Đỗ Văn Hạo mỉm cười quay sang ông lão gật đầu ra ý bảo ông có thể cầm lấy số tiền này mà ra về, Cam lão nhìn vào đống tiền ở trên tay, hai mắt rưng rưng, bất ngờ quỳ luôn xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo dập đầu côm cốp rồi đứng dậy đưa đống tiền trong tay ra cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo biết ý liền đưa tay ra nhón lấy một đồng ngân lượng trong đó rồi nói: “Có chuyện gì lão cứ đến tìm ta!”
Cam lão trông thấy Đỗ Văn Hạo chỉ nhón lấy một cục ngân lượng nhỏ trong tay mình như vậy thì cũng sửng sốt vô cùng, rồi lại nghe Đỗ Văn Hạo thốt lên có chuyện gì cứ tìm hắn thì hai hàng nước mắt cảm kích chảy dài trên khuôn mặt già nua của ông. Cam lão luôn miệng cảm ơn, rồi mới cúi người xiêu xiêu vẹo vẹo ra về.
Đỗ Văn Hạo lại quay lại hậu đường tìm La chưởng quầy dò hỏi cho rõ ngọn ngành tình hình nhập nguồn hàng ra sao, xong hắn lại dạy bảo La chưởng quầy thêm vài câu nữa rồi mới chịu bỏ về.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo cả đêm trước không sao ngủ được, cứ đến nửa đêm thì bọn chuột ở trên lầu cứ cắn nhau chí chóe, nên hắn cứ nửa mê nửa tỉnh, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, nhưng cũng chỉ được một lúc thì hắn không sao ngủ thêm được nữa, bụng hắn cứ réo lên ùng ục cứ như đang có hội đồng diễn múa trống ở trong đó vậy. Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ bật người nhỏm dậy mò xuống dưới bếp tìm cái gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi hắn mò xuống dưới bếp thì không ngờ đúng lúc đó đầu bếp nhà nghỉ đang hú hí với vợ của mình, tiếng giường cứ vang lên cót két đều đặn, Đỗ Văn Hạo cảm thấy nó còn đều hơn cả tiếng chuột kêu chin chít phía trên lầu. Đỗ Văn Hạo đói quá không biết làm thế nào, đành liều đưa tay lên gõ cửa, nhưng khi đưa tay lên thì hắn lại nghe thấy tiếng vợ của gã đầu bếp rên lên từng chặp, Đỗ Văn Hạo nghe thấy nước bọt cứ nuốt ừng ực, hắn thầm nghĩ mình cũng lâu lắm rồi chưa gần gũi vợ, tuy rằng mấy ngày gần đây vẫn luôn được hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Thanh Đại nhưng so với việc mà đôi vợ chồng đầu bếp đang làm này thì nó cách nhau quá xa, nhưng việc quan trọng nhất với hắn bây giờ là không được phép suy nghĩ bậy bạ, nếu không chắc hắn sẽ không kiềm chế nổi bản thân mình nữa.
Nghĩ đến đây Đỗ Văn Hạo lại sợ có người bắt gặp hắn đang lén lút đứng ở đây, cho rằng hắn bệnh hoạn đi nhìn trộm vợ chồng nhà người ta sinh hoạt, nếu mà để chuyện này đồn ra ngoài thì Đỗ Gia làm gì còn mặt mũi nào mà nhìn bàn dân thiên hạ nữa chứ, nghĩ vậy hắn liền co chân nhẹ nhàng đi nhanh ra phía ngoài, nhưng do trời lúc này vẫn còn chưa sáng nên cửa vẫn còn đóng kín, hắn liền mở cửa bước ra ngoài tiếng cửa kêu lên ken két.
Nghe thấy tiếng cửa kêu lên như vậy thì có tiếng người hỏi vọng ra: “Ai đó?”
Đỗ Văn Hạo lên tiếng trả lời: “Khách trọ ở lầu trên!”
Tiếng nói đó nghe xong thì im bặt, không thấy lên tiếng nữa, Đỗ Văn Hạo liền bước luôn ra ngoài, lúc này trời bắt đầu có những hạt mưa lất phất rơi xuống.
Ra khỏi nhà nghỉ khi này cũng còn khá sớm, ở nơi xa xa đã xuất hiện bóng dáng của mấy cậu bé mục đồng đi chăn trâu, cùng với mấy quán ăn vừa mới mở hàng.
Đỗ Văn Hạo đang đói bụng, nên hắn tìm luôn một quán ăn gần đấy, nơi này đặt đầy những lồng hấp bánh bao, hương thơm bay ra ngào ngạt, Đỗ Văn Hạo đưa mũi lên hít hít mấy hơi rồi nuốt nước bọt ực lên một tiếng.
Lúc này có một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi tuổi mặc một bộ quần áo hoa hoét lòe loẹt, nhưng cũng khá sạch sẽ, động tác của nàng ta cũng nhanh nhẹn tháo vát, trên eo có thắt một chiếc tạp dề màu thau đồng, tay cầm chiếc chổi cán dài thấy có người đang đứng trước cửa tiệm liền dừng tay quét dọn, đặt luôn chổi ở trên tay xuống, nhanh chân bước đến tươi cười đon đả chào mời: “Khách quan muốn dùng gì? Bổn tiệm có bánh bao nóng hổi và cháo dưa chua, dưa chua là do bổn tiệm tự tay muối lấy, rất ngon miệng!” (Ở Trung Quốc, từ trước đến giờ mọi người đều có thói quen ăn sáng bằng cháo trắng với dưa chua, nếu muốn ăn thêm món khác thì có bánh bao, bánh tráng..vv…)
Đỗ Văn Hạo lại nuốt nước bọt kêu ực một cái rồi vén áo lên đi đến một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, người phụ nữ bán hàng kia thấy vậy vội chạy đến lấy khăn lau qua mặt bàn, rồi lại đứng bên cạnh Đỗ Văn Hạo tươi cười chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo thấy người phụ nữ này ăn mặc chất phác, mộc mạc nhưng dáng điệu lại có phần đoan trang, đứng đắn, chỉ mỗi tội đôi mắt của nàng ta lại giống hình tam giác hướng xuống, theo như sách tướng số viết thì người phụ nữ này rất biết tính toán, và vô cùng khôn ngoan, nhưng bị cái là có tướng sát chồng. Đỗ Văn Hạo lại nghĩ mình đến đây có phải để chọn vợ đâu, mình đến đây là để tìm cái ăn cho đỡ đói cơ mà, vậy nên hắn liền mỉm cười nói: “Cho ta sáu cái bánh bao, một đĩa dưa chua và một bát cháo!”
“Vâng! Tổng cộng hết bảy mươi quan tiền!” Người phụ nữ mỉm cười đáp, nhưng chân vẫn không chịu dời đi cứ đứng đó chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo hơi sững người thắc mắc, bình thường không phải ăn trước rồi mới trả tiền sau hay sao? Hơn nữa mấy thứ này cũng chỉ có chục quan tiền mà thôi, sao ở đây lại thu đắt như vậy, hay đây là nơi chuyên chặt chém khách hàng.
Người phụ nữ nọ thấy sắc mặt của Đỗ Văn Hạo như đang chần chừ suy nghĩ thì vội mỉm cười giải thích: “Khách quan chắc chắn không phải là người của nơi này rồi, ngày trước chúng tôi bán hàng cũng không có cái giá đắt đỏ như thế này đâu, nhưng bây giờ cái gì cũng lên giá cho nên những người như chúng tôi cũng không còn cách nào khác cả, tôi cũng cần phải chăm lo cho gia đình mình nữa, khách quan thấy tôi nói có đúng? Hơn nữa bây giờ có rất nhiều dân tị nạn, ăn đồ xong rồi không trả tiền, chúng tôi cũng có phải giàu có gì cho cam, chính vì vậy nên mong khách quan thông cảm cho!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thầm nghĩ cô ả này cũng khéo mồm khéo miệng ra phết, đưa tiền trước đưa tiền sau cũng như nhau cả, không đến nỗi mình đưa tiền rồi người ta lại quỵt không cho mình ăn chứ? Nghĩ vậy hắn bèn móc ra một sâu tiền đưa cho chị ta, người phụ nữ kia sau khi nhận tiền xong thì mặt tươi roi rói, chỉ một lát sau đã bưng đồ ăn mà Đỗ Văn Hạo yêu cầu lên.
Đỗ Văn Hạo thấy đồ ăn lên thì không khách khí gì nữa, cầm luôn bánh bao cho vào miệng, hương vị bánh của quán này cũng khá ngon, nhất là bát cháo đun rất vừa vặn, Đỗ Văn Hạo ở nhà cũng được Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại nuông chiều, nên hắn ăn đồ gì cũng vô cùng kén chọn, những đồ ăn thông thường hắn không bao giờ đả động đến, nhưng hôm nay bát cháo này làm cho hắn cảm thấy vô cùng ngon miệng, vì thế hắn liền gọi thêm bát nữa.
Người phụ nữ thấy hắn ăn ngon miệng như vậy nên cũng thấy thích thú: “Bát cháo này của khách quan tôi không lấy tiền!”
Hai người đang cười nói chuyện với nhau thì từ trong phòng có một cậu bé chừng năm sáu tuổi ăn mặc phong phanh đi ra, cậu chạy đến bên người phụ nữ rồi nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo đang húp cháo, đôi mắt của cậu bé toát lên một vẻ thèm khát, lưỡi cậu ta cứ liếm môi liên tục.
“Mẹ ơi! Con đói!” Cậu bé cất giọng nói đáng thương của mình lên.
Người phụ nữ nọ ngượng đỏ cả mặt, quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi cúi xuống dỗ dành cậu bé: “Bảo Nhi ngoan! Vào trong kia bảo cha làm cho mà ăn, mẹ đang bận!”
Cậu bé cứ dùng dằng kéo gấu váy của người phụ nữ, đôi mắt không chịu rời khỏi bát cháo trên tay của mẹ mình, miệng kêu lên khẩn thiết: “Mẹ lúc nào cũng nói như vậy! Từ tối qua đến bây giờ con chưa ăn được cái gì rồi!”
Người phụ nữ nghe vậy vội quay người gọi vọng vào trong phòng: “Cha nó ơi! Mau đưa con vào ăn đi, thiếp đang tiếp khách ngoài này!”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, người phụ nữ vội vàng gỡ tay cậu bé ra khỏi váy của mình rồi quay người đi đến bên bàn của Đỗ Văn Hạo.
Cậu bé thấy người phụ nữ kia không quan tâm đến mình nữa bèn cong môi lên, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy như mưa.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa cho cậu ta một cái bánh bao, cậu bé thấy vậy thì chỉ sững người ra, hai mắt trân trân nhìn Đỗ Văn Hạo, thì thấy hắn mỉm cười nhân từ, bèn chạy đến chộp luôn chiếc bánh ăn ngấu nghiến.
Người phụ nữ kia quay lại thấy con mình đang ăn đồ của khách nên vội vã chạy đến ngăn lại.
“Bảo Nhi! Sao con hư vậy! Không được phép ăn đồ ăn của khách, mau đặt xuống nhanh lên!” Nói xong bèn đưa tay giành lấy chiếc bánh bao.
“Này bà chủ! Chiếc bánh này ta cũng không ăn nữa, chị cứ nhận lấy tiền này sau đó múc cho cậu bé bát cháo lại đây!” Đỗ Văn Hạo ngăn người phụ nữ đó lại nói.
Người phụ nữ nọ thấy vậy thì ngượng chín cả người, nói năng lắp bắp không giống như vẻ hoạt bát ban đầu nữa: “Khách quan! Cái này.. Cái này… Sao có thể như vậy được! Không … Không được!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười thấy cậu bé đã ăn xong chiếc bánh bao hắn đưa rồi, nhưng vì do vội vội vàng vàng mà nuốt nên cậu bé bị mắc nghẹn, nước mắt nước mũi chảy ra dầm dề, hai mắt trợn ngược lên, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu ta rồi nói: “Không sao đâu! Chị cứ đi múc bát cháo lại đây!” Người phụ nữ kia cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo rồi gật gật đầu đồng ý, một lúc sau thì chị ta bưng đến một bát cháo, rồi ngồi xuống dùng thìa bón cho con mình ăn, cậu bé thấy có cháo ăn không quản cháo nóng hay nguội nữa, đưa miệng lên húp xụp luôn một cái. Đỗ Văn Hạo trông thấy cảnh như vậy, bỗng chốc cảm thấy tim mình thắt lên đau nhói.
“Bà chủ này! Chị làm ăn có tốt không?” Đỗ Văn Hạo lúc này bèn đưa luôn ba chiếc bánh bao còn lại cho cậu bé ăn, còn mình thì vừa húp cháo vừa hỏi chuyện.
Người phụ nữ thấy không có khách ở đây, nên cũng ngồi xuống chỗ đối diện với Đỗ Văn Hạo đáp: “Cũng tàm tạm! Đều là những người buôn bán đi qua chỗ này ăn là chính, nói chung là cũng sống được!”
“Chị có làm đồng áng không?”
“Không! Ngày trước làm đồng áng còn có thể miễn cưỡng duy trì được cuộc sống, nhưng bây giờ thuế má quan phủ ra cao quá, thành quả cả một năm trời tất cả đều phải đem nộp cho quan hết, thôi! Không nói nữa, dù sao làm nghề này cũng đủ kiếm sống qua ngày rồi!”
Đỗ Văn Hạo lúc này xoa xoa lên đầu cậu bé đang hì hục gặm từng chiếc bánh bao, cũng không thèm quan tâm người lớn đang bàn chuyện gì, mà chỉ nhăm nhăm ăn cho no bụng mà thôi.
“Về sau thì cho dù khổ mấy cũng nên cho con mình ăn uống cẩn thận, chúng còn nhỏ cần nhiều chất, đừng bắt chúng phải nhịn!”
Người phụ nữ nghe xong thì gật đầu lia lịa, e thẹn đáp: “Trong nhà của tôi vẫn còn một mẹ già, sức khỏe cũng yếu, tất cả gia đình đều trông mong hết vào cái cửa hàng này, hắc hắc, về sau sẽ không thế này nữa, không thế nữa…!”
Khi Đỗ Văn Hạo ăn xong bát cháo, thì cậu bé cũng chén xong những thức ăn còn lại trên bàn, đôi mắt của cậu sáng ngời hạnh phúc, hai mắt cậu nhìn Đỗ Văn Hạo cười híp cả lại, Đỗ Văn Hạo lúc này mới để ý, chú nhóc này đang trong thời kỳ thay răng, khi cười lên thì lộ cả hai cái răng sún ra, nhìn rất đáng yêu.
Lúc này trời cũng đã sáng, Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ chắc giờ này Tống Thần Tông và mấy người kia cũng đã thức dậy, liền đứng lên cáo từ ra về.
Người phụ nữ nọ dắt theo cậu bé đứng ra ngoài dõi theo hình bóng của Đỗ Văn Hạo cho đến khi khuất hẳn, lúc này cậu bé mới ngước mắt lên nói với mẹ của mình: “Mẹ ơi! Tại sao mỗi lần mẹ đều quay vào trong phòng gọi cha nó ơi! Cha của con không phải đã qua đời khi con mới hai tuổi sao?”
Người phụ nữ nở một nụ cười đau khổ đáp: “Bảo Nhi! Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con vẫn chưa hiểu được đâu, mẹ một thân một mình nuôi con, và phải chăm sóc bà nữa, mỗi lần mẹ thấy có vị khách nào ăn mặc sang trọng đến mẹ đều dặn con ra ngoài hỏi mẹ đòi ăn, thực ra là cũng có ý để lại một ít cho bà của con đó!”
Cậu bé lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Vậy tại sao mẹ biết rằng mấy người ăn mặc sang trọng nhất định sẽ cho Bảo Nhi ăn?”
Người phụ nữ nọ mỉm cười rồi đưa tay lên xoa xoa đầu của con trai mình, sau đó hôn lên trán của bé rồi nói: “Mẹ cũng không biết nữa! Mẹ cứ làm như vậy, nếu may mắn thì con có cái ăn, dù sao thì mấy người đó đều là những người có tiền, họ cũng không tiếc một hai quan tiền nhỏ nhoi này đâu!”
“Dù sao thì Bảo Nhi cũng chẳng hiểu mẹ đang nói cái gì, nhưng chỉ cần ngày nào cũng có một vị khách như ngày hôm nay thì Bảo Nhi ngày nào cũng được ăn bánh bao, bánh bao mẹ làm ăn ngon lắm!”
Người phụ nữ ôm đứa con trai bé bỏng của mình vào lòng, rồi hôn chùn chụt lên trán, sau đó đứng dậy nói: “Thôi nào! Chúng ta vào đưa đồ ăn sáng cho bà nào!”
Cậu bé nhoẻn miệng cười rồi xoa xoa lên chiếc bụng căng tròn của mình, sau đó dắt tay mẹ mình vào trong nhà.
Đỗ Văn Hạo chầm chậm bước về phía nhà nghỉ, mưa vẫn rơi lất phất trên đầu hắn, nhưng cũng đã đỡ hơn ban sáng rất nhiều, những hạt mưa bụi li ti bắn lên trên người chỉ làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy man mác, chứ không hề cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Khi đi đến cổng của nhà nghỉ, Đỗ Văn Hạo thấy trước cổng có một người phụ nữ trạc tuổi bà chủ bán bánh bao lúc nãy đang ngồi ở đó, nhưng chị ta không có được động tác nhanh nhẹn như bà chủ bán bánh bao, tóc tai lòa xòa, quần áo rách nát, một bên chân còn mất một chiếc giầy, không biết chiếc giầy còn lại vứt đi đâu nữa, trong lòng chị ta còn ôm một tấm chăn dùng để cuốn em bé, người phụ nữ này cứ ngồi trước cửa mà khóc lóc thảm thiết.
Đỗ Văn Hạo tiến lên phía trước đang định lên tiếng hỏi, thì người phụ nữ đó đã nghe thấy có tiếng chân người đi đến, vội ngẩng mặt lên, Đỗ Văn Hạo mới phát hiện ra khuôn mặt của nàng cũng có phần thanh tú, nhưng cổ của nàng ta thì lại bị phù lên to tướng, trông cứ như một quả bưởi treo lủng lẳng ở trên cổ vậy, cảm giác cả khuôn mặt của người phụ nữ này vì cái cục u đó mà làm cho biến dạng, người nào không quen nhìn vào cục u này thì sẽ thấy kinh tởm cực độ.
Đỗ Văn Hạo đang muốn hỏi thì cánh cửa của nhà nghỉ mở ra, từ trong bước ra một vị cô nương, áo hồng váy trắng, hai bím tóc cột sang hai bên vai, bước đi khoan thai trông yêu kiều thục nữ vô cùng.
“Đỗ chưởng quầy sao dậy sớm vậy? Tiểu nữ cứ tưởng mình là người dậy sớm nhất mới phải chứ?”
Vị cô nương này không phải ai khác mà chính là Dụ Cáp Nhi.
Dụ Cáp Nhi lúc trước cũng không để ý người phụ nữ ngồi trước cửa nhà trọ, bởi vì khi Đỗ Văn Hạo đi đến bên nàng ta, thì nàng ta đã im thôi không khóc nữa, nước mắt chỉ đọng lại trên mi rưng rưng trực rơi xuống mà thôi.
Khi Dụ Cáp Nhi đi qua người phụ nữ thì bất giác quay đầu lại nhìn, chắc là do chiếc bướu trên cổ của người phụ nữ trông khủng khiếp quá, nên Dụ Cáp Nhi nhìn xong cũng sợ xanh cả mặt, người phụ nữ nọ thấy thần sắc của Dụ Cáp Nhi như vậy bèn vội vàng cúi luôn đầu xuống, khóc rưng rức.
Dụ Cáp Nhi thấy vậy liền chạy đến bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi: “Chị ta bị sao vậy? Cái cổ của chị ấy…!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy vội ra hiệu cho Dụ Cáp Nhi đừng nói tiếp nữa, mà đưa tay chỉ chỉ vào người phụ nữ nọ ra ý, Dụ Cáp Nhi hiểu ý bèn nhẹ nhàng đi đến lên tiếng hỏi: “Vị tỷ tỷ này sao lại ngồi ở đây vậy?” Dụ Cáp Nhi hỏi xong bèn đưa mắt ra nhìn, thì thấy người phụ nữ kia ôm trong mình một em bé đang ngủ rất say, nàng thấy vậy bèn nói tiếp: “Ngoài trời lạnh như thế này! Chúng ta vào trong phòng nói chuyện nhé! Đừng để em bé ở ngoài trời lạnh như thế này!”
Dụ Cáp Nhi nhìn vào chiếc chăn quấn của em bé, thì thấy em bé có vẻ được mẹ của mình ôm chặt lấy, nên không cảm thấy lạnh lắm, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Người phụ nữ đó lắc lắc đầu khóc lóc đáp: “Tôi không muốn sống nữa rồi! Nhưng đứa bé này còn quá nhỏ, nên tôi cứ ngồi trước cửa nhà nghỉ này xem ai có lòng tốt thu nhận nó!”
Đỗ Văn Hạo và Dụ Cáp Nhi nghe xong thì hoảng hốt, Dụ Cáp Nhi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, ngồi luôn xuống bên cạnh người phụ nữ đó, chỉ vào đứa bé trong lòng của nàng ta rồi nói: “Chị làm mẹ kiểu gì vậy? Đứa bé còn nhỏ như thế này mà chị đã muốn đem nó cho người khác! Có phải là cái chế độ Thanh Miêu làm chị mất hết con đường sinh sống rồi không? Chị cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp chị!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong không khỏi nhịn được cười, Dụ Cáp Nhi muôn đời vẫn vậy, nàng thích nói cái gì thì nói cái đó. Giờ đây, Dụ Cáp Nhi cứ thấy ai bị cực khổ là việc đầu tiên đem cái chuyện Thanh Miêu ra nói, nàng muốn giúp người ta ư? Thế ai sẽ đứng ra bảo lãnh cho nàng đây!
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn tiến lên phía trước, người phụ nữ nọ theo bản năng lùi về phía sau, cố ý giữ một khoảng cách với người đàn ông lạ mặt này.
“Chị trốn tránh cái gì cơ chứ! Người ta là người có vợ con đàng hoàng cả rồi, mà vợ của người ta xinh đẹp hơn chị gấp vạn lần, ồ! Tôi không có ý này đâu, ý tôi là vị tiên sinh này đã có vợ rồi, hơn nữa cũng có tôi ở đây rồi cơ mà!” Dụ Cáp Nhi tự thấy mình nói năng nhảm nhí nên vội lên tiếng tự bào chữa.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ Dụ Cáp Nhi ngươi cũng chỉ nghe Lâm Thanh Đại kể mới biết vậy thôi, đã biết tình hình gia đình nhà ta thế nào đâu mà nói to thế chứ.
“Chồng của chị có biết chị đến đây không?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ nghe thấy Đỗ Văn Hạo hỏi như vậy thì ôm mặt gào khóc, Dụ Cáp Nhi thấy vậy bèn vội vã nói: “Chị khóc nhỏ thôi, đứa bé đang ngủ!”
Người phụ nữ nọ nghe thấy Dụ Cáp Nhi nhắc nhở như vậy bèn nén nhịn, nuốt nước mắt ngược trở lại thôi không khóc nữa: “Tên của tôi là Tiểu Liên, nhà ở Lý Thôn tại ngoại ô Đông Minh huyện, bởi vì không chịu nổi sự đánh đập của chồng mình nên mới chạy ra ngoài này!”
“Thật không có vương pháp gì hết, thật là quá quắt, sao lại có người tự do đánh người quá đáng như vậy chứ?” Dụ Cáp Nhi bực tức quát lên.
Đỗ Văn Hạo trông thấy trên mặt của Tiểu Liên có những vết bầm tím, trên môi vẫn còn vết tụ máu, chắc là cũng ngồi ở đây khá lâu rồi: “Đi thôi! Vào trong kia uống tách trà nóng rồi nói tiếp!”
Tiểu Liên nghe thấy vậy thì lắc đầu lia lịa đáp: “Thưa nhị vị khách quan! Nếu nhị vị có lòng tốt thì hãy thu nhận đứa trẻ này cho tôi, cha của nó e rằng sẽ lấy người khác, mẹ kế chắc là sẽ đối xử với nó rất hà khắc, tôi thật lòng không muốn nó lớn lên trong sự hành hạ của người khác như vậy, cầu xin nhị vị mở lòng thương!” Nói xong Tiểu Liên quỳ luôn xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo dập đầu lạy tạ.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội vã ra ý cho Dụ Cáp Nhi đỡ Tiểu Liên dậy, Dụ Cáp Nhi thấy vậy cũng lựa lời khuyên giải: “Chị có chuyện gì thì chờ ăn uống xong chúng ta sẽ bàn tiếp, chờ chúng ta dùng bữa xong, chúng ta sẽ đi tìm người đàn ông bạc bẽo kia tính chuyện, nếu hắn mà dám cả gan đánh chị, chúng tôi sẽ bắt hắn ra quan phủ!”
Tiểu Liên nghe xong liền thở dài một cái, rồi nhìn vào đứa trẻ trong lòng của mình nói: “Cái này cũng không trách anh ta được, tất cả đều là do tôi mắc bệnh này, nếu không thì anh ấy cũng không bao giờ đối xử với tôi như vậy cả!”
“Chị vẫn còn nói hộ tên chồng bạc bẽo của mình như vậy nữa sao?” Dụ Cáp Nhi tức giận quát lên.
“Dụ Cáp Nhi, đưa chị ấy vào trong ăn chút gì trước đi đã, có bệnh thì chữa bệnh chứ đừng nói đến cái chết vội như vậy!”
“Đúng vậy đấy! Vị Đỗ chưởng quầy này là một thần y đó, chị gặp phải chúng tôi là có phúc lắm đấy!”
Tiểu Liên nghe thấy Dụ Cáp Nhi nói như vậy, liền đưa mắt lên quan sát vị thư sinh tuấn tú trẻ tuổi này, nàng ta bất giác ửng đỏ khuôn mặt cúi đầu thấp giọng nói: “Thần y không phải đều là những người râu tóc bạc phơ hay sao?”
Dụ Cáp Nhi nghe xong thì cười khanh khách: “Tuy là Đỗ chưởng quầy của chúng tôi có trẻ một chút, nhưng vẫn là một thần y đó!”
Đỗ Văn Hạo đúng là không biết nói Dụ Cáp Nhi thế nào cho phải, con nha đầu này cái gì cũng có thể nói được, bất kể là những lời nói nên hay không nên nói nữa.
Dụ Cáp Nhi dìu Tiểu Liên đi vào phía trong nhà trọ, vừa vặn lúc này thì Vương An Thạch cũng bước tới.
“Vương chưởng quầy dậy rồi đó hả!” Dụ Cáp Nhi nhoẻn miệng cười chào hỏi.
Vương Anh Thạch đối với Dụ Cáp Nhi rất biết giữ khoảng cách, không thích kiểu bông đùa, nhí nhảnh trẻ con của Dụ Cáp Nhi chút nào, nếu nàng không phải là Ngự Thị của Hoàng Thượng thì ông ta có lẽ cũng chẳng thèm để ý đến Dụ Cáp Nhi dù chỉ là nửa con mắt. Nhưng mà Vương An Thạch vì nể mặt Tống Thần Tông nên cũng gật đầu đáp lại câu chào của Dụ Cáp Nhi.
Vương An Thạch lúc này mới để ý có một nữ nhân bên cạnh Dụ Cáp Nhi nên lên tiếng hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tiểu Liên thấy vậy bèn e dè cúi đầu, Dụ Cáp Nhi nhanh nhảu nói: “Chị ấy bị bệnh! Chị ấy lại bị chồng đánh đập ghê quá nên nhất thời không muốn sống nữa, muốn đi tự tử, may mà gặp được tiểu nữ và Đỗ chưởng quầy khuyên bảo chị ấy vào trong này ăn chút đồ, Vương chưởng quầy không biết chứ, đứa bé mà chị ấy đang ẵm này ngoan lắm, trông lại dễ thương nữa, chị ấy đang lo không có ai chăm sóc nó đây này!”
Dụ Cáp Nhi cứ ba hoa chích chòe, mồm năm miệng mười nói một tràng giang đại hải, Vương An Thạch nghe xong thì cau mày lại, gật gật đầu: “Chúng ta còn bao nhiêu việc phải giải quyết, làm gì có tâm trí đâu mà đi lo việc của người khác cơ chứ!” Nói xong bỏ đi ngay trước mặt của Dụ Cáp Nhi.
“Lão ngô lão dĩ cấp nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cấp nhân chi ấu (đây là câu nói nổi tiếng của Mạnh Tử, nó có nghĩa là: Mình tôn trọng người già trong nhà của mình thì cũng nên tôn trọng người già khác nữa. Mình yêu quý những đứa trẻ trong nhà của mình, thì cũng nênn yêu quý cả những đứa trẻ khác nữa), tiểu nữ nói có đúng không hả Vương chưởng quầy?”
Vương An Thạch không ngờ Dụ Cáp Nhi lại dùng câu nói như vậy để châm chọc mình, bất giác cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ vô cùng, nên đành ho khan lên một tiếng rồi chắp tay ra sau hông bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bước lên phía trước len lén đưa ngón cái của mình lên giơ về phía Dụ Cáp Nhi biểu thị tán thưởng câu nói của nàng, Dụ Cáp Nhi thấy vậy liền nhoẻn miệng cười đắc ý.
“Cái lão già này ngày nào cũng treo mấy cái nhân nghĩa đạo đức trên miệng của mình, đến lúc cần thể hiện thì lại phủi như phủi bụi, không châm biếm đả kích lão ta vài câu không được!” Dụ Cáp Nhi thấp giọng nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy không khỏi thầm khâm phục con nha đầu này.
Dụ Cáp Nhi lúc này đã dẫn Tiểu Liên đi vào trong phòng, sau đó bảo tên tiểu nhị ở đây đi nói với đầu bếp làm một bát mỳ cho Tiểu Liên ăn, Tiểu Liên mới đầu không chịu nhưng thấy Dụ Cáp Nhi hầm hầm nổi giận, liền cúi đầu xuống húp xì sụp. Sau khi ăn xong thì nàng ta có vẻ trấn tĩnh khá nhiều, rồi bắt đầu đem chuyện của mình ra kể cho Dụ Cáp Nhi và Đỗ Văn Hạo nghe.
“Khi tôi mới mười bẩy tuổi thì cưới một người con trai tên Lý Trung ở thôn Lý. Thực ra khi mới kết hôn thì anh ấy đối xử với tôi rất tốt, trong nhà mẹ chồng mất sớm, còn cha chồng là một người hòa nhã, nên tôi ở nhà chồng cảm thấy vô cùng thoải mái, không bao giờ phải để ý đến sắc mặt của người khác mà sống cả, anh ấy cũng không để cho tôi phải làm việc gì nặng nhọc cả, những năm đó là những năm hạnh phúc nhất của đời tôi. Nhưng cuộc sống đẹp đẽ chưa được bao lâu, thì sau khi tôi có con, bỗng trên cổ mình đột nhiên mọc lên một cục u, mới đầu vì cảm thấy nó không có biểu hiện gì làm tôi phải đau đớn nên không để ý đến nó, nhưng ai ngời cục u mọc lên càng lúc càng to, chưa đến nửa năm mà nó đã to bằng quả lê. Từ đó trở đi chồng tôi bắt đầu đối xử với tôi ngày càng tệ, mới đầu thì chê tôi nấu năn không ngon, sau đó thì bắt tôi đi làm ruộng, còn anh ấy thì vào hội với mấy tên ất ơ ở trong thôn, rồi lên trên huyện đánh bạc, vào lầu xanh. Chơi chán trên huyện rồi lại về đánh đập tôi không thương tiếc, tôi vì không chịu nổi sự đánh đập đó của chồng nên mới….”
“Hắn ta trông chị khó chịu, ngứa mắt như vậy sao không từ bỏ luôn đi?” Dụ Cáp Nhi chen vào hỏi.
Đỗ Văn Hạo vốn định ngăn không cho Dụ Cáp Nhi nói như vậy, nhưng hắn không kịp lên tiếng, thời cổ đại này khác với thời hiện đại lắm, nhưng Dụ Cáp Nhi lại có hơi hướng của người hiện đại, cũng có thể nàng ta chưa lấy chồng thành ra cũng không hiểu hết đạo lý này. Người thời xưa đều có một điều rất cổ hủ, bất kể đó có là Vương Tôn quý tộc, hay là những người nông dân chân đất mắt toét, từ bỏ vợ mình luôn là một việc làm đáng xỉ nhục, không những người phụ nữ bị xã hội ruồng bỏ, mà đến người nhà của người phụ nữ xấu số đó cũng bị cả xã hội khinh ghét.
Quả nhiên Tiểu Liên nghe xong thì biến luôn sắc mặt, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đi tới giải thích: “Ý của Dụ Cáp Nhi chính là chồng của chị nên đối xử với chị tốt hơn một chút, anh ta đã lấy chị rồi, thì cũng không nên đánh đập chị như vậy!”
Tiểu Liên nghe xong thì sắc mặt mới giãn ra, hài hòa hơn khi nãy nhiều, rồi đáp: “Anh ấy không dám bởi vì anh ấy biết tôi không có tội lỗi gì cả, hơn nữa cha chồng là do tôi một tay hầu hạ cho đến khi ông ấy nhắm mắt, do vậy anh ấy không dám từ bỏ tôi. Nếu như anh ấy bỏ tôi, tôi sẽ đập đầu tự tử ngay tại bàn thờ của nhà họ Lý!”
Dụ Cáp Nhi không ngờ Tiểu Liên lại có hành động như vậy bèn nói: “Chị bây giờ cũng đã không muốn sống nữa rồi, lại còn định chờ hắn ta viết giấy từ bỏ chị nữa sao? Bây giờ chị mà chết đi, thì có lẽ hắn ta lại càng mừng rỡ hơn ấy chứ, lúc đó hắn ta sẽ càng có cớ để lấy người mới! ”
Lời nói của Dụ Cáp Nhi tuy rằng khó nghe, nhưng Tiểu Liên cũng hiểu dụng ý của nàng, nên khuôn mặt vốn đã đau khổ giờ lại càng trở nên thê thảm hơn.
Dụ Cáp Nhi lại khuyên nhủ: “Thôi đừng khóc nữa! Chị cứ khóc mãi thế này thì đến cả bát mỳ mà chị vừa ăn cũng khóc bay luôn hết ra ngoài đấy!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong lại không kìm nổi phì cười ra một tiếng, Tiểu Liên nước mắt nước mũi giàn dụa cũng phải phì cười.
Dụ Cáp Nhi thấy Tiểu Liên cười thì quay sang chỉ vào Đỗ Văn Hạo nói: “Chị để cho Đỗ chưởng quầy xem xét bệnh tình ra sao đã, giờ ta phải đi tìm Ngũ Gia!” Nói xong liền đứng dậy định đi thì Đỗ Văn Hạo gọi giật lại hỏi: “Tìm Ngũ Gia làm gì vậy?
Dụ Cáp Nhi nở một nụ cười ranh ma đáp: “Nói với Ngũ Gia đồng ý cho Tiểu Liên ở lại đây, như vậy thì chị ấy sẽ đỡ phải ở bên ngoài buồn tủi một mình, nhỡ chị ấy nghĩ quẩn rồi tự tử thì làm sao?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn mỉm cười đáp: “Ngươi cũng đừng đi vội, chị ta lúc này vẫn có ý e dè ta, cứ để ta một mình ở đây thì chị ta nào dám để ta xem bệnh cơ chứ?”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười quay sang ông lão gật đầu ra ý bảo ông có thể cầm lấy số tiền này mà ra về, Cam lão nhìn vào đống tiền ở trên tay, hai mắt rưng rưng, bất ngờ quỳ luôn xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo dập đầu côm cốp rồi đứng dậy đưa đống tiền trong tay ra cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo biết ý liền đưa tay ra nhón lấy một đồng ngân lượng trong đó rồi nói: “Có chuyện gì lão cứ đến tìm ta!”
Cam lão trông thấy Đỗ Văn Hạo chỉ nhón lấy một cục ngân lượng nhỏ trong tay mình như vậy thì cũng sửng sốt vô cùng, rồi lại nghe Đỗ Văn Hạo thốt lên có chuyện gì cứ tìm hắn thì hai hàng nước mắt cảm kích chảy dài trên khuôn mặt già nua của ông. Cam lão luôn miệng cảm ơn, rồi mới cúi người xiêu xiêu vẹo vẹo ra về.
Đỗ Văn Hạo lại quay lại hậu đường tìm La chưởng quầy dò hỏi cho rõ ngọn ngành tình hình nhập nguồn hàng ra sao, xong hắn lại dạy bảo La chưởng quầy thêm vài câu nữa rồi mới chịu bỏ về.
Ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo cả đêm trước không sao ngủ được, cứ đến nửa đêm thì bọn chuột ở trên lầu cứ cắn nhau chí chóe, nên hắn cứ nửa mê nửa tỉnh, mãi đến gần sáng mới chợp mắt được một chút, nhưng cũng chỉ được một lúc thì hắn không sao ngủ thêm được nữa, bụng hắn cứ réo lên ùng ục cứ như đang có hội đồng diễn múa trống ở trong đó vậy. Đỗ Văn Hạo bất đắc dĩ bật người nhỏm dậy mò xuống dưới bếp tìm cái gì đó ăn cho đỡ đói.
Khi hắn mò xuống dưới bếp thì không ngờ đúng lúc đó đầu bếp nhà nghỉ đang hú hí với vợ của mình, tiếng giường cứ vang lên cót két đều đặn, Đỗ Văn Hạo cảm thấy nó còn đều hơn cả tiếng chuột kêu chin chít phía trên lầu. Đỗ Văn Hạo đói quá không biết làm thế nào, đành liều đưa tay lên gõ cửa, nhưng khi đưa tay lên thì hắn lại nghe thấy tiếng vợ của gã đầu bếp rên lên từng chặp, Đỗ Văn Hạo nghe thấy nước bọt cứ nuốt ừng ực, hắn thầm nghĩ mình cũng lâu lắm rồi chưa gần gũi vợ, tuy rằng mấy ngày gần đây vẫn luôn được hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Lâm Thanh Đại nhưng so với việc mà đôi vợ chồng đầu bếp đang làm này thì nó cách nhau quá xa, nhưng việc quan trọng nhất với hắn bây giờ là không được phép suy nghĩ bậy bạ, nếu không chắc hắn sẽ không kiềm chế nổi bản thân mình nữa.
Nghĩ đến đây Đỗ Văn Hạo lại sợ có người bắt gặp hắn đang lén lút đứng ở đây, cho rằng hắn bệnh hoạn đi nhìn trộm vợ chồng nhà người ta sinh hoạt, nếu mà để chuyện này đồn ra ngoài thì Đỗ Gia làm gì còn mặt mũi nào mà nhìn bàn dân thiên hạ nữa chứ, nghĩ vậy hắn liền co chân nhẹ nhàng đi nhanh ra phía ngoài, nhưng do trời lúc này vẫn còn chưa sáng nên cửa vẫn còn đóng kín, hắn liền mở cửa bước ra ngoài tiếng cửa kêu lên ken két.
Nghe thấy tiếng cửa kêu lên như vậy thì có tiếng người hỏi vọng ra: “Ai đó?”
Đỗ Văn Hạo lên tiếng trả lời: “Khách trọ ở lầu trên!”
Tiếng nói đó nghe xong thì im bặt, không thấy lên tiếng nữa, Đỗ Văn Hạo liền bước luôn ra ngoài, lúc này trời bắt đầu có những hạt mưa lất phất rơi xuống.
Ra khỏi nhà nghỉ khi này cũng còn khá sớm, ở nơi xa xa đã xuất hiện bóng dáng của mấy cậu bé mục đồng đi chăn trâu, cùng với mấy quán ăn vừa mới mở hàng.
Đỗ Văn Hạo đang đói bụng, nên hắn tìm luôn một quán ăn gần đấy, nơi này đặt đầy những lồng hấp bánh bao, hương thơm bay ra ngào ngạt, Đỗ Văn Hạo đưa mũi lên hít hít mấy hơi rồi nuốt nước bọt ực lên một tiếng.
Lúc này có một người phụ nữ trạc ngoài hai mươi tuổi mặc một bộ quần áo hoa hoét lòe loẹt, nhưng cũng khá sạch sẽ, động tác của nàng ta cũng nhanh nhẹn tháo vát, trên eo có thắt một chiếc tạp dề màu thau đồng, tay cầm chiếc chổi cán dài thấy có người đang đứng trước cửa tiệm liền dừng tay quét dọn, đặt luôn chổi ở trên tay xuống, nhanh chân bước đến tươi cười đon đả chào mời: “Khách quan muốn dùng gì? Bổn tiệm có bánh bao nóng hổi và cháo dưa chua, dưa chua là do bổn tiệm tự tay muối lấy, rất ngon miệng!” (Ở Trung Quốc, từ trước đến giờ mọi người đều có thói quen ăn sáng bằng cháo trắng với dưa chua, nếu muốn ăn thêm món khác thì có bánh bao, bánh tráng..vv…)
Đỗ Văn Hạo lại nuốt nước bọt kêu ực một cái rồi vén áo lên đi đến một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, người phụ nữ bán hàng kia thấy vậy vội chạy đến lấy khăn lau qua mặt bàn, rồi lại đứng bên cạnh Đỗ Văn Hạo tươi cười chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo thấy người phụ nữ này ăn mặc chất phác, mộc mạc nhưng dáng điệu lại có phần đoan trang, đứng đắn, chỉ mỗi tội đôi mắt của nàng ta lại giống hình tam giác hướng xuống, theo như sách tướng số viết thì người phụ nữ này rất biết tính toán, và vô cùng khôn ngoan, nhưng bị cái là có tướng sát chồng. Đỗ Văn Hạo lại nghĩ mình đến đây có phải để chọn vợ đâu, mình đến đây là để tìm cái ăn cho đỡ đói cơ mà, vậy nên hắn liền mỉm cười nói: “Cho ta sáu cái bánh bao, một đĩa dưa chua và một bát cháo!”
“Vâng! Tổng cộng hết bảy mươi quan tiền!” Người phụ nữ mỉm cười đáp, nhưng chân vẫn không chịu dời đi cứ đứng đó chờ đợi.
Đỗ Văn Hạo hơi sững người thắc mắc, bình thường không phải ăn trước rồi mới trả tiền sau hay sao? Hơn nữa mấy thứ này cũng chỉ có chục quan tiền mà thôi, sao ở đây lại thu đắt như vậy, hay đây là nơi chuyên chặt chém khách hàng.
Người phụ nữ nọ thấy sắc mặt của Đỗ Văn Hạo như đang chần chừ suy nghĩ thì vội mỉm cười giải thích: “Khách quan chắc chắn không phải là người của nơi này rồi, ngày trước chúng tôi bán hàng cũng không có cái giá đắt đỏ như thế này đâu, nhưng bây giờ cái gì cũng lên giá cho nên những người như chúng tôi cũng không còn cách nào khác cả, tôi cũng cần phải chăm lo cho gia đình mình nữa, khách quan thấy tôi nói có đúng? Hơn nữa bây giờ có rất nhiều dân tị nạn, ăn đồ xong rồi không trả tiền, chúng tôi cũng có phải giàu có gì cho cam, chính vì vậy nên mong khách quan thông cảm cho!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong thầm nghĩ cô ả này cũng khéo mồm khéo miệng ra phết, đưa tiền trước đưa tiền sau cũng như nhau cả, không đến nỗi mình đưa tiền rồi người ta lại quỵt không cho mình ăn chứ? Nghĩ vậy hắn bèn móc ra một sâu tiền đưa cho chị ta, người phụ nữ kia sau khi nhận tiền xong thì mặt tươi roi rói, chỉ một lát sau đã bưng đồ ăn mà Đỗ Văn Hạo yêu cầu lên.
Đỗ Văn Hạo thấy đồ ăn lên thì không khách khí gì nữa, cầm luôn bánh bao cho vào miệng, hương vị bánh của quán này cũng khá ngon, nhất là bát cháo đun rất vừa vặn, Đỗ Văn Hạo ở nhà cũng được Bàng Vũ Cầm và Lâm Thanh Đại nuông chiều, nên hắn ăn đồ gì cũng vô cùng kén chọn, những đồ ăn thông thường hắn không bao giờ đả động đến, nhưng hôm nay bát cháo này làm cho hắn cảm thấy vô cùng ngon miệng, vì thế hắn liền gọi thêm bát nữa.
Người phụ nữ thấy hắn ăn ngon miệng như vậy nên cũng thấy thích thú: “Bát cháo này của khách quan tôi không lấy tiền!”
Hai người đang cười nói chuyện với nhau thì từ trong phòng có một cậu bé chừng năm sáu tuổi ăn mặc phong phanh đi ra, cậu chạy đến bên người phụ nữ rồi nhìn chằm chằm vào Đỗ Văn Hạo đang húp cháo, đôi mắt của cậu bé toát lên một vẻ thèm khát, lưỡi cậu ta cứ liếm môi liên tục.
“Mẹ ơi! Con đói!” Cậu bé cất giọng nói đáng thương của mình lên.
Người phụ nữ nọ ngượng đỏ cả mặt, quay sang nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi cúi xuống dỗ dành cậu bé: “Bảo Nhi ngoan! Vào trong kia bảo cha làm cho mà ăn, mẹ đang bận!”
Cậu bé cứ dùng dằng kéo gấu váy của người phụ nữ, đôi mắt không chịu rời khỏi bát cháo trên tay của mẹ mình, miệng kêu lên khẩn thiết: “Mẹ lúc nào cũng nói như vậy! Từ tối qua đến bây giờ con chưa ăn được cái gì rồi!”
Người phụ nữ nghe vậy vội quay người gọi vọng vào trong phòng: “Cha nó ơi! Mau đưa con vào ăn đi, thiếp đang tiếp khách ngoài này!”
Trong phòng không có tiếng đáp lại, người phụ nữ vội vàng gỡ tay cậu bé ra khỏi váy của mình rồi quay người đi đến bên bàn của Đỗ Văn Hạo.
Cậu bé thấy người phụ nữ kia không quan tâm đến mình nữa bèn cong môi lên, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy như mưa.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa cho cậu ta một cái bánh bao, cậu bé thấy vậy thì chỉ sững người ra, hai mắt trân trân nhìn Đỗ Văn Hạo, thì thấy hắn mỉm cười nhân từ, bèn chạy đến chộp luôn chiếc bánh ăn ngấu nghiến.
Người phụ nữ kia quay lại thấy con mình đang ăn đồ của khách nên vội vã chạy đến ngăn lại.
“Bảo Nhi! Sao con hư vậy! Không được phép ăn đồ ăn của khách, mau đặt xuống nhanh lên!” Nói xong bèn đưa tay giành lấy chiếc bánh bao.
“Này bà chủ! Chiếc bánh này ta cũng không ăn nữa, chị cứ nhận lấy tiền này sau đó múc cho cậu bé bát cháo lại đây!” Đỗ Văn Hạo ngăn người phụ nữ đó lại nói.
Người phụ nữ nọ thấy vậy thì ngượng chín cả người, nói năng lắp bắp không giống như vẻ hoạt bát ban đầu nữa: “Khách quan! Cái này.. Cái này… Sao có thể như vậy được! Không … Không được!”
Đỗ Văn Hạo mỉm cười thấy cậu bé đã ăn xong chiếc bánh bao hắn đưa rồi, nhưng vì do vội vội vàng vàng mà nuốt nên cậu bé bị mắc nghẹn, nước mắt nước mũi chảy ra dầm dề, hai mắt trợn ngược lên, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đưa tay ra vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu ta rồi nói: “Không sao đâu! Chị cứ đi múc bát cháo lại đây!” Người phụ nữ kia cảm kích nhìn Đỗ Văn Hạo rồi gật gật đầu đồng ý, một lúc sau thì chị ta bưng đến một bát cháo, rồi ngồi xuống dùng thìa bón cho con mình ăn, cậu bé thấy có cháo ăn không quản cháo nóng hay nguội nữa, đưa miệng lên húp xụp luôn một cái. Đỗ Văn Hạo trông thấy cảnh như vậy, bỗng chốc cảm thấy tim mình thắt lên đau nhói.
“Bà chủ này! Chị làm ăn có tốt không?” Đỗ Văn Hạo lúc này bèn đưa luôn ba chiếc bánh bao còn lại cho cậu bé ăn, còn mình thì vừa húp cháo vừa hỏi chuyện.
Người phụ nữ thấy không có khách ở đây, nên cũng ngồi xuống chỗ đối diện với Đỗ Văn Hạo đáp: “Cũng tàm tạm! Đều là những người buôn bán đi qua chỗ này ăn là chính, nói chung là cũng sống được!”
“Chị có làm đồng áng không?”
“Không! Ngày trước làm đồng áng còn có thể miễn cưỡng duy trì được cuộc sống, nhưng bây giờ thuế má quan phủ ra cao quá, thành quả cả một năm trời tất cả đều phải đem nộp cho quan hết, thôi! Không nói nữa, dù sao làm nghề này cũng đủ kiếm sống qua ngày rồi!”
Đỗ Văn Hạo lúc này xoa xoa lên đầu cậu bé đang hì hục gặm từng chiếc bánh bao, cũng không thèm quan tâm người lớn đang bàn chuyện gì, mà chỉ nhăm nhăm ăn cho no bụng mà thôi.
“Về sau thì cho dù khổ mấy cũng nên cho con mình ăn uống cẩn thận, chúng còn nhỏ cần nhiều chất, đừng bắt chúng phải nhịn!”
Người phụ nữ nghe xong thì gật đầu lia lịa, e thẹn đáp: “Trong nhà của tôi vẫn còn một mẹ già, sức khỏe cũng yếu, tất cả gia đình đều trông mong hết vào cái cửa hàng này, hắc hắc, về sau sẽ không thế này nữa, không thế nữa…!”
Khi Đỗ Văn Hạo ăn xong bát cháo, thì cậu bé cũng chén xong những thức ăn còn lại trên bàn, đôi mắt của cậu sáng ngời hạnh phúc, hai mắt cậu nhìn Đỗ Văn Hạo cười híp cả lại, Đỗ Văn Hạo lúc này mới để ý, chú nhóc này đang trong thời kỳ thay răng, khi cười lên thì lộ cả hai cái răng sún ra, nhìn rất đáng yêu.
Lúc này trời cũng đã sáng, Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ chắc giờ này Tống Thần Tông và mấy người kia cũng đã thức dậy, liền đứng lên cáo từ ra về.
Người phụ nữ nọ dắt theo cậu bé đứng ra ngoài dõi theo hình bóng của Đỗ Văn Hạo cho đến khi khuất hẳn, lúc này cậu bé mới ngước mắt lên nói với mẹ của mình: “Mẹ ơi! Tại sao mỗi lần mẹ đều quay vào trong phòng gọi cha nó ơi! Cha của con không phải đã qua đời khi con mới hai tuổi sao?”
Người phụ nữ nở một nụ cười đau khổ đáp: “Bảo Nhi! Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con vẫn chưa hiểu được đâu, mẹ một thân một mình nuôi con, và phải chăm sóc bà nữa, mỗi lần mẹ thấy có vị khách nào ăn mặc sang trọng đến mẹ đều dặn con ra ngoài hỏi mẹ đòi ăn, thực ra là cũng có ý để lại một ít cho bà của con đó!”
Cậu bé lắc lắc đầu tỏ vẻ không hiểu: “Vậy tại sao mẹ biết rằng mấy người ăn mặc sang trọng nhất định sẽ cho Bảo Nhi ăn?”
Người phụ nữ nọ mỉm cười rồi đưa tay lên xoa xoa đầu của con trai mình, sau đó hôn lên trán của bé rồi nói: “Mẹ cũng không biết nữa! Mẹ cứ làm như vậy, nếu may mắn thì con có cái ăn, dù sao thì mấy người đó đều là những người có tiền, họ cũng không tiếc một hai quan tiền nhỏ nhoi này đâu!”
“Dù sao thì Bảo Nhi cũng chẳng hiểu mẹ đang nói cái gì, nhưng chỉ cần ngày nào cũng có một vị khách như ngày hôm nay thì Bảo Nhi ngày nào cũng được ăn bánh bao, bánh bao mẹ làm ăn ngon lắm!”
Người phụ nữ ôm đứa con trai bé bỏng của mình vào lòng, rồi hôn chùn chụt lên trán, sau đó đứng dậy nói: “Thôi nào! Chúng ta vào đưa đồ ăn sáng cho bà nào!”
Cậu bé nhoẻn miệng cười rồi xoa xoa lên chiếc bụng căng tròn của mình, sau đó dắt tay mẹ mình vào trong nhà.
Đỗ Văn Hạo chầm chậm bước về phía nhà nghỉ, mưa vẫn rơi lất phất trên đầu hắn, nhưng cũng đã đỡ hơn ban sáng rất nhiều, những hạt mưa bụi li ti bắn lên trên người chỉ làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy man mác, chứ không hề cảm thấy lạnh một chút nào cả.
Khi đi đến cổng của nhà nghỉ, Đỗ Văn Hạo thấy trước cổng có một người phụ nữ trạc tuổi bà chủ bán bánh bao lúc nãy đang ngồi ở đó, nhưng chị ta không có được động tác nhanh nhẹn như bà chủ bán bánh bao, tóc tai lòa xòa, quần áo rách nát, một bên chân còn mất một chiếc giầy, không biết chiếc giầy còn lại vứt đi đâu nữa, trong lòng chị ta còn ôm một tấm chăn dùng để cuốn em bé, người phụ nữ này cứ ngồi trước cửa mà khóc lóc thảm thiết.
Đỗ Văn Hạo tiến lên phía trước đang định lên tiếng hỏi, thì người phụ nữ đó đã nghe thấy có tiếng chân người đi đến, vội ngẩng mặt lên, Đỗ Văn Hạo mới phát hiện ra khuôn mặt của nàng cũng có phần thanh tú, nhưng cổ của nàng ta thì lại bị phù lên to tướng, trông cứ như một quả bưởi treo lủng lẳng ở trên cổ vậy, cảm giác cả khuôn mặt của người phụ nữ này vì cái cục u đó mà làm cho biến dạng, người nào không quen nhìn vào cục u này thì sẽ thấy kinh tởm cực độ.
Đỗ Văn Hạo đang muốn hỏi thì cánh cửa của nhà nghỉ mở ra, từ trong bước ra một vị cô nương, áo hồng váy trắng, hai bím tóc cột sang hai bên vai, bước đi khoan thai trông yêu kiều thục nữ vô cùng.
“Đỗ chưởng quầy sao dậy sớm vậy? Tiểu nữ cứ tưởng mình là người dậy sớm nhất mới phải chứ?”
Vị cô nương này không phải ai khác mà chính là Dụ Cáp Nhi.
Dụ Cáp Nhi lúc trước cũng không để ý người phụ nữ ngồi trước cửa nhà trọ, bởi vì khi Đỗ Văn Hạo đi đến bên nàng ta, thì nàng ta đã im thôi không khóc nữa, nước mắt chỉ đọng lại trên mi rưng rưng trực rơi xuống mà thôi.
Khi Dụ Cáp Nhi đi qua người phụ nữ thì bất giác quay đầu lại nhìn, chắc là do chiếc bướu trên cổ của người phụ nữ trông khủng khiếp quá, nên Dụ Cáp Nhi nhìn xong cũng sợ xanh cả mặt, người phụ nữ nọ thấy thần sắc của Dụ Cáp Nhi như vậy bèn vội vàng cúi luôn đầu xuống, khóc rưng rức.
Dụ Cáp Nhi thấy vậy liền chạy đến bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng hỏi: “Chị ta bị sao vậy? Cái cổ của chị ấy…!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy vội ra hiệu cho Dụ Cáp Nhi đừng nói tiếp nữa, mà đưa tay chỉ chỉ vào người phụ nữ nọ ra ý, Dụ Cáp Nhi hiểu ý bèn nhẹ nhàng đi đến lên tiếng hỏi: “Vị tỷ tỷ này sao lại ngồi ở đây vậy?” Dụ Cáp Nhi hỏi xong bèn đưa mắt ra nhìn, thì thấy người phụ nữ kia ôm trong mình một em bé đang ngủ rất say, nàng thấy vậy bèn nói tiếp: “Ngoài trời lạnh như thế này! Chúng ta vào trong phòng nói chuyện nhé! Đừng để em bé ở ngoài trời lạnh như thế này!”
Dụ Cáp Nhi nhìn vào chiếc chăn quấn của em bé, thì thấy em bé có vẻ được mẹ của mình ôm chặt lấy, nên không cảm thấy lạnh lắm, nhắm mắt ngủ ngon lành.
Người phụ nữ đó lắc lắc đầu khóc lóc đáp: “Tôi không muốn sống nữa rồi! Nhưng đứa bé này còn quá nhỏ, nên tôi cứ ngồi trước cửa nhà nghỉ này xem ai có lòng tốt thu nhận nó!”
Đỗ Văn Hạo và Dụ Cáp Nhi nghe xong thì hoảng hốt, Dụ Cáp Nhi lửa giận bốc lên ngùn ngụt, ngồi luôn xuống bên cạnh người phụ nữ đó, chỉ vào đứa bé trong lòng của nàng ta rồi nói: “Chị làm mẹ kiểu gì vậy? Đứa bé còn nhỏ như thế này mà chị đã muốn đem nó cho người khác! Có phải là cái chế độ Thanh Miêu làm chị mất hết con đường sinh sống rồi không? Chị cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp chị!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong không khỏi nhịn được cười, Dụ Cáp Nhi muôn đời vẫn vậy, nàng thích nói cái gì thì nói cái đó. Giờ đây, Dụ Cáp Nhi cứ thấy ai bị cực khổ là việc đầu tiên đem cái chuyện Thanh Miêu ra nói, nàng muốn giúp người ta ư? Thế ai sẽ đứng ra bảo lãnh cho nàng đây!
Đỗ Văn Hạo nghĩ vậy bèn tiến lên phía trước, người phụ nữ nọ theo bản năng lùi về phía sau, cố ý giữ một khoảng cách với người đàn ông lạ mặt này.
“Chị trốn tránh cái gì cơ chứ! Người ta là người có vợ con đàng hoàng cả rồi, mà vợ của người ta xinh đẹp hơn chị gấp vạn lần, ồ! Tôi không có ý này đâu, ý tôi là vị tiên sinh này đã có vợ rồi, hơn nữa cũng có tôi ở đây rồi cơ mà!” Dụ Cáp Nhi tự thấy mình nói năng nhảm nhí nên vội lên tiếng tự bào chữa.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ Dụ Cáp Nhi ngươi cũng chỉ nghe Lâm Thanh Đại kể mới biết vậy thôi, đã biết tình hình gia đình nhà ta thế nào đâu mà nói to thế chứ.
“Chồng của chị có biết chị đến đây không?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.
Người phụ nữ nghe thấy Đỗ Văn Hạo hỏi như vậy thì ôm mặt gào khóc, Dụ Cáp Nhi thấy vậy bèn vội vã nói: “Chị khóc nhỏ thôi, đứa bé đang ngủ!”
Người phụ nữ nọ nghe thấy Dụ Cáp Nhi nhắc nhở như vậy bèn nén nhịn, nuốt nước mắt ngược trở lại thôi không khóc nữa: “Tên của tôi là Tiểu Liên, nhà ở Lý Thôn tại ngoại ô Đông Minh huyện, bởi vì không chịu nổi sự đánh đập của chồng mình nên mới chạy ra ngoài này!”
“Thật không có vương pháp gì hết, thật là quá quắt, sao lại có người tự do đánh người quá đáng như vậy chứ?” Dụ Cáp Nhi bực tức quát lên.
Đỗ Văn Hạo trông thấy trên mặt của Tiểu Liên có những vết bầm tím, trên môi vẫn còn vết tụ máu, chắc là cũng ngồi ở đây khá lâu rồi: “Đi thôi! Vào trong kia uống tách trà nóng rồi nói tiếp!”
Tiểu Liên nghe thấy vậy thì lắc đầu lia lịa đáp: “Thưa nhị vị khách quan! Nếu nhị vị có lòng tốt thì hãy thu nhận đứa trẻ này cho tôi, cha của nó e rằng sẽ lấy người khác, mẹ kế chắc là sẽ đối xử với nó rất hà khắc, tôi thật lòng không muốn nó lớn lên trong sự hành hạ của người khác như vậy, cầu xin nhị vị mở lòng thương!” Nói xong Tiểu Liên quỳ luôn xuống trước mặt Đỗ Văn Hạo dập đầu lạy tạ.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội vã ra ý cho Dụ Cáp Nhi đỡ Tiểu Liên dậy, Dụ Cáp Nhi thấy vậy cũng lựa lời khuyên giải: “Chị có chuyện gì thì chờ ăn uống xong chúng ta sẽ bàn tiếp, chờ chúng ta dùng bữa xong, chúng ta sẽ đi tìm người đàn ông bạc bẽo kia tính chuyện, nếu hắn mà dám cả gan đánh chị, chúng tôi sẽ bắt hắn ra quan phủ!”
Tiểu Liên nghe xong liền thở dài một cái, rồi nhìn vào đứa trẻ trong lòng của mình nói: “Cái này cũng không trách anh ta được, tất cả đều là do tôi mắc bệnh này, nếu không thì anh ấy cũng không bao giờ đối xử với tôi như vậy cả!”
“Chị vẫn còn nói hộ tên chồng bạc bẽo của mình như vậy nữa sao?” Dụ Cáp Nhi tức giận quát lên.
“Dụ Cáp Nhi, đưa chị ấy vào trong ăn chút gì trước đi đã, có bệnh thì chữa bệnh chứ đừng nói đến cái chết vội như vậy!”
“Đúng vậy đấy! Vị Đỗ chưởng quầy này là một thần y đó, chị gặp phải chúng tôi là có phúc lắm đấy!”
Tiểu Liên nghe thấy Dụ Cáp Nhi nói như vậy, liền đưa mắt lên quan sát vị thư sinh tuấn tú trẻ tuổi này, nàng ta bất giác ửng đỏ khuôn mặt cúi đầu thấp giọng nói: “Thần y không phải đều là những người râu tóc bạc phơ hay sao?”
Dụ Cáp Nhi nghe xong thì cười khanh khách: “Tuy là Đỗ chưởng quầy của chúng tôi có trẻ một chút, nhưng vẫn là một thần y đó!”
Đỗ Văn Hạo đúng là không biết nói Dụ Cáp Nhi thế nào cho phải, con nha đầu này cái gì cũng có thể nói được, bất kể là những lời nói nên hay không nên nói nữa.
Dụ Cáp Nhi dìu Tiểu Liên đi vào phía trong nhà trọ, vừa vặn lúc này thì Vương An Thạch cũng bước tới.
“Vương chưởng quầy dậy rồi đó hả!” Dụ Cáp Nhi nhoẻn miệng cười chào hỏi.
Vương Anh Thạch đối với Dụ Cáp Nhi rất biết giữ khoảng cách, không thích kiểu bông đùa, nhí nhảnh trẻ con của Dụ Cáp Nhi chút nào, nếu nàng không phải là Ngự Thị của Hoàng Thượng thì ông ta có lẽ cũng chẳng thèm để ý đến Dụ Cáp Nhi dù chỉ là nửa con mắt. Nhưng mà Vương An Thạch vì nể mặt Tống Thần Tông nên cũng gật đầu đáp lại câu chào của Dụ Cáp Nhi.
Vương An Thạch lúc này mới để ý có một nữ nhân bên cạnh Dụ Cáp Nhi nên lên tiếng hỏi: “Đây là ai vậy?”
Tiểu Liên thấy vậy bèn e dè cúi đầu, Dụ Cáp Nhi nhanh nhảu nói: “Chị ấy bị bệnh! Chị ấy lại bị chồng đánh đập ghê quá nên nhất thời không muốn sống nữa, muốn đi tự tử, may mà gặp được tiểu nữ và Đỗ chưởng quầy khuyên bảo chị ấy vào trong này ăn chút đồ, Vương chưởng quầy không biết chứ, đứa bé mà chị ấy đang ẵm này ngoan lắm, trông lại dễ thương nữa, chị ấy đang lo không có ai chăm sóc nó đây này!”
Dụ Cáp Nhi cứ ba hoa chích chòe, mồm năm miệng mười nói một tràng giang đại hải, Vương An Thạch nghe xong thì cau mày lại, gật gật đầu: “Chúng ta còn bao nhiêu việc phải giải quyết, làm gì có tâm trí đâu mà đi lo việc của người khác cơ chứ!” Nói xong bỏ đi ngay trước mặt của Dụ Cáp Nhi.
“Lão ngô lão dĩ cấp nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cấp nhân chi ấu (đây là câu nói nổi tiếng của Mạnh Tử, nó có nghĩa là: Mình tôn trọng người già trong nhà của mình thì cũng nên tôn trọng người già khác nữa. Mình yêu quý những đứa trẻ trong nhà của mình, thì cũng nênn yêu quý cả những đứa trẻ khác nữa), tiểu nữ nói có đúng không hả Vương chưởng quầy?”
Vương An Thạch không ngờ Dụ Cáp Nhi lại dùng câu nói như vậy để châm chọc mình, bất giác cảm thấy thẹn thùng, xấu hổ vô cùng, nên đành ho khan lên một tiếng rồi chắp tay ra sau hông bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bước lên phía trước len lén đưa ngón cái của mình lên giơ về phía Dụ Cáp Nhi biểu thị tán thưởng câu nói của nàng, Dụ Cáp Nhi thấy vậy liền nhoẻn miệng cười đắc ý.
“Cái lão già này ngày nào cũng treo mấy cái nhân nghĩa đạo đức trên miệng của mình, đến lúc cần thể hiện thì lại phủi như phủi bụi, không châm biếm đả kích lão ta vài câu không được!” Dụ Cáp Nhi thấp giọng nói.
Đỗ Văn Hạo nghe vậy không khỏi thầm khâm phục con nha đầu này.
Dụ Cáp Nhi lúc này đã dẫn Tiểu Liên đi vào trong phòng, sau đó bảo tên tiểu nhị ở đây đi nói với đầu bếp làm một bát mỳ cho Tiểu Liên ăn, Tiểu Liên mới đầu không chịu nhưng thấy Dụ Cáp Nhi hầm hầm nổi giận, liền cúi đầu xuống húp xì sụp. Sau khi ăn xong thì nàng ta có vẻ trấn tĩnh khá nhiều, rồi bắt đầu đem chuyện của mình ra kể cho Dụ Cáp Nhi và Đỗ Văn Hạo nghe.
“Khi tôi mới mười bẩy tuổi thì cưới một người con trai tên Lý Trung ở thôn Lý. Thực ra khi mới kết hôn thì anh ấy đối xử với tôi rất tốt, trong nhà mẹ chồng mất sớm, còn cha chồng là một người hòa nhã, nên tôi ở nhà chồng cảm thấy vô cùng thoải mái, không bao giờ phải để ý đến sắc mặt của người khác mà sống cả, anh ấy cũng không để cho tôi phải làm việc gì nặng nhọc cả, những năm đó là những năm hạnh phúc nhất của đời tôi. Nhưng cuộc sống đẹp đẽ chưa được bao lâu, thì sau khi tôi có con, bỗng trên cổ mình đột nhiên mọc lên một cục u, mới đầu vì cảm thấy nó không có biểu hiện gì làm tôi phải đau đớn nên không để ý đến nó, nhưng ai ngời cục u mọc lên càng lúc càng to, chưa đến nửa năm mà nó đã to bằng quả lê. Từ đó trở đi chồng tôi bắt đầu đối xử với tôi ngày càng tệ, mới đầu thì chê tôi nấu năn không ngon, sau đó thì bắt tôi đi làm ruộng, còn anh ấy thì vào hội với mấy tên ất ơ ở trong thôn, rồi lên trên huyện đánh bạc, vào lầu xanh. Chơi chán trên huyện rồi lại về đánh đập tôi không thương tiếc, tôi vì không chịu nổi sự đánh đập đó của chồng nên mới….”
“Hắn ta trông chị khó chịu, ngứa mắt như vậy sao không từ bỏ luôn đi?” Dụ Cáp Nhi chen vào hỏi.
Đỗ Văn Hạo vốn định ngăn không cho Dụ Cáp Nhi nói như vậy, nhưng hắn không kịp lên tiếng, thời cổ đại này khác với thời hiện đại lắm, nhưng Dụ Cáp Nhi lại có hơi hướng của người hiện đại, cũng có thể nàng ta chưa lấy chồng thành ra cũng không hiểu hết đạo lý này. Người thời xưa đều có một điều rất cổ hủ, bất kể đó có là Vương Tôn quý tộc, hay là những người nông dân chân đất mắt toét, từ bỏ vợ mình luôn là một việc làm đáng xỉ nhục, không những người phụ nữ bị xã hội ruồng bỏ, mà đến người nhà của người phụ nữ xấu số đó cũng bị cả xã hội khinh ghét.
Quả nhiên Tiểu Liên nghe xong thì biến luôn sắc mặt, Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn đi tới giải thích: “Ý của Dụ Cáp Nhi chính là chồng của chị nên đối xử với chị tốt hơn một chút, anh ta đã lấy chị rồi, thì cũng không nên đánh đập chị như vậy!”
Tiểu Liên nghe xong thì sắc mặt mới giãn ra, hài hòa hơn khi nãy nhiều, rồi đáp: “Anh ấy không dám bởi vì anh ấy biết tôi không có tội lỗi gì cả, hơn nữa cha chồng là do tôi một tay hầu hạ cho đến khi ông ấy nhắm mắt, do vậy anh ấy không dám từ bỏ tôi. Nếu như anh ấy bỏ tôi, tôi sẽ đập đầu tự tử ngay tại bàn thờ của nhà họ Lý!”
Dụ Cáp Nhi không ngờ Tiểu Liên lại có hành động như vậy bèn nói: “Chị bây giờ cũng đã không muốn sống nữa rồi, lại còn định chờ hắn ta viết giấy từ bỏ chị nữa sao? Bây giờ chị mà chết đi, thì có lẽ hắn ta lại càng mừng rỡ hơn ấy chứ, lúc đó hắn ta sẽ càng có cớ để lấy người mới! ”
Lời nói của Dụ Cáp Nhi tuy rằng khó nghe, nhưng Tiểu Liên cũng hiểu dụng ý của nàng, nên khuôn mặt vốn đã đau khổ giờ lại càng trở nên thê thảm hơn.
Dụ Cáp Nhi lại khuyên nhủ: “Thôi đừng khóc nữa! Chị cứ khóc mãi thế này thì đến cả bát mỳ mà chị vừa ăn cũng khóc bay luôn hết ra ngoài đấy!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong lại không kìm nổi phì cười ra một tiếng, Tiểu Liên nước mắt nước mũi giàn dụa cũng phải phì cười.
Dụ Cáp Nhi thấy Tiểu Liên cười thì quay sang chỉ vào Đỗ Văn Hạo nói: “Chị để cho Đỗ chưởng quầy xem xét bệnh tình ra sao đã, giờ ta phải đi tìm Ngũ Gia!” Nói xong liền đứng dậy định đi thì Đỗ Văn Hạo gọi giật lại hỏi: “Tìm Ngũ Gia làm gì vậy?
Dụ Cáp Nhi nở một nụ cười ranh ma đáp: “Nói với Ngũ Gia đồng ý cho Tiểu Liên ở lại đây, như vậy thì chị ấy sẽ đỡ phải ở bên ngoài buồn tủi một mình, nhỡ chị ấy nghĩ quẩn rồi tự tử thì làm sao?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn mỉm cười đáp: “Ngươi cũng đừng đi vội, chị ta lúc này vẫn có ý e dè ta, cứ để ta một mình ở đây thì chị ta nào dám để ta xem bệnh cơ chứ?”