Một nam tử lùa trâu tới cổng thôn. Thấy có hai người xa lạ đang đứng ở đó, liền hỏi: "Các ngươi tới tìm người hay là lạc đường?"
Vương An Thạch "Khụ khụ" hai tiếng không nói gì, Dụ Cáp Nhi đành phải tiến lên nói: "Vị đại ca này, chúng ta tìm một người trong thôn lên là Lý Trung, hắn có ở đây không?"
Nam nhân này thấy Dụ Cáp Nhi dáng vẻ xinh xắn, ăn mặc cũng thập phần diễm lệ. Nghĩ tới nữ nhân ở cái nơi không sạch sẽ tới tìm Lý Trung, thời gian gần đây trong thôn đã có lời đồn là lão bà của Lý Trung mắc một loại quái bệnh rất kinh khủng, Lý Trung liền đi ra bên ngoài tìm kỹ nữ ở đâu đó để cùng chung chăn chiếu, trong thôn có miêu tả qua, những nữ nhân này tướng mạo cùng trang điểm chắc không khác lắm so với cô gái đang đứng trước mặt.
Dụ Cáp Nhi thấy ánh mắt của anh chàng chăn trâu nhìn mình đột nhiên trở nên rất quái dị, trong mắt lộ vẻ căm ghét cùng khinh thường, điều này làm cho Dụ Cáp Nhi cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên! Loại ánh mắt này Vương An Thạch cũng đã nhìn thấy, trước đó lão cũng đã nghe Ninh công công nói tên Lý Trung cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, hút hít, gái gú chuyện gì cũng đều làm. Chắc hẳn người kia hiểu sai về Dụ Cáp Nhi. Nghĩ tới đây, Vương An Thạch quay đầu nói với Dụ Cáp Nhi: "Tôn nữ. Đi thôi, người này chắc là không biết tỷ tỷ của ngươi đang ở chỗ nào, chúng ta đi tìm thôi".
Một tiếng 'tôn nữ' của Vương An Thạch thật sự là có chút đột ngột, Dụ Cáp Nhi đang tự hỏi tại sao ánh mắt của nam nhân kia lại nhìn mình như vậy, đột nhiên nghe thấy Vương An Thạch gọi mình như thế, liền 'A!' một tiếng, cũng không có nói thêm lời nào.
Nam nhân sau khi nghe xong lời của Vương An Thạch, cảm thấy có phần không đúng, hai người đã là ông cháu, thì làm sao có thể là loại người đó, dù sao loại người này làm việc cũng phải tránh người nhà, nếu không thì làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn họ.
Hán tử kia vội vàng mỉm cười chỉ vị trí nhà của Lý Trung, thốt lên: "A! Thì ra ngươi là muội tử của Tiểu Liên! Ha ha, ta còn tưởng rằng, tưởng rằng.... Các ngươi tiến về phía trước, đi đến một lối rẽ khá rộng, sau đó rẽ trái một đoạn ngắn, gặp một cái sân nhỏ ở phía trước có một hàng đào thì đó là nhà Lý Trung.
Chờ người nọ bỏ đi, Dụ Cáp Nhi đi đến trước mặt Vương An Thạch, thấp giọng hỏi: "Hắn tưởng rằng ta là gì?"
Vương An Thạch cười thầm, nói: "Hắn tưởng rằng người là ... Ha ha, là gì đó của Lý Trung".
Dụ Cáp Nhi là người thông mình, nghe Vương An Thạch gợi ý một chút, nàng lập tức hiểu rõ, lập tức quát to một tiếng, phẫn nộ nói: "Thật là quá đáng. Hắn xem ta là loại người gì cơ chứ, ta phải đi tìm hắn làm cho ra lẽ".
Vương An Thạch, nói: "Được rồi! Người không biết không thể trách, muốn trách thì trách tên súc sinh Lý Trung này làm bậy, làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác. Đi thôi!" Nói xong, bản thân Vương An Thạch đi trước cất bước vào thôn.
Dụ Cáp Nhi đi ở phía sau đột nhiên cảm thấy tiểu lão đầu này cũng rất tốt, vừa rồi nếu không phải có câu gọi 'tôn nữ' của lão thì người kia còn đi nói xấu sau lưng mình. Nghĩ tới đây, cuối cùng Dụ Cáp Nhi cũng hé miệng cười, vội vàng đuổi theo đi song song cùng lão.
Hai người đi tới vị trí mà nam tử chăn trâu kia chỉ dẫn, trước cửa còn có một hồ nước nhỏ, Vương An Thạch đi tới trước cổng thấy cổng tre khép chặt, ba gian nhà cỏ hướng về phía Nam Bắc triều, mảnh sân nhỏ được quét dẹn cực kỳ sạch sẽ, chỉ cần nhìn qua là biết Tiểu Liên chăm lo cho cái nhà này hết sức gọn gàng ngăn nắp. Một nữ tử tốt như vậy cũng không cần đến, mắt của nam tử kia quả thật là bị mù mà.
Trong nội viện dưới một cây đào có xích một con chó đen lớn, nó đang uể oải nằm dưới tàng cây lim dim đôi mắt, nghe tiếng bước chân lập tức nghểnh mõm lên sủa.
"Có ai ở nhà không?" Dụ Cáp Nhi hướng về trong sân gọi lớn, nhưng không có người trả lời.
"Vương chưởng quỹ, Tiểu Liên nói thời gian gần đây Lý Trung rất ít về nhà. Chắc là còn không biết lão bà của mình đã rời nhà đi ra ngoài đâu.
"Đồ khốn nạn!" Vương An Thạch phẫn nộ thấp giọng mắng nhiếc.
Một gia đình bên cạnh nghe thấy có tiếng người nói chuyện, cùng với âm thanh chó sủa, liền thò đầu ra xem thì thấy hai người xa lạ mặc áo gấm, đeo đai ngọc, người này liền bước ra cửa. Chỉ vào nhà của Lý Trung nói với Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi: "Các ngươi tìm Lý Trung phải không, hắn không ở nhà. Hẳn là đến nhà Vương Ngũ đánh bài rồi".
Dụ Cáp Nhi hỏi: "Xin hỏi nhà Vương Ngũ ở nơi nào vậy?"
Người nọ đi tới trước cổng, cẩn thận đánh giá Dụ Cáp Nhi. Dụ Cáp Nhi sợ người này giống như anh chàng chăn trâu trước cổng làng nghĩ mình là loại nữ nhân không đàng hoàng, cho nên vội vào quay đầu chỉ vào Vương An Thạch, nói: "Ta cùng gia gia ta tới để tìm Tiểu Liên".
Trong lòng Vương An Thạch cười thầm, tiểu nha đầu này cũng có thể gọi một tiếng gia gia thân thiết như vậy.
Người nọ "A!" một tiếng, lắc đầu nói: "Ài! Cái tên Lý Trung này thật sự là kẻ có phúc mà không biết hưởng, các ngươi không cần phải đi tìm Tiểu Liên, Tiểu Liên đi rồi, cái nhà này không thể tiếp tục ở lại nữa rồi, nếu còn ở nữa, thì e rằng sẽ bị thằng nhãi Lý Trung này đập chết tươi cũng chưa biết chừng".
"Con mẹ nó, kẻ nào nói xấu lão tự vậy!" Từ phía sau truyền tới thanh âm của một người đàn ông, người ở cách vách biến sắc, vội vàng chạy vào trong nhà, "Rầm!" Một tiếng, cửa được đóng lại.
Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên cường tráng, áo mở phanh ra, ống quần vén lên cao, trên nét mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hướng về phía bọn họ đi tới.
Đi đến trước mặt, người nọ đầu tiên là nhìn vào Vương An Thạch, sau đó con mắt nhìn chằm chằm vào Dụ Cáp Nhi, lập tức lộ ra hào quang. Khóe miệng lệch sang một bên, bộ dáng lưu manh, tiền bước đi đến gần Dụ Cáp Nhi ghé sát vào ngửi ngửi. Dụ Cáp Nhi nhíu mày, vội rút lui hai bước tới núp ở sau lưng của Vương An Thạch.
Xem ra, người này đúng là Lý Trung.
"Các ngươi tìm ai vậy?" Trong miệng Lý Trung ngậm một cây cỏ đuôi chó. Bộ mặt vốn khá bảnh trai lại lộ ra thần sắc tục tĩu, miệng thì nói chuyện mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Dụ Cáp Nhi, nhìn từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào.
Vương An Thạch tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Dụ Cáp Nhi. Mở miệng nói với giọng lạnh lùng: "Chúng ta đến để tìm ngươi".
Lý Trung khoa trương "A!" lên một tiếng, dừng bước lại, đi đến trước mặt Vương An Thạch, nói: "Nhìn qua trang phục của hai vị thì đều là người có tiền, các ngươi không tìm lộn người chứ. Lý Trung ta dường như không có thân thích như các ngươi".
Vương An Thạch mỉm cười, chỉ vào phòng, nói: "Người tới thì đều là khách, tại sao ngươi không mời chúng ta vào nhà nói chuyện?"
Lý Trung hừ một tiếng, nói: "Hừ! Các ngươi nhất định là lão bản của Vạn Xuân Viên tới đây để đòi tiền đúng không. Ngươi về bảo với bà ta rằng: Lý Trung không phải là kẻ qua đêm với cô nương nhà người ta mà không trả tiền, cho ta vài ngày, chờ hôm nay ta thắng tiền nhất định sẽ đích thân đưa tiền tới trả cho các ngươi".
Sau khi nghe xong, Dụ Cáp Nhi chán ghét nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, nói: "Cái miệng của ngươi buông lời sạch sẽ chút cho ta, cái gì mà Vạn Xuân Viên chứ, chúng ta tới đây là tìm ngươi để phân xử".
Lý Trung vừa nghe vậy, biết người mới đến không có quan hệ cùng Vạn Xuân Viên, trong lòng cũng không lo lắng nữa, nhưng vừa nghe hai chữ 'phân xử', thì lại cảm thấy khó hiểu.
"Dường như ta không quen các ngươi, các người từ đâu tới?"
Phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt làm cho đầu óc Vương An Thạch cũng có phần choáng váng. Đứng ngoài đường lâu như vậy, một lão nhân như Vương An Thạch có phần không chịu được, thấy Lý Trung cũng không có ý mời bọn họ vào nhà, liền nói: "Ngươi đã không muốn để cho chúng ta vào nhà nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ nào râm mát ngồi nói chuyện một chút".
Lý Trung có phần mất kiên nhẫn, người ở nhà bên lại thò đầu ra nghe trộm, Lý Trung lo sợ rằng hai người này tìm tới đây là có việc gì đó. Lo lắng người nhà bên nghe được sẽ đi loa truyền lung tung, có thể sau này mình sẽ không thể nào ở Lý gia thôn nữa, Lý Trung phất tay, ý bảo hai người Vương An Thạch và Vương An Thạch vào cửa.
Lý Trung dẫn Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi tới một cái phòng ở phía Đông, xem ra đành là nhà chính, nhưng mà trong này cũng chỉ có một cái bàn và bốn cái ghế dài, bên tường đặt một số nông cụ, ngoài ra không có vật gì khác.
Dụ Cáp Nhi thấy thần sắc Vương An Thạch mệt mỏi, liền nói với Lý Trung: "Cho chúng ta xin chén nước".
Lý Trung vốn định phát tác, nhưng thấy người nói chuyện là một cô nương xinh đẹp. Dù sao thì cô nương này so với những cô gái đầu bảng ở Vạn Xuân Viên thì còn xinh đẹp hơn vài phần, cho nên hắn đáp lời: "Lão bà của ta không biết đi chết nơi nào rồi. Trong nhà chưa chắc đã có nước, để ta đi kiếm xem". Nói xong liền đi ra cửa, rất nhanh sau đó bưng về hai bát nước.
"Vận khí của hai người không tệ, chỉ còn có hai bát, uống xong rồi nói gì thì nói đi, ta còn phải đi đánh bạc thắng lại tiền của ta".
Vương An Thạch bưng bát nước lên uống. Chỉ thấy Dụ Cáp Nhi liền ngăn lại, lấy một cái trâm màu bạc từ trên đầu xuống khuấy khuấy trong chén. Thấy màu sắc không bị biến đối, lúc này mới để cho lão uống.
Lý Trung thấy vậy mất hứng nói: "Người làm vậy là có ý gì, ta có lòng tốt cho các ngươi uống nước, ngươi còn lo lắng trong đó có độc hay sao?"
Dụ Cáp Nhi mỉm cười, nụ cười này làm cho mắt của Lý Trung trợn tròn lên, một tiểu mỹ nhân thật mê người, "ực!" Hắn nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm: Nếu có thể chung chăn với nàng một đêm, lão tử chết sớm mười năm cũng cam tâm.
"Nghe nói trước kia ngươi là một người làm lụng chăm chỉ mà! Tại sao giờ đã lại chơi bời, cờ bạc, gái gú như vậy?"
Dụ Cáp Nhi thấy Vương An Thạch đã uống xong thì đưa bát nước của mình cho lão uống.
"Ngươi uống đi! Ta hết khát rồi!" Vương An Thạch từ trước đến nay rất ít chú ý đến tiểu cô nương này, hôm nay mới phát hiện ra rằng: Thì ra là nàng cũng cẩn thận và chu đáo như vậy, trong lòng không nhịn được mà cảm động.
"Gia gia người uống đi. Cháu không khát, đi đường xa như vậy, chắc hẳn là rất mệt mỏi".
Vương An Thạch liếc nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chân thành tha thiết, trong nội tâm có phần cảm động, liền nhận lấy bát nước uống một ngụm.
Lý Trung ngồi ở trên ghế dài, một chân bắc lên ghế, Dụ Cáp Nhi trầm mặt lại, còn chưa mở miệng, Vương An Thạch đã nghiêm nghị nói: "Không có quy củ, ngươi bỏ chân xuống cho ta!"
Lý Trung ngẩn ra, bản thân đang muốn phát tác, bỗng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lão nhân kia, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm, lời muốn rời khỏi miệng của hắn bị chặn lại. Nghĩ một chút, sau đó đem chân đặt xuống dưới, trong lòng khó hiểu. Hai người này từ đâu tới đây, tại sao lại còn quản tới việc mình ngồi như thế nào chứ.
"Ta hỏi ngươi điều này". Dụ Cáp Nhi nói: "Tại sao ngươi lại đuổi nương tử của ngươi ra khỏi nhà?"
Lý Trung vừa mới khôi phục tinh thần. Thì thào nói: "Ta! Ta làm gì, cần các ngươi quản đến hay sao?"
Dụ Cáp Nhi than nhẹ một tiếng: "Không phải ngươi làm gì thì chúng ta đều quản đến, mà là một gia đình êm đẹp như vậy lại chính bản thân ngươi phá hoại, ngươi không cảm thấy rất là đáng tiếc hay sao?"
Lý Trung hừ một tiếng. Vốn định tiếp tục bắc chân lên ghế, nhưng vừa thấy vẻ mặt của Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi, đành phải buông tha cho ý muốn này: "Chuyện của nhà chúng ta liên quan gì đến các ngươi, lại nói về lão bà của ta thì không thấy còn tốt, nếu nhìn thấy thì lại tức giận, vừa nhìn thấy đã cảm thấy chán ghét".
Vương An Thạch buông bát nước xuống, nghiêm nghị nói: "Vợ của ngươi thì đáng ghét cái gì hả? Người ta cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện cưới hỏi đàng hoàng rồi mới bước vào nhà ngươi, hầu hạ cha già, rồi còn sinh con cho ngươi, trước đó tại sao ngươi không chán ghét?"
Lý Trung tức giận, từ ghế đứng lên, hung dữ nói với Vương An Thạch: "Ngươi rốt cuộc là ai, dựa vào cái gì đến nhà ta rồi còn nói với ta những lời như vậy, ta ghét bỏ nàng ta thì sao nào, ngươi có thể làm gì ta hả?"
Dụ Cáp Nhi tiến lên, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang tức giận của Lý Trung, cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi ghê tởm cái bướu trên cổ nàng, làm cho nàng không được xinh đẹp như trước kia, phải không?"
Lý Trung ngẩn ra. Không biết tại sao vừa nhìn thấy mỹ nhân này thì mình không thể tức giận nổi.
"Ta! Chuyện của ta không cần các ngươi quản tới, ngươi cũng đã hiểu rằng nàng ta không còn dễ nhìn như trước kia, sao còn hỏi ta làm gì?"
"Người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể ruồng bỏ, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu hay sao?" Vương An Thạch nói.
Lý Trung cười gằn một tiếng, đáp lời: "Thật đúng là bã cám, xấu như vậy khiến cho Lý Trung cả ngày phải sống với một quái vật, ta thà chết còn hơn".
Dụ Cáp Nhi nghe xong lời này, cũng tức giận mà quát lên: "Cái tên cặn bã nhà ngươi, vậy ngươi chết đi cho ta! Ngươi nhìn lại mình xem, một đại nam nhân. Cả ngày ngoại trừ việc tham hoa háo sắc, bài bạc rượu chè, không làm được việc gì cho đàng hoàng, ngươi thì có cái gì mà chê nàng chứ".
"Ngươi! Ngươi là cái quái gì chứ, vì sao ngươi muốn ta chết thì ta phải chui vào chỗ chết chứ".
"Ha ha, là tự ngươi nói muốn chết đó chứ, có phải ta bảo ngươi đi chết đâu, chỉ là nhìn bộ dáng hoảng sợ của ngươi, chỉ dám nói mà không dám làm, nếu thật sự bảo ngươi đi chết, không khéo lại mới chỉ làm xước tý da đã làm ầm ĩ khiến cho tất cả mọi người trong thôn đều biết".
"Ta là một đại nam nhân, không đến mức yếu ớt như ngươi nói đâu, xem đây!" Nói xong hắn vén tay áo của mình lền, chỉ thấy trên cánh tay trái có một vết sẹo từ rất lâu, quanh co ngoằn nghoèo giống như một con rết bò trên đó vậy.
"Vết sẹo này là do lúc trước, sửu quý xấu xí kia mang thai em bé muốn ăn táo chua, ta lên núi đi hái không cẩn thận mà bị té xuống từ trên núi, lúc đó xương cốt lộ ra có thể thấy được, nhưng ta ngay cả một tiếng rên cũng không phát ra".
Vương An Thạch giật mình, thấy bộ dáng tức giận của Lý Trung, nói: "Xem ra ngươi cũng không phải là loại người tội ác tày trời giống như người khác kể lại, ta cảm thấy Tiểu Liên nói cũng đúng, nàng kể rằng trước kia ngươi đối với nàng rất tốt, hiểu rằng ngươi cũng không phải là một kẻ vô tình. Ài! Đáng tiếc đã muộn rồi, nếu nàng biết rằng bây giờ ngươi vẫn còn tốt với nàng thì cũng không nghĩ đến việc tìm con đường chết".
"Cái gì! Ngươi bảo Tiểu Liên... nàng làm sao hả?" Lý Trung lập tức đứng lên, thoáng cái đã đứng trước mặt Vương An Thạch, cơ hồ muốn nâng cổ lão của tiểu lão đầu này lên.
Dụ Cáp Nhi hiểu được ý tứ của Vương An Thạch, liền theo ý của lão mà nói tiếp: "Ngươi hàng ngày hết đánh rồi mắng chửi người ta, người ta làm sao mà chịu được, không phải là người hỏi chúng ta là nàng giờ thế nào sao? Ta cho ngươi biết, Tiểu Liên của ngươi đã giao Bảo Nhi cho chúng ta nuôi dưỡng, chúng ta chỉ đến báo trước cho ngươi một tiếng mà thôi".
"Tiểu Liên, nàng ra sao rồi?" Trên trán của hắn lộ gân xanh. Con người chính là như vậy, bình thường thì chán ghét không quan tâm đến, nhưng lúc mất đi mới hiểu được sự quý trọng.
Vương An Thạch hai tay dang ra, vô tội nói: "Chúng ta không biết! Nàng chỉ nói là sống không còn ý nghĩa gì nữa, trước kia ngươi đối xử với nàng rất tốt. Giờ đây ngươi không còn tốt với nàng như lúc trước nữa, nàng cảm thấy sống không còn ý nghĩa, chi bằng tự tìm cái chết để giải thoát!"
"Tiểu Liên!" Lý Trung khàn giọng gọi, xông tới cửa, sau đó lại chạy trở lại: "Nàng ở đâu? Tại sao các ngươi không cứu nàng? Những kẻ giàu có như các ngươi lại có tâm địa độc ác như vậy, trông thấy người ta tìm đến cái chết mà không khuyên can, các ngươi cút ra ngoài cho ta!" Lý Trung phẫn nộ túm lấy cổ áo Vương An Thạch kéo ra ngoài, Dụ Cáp Nhi sợ rằng Lý Trung sẽ làm cho Vương An Thạch bị ngã cho nên tiến tới ngăn lại. Lý Trung đang trong cơn tức giận, đâu thèm để ý tới một nữ tử chân yếu tay mềm, vung tay đánh ra một quyền, Dụ Cáp Nhi nghiêng người tránh né, bắt lấy cánh tay hắn, dựa vào thế đang tiến mà đẩy Lý Trung ra xa, thân thể hắn nặng nề đập vào vách tường.
"Ngươi! Một tiểu cô nướng như ngươi tại sao lại có sức mạnh như vậy? Các ngươi rốt cuộc là rốt cuộc là ai? Trả lại Bảo Nhi cho ta". Lý Trung một lần nữa nhào về phía Dụ Cáp Nhi.
Ai ngờ vừa đón đỡ vùa nói: "Xem ra không phải ngươi lo lắng cho Tiểu Liên mà là sợ Lý gia các ngươi không còn người hương khói chứ gì? Ta đã nói ngươi không phải là hạng người tốt lành gì. Thế mà gia gia ta còn bảo rằng ngươi không phải là kẻ xấu".
Lý Trung đã được kiến thức về quyền cước của Dụ Cáp Nhi, không dám tùy tiện động thủ nữa, khóc lóc nói: "Xin các ngươi, nói cho ta biết Tiểu Liên đang ở nơi nào?"
Lúc này ở ngoài cửa có người hô lớn: "Lý Trung có ở nhà không?"
Dụ Cáp Nhi nghe thấy giọng của Ninh công công, liền bước ra cửa, Lý Trung chạy theo ra xem có chuyện gì, chỉ thấy một nam tử đứng ngoài của, bên người còn có một nữ nhân ôm một bọc tã, Lý Trung vừa nhìn thấy. Lập tức kinh hỉ, còn tưởng là ảo giác, không nhịn được mà vuốt vuốt cặp mắt của mình.
Dụ Cáp Nhi vừa cười vừa nói: "Nhìn không rõ thì tiến lên mà xem đi, nhìn xem là ai đã trở lại".
Lý Trung vừa nghe xong lời của Dụ Cáp Nhi, quả nhiên lập tức tiến tới gần hơn quan sát vợ con của mình, nhìn thấy trên cổ nàng được bọc một lớp vải trắng, cái bướu thịt dọa người kia đã không còn nhìn thấy, lại khôi phục khuôn mặt thanh tú động lòng người trước kia. Lý Trung nhất thời không biết nói cái gì cho phải nói cái gì cho phải, chân tay luống cuống đứng ở trong sân, hai người một ngoài một trong đứng đối mặt nhau. Đều cảm thấy tâm tình rất kích động.
"Lý lang, thiếp đã trở vể. Trong mắt Tiểu Liên rưng rưng lệ, khóe miệng run rẩy, mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt đang xấu hổ, ôn nhu cất lời.
Vương An Thạch tiến lên phía trước, vỗ vỗ bả vai của Lý Trung, chỉ vào Tiểu Liên mà nói: "Đại phu của chúng ta đã giúp nương tử của ngươi cắt đi cái bướu trên cổ, sau này vết sẹo cũng không quá nửa tấc, tóc hoặc là cổ áo cao là có thể che khuất. Ta thấy ngươi cũng có lòng ăn năn nên không dạy dỗ ngươi một trận, sau này đối xử cho tốt với vợ con".
"Ngươi còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ còn muốn cho Tiểu Liên tiếp tục bỏ nhà ra đi sao?" Dụ Cáp Nhi đi đến bên cạnh Lý Trung trêu chọc nói.
Lý Trung lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng mở cửa ra, bước nhanh tới đón, đi đến trước mặt Tiểu Liên, chăm chú nhìn bàn tay nhỏ bé của thê tử, nghẹn ngào nói: "Cái bướu trên cổ nàng đã không còn nữa! Thật sự như vậy sao?"
Tiểu Liên mỉm cười gật nhẹ đầu.
Lý Trung mừng rỡ như điên, đưa tay ôm lấy Tiểu Liên cùng với hài tử vào trong lồng ngực của mình, nói: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Ta cuối cùng cũng không phải lo lắng người trong thôn nói rằng nương tử của ta là một quái vật. Ha ha! Cuối cùng cũng không sợ bị kẻ khác xem thường nữa rồi! Ha ha ha! Tiểu Liên nàng không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, vừa rồi ông cụ kia nói rằng nàng đã chết, dọa cho ta sợ chết khiếp!"
"Ngươi còn muốn cho Tiểu Liên đi tìm chết à?" Dụ Cáp Nhi thấy một nhà đoàn tụ cũng vạn phần xúc động, đứng ở bên người Vương An Thạch vừa cười vừa nói.
Lý Trung nói: "Đương nhiên ta không nỡ để nàng tìm đến cái chết rồi, chỉ là trong thôn có một số tên khốn nạn thường xuyên cười nhạo cái bướu thịt trên cổ Tiểu Liên, ta cũng bị bọn họ chê cười, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên càng nhìn Tiểu Liên thì lại càng thấy không vừa mắt".
Vương An Thạch vuốt vuốt chòm râu cất lời thành khẩn: "Ai cũng có lúc bị bệnh hay gặp tai họa, vợ chồng hai ngươi nên ủng hộ đùm bọc lẫn nhau, còn ngươi ngược lại không đi tìm người chữa bệnh cho nàng mà còn hắt hủi ngược đãi nàng, lại còn đánh đập, đó không phải là điều mà nam nhân không nên làm ra".
"Đúng vậy! Lão nhân gia ngài dạy rất đúng!" Lý Trung có phần ngượng ngùng, nói.
"Giờ đây Tiểu Liên đã trở lại, sau này sống cho tốt. Không nên đánh đập mắng chửi nàng, nữ nhân bên ngoài dù xinh đẹp thì cũng chỉ là chồng hờ vợ tạm, một đêm vui vẻ, ngươi nói có đáng không?" Ninh công công mở lời.
Lý Trung liên tục gật đầu, nói: "Cảm ơn các vị đã cứu nương tử cùng hài tử của ta, ta cũng không biết các vị là ai, vừa rồi có chỗ nào mạo phạm thì kính xin lão nhân gia cùng vị cô nương này đừng nên trách cứ".
"Không sao! Mục đích chuyến đi này của chúng ta đã đạt được, chúng ta cũng nên đi thôi".
Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi đi ra cửa sân, đã thấy xe ngựa Ninh công công đưa tới cách đó không xa.
"Các vị là đại ân nhân của Lý gia chúng ta, tại sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi, Tiểu Liên nhanh sang nhà Lý thẩm ở cách vách xin ít thực vật, để cho các vị ăn chút gì rồi đi cũng không muộn".
"Không được! Chúng ta phải sớm trở về. Bướu thịt trên cổ Tiểu Liên tuy đã được cắt bỏ, nhưng thân thể vẫn còn yếu đuối phải nghỉ ngơi an dưỡng vài ngày, cần thoa thuốc ngoài da và uống thuốc của chúng ta mang đến, ngươi phải nhớ kỹ mà chăm sóc cho nàng mới được".
Lý Trung không biết nói như thế nào mới tốt, lập tức quỳ gối xuống dưới chân Vương An Thạch, dập đầu liền ba cái, Ninh công công đưa tay đỡ hắn lên, nói: "Được rồi! Mang theo hài tử cùng nương tử của người vào nhà đi".
Lúc này, cách đó không xa có ba nam nhân đang ngó ngó nghiêng nghiêng, trong đó có một người hô lớn: "Lý Trung, chúng ta đang chờ người tới đánh bài, nhanh lên nào!"
Lý Trung quay đầu lại đáp: "Không đánh, sau này ta cũng không đánh nữa".
Vương An Thạch nhìn Dụ Cáp Nhi cùng Ninh công công, ba người hiểu ý gật đầu mỉm cười. Vào lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây. Mục đồng cũng đã trở về.
Tâm tình bọn họ rất vui vẻ, nhưng ở trong huyện thành thì Tống Thần Tông cùng Đỗ Văn Hạo thì lại hết sức buồn bực.
Mấy người Vương An Thạch đi rồi, Đỗ Văn Hạo đem chuyện buổi sáng mình tới hiệu thuốc Huệ Dân nói với Tống Thần Tông. Sau khi Tống Thần Tông nghe được việc tiệm bán thuốc của huyện nha lại có thể giả dối làm hại đến Cam lão hán, thiếu chút nữa thì tan cửa nát nhà, thì đột nhiên trở nên giận dữ, cầm lấy ấm trà trong tay ném mạnh xuống đất, một riếng "Rầm!" vang lên khiến cho chưởng quầy cũng phải chạy tới, Đỗ Văn Hạo không mở cửa, chỉ nói là không có chuyện gì, chưởng quầy lúc này mới rời di.
Tống Thần Tông thở hồng hộc đứng bên cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời chiều lên giường, trong nội tâm lo lắng: "Là ta điều động vật tư từ các nơi thị dịch ti, giá cả đã được định trước, hiện tại lại trở thành phương tiện để bọn chúng bóc lột dân chúng, trở thành tai họa của nhiều người! Thật là đáng cười! Ta muốn đem cả nhà bọn sâu mọt này, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Phóng thích sự buồn bực trong lòng ta".
Đỗ Văn Hạo không dám có ý kiến, loại vấn đề quốc gia đại sự này hắn không nên xen vào, "nan đắc hồ đồ" (ít khi hồ đồ) bốn chữ nãy dễ nói, nhưng chính thức làm thì không phải ai cũng làm được, rất nhiều người chỉ sợ người khác không biết mình thông minh, lại thông minh không đúng lúc. Kết quả là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tống Thần Tông ở trong phòng đi đi, đi lại mấy vòng, sau đó đứng lên, trầm giọng nói: "Không được! Chuyện này không thể nghe lời từ một phía, ta không tin, đường đường là quan nha mà lại làm ra việc hại dân hại nước như vậy! Văn Hạo, ngươi đi một chuyến, làm rõ chuyện này cho ta. Cần phải nắm được chứng cứ rõ ràng!"
Đỗ Văn Hạo khom người nhận lệnh, suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Ngũ gia! Có câu bắt kẻ thông dâm thì bắt cả hai, bắt giặc thì bắt vương, muốn phân biệt thật giả chỉ cần đến hiệu thuốc Huệ Dân thì sẽ hiểu rõ".
Một nam tử lùa trâu tới cổng thôn. Thấy có hai người xa lạ đang đứng ở đó, liền hỏi: "Các ngươi tới tìm người hay là lạc đường?"
Vương An Thạch "Khụ khụ" hai tiếng không nói gì, Dụ Cáp Nhi đành phải tiến lên nói: "Vị đại ca này, chúng ta tìm một người trong thôn lên là Lý Trung, hắn có ở đây không?"
Nam nhân này thấy Dụ Cáp Nhi dáng vẻ xinh xắn, ăn mặc cũng thập phần diễm lệ. Nghĩ tới nữ nhân ở cái nơi không sạch sẽ tới tìm Lý Trung, thời gian gần đây trong thôn đã có lời đồn là lão bà của Lý Trung mắc một loại quái bệnh rất kinh khủng, Lý Trung liền đi ra bên ngoài tìm kỹ nữ ở đâu đó để cùng chung chăn chiếu, trong thôn có miêu tả qua, những nữ nhân này tướng mạo cùng trang điểm chắc không khác lắm so với cô gái đang đứng trước mặt.
Dụ Cáp Nhi thấy ánh mắt của anh chàng chăn trâu nhìn mình đột nhiên trở nên rất quái dị, trong mắt lộ vẻ căm ghét cùng khinh thường, điều này làm cho Dụ Cáp Nhi cực kỳ khó chịu.
Đương nhiên! Loại ánh mắt này Vương An Thạch cũng đã nhìn thấy, trước đó lão cũng đã nghe Ninh công công nói tên Lý Trung cũng không phải là kẻ tốt đẹp gì, hút hít, gái gú chuyện gì cũng đều làm. Chắc hẳn người kia hiểu sai về Dụ Cáp Nhi. Nghĩ tới đây, Vương An Thạch quay đầu nói với Dụ Cáp Nhi: "Tôn nữ. Đi thôi, người này chắc là không biết tỷ tỷ của ngươi đang ở chỗ nào, chúng ta đi tìm thôi".
Một tiếng 'tôn nữ' của Vương An Thạch thật sự là có chút đột ngột, Dụ Cáp Nhi đang tự hỏi tại sao ánh mắt của nam nhân kia lại nhìn mình như vậy, đột nhiên nghe thấy Vương An Thạch gọi mình như thế, liền 'A!' một tiếng, cũng không có nói thêm lời nào.
Nam nhân sau khi nghe xong lời của Vương An Thạch, cảm thấy có phần không đúng, hai người đã là ông cháu, thì làm sao có thể là loại người đó, dù sao loại người này làm việc cũng phải tránh người nhà, nếu không thì làm sao có thể ngẩng mặt lên nhìn họ.
Hán tử kia vội vàng mỉm cười chỉ vị trí nhà của Lý Trung, thốt lên: "A! Thì ra ngươi là muội tử của Tiểu Liên! Ha ha, ta còn tưởng rằng, tưởng rằng.... Các ngươi tiến về phía trước, đi đến một lối rẽ khá rộng, sau đó rẽ trái một đoạn ngắn, gặp một cái sân nhỏ ở phía trước có một hàng đào thì đó là nhà Lý Trung.
Chờ người nọ bỏ đi, Dụ Cáp Nhi đi đến trước mặt Vương An Thạch, thấp giọng hỏi: "Hắn tưởng rằng ta là gì?"
Vương An Thạch cười thầm, nói: "Hắn tưởng rằng người là ... Ha ha, là gì đó của Lý Trung".
Dụ Cáp Nhi là người thông mình, nghe Vương An Thạch gợi ý một chút, nàng lập tức hiểu rõ, lập tức quát to một tiếng, phẫn nộ nói: "Thật là quá đáng. Hắn xem ta là loại người gì cơ chứ, ta phải đi tìm hắn làm cho ra lẽ".
Vương An Thạch, nói: "Được rồi! Người không biết không thể trách, muốn trách thì trách tên súc sinh Lý Trung này làm bậy, làm ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác. Đi thôi!" Nói xong, bản thân Vương An Thạch đi trước cất bước vào thôn.
Dụ Cáp Nhi đi ở phía sau đột nhiên cảm thấy tiểu lão đầu này cũng rất tốt, vừa rồi nếu không phải có câu gọi 'tôn nữ' của lão thì người kia còn đi nói xấu sau lưng mình. Nghĩ tới đây, cuối cùng Dụ Cáp Nhi cũng hé miệng cười, vội vàng đuổi theo đi song song cùng lão.
Hai người đi tới vị trí mà nam tử chăn trâu kia chỉ dẫn, trước cửa còn có một hồ nước nhỏ, Vương An Thạch đi tới trước cổng thấy cổng tre khép chặt, ba gian nhà cỏ hướng về phía Nam Bắc triều, mảnh sân nhỏ được quét dẹn cực kỳ sạch sẽ, chỉ cần nhìn qua là biết Tiểu Liên chăm lo cho cái nhà này hết sức gọn gàng ngăn nắp. Một nữ tử tốt như vậy cũng không cần đến, mắt của nam tử kia quả thật là bị mù mà.
Trong nội viện dưới một cây đào có xích một con chó đen lớn, nó đang uể oải nằm dưới tàng cây lim dim đôi mắt, nghe tiếng bước chân lập tức nghểnh mõm lên sủa.
"Có ai ở nhà không?" Dụ Cáp Nhi hướng về trong sân gọi lớn, nhưng không có người trả lời.
"Vương chưởng quỹ, Tiểu Liên nói thời gian gần đây Lý Trung rất ít về nhà. Chắc là còn không biết lão bà của mình đã rời nhà đi ra ngoài đâu.
"Đồ khốn nạn!" Vương An Thạch phẫn nộ thấp giọng mắng nhiếc.
Một gia đình bên cạnh nghe thấy có tiếng người nói chuyện, cùng với âm thanh chó sủa, liền thò đầu ra xem thì thấy hai người xa lạ mặc áo gấm, đeo đai ngọc, người này liền bước ra cửa. Chỉ vào nhà của Lý Trung nói với Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi: "Các ngươi tìm Lý Trung phải không, hắn không ở nhà. Hẳn là đến nhà Vương Ngũ đánh bài rồi".
Dụ Cáp Nhi hỏi: "Xin hỏi nhà Vương Ngũ ở nơi nào vậy?"
Người nọ đi tới trước cổng, cẩn thận đánh giá Dụ Cáp Nhi. Dụ Cáp Nhi sợ người này giống như anh chàng chăn trâu trước cổng làng nghĩ mình là loại nữ nhân không đàng hoàng, cho nên vội vào quay đầu chỉ vào Vương An Thạch, nói: "Ta cùng gia gia ta tới để tìm Tiểu Liên".
Trong lòng Vương An Thạch cười thầm, tiểu nha đầu này cũng có thể gọi một tiếng gia gia thân thiết như vậy.
Người nọ "A!" một tiếng, lắc đầu nói: "Ài! Cái tên Lý Trung này thật sự là kẻ có phúc mà không biết hưởng, các ngươi không cần phải đi tìm Tiểu Liên, Tiểu Liên đi rồi, cái nhà này không thể tiếp tục ở lại nữa rồi, nếu còn ở nữa, thì e rằng sẽ bị thằng nhãi Lý Trung này đập chết tươi cũng chưa biết chừng".
"Con mẹ nó, kẻ nào nói xấu lão tự vậy!" Từ phía sau truyền tới thanh âm của một người đàn ông, người ở cách vách biến sắc, vội vàng chạy vào trong nhà, "Rầm!" Một tiếng, cửa được đóng lại.
Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi cùng quay lại nhìn, chỉ thấy một thanh niên cường tráng, áo mở phanh ra, ống quần vén lên cao, trên nét mặt lộ ra vẻ nghi ngờ hướng về phía bọn họ đi tới.
Đi đến trước mặt, người nọ đầu tiên là nhìn vào Vương An Thạch, sau đó con mắt nhìn chằm chằm vào Dụ Cáp Nhi, lập tức lộ ra hào quang. Khóe miệng lệch sang một bên, bộ dáng lưu manh, tiền bước đi đến gần Dụ Cáp Nhi ghé sát vào ngửi ngửi. Dụ Cáp Nhi nhíu mày, vội rút lui hai bước tới núp ở sau lưng của Vương An Thạch.
Xem ra, người này đúng là Lý Trung.
"Các ngươi tìm ai vậy?" Trong miệng Lý Trung ngậm một cây cỏ đuôi chó. Bộ mặt vốn khá bảnh trai lại lộ ra thần sắc tục tĩu, miệng thì nói chuyện mà ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Dụ Cáp Nhi, nhìn từ trên xuống dưới không bỏ sót chỗ nào.
Vương An Thạch tiến lên một bước ngăn ở trước mặt Dụ Cáp Nhi. Mở miệng nói với giọng lạnh lùng: "Chúng ta đến để tìm ngươi".
Lý Trung khoa trương "A!" lên một tiếng, dừng bước lại, đi đến trước mặt Vương An Thạch, nói: "Nhìn qua trang phục của hai vị thì đều là người có tiền, các ngươi không tìm lộn người chứ. Lý Trung ta dường như không có thân thích như các ngươi".
Vương An Thạch mỉm cười, chỉ vào phòng, nói: "Người tới thì đều là khách, tại sao ngươi không mời chúng ta vào nhà nói chuyện?"
Lý Trung hừ một tiếng, nói: "Hừ! Các ngươi nhất định là lão bản của Vạn Xuân Viên tới đây để đòi tiền đúng không. Ngươi về bảo với bà ta rằng: Lý Trung không phải là kẻ qua đêm với cô nương nhà người ta mà không trả tiền, cho ta vài ngày, chờ hôm nay ta thắng tiền nhất định sẽ đích thân đưa tiền tới trả cho các ngươi".
Sau khi nghe xong, Dụ Cáp Nhi chán ghét nhổ một bãi nước miếng lên mặt đất, nói: "Cái miệng của ngươi buông lời sạch sẽ chút cho ta, cái gì mà Vạn Xuân Viên chứ, chúng ta tới đây là tìm ngươi để phân xử".
Lý Trung vừa nghe vậy, biết người mới đến không có quan hệ cùng Vạn Xuân Viên, trong lòng cũng không lo lắng nữa, nhưng vừa nghe hai chữ 'phân xử', thì lại cảm thấy khó hiểu.
"Dường như ta không quen các ngươi, các người từ đâu tới?"
Phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt làm cho đầu óc Vương An Thạch cũng có phần choáng váng. Đứng ngoài đường lâu như vậy, một lão nhân như Vương An Thạch có phần không chịu được, thấy Lý Trung cũng không có ý mời bọn họ vào nhà, liền nói: "Ngươi đã không muốn để cho chúng ta vào nhà nói chuyện, chúng ta tìm một chỗ nào râm mát ngồi nói chuyện một chút".
Lý Trung có phần mất kiên nhẫn, người ở nhà bên lại thò đầu ra nghe trộm, Lý Trung lo sợ rằng hai người này tìm tới đây là có việc gì đó. Lo lắng người nhà bên nghe được sẽ đi loa truyền lung tung, có thể sau này mình sẽ không thể nào ở Lý gia thôn nữa, Lý Trung phất tay, ý bảo hai người Vương An Thạch và Vương An Thạch vào cửa.
Lý Trung dẫn Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi tới một cái phòng ở phía Đông, xem ra đành là nhà chính, nhưng mà trong này cũng chỉ có một cái bàn và bốn cái ghế dài, bên tường đặt một số nông cụ, ngoài ra không có vật gì khác.
Dụ Cáp Nhi thấy thần sắc Vương An Thạch mệt mỏi, liền nói với Lý Trung: "Cho chúng ta xin chén nước".
Lý Trung vốn định phát tác, nhưng thấy người nói chuyện là một cô nương xinh đẹp. Dù sao thì cô nương này so với những cô gái đầu bảng ở Vạn Xuân Viên thì còn xinh đẹp hơn vài phần, cho nên hắn đáp lời: "Lão bà của ta không biết đi chết nơi nào rồi. Trong nhà chưa chắc đã có nước, để ta đi kiếm xem". Nói xong liền đi ra cửa, rất nhanh sau đó bưng về hai bát nước.
"Vận khí của hai người không tệ, chỉ còn có hai bát, uống xong rồi nói gì thì nói đi, ta còn phải đi đánh bạc thắng lại tiền của ta".
Vương An Thạch bưng bát nước lên uống. Chỉ thấy Dụ Cáp Nhi liền ngăn lại, lấy một cái trâm màu bạc từ trên đầu xuống khuấy khuấy trong chén. Thấy màu sắc không bị biến đối, lúc này mới để cho lão uống.
Lý Trung thấy vậy mất hứng nói: "Người làm vậy là có ý gì, ta có lòng tốt cho các ngươi uống nước, ngươi còn lo lắng trong đó có độc hay sao?"
Dụ Cáp Nhi mỉm cười, nụ cười này làm cho mắt của Lý Trung trợn tròn lên, một tiểu mỹ nhân thật mê người, "ực!" Hắn nuốt nước miếng một cái, nghĩ thầm: Nếu có thể chung chăn với nàng một đêm, lão tử chết sớm mười năm cũng cam tâm.
"Nghe nói trước kia ngươi là một người làm lụng chăm chỉ mà! Tại sao giờ đã lại chơi bời, cờ bạc, gái gú như vậy?"
Dụ Cáp Nhi thấy Vương An Thạch đã uống xong thì đưa bát nước của mình cho lão uống.
"Ngươi uống đi! Ta hết khát rồi!" Vương An Thạch từ trước đến nay rất ít chú ý đến tiểu cô nương này, hôm nay mới phát hiện ra rằng: Thì ra là nàng cũng cẩn thận và chu đáo như vậy, trong lòng không nhịn được mà cảm động.
"Gia gia người uống đi. Cháu không khát, đi đường xa như vậy, chắc hẳn là rất mệt mỏi".
Vương An Thạch liếc nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng chân thành tha thiết, trong nội tâm có phần cảm động, liền nhận lấy bát nước uống một ngụm.
Lý Trung ngồi ở trên ghế dài, một chân bắc lên ghế, Dụ Cáp Nhi trầm mặt lại, còn chưa mở miệng, Vương An Thạch đã nghiêm nghị nói: "Không có quy củ, ngươi bỏ chân xuống cho ta!"
Lý Trung ngẩn ra, bản thân đang muốn phát tác, bỗng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của lão nhân kia, toàn thân phát ra khí thế uy nghiêm, lời muốn rời khỏi miệng của hắn bị chặn lại. Nghĩ một chút, sau đó đem chân đặt xuống dưới, trong lòng khó hiểu. Hai người này từ đâu tới đây, tại sao lại còn quản tới việc mình ngồi như thế nào chứ.
"Ta hỏi ngươi điều này". Dụ Cáp Nhi nói: "Tại sao ngươi lại đuổi nương tử của ngươi ra khỏi nhà?"
Lý Trung vừa mới khôi phục tinh thần. Thì thào nói: "Ta! Ta làm gì, cần các ngươi quản đến hay sao?"
Dụ Cáp Nhi than nhẹ một tiếng: "Không phải ngươi làm gì thì chúng ta đều quản đến, mà là một gia đình êm đẹp như vậy lại chính bản thân ngươi phá hoại, ngươi không cảm thấy rất là đáng tiếc hay sao?"
Lý Trung hừ một tiếng. Vốn định tiếp tục bắc chân lên ghế, nhưng vừa thấy vẻ mặt của Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi, đành phải buông tha cho ý muốn này: "Chuyện của nhà chúng ta liên quan gì đến các ngươi, lại nói về lão bà của ta thì không thấy còn tốt, nếu nhìn thấy thì lại tức giận, vừa nhìn thấy đã cảm thấy chán ghét".
Vương An Thạch buông bát nước xuống, nghiêm nghị nói: "Vợ của ngươi thì đáng ghét cái gì hả? Người ta cũng là do ngươi cam tâm tình nguyện cưới hỏi đàng hoàng rồi mới bước vào nhà ngươi, hầu hạ cha già, rồi còn sinh con cho ngươi, trước đó tại sao ngươi không chán ghét?"
Lý Trung tức giận, từ ghế đứng lên, hung dữ nói với Vương An Thạch: "Ngươi rốt cuộc là ai, dựa vào cái gì đến nhà ta rồi còn nói với ta những lời như vậy, ta ghét bỏ nàng ta thì sao nào, ngươi có thể làm gì ta hả?"
Dụ Cáp Nhi tiến lên, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đang tức giận của Lý Trung, cười nhạt một tiếng, nói: "Ngươi ghê tởm cái bướu trên cổ nàng, làm cho nàng không được xinh đẹp như trước kia, phải không?"
Lý Trung ngẩn ra. Không biết tại sao vừa nhìn thấy mỹ nhân này thì mình không thể tức giận nổi.
"Ta! Chuyện của ta không cần các ngươi quản tới, ngươi cũng đã hiểu rằng nàng ta không còn dễ nhìn như trước kia, sao còn hỏi ta làm gì?"
"Người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể ruồng bỏ, đạo lý này mà ngươi cũng không hiểu hay sao?" Vương An Thạch nói.
Lý Trung cười gằn một tiếng, đáp lời: "Thật đúng là bã cám, xấu như vậy khiến cho Lý Trung cả ngày phải sống với một quái vật, ta thà chết còn hơn".
Dụ Cáp Nhi nghe xong lời này, cũng tức giận mà quát lên: "Cái tên cặn bã nhà ngươi, vậy ngươi chết đi cho ta! Ngươi nhìn lại mình xem, một đại nam nhân. Cả ngày ngoại trừ việc tham hoa háo sắc, bài bạc rượu chè, không làm được việc gì cho đàng hoàng, ngươi thì có cái gì mà chê nàng chứ".
"Ngươi! Ngươi là cái quái gì chứ, vì sao ngươi muốn ta chết thì ta phải chui vào chỗ chết chứ".
"Ha ha, là tự ngươi nói muốn chết đó chứ, có phải ta bảo ngươi đi chết đâu, chỉ là nhìn bộ dáng hoảng sợ của ngươi, chỉ dám nói mà không dám làm, nếu thật sự bảo ngươi đi chết, không khéo lại mới chỉ làm xước tý da đã làm ầm ĩ khiến cho tất cả mọi người trong thôn đều biết".
"Ta là một đại nam nhân, không đến mức yếu ớt như ngươi nói đâu, xem đây!" Nói xong hắn vén tay áo của mình lền, chỉ thấy trên cánh tay trái có một vết sẹo từ rất lâu, quanh co ngoằn nghoèo giống như một con rết bò trên đó vậy.
"Vết sẹo này là do lúc trước, sửu quý xấu xí kia mang thai em bé muốn ăn táo chua, ta lên núi đi hái không cẩn thận mà bị té xuống từ trên núi, lúc đó xương cốt lộ ra có thể thấy được, nhưng ta ngay cả một tiếng rên cũng không phát ra".
Vương An Thạch giật mình, thấy bộ dáng tức giận của Lý Trung, nói: "Xem ra ngươi cũng không phải là loại người tội ác tày trời giống như người khác kể lại, ta cảm thấy Tiểu Liên nói cũng đúng, nàng kể rằng trước kia ngươi đối với nàng rất tốt, hiểu rằng ngươi cũng không phải là một kẻ vô tình. Ài! Đáng tiếc đã muộn rồi, nếu nàng biết rằng bây giờ ngươi vẫn còn tốt với nàng thì cũng không nghĩ đến việc tìm con đường chết".
"Cái gì! Ngươi bảo Tiểu Liên... nàng làm sao hả?" Lý Trung lập tức đứng lên, thoáng cái đã đứng trước mặt Vương An Thạch, cơ hồ muốn nâng cổ lão của tiểu lão đầu này lên.
Dụ Cáp Nhi hiểu được ý tứ của Vương An Thạch, liền theo ý của lão mà nói tiếp: "Ngươi hàng ngày hết đánh rồi mắng chửi người ta, người ta làm sao mà chịu được, không phải là người hỏi chúng ta là nàng giờ thế nào sao? Ta cho ngươi biết, Tiểu Liên của ngươi đã giao Bảo Nhi cho chúng ta nuôi dưỡng, chúng ta chỉ đến báo trước cho ngươi một tiếng mà thôi".
"Tiểu Liên, nàng ra sao rồi?" Trên trán của hắn lộ gân xanh. Con người chính là như vậy, bình thường thì chán ghét không quan tâm đến, nhưng lúc mất đi mới hiểu được sự quý trọng.
Vương An Thạch hai tay dang ra, vô tội nói: "Chúng ta không biết! Nàng chỉ nói là sống không còn ý nghĩa gì nữa, trước kia ngươi đối xử với nàng rất tốt. Giờ đây ngươi không còn tốt với nàng như lúc trước nữa, nàng cảm thấy sống không còn ý nghĩa, chi bằng tự tìm cái chết để giải thoát!"
"Tiểu Liên!" Lý Trung khàn giọng gọi, xông tới cửa, sau đó lại chạy trở lại: "Nàng ở đâu? Tại sao các ngươi không cứu nàng? Những kẻ giàu có như các ngươi lại có tâm địa độc ác như vậy, trông thấy người ta tìm đến cái chết mà không khuyên can, các ngươi cút ra ngoài cho ta!" Lý Trung phẫn nộ túm lấy cổ áo Vương An Thạch kéo ra ngoài, Dụ Cáp Nhi sợ rằng Lý Trung sẽ làm cho Vương An Thạch bị ngã cho nên tiến tới ngăn lại. Lý Trung đang trong cơn tức giận, đâu thèm để ý tới một nữ tử chân yếu tay mềm, vung tay đánh ra một quyền, Dụ Cáp Nhi nghiêng người tránh né, bắt lấy cánh tay hắn, dựa vào thế đang tiến mà đẩy Lý Trung ra xa, thân thể hắn nặng nề đập vào vách tường.
"Ngươi! Một tiểu cô nướng như ngươi tại sao lại có sức mạnh như vậy? Các ngươi rốt cuộc là rốt cuộc là ai? Trả lại Bảo Nhi cho ta". Lý Trung một lần nữa nhào về phía Dụ Cáp Nhi.
Ai ngờ vừa đón đỡ vùa nói: "Xem ra không phải ngươi lo lắng cho Tiểu Liên mà là sợ Lý gia các ngươi không còn người hương khói chứ gì? Ta đã nói ngươi không phải là hạng người tốt lành gì. Thế mà gia gia ta còn bảo rằng ngươi không phải là kẻ xấu".
Lý Trung đã được kiến thức về quyền cước của Dụ Cáp Nhi, không dám tùy tiện động thủ nữa, khóc lóc nói: "Xin các ngươi, nói cho ta biết Tiểu Liên đang ở nơi nào?"
Lúc này ở ngoài cửa có người hô lớn: "Lý Trung có ở nhà không?"
Dụ Cáp Nhi nghe thấy giọng của Ninh công công, liền bước ra cửa, Lý Trung chạy theo ra xem có chuyện gì, chỉ thấy một nam tử đứng ngoài của, bên người còn có một nữ nhân ôm một bọc tã, Lý Trung vừa nhìn thấy. Lập tức kinh hỉ, còn tưởng là ảo giác, không nhịn được mà vuốt vuốt cặp mắt của mình.
Dụ Cáp Nhi vừa cười vừa nói: "Nhìn không rõ thì tiến lên mà xem đi, nhìn xem là ai đã trở lại".
Lý Trung vừa nghe xong lời của Dụ Cáp Nhi, quả nhiên lập tức tiến tới gần hơn quan sát vợ con của mình, nhìn thấy trên cổ nàng được bọc một lớp vải trắng, cái bướu thịt dọa người kia đã không còn nhìn thấy, lại khôi phục khuôn mặt thanh tú động lòng người trước kia. Lý Trung nhất thời không biết nói cái gì cho phải nói cái gì cho phải, chân tay luống cuống đứng ở trong sân, hai người một ngoài một trong đứng đối mặt nhau. Đều cảm thấy tâm tình rất kích động.
"Lý lang, thiếp đã trở vể. Trong mắt Tiểu Liên rưng rưng lệ, khóe miệng run rẩy, mỉm cười nhìn nam nhân trước mặt đang xấu hổ, ôn nhu cất lời.
Vương An Thạch tiến lên phía trước, vỗ vỗ bả vai của Lý Trung, chỉ vào Tiểu Liên mà nói: "Đại phu của chúng ta đã giúp nương tử của ngươi cắt đi cái bướu trên cổ, sau này vết sẹo cũng không quá nửa tấc, tóc hoặc là cổ áo cao là có thể che khuất. Ta thấy ngươi cũng có lòng ăn năn nên không dạy dỗ ngươi một trận, sau này đối xử cho tốt với vợ con".
"Ngươi còn đứng đó làm gì, chẳng lẽ còn muốn cho Tiểu Liên tiếp tục bỏ nhà ra đi sao?" Dụ Cáp Nhi đi đến bên cạnh Lý Trung trêu chọc nói.
Lý Trung lúc này mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng mở cửa ra, bước nhanh tới đón, đi đến trước mặt Tiểu Liên, chăm chú nhìn bàn tay nhỏ bé của thê tử, nghẹn ngào nói: "Cái bướu trên cổ nàng đã không còn nữa! Thật sự như vậy sao?"
Tiểu Liên mỉm cười gật nhẹ đầu.
Lý Trung mừng rỡ như điên, đưa tay ôm lấy Tiểu Liên cùng với hài tử vào trong lồng ngực của mình, nói: "Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi! Ta cuối cùng cũng không phải lo lắng người trong thôn nói rằng nương tử của ta là một quái vật. Ha ha! Cuối cùng cũng không sợ bị kẻ khác xem thường nữa rồi! Ha ha ha! Tiểu Liên nàng không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, vừa rồi ông cụ kia nói rằng nàng đã chết, dọa cho ta sợ chết khiếp!"
"Ngươi còn muốn cho Tiểu Liên đi tìm chết à?" Dụ Cáp Nhi thấy một nhà đoàn tụ cũng vạn phần xúc động, đứng ở bên người Vương An Thạch vừa cười vừa nói.
Lý Trung nói: "Đương nhiên ta không nỡ để nàng tìm đến cái chết rồi, chỉ là trong thôn có một số tên khốn nạn thường xuyên cười nhạo cái bướu thịt trên cổ Tiểu Liên, ta cũng bị bọn họ chê cười, trong lòng cảm thấy khó chịu, cho nên càng nhìn Tiểu Liên thì lại càng thấy không vừa mắt".
Vương An Thạch vuốt vuốt chòm râu cất lời thành khẩn: "Ai cũng có lúc bị bệnh hay gặp tai họa, vợ chồng hai ngươi nên ủng hộ đùm bọc lẫn nhau, còn ngươi ngược lại không đi tìm người chữa bệnh cho nàng mà còn hắt hủi ngược đãi nàng, lại còn đánh đập, đó không phải là điều mà nam nhân không nên làm ra".
"Đúng vậy! Lão nhân gia ngài dạy rất đúng!" Lý Trung có phần ngượng ngùng, nói.
"Giờ đây Tiểu Liên đã trở lại, sau này sống cho tốt. Không nên đánh đập mắng chửi nàng, nữ nhân bên ngoài dù xinh đẹp thì cũng chỉ là chồng hờ vợ tạm, một đêm vui vẻ, ngươi nói có đáng không?" Ninh công công mở lời.
Lý Trung liên tục gật đầu, nói: "Cảm ơn các vị đã cứu nương tử cùng hài tử của ta, ta cũng không biết các vị là ai, vừa rồi có chỗ nào mạo phạm thì kính xin lão nhân gia cùng vị cô nương này đừng nên trách cứ".
"Không sao! Mục đích chuyến đi này của chúng ta đã đạt được, chúng ta cũng nên đi thôi".
Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi đi ra cửa sân, đã thấy xe ngựa Ninh công công đưa tới cách đó không xa.
"Các vị là đại ân nhân của Lý gia chúng ta, tại sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi, Tiểu Liên nhanh sang nhà Lý thẩm ở cách vách xin ít thực vật, để cho các vị ăn chút gì rồi đi cũng không muộn".
"Không được! Chúng ta phải sớm trở về. Bướu thịt trên cổ Tiểu Liên tuy đã được cắt bỏ, nhưng thân thể vẫn còn yếu đuối phải nghỉ ngơi an dưỡng vài ngày, cần thoa thuốc ngoài da và uống thuốc của chúng ta mang đến, ngươi phải nhớ kỹ mà chăm sóc cho nàng mới được".
Lý Trung không biết nói như thế nào mới tốt, lập tức quỳ gối xuống dưới chân Vương An Thạch, dập đầu liền ba cái, Ninh công công đưa tay đỡ hắn lên, nói: "Được rồi! Mang theo hài tử cùng nương tử của người vào nhà đi".
Lúc này, cách đó không xa có ba nam nhân đang ngó ngó nghiêng nghiêng, trong đó có một người hô lớn: "Lý Trung, chúng ta đang chờ người tới đánh bài, nhanh lên nào!"
Lý Trung quay đầu lại đáp: "Không đánh, sau này ta cũng không đánh nữa".
Vương An Thạch nhìn Dụ Cáp Nhi cùng Ninh công công, ba người hiểu ý gật đầu mỉm cười. Vào lúc này, mặt trời đã ngả về phía tây. Mục đồng cũng đã trở về.
Tâm tình bọn họ rất vui vẻ, nhưng ở trong huyện thành thì Tống Thần Tông cùng Đỗ Văn Hạo thì lại hết sức buồn bực.
Mấy người Vương An Thạch đi rồi, Đỗ Văn Hạo đem chuyện buổi sáng mình tới hiệu thuốc Huệ Dân nói với Tống Thần Tông. Sau khi Tống Thần Tông nghe được việc tiệm bán thuốc của huyện nha lại có thể giả dối làm hại đến Cam lão hán, thiếu chút nữa thì tan cửa nát nhà, thì đột nhiên trở nên giận dữ, cầm lấy ấm trà trong tay ném mạnh xuống đất, một riếng "Rầm!" vang lên khiến cho chưởng quầy cũng phải chạy tới, Đỗ Văn Hạo không mở cửa, chỉ nói là không có chuyện gì, chưởng quầy lúc này mới rời di.
Tống Thần Tông thở hồng hộc đứng bên cửa sổ, nhìn ánh nắng mặt trời chiều lên giường, trong nội tâm lo lắng: "Là ta điều động vật tư từ các nơi thị dịch ti, giá cả đã được định trước, hiện tại lại trở thành phương tiện để bọn chúng bóc lột dân chúng, trở thành tai họa của nhiều người! Thật là đáng cười! Ta muốn đem cả nhà bọn sâu mọt này, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội. Phóng thích sự buồn bực trong lòng ta".
Đỗ Văn Hạo không dám có ý kiến, loại vấn đề quốc gia đại sự này hắn không nên xen vào, "nan đắc hồ đồ" (ít khi hồ đồ) bốn chữ nãy dễ nói, nhưng chính thức làm thì không phải ai cũng làm được, rất nhiều người chỉ sợ người khác không biết mình thông minh, lại thông minh không đúng lúc. Kết quả là thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Tống Thần Tông ở trong phòng đi đi, đi lại mấy vòng, sau đó đứng lên, trầm giọng nói: "Không được! Chuyện này không thể nghe lời từ một phía, ta không tin, đường đường là quan nha mà lại làm ra việc hại dân hại nước như vậy! Văn Hạo, ngươi đi một chuyến, làm rõ chuyện này cho ta. Cần phải nắm được chứng cứ rõ ràng!"
Đỗ Văn Hạo khom người nhận lệnh, suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Ngũ gia! Có câu bắt kẻ thông dâm thì bắt cả hai, bắt giặc thì bắt vương, muốn phân biệt thật giả chỉ cần đến hiệu thuốc Huệ Dân thì sẽ hiểu rõ".