Người nọ sau khi uống thuốc nửa tháng liên tục, không tái phục chẩn, cũng không xuất hiện.
Khoảng một năm sau, trong một lần xuất chẩn, Diêm Diệu Thủ ngẫu nhiên gặp lại người đó. Người nọ liếc mắt nhìn nhận ra ngay Diêm Diệu Thủ, liền tươi cười chào đón từ xa, Diêm Diệu Thủ thấy hắn ta ngẩng đầu, ưỡn ngực không còn cảnh cong người, ôm ngực như lúc trước nữa. Truyện Tống Y
Diêm Diệu Thủ liền hỏi: “Tại sao không thấy ngươi tới nữa, bệnh của ngươi thế nào rồi?” Truyện Tống Y
“Ha, ha. Rất tốt, không còn đau đớn gì nữa. Đỗ đại phu thực sự là thần y”.
Người nọ nhiệt tình mời Diêm Diệu Thủ đi uống rượu, Diêm Diệu Thủ thấy có người khen ngợi sư tổ của mình đương nhiên rất cao hứng, không từ chối, hai người vào tửu quán uống rượu một phen. Sau khi uống rượu xong, Diêm Diệu Thủ mặt đỏ tía tai, loạng choạng quay về Ngũ Vị đường.
Trở lại Ngũ Vị đường nhìn thấy Đỗ Văn Hạo hắn liền kể lại việc này: “Sư tổ, có nhớ ngày trước chúng ta xem bệnh cho cái người bị hen suyễn không? Là cái người trong tết thanh minh, đi chơi, uống nước suối rồi bị khó thở ấy?”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Diêm Diệu Thủ thực sự kính sợ Đỗ Văn Hạo, bình thường hắn không dám nói chuyện. Lúc này dựa vào hơi men, lá gan lớn hơn, hắn nói tiếp: “Bệnh của người đó đã khỏi hẳn, đồ tôn gặp hắn, hắn còn mời uống rượu. Sư tổ, đồ tôn nhớ ban đầu người dùng Ngôi Tử cảm thang, phương thuốc này có thể trị hen suyễn sao? Người hãy nói cho đồ tôn biết chuyện gì đã xảy ra được không?’
“Nếu là ngươi, ngươi định dùng thang thuốc gì để chữa bệnh ấy?”
“Nếu đổi lại là đồ tôn, chỉ dám dùng Tuyên Phế Bình suyễn dược, sư tổ, tại sao lại dùng Ngôi Tử cùng Đậu Cảm thanh nhiệt trong ngực?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hàm Đầu sẽ không thay đổi quan điểm đọc sách ngu ngốc đó, ngươi cũng sẽ không biết cách biến hóa. Ngôi tử cảm thang không thấy có ghi chép trị hen suyễn, thế nhưng hãy nhớ phương thuốc cổ đại đều do con người viết ra, nhận thức con người có hạn. Mỗi đơn thuốc có tác dụng cơ bản, nhưng lại bao hàm rất nhiều tác dụng chúng ta không biết được, cần chúng ta phải tìm hiểu xem còn có tác dụng nào nữa. Cụ thể Ngôi Tử thang có tác dụng trị liệu gì, nó trị liệu úc nhiệt lưu nhiễu ngực, có khả năng trị chứng nhiệt nhiễu tâm thần. Nếu như có thể úc nhiệt lưu nhiễu ngực, vậy có thể trị hen suyễn không?” Truyện Tống Y
Diêm Diệu Thủ suy nhgĩ một lát rồi nói: “Cũng có thể”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhớ kỹ, người đó mắc bệnh do trúng độc đúng không?”
“Hãy nhớ kỹ ban đầu hắn ta không phải bị suyễn. Hắn đi đường vừa mệt mỏi, vừa nóng bức, khi uống quá nhiều nước lã, lại ăn thức ăn lạnh nên đương nhiên bị đau bụng”.
“Không sai, ban đầu trong bụng có vấn đề, ngực úc nhiệt. Thế nhưng biểu hiện của hắn không phải là phiền mà là suyễn. Như vậy nếu chúng ta muốn thanh trừ úc nhiệt ở ngực, làm cho dễ chịu, Ngôi Tử cảm thang có thể thỏa mãn yêu cầu chữa trị chứng bệnh đó. Tất nhiên dùng phương phải trúng chứng bệnh, chỉ cần trúng bệnh thì bệnh nào phương thuốc ấy”.
Diêm Diệu Thủ hiểu ra, hắn không nén được trầm trồ khen ngợi, cuống quýt vỗ tay tán thưởng.
Ngày nọ Đỗ Văn Hạo đang ngồi trong nội đường xem bệnh, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm liếc nhìn nhau, Đỗ Văn Hạo nói: “Để ta đi xem sao” Nói rồi hắn chạy ra ngoài tiền đường, bên ngoài tiền đường có mấy thị vệ, đơn đao ngang hông khoa chân múa tay, nói gì đó.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra Diêm Diệu Thủ vội khom người nói: “Sư tổ, mấy vị quan gia tới xem bệnh nhưng lại không phối hợp hỏi chẩn, chỉ nói chuyện luyên thuyên, còn nói bọn đồ tôn chẩn bệnh không đúng. Nhưng sư tổ cứ yên tâm, bọn đồ tôn sẽ xử lý tốt việc này”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu xoay người muốn đi. Chợt nghe một thị vệ phía sau hét lên: “Ta muốn gặp thần y, người am hiểu thần kỹ Hoa Đà của Ngũ Vị đường các ngươi”.
Đỗ Văn Hạo thoáng giật mình, nghe khẩu khí người này, chắc chắn không có bệnh gì nhưng chỉ đích danh muốn gặp hắn, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình chi nữa?
Đỗ Văn Hạo nhìn mấy thị vệ, chắp tay nói: “Các vị quan gia, kẻ bất tài này là Đỗ Văn Hạo, mấy vị tìm tại hạ có việc gì?”
Mấy thị vệ thoáng nhìn nhau, rồi quay sang quan sát Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới.
Đỗ Văn Hạo không hài lòng, hắn cau mày, đang muốn nói thì chợt có người phía sau kéo tay áo hắn, hắn quay nhìn thì ra là Lâm Thanh Đại.
Có Lâm Thanh Đại ở đây, ít nhất chuyện đánh nhau sẽ không xảy ra, Đỗ Văn Hạo khẽ ho nhẹ, đang định lên tiếng thì Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh không nhịn được ánh mắt lạnh lùng của mấy người đó nói: “Mấy vị quan gia muốn xem bệnh, xin mời ngồi. Muốn nói chuyện phiếm xin sang đại sảnh. Nếu muốn quấy rối xin mời quay về. Ngũ Vị đường của chúng ta không phải là nơi có thể tùy ý tới gây rối”. Truyện Tống Y
Thủ lĩnh đám thị vệ nghe vậy thì cười nhạt, có chút tiếu ý nói: “Ồ, Ngũ Vị đường các ngươi không phải nơi để quấy rầy thì là nơi nào vậy?”
“Nơi chữa bệnh. Cũng là nơi chữa bệnh cho ngươi. Nếu muốn quấy rối chúng ta cũng sẽ bồi tiếp”.
“Ôi chao, tiểu cô nương này lợi hại quá. Ỷ vào có ai đằng sau chống lưng hả?”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy, mày liễu dựng đứng nói: “Không dám, bổn cô nương nói thật đó. Ta có thể nói qua cho các người biết một chút. Ca ca ta cũng chính là đại phu tọa đường Đỗ Văn Hạo, kiêm giáo sư của Thái y cục. Nhạc phụ của ca ca chính là Thôi quan của Khai Phong phủ, đồ đệ của ca ca chính là Thái y của Thái y viện Tiền Bất Thu. Ca ca ta đã từng xem bệnh cho Lễ Bộ thị lang Văn đại nhân cùng Ngự Sử Tiết đại nhân”.
Thị vệ đó cười nhạt nói: “Những người đó cũng cho là đại nhân vật sao?”
Tuyết Phi Nhi sững sờ, người này dám cả gan nói quan lục phẩm của triều đình như vậy chắc chắn lai lịch không nhỏ, Đỗ Văn Hạo đã nhiều lần nói ở kinh thành, dưới chân Thiên tử, chuyện đại quan đè chết người là bình thường, thực sự phải cẩn thận, không được đắc tội với những nhân vật quyền quý đó. Nghe những câu nói cuồng vọng chướng tai đó càng làm Tuyết Phi Nhi nổi giận, nàng liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: “Cái đó không tính vậy việc ca ca ta vào cung xem bệnh cho nương nương có tính không?” Truyện Tống Y
Thủ lĩnh thị vệ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không, hắn cười nhạt nói: “Không biết vị tiên sinh đó xem bệnh cho nương nương nào?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi xem bệnh thì xin mời, bằng không xin cứ tự nhiên, chúng ta còn phải xem bệnh cho người khác, đừng có ở đây quấy rối chúng ta có được không?”
“Thứ nhất huynh đệ chúng ta tới đây không phải quấy rối mà thực lòng muốn xem bệnh, chúng ta muốn mời Đỗ đại phu tự mình xem bệnh cho huynh đệ chúng ta. Thứ hai ta cũng tò mò muốn hỏi Đỗ đại phu xem bệnh cho nương nương nào vì tất cả nương nương trong cung đều do Thái y viện xem bệnh, không ra ngoài khám bệnh. Tại hạ có chút hiếu kỳ, xin thỉnh giáo”. Truyện Tống Y
“Ta cũng trả lời ngươi hai điểm. Thứ nhất ca ca ta chỉ xem chứng bệnh kỳ lạ, khó xử lý, nguy chứng, ngươi không có bệnh, mà dù có bệnh nhưng với dáng vẻ nóng nảy như vậy ca ca ta cũng không xem cho ngươi. Thứ hai ca ca chẩn trị cho nương nương nào trong hậu cung, ta không có nghĩa vụ nói cho ngươi biết. Thôi được, xin mời về thôi”.
Tuyết Phi Nhi nói xin mời gì đó, thị vệ đó cũng không tức giận, hắn cười cười, lấy kim bài ở thắt lưng rồi nói: “Không biết thứ này có thể làm cho Đỗ đại phu xem bệnh cho huynh đệ của ta không?” Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Tuyết Phi Nhi hừ một tiếng, tiếp nhận kim bài, nàng khẽ liếc qua, người nàng run lên, cẩn thận nhìn lại rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo, nói: “Ca, bọn họ là người của Lục Hoàng tử”.
Đỗ Văn Hạo khẽ rùng mình, hắn không thông thạo lịch sử, không biết Lục Hoàng tử chính là Tống Triết Tông. Nhưng chỉ cần hai chữ Hoàng tử cũng làm hắn chấn động. Hắn không ngờ những thị vệ này là người của nhân vật lớn như vậy, hắn vội chắp tay nói: “Thì ra là người của Lục Hoàng tử. Thất kính! Thất kính! Lục Hoàng tử của các vị thích Vi cô nương, tại hạ đã từng xem bệnh cho Vi cô nương”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo tưởng bọn họ sẽ kinh ngạc, không ngờ những người này hình như đã biết chuyện, không biểu hiện gì cả, Thủ lĩnh thị vệ cười nói: “Không sai, Đỗ tiên sinh, kỳ thật chúng ta là do Vi cô nương và Lục Hoàng tử phái tới”.
“Ồ?” Tới lượt Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên. “Có gì xin chỉ giáo?”
“Không dám. Trước tiên xin thỉnh giáo tiên sinh đã xem bệnh cho nương nương nào?”
“Nói thật tại hạ cũng không biết là ai chỉ biết phụ thân của nương nương là quan trong triều, hình như họ Địch!”
Thủ lĩnh thị vệ cười thầm, thì ra là vị nương nương bị Hoàng thượng giam vào lãnh cung, hắn không có hứng thú hỏi tiếp, vội chắp tay nói: “Chúng ta nghe nói y thuật tiên sinh cao minh vì thế mới nhân cơ hội lần này muốn mời tiên sinh xem bệnh cho mấy huynh đệ xem thân thể chúng ta có bệnh gì không? Không biết có được không?”
Đỗ Văn Hạo thản nhiên cười nói: “Quan gia khách khí quá. Xem ra trước tiên tại hạ phải xem bệnh cho mấy vị quan gia thì mới được nghe mệnh lệnh của Lục Hoàng tử và Vi cô nương đúng không? Nói vậy các vị cũng không dám mặc cả với mệnh lệnh của Lục Hoàng tử và Vi cô nương. Thực chất mấy vị quan gia vâng lệnh Lục Hoàng tử và Vi cô nương tới đây dò xét, đúng không?”
Thủ lĩnh thị vệ cười nói: “Đỗ tiên sinh quả nhiên thông minh”.
“Nếu vậy Đỗ mỗ cả gan tự bêu xấu mình. Xin mời ngồi, Trước tiên Đỗ mỗ xem bệnh cho ai đây?”
Thủ lĩnh thị vệ ngồi xuống, đặt tay lên bàn nói: “Đương nhiên là ta”.
Đỗ Văn Hạo không nói nhiều, đưa tay bắt mạch. Lát sau hắn cười cười rồi lại lắc đầu, không nói câu nào.
Thủ lĩnh thị vệ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao tiên sinh lại cười?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi có nghĩ thân thể của ngươi khỏe lắm không?”
Thủ lĩnh thị vệ cươi ha hả, vỗ ngực nói: “Đương nhiên. Thân thể ta rất khỏe”.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thái độ của Đỗ Văn Hạo, hắn đột nhiên thấy chột dạ, nghi hoặc hỏi thêm một câu.
“Ngày nào cũng đau bụng vào canh năm, đau như dao cắt. Không biết như này có tính là thân thể khỏe mạnh không?”
Thủ lĩnh thị vệ biến sắc, kỳ quái nhìn Đỗ Văn Hạo chằm chằm, lát sau mới chậm rãi hỏi: “Tại sao Đỗ tiên sinh biết bệnh của kẻ hèn này?”
“Rất đơn giản, tay phải ngươi mạch hoạt, tay trái mạch đóng hậu tỳ vị. Nói cách khác tỳ vị ngươi có bệnh. Hơn nữa mạch trái vi huyền, vô lực. Mạch chủ hai tay hậu thận. Nói cách khác ngươi có bệnh tại thận thông. Mặc dù mới rồi chúng ta trò chuyện vui vẻ nhưng ánh mắt uể oải, nước da xám, giọng nói khàn khàn. Khi nói chuyện với ngươi ta thấy miệng ngươi cũng có bệnh, dường như rất nặng. Tất cả đều là biểu hiện của thận hư, tỳ tích nhiệt”.
Người nọ sau khi uống thuốc nửa tháng liên tục, không tái phục chẩn, cũng không xuất hiện.
Khoảng một năm sau, trong một lần xuất chẩn, Diêm Diệu Thủ ngẫu nhiên gặp lại người đó. Người nọ liếc mắt nhìn nhận ra ngay Diêm Diệu Thủ, liền tươi cười chào đón từ xa, Diêm Diệu Thủ thấy hắn ta ngẩng đầu, ưỡn ngực không còn cảnh cong người, ôm ngực như lúc trước nữa. Truyện Tống Y
Diêm Diệu Thủ liền hỏi: “Tại sao không thấy ngươi tới nữa, bệnh của ngươi thế nào rồi?” Truyện Tống Y
“Ha, ha. Rất tốt, không còn đau đớn gì nữa. Đỗ đại phu thực sự là thần y”.
Người nọ nhiệt tình mời Diêm Diệu Thủ đi uống rượu, Diêm Diệu Thủ thấy có người khen ngợi sư tổ của mình đương nhiên rất cao hứng, không từ chối, hai người vào tửu quán uống rượu một phen. Sau khi uống rượu xong, Diêm Diệu Thủ mặt đỏ tía tai, loạng choạng quay về Ngũ Vị đường.
Trở lại Ngũ Vị đường nhìn thấy Đỗ Văn Hạo hắn liền kể lại việc này: “Sư tổ, có nhớ ngày trước chúng ta xem bệnh cho cái người bị hen suyễn không? Là cái người trong tết thanh minh, đi chơi, uống nước suối rồi bị khó thở ấy?”.
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Diêm Diệu Thủ thực sự kính sợ Đỗ Văn Hạo, bình thường hắn không dám nói chuyện. Lúc này dựa vào hơi men, lá gan lớn hơn, hắn nói tiếp: “Bệnh của người đó đã khỏi hẳn, đồ tôn gặp hắn, hắn còn mời uống rượu. Sư tổ, đồ tôn nhớ ban đầu người dùng Ngôi Tử cảm thang, phương thuốc này có thể trị hen suyễn sao? Người hãy nói cho đồ tôn biết chuyện gì đã xảy ra được không?’
“Nếu là ngươi, ngươi định dùng thang thuốc gì để chữa bệnh ấy?”
“Nếu đổi lại là đồ tôn, chỉ dám dùng Tuyên Phế Bình suyễn dược, sư tổ, tại sao lại dùng Ngôi Tử cùng Đậu Cảm thanh nhiệt trong ngực?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hàm Đầu sẽ không thay đổi quan điểm đọc sách ngu ngốc đó, ngươi cũng sẽ không biết cách biến hóa. Ngôi tử cảm thang không thấy có ghi chép trị hen suyễn, thế nhưng hãy nhớ phương thuốc cổ đại đều do con người viết ra, nhận thức con người có hạn. Mỗi đơn thuốc có tác dụng cơ bản, nhưng lại bao hàm rất nhiều tác dụng chúng ta không biết được, cần chúng ta phải tìm hiểu xem còn có tác dụng nào nữa. Cụ thể Ngôi Tử thang có tác dụng trị liệu gì, nó trị liệu úc nhiệt lưu nhiễu ngực, có khả năng trị chứng nhiệt nhiễu tâm thần. Nếu như có thể úc nhiệt lưu nhiễu ngực, vậy có thể trị hen suyễn không?” Truyện Tống Y
Diêm Diệu Thủ suy nhgĩ một lát rồi nói: “Cũng có thể”.
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhớ kỹ, người đó mắc bệnh do trúng độc đúng không?”
“Hãy nhớ kỹ ban đầu hắn ta không phải bị suyễn. Hắn đi đường vừa mệt mỏi, vừa nóng bức, khi uống quá nhiều nước lã, lại ăn thức ăn lạnh nên đương nhiên bị đau bụng”.
“Không sai, ban đầu trong bụng có vấn đề, ngực úc nhiệt. Thế nhưng biểu hiện của hắn không phải là phiền mà là suyễn. Như vậy nếu chúng ta muốn thanh trừ úc nhiệt ở ngực, làm cho dễ chịu, Ngôi Tử cảm thang có thể thỏa mãn yêu cầu chữa trị chứng bệnh đó. Tất nhiên dùng phương phải trúng chứng bệnh, chỉ cần trúng bệnh thì bệnh nào phương thuốc ấy”.
Diêm Diệu Thủ hiểu ra, hắn không nén được trầm trồ khen ngợi, cuống quýt vỗ tay tán thưởng.
Ngày nọ Đỗ Văn Hạo đang ngồi trong nội đường xem bệnh, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng huyên náo, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Tuyết Phi Nhi và Bàng Vũ Cầm liếc nhìn nhau, Đỗ Văn Hạo nói: “Để ta đi xem sao” Nói rồi hắn chạy ra ngoài tiền đường, bên ngoài tiền đường có mấy thị vệ, đơn đao ngang hông khoa chân múa tay, nói gì đó.
Nhìn thấy Đỗ Văn Hạo đi ra Diêm Diệu Thủ vội khom người nói: “Sư tổ, mấy vị quan gia tới xem bệnh nhưng lại không phối hợp hỏi chẩn, chỉ nói chuyện luyên thuyên, còn nói bọn đồ tôn chẩn bệnh không đúng. Nhưng sư tổ cứ yên tâm, bọn đồ tôn sẽ xử lý tốt việc này”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu xoay người muốn đi. Chợt nghe một thị vệ phía sau hét lên: “Ta muốn gặp thần y, người am hiểu thần kỹ Hoa Đà của Ngũ Vị đường các ngươi”.
Đỗ Văn Hạo thoáng giật mình, nghe khẩu khí người này, chắc chắn không có bệnh gì nhưng chỉ đích danh muốn gặp hắn, chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình chi nữa?
Đỗ Văn Hạo nhìn mấy thị vệ, chắp tay nói: “Các vị quan gia, kẻ bất tài này là Đỗ Văn Hạo, mấy vị tìm tại hạ có việc gì?”
Mấy thị vệ thoáng nhìn nhau, rồi quay sang quan sát Đỗ Văn Hạo từ trên xuống dưới.
Đỗ Văn Hạo không hài lòng, hắn cau mày, đang muốn nói thì chợt có người phía sau kéo tay áo hắn, hắn quay nhìn thì ra là Lâm Thanh Đại.
Có Lâm Thanh Đại ở đây, ít nhất chuyện đánh nhau sẽ không xảy ra, Đỗ Văn Hạo khẽ ho nhẹ, đang định lên tiếng thì Tuyết Phi Nhi ở bên cạnh không nhịn được ánh mắt lạnh lùng của mấy người đó nói: “Mấy vị quan gia muốn xem bệnh, xin mời ngồi. Muốn nói chuyện phiếm xin sang đại sảnh. Nếu muốn quấy rối xin mời quay về. Ngũ Vị đường của chúng ta không phải là nơi có thể tùy ý tới gây rối”. Truyện Tống Y
Thủ lĩnh đám thị vệ nghe vậy thì cười nhạt, có chút tiếu ý nói: “Ồ, Ngũ Vị đường các ngươi không phải nơi để quấy rầy thì là nơi nào vậy?”
“Nơi chữa bệnh. Cũng là nơi chữa bệnh cho ngươi. Nếu muốn quấy rối chúng ta cũng sẽ bồi tiếp”.
“Ôi chao, tiểu cô nương này lợi hại quá. Ỷ vào có ai đằng sau chống lưng hả?”
Tuyết Phi Nhi nghe vậy, mày liễu dựng đứng nói: “Không dám, bổn cô nương nói thật đó. Ta có thể nói qua cho các người biết một chút. Ca ca ta cũng chính là đại phu tọa đường Đỗ Văn Hạo, kiêm giáo sư của Thái y cục. Nhạc phụ của ca ca chính là Thôi quan của Khai Phong phủ, đồ đệ của ca ca chính là Thái y của Thái y viện Tiền Bất Thu. Ca ca ta đã từng xem bệnh cho Lễ Bộ thị lang Văn đại nhân cùng Ngự Sử Tiết đại nhân”.
Thị vệ đó cười nhạt nói: “Những người đó cũng cho là đại nhân vật sao?”
Tuyết Phi Nhi sững sờ, người này dám cả gan nói quan lục phẩm của triều đình như vậy chắc chắn lai lịch không nhỏ, Đỗ Văn Hạo đã nhiều lần nói ở kinh thành, dưới chân Thiên tử, chuyện đại quan đè chết người là bình thường, thực sự phải cẩn thận, không được đắc tội với những nhân vật quyền quý đó. Nghe những câu nói cuồng vọng chướng tai đó càng làm Tuyết Phi Nhi nổi giận, nàng liếc mắt nhìn hắn lạnh lùng nói: “Cái đó không tính vậy việc ca ca ta vào cung xem bệnh cho nương nương có tính không?” Truyện Tống Y
Thủ lĩnh thị vệ giật mình, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên như không, hắn cười nhạt nói: “Không biết vị tiên sinh đó xem bệnh cho nương nương nào?”
“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi xem bệnh thì xin mời, bằng không xin cứ tự nhiên, chúng ta còn phải xem bệnh cho người khác, đừng có ở đây quấy rối chúng ta có được không?”
“Thứ nhất huynh đệ chúng ta tới đây không phải quấy rối mà thực lòng muốn xem bệnh, chúng ta muốn mời Đỗ đại phu tự mình xem bệnh cho huynh đệ chúng ta. Thứ hai ta cũng tò mò muốn hỏi Đỗ đại phu xem bệnh cho nương nương nào vì tất cả nương nương trong cung đều do Thái y viện xem bệnh, không ra ngoài khám bệnh. Tại hạ có chút hiếu kỳ, xin thỉnh giáo”. Truyện Tống Y
“Ta cũng trả lời ngươi hai điểm. Thứ nhất ca ca ta chỉ xem chứng bệnh kỳ lạ, khó xử lý, nguy chứng, ngươi không có bệnh, mà dù có bệnh nhưng với dáng vẻ nóng nảy như vậy ca ca ta cũng không xem cho ngươi. Thứ hai ca ca chẩn trị cho nương nương nào trong hậu cung, ta không có nghĩa vụ nói cho ngươi biết. Thôi được, xin mời về thôi”.
Tuyết Phi Nhi nói xin mời gì đó, thị vệ đó cũng không tức giận, hắn cười cười, lấy kim bài ở thắt lưng rồi nói: “Không biết thứ này có thể làm cho Đỗ đại phu xem bệnh cho huynh đệ của ta không?” Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Tuyết Phi Nhi hừ một tiếng, tiếp nhận kim bài, nàng khẽ liếc qua, người nàng run lên, cẩn thận nhìn lại rồi đưa cho Đỗ Văn Hạo, nói: “Ca, bọn họ là người của Lục Hoàng tử”.
Đỗ Văn Hạo khẽ rùng mình, hắn không thông thạo lịch sử, không biết Lục Hoàng tử chính là Tống Triết Tông. Nhưng chỉ cần hai chữ Hoàng tử cũng làm hắn chấn động. Hắn không ngờ những thị vệ này là người của nhân vật lớn như vậy, hắn vội chắp tay nói: “Thì ra là người của Lục Hoàng tử. Thất kính! Thất kính! Lục Hoàng tử của các vị thích Vi cô nương, tại hạ đã từng xem bệnh cho Vi cô nương”. Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo tưởng bọn họ sẽ kinh ngạc, không ngờ những người này hình như đã biết chuyện, không biểu hiện gì cả, Thủ lĩnh thị vệ cười nói: “Không sai, Đỗ tiên sinh, kỳ thật chúng ta là do Vi cô nương và Lục Hoàng tử phái tới”.
“Ồ?” Tới lượt Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên. “Có gì xin chỉ giáo?”
“Không dám. Trước tiên xin thỉnh giáo tiên sinh đã xem bệnh cho nương nương nào?”
“Nói thật tại hạ cũng không biết là ai chỉ biết phụ thân của nương nương là quan trong triều, hình như họ Địch!”
Thủ lĩnh thị vệ cười thầm, thì ra là vị nương nương bị Hoàng thượng giam vào lãnh cung, hắn không có hứng thú hỏi tiếp, vội chắp tay nói: “Chúng ta nghe nói y thuật tiên sinh cao minh vì thế mới nhân cơ hội lần này muốn mời tiên sinh xem bệnh cho mấy huynh đệ xem thân thể chúng ta có bệnh gì không? Không biết có được không?”
Đỗ Văn Hạo thản nhiên cười nói: “Quan gia khách khí quá. Xem ra trước tiên tại hạ phải xem bệnh cho mấy vị quan gia thì mới được nghe mệnh lệnh của Lục Hoàng tử và Vi cô nương đúng không? Nói vậy các vị cũng không dám mặc cả với mệnh lệnh của Lục Hoàng tử và Vi cô nương. Thực chất mấy vị quan gia vâng lệnh Lục Hoàng tử và Vi cô nương tới đây dò xét, đúng không?”
Thủ lĩnh thị vệ cười nói: “Đỗ tiên sinh quả nhiên thông minh”.
“Nếu vậy Đỗ mỗ cả gan tự bêu xấu mình. Xin mời ngồi, Trước tiên Đỗ mỗ xem bệnh cho ai đây?”
Thủ lĩnh thị vệ ngồi xuống, đặt tay lên bàn nói: “Đương nhiên là ta”.
Đỗ Văn Hạo không nói nhiều, đưa tay bắt mạch. Lát sau hắn cười cười rồi lại lắc đầu, không nói câu nào.
Thủ lĩnh thị vệ ngạc nhiên hỏi: “Tại sao tiên sinh lại cười?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi có nghĩ thân thể của ngươi khỏe lắm không?”
Thủ lĩnh thị vệ cươi ha hả, vỗ ngực nói: “Đương nhiên. Thân thể ta rất khỏe”.
“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thái độ của Đỗ Văn Hạo, hắn đột nhiên thấy chột dạ, nghi hoặc hỏi thêm một câu.
“Ngày nào cũng đau bụng vào canh năm, đau như dao cắt. Không biết như này có tính là thân thể khỏe mạnh không?”
Thủ lĩnh thị vệ biến sắc, kỳ quái nhìn Đỗ Văn Hạo chằm chằm, lát sau mới chậm rãi hỏi: “Tại sao Đỗ tiên sinh biết bệnh của kẻ hèn này?”
“Rất đơn giản, tay phải ngươi mạch hoạt, tay trái mạch đóng hậu tỳ vị. Nói cách khác tỳ vị ngươi có bệnh. Hơn nữa mạch trái vi huyền, vô lực. Mạch chủ hai tay hậu thận. Nói cách khác ngươi có bệnh tại thận thông. Mặc dù mới rồi chúng ta trò chuyện vui vẻ nhưng ánh mắt uể oải, nước da xám, giọng nói khàn khàn. Khi nói chuyện với ngươi ta thấy miệng ngươi cũng có bệnh, dường như rất nặng. Tất cả đều là biểu hiện của thận hư, tỳ tích nhiệt”.