Lâm Thanh Đại cho thêm củi vào lò sưởi, nàng nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta đã theo học Trương lão đầu ở đối diện làm cho hài tử chiếc giường con. Ta nghe Trương lão đầu nói giường làm mây song ngủ êm hơn so với giường làm bằng gỗ, hơn nữa lại không làm bàn tay nhỏ bé của hài tử bị thương".
Đỗ Văn Hạo thấy bất ngờ vô cùng. Ngày thường Lâm Thanh Đại có bao giờ làm công việc thêu thùa của nữ nhân đâu, thế mà giờ nàng lại tỷ mỉ gắng sức làm cái giường đó cho con hắn. Bàng Vũ Cầm mới có thai hai tháng thôi mà Lâm Thanh Đại đã làm những thứ này cho nó rồi, Đỗ Văn Hạo cảm kích âu yếm nhìn Lâm Thanh Đại.
"Không phải tới tìm ta chỉ để uống rượu sao?" Khi quay lại phòng Lâm Thanh Đại thấy lạnh nên nàng với tay lấy cái áo khoác xanh ở giá khoác bên ngoài.
"Có một chuyện ta không biết thế nào nên mới tới thương nghị với tỷ".
Đõ Văn Hạo vừa nói đến đó thì Anh Tử cùng hai tiểu nhị nhà bếp đi vào, hắn liền im lặng không nói nữa.
Anh Tử vui mừng nói với Đỗ Văn Hạo: "Hôm nay thiếu gia số đỏ, gặp lúc nhà bếp ra ngoài mua sắm, thấy một người mang một con hoẵng từ trên núi xuống liền mua về làm cho thiếu gia uống rượu. Bây giờ thiếu gia và phu nhân muốn uống rượu chưa để nô tỳ bảo nhà bếp mang lên?" Vừa nói, Anh Tử vừa bảo nhà bếp mang thức ăn lên. Nàng cũng bưng một bầu rượu Mai Tử hâm nóng để lên bàn.
Đỗ Văn Hạo nghe Anh Tử gọi là thiếu gia và phu nhân hắn thoáng giật mình liếc nhìn Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại thấy cũng không phù hợp, nàng quát lên: "Anh Tử nói chuyện không có quy củ chút nào, không sửa chữa gì cả, đã bảo gọi ta là chưởng quỹ, không được gọi là phu nhân nữa".
"Ồ" Anh Tử cười chúm chím nhìn cả hai rồi nói khẽ: "Không phải đó là chuyện sớm muộn cũng xảy ra sao?"
"Nói linh tinh cái gì vậy! Càng lúc càng không có quy củ gì cả" Lâm Thanh Đại đỏ mặt, giận dữ nói.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Anh Tử thực sự rất hiểu chuyện, dạo này càng xinh đẹp, mặn mà. Thanh Đại tỷ, Anh Tử nói vậy chắc cũng muốn xuất giá rồi, chúng ta có nên tìm cho Anh Tử một người không nhỉ?"
Anh Tử xấu hổ, đỏ mặt nói: "Thiếu gia nói gì vậy? Nô tỳ là nha hoàn của phu nhân, cả đời này nô tỳ đi theo phu nhân".
Đỗ Văn Hạo chấn động trong lòng, nói vậy có nghĩa là sau này hắn cưới Lâm Thanh Đại cũng sẽ cưới ngay một nha hoàn nữa.
Sau khi mấy người Anh Tử đi khỏi, Lâm Thanh Đại rót rượu cho Đỗ Văn Hạo. Sau khi ngồi xuống nàng giận dỗi nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ta thấy ngươi mới vào trong cung đã học được điều xấu".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ có nghe câu không phải nam nhân xấu, nữ nhân không thương chưa?"
"Hừ, ngươi nhiều chuyện quá. Thôi được, ngươi nói đi. Tới tìm ta có việc gì?"
"Có một việc hôm nay ta cứ nghĩ mãi trong lòng không biết bản thân mình làm vậy có đúng không? Đây là sự lựa chọn giữa cái ác và y đức" Đỗ Văn Hạo nhón một viên đậu phộng bỏ vào mồm rồi ưu tư nói.
"Có phải là việc của Trần mỹ nhân không?" Rôt cuộc Lâm Thanh Đại đã hiểu Đỗ Văn Hạo tới tìm nàng vì việc gì.
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn giơ chén rượu lên đối ẩm với Lâm Thanh Đại, miệng tấm tắc khen sau đó hắn lại rót đầy chén của mình và Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại đứng dậy đi tới giường, nàng lấy ra một bao gì đó đi lại đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy khó hiểu khi Lâm Thanh Đại bảo hắn mở ra.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận mở cái bao ra thì phát hiện bên trong có một cái khăn tay đã ố màu vàng, hắn mở cái khăn ra nhìn. Thực ra cái khăn đó cũng không có gì đặc biệt, vốn nó cũng màu trắng. Ở chính giữa khăn có dấu vết màu đen, sờ tay vào thì thấy khá cứng. Đỗ Văn Hạo đã tốt nghiệp chuyên ngành pháp y nên hắn biết ngay, hắn cau mày, hỏi nhỏ: "Đây là vết máu hả?"
Lâm Thanh Đại gật đầu nàng cầm lại cái khăn nói: "Đúng vậy, đây là vết máu phụ thân ta thổ ra trước khi qua đời".
Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt Lâm Thanh Đại nghiêm túc, vẻ cười cợt của hắn biến mất. Hắn chưa bao giờ nghe thấy Lâm Thanh Đại nói về phụ mẫu của mình. Hắn chỉ biết cuộc hôn nhân bất hạnh của nàng đã làm cho nàng như chết đi. Nếu nàng không nói tới, liệu bản thân hắn có dám hỏi hay không?"
Có vẻ như tâm trí của Lâm Thanh Đại quay về thời xa xưa, nàng nói: "Khi ta lên mười một tuổi, cha ta bị bệnh rất nặng. Gia đình ta đã tìm tới rất nhiều đại phu để chữa bệnh cho phụ thân nhưng ai cũng nói bệnh của phụ thân ta không chữa được. Mẫu thân ta suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt. Cho tới một ngày có một lão nhân, ta vẫn còn nhớ người đó có gương mặt hiền lành, ánh mắt người đó sắc bén như một thanh kiếm, có thể xuyên thủng lồng ngực, người đó tìm mẫu thân ta và nói có thể trị được bệnh cho phụ thân ta. Ta không biết tại sao mẫu thân ta lại đuổi người đó ra khỏi nhà, lúc đó ta không hiểu liền trách hỏi mẫu thân rằng tại sao có người tới cứu phụ thân mà mẫu thân không cho cứu?"
Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại ướt lệ hắn liền đưa khăn tay của mình cho nàng. Lâm Thanh Đại cầm khăn tay, nàng mỉm cười với hắn rồi nhẹ nhàng lau nước mắt.
"Mẫu thân ta không giải thích gì cả chỉ đuổi người đó ra khỏi nhà. Thanh âm nói chuyện của mẫu thân và người đó làm phụ thân ta tỉnh giấc, ông hỏi đó là ai. Ta đã mau miệng mô tả tướng mạo của người đó và nói người đó muốn xem bệnh cho phụ thân nhưng mẫu thân không cho. Phụ thân ta lặng đi chốc lát rồi bảo hãy để cho người đó vào. Mẫu thân ta bất đắc dĩ phải để người đó đi vào. Mẫu thân ta và ta ngồi ở trong một phòng khác chờ. Ta vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó mẫu thân run bắn cả người, bà nắm chặt tay ta, miệng lầm bầm: “Ngươi đã đi rồi sao ngươi lại quay trở lại làm gì?"
"Sau đó thì sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Lâm Thanh Đại hít một hơi thật sâu như muốn gạt bỏ gánh nặng trong lòng nàng nói tiếp: "Sau đó người đó đi ra nói với mẫu thân ta là bệnh của phụ thân ta không thể chữa trị, đó là tâm bệnh. Vấn đề chỉ là khúc mắc trong lòng giết chết phụ thân ta. Khúc mắc này không giải khai được nên bệnh không chữa được. Nói xong người đó lắc đầu bỏ đi. Ta thấy mắt người đó đỏ giống như đã khóc. Ngày thứ ba phụ thân ta qua đời. Trước khi qua đời phụ thân ta thổ ra máu rồi bảo mẫu thân ta dẫn ta tới trước giường. Phụ thân căn dặn ta làm người không nên quá bướng bỉnh. Đừng nghĩ rằng mọi việc mình làm là đúng, bất cứ việc gì cũng không được để cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình".
Đỗ Văn Hạo không biết tại sao Lâm Thanh Đại lại kể chuyện này nên hắn không ngắt lời nàng, chỉ lặng lặng lắng nghe.
Lâm Thanh Đại nói tiếp: "Mấy năm sau mẫu thân mới cho ta biết người đó vốn là ca ca của phụ thân, cũng là bá phụ của ta. Khi còn trẻ hai người xảy ra tranh chấp vì một chuyện nhỏ nhặt rồi trở mặt với nhau. Bá phụ nhất thời tức giận, phẫn uất bỏ đi. Mấy năm sau phụ thân nghĩ lại, cảm thấy hối hận. Phụ thân muốn cho người đi mời bá phụ quay về nhưng bá phụ vì sĩ diện nên cương quyết không quay về. Đến tận mấy hôm trước khi phụ thân ta qua đời bá phụ lại chủ động quay về, hai người cùng nhau khóc lóc để giải khai mối hận trong lòng phụ thân. Đáng tiếc vì điều đó đã ăn sâu trong tâm tưởng của phụ thân nên vẫn không thể loại bỏ được".
Đỗ Văn Hạo không ngờ đằng sau cái khăn tay này lại có một câu chuyện đau buồn như vậy. Hắn thở dài nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ muốn ta không phải hối hận chuyện gì?'
"Ừ" Lâm Thanh Đại quan sát Đỗ Văn Hạo.
"Tỷ biết ta hối hận".
"Ta biết".
Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Tỷ biết?"
"Là do hôm nha hoàn thân tín của Trần mỹ nhân tới cầu ngươi cứu Mỹ Nhân, ngươi đang bị ốm nằm trên giường. Chính ta đã bảo Cầm muội không nói cho ngươi biết".
“Nhưng Trần mỹ nhân muốn chết".
"Người chết vì bệnh rất nhiều. Ngươi cứu được mấy người?"
Đỗ Văn Hạo liền thở dài, lắc đầu nói: "Nhưng ta không thể thấy chết mà không cứu".
"Ngươi không cứu, cứ để thuận theo tự nhiên lại tốt cho bọn họ hơn. Người này vốn bị người khác dồn tới cái chết. Ngươi làm thế liệu có ai tán thành y đức của ngươi không?"
Đỗ Văn Hạo nhíu mày nói: "Thầy thuốc trước hết là cứu mình sau mới tới cứu người. Nếu không có nhân tâm sao có thể có y đức?"
Lâm Thanh Đại cũng nhíu mày nói: "Trong sử sách những thầy thuốc có y đức thấy chết mà không thể không cứu có mấy người chết già? Biển Thước? Văn Chí hay Hàn Tông Thiệu, hay Khang Trọng Ân?"
Đỗ Văn Hạo thấy chán nản. Khi thần y Biển Thước chín mươi tuổi, Tần Vương Tần Vũ Vương mắc bệnh đau đầu, thỉnh mời Biển Thước tới chữa trị. Có người nói cho Biển thước Tần Vũ Vương có một Thái y vừa tham lam vừa có tính đố kỵ, sợ rằng người đó sẽ gây bất lợi cho Biển Thước. Biển Thước không nghe vẫn cố tình đi cuối cùng quả nhiên Biển Thước bị viên Thái y đó phái người giết chết.
Danh y đời Chiến Quốc Văn Chí, khi Tề Vương bị mắc chứng lo buồn, thân thể suy nhược, sắp gần đất xa trời thì Tề Thái tử tìm tới Văn Chí, cầu Văn Chí chữa trị. Văn Chí không thể thấy chết mà không cứu. Ông quyết định dùng phương pháp chữa bệnh làm tức giận. Ông muốn Thái tử cam đoan sau khi chữa khỏi bệnh không được trị tội mình, Thái tử đồng ý. Văn Chí liền dùng đủ các biện pháp vô lễ chọc giận Tề Vương quả nhiên chứng lo buồn của Tề Vương được chữa trị nhưng Tề Vương ghi mối hận này, nhất định không nghe Thái tử giải thích, không chịu tha thứ cho sự vô lễ của Văn Chí. Cho dù Thái tử cầu xin thế nào cũng vẫn quyết định nấu Văn Chí trong vạc dầu.
Hàn Tông Thiệu cùng Khang Trọng Ân đều là danh y triều Đường. Đường Ý Tông có một nữ nhi bảo bối, coi như một viên ngọc quý. Khi trưởng thành công chúa đó được gả cho một tiến sĩ tân khoa. Vị công chúa này dù sống an nhàn sung sướng trong nhung lụa, cơ thể lại suy nhược, mắc nhiều bệnh. Bệnh mỗi lúc một nặng. Vị tiến sĩ phu quân của công chúa đã thỉnh nhiều danh y chữa trị, trong đó có mời hai vị danh y Hàn Tông Thiệu và Khang Trọng Thân. Lúc đó có người nhắc nhở hai vị danh y rằng vị tiến sĩ này bụng dạ hẹp hòi, không nên dây dưa với hắn. Nếu chữa khỏi thì tốt, còn nếu không chữa khỏi hắn sẽ trốn tránh đổ hết tội lên hai vị danh y. Hai vị danh y cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu, không nghe lời khuyên vẫn đi chữa bệnh. Tiếc thay bệnh của công chúa đã vào cao hoang, cả hai người cũng không thể chữa khỏi. Quả nhiên sau khi công chúa qua đời, vị tiến sĩ đó sợ Hoàng thượng trách tội không chăm sóc công chúa liền gán tội lên hai vị danh y. Hoàng thương đau lòng, nổi cơn thịnh nộ ngay lập tức đem chém cả nhà Hàn Tông Thiệu và Khang Trọng Ân.
Phụ mẫu của Lâm Thanh Đại làm nghề buôn bán dược liệu nên những điển cố này đương nhiên nàng cũng biết. Khi nàng nói ra chuyện này làm Đỗ Văn Hạo há hốc mồm không nói gì được.
Lâm Thanh Đại cúi sát đầu vào Đỗ Văn Hạo nàng nói khẽ: "Văn Hạo, dù ta không biết rõ nội tình bên trong trong chuyện của Trần mỹ nhân nhưng ta có thể biết trong hậu cung chuyện đấu đá vô cùng tàn khốc. Ngươi đặt mình vào trong đó, chỉ e lúc này có nhiều người e dè ngươi nhưng không phải vì y thuật cao siêu của ngươi.
Phải biết rằng nếu trong hậu cung có người mắc bệnh, ngươi chữa khỏi đương nhiên tốt hơn nhiều so với chữa không khỏi. Ngươi không chữa khỏi, không những trách ngươi không chữa hết mà chỉ e còn mang tai hoạ tới cho ngươi. Vậy y đức là gì? Y đức chính là mình còn sống trước. Bởi nếu ngươi trị bệnh cho một người đáng ra đã bị ngầm hại chết, vậy có phải là y đức không? Vì thế không nên quá tích cực, đừng quá hồ đồ".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Thanh Đại tỷ, thật không ngờ tỷ lại như vậy?"
"Thì đã sao nào?" Lâm Thanh Đại buồn rầu nói: "Văn Hạo, ta không thể không hành động như vậy. Bởi vì ta đã hứa sẽ gả cho ngươi, ngươi sẽ trở thành phu quân của ta. Ta chỉ muốn sống với phu quân của ta, ta không muốn thủ tiết. Ta chỉ nghĩ cho sự bình an của ta và người, cả đời này. Ta không cần vinh hoa phú quý, ta không cần quan cao, lộc nhiều, ta chỉ cần bình an, ta chỉ cần bình an sống với ngươi thì dù có phải nhai trấu thay cơm ta cũng nguyện ý".
Đỗ Văn Hạo thấy lòng mình ấm áp, hắn cầm tay Lâm Thanh Đại nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ cẩn thận vì mọi người ta sẽ tạm nhân nhượng vì toàn cục, ta sẽ làm được".
"Chỉ e mọi chuyện không thể lưỡng toàn".
Màn đêm buông xuống.
Phía tây và phía đông Hoàng cung trông giống như ngoài nhân gian. Mấy ngày nay gió lạnh thổi, những nụ hoa mới nở không chịu được sự tàn phá của giá rét.
Trong góc sân của lãnh cung có một cây Hạnh đào cổ thụ, tán cây rậm rạp, cây cũng có vẻ vô tình với tâm tình của chủ nhân lãnh cung.
Đột nhiên một âm thanh vang lên, cánh cửa lãnh cung mở ra, gió lạnh thổi vào trong, cùng lúc đó một ở cửa cung xuất hiện một nữ nhân mặc váy đỏ thẫm, cười ngây ngô chạy ra ngoài, hai tay ôm ngực quát to: "Ngươi cứ đuổi theo ta. Đuổi theo ta rồi ta xin Hoàng thượng phong ngươi làm đại quan. Ha, ha, ha đuổi nhanh lên. Mau đuổi ta đi. Ha, ha, ha".
"Nương nương, nô tỳ cầu xin người. Bệnh của nương nương vừa mới có chuyển biến tốt, tự nhiên bây giờ lại phát bệnh. Nương nương đừng chạy nữa" Trần bà chạy ra cửa, trong tay cầm một chiếc áo choàng đuổi theo Trần mỹ nhân.
"Ta không quay về, ta không quay về" Trần mỹ nhân cầm tay mình, hung hăng cắn một cái.
"Ôi chao nương nương, sao người lại cắn mình thế?" Trần bà hoảng sợ kêu lên. Trần mỹ nhân bỏ tay mình ra rồi chạy tới núp sau một cây đào. Nàng chỉ để hé nửa gương mặt ra làm mặt quỷ.
"Ngươi đừng tới đây. Cẩn thận không ta bảo Hoàng thượng chém đầu ngươi. Không phải là lăng trì tùng xẻo. Không phải là ngũ mã phanh thây".
Trần bà đương nhiên nóng vội không để ý tới điều đó, bà ta không ngờ Trần mỹ nhân lại muốn làm một con khỉ, dùng hai tay, hai chân trèo lên cây.
"Nương nương, tuyệt đối không được, chỗ xương sườn của nương nương vẫn còn bị đau. Người đừng bò nữa. Nô tỳ không tới đó là được chứ gì?" Trần bà không sao cản được, hai tay giơ lên trời, ngoãn ngoãn lùi lại phía sau đề đánh lừa Trần mỹ nhân.
"Ngươi quỳ xuống cho ta, rồi bổn cung sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ của ta" Không biết Trần mỹ nhân uống hết thần dược của Đỗ Văn Hạo nên khỏi bệnh hay không hay thần trí nàng không bình thường. Nàng không để ý tới vết thương ở xương sườn, cũng không cảm thấy đau đớn, hay tay nàng bám chặt lấy một cành cây nhỏ, hai chân treo lơ lửng, tinh nghịch như một chú khỉ con.
Trần bà vội vàng quỳ xuống: "Nương nương, người xem nô tỳ đã quỳ rồi. Người muốn nói gì hãy nói mau đi rồi còn quay về đi ngủ. Nô tỳ cầu xin nương nương'.
Trần mỹ nhân co chân đu lên cành cây. Không biết thế nào Trần mỹ nhân vẫn bám chặt vào cành cây, miệng lầm bầm gì đó một lúc lâu sau nàng cũng trèo lên được trên cành cây ngồi xuống, hơn nữa lại còn nhún nhảy, dưới sức nặng cành cây oằn xuống phát ra âm thanh kẽo kẹt: "Đến đây, ngươi đến đây chúng ta cùng ngồi xích đu chơi đùa, rất hay" Trần mỹ nhân hào hứng kêu lên. Cành cây càng bập bềnh lên xuống nàng càng hào hứng.
Đột nhiên cành cây phát ra những tiếng gãy răng rắc, Trần bà sợ hãi vội vàng cầu khẩn nói: "Nương nương, nếu người không xuống, cành cây sẽ gãy đó".
Trần bà chưa nói xong, cành cây gẫy đôi rơi xuống đất, Trần mỹ nhân cũng nặng nề rơi xuống đất.
"Nương nương" Trần bà nhào tới ôm Trần mỹ nhân. Trần mỹ nhân đột nhiên hừ hai tiếng rồi mở mắt ra. Nàng nhéo mũi, vô thức sờ vào xương sườn của mình rồi lập tức bỏ tay ra, miệng méo xệch khóc ỉ ôi, chân tay vung loạn bậy, kêu ré lên: "Ta đói, ta muốn ăn bánh".
"Được, được. Để nô tỳ đi lấy cho Nương nương" Trần bà vội đứng dậy đi vào trong phòng.
Trần bà vừa bước đi được vài bước, Trần mỹ nhân loạng choạng ngã xuống đất. Nàng bốc một nắm tuyết vụn bỏ vào miệng: "Bánh, bánh! Mỹ nhân muốn ăn bánh! Hì, hì, hì hì. Ôi, hì hì".
"Ông trời ơi! Nương nương, không ăn được" Trần bà chạy tới nắm tay Trần mỹ nhân định ngăn không cho nàng bỏ tuyết vào miệng nhưng bị Trần mỹ nhân hung hăng cắn một cái. Trần bà kêu lên đau đớn rồi bỏ tay ra.
Trần mỹ nhân bỏ nắm tuyết vào nuốt ừng ực, nàng đứng dậy nhìn thấy cành cây gẫy: "Đùi gà. Hì, hì. Mỹ nhân thích ăn đùi gà nhất" Trần mỹ nhân cầm cành cây, đưa vào mồm gặm, khi Trần bà giật lấy cành cây trong tay Trần mỹ nhân thì nàng đã gặm mất một đoạn vỏ.
Trần bà khóc lóc, bà ta định cậy miệng Trần mỹ nhân lấy vỏ cây trong miệng nàng ra nhưng bị Trần mỹ nhân đẩy ra. Sau đó Trần mỹ nhân nhảy múa một vòng quanh sân, không ra vũ điệu gì cả, vừa nhảy múa nàng vừa cởi xiêm y của mình, một nửa thân thể loã lồ của nàng nhanh chóng hiện ra trong gió lạnh.
Trần bà vội vàng nhặt trang phục nàng cởi ra vứt trên đất đuổi theo choàng lên người nàng.
Trong lúc màn kịch đó đang diễn ra, có một hắc y nhân ẩn núp trên một cái cây ở góc tường. Hắc y nhân nở một nụ cười rồi nhảy xuống bỏ đi.
Long Hữu cung.
Hoàng hậu mặc một cái áo lụa mỏng nhưng không thấy giá lạnh vì trong phòng có lò sưởi. Thế nhưng ngay chính tại đây khung cảnh trông lại lạnh vô cùng, hình như còn giá lạnh hơn cái lạnh thấu xương của đêm đông.
Hoàng hậu cầm chén trà ướp hoa hồng từ tay thị nữ, nàng thổi cánh hoa trên mặt nước trà, đôi mắt phượng mở to nhìn Trường công chúa ngồi đối diện trong trang phụ dạ hành, Hoàng hậu phất tay ra hiệu cho thị nữ lui ra ngoài rồi mới khẽ hỏi Trường công chúa: "Ả hồ ly đó xong rồi hả?"
Trường công chúa cười ha hả nói: "Không nhưng nhìn rất đáng chê cười".
"Ngươi nói nhỏ thôi coi chừng người khác nghe thấy. Nói đi có chuyện gì?"
"Khi trời tối ta ngồi trên cây Hạnh đào ở góc sân, thầm nghĩ chờ khi Trần bà ngủ say ta sẽ xuống dùng dây thừng treo ả lên cây. Không ngờ khi ngồi trên đó ta lại được chứng kiến một trò hề rất hay".
"Rốt cuộc có trò hề gì? Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu. Ngươi mau nói đi".
"Ả đó điên rồi" Trường công chúa bưng chén trà ướp cánh hoa trước mặt lên uống một ngụm sau đó nàng dùng tay áo lau nước vương ra khoé miệng, không có chút tác phong của quý phái nào của công chúa hoàng tộc, giống với một nữ nhân giang hồ hơn.
"Điên rồi?" Hoàng hậu giật mình. Xem ra Hoàng hậu còn thâm hiểm hơn cả Trường công chúa. Lúc trước đôi mắt của nàng còn còn buồn ngủ bây giờ sáng bừng lên, so với cây đèn lồng treo bên ngoài hiên có khi còn sáng hơn.
Trường công chúa khẽ gật đầu, nhìn vẻ bán tín bán nghi của Hoàng hậu cười nói: "Đúng vậy, nếu Hoàng hậu không tin, hãy tự mình đi kiểm tra. Ả mặc một cái áo mỏng như của ngươi đứng ngoài trời ca múa. Sau đó còn nhặt một cành cây gãy rơi trên đất gặm ăn. Ha, ha nhìn rất sướng. Ả sống như vậy thà chết đi còn hơn".
Đương nhiên Hoàng hậu rất tin tưởng lời của Trường công chúa, nàng liên tục gật đầu: "Đúng, bây giờ chuyện không đơn giản chỉ làm ả mất mặt. Dù sao Hoàng huynh của ngươi cũng không thích một nữ nhân điên khùng. Ôi, hì hì”. Ánh mắt Hoàng hậu vô cùng dữ tợn, có cảm giác rằng đang vô cùng tức giận.
"Ta trốn ở tàng cây xem trò vui cả đêm cũng mệt mỏi rồi. Ta quay về cung ngủ đây. Ả ta đã trở thành phế nhân, sẽ không còn ai tranh giành sự sủng ái với ngươi. Hãy yên tâm đi. Ta đi đây'.
Hoàng hậu vô cùng phấn khởi vội đưa Trường công chúa ra cửa, ra tới hành lang thấy dưới chân lạnh giá mới cúi đầu nhìn. Thì ra Hoàng hậu không đi hài, không biết đã giẫm phải vật gì đó cưng cứng. Hoàng hậu vội phất tay áo từ biệt rồi chạy vội vào trong phòng.
Bỗng nhiên Bàng Vũ Cầm bị xảy thai.
Đỗ Văn Hạo hết sức buồn bã, Bàng Vũ Cầm suốt ngày nằm trên giường lấy nước mắt rửa mặt. Đỗ Văn Hạo một mực tự trách bản thân mình, Lâm Thanh Đại đã liên tục nhắc nhở hắn rằng Bàng Vũ Cầm không khoẻ, nàng luôn kêu đau bụng nhưng mấy lần hắn kiểm tra bụng Bàng Vũ Cầm thấy không có vấn đề gì hắn lại nghĩ do đường ruột nên cũng không để ý tới, không ngờ nàng đã sớm có triệu chứng xảy thai.
Đã ba ngày Đỗ Văn Hạo không vào cung.
Lúc này Thái Hoàng Thái hậu có vẻ ỷ lại vào Đỗ Văn Hạo, một ngày không gặp hắn là cảm thấy bản thân mình không khoẻ nên cho người gọi hắn vào cung ngắm hoa, tán gẫu, đánh cờ vân vân.
Tiêu công công tự mình tới thăm, trước chuyện như vậy cũng không biết nói sao, chỉ mang tới rất nhiều thuốc bổ, nói vài câu an ủi rồi than thở lắc đầu ra về. Hoàng Thái hậu và Trường công chúa cũng tới thăm nhưng không biết tại sao Trường công chúa lại không vào trong nhà.
Nàng chỉ đứng ở cửa nói hai câu nhạt nhẽo cùng Đỗ Văn Hạo, đưa tặng cái gì đó rồi cùng người của mình bỏ đi.
Lâm Thanh Đại thấy tâm tình Đỗ Văn Hạo không tốt, đã ba ngày nay tâm trạng hắn vẫn ủ dột như vậy. Tóm lại con người cứ ngồi lỳ một chỗ nhìn, tâm trạng kiểu gì cũng đau buồn, nàng liền trấn an Đỗ Văn Hạo: "Văn Hạo, ngươi phải vào cung thôi, không nên ở nhà thế này. Vũ Cầm đã có Anh Tử và ta quan tâm chăm sóc. Ngươi đừng lo lắng nữa'.
"Ừ" Đỗ Văn Hạo lãnh đạm nói, tâm trạng hắn không vui vẻ chút nào.
Lâm Thanh Đại thở dài, nàng bưng một bát cháo yến cho Bàng Vũ Cầm rồi định đi ra, Đỗ Văn Hạo liền gọi nàng lại: "Thanh Đại tỷ, ta muốn cho Vũ Cầm quay về nhà mẹ đẻ mấy ngày để xem tâm tình nàng có tốt hơn hay không?"
Lâm Thanh Đại xoay người lại nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta nghĩ cũng được nhưng trước tiên phải thăm dò tâm trạng của muội ấy. Ta sợ Vũ Cầm đa nghĩ lại tưởng ngươi tức giận không muốn nhìn thấy muội ấy như vậy sẽ không hay lắm".
"Ta biết lúc này chỉ có tỷ mới có thể hỏi giúp ta xem Vũ Cầm có muốn về nhà gặp nhạc mẫu muội muội để tâm tình tốt hơn không? Tỷ hãy mau lên nhé".
"Được rồi để ta đi hỏi".
Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại đi vào phòng Bàng Vũ Cầm nghe thanh âm nói chuyện của hai người hắn biết việc không xong liền thở dài một tiếng rồi quyết định đi vào Hoàng cung để giải khuây. Hắn sai người chuẩn bị kiệu và đi vào Hoàng cung.
Lâm Thanh Đại cho thêm củi vào lò sưởi, nàng nhìn Đỗ Văn Hạo nói: “Ta đã theo học Trương lão đầu ở đối diện làm cho hài tử chiếc giường con. Ta nghe Trương lão đầu nói giường làm mây song ngủ êm hơn so với giường làm bằng gỗ, hơn nữa lại không làm bàn tay nhỏ bé của hài tử bị thương".
Đỗ Văn Hạo thấy bất ngờ vô cùng. Ngày thường Lâm Thanh Đại có bao giờ làm công việc thêu thùa của nữ nhân đâu, thế mà giờ nàng lại tỷ mỉ gắng sức làm cái giường đó cho con hắn. Bàng Vũ Cầm mới có thai hai tháng thôi mà Lâm Thanh Đại đã làm những thứ này cho nó rồi, Đỗ Văn Hạo cảm kích âu yếm nhìn Lâm Thanh Đại.
"Không phải tới tìm ta chỉ để uống rượu sao?" Khi quay lại phòng Lâm Thanh Đại thấy lạnh nên nàng với tay lấy cái áo khoác xanh ở giá khoác bên ngoài.
"Có một chuyện ta không biết thế nào nên mới tới thương nghị với tỷ".
Đõ Văn Hạo vừa nói đến đó thì Anh Tử cùng hai tiểu nhị nhà bếp đi vào, hắn liền im lặng không nói nữa.
Anh Tử vui mừng nói với Đỗ Văn Hạo: "Hôm nay thiếu gia số đỏ, gặp lúc nhà bếp ra ngoài mua sắm, thấy một người mang một con hoẵng từ trên núi xuống liền mua về làm cho thiếu gia uống rượu. Bây giờ thiếu gia và phu nhân muốn uống rượu chưa để nô tỳ bảo nhà bếp mang lên?" Vừa nói, Anh Tử vừa bảo nhà bếp mang thức ăn lên. Nàng cũng bưng một bầu rượu Mai Tử hâm nóng để lên bàn.
Đỗ Văn Hạo nghe Anh Tử gọi là thiếu gia và phu nhân hắn thoáng giật mình liếc nhìn Lâm Thanh Đại, Lâm Thanh Đại thấy cũng không phù hợp, nàng quát lên: "Anh Tử nói chuyện không có quy củ chút nào, không sửa chữa gì cả, đã bảo gọi ta là chưởng quỹ, không được gọi là phu nhân nữa".
"Ồ" Anh Tử cười chúm chím nhìn cả hai rồi nói khẽ: "Không phải đó là chuyện sớm muộn cũng xảy ra sao?"
"Nói linh tinh cái gì vậy! Càng lúc càng không có quy củ gì cả" Lâm Thanh Đại đỏ mặt, giận dữ nói.
Đỗ Văn Hạo cười ha hả nói: "Anh Tử thực sự rất hiểu chuyện, dạo này càng xinh đẹp, mặn mà. Thanh Đại tỷ, Anh Tử nói vậy chắc cũng muốn xuất giá rồi, chúng ta có nên tìm cho Anh Tử một người không nhỉ?"
Anh Tử xấu hổ, đỏ mặt nói: "Thiếu gia nói gì vậy? Nô tỳ là nha hoàn của phu nhân, cả đời này nô tỳ đi theo phu nhân".
Đỗ Văn Hạo chấn động trong lòng, nói vậy có nghĩa là sau này hắn cưới Lâm Thanh Đại cũng sẽ cưới ngay một nha hoàn nữa.
Sau khi mấy người Anh Tử đi khỏi, Lâm Thanh Đại rót rượu cho Đỗ Văn Hạo. Sau khi ngồi xuống nàng giận dỗi nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ta thấy ngươi mới vào trong cung đã học được điều xấu".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ có nghe câu không phải nam nhân xấu, nữ nhân không thương chưa?"
"Hừ, ngươi nhiều chuyện quá. Thôi được, ngươi nói đi. Tới tìm ta có việc gì?"
"Có một việc hôm nay ta cứ nghĩ mãi trong lòng không biết bản thân mình làm vậy có đúng không? Đây là sự lựa chọn giữa cái ác và y đức" Đỗ Văn Hạo nhón một viên đậu phộng bỏ vào mồm rồi ưu tư nói.
"Có phải là việc của Trần mỹ nhân không?" Rôt cuộc Lâm Thanh Đại đã hiểu Đỗ Văn Hạo tới tìm nàng vì việc gì.
Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn giơ chén rượu lên đối ẩm với Lâm Thanh Đại, miệng tấm tắc khen sau đó hắn lại rót đầy chén của mình và Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại đứng dậy đi tới giường, nàng lấy ra một bao gì đó đi lại đưa cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo cảm thấy khó hiểu khi Lâm Thanh Đại bảo hắn mở ra.
Đỗ Văn Hạo cẩn thận mở cái bao ra thì phát hiện bên trong có một cái khăn tay đã ố màu vàng, hắn mở cái khăn ra nhìn. Thực ra cái khăn đó cũng không có gì đặc biệt, vốn nó cũng màu trắng. Ở chính giữa khăn có dấu vết màu đen, sờ tay vào thì thấy khá cứng. Đỗ Văn Hạo đã tốt nghiệp chuyên ngành pháp y nên hắn biết ngay, hắn cau mày, hỏi nhỏ: "Đây là vết máu hả?"
Lâm Thanh Đại gật đầu nàng cầm lại cái khăn nói: "Đúng vậy, đây là vết máu phụ thân ta thổ ra trước khi qua đời".
Đỗ Văn Hạo thấy ánh mắt Lâm Thanh Đại nghiêm túc, vẻ cười cợt của hắn biến mất. Hắn chưa bao giờ nghe thấy Lâm Thanh Đại nói về phụ mẫu của mình. Hắn chỉ biết cuộc hôn nhân bất hạnh của nàng đã làm cho nàng như chết đi. Nếu nàng không nói tới, liệu bản thân hắn có dám hỏi hay không?"
Có vẻ như tâm trí của Lâm Thanh Đại quay về thời xa xưa, nàng nói: "Khi ta lên mười một tuổi, cha ta bị bệnh rất nặng. Gia đình ta đã tìm tới rất nhiều đại phu để chữa bệnh cho phụ thân nhưng ai cũng nói bệnh của phụ thân ta không chữa được. Mẫu thân ta suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt. Cho tới một ngày có một lão nhân, ta vẫn còn nhớ người đó có gương mặt hiền lành, ánh mắt người đó sắc bén như một thanh kiếm, có thể xuyên thủng lồng ngực, người đó tìm mẫu thân ta và nói có thể trị được bệnh cho phụ thân ta. Ta không biết tại sao mẫu thân ta lại đuổi người đó ra khỏi nhà, lúc đó ta không hiểu liền trách hỏi mẫu thân rằng tại sao có người tới cứu phụ thân mà mẫu thân không cho cứu?"
Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại ướt lệ hắn liền đưa khăn tay của mình cho nàng. Lâm Thanh Đại cầm khăn tay, nàng mỉm cười với hắn rồi nhẹ nhàng lau nước mắt.
"Mẫu thân ta không giải thích gì cả chỉ đuổi người đó ra khỏi nhà. Thanh âm nói chuyện của mẫu thân và người đó làm phụ thân ta tỉnh giấc, ông hỏi đó là ai. Ta đã mau miệng mô tả tướng mạo của người đó và nói người đó muốn xem bệnh cho phụ thân nhưng mẫu thân không cho. Phụ thân ta lặng đi chốc lát rồi bảo hãy để cho người đó vào. Mẫu thân ta bất đắc dĩ phải để người đó đi vào. Mẫu thân ta và ta ngồi ở trong một phòng khác chờ. Ta vẫn còn nhớ rất rõ lúc đó mẫu thân run bắn cả người, bà nắm chặt tay ta, miệng lầm bầm: “Ngươi đã đi rồi sao ngươi lại quay trở lại làm gì?"
"Sau đó thì sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Lâm Thanh Đại hít một hơi thật sâu như muốn gạt bỏ gánh nặng trong lòng nàng nói tiếp: "Sau đó người đó đi ra nói với mẫu thân ta là bệnh của phụ thân ta không thể chữa trị, đó là tâm bệnh. Vấn đề chỉ là khúc mắc trong lòng giết chết phụ thân ta. Khúc mắc này không giải khai được nên bệnh không chữa được. Nói xong người đó lắc đầu bỏ đi. Ta thấy mắt người đó đỏ giống như đã khóc. Ngày thứ ba phụ thân ta qua đời. Trước khi qua đời phụ thân ta thổ ra máu rồi bảo mẫu thân ta dẫn ta tới trước giường. Phụ thân căn dặn ta làm người không nên quá bướng bỉnh. Đừng nghĩ rằng mọi việc mình làm là đúng, bất cứ việc gì cũng không được để cảm thấy hổ thẹn với lương tâm của mình".
Đỗ Văn Hạo không biết tại sao Lâm Thanh Đại lại kể chuyện này nên hắn không ngắt lời nàng, chỉ lặng lặng lắng nghe.
Lâm Thanh Đại nói tiếp: "Mấy năm sau mẫu thân mới cho ta biết người đó vốn là ca ca của phụ thân, cũng là bá phụ của ta. Khi còn trẻ hai người xảy ra tranh chấp vì một chuyện nhỏ nhặt rồi trở mặt với nhau. Bá phụ nhất thời tức giận, phẫn uất bỏ đi. Mấy năm sau phụ thân nghĩ lại, cảm thấy hối hận. Phụ thân muốn cho người đi mời bá phụ quay về nhưng bá phụ vì sĩ diện nên cương quyết không quay về. Đến tận mấy hôm trước khi phụ thân ta qua đời bá phụ lại chủ động quay về, hai người cùng nhau khóc lóc để giải khai mối hận trong lòng phụ thân. Đáng tiếc vì điều đó đã ăn sâu trong tâm tưởng của phụ thân nên vẫn không thể loại bỏ được".
Đỗ Văn Hạo không ngờ đằng sau cái khăn tay này lại có một câu chuyện đau buồn như vậy. Hắn thở dài nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ muốn ta không phải hối hận chuyện gì?'
"Ừ" Lâm Thanh Đại quan sát Đỗ Văn Hạo.
"Tỷ biết ta hối hận".
"Ta biết".
Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Tỷ biết?"
"Là do hôm nha hoàn thân tín của Trần mỹ nhân tới cầu ngươi cứu Mỹ Nhân, ngươi đang bị ốm nằm trên giường. Chính ta đã bảo Cầm muội không nói cho ngươi biết".
“Nhưng Trần mỹ nhân muốn chết".
"Người chết vì bệnh rất nhiều. Ngươi cứu được mấy người?"
Đỗ Văn Hạo liền thở dài, lắc đầu nói: "Nhưng ta không thể thấy chết mà không cứu".
"Ngươi không cứu, cứ để thuận theo tự nhiên lại tốt cho bọn họ hơn. Người này vốn bị người khác dồn tới cái chết. Ngươi làm thế liệu có ai tán thành y đức của ngươi không?"
Đỗ Văn Hạo nhíu mày nói: "Thầy thuốc trước hết là cứu mình sau mới tới cứu người. Nếu không có nhân tâm sao có thể có y đức?"
Lâm Thanh Đại cũng nhíu mày nói: "Trong sử sách những thầy thuốc có y đức thấy chết mà không thể không cứu có mấy người chết già? Biển Thước? Văn Chí hay Hàn Tông Thiệu, hay Khang Trọng Ân?"
Đỗ Văn Hạo thấy chán nản. Khi thần y Biển Thước chín mươi tuổi, Tần Vương Tần Vũ Vương mắc bệnh đau đầu, thỉnh mời Biển Thước tới chữa trị. Có người nói cho Biển thước Tần Vũ Vương có một Thái y vừa tham lam vừa có tính đố kỵ, sợ rằng người đó sẽ gây bất lợi cho Biển Thước. Biển Thước không nghe vẫn cố tình đi cuối cùng quả nhiên Biển Thước bị viên Thái y đó phái người giết chết.
Danh y đời Chiến Quốc Văn Chí, khi Tề Vương bị mắc chứng lo buồn, thân thể suy nhược, sắp gần đất xa trời thì Tề Thái tử tìm tới Văn Chí, cầu Văn Chí chữa trị. Văn Chí không thể thấy chết mà không cứu. Ông quyết định dùng phương pháp chữa bệnh làm tức giận. Ông muốn Thái tử cam đoan sau khi chữa khỏi bệnh không được trị tội mình, Thái tử đồng ý. Văn Chí liền dùng đủ các biện pháp vô lễ chọc giận Tề Vương quả nhiên chứng lo buồn của Tề Vương được chữa trị nhưng Tề Vương ghi mối hận này, nhất định không nghe Thái tử giải thích, không chịu tha thứ cho sự vô lễ của Văn Chí. Cho dù Thái tử cầu xin thế nào cũng vẫn quyết định nấu Văn Chí trong vạc dầu.
Hàn Tông Thiệu cùng Khang Trọng Ân đều là danh y triều Đường. Đường Ý Tông có một nữ nhi bảo bối, coi như một viên ngọc quý. Khi trưởng thành công chúa đó được gả cho một tiến sĩ tân khoa. Vị công chúa này dù sống an nhàn sung sướng trong nhung lụa, cơ thể lại suy nhược, mắc nhiều bệnh. Bệnh mỗi lúc một nặng. Vị tiến sĩ phu quân của công chúa đã thỉnh nhiều danh y chữa trị, trong đó có mời hai vị danh y Hàn Tông Thiệu và Khang Trọng Thân. Lúc đó có người nhắc nhở hai vị danh y rằng vị tiến sĩ này bụng dạ hẹp hòi, không nên dây dưa với hắn. Nếu chữa khỏi thì tốt, còn nếu không chữa khỏi hắn sẽ trốn tránh đổ hết tội lên hai vị danh y. Hai vị danh y cũng không đành lòng thấy chết mà không cứu, không nghe lời khuyên vẫn đi chữa bệnh. Tiếc thay bệnh của công chúa đã vào cao hoang, cả hai người cũng không thể chữa khỏi. Quả nhiên sau khi công chúa qua đời, vị tiến sĩ đó sợ Hoàng thượng trách tội không chăm sóc công chúa liền gán tội lên hai vị danh y. Hoàng thương đau lòng, nổi cơn thịnh nộ ngay lập tức đem chém cả nhà Hàn Tông Thiệu và Khang Trọng Ân.
Phụ mẫu của Lâm Thanh Đại làm nghề buôn bán dược liệu nên những điển cố này đương nhiên nàng cũng biết. Khi nàng nói ra chuyện này làm Đỗ Văn Hạo há hốc mồm không nói gì được.
Lâm Thanh Đại cúi sát đầu vào Đỗ Văn Hạo nàng nói khẽ: "Văn Hạo, dù ta không biết rõ nội tình bên trong trong chuyện của Trần mỹ nhân nhưng ta có thể biết trong hậu cung chuyện đấu đá vô cùng tàn khốc. Ngươi đặt mình vào trong đó, chỉ e lúc này có nhiều người e dè ngươi nhưng không phải vì y thuật cao siêu của ngươi.
Phải biết rằng nếu trong hậu cung có người mắc bệnh, ngươi chữa khỏi đương nhiên tốt hơn nhiều so với chữa không khỏi. Ngươi không chữa khỏi, không những trách ngươi không chữa hết mà chỉ e còn mang tai hoạ tới cho ngươi. Vậy y đức là gì? Y đức chính là mình còn sống trước. Bởi nếu ngươi trị bệnh cho một người đáng ra đã bị ngầm hại chết, vậy có phải là y đức không? Vì thế không nên quá tích cực, đừng quá hồ đồ".
Đỗ Văn Hạo cười gượng nói: "Thanh Đại tỷ, thật không ngờ tỷ lại như vậy?"
"Thì đã sao nào?" Lâm Thanh Đại buồn rầu nói: "Văn Hạo, ta không thể không hành động như vậy. Bởi vì ta đã hứa sẽ gả cho ngươi, ngươi sẽ trở thành phu quân của ta. Ta chỉ muốn sống với phu quân của ta, ta không muốn thủ tiết. Ta chỉ nghĩ cho sự bình an của ta và người, cả đời này. Ta không cần vinh hoa phú quý, ta không cần quan cao, lộc nhiều, ta chỉ cần bình an, ta chỉ cần bình an sống với ngươi thì dù có phải nhai trấu thay cơm ta cũng nguyện ý".
Đỗ Văn Hạo thấy lòng mình ấm áp, hắn cầm tay Lâm Thanh Đại nói: "Thanh Đại tỷ, tỷ yên tâm, ta sẽ cẩn thận vì mọi người ta sẽ tạm nhân nhượng vì toàn cục, ta sẽ làm được".
"Chỉ e mọi chuyện không thể lưỡng toàn".
Màn đêm buông xuống.
Phía tây và phía đông Hoàng cung trông giống như ngoài nhân gian. Mấy ngày nay gió lạnh thổi, những nụ hoa mới nở không chịu được sự tàn phá của giá rét.
Trong góc sân của lãnh cung có một cây Hạnh đào cổ thụ, tán cây rậm rạp, cây cũng có vẻ vô tình với tâm tình của chủ nhân lãnh cung.
Đột nhiên một âm thanh vang lên, cánh cửa lãnh cung mở ra, gió lạnh thổi vào trong, cùng lúc đó một ở cửa cung xuất hiện một nữ nhân mặc váy đỏ thẫm, cười ngây ngô chạy ra ngoài, hai tay ôm ngực quát to: "Ngươi cứ đuổi theo ta. Đuổi theo ta rồi ta xin Hoàng thượng phong ngươi làm đại quan. Ha, ha, ha đuổi nhanh lên. Mau đuổi ta đi. Ha, ha, ha".
"Nương nương, nô tỳ cầu xin người. Bệnh của nương nương vừa mới có chuyển biến tốt, tự nhiên bây giờ lại phát bệnh. Nương nương đừng chạy nữa" Trần bà chạy ra cửa, trong tay cầm một chiếc áo choàng đuổi theo Trần mỹ nhân.
"Ta không quay về, ta không quay về" Trần mỹ nhân cầm tay mình, hung hăng cắn một cái.
"Ôi chao nương nương, sao người lại cắn mình thế?" Trần bà hoảng sợ kêu lên. Trần mỹ nhân bỏ tay mình ra rồi chạy tới núp sau một cây đào. Nàng chỉ để hé nửa gương mặt ra làm mặt quỷ.
"Ngươi đừng tới đây. Cẩn thận không ta bảo Hoàng thượng chém đầu ngươi. Không phải là lăng trì tùng xẻo. Không phải là ngũ mã phanh thây".
Trần bà đương nhiên nóng vội không để ý tới điều đó, bà ta không ngờ Trần mỹ nhân lại muốn làm một con khỉ, dùng hai tay, hai chân trèo lên cây.
"Nương nương, tuyệt đối không được, chỗ xương sườn của nương nương vẫn còn bị đau. Người đừng bò nữa. Nô tỳ không tới đó là được chứ gì?" Trần bà không sao cản được, hai tay giơ lên trời, ngoãn ngoãn lùi lại phía sau đề đánh lừa Trần mỹ nhân.
"Ngươi quỳ xuống cho ta, rồi bổn cung sẽ nói cho ngươi biết suy nghĩ của ta" Không biết Trần mỹ nhân uống hết thần dược của Đỗ Văn Hạo nên khỏi bệnh hay không hay thần trí nàng không bình thường. Nàng không để ý tới vết thương ở xương sườn, cũng không cảm thấy đau đớn, hay tay nàng bám chặt lấy một cành cây nhỏ, hai chân treo lơ lửng, tinh nghịch như một chú khỉ con.
Trần bà vội vàng quỳ xuống: "Nương nương, người xem nô tỳ đã quỳ rồi. Người muốn nói gì hãy nói mau đi rồi còn quay về đi ngủ. Nô tỳ cầu xin nương nương'.
Trần mỹ nhân co chân đu lên cành cây. Không biết thế nào Trần mỹ nhân vẫn bám chặt vào cành cây, miệng lầm bầm gì đó một lúc lâu sau nàng cũng trèo lên được trên cành cây ngồi xuống, hơn nữa lại còn nhún nhảy, dưới sức nặng cành cây oằn xuống phát ra âm thanh kẽo kẹt: "Đến đây, ngươi đến đây chúng ta cùng ngồi xích đu chơi đùa, rất hay" Trần mỹ nhân hào hứng kêu lên. Cành cây càng bập bềnh lên xuống nàng càng hào hứng.
Đột nhiên cành cây phát ra những tiếng gãy răng rắc, Trần bà sợ hãi vội vàng cầu khẩn nói: "Nương nương, nếu người không xuống, cành cây sẽ gãy đó".
Trần bà chưa nói xong, cành cây gẫy đôi rơi xuống đất, Trần mỹ nhân cũng nặng nề rơi xuống đất.
"Nương nương" Trần bà nhào tới ôm Trần mỹ nhân. Trần mỹ nhân đột nhiên hừ hai tiếng rồi mở mắt ra. Nàng nhéo mũi, vô thức sờ vào xương sườn của mình rồi lập tức bỏ tay ra, miệng méo xệch khóc ỉ ôi, chân tay vung loạn bậy, kêu ré lên: "Ta đói, ta muốn ăn bánh".
"Được, được. Để nô tỳ đi lấy cho Nương nương" Trần bà vội đứng dậy đi vào trong phòng.
Trần bà vừa bước đi được vài bước, Trần mỹ nhân loạng choạng ngã xuống đất. Nàng bốc một nắm tuyết vụn bỏ vào miệng: "Bánh, bánh! Mỹ nhân muốn ăn bánh! Hì, hì, hì hì. Ôi, hì hì".
"Ông trời ơi! Nương nương, không ăn được" Trần bà chạy tới nắm tay Trần mỹ nhân định ngăn không cho nàng bỏ tuyết vào miệng nhưng bị Trần mỹ nhân hung hăng cắn một cái. Trần bà kêu lên đau đớn rồi bỏ tay ra.
Trần mỹ nhân bỏ nắm tuyết vào nuốt ừng ực, nàng đứng dậy nhìn thấy cành cây gẫy: "Đùi gà. Hì, hì. Mỹ nhân thích ăn đùi gà nhất" Trần mỹ nhân cầm cành cây, đưa vào mồm gặm, khi Trần bà giật lấy cành cây trong tay Trần mỹ nhân thì nàng đã gặm mất một đoạn vỏ.
Trần bà khóc lóc, bà ta định cậy miệng Trần mỹ nhân lấy vỏ cây trong miệng nàng ra nhưng bị Trần mỹ nhân đẩy ra. Sau đó Trần mỹ nhân nhảy múa một vòng quanh sân, không ra vũ điệu gì cả, vừa nhảy múa nàng vừa cởi xiêm y của mình, một nửa thân thể loã lồ của nàng nhanh chóng hiện ra trong gió lạnh.
Trần bà vội vàng nhặt trang phục nàng cởi ra vứt trên đất đuổi theo choàng lên người nàng.
Trong lúc màn kịch đó đang diễn ra, có một hắc y nhân ẩn núp trên một cái cây ở góc tường. Hắc y nhân nở một nụ cười rồi nhảy xuống bỏ đi.
Long Hữu cung.
Hoàng hậu mặc một cái áo lụa mỏng nhưng không thấy giá lạnh vì trong phòng có lò sưởi. Thế nhưng ngay chính tại đây khung cảnh trông lại lạnh vô cùng, hình như còn giá lạnh hơn cái lạnh thấu xương của đêm đông.
Hoàng hậu cầm chén trà ướp hoa hồng từ tay thị nữ, nàng thổi cánh hoa trên mặt nước trà, đôi mắt phượng mở to nhìn Trường công chúa ngồi đối diện trong trang phụ dạ hành, Hoàng hậu phất tay ra hiệu cho thị nữ lui ra ngoài rồi mới khẽ hỏi Trường công chúa: "Ả hồ ly đó xong rồi hả?"
Trường công chúa cười ha hả nói: "Không nhưng nhìn rất đáng chê cười".
"Ngươi nói nhỏ thôi coi chừng người khác nghe thấy. Nói đi có chuyện gì?"
"Khi trời tối ta ngồi trên cây Hạnh đào ở góc sân, thầm nghĩ chờ khi Trần bà ngủ say ta sẽ xuống dùng dây thừng treo ả lên cây. Không ngờ khi ngồi trên đó ta lại được chứng kiến một trò hề rất hay".
"Rốt cuộc có trò hề gì? Ngươi đừng có thừa nước đục thả câu. Ngươi mau nói đi".
"Ả đó điên rồi" Trường công chúa bưng chén trà ướp cánh hoa trước mặt lên uống một ngụm sau đó nàng dùng tay áo lau nước vương ra khoé miệng, không có chút tác phong của quý phái nào của công chúa hoàng tộc, giống với một nữ nhân giang hồ hơn.
"Điên rồi?" Hoàng hậu giật mình. Xem ra Hoàng hậu còn thâm hiểm hơn cả Trường công chúa. Lúc trước đôi mắt của nàng còn còn buồn ngủ bây giờ sáng bừng lên, so với cây đèn lồng treo bên ngoài hiên có khi còn sáng hơn.
Trường công chúa khẽ gật đầu, nhìn vẻ bán tín bán nghi của Hoàng hậu cười nói: "Đúng vậy, nếu Hoàng hậu không tin, hãy tự mình đi kiểm tra. Ả mặc một cái áo mỏng như của ngươi đứng ngoài trời ca múa. Sau đó còn nhặt một cành cây gãy rơi trên đất gặm ăn. Ha, ha nhìn rất sướng. Ả sống như vậy thà chết đi còn hơn".
Đương nhiên Hoàng hậu rất tin tưởng lời của Trường công chúa, nàng liên tục gật đầu: "Đúng, bây giờ chuyện không đơn giản chỉ làm ả mất mặt. Dù sao Hoàng huynh của ngươi cũng không thích một nữ nhân điên khùng. Ôi, hì hì”. Ánh mắt Hoàng hậu vô cùng dữ tợn, có cảm giác rằng đang vô cùng tức giận.
"Ta trốn ở tàng cây xem trò vui cả đêm cũng mệt mỏi rồi. Ta quay về cung ngủ đây. Ả ta đã trở thành phế nhân, sẽ không còn ai tranh giành sự sủng ái với ngươi. Hãy yên tâm đi. Ta đi đây'.
Hoàng hậu vô cùng phấn khởi vội đưa Trường công chúa ra cửa, ra tới hành lang thấy dưới chân lạnh giá mới cúi đầu nhìn. Thì ra Hoàng hậu không đi hài, không biết đã giẫm phải vật gì đó cưng cứng. Hoàng hậu vội phất tay áo từ biệt rồi chạy vội vào trong phòng.
Bỗng nhiên Bàng Vũ Cầm bị xảy thai.
Đỗ Văn Hạo hết sức buồn bã, Bàng Vũ Cầm suốt ngày nằm trên giường lấy nước mắt rửa mặt. Đỗ Văn Hạo một mực tự trách bản thân mình, Lâm Thanh Đại đã liên tục nhắc nhở hắn rằng Bàng Vũ Cầm không khoẻ, nàng luôn kêu đau bụng nhưng mấy lần hắn kiểm tra bụng Bàng Vũ Cầm thấy không có vấn đề gì hắn lại nghĩ do đường ruột nên cũng không để ý tới, không ngờ nàng đã sớm có triệu chứng xảy thai.
Đã ba ngày Đỗ Văn Hạo không vào cung.
Lúc này Thái Hoàng Thái hậu có vẻ ỷ lại vào Đỗ Văn Hạo, một ngày không gặp hắn là cảm thấy bản thân mình không khoẻ nên cho người gọi hắn vào cung ngắm hoa, tán gẫu, đánh cờ vân vân.
Tiêu công công tự mình tới thăm, trước chuyện như vậy cũng không biết nói sao, chỉ mang tới rất nhiều thuốc bổ, nói vài câu an ủi rồi than thở lắc đầu ra về. Hoàng Thái hậu và Trường công chúa cũng tới thăm nhưng không biết tại sao Trường công chúa lại không vào trong nhà.
Nàng chỉ đứng ở cửa nói hai câu nhạt nhẽo cùng Đỗ Văn Hạo, đưa tặng cái gì đó rồi cùng người của mình bỏ đi.
Lâm Thanh Đại thấy tâm tình Đỗ Văn Hạo không tốt, đã ba ngày nay tâm trạng hắn vẫn ủ dột như vậy. Tóm lại con người cứ ngồi lỳ một chỗ nhìn, tâm trạng kiểu gì cũng đau buồn, nàng liền trấn an Đỗ Văn Hạo: "Văn Hạo, ngươi phải vào cung thôi, không nên ở nhà thế này. Vũ Cầm đã có Anh Tử và ta quan tâm chăm sóc. Ngươi đừng lo lắng nữa'.
"Ừ" Đỗ Văn Hạo lãnh đạm nói, tâm trạng hắn không vui vẻ chút nào.
Lâm Thanh Đại thở dài, nàng bưng một bát cháo yến cho Bàng Vũ Cầm rồi định đi ra, Đỗ Văn Hạo liền gọi nàng lại: "Thanh Đại tỷ, ta muốn cho Vũ Cầm quay về nhà mẹ đẻ mấy ngày để xem tâm tình nàng có tốt hơn hay không?"
Lâm Thanh Đại xoay người lại nàng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta nghĩ cũng được nhưng trước tiên phải thăm dò tâm trạng của muội ấy. Ta sợ Vũ Cầm đa nghĩ lại tưởng ngươi tức giận không muốn nhìn thấy muội ấy như vậy sẽ không hay lắm".
"Ta biết lúc này chỉ có tỷ mới có thể hỏi giúp ta xem Vũ Cầm có muốn về nhà gặp nhạc mẫu muội muội để tâm tình tốt hơn không? Tỷ hãy mau lên nhé".
"Được rồi để ta đi hỏi".
Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại đi vào phòng Bàng Vũ Cầm nghe thanh âm nói chuyện của hai người hắn biết việc không xong liền thở dài một tiếng rồi quyết định đi vào Hoàng cung để giải khuây. Hắn sai người chuẩn bị kiệu và đi vào Hoàng cung.