Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không phải sợ. Chúng ta cầm đèn lồng, đuốc. Bọn quỷ sẽ không dám tới gần. Nhưng đạo trưởng ngươi phải cẩn thận. Ngươi bắt nhiều quỷ như vậy. Có thể chúng rất hận ngươi, tìm ngươi trả thù đó”.
Đúng lúc này lão đạo đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm xuống mặt hồ, kêu la ầm ĩ: “Hả? Có quỷ! Buông ta ra! Mau buông ta ra! Quỷ! Có quỷ! Mẹ ơi cứu mạng!” Lão đạo hoảng sợ giãy giụa làm rơi cái mũ trên đầu, búi tóc hoa râm bật tung ra ngoài.
Mấy người Tuyết Phi Nhi mang mặt nạ phòng độc cũng sợ hãi nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường vì vậy mọi người nhìn lão đạo với vẻ kỳ quái.
Lúc này lão đạo đã sợ đến hồn bay phách tán. Đỗ Văn Hạo và Ngốc béo ở hai bên sốc nách ông ta, không giãy giụa được nữa. Hai chân lão đạo treo lơ lửng, vung loạn xạ, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm xuống mặt hồ nước, hoảng sợ kêu gào đến chói cả tai, cả người run lẩy bẩy. Mọi người bất ngờ ngửi thấy mùi hôi thối, thì ra lão đạo đã hoảng sợ đến nỗi đại, tiểu tiện ra quần.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả. Hắn cầm một mặt nạ phòng độc đội lên đầu lão đạo. Lúc này tiếng kêu la của lão đạo mới nhỏ đi chỉ còn những tiếng rên ư ử.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi là đạo sĩ, giả thần giả quỷ, nhưng không ngờ ngươi lại bị quỷ thần nát đến tè cả ra quần. Coi như ngươi bị báo ứng. Ta cảnh cáo ngươi, chỉ cần ta bỏ cái mặt nạ của ngươi ra ngươi sẽ nhìn thấy quỷ hồn ngay. Nếu ngươi không muốn bị dọa chết thì phải nói thật. Tỷ tỷ ta ở đâu?”
Lão đạo thở hổn hển, hai mắt trắng dã nói: “Tiên sinh pháp thuật cao cường. Lão đạo rất bội phục. Ta thực sự không biết nàng ta ở đâu? Làm ơn tha mạng cho ta”.
“Ngươi còn dám chối ư? Được, trước hết ta vạch trần thủ đoạn của ngươi! Đốt pháo hoa”.
Ngô Thông móc từ trong người ra một cây pháo bông. Sau khi đốt hắn giơ cây pháo lên trời “oanh” một tiếng, một luồng lửa như lưu tinh phụt lên trời. Trên bầu trời đêm tỏa ra những đóa hoa. Truyện Tống Y
Ngay lập tức xung quanh sân trang viện nổi lên tiếng la hét ầm ĩ cùng với rất nhiều đèn lồng và đuốc xuất hiện. Tất cả nhằm hướng bên này hồ vọt tới.
Đỗ Văn Hạo phân công người đưa lão đạo lên tòa đình hóng mát trên ngọn núi. Trước tiên hắn bỏ mặt nạ phòng độc của lão đạo, thấy ông ta không sao hắn mới bảo mọi người gỡ mặt nạ xuống.
Từ trên ngọn núi nhìn xuống thấy rất nhiều đèn lồng và đuốc soi sáng toàn trang viện. Xa xa có tiếng quát vọng đến: “Hảo tiểu tử, có dũng khí giả quỷ dọa người. Không được cử động. Hãy thành thật đi!” Nhìn từ xa thì hình như ai đó đã bị bắt.
Lát sau, đèn, đuốc bên hồ tiến tới chân núi, người đi đầu đúng là nhạc phụ của Đỗ Văn Hạo Bàng Cảnh Huy, ông ta tiến lên cười nói: “Văn Hạo, con nói đúng, quả nhiên có rất nhiều người giả thần giả quỷ. Đã bắt hết rồi! Đưa lại đây!”
Bộ khoái cùng dân đinh từ dưới núi dẫn lên mười mấy người. Trong đó có một người tự xưng là nằm mơ bị quỷ đánh Kiều Vũ Sinh, còn có mấy nam nhân và nữ nhân. Trong đó có mấy người mặc áo dài đen không có đầu làm cho Bàng Vũ Cầm và chúng nữ sợ run lập cập.
Đám bộ khoái xé hắc bào của mấy người đó ra thì ra mấy người đó mặc hắc y dài trùm qua đầu rồi chúng dùng gậy trúc chống trên đỉnh đầu nên nhìn qua thì giống như không có đầu. Chúng nữ vừa tức vừa buồn cười.
Mười mấy bộ khoái và dân đinh khác cầm một ít chỉ trát* bắn lang đi tới, cười cười ném xuống đất.
Bàng Cảnh Huy lớn tiếng hỏi: “Nói! Ai bảo các ngươi ở đây giả thần giả quỷ?”
Những người đó nhìn chằm chằm vào lão đạo râu bạc nói: “Là ông ta”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Kiều Vũ Sinh: “Kiều công tử. Hôm nay công tử có còn nằm mơ thấy nữ quỷ đến đánh nữa không?” Truyện Tống Y
Sắc mặt Kiều Vũ Sinh trắng bệch: “Đỗ tiên sinh, tất cả là do lão đạo bảo chúng ta làm. Tất cả là âm mưu của ông ta để gạt tiền của người giàu”.
Đỗ Văn Hạo quay đầu hỏi lão đạo: “Hiện tại nhân chứng, vật chứng đều có. Ngươi còn chối nữa không? Tỷ tỷ của ta ở đâu?”
Lão đạo ngồi phịch xuống đất: “Ta thật sự không biết. Tối hôm đó nàng ta ngồi trên cây ven hồ. Nàng bỏ chạy khi gặp quỷ. Chúng ta giả quỷ vốn để hù dọa nàng ngất đi để bắt nàng, dùng nàng gạt tiền của ngài. Nhưng nàng chạy quá nhanh, võ công lại cao cường. Chúng ta không dám tới gần nàng. Nàng bỏ chạy về hướng nam. Chúng ta không đuổi theo”.
Bàng Cảnh Huy nói chen vào: “Đúng rồi, lúc nãy bắt được mấy tên này. Ta hỏi chúng về Lâm chưởng quỹ, chúng cũng nói Lâm chưởng quỹ chạy về hướng nam”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo thất vọng nhìn về phía nam. Hắn thầm ước ao mình có được thuật thiên lý nhãn, nhìn thấy Lâm Thanh Đại ở một nơi nào đó. Truyện Tống Y
Tuyết Phi Nhi hỏi: “Ca, nếu quỷ hồn là do bọn chúng giả dạng. Tại sao lúc nãy lão đạo lại bị hù dọa đến tè ra quần? Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn thấy quỷ?” Truyện Tống Y
Lão đạo nói gấp gáp: “Thật sự có quỷ! Lúc nãy ở trên hồ! Quỷ thật!”.
Nghe giọng nói thê lương của ông ta mọi người thấy ớn lạnh, tất cả quay nhìn ra mặt hồ đen kịt. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nói: “Trên đời này không có quỷ quái gì hết. Những người nhìn thấy quỷ trên mặt hồ đều có nguyên nhân. Lúc nãy có thể mọi người không chú ý, gần cây đại thụ sau tiểu viện có bọt khí bốc lên cao. Đó chính là quỷ hồn”. Truyện Tống Y
Mọi người nhìn hắn vẻ thắc mắc.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy chúng ta ra đó làm thí nghiệm cho rõ ràng” Đỗ Văn Hạo bảo mấy bộ khoái mang mặt nạ phòng độc dẫn lão đạo và Kiều Vũ Sinh tới bên hồ, để hai người đứng dựa lưng vào nhau, bỏ mặt nạ phòng độc ra.
Ngay lập tức hai người thấy hoảng sợ. Âm thanh la hét thê lương như quỷ vang lên. Hai người sợ hãi quá ngất đi nhưng đám bộ khoái mang mặt nạ phòng độc ở bên cạnh lại không việc gì.
Khi được mang lên núi hai người sợ hãi co quắp chân tay nằm trên đất tới một lúc lâu mới tỉnh lại.
Đỗ Văn Hạo chỉ cái hồ nhỏ dưới chân núi nói: “Bọt khí bốc lên từ mặt hồ làm cho con người sinh ra ảo giác. Những bọt khí đó lúc ban ngày và chập tối khi chúng ta tới thì chưa xuất hiện. Ta đã chú ý nhìn mặt hồ tới giờ tý bọt khí mới bốc lên. Ta đoán chừng đáy hồ có thể làm bốc lên bọt khí sinh ra ảo giác theo một quy luật có tính chất gián đoạn nào đó. Khi trước chúng ta tới chính là lúc gián đoạn.
Đỗ Văn Hạo lại chỉ bốn phía nói tiếp: “Loại khí độc này giống như chướng khí bốc lên lơ lửng xung quanh các địa thế trũng xung quanh hồ. Mà địa thế cái sân nhỏ đó là thấp nhất vì thế khí độc đó tích tụ chung quanh cái sân đó. Phu thê Bồ Lĩnh đi vào tới đó hít phải loại độc khí này nên mới nôn mửa, sinh ra ảo giác như nhìn thấy quỷ. Phu thê Bồ lão ở cách xa không nhìn thấy quỷ vì họ không hít phải loại khí này” Nói rồi hắn quay sang hỏi lão đạo: “Tại sao các ngươi lại dùng trang viện này để gạt người. Hãy thành thật khai ra”.
Lão đạo cúi đầu ủ ê nói: “Mấy năm trước Kiều lão tới tìm ta ông ấy nói trong nhà ông ấy có quỷ. Lúc đó con ông ta là Kiều Vũ Sinh nhìn thấy quỷ ven hồ sợ quá đã chết. Kiều lão bảo ta làm phép trừ quỷ ngay bên hồ nhưng không có kết quả. Sau đó quỷ vẫn xuất hiện, dọa chết mấy gia nhân nữa. Kiều lão gia rời nhà đi chỗ khác, nơi này để hoang vu. Ta hiểu quỷ hồn chỉ xuất hiện vào giờ tý. Ban ngày và các canh giờ khác không có. Ta liền nghĩ dùng nơi này giả trang bắt quỷ để kiếm tiền. Ta tìm một người giả mạo Kiều Vũ Sinh, mấy người làm giả quỷ hồn hỗ trợ lừa người”. Truyện Tống Y
“Tại sao các ngươi lại muốn tới gạt ta?”
“Ta nghe nói Đỗ tiên sinh bán phương thuốc trị giá hai mươi vạn lạng bạc, biết ngài có tiền, với lại ngài mới tới kinh thành chắc chắn chưa biết chuyện ngôi nhà quỷ của Kiều gia nên ta mới tới lừa ngài”.
“Ngươi hãy nói lại toàn bộ sự việc”.
“Trước tiên ta cho Kiều Vũ Sinh giả mạo tới dược đường của ngài xem bệnh, nói bị quỷ đả thương, kỳ thật những vết thương đó là do người của ta gây nên để thu hút sự tò mò của ngài. Chúng ta cũng bố trí người theo dõi dược đường của ngài nên khi lệnh tỷ theo dõi Kiều Vũ Sinh tới Kiều gia chúng ta đều biết. Chúng ta cố ý dẫn nàng ta tới cái sân nhỏ có quỷ bên hồ. Lần đầu tiên nàng không tới gần chỉ quan sát từ xa. Lần thứ hai tới gần ngồi trên cây đại thụ quan sát. Chúng ta mượn cớ để nàng theo dõi Kiều Vũ Sinh và gặp quỷ. Chúng ta lại giả quỷ không đầu để hù dọa nàng, chỉ muốn làm nàng ngất đi. Không ngờ không thành công nàng đã chạy thoát. Chúng ta cứ tưởng nàng quay về Ngũ Vị đường. Hôm sau ta dò hỏi mới biết nàng vẫn chưa quay về. Ta nhân cơ hội này tìm cách lừa ngài chuyện bắt quỷ không ngờ ngài lại biết được”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nói: “Mau dẫn chúng ta tới chỗ đêm qua các người nhìn thấy tỷ tỷ của ta lần cuối”.
Bàng Cảnh Huy ra lệnh cho bộ khoái đem lão đạo và Kiều Vũ Sinh giả đi chỉ chỗ bọn chúng nhìn thấy Lâm Thanh Đại lần cuối. Đó là một bãi cỏ hoang vắng cách rất xa nơi họ tìm thấy chiếc hài ban sáng. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo bảo bộ khoái và dân đinh xếp thành một hàng ngang, đèn lồng giơ cao bắt đầu tìm kiếm. Cuối cùng cũng tìm thấy một giếng nước nằm kín đáo ở một bụi cỏ giữa bãi.
Mặc dù cái giếng khá lớn nhưng bị cỏ che lấp nếu không tới gần không thể phát hiện ra được. Trang viện của Kiều gia rất lớn, hôm qua đã huy động rất nhiều bộ khoái và dân đinh tiến hành tra xét. Nhưng có vẻ vẫn không đủ người để cẩn thận tra xét hết mọi chỗ. Địa điểm tập trung tìm buổi sáng chính là nơi phát hiện ra chiếc giày thêu hoa của Lâm Thanh Đại cùng chỗ những cành cây bị binh khí chặt đứt. Bọn hắn không ngờ Lâm Thanh Đại đã dùng toàn lực bỏ chạy, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã chạy hơn mười trượng. Cái giếng khô nơi nàng rơi xuống cách rất xa nơi chiếc giày rớt ra và nơi nàng dùng kiếm chém loạn bậy. Bọn người Đỗ Văn Hạo lúc ban ngày đã không tìm tới đây.
Đỗ Văn Hạo cúi xuống miệng giếng gọi to nhưng trong giếng không có bất kỳ tiếng đáp trả. Dùng đèn lồng soi xuống nhưng do giếng quá sâu nên không nhìn thấy gì.
Tại giếng nước hắn tìm được một sợi dây thừng buộc vào một cái thùng nước. Hiển nhiên trước đây dùng để múc nước. Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng sợi dây vẫn còn rất chắc chắn.
Đỗ Văn Hạo cầm một cục đất khô ném xuống nước. Hắn nghiêng tai nhưng không thấy tiếng nước hắn tin chắc đây là một cái giếng khô. Hắn không nói gì cả cầm một sợi dây thừng buộc ngang lưng mình.
Bàng Vũ Cầm vội hỏi: “Tướng công, chàng muốn làm gì?”
“Ta sẽ xuống dưới giếng để xem Thanh Đại tỷ có ngã xuống đó không?”
*Chỉ trát
Bách khoa danh thiếp
Chỉ trát, ở dân gian có rất nhiều bất đồng xưng hô, như trát chỉ, giấy dán, trát chỉ, trát chỉ kho, trát cái chụp, màu hồ đợi. NGHĨA chỉ trát chính là màu môn, linh rạp, sân khấu kịch, cửa hàng mặt tiền của cửa hàng trang hoàng, tấm biển cập trát ăn ở vật, hàng mã, kịch nam, vũ đủ, diều, làm đèn lồng đợi. Nghĩa hẹp chỉ trát chỉ chính là tang tục chỉ trát, chủ yếu chỉ dùng cho hiến tế cập tang tục hoạt động trung sở trát chế chỉ nhân hàng mã, cây rụng tiền, núi vàng núi bạc, đền thờ, môn lâu, nhà cửa, gia cầm chờ đốt cháy chỉ phẩm
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Không phải sợ. Chúng ta cầm đèn lồng, đuốc. Bọn quỷ sẽ không dám tới gần. Nhưng đạo trưởng ngươi phải cẩn thận. Ngươi bắt nhiều quỷ như vậy. Có thể chúng rất hận ngươi, tìm ngươi trả thù đó”.
Đúng lúc này lão đạo đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm xuống mặt hồ, kêu la ầm ĩ: “Hả? Có quỷ! Buông ta ra! Mau buông ta ra! Quỷ! Có quỷ! Mẹ ơi cứu mạng!” Lão đạo hoảng sợ giãy giụa làm rơi cái mũ trên đầu, búi tóc hoa râm bật tung ra ngoài.
Mấy người Tuyết Phi Nhi mang mặt nạ phòng độc cũng sợ hãi nhìn quanh, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường vì vậy mọi người nhìn lão đạo với vẻ kỳ quái.
Lúc này lão đạo đã sợ đến hồn bay phách tán. Đỗ Văn Hạo và Ngốc béo ở hai bên sốc nách ông ta, không giãy giụa được nữa. Hai chân lão đạo treo lơ lửng, vung loạn xạ, hai mắt mở to, nhìn chằm chằm xuống mặt hồ nước, hoảng sợ kêu gào đến chói cả tai, cả người run lẩy bẩy. Mọi người bất ngờ ngửi thấy mùi hôi thối, thì ra lão đạo đã hoảng sợ đến nỗi đại, tiểu tiện ra quần.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả. Hắn cầm một mặt nạ phòng độc đội lên đầu lão đạo. Lúc này tiếng kêu la của lão đạo mới nhỏ đi chỉ còn những tiếng rên ư ử.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi là đạo sĩ, giả thần giả quỷ, nhưng không ngờ ngươi lại bị quỷ thần nát đến tè cả ra quần. Coi như ngươi bị báo ứng. Ta cảnh cáo ngươi, chỉ cần ta bỏ cái mặt nạ của ngươi ra ngươi sẽ nhìn thấy quỷ hồn ngay. Nếu ngươi không muốn bị dọa chết thì phải nói thật. Tỷ tỷ ta ở đâu?”
Lão đạo thở hổn hển, hai mắt trắng dã nói: “Tiên sinh pháp thuật cao cường. Lão đạo rất bội phục. Ta thực sự không biết nàng ta ở đâu? Làm ơn tha mạng cho ta”.
“Ngươi còn dám chối ư? Được, trước hết ta vạch trần thủ đoạn của ngươi! Đốt pháo hoa”.
Ngô Thông móc từ trong người ra một cây pháo bông. Sau khi đốt hắn giơ cây pháo lên trời “oanh” một tiếng, một luồng lửa như lưu tinh phụt lên trời. Trên bầu trời đêm tỏa ra những đóa hoa. Truyện Tống Y
Ngay lập tức xung quanh sân trang viện nổi lên tiếng la hét ầm ĩ cùng với rất nhiều đèn lồng và đuốc xuất hiện. Tất cả nhằm hướng bên này hồ vọt tới.
Đỗ Văn Hạo phân công người đưa lão đạo lên tòa đình hóng mát trên ngọn núi. Trước tiên hắn bỏ mặt nạ phòng độc của lão đạo, thấy ông ta không sao hắn mới bảo mọi người gỡ mặt nạ xuống.
Từ trên ngọn núi nhìn xuống thấy rất nhiều đèn lồng và đuốc soi sáng toàn trang viện. Xa xa có tiếng quát vọng đến: “Hảo tiểu tử, có dũng khí giả quỷ dọa người. Không được cử động. Hãy thành thật đi!” Nhìn từ xa thì hình như ai đó đã bị bắt.
Lát sau, đèn, đuốc bên hồ tiến tới chân núi, người đi đầu đúng là nhạc phụ của Đỗ Văn Hạo Bàng Cảnh Huy, ông ta tiến lên cười nói: “Văn Hạo, con nói đúng, quả nhiên có rất nhiều người giả thần giả quỷ. Đã bắt hết rồi! Đưa lại đây!”
Bộ khoái cùng dân đinh từ dưới núi dẫn lên mười mấy người. Trong đó có một người tự xưng là nằm mơ bị quỷ đánh Kiều Vũ Sinh, còn có mấy nam nhân và nữ nhân. Trong đó có mấy người mặc áo dài đen không có đầu làm cho Bàng Vũ Cầm và chúng nữ sợ run lập cập.
Đám bộ khoái xé hắc bào của mấy người đó ra thì ra mấy người đó mặc hắc y dài trùm qua đầu rồi chúng dùng gậy trúc chống trên đỉnh đầu nên nhìn qua thì giống như không có đầu. Chúng nữ vừa tức vừa buồn cười.
Mười mấy bộ khoái và dân đinh khác cầm một ít chỉ trát bắn lang đi tới, cười cười ném xuống đất.
Bàng Cảnh Huy lớn tiếng hỏi: “Nói! Ai bảo các ngươi ở đây giả thần giả quỷ?”
Những người đó nhìn chằm chằm vào lão đạo râu bạc nói: “Là ông ta”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Kiều Vũ Sinh: “Kiều công tử. Hôm nay công tử có còn nằm mơ thấy nữ quỷ đến đánh nữa không?” Truyện Tống Y
Sắc mặt Kiều Vũ Sinh trắng bệch: “Đỗ tiên sinh, tất cả là do lão đạo bảo chúng ta làm. Tất cả là âm mưu của ông ta để gạt tiền của người giàu”.
Đỗ Văn Hạo quay đầu hỏi lão đạo: “Hiện tại nhân chứng, vật chứng đều có. Ngươi còn chối nữa không? Tỷ tỷ của ta ở đâu?”
Lão đạo ngồi phịch xuống đất: “Ta thật sự không biết. Tối hôm đó nàng ta ngồi trên cây ven hồ. Nàng bỏ chạy khi gặp quỷ. Chúng ta giả quỷ vốn để hù dọa nàng ngất đi để bắt nàng, dùng nàng gạt tiền của ngài. Nhưng nàng chạy quá nhanh, võ công lại cao cường. Chúng ta không dám tới gần nàng. Nàng bỏ chạy về hướng nam. Chúng ta không đuổi theo”.
Bàng Cảnh Huy nói chen vào: “Đúng rồi, lúc nãy bắt được mấy tên này. Ta hỏi chúng về Lâm chưởng quỹ, chúng cũng nói Lâm chưởng quỹ chạy về hướng nam”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo thất vọng nhìn về phía nam. Hắn thầm ước ao mình có được thuật thiên lý nhãn, nhìn thấy Lâm Thanh Đại ở một nơi nào đó. Truyện Tống Y
Tuyết Phi Nhi hỏi: “Ca, nếu quỷ hồn là do bọn chúng giả dạng. Tại sao lúc nãy lão đạo lại bị hù dọa đến tè ra quần? Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn thấy quỷ?” Truyện Tống Y
Lão đạo nói gấp gáp: “Thật sự có quỷ! Lúc nãy ở trên hồ! Quỷ thật!”.
Nghe giọng nói thê lương của ông ta mọi người thấy ớn lạnh, tất cả quay nhìn ra mặt hồ đen kịt. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nói: “Trên đời này không có quỷ quái gì hết. Những người nhìn thấy quỷ trên mặt hồ đều có nguyên nhân. Lúc nãy có thể mọi người không chú ý, gần cây đại thụ sau tiểu viện có bọt khí bốc lên cao. Đó chính là quỷ hồn”. Truyện Tống Y
Mọi người nhìn hắn vẻ thắc mắc.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy chúng ta ra đó làm thí nghiệm cho rõ ràng” Đỗ Văn Hạo bảo mấy bộ khoái mang mặt nạ phòng độc dẫn lão đạo và Kiều Vũ Sinh tới bên hồ, để hai người đứng dựa lưng vào nhau, bỏ mặt nạ phòng độc ra.
Ngay lập tức hai người thấy hoảng sợ. Âm thanh la hét thê lương như quỷ vang lên. Hai người sợ hãi quá ngất đi nhưng đám bộ khoái mang mặt nạ phòng độc ở bên cạnh lại không việc gì.
Khi được mang lên núi hai người sợ hãi co quắp chân tay nằm trên đất tới một lúc lâu mới tỉnh lại.
Đỗ Văn Hạo chỉ cái hồ nhỏ dưới chân núi nói: “Bọt khí bốc lên từ mặt hồ làm cho con người sinh ra ảo giác. Những bọt khí đó lúc ban ngày và chập tối khi chúng ta tới thì chưa xuất hiện. Ta đã chú ý nhìn mặt hồ tới giờ tý bọt khí mới bốc lên. Ta đoán chừng đáy hồ có thể làm bốc lên bọt khí sinh ra ảo giác theo một quy luật có tính chất gián đoạn nào đó. Khi trước chúng ta tới chính là lúc gián đoạn.
Đỗ Văn Hạo lại chỉ bốn phía nói tiếp: “Loại khí độc này giống như chướng khí bốc lên lơ lửng xung quanh các địa thế trũng xung quanh hồ. Mà địa thế cái sân nhỏ đó là thấp nhất vì thế khí độc đó tích tụ chung quanh cái sân đó. Phu thê Bồ Lĩnh đi vào tới đó hít phải loại độc khí này nên mới nôn mửa, sinh ra ảo giác như nhìn thấy quỷ. Phu thê Bồ lão ở cách xa không nhìn thấy quỷ vì họ không hít phải loại khí này” Nói rồi hắn quay sang hỏi lão đạo: “Tại sao các ngươi lại dùng trang viện này để gạt người. Hãy thành thật khai ra”.
Lão đạo cúi đầu ủ ê nói: “Mấy năm trước Kiều lão tới tìm ta ông ấy nói trong nhà ông ấy có quỷ. Lúc đó con ông ta là Kiều Vũ Sinh nhìn thấy quỷ ven hồ sợ quá đã chết. Kiều lão bảo ta làm phép trừ quỷ ngay bên hồ nhưng không có kết quả. Sau đó quỷ vẫn xuất hiện, dọa chết mấy gia nhân nữa. Kiều lão gia rời nhà đi chỗ khác, nơi này để hoang vu. Ta hiểu quỷ hồn chỉ xuất hiện vào giờ tý. Ban ngày và các canh giờ khác không có. Ta liền nghĩ dùng nơi này giả trang bắt quỷ để kiếm tiền. Ta tìm một người giả mạo Kiều Vũ Sinh, mấy người làm giả quỷ hồn hỗ trợ lừa người”. Truyện Tống Y
“Tại sao các ngươi lại muốn tới gạt ta?”
“Ta nghe nói Đỗ tiên sinh bán phương thuốc trị giá hai mươi vạn lạng bạc, biết ngài có tiền, với lại ngài mới tới kinh thành chắc chắn chưa biết chuyện ngôi nhà quỷ của Kiều gia nên ta mới tới lừa ngài”.
“Ngươi hãy nói lại toàn bộ sự việc”.
“Trước tiên ta cho Kiều Vũ Sinh giả mạo tới dược đường của ngài xem bệnh, nói bị quỷ đả thương, kỳ thật những vết thương đó là do người của ta gây nên để thu hút sự tò mò của ngài. Chúng ta cũng bố trí người theo dõi dược đường của ngài nên khi lệnh tỷ theo dõi Kiều Vũ Sinh tới Kiều gia chúng ta đều biết. Chúng ta cố ý dẫn nàng ta tới cái sân nhỏ có quỷ bên hồ. Lần đầu tiên nàng không tới gần chỉ quan sát từ xa. Lần thứ hai tới gần ngồi trên cây đại thụ quan sát. Chúng ta mượn cớ để nàng theo dõi Kiều Vũ Sinh và gặp quỷ. Chúng ta lại giả quỷ không đầu để hù dọa nàng, chỉ muốn làm nàng ngất đi. Không ngờ không thành công nàng đã chạy thoát. Chúng ta cứ tưởng nàng quay về Ngũ Vị đường. Hôm sau ta dò hỏi mới biết nàng vẫn chưa quay về. Ta nhân cơ hội này tìm cách lừa ngài chuyện bắt quỷ không ngờ ngài lại biết được”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo nói: “Mau dẫn chúng ta tới chỗ đêm qua các người nhìn thấy tỷ tỷ của ta lần cuối”.
Bàng Cảnh Huy ra lệnh cho bộ khoái đem lão đạo và Kiều Vũ Sinh giả đi chỉ chỗ bọn chúng nhìn thấy Lâm Thanh Đại lần cuối. Đó là một bãi cỏ hoang vắng cách rất xa nơi họ tìm thấy chiếc hài ban sáng. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo bảo bộ khoái và dân đinh xếp thành một hàng ngang, đèn lồng giơ cao bắt đầu tìm kiếm. Cuối cùng cũng tìm thấy một giếng nước nằm kín đáo ở một bụi cỏ giữa bãi.
Mặc dù cái giếng khá lớn nhưng bị cỏ che lấp nếu không tới gần không thể phát hiện ra được. Trang viện của Kiều gia rất lớn, hôm qua đã huy động rất nhiều bộ khoái và dân đinh tiến hành tra xét. Nhưng có vẻ vẫn không đủ người để cẩn thận tra xét hết mọi chỗ. Địa điểm tập trung tìm buổi sáng chính là nơi phát hiện ra chiếc giày thêu hoa của Lâm Thanh Đại cùng chỗ những cành cây bị binh khí chặt đứt. Bọn hắn không ngờ Lâm Thanh Đại đã dùng toàn lực bỏ chạy, tốc độ cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã chạy hơn mười trượng. Cái giếng khô nơi nàng rơi xuống cách rất xa nơi chiếc giày rớt ra và nơi nàng dùng kiếm chém loạn bậy. Bọn người Đỗ Văn Hạo lúc ban ngày đã không tìm tới đây.
Đỗ Văn Hạo cúi xuống miệng giếng gọi to nhưng trong giếng không có bất kỳ tiếng đáp trả. Dùng đèn lồng soi xuống nhưng do giếng quá sâu nên không nhìn thấy gì.
Tại giếng nước hắn tìm được một sợi dây thừng buộc vào một cái thùng nước. Hiển nhiên trước đây dùng để múc nước. Mặc dù đã qua nhiều năm nhưng sợi dây vẫn còn rất chắc chắn.
Đỗ Văn Hạo cầm một cục đất khô ném xuống nước. Hắn nghiêng tai nhưng không thấy tiếng nước hắn tin chắc đây là một cái giếng khô. Hắn không nói gì cả cầm một sợi dây thừng buộc ngang lưng mình.
Bàng Vũ Cầm vội hỏi: “Tướng công, chàng muốn làm gì?”
“Ta sẽ xuống dưới giếng để xem Thanh Đại tỷ có ngã xuống đó không?”
Chỉ trát
Bách khoa danh thiếp
Chỉ trát, ở dân gian có rất nhiều bất đồng xưng hô, như trát chỉ, giấy dán, trát chỉ, trát chỉ kho, trát cái chụp, màu hồ đợi. NGHĨA chỉ trát chính là màu môn, linh rạp, sân khấu kịch, cửa hàng mặt tiền của cửa hàng trang hoàng, tấm biển cập trát ăn ở vật, hàng mã, kịch nam, vũ đủ, diều, làm đèn lồng đợi. Nghĩa hẹp chỉ trát chỉ chính là tang tục chỉ trát, chủ yếu chỉ dùng cho hiến tế cập tang tục hoạt động trung sở trát chế chỉ nhân hàng mã, cây rụng tiền, núi vàng núi bạc, đền thờ, môn lâu, nhà cửa, gia cầm chờ đốt cháy chỉ phẩm