Thủ lĩnh thị vệ chợt hiểu, hắn chắp tay nói: “Tại sao tiểu nhân lại bị thận hư, tỳ bá, canh năm đau bụng vậy?”
“Rất đơn giản, canh năm tiêu chảy là do thận dương không đủ, mệnh môn* hỏa suy, biểu hiện chủ yếu của bệnh trạng là âm hàn nội thịnh. Bệnh của ngươi xảy ra đã lâu, gây tổn hại thận. Bóng tối trước bình minh là lúc âm khí thịnh nhất. Mà lúc này dương khí chưa khôi phục lại, dạ dày không đóng lại, gây nên đau đớn vì thế lúc này bị tiêu chảy. Canh năm bị tiêu chảy có vẻ chỉ là tiểu bệnh nhưng kỳ thật không phải thế. Tích lũy theo năm tháng, tỳ thận đương nhiên bị tổn hao nhiều sẽ gây ra nguy chứng”.
Thủ lĩnh thị vệ cực kỳ hoảng sợ, đứng dậy, cúi rạp người thi lễ: “Xin tiên sinh hãy cứu mạng”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hiện tại nói cứu mạng ngươi vẫn còn quá sớm, bệnh của người chưa tới tình trạng gọi là cứu mạng. Cứ yên tâm, ta kê cho ngươi đơn thuốc, ngươi từ từ điều trị khoảng nửa năm sẽ hồi phục như bình thường”.
Đỗ Văn Hạo nói xong đề bút viết ngay đơn Tích thật hoàn tiêu phúc thống, hắn lại kê thêm Tứ thần hoàn* và Bát vị hoàn*, sau đó đưa đơn thuốc cho dược quỹ đi lấy dược.
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Được rồi, thủ lĩnh quan gia đã xem bệnh xong, đến lượt vị quan gia nào đây?”
Thủ lĩnh thị vệ vội vàng khom người nói: “Đỗ tiên sinh, chúng tiểu nhân thất lễ. Xin ngài chớ trách chúng tiểu nhân. Kỳ thật Vương gia bị bệnh nặng. Chúng tiểu nhân đặc biệt tới mời tiên sinh vào Vương phủ xem bệnh”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn hắn một cái: “Thật không? Vương gia các ngươi bị bệnh cho các ngươi tới mời ta nhưng các ngươi lại giở trò, không sợ bị chém đầu sao?” Truyện Tống Y
Thủ lĩnh thị vệ xấu hổ nói: “Là thế này. Bệnh của Vương gia rất kỳ quặc. Thái y của Thái y viện trong cung cũng thúc thủ vô sách, không còn cách nào khác phải mời danh y bên ngoài. Tuy nhiên lại sợ danh y hữu danh vô thực, làm chậm chễ việc trị bệnh cho Vương gia. Cho nên trước đó phải thử xem là danh y thật hay giả vì thế lúc nãy chúng tiểu nhân mới dò xét tiên sinh xem tiên sinh có thực là thần y như trong lời đồn không?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vậy ngươi thử nghiệm xong chưa?”
“Thực sự không dám gạt tiên sinh, tiểu nhân đã tới tìm Thái y xem qua bệnh của mình. Cũng chẩn bệnh như ngài nhưng tiểu nhân đều phải nói ra triệu chứng bệnh cho bọn họ trước. Nhưng đối với ngài tiểu nhân chưa nói bất kỳ điều gì, tiên sinh chỉ cần bắt mạch đã chẩn đoán chính xác chứng bệnh của tiểu nhân, thực sự đáng bội phục. Tiên sinh quả nhiên là thần y. Vương gia được cứu rồi!”. Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vương gia các ngươi bị làm sao?”
“Bệnh gì thì tiểu nhân không rõ, Vương gia thường xuyên mê man bất tỉnh vào buổi sáng, liên tục gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả, chỉ biết là gặp ác mộng. Thái y tới xem bệnh nhưng không tìm được nguyên nhân gây bệnh. Thái Hoàng thái hậu rất lo lắng. Chúng tiểu nhân vâng mệnh đi ra ngoài tìm danh y. Vi Linh Nhi cô nương, thiên kim tiểu thư của Điện tiền ti đô ngu hậu Vi Ngạc, Vi đại nhân cùng Hoàng Thái hậu nỗ lực tiến cử tiên sinh, hai người còn nói tiên sinh không những am hiểu thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà mà còn là thần y đương thời, không ai có thể vượt qua ngài. Bệnh của Vi cô nương là do chính tiên sinh chữa khỏi. Thái Hoàng thái hậu nghe xong lệnh cho chúng tiểu nhân đi mời tiên sinh”. Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
“Nếu thế thì không trì hoãn nữa. Mau đi thôi”
Thủ lĩnh thị vệ cúi đầu đáp ứng rồi chạy ra cửa vẫy tay ra ngoài, một cái kiệu nhỏ tiến lại, Đỗ Văn Hạo khoác hòm thuốc ngồi kiệu. Mấy thị vệ đi theo sau hướng tới Lục Vương phủ.
Vương phủ kiến trúc tinh xảo, diện tích rất rộng, so với toàn trang viện nháo quỷ Đỗ Văn Hạo đã mua của Kiều gia còn to hơn gấp mấy lần, bài trí xa hoa, chạm khắc tranh, đình bàn lầu các, hành lang uốn lượn, cực kỳ tinh xảo. Trên đường đi Đỗ Văn Hạo thỏa sức thưởng thức cảnh đẹp của Lục Vương phủ, giống như trên tiên cảnh.
Đi tới trước cửa, thủ lĩnh thị vệ không được vào. Một nha hoàn búi tóc hai bên dẫn Đỗ Văn Hạo đi qua một con đường nhỏ tĩnh mịch đi qua một cái sân nhỏ đến trước một sương phòng chờ ở đó, tiểu nha hoàn đi vào trong bẩm báo.
Lát sau tiểu nha hoàn đi ra lễ phép nói: “Tiên sinh xin mời theo nô tì”.
Đỗ Văn Hạo đi theo tiểu nha hoàn đi vào đại sảnh, màn cửa kéo lên liền ngửi thấy một mùi thơm ngát, nhìn theo hướng rèm cửa chỉ thấy bên trong có một cái giường lớn, trang trí hết sức tao nhã, sa trướng buông xuống.
Tiểu nha hoàn ra hiệu Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên giường rồi khẽ nói: “Khởi bẩm Vương gia, Đỗ tiên sinh tới” vừa dứt lời một cánh tay thò ra nhẹ nhàng đặt trên gối bắt mạch. Một cái khăn sa mỏng che cánh tay chỉ lộ ra cổ tay.
Đỗ Văn Hạo thoáng nghi ngờ, hắn thầm nghĩ Vương gia là một đại nam nhân, sao lại xấu hổ trốn trong màn trước để xem bệnh, thậm chí cánh tay cũng phải che đi. Với cái kiểu này Thái y nào có thể chẩn bệnh chính xác chứ? Khó trách không trị hết bệnh.
Nếu bản thân người ta đã tị hiềm, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn nhiều chuyện, hắn cúi nhìn, sắc mặt chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay.
Hì
Đỗ Văn Hạo khẽ thở ra một hơi, trợn tròn mắt nhìn cổ tay để trần, lắc đầu, hai mắt bắt đầu nhắm lại, chăm chú chẩn mạch.
Lát sau Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười gượng nói: “Bên trong là Vi cô nương đúng không? Đừng hí lộng Đỗ mỗ vậy chứ”.
Từ trong giường truyền ra tiếng cười hì hì, một cô nương kiều diễm vén màn trướng lên, nhô đầu ra nói: “Tiên sinh quả nhiên lợi hại, không chỉ có thể phân biệt nam, nữ mà còn có thể biết đó là ta”.
“Đổi lại là người khác Đỗ mỗ không biết, nhưng khi cô nương ngã bệnh, Đỗ mỗ nhiều lần bắt mạch cho cô nương, cho dù mạch tượng không nhìn thấy được nhưng cổ tay băng thanh ngọc khiết của cô nương Đỗ mỗ rất quen thuộc”. Truyện Tống Y
Vi Linh Nhi đỏ mặt, liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái, nàng rời khỏi giường, cúi chào: “Tuân theo ý chỉ của Thái Hoàng thái hậu thử bản lãnh của tiên sinh. Nếu có chỗ nào đắc tội xin tiên sinh tha thứ”.
Đỗ Văn Hạo khẽ thở dài, trong lòng hắn rất bất mãn với hành động này của Thái Hoàng thái hậu. Lão thái bà này cái gì cũng chơi đùa được, xem bệnh cũng muốn chơi đùa nữa. Nhưng người ta là Thái Hoàng thái hậu, hắn có thể nói gì đây?
Đỗ Văn Hạo đứng dậy chắp tay nói: “Nếu không có việc gì Đỗ mỗ xin cáo từ. Trong đường còn nhiều người bệnh đang đợi Đỗ mỗ về chẩn trị”.
“Ai bảo không bị bệnh? Tiên sinh vẫn chưa trị bệnh cho Vương gia”
“Vương gia thật sự bị bệnh?”
“Đương nhiên. Ai dám nói giỡn chơi việc này. Chẳng qua là thử dò xét tiên sinh thôi. Tiên sinh hãy đi theo ta”.
Đỗ Văn Hạo đi theo Vi Linh Nhi ra phía sau, đi xuyên qua một hòn giả sơn, đi tới một căn phòng khác, trong phòng, màn trướng đã kéo lên, một thiếu niên đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, mặt tái nhợt.
Bên đầu giường có một cái ghế thái sư, phía trước buông rèm, có thể mơ hồ nhận ra một người đang ngồi trên ghế, không nhúc nhích, yên lặng như một bức tượng.
Vi Linh Nhi tiến lên, cúi người nói: “Thái Hoàng thái hậu, Đỗ tiên sinh tới” Rồi nàng khẽ nói với Đỗ Văn Hạo: “Bên trong là Thái Hoàng thái hậu, mau quỳ xuống”.
Đỗ Văn Hạo có ấn tượng không tốt với Thái Hoàng thái hậu, lão thái bà này, sao có thể bắt hắn quỳ xuống hành lễ, hắn làm như không nghe thấy, không hiểu lễ nghi, chắp tay cất cao giọng nói: “Đỗ mỗ tham kiến Thái Hoàng thái hậu, cung chúc Thái Hoàng thái hậu tiên phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, luôn luôn thanh xuân, xinh đẹp”.
Câu nói nửa vời thiếu hiểu biết này người bên ngoài nghe xong cười thầm, nhưng người nọ chỉ hừ nhẹ một tiếng, không có vẻ gì là không hài lòng. Cái gọi là ngàn xuyên vạn xuyên, trước đó Thái Hoàng thái hậu luôn được người khác nịnh bợ, ai trông thấy Thái Hoàng thái hậu cũng đều cung kính, không dám nửa câu đùa giỡn. Không ngờ hôm nay Đỗ Văn Hạo không những không quỳ hành lễ, lại thuận miệng nịnh hót như thế.
“Quỳ xuống!” Vi Linh Nhi khẽ nói: “Quỳ xuống chào nói chuyện”.
Đỗ Văn Hạo vẫn làm ra vẻ hứng thú với đồ dùng tinh xảo bày biện trong phòng, không quỳ xuống.
“Thôi!” Giọng nói uể oải của Thái Hoàng thái hậu vang lên: “Linh Nhi, ngươi hãy giải thích với hắn một chút về để hắn xem bệnh cho Hú nhi”.
“Dạ”.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế bên giường, hỏi: “Vương gia bị làm sao vậy?”
“Mê man bất tỉnh tới giữa trưa. Ngươi hãy xem rốt cuộc Vương gia bị bệnh gì?”
Đỗ Văn Hạo ngưng thần chẩn mạch, hắn lại lật mí mắt của Vương gia, vạch miệng để xem lưỡi. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Lão phật gia, bệnh của tiểu Vương gia chỉ là có chút hoảng hốt”. Truyện Tống Y
Thái Hoàng thái hậu khẽ nhếch mép cười, cười nhạt hỏi: “Có đúng không?”
Đỗ Văn Hạo khom người nói: “Đúng”.
Thái Hoàng thái hậu lạnh lùng hỏi: “Vậy nên điều trị thế nào?”
"Tiểu nhân không dám!”
“Miễn tội cho ngươi”.
“Tạ ơn ân điển của Thái Hoàng thái hậu” Đỗ Văn Hạo đắc ý tiến lên cúi dạp người thi lễ: “Bệnh của Lục Vương gia chính là hàn tà xâm nhập cơ thể, phải dùng một nắm hương lớn xông rốn, trừ bỏ hàn tà. Nếu không làm được thì hàn tà đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, khi đó phải dùng phương pháp Đại oa phanh”.
Thái Hoàng thái hậu nhíu mày hỏi: “Đại oa phanh là gi?”
“Đó là chuẩn bị một cái đỉnh đồng, đổ nước hơn nửa đỉnh đồng, tiểu nhân kê một đơn thuốc, bỏ vào đỉnh đồng, sau đó nhóm lửa đun, đun tới khi sôi thì thôi”.
“Cái gì? Ngươi muốn hun nóng cả người à?”
“Sẽ không, tiểu nhân sẽ chuẩn bị một phương thuốc tị nhiệt, cho dù đỉnh đồng đun nóng đỏ. Tiểu Vương gia vẫn cử động tự nhiên như thường”.
Thái Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Vi Linh Nhi chần chừ chốc lát rồi chậm rãi gật đầu: “Như vật phiền tiên sinh chữa trị”.
Đỗ Văn Hạo nói to: “Giờ tốt đã điểm, hãy đốt hương mang lại đây”.
Tiểu nha hoàn nhìn Thái Hoàng thái hậu, thấy bà khẽ gật đầu mới chạy đi đốt một nắm hương to mang lại đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cười ý nhị tiếp nhận nắm hương, hắn cúi đầu thổi một hơi, khó hương bốc lên rồi lửa bùng cháy. Bên trong phòng sáng choang, đốm lửa nhỏ dần làm cho căn phòng rực rỡ giống như bầu trời đêm đầy sao.
Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm, nắm hương cầm trong tay không ngừng đảo vòng quanh bụng của Tiểu Vương gia, hắn cao giọng nói: “ Nếu như tiểu nhân không thể trừ hàn tà cho Tiểu Vương gia, vậy rõ ràng hàn tà đã xâm nhập vào trong cơ thể. Còn không thì dùng hương xông khói quanh bụng như này có thể cứu được Vương gia”.
Nói xong nắm hương trong tay Đỗ Văn Hạo tiếp tục quay vòng quanh bụng Tiểu Vương gia, miệng hắn tiếp tục lẩm bẩm.
Sau một lúc Đỗ Văn Hạo ngờ vực nói: “Theo lẽ bình thường, đốt hương như vậy Vương gia phải tỉnh lại rồi. Xem ra phải dùng đỉnh đồng hun nóng mới có thể tỉnh dậy được”.
Đỗ Văn Hạo đang nói thì Tiểu Vương gia đã lồm cồm bò dậy, dáng vẻ ngơ ngác, hai tay liên tục xoa bụng, hai mắt liếc nhìn xung quanh hỏi: “Ta đang ở đâu vậy?”
* Mệnh môn là quả thận bên phải. Theo Nạn Kinh Tập Chú: "Tả giả vi thận, hữu giả vi mệnh môn. Mệnh môn giả, chư thần tinh chi sở xá, nguyên khí chi sở hệ." (Bên trái là thận, bên phải là mệnh môn. Mệnh môn là nhà của tinh là các thần, là chỗ ràng buộc nguyên khí).
*TỨ THẦN HOÀN
Cách dùng: Bốn vị đầu tán bột mịn, dùng nước sắc Khương táo làm thang trộn với bột thuốc thêm ít bột mì vừa đủ luyện thành hoàn, mỗi lần uống 12 - 16g với nước muối nhạt hoặc nước sôi nguội, trước lúc ngủ. Có thể làm thuốc thang sắc uống. Liều lượng và các vị thuốc có thể gia giảm tùy tình hình bệnh lý.
Tác dụng: ôn tỳ thận, cố sáp chỉ tả.
Giải thích bài thuốc:
Bài này chủ yếu trị chứng tiết tả do tỳ thận hư hàn, sinh ra chứng tiêu chảy kéo dài vào buổi sáng sớm, lưng đau chân lạnh ( do thận dương hư), người mệt mỏi, chán ăn ( tỳ dương bất túc) do phép chữa ôn tỳ thận để chỉ tả. Trong bài:
• Bổ cốt chi bổ Mệnh môn hỏa, ôn dưỡng tỳ dương là chủ dược.
• Nhục đậu khấu ôn tỳ sáp tràng.
• Ngô thù du ôn trung khu hàn. Truyện Tống Y
• Ngũ vị tử toan liễm cố sáp thêm Sinh khương ôn tỳ vị.
• Đại táo bổ tỳ dưỡng vị.
Các vị hợp thành một bài thuốc có tác dụng ôn tỳ thận, sáp tràng, chỉ tả.
*BÁT VỊ HOÀN
Kim quỹ yếu lược: Dùng cho chứng thận hư, bài thuốc chủ trị những người có công năng thận bị suy nhược.
Bài thuốc này còn có các tên gọi khác như Thận khí hoàn, Bát vị thận khí hoàn, Thôi thị bát vị hoàn.
Công dụng: Thuốc dùng trị các chứng đau lưng mỏi gối, mắt mờ, *** rắt, phù thũng, chân tay dễ bị lạnh, mạch hư nhược.
Thủ lĩnh thị vệ chợt hiểu, hắn chắp tay nói: “Tại sao tiểu nhân lại bị thận hư, tỳ bá, canh năm đau bụng vậy?”
“Rất đơn giản, canh năm tiêu chảy là do thận dương không đủ, mệnh môn hỏa suy, biểu hiện chủ yếu của bệnh trạng là âm hàn nội thịnh. Bệnh của ngươi xảy ra đã lâu, gây tổn hại thận. Bóng tối trước bình minh là lúc âm khí thịnh nhất. Mà lúc này dương khí chưa khôi phục lại, dạ dày không đóng lại, gây nên đau đớn vì thế lúc này bị tiêu chảy. Canh năm bị tiêu chảy có vẻ chỉ là tiểu bệnh nhưng kỳ thật không phải thế. Tích lũy theo năm tháng, tỳ thận đương nhiên bị tổn hao nhiều sẽ gây ra nguy chứng”.
Thủ lĩnh thị vệ cực kỳ hoảng sợ, đứng dậy, cúi rạp người thi lễ: “Xin tiên sinh hãy cứu mạng”.
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Hiện tại nói cứu mạng ngươi vẫn còn quá sớm, bệnh của người chưa tới tình trạng gọi là cứu mạng. Cứ yên tâm, ta kê cho ngươi đơn thuốc, ngươi từ từ điều trị khoảng nửa năm sẽ hồi phục như bình thường”.
Đỗ Văn Hạo nói xong đề bút viết ngay đơn Tích thật hoàn tiêu phúc thống, hắn lại kê thêm Tứ thần hoàn và Bát vị hoàn, sau đó đưa đơn thuốc cho dược quỹ đi lấy dược.
Đỗ Văn Hạo lại nói: “Được rồi, thủ lĩnh quan gia đã xem bệnh xong, đến lượt vị quan gia nào đây?”
Thủ lĩnh thị vệ vội vàng khom người nói: “Đỗ tiên sinh, chúng tiểu nhân thất lễ. Xin ngài chớ trách chúng tiểu nhân. Kỳ thật Vương gia bị bệnh nặng. Chúng tiểu nhân đặc biệt tới mời tiên sinh vào Vương phủ xem bệnh”.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn hắn một cái: “Thật không? Vương gia các ngươi bị bệnh cho các ngươi tới mời ta nhưng các ngươi lại giở trò, không sợ bị chém đầu sao?” Truyện Tống Y
Thủ lĩnh thị vệ xấu hổ nói: “Là thế này. Bệnh của Vương gia rất kỳ quặc. Thái y của Thái y viện trong cung cũng thúc thủ vô sách, không còn cách nào khác phải mời danh y bên ngoài. Tuy nhiên lại sợ danh y hữu danh vô thực, làm chậm chễ việc trị bệnh cho Vương gia. Cho nên trước đó phải thử xem là danh y thật hay giả vì thế lúc nãy chúng tiểu nhân mới dò xét tiên sinh xem tiên sinh có thực là thần y như trong lời đồn không?”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Vậy ngươi thử nghiệm xong chưa?”
“Thực sự không dám gạt tiên sinh, tiểu nhân đã tới tìm Thái y xem qua bệnh của mình. Cũng chẩn bệnh như ngài nhưng tiểu nhân đều phải nói ra triệu chứng bệnh cho bọn họ trước. Nhưng đối với ngài tiểu nhân chưa nói bất kỳ điều gì, tiên sinh chỉ cần bắt mạch đã chẩn đoán chính xác chứng bệnh của tiểu nhân, thực sự đáng bội phục. Tiên sinh quả nhiên là thần y. Vương gia được cứu rồi!”. Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo hỏi: “Vương gia các ngươi bị làm sao?”
“Bệnh gì thì tiểu nhân không rõ, Vương gia thường xuyên mê man bất tỉnh vào buổi sáng, liên tục gặp ác mộng, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả, chỉ biết là gặp ác mộng. Thái y tới xem bệnh nhưng không tìm được nguyên nhân gây bệnh. Thái Hoàng thái hậu rất lo lắng. Chúng tiểu nhân vâng mệnh đi ra ngoài tìm danh y. Vi Linh Nhi cô nương, thiên kim tiểu thư của Điện tiền ti đô ngu hậu Vi Ngạc, Vi đại nhân cùng Hoàng Thái hậu nỗ lực tiến cử tiên sinh, hai người còn nói tiên sinh không những am hiểu thần kỹ phẫu thuật chữa thương của Hoa Đà mà còn là thần y đương thời, không ai có thể vượt qua ngài. Bệnh của Vi cô nương là do chính tiên sinh chữa khỏi. Thái Hoàng thái hậu nghe xong lệnh cho chúng tiểu nhân đi mời tiên sinh”. Truyện Tống Y Truyện Tống Y Truyện Tống Y
“Nếu thế thì không trì hoãn nữa. Mau đi thôi”
Thủ lĩnh thị vệ cúi đầu đáp ứng rồi chạy ra cửa vẫy tay ra ngoài, một cái kiệu nhỏ tiến lại, Đỗ Văn Hạo khoác hòm thuốc ngồi kiệu. Mấy thị vệ đi theo sau hướng tới Lục Vương phủ.
Vương phủ kiến trúc tinh xảo, diện tích rất rộng, so với toàn trang viện nháo quỷ Đỗ Văn Hạo đã mua của Kiều gia còn to hơn gấp mấy lần, bài trí xa hoa, chạm khắc tranh, đình bàn lầu các, hành lang uốn lượn, cực kỳ tinh xảo. Trên đường đi Đỗ Văn Hạo thỏa sức thưởng thức cảnh đẹp của Lục Vương phủ, giống như trên tiên cảnh.
Đi tới trước cửa, thủ lĩnh thị vệ không được vào. Một nha hoàn búi tóc hai bên dẫn Đỗ Văn Hạo đi qua một con đường nhỏ tĩnh mịch đi qua một cái sân nhỏ đến trước một sương phòng chờ ở đó, tiểu nha hoàn đi vào trong bẩm báo.
Lát sau tiểu nha hoàn đi ra lễ phép nói: “Tiên sinh xin mời theo nô tì”.
Đỗ Văn Hạo đi theo tiểu nha hoàn đi vào đại sảnh, màn cửa kéo lên liền ngửi thấy một mùi thơm ngát, nhìn theo hướng rèm cửa chỉ thấy bên trong có một cái giường lớn, trang trí hết sức tao nhã, sa trướng buông xuống.
Tiểu nha hoàn ra hiệu Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên giường rồi khẽ nói: “Khởi bẩm Vương gia, Đỗ tiên sinh tới” vừa dứt lời một cánh tay thò ra nhẹ nhàng đặt trên gối bắt mạch. Một cái khăn sa mỏng che cánh tay chỉ lộ ra cổ tay.
Đỗ Văn Hạo thoáng nghi ngờ, hắn thầm nghĩ Vương gia là một đại nam nhân, sao lại xấu hổ trốn trong màn trước để xem bệnh, thậm chí cánh tay cũng phải che đi. Với cái kiểu này Thái y nào có thể chẩn bệnh chính xác chứ? Khó trách không trị hết bệnh.
Nếu bản thân người ta đã tị hiềm, Đỗ Văn Hạo cũng không muốn nhiều chuyện, hắn cúi nhìn, sắc mặt chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay.
Hì
Đỗ Văn Hạo khẽ thở ra một hơi, trợn tròn mắt nhìn cổ tay để trần, lắc đầu, hai mắt bắt đầu nhắm lại, chăm chú chẩn mạch.
Lát sau Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười gượng nói: “Bên trong là Vi cô nương đúng không? Đừng hí lộng Đỗ mỗ vậy chứ”.
Từ trong giường truyền ra tiếng cười hì hì, một cô nương kiều diễm vén màn trướng lên, nhô đầu ra nói: “Tiên sinh quả nhiên lợi hại, không chỉ có thể phân biệt nam, nữ mà còn có thể biết đó là ta”.
“Đổi lại là người khác Đỗ mỗ không biết, nhưng khi cô nương ngã bệnh, Đỗ mỗ nhiều lần bắt mạch cho cô nương, cho dù mạch tượng không nhìn thấy được nhưng cổ tay băng thanh ngọc khiết của cô nương Đỗ mỗ rất quen thuộc”. Truyện Tống Y
Vi Linh Nhi đỏ mặt, liếc trộm Đỗ Văn Hạo một cái, nàng rời khỏi giường, cúi chào: “Tuân theo ý chỉ của Thái Hoàng thái hậu thử bản lãnh của tiên sinh. Nếu có chỗ nào đắc tội xin tiên sinh tha thứ”.
Đỗ Văn Hạo khẽ thở dài, trong lòng hắn rất bất mãn với hành động này của Thái Hoàng thái hậu. Lão thái bà này cái gì cũng chơi đùa được, xem bệnh cũng muốn chơi đùa nữa. Nhưng người ta là Thái Hoàng thái hậu, hắn có thể nói gì đây?
Đỗ Văn Hạo đứng dậy chắp tay nói: “Nếu không có việc gì Đỗ mỗ xin cáo từ. Trong đường còn nhiều người bệnh đang đợi Đỗ mỗ về chẩn trị”.
“Ai bảo không bị bệnh? Tiên sinh vẫn chưa trị bệnh cho Vương gia”
“Vương gia thật sự bị bệnh?”
“Đương nhiên. Ai dám nói giỡn chơi việc này. Chẳng qua là thử dò xét tiên sinh thôi. Tiên sinh hãy đi theo ta”.
Đỗ Văn Hạo đi theo Vi Linh Nhi ra phía sau, đi xuyên qua một hòn giả sơn, đi tới một căn phòng khác, trong phòng, màn trướng đã kéo lên, một thiếu niên đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, mặt tái nhợt.
Bên đầu giường có một cái ghế thái sư, phía trước buông rèm, có thể mơ hồ nhận ra một người đang ngồi trên ghế, không nhúc nhích, yên lặng như một bức tượng.
Vi Linh Nhi tiến lên, cúi người nói: “Thái Hoàng thái hậu, Đỗ tiên sinh tới” Rồi nàng khẽ nói với Đỗ Văn Hạo: “Bên trong là Thái Hoàng thái hậu, mau quỳ xuống”.
Đỗ Văn Hạo có ấn tượng không tốt với Thái Hoàng thái hậu, lão thái bà này, sao có thể bắt hắn quỳ xuống hành lễ, hắn làm như không nghe thấy, không hiểu lễ nghi, chắp tay cất cao giọng nói: “Đỗ mỗ tham kiến Thái Hoàng thái hậu, cung chúc Thái Hoàng thái hậu tiên phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, luôn luôn thanh xuân, xinh đẹp”.
Câu nói nửa vời thiếu hiểu biết này người bên ngoài nghe xong cười thầm, nhưng người nọ chỉ hừ nhẹ một tiếng, không có vẻ gì là không hài lòng. Cái gọi là ngàn xuyên vạn xuyên, trước đó Thái Hoàng thái hậu luôn được người khác nịnh bợ, ai trông thấy Thái Hoàng thái hậu cũng đều cung kính, không dám nửa câu đùa giỡn. Không ngờ hôm nay Đỗ Văn Hạo không những không quỳ hành lễ, lại thuận miệng nịnh hót như thế.
“Quỳ xuống!” Vi Linh Nhi khẽ nói: “Quỳ xuống chào nói chuyện”.
Đỗ Văn Hạo vẫn làm ra vẻ hứng thú với đồ dùng tinh xảo bày biện trong phòng, không quỳ xuống.
“Thôi!” Giọng nói uể oải của Thái Hoàng thái hậu vang lên: “Linh Nhi, ngươi hãy giải thích với hắn một chút về để hắn xem bệnh cho Hú nhi”.
“Dạ”.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế bên giường, hỏi: “Vương gia bị làm sao vậy?”
“Mê man bất tỉnh tới giữa trưa. Ngươi hãy xem rốt cuộc Vương gia bị bệnh gì?”
Đỗ Văn Hạo ngưng thần chẩn mạch, hắn lại lật mí mắt của Vương gia, vạch miệng để xem lưỡi. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: “Lão phật gia, bệnh của tiểu Vương gia chỉ là có chút hoảng hốt”. Truyện Tống Y
Thái Hoàng thái hậu khẽ nhếch mép cười, cười nhạt hỏi: “Có đúng không?”
Đỗ Văn Hạo khom người nói: “Đúng”.
Thái Hoàng thái hậu lạnh lùng hỏi: “Vậy nên điều trị thế nào?”
"Tiểu nhân không dám!”
“Miễn tội cho ngươi”.
“Tạ ơn ân điển của Thái Hoàng thái hậu” Đỗ Văn Hạo đắc ý tiến lên cúi dạp người thi lễ: “Bệnh của Lục Vương gia chính là hàn tà xâm nhập cơ thể, phải dùng một nắm hương lớn xông rốn, trừ bỏ hàn tà. Nếu không làm được thì hàn tà đã xâm nhập ngũ tạng lục phủ, khi đó phải dùng phương pháp Đại oa phanh”.
Thái Hoàng thái hậu nhíu mày hỏi: “Đại oa phanh là gi?”
“Đó là chuẩn bị một cái đỉnh đồng, đổ nước hơn nửa đỉnh đồng, tiểu nhân kê một đơn thuốc, bỏ vào đỉnh đồng, sau đó nhóm lửa đun, đun tới khi sôi thì thôi”.
“Cái gì? Ngươi muốn hun nóng cả người à?”
“Sẽ không, tiểu nhân sẽ chuẩn bị một phương thuốc tị nhiệt, cho dù đỉnh đồng đun nóng đỏ. Tiểu Vương gia vẫn cử động tự nhiên như thường”.
Thái Hoàng thái hậu liếc mắt nhìn Vi Linh Nhi chần chừ chốc lát rồi chậm rãi gật đầu: “Như vật phiền tiên sinh chữa trị”.
Đỗ Văn Hạo nói to: “Giờ tốt đã điểm, hãy đốt hương mang lại đây”.
Tiểu nha hoàn nhìn Thái Hoàng thái hậu, thấy bà khẽ gật đầu mới chạy đi đốt một nắm hương to mang lại đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cười ý nhị tiếp nhận nắm hương, hắn cúi đầu thổi một hơi, khó hương bốc lên rồi lửa bùng cháy. Bên trong phòng sáng choang, đốm lửa nhỏ dần làm cho căn phòng rực rỡ giống như bầu trời đêm đầy sao.
Đỗ Văn Hạo lẩm bẩm, nắm hương cầm trong tay không ngừng đảo vòng quanh bụng của Tiểu Vương gia, hắn cao giọng nói: “ Nếu như tiểu nhân không thể trừ hàn tà cho Tiểu Vương gia, vậy rõ ràng hàn tà đã xâm nhập vào trong cơ thể. Còn không thì dùng hương xông khói quanh bụng như này có thể cứu được Vương gia”.
Nói xong nắm hương trong tay Đỗ Văn Hạo tiếp tục quay vòng quanh bụng Tiểu Vương gia, miệng hắn tiếp tục lẩm bẩm.
Sau một lúc Đỗ Văn Hạo ngờ vực nói: “Theo lẽ bình thường, đốt hương như vậy Vương gia phải tỉnh lại rồi. Xem ra phải dùng đỉnh đồng hun nóng mới có thể tỉnh dậy được”.
Đỗ Văn Hạo đang nói thì Tiểu Vương gia đã lồm cồm bò dậy, dáng vẻ ngơ ngác, hai tay liên tục xoa bụng, hai mắt liếc nhìn xung quanh hỏi: “Ta đang ở đâu vậy?”
Mệnh môn là quả thận bên phải. Theo Nạn Kinh Tập Chú: "Tả giả vi thận, hữu giả vi mệnh môn. Mệnh môn giả, chư thần tinh chi sở xá, nguyên khí chi sở hệ." (Bên trái là thận, bên phải là mệnh môn. Mệnh môn là nhà của tinh là các thần, là chỗ ràng buộc nguyên khí).
TỨ THẦN HOÀN
Cách dùng: Bốn vị đầu tán bột mịn, dùng nước sắc Khương táo làm thang trộn với bột thuốc thêm ít bột mì vừa đủ luyện thành hoàn, mỗi lần uống - g với nước muối nhạt hoặc nước sôi nguội, trước lúc ngủ. Có thể làm thuốc thang sắc uống. Liều lượng và các vị thuốc có thể gia giảm tùy tình hình bệnh lý.
Tác dụng: ôn tỳ thận, cố sáp chỉ tả.
Giải thích bài thuốc:
Bài này chủ yếu trị chứng tiết tả do tỳ thận hư hàn, sinh ra chứng tiêu chảy kéo dài vào buổi sáng sớm, lưng đau chân lạnh ( do thận dương hư), người mệt mỏi, chán ăn ( tỳ dương bất túc) do phép chữa ôn tỳ thận để chỉ tả. Trong bài:
• Bổ cốt chi bổ Mệnh môn hỏa, ôn dưỡng tỳ dương là chủ dược.
• Nhục đậu khấu ôn tỳ sáp tràng.
• Ngô thù du ôn trung khu hàn. Truyện Tống Y
• Ngũ vị tử toan liễm cố sáp thêm Sinh khương ôn tỳ vị.
• Đại táo bổ tỳ dưỡng vị.
Các vị hợp thành một bài thuốc có tác dụng ôn tỳ thận, sáp tràng, chỉ tả.
BÁT VỊ HOÀN
Kim quỹ yếu lược: Dùng cho chứng thận hư, bài thuốc chủ trị những người có công năng thận bị suy nhược.
Bài thuốc này còn có các tên gọi khác như Thận khí hoàn, Bát vị thận khí hoàn, Thôi thị bát vị hoàn.
Công dụng: Thuốc dùng trị các chứng đau lưng mỏi gối, mắt mờ, rắt, phù thũng, chân tay dễ bị lạnh, mạch hư nhược.