Thái Thừa Y của Chiến thương khoa là Đảo Thường vui mừng nói: “Thất bảo tán! Ty chức biết, đây là là một loại thuốc cực hiệu nghiệm. So với các loại thuốc khác có khi mạnh hơn cả trăm lần. Trên chiến trường Tây Hạ, tướng sĩ bị thương của chúng ta đã dùng loại Thất bảo tán này, bất kể là thương nặng đến đâu, máu chảy nhiều thế nào thì hầu như đều có thể cứu được tính mạng, loại Thất bảo tán này quả thật là đã cứu không ít người rồi.”
Các vị Thái Y Thừa khác không biết nhiều lắm về Thất bảo tán. Ở triều Tống, người ta vẫn chưa nhận thức được giá trị của Tam thất, các Thái Y của Thái Y viện cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng Đảo Thường là một Thái Y Thừa của Chiến khoa thương, đương nhiên là biết. Nghe hắn không ngưng lời tán thưởng, chúng Thái Y cũng phải liếc mắt nhìn.
Tiền Bất Thu cũng nói: “Tam thất của sư phụ ta quả thật là một loại lương dược có thể cầm máu, hoá tắc tan sưng, công hiệu vô cùng kì diệu.”
Trịnh Viện Sứ lộ vẻ kinh ngạc: “Hoá ra là như vậy. Xin mời Đỗ Thái Y chỉ bảo về phương thuốc Tam thất dân gian này.”
Trong Thái Y viện chỉ có Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu được ban thưởng Tử y Kim ngư. Tiền Bất Thu đã từng dùng canh Hoàng Thổ để trị khỏi bệnh cho Cửu Hoàng Tử cho nên nhận được nhiều sự coi trọng của Hoàng Thượng, lời hắn nói đương nhiên là không có ai dám phản đối. Bây giờ, ngay cả chính Viện Trưởng Thái Y Viện – Trịnh Cốc cũng nói như vậy, người khác đương nhiên là không thể nói gì, cùng nhau nhìn về phía Đỗ Văn Hạo, yên lặng chờ hạ văn của hắn.
Đỗ Văn Hạo nói: “Tam thất là một vị thuốc mà chỉ có mình ta có, phương thuốc của ta chính là dùng Tam thất tam tiền. Sau khi giã nhỏ ra, cùng với ba cân gà mái già cho thêm lượng muối ăn vừa phải, đổ thêm nước chưng hầm một canh giờ, rồi uống canh ăn thịt là được.
“Tam thất và gà mái già?” Đám người Trịnh Viện Sứ quay sang nhìn nhau, đều đang hoài nghi phương thuốc đơn giản như vậy, liệu có thể trị khỏi chứng bệnh của Hoàng Hậu nương nương không?
Đỗ Văn Hạo nói: “Tam thất ích khí dưỡng huyết, hoạt huyết hoá ứ ngừng đau, gà mái có thể bổ khí dưỡng huyết, hiệu quả trị băng lậu là rất rõ rệt. Có điều, rất nhiều loại lương dược Hoàng Hậu đã dùng đều không thấy hiệu quả, cho nên phương thuốc này của ta chỉ sợ cũng không trị tận gốc được. Cứ dùng nó trước đã, để cầm huyết, rồi lại tra cứu tìm ra nguyên nhân làm y dược trị băng lậu vô hiệu. Các vị nghĩ sao?”
Ngoài Tiền Bất Thu vỗ tay tán đồng ra thì đám Thái Y đều quay ra nhìn Viện Sứ Trịnh Cốc, yên lặng chờ chỉ thị của hắn.
Trịnh Cốc trầm ngâm một lúc, nếu như ngay cả Thái Y Thừa của Chiến thương khoa – Đảo Thường cũng nói sáng dược mà Tam thất tạo ra này hiệu quả trị liệu rất rõ rệt, cũng chính là nói Tam thất có giá trị dược dụng lâm sàng thực tiễn, gà mái già thì càng khỏi phải nói rồi, chỉ dùng Tam thất và gà mái già, cho dù là phương pháp dân gian thì nếu có vấn đề chắc cũng không lớn lắm.
Dù sao thì Đỗ Văn Hạo cũng là phụng chỉ làm Thị Y hậu cung. Hắn là người quyết định, mọi người chẳng qua chỉ là giúp hắn nghĩ cách mà thôi, trị khỏi mọi người đều có công lao, trị không khỏi thì cũng không xảy ra vấn đề gì lớn lắm, trách nhiệm chủ yếu cũng là do Đỗ Văn Hạo gánh, cho nên Trịnh Cốc cắn răng, mạo hiểm thử một lần, cười nói: “Được rồi, phương thuốc này của Đỗ tiên sinh cho dù là đơn giản, nhưng thuốc dân gian trị đại bệnh, hoặc có hiệu quả kì diệu nào đó xảy ra cũng chưa thể biết được. Cho dù là trị ngọn mà không trị gốc, nhưng nếu có thể trị ngọn khỏi thì cũng là một chuyện thành công ngoài dự đoán.” Truyện Tống Y
Nếu Trịnh Cốc đã nói như vậy, thì những người khác còn có ai dám phản đối chứ, đều nói theo và gật đầu đồng ý.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy được rồi, gọi người trong Ngự Dược Viện theo ta về một chuyến để đem bột Tam thất đến, hầm gà mái già cho Hoàng Hậu nương nương ăn, đợi sau khi ngừng băng lậu thì sẽ suy nghĩ tiếp xem trị tận gốc bệnh này như thế nào.” Truyện Tống Y
Ngự Dược Viện là nơi chuyên phụ trách về dược liệu trong hoàng cung, còn là bộ phận chuyên về thu mua thuốc, bào chế và bảo quản. Làm việc trong đó là những người được gọi là nội thị. Thông thường, sau khi Thái Y Viện kê đơn sẽ đem đến Ngự Dược Viện để phối chế. Đỗ Văn Hạo phái người gọi hai tên nội thị của Ngự Dược Viện đến, rồi cùng chúng trở về Ngũ Vị Đường lấy thuốc. Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo bây giờ đã trở thành quan viên lục phẩm của triều đình, có kiệu quan, không phải cưỡi lừa nữa, hắn ngồi kiệu quan thong thả trở về Ngũ Vị Đường.
Để bảo đảm bí mật kinh doanh, số Tam thất này đã được tán thành bột. Hắn lấy ra một túi, đưa cho hai nội thị của Ngự Dược Viện. Hai người này rất cẩn thận cầm túi thuốc cho vào trong hộp rồi lên kiệu trở về.
Ngũ Vị Đường bệnh nhân rất nhiều, có không ít bệnh nhân ở tiền đường mà Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu không xử lí được đành chờ Đỗ Văn Hạo về. Vì vậy, buổi chiều hôm đó hắn không đi đến Thái Y Viện nữa mà ở quầy thuốc ngồi chẩn bệnh.
Đỗ Văn Hạo trong khi đang bận ở hậu đường thì phía tiền đường có một bệnh nhân đang tranh chấp với Diêm Diệu Thủ.
Người này dáng vẻ cao gầy trông hệt như một cây trúc. Hắn ta cao hơn Diêm Diệu Thủ cả một cái đầu, khi bước vào cửa còn phải khom lưng xuống, cánh tay rất dài, có đôi chút giống tay vượn.
Hắn ta đang ngồi dựa vào cánh cửa, đầu tựa vào cây cột bên cửa, hai tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó, xếp hàng lấy số đợi khám bệnh.
Hôm nay có rất nhiều người nên tiền đường rất hỗn tạp. Cuối cùng khi đến lượt “Cây trúc” khám bệnh thì cơ thể hắn dường như không chống đỡ được nữa, người lắc lư như muốn ngã. Người phụ trách chăm sóc vội vàng tiến lên trước đỡ hắn đi đến ngồi phía trước bàn của Diêm Diệu Thủ.
Diêm Diệu Thủ nhìn thấy người này thân hình vừa cao vừa gầy, sắc mặt tái nhợt, trông rất tiều tuỵ, ngẩng đầu hỏi: “Huynh đài khí sắc không tốt, cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào?”
“Aiiiiiii”
“Cậy trúc” thở dài một tiếng rồi chỉ vào bụng của mình, yếu ớt nói: “Từ ngực đến bụng dưới đau ghê gớm, một lúc đau, một lúc lại dừng, khi đau thì không thể chịu được. Nghe nói Đỗ đại phu của quý đường y thuật như thần, có thể mời ra xem bệnh cho ta không? Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần Đỗ đại phu có thể trị khỏi căn bệnh này cho ta, ta sẽ vô cùng cảm tạ!” Nói xong, hắn lấy từ trong áo ra hai đĩnh bạc, đủ 20 lượng, đặt phía trước Diêm Diệu Thủ.
Diêm Diệu Thủ lướt mắt nhìn đĩnh bạc cười nhạt, chỉ tay vào bảng cáo thị trên tường nói: “Huynh đài. Ngươi đã quá xem thường Ngũ Vị Đường của chúng ta rồi, không phải là cứ bỏ ra nhiều tiền thì có thể làm cho Sư Tổ của chúng ta ra khám bệnh đâu. Cho dù trên người không có một đồng mà tìm đến Ngũ Vị Đường chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không thờ ơ. Huynh đài có thể hỏi thăm người ta xem, Sư Tổ ta đã trợ cấp tiền giúp người bệnh chữa trị. Nhưng nếu muốn đưa tiền để Sư Tổ ta bỏ thời gian ra khám những bệnh nhỏ nhặt không nguy kịch, thì là điều không thể.”
“Ồ, xin lỗi, ta không có ý đó.” “Cây trúc” có chút xấu hổ, cầm bạc kéo trở lại đặt vào trong lòng, chắp hai tay nói: “Bệnh của ta thật sự cổ quái, có lẽ người khác trị không khỏi, cho nên phiền mời tôn Sư Tổ ra xem bệnh giúp cho ta, được không?”
“Thật xin lỗi, huynh đài. Vì bệnh nhân quá nhiều, đều muốn tìm sư tổ ta xem bệnh, mà rất nhiều người bệnh thật ra không có vấn đề gì lớn lắm, cứ như vậy lại làm cho những người bệnh thật sự cần sư tổ ta phải để tâm chẩn trị lỡ mất cơ hội. Hơn nữa sư tổ hiện giờ đã là Viện Phán Thái Y Viện, việc trong cung rất bận, quả thực không nhiều thời gian toạ đường, cho nên đã định ra quy tắc: Ngoài những căn bệnh nặng nghiêm trọng ra, thì những chứng bệnh khác đều phải để cho chúng ta chẩn trị ở tiền đường trước, nếu như trị không khỏi, chúng ta sẽ chuyển đến cho sư tổ chẩn trị.
“Bệnh của ta…, nói thật lòng, bệnh của ta các ngươi thật sự trị không khỏi đâu!”
“Không phải chỉ là đau bụng thôi sao, có gì mà trị không khỏi chứ!” Diêm Diệu Thủ mở to chiếc quạt giấy, quay người nói với Hàm Đầu: “Sư đệ, đệ hãy nói cho vị huynh đài này biết chứng đau bụng này rốt cuộc là bị làm sao.” Truyện Tống Y
“Vâng!” Hàm Đầu bước tới, ho nhẹ một tiếng, lắc đầu ngâm nga nói: “ “Hoàng đế nội kinh”: ‘Tuế thượng thái quá, vũ thấp lưu hành, thận thủy thụ tà, Dân bệnh phúc thống. “Linh xu ngũ tà”: ‘Tà tại tỳ vị, dương khí bất túc, âm khí hữu dư, tắc hàn trung tràng minh phúc thống.’ “Tố vấn cử thống luận”: ‘Hàn khí khách vu tràng vị chi gian, mô nguyên chi hạ, huyết bất đắc tán, tiểu lạc dẫn cấp, cố thống. Nhiệt khí lưu vu tiểu tràng, tràng trung thống, dương nhiệt tiêu khát, tắc kiên can bất đắc xuất. Cố thống nhi bế bất thông hĩ. “Chư bệnh nguyên hậu luận”: ‘Phàm là bụng cực đau, tất bên trong có bệnh. Do phủ tạng có khí hư, khí lạnh đi vào giữa tràng vị màng nguyên. Kết tụ lại, chính khí và tà khí giao tranh, tương kích cho nên đau. “Nội kinh”:…. Truyện Tống Y
“Cây trúc” trừng mắt lên nhìn Hàm Đầu, nghe hắn khoe hiểu biết về y thuật mà chóng hết cả mặt, thấy hắn ngân nga vui vẻ như thế thì có nửa canh giờ cũng không xong, “Cây trúc” lắp bắp cắt lời, nói: “Được rồi, cái này….những gì mà ngươi nói ta nghe không hiểu, nhưng chứng đau bụng của ta…, các ngươi thật sự không thể chữa khỏi được!”
Diêm Diệu Thủ gấp cái quạt trong tay lại, cười nhạt nói: “Huynh đài, không phải là chúng ta phô trương, nhưng nếu như ngươi đã không tin vào y thuật của ta, thì ta có thể nói một chút về nguyên tắc trị liệu đau bụng, để ngươi nghe xem ta có thể trị được cho ngươi không. Truyện Tống Y
Bệnh đau bụng đau nhức ở tề thượng thuộc thái âm tì, đau hai bên thiếu phúc thuộc quyết âm can. Đau ở chính giữa rốn, thuộc thiếu âm trùng nhâm. Bệnh vì có khí ngừng trệ, huyết ứ, hàn, nhạ, hư, thật, trùng, thực… Truyện Tống Y
“Nói rất đúng!” “Cây trúc” ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Cơn đau này của ta chính là vì trùng!”
Diêm Diệu Thủ nhìn trên dưới hắn, nói: “Trùng? Ha ha, huynh đài xin cho biết niên canh?”
“35 tuổi.”
“Ha ha, trong bụng có trùng, thường là có hài tử, Diêm mỗ hành y bao nhiêu năm nay, còn chưa từng nghe thấy một nam nhân hơn 35 tuổi còn muốn đả trùng.” “Ta không có gạt ngươi, thật sự là trùng…”
“Được rồi, nguyên nhân bệnh đau bụng của ngươi rốt cuộc là gì thì để đại phu xem rồi mới có thể nói được, còn nếu như ngươi có thể tự nắm chắc thì hãy trực tiếp kê đơn diệt trùng không phải là được rồi sao, hà tất phải đến Ngũ Vị Đường xem bệnh chứ? Cho nên, nếu như tin tưởng thì Diêm mỗ chẩn bệnh cho ngươi. Nếu không tìn thì huynh đài hãy tự mình tìm thuốc diệt trùng đi, hoặc là mời cao minh khác. Thế nào?”
“Cây trúc” nhăn nhó lắc đầu: “Được rồi, nếu đã như vậy, thì phiền đại phu chẩn trị cho ta.” Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên gối chẩn mạch.
Diêm Diệu Thủ nhấc cánh tay lên bắt mạch, sau đó lại nhìn lưỡi, mỉm cười nói: “Huynh đài không cần phải lo lắng, bệnh này của ngươi chẳng qua chỉ là khí hành không xuôi mà thôi, dùng phương ‘Tích hành khí’ là đã có thể trị được rồi.
Nói xong, nhấc bút kê đơn, đưa cho quầy luyện thuốc.
Người này thở dài một hơi, mặt mày phờ phạc cầm thuốc do Diêm Diệu Thủ kê, lắc đầu bước đi.
Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn bệnh và kê đơn cho những bệnh nhân không xử lí được ở tiền đường, thì nghe thấy Lâm Thanh Đại đang dặn dò tôi tớ chuẩn bị xe, cảm thấy có chút kì lạ. Bước vào hậu đường hỏi: “Thanh Đại tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
“Đến Quách trang mua thuốc, có một số loại thuốc sắp hết rồi.”
Quách trang ở thành Tây là một nơi buôn bán thu thập dược liệu, ở đó có rất nhiều người đều làm buôn bán thuốc, không ít người cũng hành y hỏi thuốc tại đó, có thể nói là có tiếng gần xa.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng lúc quá, đệ luôn muốn đến xem thử Quách trang đó mà luôn không rảnh, may mà hôm nay có chút thời gian, đệ đưa tỷ đi.”
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thanh Đại ửng đỏ nhìn hắn, gật đầu đồng ý.
Thái Thừa Y của Chiến thương khoa là Đảo Thường vui mừng nói: “Thất bảo tán! Ty chức biết, đây là là một loại thuốc cực hiệu nghiệm. So với các loại thuốc khác có khi mạnh hơn cả trăm lần. Trên chiến trường Tây Hạ, tướng sĩ bị thương của chúng ta đã dùng loại Thất bảo tán này, bất kể là thương nặng đến đâu, máu chảy nhiều thế nào thì hầu như đều có thể cứu được tính mạng, loại Thất bảo tán này quả thật là đã cứu không ít người rồi.”
Các vị Thái Y Thừa khác không biết nhiều lắm về Thất bảo tán. Ở triều Tống, người ta vẫn chưa nhận thức được giá trị của Tam thất, các Thái Y của Thái Y viện cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng Đảo Thường là một Thái Y Thừa của Chiến khoa thương, đương nhiên là biết. Nghe hắn không ngưng lời tán thưởng, chúng Thái Y cũng phải liếc mắt nhìn.
Tiền Bất Thu cũng nói: “Tam thất của sư phụ ta quả thật là một loại lương dược có thể cầm máu, hoá tắc tan sưng, công hiệu vô cùng kì diệu.”
Trịnh Viện Sứ lộ vẻ kinh ngạc: “Hoá ra là như vậy. Xin mời Đỗ Thái Y chỉ bảo về phương thuốc Tam thất dân gian này.”
Trong Thái Y viện chỉ có Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu được ban thưởng Tử y Kim ngư. Tiền Bất Thu đã từng dùng canh Hoàng Thổ để trị khỏi bệnh cho Cửu Hoàng Tử cho nên nhận được nhiều sự coi trọng của Hoàng Thượng, lời hắn nói đương nhiên là không có ai dám phản đối. Bây giờ, ngay cả chính Viện Trưởng Thái Y Viện – Trịnh Cốc cũng nói như vậy, người khác đương nhiên là không thể nói gì, cùng nhau nhìn về phía Đỗ Văn Hạo, yên lặng chờ hạ văn của hắn.
Đỗ Văn Hạo nói: “Tam thất là một vị thuốc mà chỉ có mình ta có, phương thuốc của ta chính là dùng Tam thất tam tiền. Sau khi giã nhỏ ra, cùng với ba cân gà mái già cho thêm lượng muối ăn vừa phải, đổ thêm nước chưng hầm một canh giờ, rồi uống canh ăn thịt là được.
“Tam thất và gà mái già?” Đám người Trịnh Viện Sứ quay sang nhìn nhau, đều đang hoài nghi phương thuốc đơn giản như vậy, liệu có thể trị khỏi chứng bệnh của Hoàng Hậu nương nương không?
Đỗ Văn Hạo nói: “Tam thất ích khí dưỡng huyết, hoạt huyết hoá ứ ngừng đau, gà mái có thể bổ khí dưỡng huyết, hiệu quả trị băng lậu là rất rõ rệt. Có điều, rất nhiều loại lương dược Hoàng Hậu đã dùng đều không thấy hiệu quả, cho nên phương thuốc này của ta chỉ sợ cũng không trị tận gốc được. Cứ dùng nó trước đã, để cầm huyết, rồi lại tra cứu tìm ra nguyên nhân làm y dược trị băng lậu vô hiệu. Các vị nghĩ sao?”
Ngoài Tiền Bất Thu vỗ tay tán đồng ra thì đám Thái Y đều quay ra nhìn Viện Sứ Trịnh Cốc, yên lặng chờ chỉ thị của hắn.
Trịnh Cốc trầm ngâm một lúc, nếu như ngay cả Thái Y Thừa của Chiến thương khoa – Đảo Thường cũng nói sáng dược mà Tam thất tạo ra này hiệu quả trị liệu rất rõ rệt, cũng chính là nói Tam thất có giá trị dược dụng lâm sàng thực tiễn, gà mái già thì càng khỏi phải nói rồi, chỉ dùng Tam thất và gà mái già, cho dù là phương pháp dân gian thì nếu có vấn đề chắc cũng không lớn lắm.
Dù sao thì Đỗ Văn Hạo cũng là phụng chỉ làm Thị Y hậu cung. Hắn là người quyết định, mọi người chẳng qua chỉ là giúp hắn nghĩ cách mà thôi, trị khỏi mọi người đều có công lao, trị không khỏi thì cũng không xảy ra vấn đề gì lớn lắm, trách nhiệm chủ yếu cũng là do Đỗ Văn Hạo gánh, cho nên Trịnh Cốc cắn răng, mạo hiểm thử một lần, cười nói: “Được rồi, phương thuốc này của Đỗ tiên sinh cho dù là đơn giản, nhưng thuốc dân gian trị đại bệnh, hoặc có hiệu quả kì diệu nào đó xảy ra cũng chưa thể biết được. Cho dù là trị ngọn mà không trị gốc, nhưng nếu có thể trị ngọn khỏi thì cũng là một chuyện thành công ngoài dự đoán.” Truyện Tống Y
Nếu Trịnh Cốc đã nói như vậy, thì những người khác còn có ai dám phản đối chứ, đều nói theo và gật đầu đồng ý.
Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy được rồi, gọi người trong Ngự Dược Viện theo ta về một chuyến để đem bột Tam thất đến, hầm gà mái già cho Hoàng Hậu nương nương ăn, đợi sau khi ngừng băng lậu thì sẽ suy nghĩ tiếp xem trị tận gốc bệnh này như thế nào.” Truyện Tống Y
Ngự Dược Viện là nơi chuyên phụ trách về dược liệu trong hoàng cung, còn là bộ phận chuyên về thu mua thuốc, bào chế và bảo quản. Làm việc trong đó là những người được gọi là nội thị. Thông thường, sau khi Thái Y Viện kê đơn sẽ đem đến Ngự Dược Viện để phối chế. Đỗ Văn Hạo phái người gọi hai tên nội thị của Ngự Dược Viện đến, rồi cùng chúng trở về Ngũ Vị Đường lấy thuốc. Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Đỗ Văn Hạo bây giờ đã trở thành quan viên lục phẩm của triều đình, có kiệu quan, không phải cưỡi lừa nữa, hắn ngồi kiệu quan thong thả trở về Ngũ Vị Đường.
Để bảo đảm bí mật kinh doanh, số Tam thất này đã được tán thành bột. Hắn lấy ra một túi, đưa cho hai nội thị của Ngự Dược Viện. Hai người này rất cẩn thận cầm túi thuốc cho vào trong hộp rồi lên kiệu trở về.
Ngũ Vị Đường bệnh nhân rất nhiều, có không ít bệnh nhân ở tiền đường mà Diêm Diệu Thủ và Hàm Đầu không xử lí được đành chờ Đỗ Văn Hạo về. Vì vậy, buổi chiều hôm đó hắn không đi đến Thái Y Viện nữa mà ở quầy thuốc ngồi chẩn bệnh.
Đỗ Văn Hạo trong khi đang bận ở hậu đường thì phía tiền đường có một bệnh nhân đang tranh chấp với Diêm Diệu Thủ.
Người này dáng vẻ cao gầy trông hệt như một cây trúc. Hắn ta cao hơn Diêm Diệu Thủ cả một cái đầu, khi bước vào cửa còn phải khom lưng xuống, cánh tay rất dài, có đôi chút giống tay vượn.
Hắn ta đang ngồi dựa vào cánh cửa, đầu tựa vào cây cột bên cửa, hai tay ôm bụng, khuôn mặt nhăn nhó, xếp hàng lấy số đợi khám bệnh.
Hôm nay có rất nhiều người nên tiền đường rất hỗn tạp. Cuối cùng khi đến lượt “Cây trúc” khám bệnh thì cơ thể hắn dường như không chống đỡ được nữa, người lắc lư như muốn ngã. Người phụ trách chăm sóc vội vàng tiến lên trước đỡ hắn đi đến ngồi phía trước bàn của Diêm Diệu Thủ.
Diêm Diệu Thủ nhìn thấy người này thân hình vừa cao vừa gầy, sắc mặt tái nhợt, trông rất tiều tuỵ, ngẩng đầu hỏi: “Huynh đài khí sắc không tốt, cảm thấy không khoẻ ở chỗ nào?”
“Aiiiiiii”
“Cậy trúc” thở dài một tiếng rồi chỉ vào bụng của mình, yếu ớt nói: “Từ ngực đến bụng dưới đau ghê gớm, một lúc đau, một lúc lại dừng, khi đau thì không thể chịu được. Nghe nói Đỗ đại phu của quý đường y thuật như thần, có thể mời ra xem bệnh cho ta không? Truyện Tống Y Truyện Tống Y
Tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần Đỗ đại phu có thể trị khỏi căn bệnh này cho ta, ta sẽ vô cùng cảm tạ!” Nói xong, hắn lấy từ trong áo ra hai đĩnh bạc, đủ lượng, đặt phía trước Diêm Diệu Thủ.
Diêm Diệu Thủ lướt mắt nhìn đĩnh bạc cười nhạt, chỉ tay vào bảng cáo thị trên tường nói: “Huynh đài. Ngươi đã quá xem thường Ngũ Vị Đường của chúng ta rồi, không phải là cứ bỏ ra nhiều tiền thì có thể làm cho Sư Tổ của chúng ta ra khám bệnh đâu. Cho dù trên người không có một đồng mà tìm đến Ngũ Vị Đường chúng ta, chúng ta cũng tuyệt đối không thờ ơ. Huynh đài có thể hỏi thăm người ta xem, Sư Tổ ta đã trợ cấp tiền giúp người bệnh chữa trị. Nhưng nếu muốn đưa tiền để Sư Tổ ta bỏ thời gian ra khám những bệnh nhỏ nhặt không nguy kịch, thì là điều không thể.”
“Ồ, xin lỗi, ta không có ý đó.” “Cây trúc” có chút xấu hổ, cầm bạc kéo trở lại đặt vào trong lòng, chắp hai tay nói: “Bệnh của ta thật sự cổ quái, có lẽ người khác trị không khỏi, cho nên phiền mời tôn Sư Tổ ra xem bệnh giúp cho ta, được không?”
“Thật xin lỗi, huynh đài. Vì bệnh nhân quá nhiều, đều muốn tìm sư tổ ta xem bệnh, mà rất nhiều người bệnh thật ra không có vấn đề gì lớn lắm, cứ như vậy lại làm cho những người bệnh thật sự cần sư tổ ta phải để tâm chẩn trị lỡ mất cơ hội. Hơn nữa sư tổ hiện giờ đã là Viện Phán Thái Y Viện, việc trong cung rất bận, quả thực không nhiều thời gian toạ đường, cho nên đã định ra quy tắc: Ngoài những căn bệnh nặng nghiêm trọng ra, thì những chứng bệnh khác đều phải để cho chúng ta chẩn trị ở tiền đường trước, nếu như trị không khỏi, chúng ta sẽ chuyển đến cho sư tổ chẩn trị.
“Bệnh của ta…, nói thật lòng, bệnh của ta các ngươi thật sự trị không khỏi đâu!”
“Không phải chỉ là đau bụng thôi sao, có gì mà trị không khỏi chứ!” Diêm Diệu Thủ mở to chiếc quạt giấy, quay người nói với Hàm Đầu: “Sư đệ, đệ hãy nói cho vị huynh đài này biết chứng đau bụng này rốt cuộc là bị làm sao.” Truyện Tống Y
“Vâng!” Hàm Đầu bước tới, ho nhẹ một tiếng, lắc đầu ngâm nga nói: “ “Hoàng đế nội kinh”: ‘Tuế thượng thái quá, vũ thấp lưu hành, thận thủy thụ tà, Dân bệnh phúc thống. “Linh xu ngũ tà”: ‘Tà tại tỳ vị, dương khí bất túc, âm khí hữu dư, tắc hàn trung tràng minh phúc thống.’ “Tố vấn cử thống luận”: ‘Hàn khí khách vu tràng vị chi gian, mô nguyên chi hạ, huyết bất đắc tán, tiểu lạc dẫn cấp, cố thống. Nhiệt khí lưu vu tiểu tràng, tràng trung thống, dương nhiệt tiêu khát, tắc kiên can bất đắc xuất. Cố thống nhi bế bất thông hĩ. “Chư bệnh nguyên hậu luận”: ‘Phàm là bụng cực đau, tất bên trong có bệnh. Do phủ tạng có khí hư, khí lạnh đi vào giữa tràng vị màng nguyên. Kết tụ lại, chính khí và tà khí giao tranh, tương kích cho nên đau. “Nội kinh”:…. Truyện Tống Y
“Cây trúc” trừng mắt lên nhìn Hàm Đầu, nghe hắn khoe hiểu biết về y thuật mà chóng hết cả mặt, thấy hắn ngân nga vui vẻ như thế thì có nửa canh giờ cũng không xong, “Cây trúc” lắp bắp cắt lời, nói: “Được rồi, cái này….những gì mà ngươi nói ta nghe không hiểu, nhưng chứng đau bụng của ta…, các ngươi thật sự không thể chữa khỏi được!”
Diêm Diệu Thủ gấp cái quạt trong tay lại, cười nhạt nói: “Huynh đài, không phải là chúng ta phô trương, nhưng nếu như ngươi đã không tin vào y thuật của ta, thì ta có thể nói một chút về nguyên tắc trị liệu đau bụng, để ngươi nghe xem ta có thể trị được cho ngươi không. Truyện Tống Y
Bệnh đau bụng đau nhức ở tề thượng thuộc thái âm tì, đau hai bên thiếu phúc thuộc quyết âm can. Đau ở chính giữa rốn, thuộc thiếu âm trùng nhâm. Bệnh vì có khí ngừng trệ, huyết ứ, hàn, nhạ, hư, thật, trùng, thực… Truyện Tống Y
“Nói rất đúng!” “Cây trúc” ánh mắt sáng lên, vỗ tay nói: “Cơn đau này của ta chính là vì trùng!”
Diêm Diệu Thủ nhìn trên dưới hắn, nói: “Trùng? Ha ha, huynh đài xin cho biết niên canh?”
“ tuổi.”
“Ha ha, trong bụng có trùng, thường là có hài tử, Diêm mỗ hành y bao nhiêu năm nay, còn chưa từng nghe thấy một nam nhân hơn tuổi còn muốn đả trùng.” “Ta không có gạt ngươi, thật sự là trùng…”
“Được rồi, nguyên nhân bệnh đau bụng của ngươi rốt cuộc là gì thì để đại phu xem rồi mới có thể nói được, còn nếu như ngươi có thể tự nắm chắc thì hãy trực tiếp kê đơn diệt trùng không phải là được rồi sao, hà tất phải đến Ngũ Vị Đường xem bệnh chứ? Cho nên, nếu như tin tưởng thì Diêm mỗ chẩn bệnh cho ngươi. Nếu không tìn thì huynh đài hãy tự mình tìm thuốc diệt trùng đi, hoặc là mời cao minh khác. Thế nào?”
“Cây trúc” nhăn nhó lắc đầu: “Được rồi, nếu đã như vậy, thì phiền đại phu chẩn trị cho ta.” Nói rồi, hắn đưa tay đặt lên gối chẩn mạch.
Diêm Diệu Thủ nhấc cánh tay lên bắt mạch, sau đó lại nhìn lưỡi, mỉm cười nói: “Huynh đài không cần phải lo lắng, bệnh này của ngươi chẳng qua chỉ là khí hành không xuôi mà thôi, dùng phương ‘Tích hành khí’ là đã có thể trị được rồi.
Nói xong, nhấc bút kê đơn, đưa cho quầy luyện thuốc.
Người này thở dài một hơi, mặt mày phờ phạc cầm thuốc do Diêm Diệu Thủ kê, lắc đầu bước đi.
Đỗ Văn Hạo sau khi chẩn bệnh và kê đơn cho những bệnh nhân không xử lí được ở tiền đường, thì nghe thấy Lâm Thanh Đại đang dặn dò tôi tớ chuẩn bị xe, cảm thấy có chút kì lạ. Bước vào hậu đường hỏi: “Thanh Đại tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
“Đến Quách trang mua thuốc, có một số loại thuốc sắp hết rồi.”
Quách trang ở thành Tây là một nơi buôn bán thu thập dược liệu, ở đó có rất nhiều người đều làm buôn bán thuốc, không ít người cũng hành y hỏi thuốc tại đó, có thể nói là có tiếng gần xa.
Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng lúc quá, đệ luôn muốn đến xem thử Quách trang đó mà luôn không rảnh, may mà hôm nay có chút thời gian, đệ đưa tỷ đi.”
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thanh Đại ửng đỏ nhìn hắn, gật đầu đồng ý.