốc Béo đang thu dọn dược phô, thấy bọn họ tới, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, ngồi lên ghế, suy nghĩ nên dùng thuốc như thế nào.
Bàng Vũ Cầm thấy nghiên mực trên bàn đã khô, liền đổ vào một chút nước trong, dùng hai ngón tay nhón lấy mực Tùng yên, vén tay áo lên rồi bắt đầu mài mực, hỏi: "Phu quân, bệnh của nàng ta phải dùng thuốc như thế nào? Hay là dùng Đại sài hồ thang gia giảm nhé?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Hôm nay cô ta sốt cao và đau bụng nặng hơn hôm trước, trong phương thuốc lần này cho thêm Bản lam căn, Hoàng bách, Bồ công anh và Ngân hoa đi. Bụng cô ta đau..., thêm Duyên hồ tác, Quảng mộc hương. Nếu phương thuốc này vẫn không có hiệu quả, ta cũng đành thúc thủ vô sách, phải chuyển sang phẫu thuật trị liệu."
Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: "Thực sự là chỉ đành vậy thôi, kỳ thật, nếu khuyên bảo cô ta thì cô ta chắc cũng sẽ hiểu, giữa cái đẹp và tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn."
Đỗ Văn Hạo ngây người: "Đẹp? Cái gì đẹp?"
"Bụng đẹp đó! Vi tiểu thư là lo lắng sau khi mổ bụng, trên bụng sẽ có một vết sẹo rất khó coi, cho nên thà chết chứ không muốn mổ bụng liệu thương."
"Xỉu!" Đỗ Văn Hạo nhịn không được mà nói ra một câu hiện đại, "Sao nàng biết?"
"Hôm qua lúc cô ta lăn lộn vì đau, thiếp phát hiện thân thể của cô ta rất mềm mại, có thể uốn lượn những tư thế mà người bình thường không làm được, khẳng định là từ nhỏ đã luyện vũ đạo. Tối qua thiếp nói chuyện cùng mẹ của cô ta, sau khi hỏi thì quả nhiên là vậy, nghe nói Thái hoàng thái hậu vô cùng yêu mến cô ta, thường bảo cô ta vào cung biểu diễn múa. Có ý muốn nhận cô ta làm Lục hoàng tử phi."
"Thì ra là như vậy, cô ta sợ trên bụng có thêm một vết sẹo, không làm được hoàng tử phi."
Đỗ Văn Hạo không biết nhiều về lịch sử của Tống triều, đặc biệt là sự tình trong cung. Đương kim hoàng đế Tống Thần Tông tổng cộng sinh được mười bốn nhi tử, nhưng từ trưởng tử tới ngũ tử đều toàn bộ chết yểu, thất tử, bát tử và thập tử cũng chết yểu, Lục hoàng tử này may mắn được làm trưởng giả trong cung, nhưng người được Tống Thần Tông yêu thích nhất lại là Cửu hoàng tử, cũng là vị hoàng tử mà Tiền Bất Thu đã trị khỏi bệnh. Sau sáu năm, Tống Thần Tông bệnh nguy, vốn muốn Cửu hoàng tử kế vị, đáng tiếc là Cửu hoàng tử có tật ở mắt, theo quy củ thì không thể kế vị, thế là Lục hoàng tử được lên làm hoàng thượng, cũng là Tống Triết Tông sau này.
Vi tiểu thư một lòng muốn làm Lục hoàng tử phi, đúng là có con mắt nhìn xa, bởi vì Lục Hoàng tử là người lớn nhất trong các hoàng tử còn sống sót, có hi vọng được kế thừa hoàng vị nhất, nếu thành công, cô ta tương lai chính là hoàng hậu. Cho nên, Vi tiểu thư này thà chết cũng không bằng lòng mổ bụng liệu thương.
Đỗ Văn Hạo viết xong phương thuốc, đưa ra quầy thuốc lấy thuốc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bàng Cảnh Huy nghe Đỗ Văn Hạo giảng giải xong, liên tục gật đầu, gõ kinh đường mộc: "Hai bên nghe phán đây. Bị cáo Hoàng Tổ Vĩ, y thuật không tinh, tự ý dùng thuốc chống nôn, dẫn tới việc hài tử trúng độc mà chết, chính là tội lang băm ngộ thương tới tính mạng của người khác, niệm tình ngươi có lòng tốt muốn giúp người, yêu cầu bồi thường cho khổ chủ sáu lượng tiền mai táng! Trong vòng một năm không cho phép hành y, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm!"
Hoàng Tổ Vĩ ngồi trên đất, vô lực gật đầu. Hoàng lão hán ở ngoài công đường nghe thấy chỉ phạt đền tiền chôn cất, không khỏi thở phào một hơi.
Bàng Cảnh Huy lại nói: "Lão linh y, ngươi biết Qua đế tán chỉ có thể thôi thổ chứ không thể trị được bệnh điên, vì để kiếm tiền, cố ý dùng độc dược này để trị bệnh, cuối cùng dẫn tới hài tử tử vong, đó là thấy lợi quên nghĩa, phán ngươi bồi thường cho khổ chủ mười lượng tiền mai táng! Năm năm không cho phép hành y, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm! Nếu dám làm trái, phạt nặng không tha!"
Lão linh y thấy án phạt này cũng tính là nhẹ, không giải thích chỉ dập đầu đáp ứng.
Bàng Cảnh Huy lại nói với Tôn Nhân: "Nguyên cáo, ngươi không hiểu y lý, lại ra chủ ý lung tung, dẫn tới dùng sai thuốc khiến hài tử tử vong, một nửa trách nhiệm này do ngươi tự gánh! Bãi đường!"
Lão linh y giao tiền phạt, chầm chậm bước ra khỏi công đường, thấy Đỗ Văn Hạo đứng đó chưa rời đi, cúi đầu bước qua người hắn, Đỗ Văn Hạo gọi lão lại: "Lão tiên sinh xin dừng bước!"
Lão linh y đứng lại, nhưng không ngẩng đầu lên, chắp tay nói: "Đỗ tiên sinh còn có gì muốn chỉ giáo?"
"Ngươi có nhớ mấy ngày trước từng trị liệu chứng mạch tý cho một cô nương không?”
Lão linh y hơi sững người, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh giọng nói: "Không sai, thì sao?"
"Lúc đó ngươi đánh tiếng đe dọa, nói vô mạch chết chắc, trừ phi dùng bí phương tổ truyền của ngươi. Hơn nữa còn nói trong thiên hạ chỉ có ngươi trị được. Do đó lừa được chiếc vòng tay của cô nương đó, đúng không?"
"Đúng là có chuyện đó, có điều không phải là lão hủ lừa cô ta, mà là cô ta tự nguyện dùng vòng tay để trả tiền thuốc. Hơn nữa, chứng vô mạch này đích xác chỉ có lão hủ mới có thể trị. Cứu được mạng của tô ta mà chỉ lấy một chiếc vòng tay, không tính là đắt, phải không?"
Đỗ Văn Hạo cười lạnh: "Chỉ là Đương quy tứ thang và Ô đa thang mà ngươi không ngờ lại đòi cái cả vòng tay trị giá năm mươi lượng bạc của người ta. Không cảm thấy đó là ác tâm ư? Hơn nữa, ngươi dùng thuốc không đến nơi đến chốn, chỉ có thể cải thiện một chút chứng trạng của mạch tý, nhưng không thể trị tận gốc, ta hiện tại mới biết, ngươi không phải là y thuật không tinh mà là cố ý dùng cách này để lừa tiền của người khác!"
"Nói tới giá tiền, Đỗ tiên sinh, nghe nói ngươi bán một phương thuốc với giá mười vạn lượng, so với ngươi, năm mươi lượng của ta chỉ là cửu ngưu nhất mao mà thôi, Đỗ tiên sinh nói vậy trước mặt ta, không phải là tự vả vào mặt mình sao? Nói tới phương thuốc, Đỗ tiên sinh bằng vào gì mà nói phương thuốc đó của lão tử không thể trị tận gốc chứng mạch tý? Hắc hắc?"
"Phương thuốc mà ta bán với giá mười vạn lượng bạc đó có thể đồng thời cứu được mười vạn tính mệnh, cho nên mới bán mười vạn lạng bạc, phương thuốc của ngươi thì sao? Còn ta có biết trị mạch ý hay không, không giấu ngươi, cô nương đó chính là muội tử của ta, ta đã xem qua dụng phương của ngươi, và đã điều chỉnh lại phương thuốc sống giở chết giở đó rồi. Muội tử của ta sau khi uống vào, cơ bản đã bình phục, chỉ cần tiếp tục dùng thuốc để củng cố hiệu quả trị liệu và điều dưỡng thân thể là có thể thuyên giảm."
Lão linh y cười lạnh: "Đỗ tiên sinh nói những điều này với lão hủ làm gì, là muốn khoe khoang y thuật sao? Nếu như vậy thì không cần đâu, vừa rồi thôi quan đại nhân đã hạ lệnh cấm lão hủ hành y trong năm năm. Lão hủ đã lớn tuổi rồi, qua năm năm, chỉ sợ dù có lòng thì cũng không có sức, cũng coi như là cả đời này không thể hành y nữa rồi."
Đỗ Văn Hạo cười: "Ta có cần phải khoe khoang y thuật với ngươi không?"
"Vậy ngươi nói ra những điều này làm gì?"
"Ta nói chuyện này với ngươi, chỉ là muốn để ngươi biết, muội tử của ta bởi vì bị ngươi đánh tiếng đe dọa, nói rằng vô mạch tất chết, tâm hôi ý lạnh suýt chút nữa thì xuất gia! Mà hiện tại nhi tử của Tôn Nhân cũng bị phương thuốc sống dở chết dở của ngươi hại chết! Ngươi đã hành y, vậy lòng nhân ái của người hành y chắc ngươi cũng biết. Những lời này lão gia ở công đường không nói, cho nên ta mới nói cho ngươi hay. Bất kể ngươi sau này có tiếp tục chữa bệnh cho người ta hay không, hi vọng ngươi có thể chân tâm mà nghĩ cho bệnh nhân, chứ đừng chỉ lo nghĩ đến việc lừa tiền. Lão tiên sinh, ngươi cũng lớn tuổi rồi, đối với tiền tài cũng nên nhìn thoáng đi một chút, ngươi quay đầu lại nhìn thi thể của hài tử đó đi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa hiểu sao? Cho dù hông ngươi dắt bạc triệu, sau khi chết cũng chẳng mang theo được một văn! Cho dù ngươi ruộng đồng ngàn khoanh, chỗ táng thân chẳng qua cũng chỉ là một gò đất mà thôi!"
Nói xong, Đỗ Văn Hạo phất tay áo leo lên lưng lừa, tiếng chuông kêu leng keng, vung roi mà đi.
Mấy câu này giống như một đòn cảnh tỉnh, lão linh y quay đầu nhìn Tôn Nhân đang ôm thi thể của ấu nhi khóc lóc thảm thiết trên nguyệt đài, ngây ngốc tại đương trường giống như mất hồn lạc phách.
_______________________________________
Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo dắt Bàng Vũ Cầm tới phục chẩn cho Vi tiểu thư.
Do bụng vẫn tiếp tục đau, Vi tiêu thư cả đêm không ngủ, hốc mắt sâu hoắm, mắt thì lồi to, chỉ là hai mắt vô thần, mục quang ngốc trệ, bị cắm tị quản nên chỉ rên rỉ một cách hữu khí vô lực, và cũng không còn khí lực để mắng người ta là lang băm nữa.
Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn sát, phát hiện cô ta sốt cao không giảm, thiệt chất đỏ thẫm, bựa lưỡi vàng và mạch đập yếu, bụng trướng, thỉnh thoảng lại nôn mửa, môi khô nứt nẻ, tinh thần đã ủ rũ đến cực điểm, vẫn tiếp tục có triệu chứng nhiệt quyết (sốt cao và mê man).
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, nói với quý phụ: "Sử dụng phương pháp bảo thủ hai ngày rồi, bệnh của tiểu thư trước sau vẫn không có chuyển biến tốt, e rằng nên sớm làm phẫu thuật là tốt nhất, để tránh kéo dài bệnh tình."
Quý phụ rơi lệ, nhìn Vi tiểu thư.
Vi tiểu thư nói với giọng yếu nhược: "Không... ta chết cũng không mổ bụng đâu...!"
Đỗ Văn Hạo có chút tức giận: "Đêm qua đau cả một đêm rồi, ngươi còn cảm thấy chưa đủ ư? Còn muốn tiếp tục chịu đau nữa à? Phẫu thuật sớm chút nào thì tốt chút đó, cái này gọi là đau dài không bằng đau ngắn, có hiểu không hả? Hơn nữa, khi phẫu thuật ta sẽ cho ngươi uống thuốc mê, ngươi uống xong thì chẳng biết gì cả, đợi khi tỉnh lại thì ta đã phẫu thuật xong rồi. Sau sáu bảy ngày là cơ bản sẽ hồi phục, không hơn là ngươi cứ nằm sống dở chết dở thế này à?"
Đôi mắt đờ đẫn của Vi tiểu thư tuôn ra lệ hoa, sụt sùi nói: "Ta không..., không mổ bụng đâu..., nếu mổ bụng, thì thà chết còn hơn... hu hu hu!"
Quý phụ vội vàng lấy khăn tay lau nước mắt cho cô ta, an ủi nàng ta đừng khóc, rồi đáp ứng sẽ không để đại phu làm phẫu thuật, lại van cầu Đỗ Văn Hạo dùng biện pháp khác để trị bệnh cho Vi tiểu thư.
Đỗ Văn Hạo tức giận, nhưng chẳng có cách nào khác, đành nói: "Được, đằng nào thì cũng chưa chết ngay được đâu. Không làm thì không làm. Ta đi đây!"
"Đợi đã!" Vi tiểu thư vừa khóc vừa nói.
"Sao?"
"Ngươi..., cầu ngươi, châm cứu giảm đau cho ta đi, được không? Bụng ta đau lắm..."
"Hả, hôm qua chẳng phải ngươi đã nói là một chút hiệu quả cũng không có sao? Không phải nói ta là lang băm, nói danh tiếng của ta chỉ là được thổi phồng lên thôi sao? Sao giờ lại muốn ta châm cứu?"
"Hôm qua châm cứu xong thì vẫn đau..., hu hu, có điều, so với không châm cứu thì vẫn tốt hơn.., ngươi giúp ta châm cứu đi mà..."
Bộ dạng ủy khuất của Vi tiểu thư Đỗ Văn Hạo chịu không nổi, chỉ đành đầu hàng nói: "Sợ ngươi rồi đó! Được, châm cứu thì châm cứu!"
Hắn lấy kim châm ra, châm vào Trung quản, Lương môn, Thiên xu, Nội quan, Khúc trì, Hợp cốc, Thượng quản. Sau khi châm xong, Vi tiểu thư quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhỏ giọng nói đa tạ.
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, muốn làm phẫu thuật thì sai người nói với ta. Làm phẫu thuật sớm thì tốt hơn."
Vi tiểu thư khịt mũi nói: "Không..., đừng hòng! Ta chết cũng sẽ không bằng lòng mổ bụng đâu!"
"Tùy ngươi!" Đỗ Văn Hạo tức giận cất châm đi, "Ta cho ngươi dùng thuốc, nếu ngày mai vẫn không có chuyển biến tốt, đề nghị nên lập tức làm phẫu thuật, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng, các người tự mình suy nghĩ kỹ đi!"
Nói xong câu này, Đỗ Văn Hạo không để ý đến quý phụ bị dọa cho hồn phi phách tán, ôm nữ nhi vào lòng rồi hai người cùng nhau khóc thút thít, xách hòm xuất chẩn ra khỏi cửa.
Bàng Vũ Cầm muốn an ủi hai người họ, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ đành đi theo phu quân tới tiền đường.
Lúc này, Ngô Thông và Ngốc Béo đang thu dọn dược phô, thấy bọn họ tới, vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, ngồi lên ghế, suy nghĩ nên dùng thuốc như thế nào.
Bàng Vũ Cầm thấy nghiên mực trên bàn đã khô, liền đổ vào một chút nước trong, dùng hai ngón tay nhón lấy mực Tùng yên, vén tay áo lên rồi bắt đầu mài mực, hỏi: "Phu quân, bệnh của nàng ta phải dùng thuốc như thế nào? Hay là dùng Đại sài hồ thang gia giảm nhé?"
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Hôm nay cô ta sốt cao và đau bụng nặng hơn hôm trước, trong phương thuốc lần này cho thêm Bản lam căn, Hoàng bách, Bồ công anh và Ngân hoa đi. Bụng cô ta đau..., thêm Duyên hồ tác, Quảng mộc hương. Nếu phương thuốc này vẫn không có hiệu quả, ta cũng đành thúc thủ vô sách, phải chuyển sang phẫu thuật trị liệu."
Bàng Vũ Cầm gật đầu nói: "Thực sự là chỉ đành vậy thôi, kỳ thật, nếu khuyên bảo cô ta thì cô ta chắc cũng sẽ hiểu, giữa cái đẹp và tính mạng, thì tính mạng vẫn quan trọng hơn."
Đỗ Văn Hạo ngây người: "Đẹp? Cái gì đẹp?"
"Bụng đẹp đó! Vi tiểu thư là lo lắng sau khi mổ bụng, trên bụng sẽ có một vết sẹo rất khó coi, cho nên thà chết chứ không muốn mổ bụng liệu thương."
"Xỉu!" Đỗ Văn Hạo nhịn không được mà nói ra một câu hiện đại, "Sao nàng biết?"
"Hôm qua lúc cô ta lăn lộn vì đau, thiếp phát hiện thân thể của cô ta rất mềm mại, có thể uốn lượn những tư thế mà người bình thường không làm được, khẳng định là từ nhỏ đã luyện vũ đạo. Tối qua thiếp nói chuyện cùng mẹ của cô ta, sau khi hỏi thì quả nhiên là vậy, nghe nói Thái hoàng thái hậu vô cùng yêu mến cô ta, thường bảo cô ta vào cung biểu diễn múa. Có ý muốn nhận cô ta làm Lục hoàng tử phi."
"Thì ra là như vậy, cô ta sợ trên bụng có thêm một vết sẹo, không làm được hoàng tử phi."
Đỗ Văn Hạo không biết nhiều về lịch sử của Tống triều, đặc biệt là sự tình trong cung. Đương kim hoàng đế Tống Thần Tông tổng cộng sinh được mười bốn nhi tử, nhưng từ trưởng tử tới ngũ tử đều toàn bộ chết yểu, thất tử, bát tử và thập tử cũng chết yểu, Lục hoàng tử này may mắn được làm trưởng giả trong cung, nhưng người được Tống Thần Tông yêu thích nhất lại là Cửu hoàng tử, cũng là vị hoàng tử mà Tiền Bất Thu đã trị khỏi bệnh. Sau sáu năm, Tống Thần Tông bệnh nguy, vốn muốn Cửu hoàng tử kế vị, đáng tiếc là Cửu hoàng tử có tật ở mắt, theo quy củ thì không thể kế vị, thế là Lục hoàng tử được lên làm hoàng thượng, cũng là Tống Triết Tông sau này.
Vi tiểu thư một lòng muốn làm Lục hoàng tử phi, đúng là có con mắt nhìn xa, bởi vì Lục Hoàng tử là người lớn nhất trong các hoàng tử còn sống sót, có hi vọng được kế thừa hoàng vị nhất, nếu thành công, cô ta tương lai chính là hoàng hậu. Cho nên, Vi tiểu thư này thà chết cũng không bằng lòng mổ bụng liệu thương.
Đỗ Văn Hạo viết xong phương thuốc, đưa ra quầy thuốc lấy thuốc.