Hàn Tu nghe vậy thì liền đưa vạt áo lên lau lau hai hàng nước mắt của mình, hiển nhiên tâm trạng của ông ta lúc này đang vô cùng xúc động, giọng nói có phần nấc nghẹn của ông lại cất lên: “Vân Phàm huynh đừng khách khí với lão phu như vậy nữa! Hoàng Thượng đã đem hết mọi chuyện ra nói cho ta biết rồi, nếu như không có Vân Phàm huynh nói giúp cho ta, hết mực tiến cử ta làm Nguyên Soái ở trước mặt của Hoàng Thượng thì ta làm sao được làm lên chức đại tướng quân tây chinh lần này, không những vậy Vân Phàm huynh còn bảo lãnh cho lão phu kiêm chức Đề Cử ở Thành Đô Phủ Lộ cai quản Thường Bình Ti, thật không biết lấy lời gì để nói lên sự xúc động của lão phu lúc này, nếu không có sự giúp đỡ của Vân Phàm huynh thì không biết lúc này lão phu vẫn còn chết dí ở cái nơi Định Châu kia kìa!”
Thì ra sau khi Tống Thần Tông ủy nhiệm Hàn Tu làm Tây Chinh Đại Tướng Quân, lại bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo nhiệm chức Câu Quản Nhã Châu, trong mắt của Tống Thần Tông thì công việc cải cách của Đỗ Văn Hạo ở Nhã Châu quan trọng hơn rất nhiều việc Hàn Tu đi trừng phạt bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn, suy cho cùng thì đối phó với bộ lạc Thổ Phồn nhỏ bé chẳng là cái gì đối với Tống Thần Tông cả, điều mà Tống Thần Tông mong muốn đó chính là thành quả cải cách của Đỗ Văn Hạo đem lại hiệu quả ra sao, Tống Thần Tông đối với những nguy hại tích tụ trong lòng Đại Tống lúc này đã không thể ngồi yên được nữa rồi, còn những biến pháp của Vương An Thạch thì Đỗ Văn Hạo lại không chấp nhận, nhưng không cải cách không được, hiện nay Tống Thần Tông đem hết tất cả hy vọng của mình đặt lên đôi vai của Đỗ Văn Hạo, xem hắn cải cách vùng biên cương đó thu lại kết quả tốt hay không? Chính vì vậy mà Tống Thần Tông mới cho gọi Hàn Tu đến rồi cố ý tiết lộ nguyên do đề bạt ông ta lên chức Tây Chinh Đại Tướng Quân, cũng thêm mắm dặm muối vào bảo là do Đỗ Văn Hạo tiến cử bảo lãnh cho ông ta nhậm chức Đề Cử Thành Đô Phủ Thường Bình Ti.
Đề Cử Thành Đô Phủ Thường Bình Ti là người lãnh đạo cao nhất của Thành Đô Phủ, chuyên phụ trách toàn bộ các lộ phủ Thường Bình Thương, Đỗ Văn Hạo làm chức Câu Quản Nhã Châu thực chất cũng là thuộc hạ của ông ta, nhưng sau khi được Tống Thần Tông nhắc nhở, thì ngài thượng cấp Hàn Tu lại ngay lập tức chạy đến nhà của thuộc hạ của mình để bái kiến tạ ơn, ông ta cứ nghĩ rằng quan chức mà ông hiện giờ có được đều là nhờ công lao của Đỗ Văn Hạo đã tiến cử bảo lãnh cho ông ta trước mặt Hoàng Thượng mà thành.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên không thể biết được chuyện Tống Thân Tông nói như vậy với Hàn Tu, nhưng trong lúc trò chuyện, thì chỉ sau một hai câu thôi hắn cũng đoán ra được đại khái sự việc rồi, nên cũng hiểu được dụng ý của Tống Thần Tông dành cho mình. Một điều hiển nhiên cho thấy, Tống Thần Tông làm như vậy là tạo điều kiện môi trường thuận lợi nhất có thể cho hắn mặc sức biến pháp ở Nhã Châu. Tống Thần Tông biết Hàn Tu vốn là người cũ của Vương An Thạch, là một nguồn lực vô cùng đáng kể trong kế hoạch biến pháp của ông ta, nhưng sau khi Vương An Thạch bãi quan về quê thì Hàn Tu cũng bị cách chức đầy đi nơi khác làm quan. Chính vì vậy mà bây giờ Tống Thần Tông mới sắp xếp cho Hàn Tu phải mang ơn Đỗ Văn Hạo, như vậy thì ông ta mới toàn tâm toàn ý mà ủng hộ Đỗ Văn Hạo thực hiện cải cách biến pháp của hắn một cách thoải mái nhất, bởi vì khi Hàn Tu đã vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo rồi, thì dĩ nhiên sẽ không có ý muốn ra mặt cản trở hắn. Điểm này thì có lẽ Tống Thần Tông cũng đã nói rõ hoặc ám chỉ cho Hàn Tu hiểu rồi.
Quả nhiên, sau khi Hàn Tu lau xong nước mắt bèn đứng dậy nói: “Vân Phàm huynh, Thánh Thượng đã nói rồi, huynh sẽ thực hiện biến pháp cải cách tại Nhã Châu, và lão phu phải toàn tâm toàn ý ủng hộ và giúp đỡ huynh, lão phu biết lão phu sẽ phải là một hậu thuẫn vô cùng vững chắc cho huynh, bảo đảm cho các biến pháp có được sự ủng hộ và an toàn tuyệt đối, quyết không để ai được can thiệp vào cả!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, hắn cũng đứng dậy ôm quyền đáp lại: “Nếu được như vậy thì thật đa tạ Tử Hoa huynh nhiều lắm!” Trong lòng của Đỗ Văn Hạo lúc này thì luôn miệng khen Tống Thần Tông quả là anh minh, tất cả những việc cần giải quyết đều nghĩ thay cho hắn hết cả rồi, nghĩ vậy hắn càng quyết tâm phải cải cách cho ra trò, không được để Hoàng Thượng phải thất vọng. Nghĩ rồi Đỗ Văn Hạo lại lên tiếng hỏi Hàn Tu: “Tử Hoa huynh đã chuẩn bị xong xuôi hết cả chưa? Chúng ta bao giờ xuất phát vậy?”
Hàn Tu đáp: “Hoàng Thượng nói rằng hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, tình hình quân sự bây giờ vô cùng khẩn cấp, chúng ta phải đi ngày đi đêm để đến Thành Đô Phủ càng sớm càng tốt, Vân Phàm huynh còn đem theo gia quyến như vậy, thiết nghĩ cũng không cần phải theo luôn cả đại quân đi cùng một lúc đâu! Như vậy mọi người trong nhà của huynh sẽ vô cùng mệt mỏi! Dù sao thì đại quân đến trước cũng phải thu phục lại Nhã Châu trước cái đã, sau khi quét dọn sạch sẽ tàn binh ở đây, lão phu còn phải chỉnh đốn khôi phục lại trật tự của nơi này, đưa dân chạy nạn quay lại nhà của bọn họ đoàn viên, để hoàn tất việc này thì cần thời gian ít nhất là một tháng, do vậy đại nhân cứ từ từ đi theo sau cũng không sao, chỉ cần đến khi trật tự được lập lại tại Nhã Châu, đại nhân cũng kịp đến là được rồi, dù sao thì đến sớm cũng phải đợi mà!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười đáp: “Như vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà Hoàng Thượng cũng đã hạ chỉ bảo ti chức đi theo quân đội rồi!”
“Chính vì vậy mà ngày mai khi chúng ta rời khỏi kinh thành lên đường đi Thành Đô sẽ phân ra làm hai hướng, ta sẽ đi trước còn Vân Phàm huynh đi sau. Hoàng Thượng đâu có bảo rằng chúng ta không được phép tách nhau ra mà đi đâu! Nếu đi như vậy thì gia quyến của Vân Phàm huynh cũng sẽ không vì đường xá xa xôi mà cảm thấy mệt mỏi gì nữa!”
“Ồ! Tử Hoa huynh suy nghĩ thật là chu đáo, đa tạ!”
Hàn Tu nghe vậy bèn vuốt vuốt bộ râu hoa râm của mình ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Giờ đây cả nhà của Vân Phàm huynh đều tây tiến hết cả, cũng chẳng có thân binh tùy thân mà bảo vệ, đường đi đến Thành Đô cũng gập ghềnh trắc trở, cướp bóc thế nào thì không ai biết trước được điều gì cả, chuyện an toàn là điều vô cùng quan trọng, thế này vậy! Lão phu sẽ để lại năm ngàn quân cấm vệ lại đằng sau cho Vân Phàm huynh thống lĩnh, còn lão phu sẽ dẫn đại quân còn lại đi trước càn quét lũ giặc ở phía trước dọn đường sẵn cho Vân Phàm huynh!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn hỏi: “Như vậy có được không?”
“Không thành vấn đề! Nhân số của cả bộ lạc Tây Sơn của nước Thổ Phồn bao gồm tất cả già, trẻ, trai, gái cũng không đến năm vạn người, trai tráng trong bộ lạc tính ra nhiều nhất cũng chỉ tầm một hai vạn là cùng, hơn nữa bọn chúng cũng chỉ là một bọn ô hợp không phải là tinh binh gì cả. Ta thống lĩnh ba vạn năm ngàn quân còn lại đều có trang bị vũ khí tinh nhuệ, vì thế mà việc đối phó với bọn Tây Sơn này quá dư sức, bọn chúng so với đại quân này của ta chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá cả, xin Vân Phàm huynh cứ an tâm! Chuyện bình định Nhã Châu chẳng qua là vấn đề thời gian, hơn nữa việc quân luôn luôn phải để lại một đạo quân dự bị ở phía sau, nếu không phải gặp lúc bất trắc cần dùng đến thì đạo quân đó cũng không cần phải tham chiến, chính vì vậy đạo quân mà Vân Phàm huynh thống lĩnh vừa có nhiệm vụ làm quân dự bị, vừa bảo vệ gia quyến cho huynh, sắp xếp như thế cũng là thỏa đáng!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói thêm vài câu khiêm tốn, sau đó Hàn Tu lại ra sức khuyên can, cuối cùng Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận, thế là bây giờ hắn đã có trong tay năm ngàn quân.
Sau khi tiễn Hàn Tu ra về, Đỗ Văn Hạo cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, hắn lại gọi Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Lâm Thanh Đại đến, cả nhà mở một hội tiệc rượu vui mừng uống đến say mềm.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đã thức dậy rồi, đây là ngày cuối cùng của hắn ở kinh thành, những người cần phải bái biệt thì hắn phải nhanh chóng hoàn tất trong hôm nay, người đầu tiên mà hắn phải nói lời tạm biệt dĩ nhiên chính là Thái Hoàng Thái Hậu rồi!
Sau khi chuẩn bị xong, Đỗ Văn Hạo liền lên kiệu đi vào trong cung hướng thẳng đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mà tiến, hắn cứ mải mê vừa đi vừa suy nghĩ nên khi đến cổng tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu rồi cũng không để ý thấy Tiêu công công cũng đang đi tới.
Tiêu công công tay cầm phất trần, tà áo phất phơ bay trong gió, trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ cắm đầu cắm cổ mà đi như đang suy nghĩ việc gì đó bèn tiến đến gần hắn, rồi nheo mắt cười chờ đợi hắn bước tới, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Đỗ đại nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Tiếng hét đột ngột của Tiêu công công rất to, làm cho Đỗ Văn Hạo cũng phải giật mình bừng tỉnh, sau đó hắn ngẩng đầu lên thấy người vừa hỏi mình là Tiêu công công bèn mỉm cười bước tới nói: “Tiêu công công, công công đứng ở trước cổng cung làm gì vậy? Công công làm cho ta giật mình như vậy thật không hay chút nào cả, Ha ha ha!”
Tiêu công công cũng mỉm cười đáp lại: “Tại lão nô thấy đại nhân dường như đang có tâm sự gì đó nên mới lên tiếng hỏi đại nhân vậy thôi, đại nhân có việc gì khó xử cứ nói cho lão nô biết, có lẽ lão nô sẽ giúp được gì cho đại nhân chăng?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nhoẻn miệng cười rồi đưa tay ra vỗ vỗ lên vai của Tiêu công công nói: “Tiêu công công thật là hiểu ta quá! Có lẽ Tiêu công công giúp được ta thật đó, nhưng e rằng vấn đề của ta lại làm công công mất thời gian thôi, hơn nữa việc này cũng không dám làm phiền công công, ta có thể tự mình giải quyết được. Hôm nay vào đây cũng là vì ta sắp phải rời xa kinh thành rồi muốn gặp Thái Hoàng Thái Hậu để nói lời từ biệt!”
Tiêu công công nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, rồi ông ta lại đưa tay cúi người xuống nói tiếp: “Đỗ đại nhân giờ đây gặp nhiều chuyện vui nên trông thần thái cũng sáng ngời, sảng khoái hẳn lên! Đúng rồi! Lão nô vẫn chưa kịp đến để chúc mừng Đỗ đại nhân! Đỗ đại nhân cùng Hoàng Thượng đi vi hành khảo sát tình hình dân chúng, lại có một chuyến thăm quan phong cảnh hữu tình cùng với mỹ nhân của mình, chả trách khi về đã có tin vui rồi!” Tiêu công công nở một nụ cười đầy hàm ý.
“Ha ha ha! Đây có lẽ là hồng phúc của ta!” Đỗ Văn Hạo cười đáp.
“Mỹ nhân thì không chỉ dùng để nhìn mà thôi, nếu đã thích rồi thì hãy lấy người ta về làm thê thiếp, Đỗ đại nhân nên biết rằng mỹ nhân chỉ khi nào trở thành của mình rồi thì mới an toàn được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đưa tay đẩn đẩn Tiêu công công một cái rồi cười lớn: “Tiêu công công! Thật không ngờ Tiêu công công đến cả đạo lý này cũng…Ha ha ha!”
Tiêu công công cũng cười lớn lên đáp: “Lão nô thì đúng là chỉ có thể ngắm được mà thôi! Ha ha ha!”
Hai người cùng mỉm cười vui vẻ bước vào trong tẩm cung, Đỗ Văn Hạo lúc này bỗng nhiên ngửi thấy một mùi vô cùng khó ngửi thì biết ngay rằng Thái Hoàng Thái Hậu đang chuẩn bị bón phân cho vườn hoa của mình.
Tiêu công công thấy vậy bèn tiến lên phía trước thấp giọng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu lại sắp sửa mở thêm một vườn trồng rau bên cạnh vườn hoa mới nữa, hiện giờ Thái Hoàng Thái Hậu đang rất vui vẻ, nên đã trồng một số loại rau theo mùa, hôm qua mới bón phân cho bọn chúng, chính vì vậy mà bây giờ Đỗ đại nhân mới ngửi thấy một mùi khó chịu như vậy đấy!”
“Ồ, thảo nào! Thái Hoàng Thái Hậu không ngờ vẫn còn chăm chỉ cần cù đến như vậy, ăn rau của chính mình trồng hẳn sẽ ngon hơn bình thường rất nhiều!”
“Đúng vậy đó! Thái Hoàng Thái Hậu cũng nói như vậy, đi thôi! Lúc này mà chúng ta trực tiếp đến vườn rau thì chắc Thái Hoàng Thái Hậu cũng vẫn đang ngồi trong đó cũng nên!” Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn gật đầu, bước chân nối gót đi theo sau Tiêu công công đến một mảnh đất khá rộng nằm ngay bên cạnh hoa viên của Thái Hoàng Thái Hậu, nơi này đang đang phủ lên mình một màu xanh ngọc biêng biếc, những khóm rau đang mọc lên rất bắt mắt, nhưng mùi thì lại có phần hơi bị nặng, có lẽ do mới bón phân nên mùi mới nồng lên như vậy.
Đỗ Văn Hạo dõi mắt nhìn quanh thì trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu bận một bộ đồ ngắn, ống quần vắn lên đến tận đầu gối, đầu đội một chiếc nón lá viền xanh, tay cầm một chiếc cuốc nhỏ, chiếc cuốc này so với những chiếc cuốc thông thường của nông dân thì nó nhỏ gọn, tinh xảo hơn rất nhiều. Thái Hoàng Thái Hậu vẫn mải mê cặm cụi vừa cuốc vừa nói điều gì đó với bọn thái giám và cung nữ đang đứng ở bên cạnh đó, tất cả bọn chúng đều đứng thẳng người không ai dám bịt mũi lại cả, lại còn không ngừng gật đầu nghe lời dặn dò, dạy bảo của Thái Hoàng Thái Hậu nữa chứ.
“Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu! Đỗ đại nhân đến rồi ạ!” Tiêu công công vội vã tiến lên phía trước lên tiếng nói.
Đỗ Văn Hạo cũng vội vã nối gót theo Tiêu công công bước đến cúi người thi lễ.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe thấy tiếng của Tiêu công công bèn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trông thấy Đỗ Văn Hạo đang cúi người thi lễ với mình, bèn đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho hắn đi lại chỗ của mình. Đỗ Văn Hạo trông thấy bèn vén áo bước qua con mương rồi tiến đến bên Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu cười híp mắt lại nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Đến đây để nhìn lão tổ tông (Thái Hoàng Thái Hậu giờ đây thi thoảng cũng hay tự xưng với Đỗ Văn Hạo và mấy người khác là lão tổ tông, vì như vậy sẽ tạo cảm giác thân thiện hơn) lần cuối?”
Đỗ Văn Hạo cũng vội vã tiến đến đáp: “Sao lão tổ tông lại nói như vậy? Trông sức khỏe của người vẫn còn tốt lắm, nhất định sẽ sống đến muôn tuổi! ”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì bật cười sảng khoái nói: “Ta sống lâu như vậy thì ăn hết của cả con cháu à! Ngươi vẫn còn nhớ đến chuyện từ biệt ta trước khi lên đường như vậy, Ai Gia cảm thấy vô cùng vui mừng, ngươi đã chuẩn bị xong hết cả chưa? Ngươi cần gì cứ nói, đừng có đến lúc đi rồi mới lại cảm thấy hối hận! Ha ha ha!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng mỉm cười tán đồng, lúc này hắn trông thấy trên trán của Thái Hoàng Thái Hậu lấm tấm mồ hôi bèn ra ý bảo cho đứa thái giám đứng gần đó cầm lấy cái khăn đến đưa cho hắn, rồi tự mình cung kính dâng lên cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Nhưng không ngờ Thái Hoàng Thái Hậu cũng chẳng buồn tiếp lấy khăn trên tay của hắn, mà mỉm cười đưa trán ra trước mặt của Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi lau hộ Ai Gia được không? Tay của ta đang bẩn lắm!”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt chẳng biết nên xử lý ra sao cả, Tiêu công công đứng bên cạnh thấy vậy bèn vội vã lấy ngón tay của mình ra chọc chọc vào lưng của Đỗ Văn Hạo, lúc này hắn mới sực tỉnh là mình lên làm gì. Đỗ Văn Hạo sau khi hiểu ý bèn cẩn thận đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi trên trán của Thái Hoàng Thái Hậu.
Đỗ Văn Hạo sau khi lau xong bèn đưa khăn lại cho viên thái giám đứng bên cạnh, rồi dìu đỡ Thái Hoàng Thái Hậu: “Lão tổ tông! Lão tổ tông phải nhớ hai mùa xuân, thu phải uống thuốc mà vi thần đã chuẩn bị sẵn cho lão tổ tông đấy! Lão tổ tông cũng đừng bỏ dở giữa chừng không uống, như vậy không có lợi cho sức khỏe của người chút nào cả!”
“Ngươi cái gì cũng tốt! Chỉ mỗi tội là lắm điều quá!” Thái Hoàng Thái Hậu làm bộ ra vẻ nghiêm nghị quở trách Đỗ Văn Hạo.
Tiêu công công đứng bên cạnh bèn mỉm cười chen vào: “Lão tổ tông! Lão tổ tông cứ chê Đỗ đại nhân lắm chuyện, giờ thì Đỗ đại nhân sắp phải đi xa rồi, đến lúc đó muốn nghe đại nhân lắm chuyện cũng khó rồi!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy bèn phì cười, rồi ra ý bảo mọi người tìm một chỗ thoáng mát ngồi nói chuyện tiếp.
Mấy người sau khi đi đến một cái đình thoáng mát tránh nắng bèn ngồi xuống, mấy đứa cung nữ bèn vội vã đi lấy nước pha trà, Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Nói thật ra là trong cái Thái Y Viện này có hàng trăm Thái Y nhưng ta lại chỉ tin mỗi mình ngươi thôi, ngươi bây giờ đi rồi thì Ai Gia tìm ai mà xem bệnh cho Ai Gia bây giờ?”
Đỗ Văn Hạo sau khi rót cho Thái Hoàng Thái Hậu một tách trà xong bèn nói: “Sức khỏe của lão tổ tông vẫn còn mạnh khỏe lắm, thường ngày lão tổ tông cũng nên chú ý đừng để bị nhiễm lạnh, cũng chú ý không ăn uống lung tung là được, nếu giữ được như vậy thì lão tổ tông chẳng cần khám bệnh nữa đâu! Nếu có lúc nào đó cảm thấy nhớ vi thần thì viết cho vi thần một bức thư, vi thần nhận được sẽ không quản ngày đêm để kịp về đây thăm lão tổ tông!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong thì thở dài một cái, rồi nắm chặt lấy tay của Đỗ Văn Hạo, nhìn hắn với con mắt trìu mến tràn đầy tình thương nói: “Đợt đi này đường xá xa xôi, ngươi lại còn đem theo gia quyến nữa, ngươi cũng mệt lắm. Ở đó ngươi cũng không có kinh nghiệm làm quan, phàm chuyện gì ngươi cũng nên cẩn thận xử lý, Hoàng Thượng xem trọng ngươi, để ngươi đi đến một nơi quan trọng như Nhã Châu nhậm chức, Ai Gia cũng không thể nào vì yêu mến ngươi mà không buông tha cho ngươi đi được, ngươi đến đó trăm sự đều phải hết sức cẩn thận!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cảm kích tột độ, bà lão trước mặt hắn giờ đây tóc đã bắt đầu bạc dần, hắn có cảm giác bà lão này không còn là một người bình thường nữa, trong mắt hắn bây giờ vị trí của Thái Hoàng Thái Hậu không còn là một người cao cao tại thượng mà là một người thân thiết nhân từ, Hoàng Thượng trước mặt bà lão còn phải nể sợ, cung kính ba phần, nhưng trước mặt hắn Thái Hoàng Thái Hậu lại cho hắn một cảm giác bà là một bà lão nhân từ, hiền hậu, một người đáng kính, đáng nể. Thái Hoàng Thái Hậu không nỡ rời xa hắn là sự thật, bởi hắn cũng không nỡ rời xa Thái Hoàng Thái Hậu: “Lão tổ tông cứ an tâm! Vi thần mỗi năm sẽ về thăm người một lần, nhân tiện đem những giống hoa lạ ở Tứ Xuyên về cho lão tổ tông gieo trồng!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong liền vỗ lên lưng của Đỗ Văn Hạo bồm bộp nói: “Được! Ngươi đi đi, ngươi vẫn còn phải đi từ biệt Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nữa! Ai Gia không níu kéo ngươi thêm nữa! Ngươi đi đi!”
Thái Hoàng Thái Hậu nói xong bèn quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn Đỗ Văn Hạo thêm nữa.
Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy sống mũi của mình cay cay, giọng nói của hắn cũng đột nhiên run run, hắn lúc này cũng không muốn đứng dậy ra về, hắn không ngờ giờ phút chia tay lại cảm động như vậy. Một lúc sau, Đỗ Văn Hạo lấy hết can đảm đứng hẳn người dậy, rồi cúi người thi lễ một cái thật sâu rồi cung kính nói: “Văn Hạo xin cáo từ lão tổ tông! Lão tổ tông nên giữ gìn sức khỏe cho thật tốt!” Đỗ Văn Hạo nói xong bèn quay người bước ra khỏi đình.
“Đỗ Ngự Y, xin dừng bước!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy Tiêu công công gọi mình bèn dừng chân đứng lại, rồi lén đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt của mình.
Tiêu công công lúc này cũng đã nhanh chân chạy đến bên hắn đưa cho hắn một cái bọc nói: “Đây là lão tổ tông bảo lão nô đưa cho Đỗ đại nhân! Lão tổ tông lúc nãy xúc động quá, không dám níu kéo Đỗ đại nhân ở lại thêm chút nữa, mong Đỗ đại nhân đừng để bụng!”
“Công công nói gì lạ vậy? Ta làm sao để bụng được! Trong lòng ta lúc này cũng cảm thấy buồn lắm!”
Tiêu công công nghe vậy bèn thở dài một cái sau đó dúi vào tay Đỗ Văn Hạo quà của Thái Hoàng Thái Hậu rồi quay người bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo sau khi ra khỏi tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mới mở cái bọc ra xem, thì thấy bên trong đó có hai chiếc vòng tay làm bằng vàng, một chiếc bên trên trạm trổ một con rồng, còn chiếc kia thì khắc hình một con phượng, kỹ nghệ điêu khắc vô cùng tinh xảo, chỉ đưa mắt nhìn cũng biết ngay đây là một vật vô cùng quý hiếm, do một nghệ nhân danh tiếng làm ra.
Bên dưới hai chiếc vòng tay còn có một mảnh giấy nhỏ, trên đó có ghi vài dòng chữ nhỏ: “Chiếc vòng này vốn là vật hồi môn khi Ai Gia mới xuất giá lấy chồng, Ai Gia yêu quý nó vô cùng, hôm nay đem nó tặng cho ngươi, Đỗ Văn Hạo!”
Đỗ Văn Hạo trông thấy thì hai mắt của hắn bỗng chốc mờ đi, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài xuống, hắn liền quay người lại hướng về tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mà lạy một cái thật lâu.
Hoàng Thái Hậu lúc này dường như cũng đoán được Đỗ Văn Hạo đã sắp đến tẩm cung của mình rồi, cũng gần như đã chuẩn bị xong mọi thứ, những hòm to nhỏ được xếp đầy ở giữa phòng khách, Trường Công Chúa ngồi bên cạnh Hoàng Thái Hậu, hôm nay nàng không mặc bộ đồ ngắn gọn như mọi khi nữa, nàng giờ đây bận một chiếc váy dài màu lam, cổ và ống tay được nhuộm một màu xanh ngọc biếc như làn nước mùa thu, nếu để ý kỹ sẽ trông thấy trên đó còn thêu những vệt mây nhàn nhạt, bên ngoài Trường Công Chúa khoác trên mình một chiếc khăn mỏng màu trắng như tuyết, tóc nàng bồng bềnh sóng lượn, cho dù có rất nhiều trân chu trang sức, nhưng nàng chỉ cắm một bông hoa trắng cài lên trên mái của mình, phía trên búi tóc cài một chiếc trâm óng ánh. Thần sắc của Trường Công Chúa thất thần, đầu cúi xuống bàn tay nàng quấn chặt chiếc khăn lại, lặng thinh không nói lời nào cả.
“Văn Hạo! Ai Gia cũng không có gì để tặng cho ngươi được cả, đây có lẽ chỉ là những thứ dùng để đi đường cần dùng đến mà thôi, ngươi đến Tứ Xuyên tất cả mọi việc đều phải tự mình lo liệu hết, chính vì vậy mà bổn cung đã cho người lo liệu thay cho ngươi sẵn hết đây rồi, tuy là nó không đáng giá, nhưng cũng là một chút tấm lòng của Ai Gia!”
Đỗ Văn Hạo vốn trước khi đến đây tâm trạng cũng đã buồn thối ruột ra rồi, mọi người đều đối đãi với hắn quá ư là tốt, làm cho hắn không biết làm thế nào để đáp trả cả. Lúc này Đỗ Văn Hạo ngoài sự cảm kích ra cũng chỉ biết cảm kích mà thôi, tất cả mọi người đối với hắn không bao giờ ra dáng là một kẻ bề trên đối với kẻ dưới cả, ai cũng vô cùng chân thật, dùng những lời lẽ mộc mạc, những hành động chân thành nhất đối đãi với hắn, nhưng cũng chính vì như vậy mà lòng của hắn càng lúc càng trở nên nặng trĩu, thịnh tình của mọi người đối với hắn quả là quá lớn: “Hoàng Thái Hậu lo liệu cho vi thần chu đáo như vậy, vi thần cảm kích vô cùng, vi thần không biết ăn nói, không biết dùng lời lẽ nào để biểu đạt tâm trạng cảm kích của vi thần lúc này nữa!”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy cũng mỉm cười nói: “Không cần ngươi phải nói cảm ơn gì cả, Ai Gia biết ngươi sắp lên đường đến Tứ Xuyên, do vậy cũng cảm thấy rất buồn, hôm qua ở tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu cũng khóc lóc ghê lắm!”
Đỗ Văn Hạo không biết xử lý ra sao, bởi hắn cũng buồn lắm, chỉ biết gật gật đầu, Trường Công Chúa ngồi bên cạnh cũng sụt sùi, hai mắt buồn buồn, nàng tiến đến bên Đỗ Văn Hạo lấy trong người ra một gói cẩm hương đưa cho hắn nói: “Ngươi biết không? Ta không phải là người biết nữ công, nhưng sau khi hay tin ngươi sắp đi Tứ Xuyên Thành Đô bèn đến chỗ mẫu thân bảo mẫu thân dạy cho ta thêu thùa, cái gói cẩm hương này là do chính tay ta làm ra, trong đó có đựng những thứ cỏ cây, hương liệu mà ta hàng ngày đi hái, sau bao ngày tích tụ mà thêu thành đó! Ngươi đừng cười tay nghề của ta nhé! Ngươi nhận lấy làm kỷ niệm!” Trường Công Chúa nói xong cũng không đợi cho Đỗ Văn Hạo đưa tay tiếp lấy thì dí luôn vào trong người của hắn, rồi quay người nhanh chân bước ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo ngây người ra, Trường Công Chúa tặng gì không tặng, lại tặng mình một vật như thế này, vật này thì thường là do những người yêu thương nhau mới tặng nhau thôi, bình thường ai tặng cơ chứ!
Nhưng Đỗ Văn Hạo không dám nghĩ bậy bạ lung tung thêm phút giây nào nữa, nói thật là hắn chẳng biết nên giải quyết việc này ra sao nữa, Hoàng Thái Hậu trông thấy tâm trạng thất thần của hắn bèn nói: “Nó cũng không biết tặng ngươi vật gì cho phải cả, đây đúng là vật đầu tiên nó tự tay làm! Ngươi cứ nhận lấy làm kỷ niệm, đừng phụ tấm lòng tốt của nó!”
“Đa tạ Hoàng Thái Hậu và Trường Công Chúa đã ban tặng lễ vật! Vi thần nhất định sẽ lưu giữ nó vô cùng cẩn thận!” Nói xong, Đỗ Văn Hạo bèn cẩn thận đút chiếc bọc cẩm hương vào trong tay áo của mình.
“Hoàng Thái Hậu! Bây giờ người tuyệt đối phải kiêng lạnh, bởi vì thân thể của người không được phép tiếp xúc với nước lạnh nữa, bất kể thời tiết là mùa hè hay mùa đông đi chăng nữa, nhất quyết không được tắm nước lạnh nữa!” Đỗ Văn Hạo lại cố gắng dặn dò những lời cuối cùng của hắn cho Hoàng Thái Hậu hay.
Hoàng Thái Hậu nghe xong thì mỉm cười gật đầu đồng ý: “Ai Gia biết rồi, ngươi cứ yên tâm, lúc nãy có người của Hoàng Hậu có đến dặn dò một câu rằng, nhất định phải mời bằng được ngươi đến đó ăn cơm, nơi đó giờ đây cũng đã bày biện đầy đủ tiệc rượu hết rồi, Ai Gia thấy thời gian cũng không sớm nữa, ngươi mau mau đi ngay đi kẻo muộn!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn vội vã đứng dậy cúi người thi lễ cáo từ, Hoàng Thái Hậu cũng đứng dậy đi đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo dặn dò hắn như một người mẹ hiền dặn dò con trai mình sắp lên đường đi xa: “Mùa này nghe nói mưa gió rất nhiều, ngươi đem theo gia quyến lên đường cẩn thận đừng để mệt mỏi quá mà lại bệnh ra. Chỉ là lên đường nhậm chức thôi! Ngươi cũng không nên vội vã mà làm gì, an toàn là trên hết, khi đến nơi rồi thì nhớ viết thư cho ta và Thái Hoàng Thái Hậu biết là ngươi đã đến nơi rồi, đừng để mọi người ngóng chờ tin tức của ngươi nhé!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong nhất thời nấc nghẹn không nói thêm được câu nào nữa, hắn xúc động đến cực điểm, chỉ biết gật gật đầu như sắp khóc đến nơi vậy.
Sau khi đi khỏi tẩm cung của Hoàng Thái Hậu, Đỗ Văn Hạo thấy trên dậu tường của hoàng cung liễu xanh, hoa đỏ phủ đầy hai bên, nhưng trong lòng hắn lúc này lại cảm thấy vô cùng thê lương, một nỗi buồn khó tả như thể ăn sâu vào tận sâu thẳm đáy lòng hắn, hắn cúi đầu xuống lẩm nhẩm hát bài hát nhạc trẻ mà hắn thường hay hát để xua tan nỗi đau khổ đang gặm nhấm trái tim hắn lúc này!
“Anh Bạn! hôm nay cũng là ngày anh sắp phải đi xa rồi, cạn chén rượu này, quên đi nỗi buồn của cuộc lữ hành cô độc nơi chân trời, say đến sập trời, lở đất mới thôi!” (Lời bài hát trẻ mà Đỗ Văn Hạo rất hay hát ở thời hiện tại.)
Đúng vậy, tại Long Hữu Cung lúc này, Đỗ Văn Hạo đang nâng cốc để giải sầu, ngoại trừ Hoàng Hậu ra, Chu Đức Phi nương nương cùng Dụ Cáp Nhi cũng đến đây chia tay với hắn, trong bữa ăn, tâm tình của tất cả mọi người đều rất không tốt, sau khi đóng cửa cung lại, anh một cốc tôi một chén, chén tạc chén thù được một lúc lâu thì mấy hũ rượu lâu năm cũng đã cạn gần hết.
“Đỗ, Đỗ đại ca! Ha ha! Hôm nay chúng ta phải uống cho thật thoải mái mới được, lúc này đây nên có người làm thơ mới phải, có rượu có thơ nó mới toàn vẹn!” Dụ Cáp Nhi nói líu cả lưỡi lại, giọng nói của nàng như vừa cười vừa khóc vậy, điệu bộ trông vô cùng buồn bã, thương tâm.
“Dụ Cáp Nhi nói rất đúng! Chu Đức Phi làm một bài đi, ta có chút say rồi, chẳng biết làm thơ như thế nào nữa rồi!” Hoàng Hậu ngà ngà người nói, trong đám cung nữ, phi tần nơi hậu cung thì nàng là người có tửu lượng cao nhất.
Chu Đức Phi nghe vậy bèn gật đầu đồng ý, rồi chiếc châm cài đầu của nàng cũng lắc lư lấp lánh theo đầu của nàng: “Được! Ta sẽ làm một bài, Văn Hạo cũng nên làm một bài! Coi như là tặng bọn ta trước lúc đi xa!”
Hoàng Hậu và Dụ Cáp Nhi đều phụ họa thêm vào, ai cũng khen ý kiến của Chu Đức Phi là rất hay.
Chu Đức Phi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng ngâm: “Tương cự tại tâm bất tại duyên, ly sầu biệt hận trang hoan nhan. Hồng tô tế thủ châm mãn tửu, lục liễu nhu điều bả xuân bàn. Tôn tiền nhãn lệ già bất trụ, tửu hậu mông lung hiểu phong tàn. Điêu an vô tâm sơn thủy sắc, tiệm giác lục nguyệt dạ thâm hàn. (Tạm dịch: Xa cách do tâm không do phận, ly sầu biệt hận vờ làm vui. Tay hồng nhỏ nhẹ rượu tràn ly, liễu xanh bóng xuân trời vương vấn. Rượu đầy khó che đôi dòng lệ , gió tàn lóng lánh ánh nguyệt mờ. Yên ngựa vô tâm non với nước, tháng sáu mà lạnh cõi lòng thương!)”
Duyên phận như cơn gió, đến cũng là duyên, đi cũng là duyên, không đến không đi cũng là duyên.
Bài thơ này Chu Đức Phi làm hay quá, mọi người đều chìm đắm trong từng từ từng chữ của bài thơ, chỉ là bài thơ này quá đỗi buồn, ít ra là đối với tâm trạng của mọi người lúc này.
“Đỗ đại ca! Đại ca cũng làm một bài đi!” Dụ Cáp Nhi nói chen vào.
“Ta làm gì biết làm thơ với thẩn cơ chứ! Rượu vào rồi thì càng không biết làm nữa!” Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng từ chối.
Hoàng Hậu nghe vậy cũng thở dài nói: “Đỗ đại nhân nói đúng! Nếu như không biết làm thì thôi, nhưng ngươi cũng nên đọc một bài để mọi người làm kỷ niệm, để lần sau ngươi quay về đây còn có cái để nói chứ!”
Chu Đức Phi ngồi bên cạnh cũng nói chen vào: “Ừm! Đọc một bài đi, bài gì cũng được chỉ cần không làm cho mọi người cụt hứng là được rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn cúi đầu xuống trầm ngâm một lúc, hắn đột nhiên nhớ ra bài《Thái Tang Tử》của Na Lan Dung Nhược (Một nhà thơ nổi tiếng người nhà Thanh Trung Quốc), bèn ngâm lên: “Thâm thu tuyệt tái thùy tương ức, mục diệp tiêu tiêu. Hương lộ điều điều, lục khúc bình sơn hòa mộng diêu. Giai thì bội tích phong quang biệt, bất vi đăng cao. Chỉ giác tiêu hồn, nam nhạn quy thì canh tịch liêu” (Tạm dịch: Đêm thu biên giới thầm thương nhớ, gió cây xào xạc thổi từng cơn. Đường về quê hương còn xa lắm, quanh co vòng núi mộng phiêu diêu. Xa rồi mới biết tình nồng ấm, không phải cô thân nơi xứ người. Tiêu hồn lạc phách mộng quanh quanh, lạc lõng nhạn bay hướng trời nam.)
Khi Đỗ Văn Hạo ngâm xong bài thơ này thì mọi người bắt đầu khóc lên rấm rứt.
Đỗ Văn Hạo sau khi rời khỏi tẩm cung của Hoàng Hậu thì cũng có phần say, miệng hắn lúc này vẫn còn thơm mùi rượu, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm ngộ cũng rất nhiều. Nhưng hắn chưa từng thổ lộ ra ngoài, cái cảm giác nói không ra câu, thốt không nên lời này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng ức chế, hắn bèn phẫn uất ngửa mặt lên trời mà thét to lên một tiếng, sau đó lại thở dài lên một tiếng não nề, thất vọng.
Lúc này đột nhiên hắn nhớ đến người thiếp Liên Nhi bé bỏng của hắn, giờ này nàng vẫn ở trong lãnh cung chăm sóc Trần Mỹ Nhân, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên muốn gặp mặt nàng vô cùng.
Cho dù Liên Nhi vốn là do Trần Mỹ Nhân ban thưởng cho hắn, ép hắn thành thân với nàng, hắn cũng không có tình cảm sâu nặng gì nhiều lắm với Liên Nhi cả, nhưng nói cho cùng nàng cũng là người con gái đã từng đầu ấp vai kề với hắn, trước lúc đi xa gặp nàng lần cuối âu cũng là lẽ đương nhiên.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn liêu xiêu bước đến Lãnh Cung.
Lãnh Cung lúc này có lẽ còn không bằng được căn nhà dân dã của một người dân thông thường nữa, bên trong lạnh lẽo, phòng ốc cũ nát tồi tàn, trên nóc nhà giăng đầy mạng nhện đan xen chằng chịt, cánh cổng của Lãnh Cung hờ khép, trước cổng có một chiếc chổi dựng ở đó, mặt sân rơi đầy lá khô, xem ra cũng khá lâu rồi không có người đến quét dọn.
Người gác cổng Lãnh Cung thì dĩ nhiên đã biết Đỗ Văn Hạo, nên khi trông thấy hắn đi đến thì vội vã chạy lên phía trước thi lễ với hắn, rồi nhanh chóng mở cổng Lãnh Cung mời hắn bước vào, thậm chí đến cả câu hỏi tại sao hắn đến đây cũng không thốt ra lấy nửa lời.
Khi Đỗ Văn Hạo bước vào trong viện thì phát hiện ra bên trong không có lấy một bóng người, gió đông chốc chốc lại thổi lên cuốn bay những đám lá khô rơi trên chiếc bàn đá nằm ở ngoài sân, trong vườn lúc này chỉ còn duy nhất một cái cây vô danh đang nở rộ hoa, cũng may là hoa của nó mang một màu đỏ rực làm sáng cả một góc vườn đung đưa trước gió trông tươi sáng vô cùng. Đột nhiên một tiếng “rắc!” khô khốc vang lên, Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn, thì trông thấy một cành cây của cây Hạch Đào bị gió thổi gãy rơi xuống ngay dưới chân của hắn, trên đó vẫn còn vương hai quả Hạch Đào còn non mọc trên đó.
“Trần Bà!” Đỗ Văn Hạo đứng ở trong vườn cao giọng gọi, khi tiếng gọi của hắn vừa dứt thì cửa phòng chợt hé mở.
Từ trong đó, một bà lão có bộ tóc bạc trắng bước ra, hai mắt nheo lại đứng ở ngay cổng ngóng nhìn, sau khi trông thấy Đỗ Văn Hạo thì lập tức nở ra một nụ cười hạnh phúc, chạy xuống bậc cầu thang, rồi cúi người nói: “Lão nô nói rằng ngoại trừ Đỗ đại nhân thì còn ai còn nhớ đến mấy người lão nô ở đây nữa, Đỗ đại nhân mau mau vào đây!”
Đỗ Văn Hạo trông thấy Trần Bà khắc khổ như vậy bất giác động lòng trắc ẩn, một thời gian không gặp bà ta mà trông bà ta đã già hẳn đi, tóc đã bạc đi nhiều trông thấy.
Hai người bước vào trong phòng, thấy căn phòng cũng được dọn dẹp khá là sạch sẽ, nhưng đồ vật bên trong có phần tồi tàn đôi chút, trông rất giống với cách bố trí của những người dân thông thường, một chiếc giường, một chiếc bàn, hai chiếc ghế, còn lại chẳng còn vật nào khác nữa cả.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt ra bốn phía ngóng nhìn, nhưng cũng không phát hiện ra có một người nào khác nữa cả, thấy vậy tim của hắn bỗng nhiên nặng trĩu xuống: “Nương nương của ngươi đâu?”
Trần Bà thấy gương mặt của Đỗ Văn Hạo như vậy bèn vội vã đáp: “Đại nhân nhìn lên trên kia kìa!”
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy một nữ tử đầu tóc lòa xòa đang ngồi trên xà nhà, tim hắn bỗng nhiên thắt lại, nhớ khi xưa nàng đẹp đẽ tuyệt trần, giờ đây ác quỷ hung thần chẳng sai. Trần Mỹ Nhân trông bây giờ thật tội nghiệp.
Hàn Tu nghe vậy thì liền đưa vạt áo lên lau lau hai hàng nước mắt của mình, hiển nhiên tâm trạng của ông ta lúc này đang vô cùng xúc động, giọng nói có phần nấc nghẹn của ông lại cất lên: “Vân Phàm huynh đừng khách khí với lão phu như vậy nữa! Hoàng Thượng đã đem hết mọi chuyện ra nói cho ta biết rồi, nếu như không có Vân Phàm huynh nói giúp cho ta, hết mực tiến cử ta làm Nguyên Soái ở trước mặt của Hoàng Thượng thì ta làm sao được làm lên chức đại tướng quân tây chinh lần này, không những vậy Vân Phàm huynh còn bảo lãnh cho lão phu kiêm chức Đề Cử ở Thành Đô Phủ Lộ cai quản Thường Bình Ti, thật không biết lấy lời gì để nói lên sự xúc động của lão phu lúc này, nếu không có sự giúp đỡ của Vân Phàm huynh thì không biết lúc này lão phu vẫn còn chết dí ở cái nơi Định Châu kia kìa!”
Thì ra sau khi Tống Thần Tông ủy nhiệm Hàn Tu làm Tây Chinh Đại Tướng Quân, lại bổ nhiệm Đỗ Văn Hạo nhiệm chức Câu Quản Nhã Châu, trong mắt của Tống Thần Tông thì công việc cải cách của Đỗ Văn Hạo ở Nhã Châu quan trọng hơn rất nhiều việc Hàn Tu đi trừng phạt bộ lạc Tây Sơn của Thổ Phồn, suy cho cùng thì đối phó với bộ lạc Thổ Phồn nhỏ bé chẳng là cái gì đối với Tống Thần Tông cả, điều mà Tống Thần Tông mong muốn đó chính là thành quả cải cách của Đỗ Văn Hạo đem lại hiệu quả ra sao, Tống Thần Tông đối với những nguy hại tích tụ trong lòng Đại Tống lúc này đã không thể ngồi yên được nữa rồi, còn những biến pháp của Vương An Thạch thì Đỗ Văn Hạo lại không chấp nhận, nhưng không cải cách không được, hiện nay Tống Thần Tông đem hết tất cả hy vọng của mình đặt lên đôi vai của Đỗ Văn Hạo, xem hắn cải cách vùng biên cương đó thu lại kết quả tốt hay không? Chính vì vậy mà Tống Thần Tông mới cho gọi Hàn Tu đến rồi cố ý tiết lộ nguyên do đề bạt ông ta lên chức Tây Chinh Đại Tướng Quân, cũng thêm mắm dặm muối vào bảo là do Đỗ Văn Hạo tiến cử bảo lãnh cho ông ta nhậm chức Đề Cử Thành Đô Phủ Thường Bình Ti.
Đề Cử Thành Đô Phủ Thường Bình Ti là người lãnh đạo cao nhất của Thành Đô Phủ, chuyên phụ trách toàn bộ các lộ phủ Thường Bình Thương, Đỗ Văn Hạo làm chức Câu Quản Nhã Châu thực chất cũng là thuộc hạ của ông ta, nhưng sau khi được Tống Thần Tông nhắc nhở, thì ngài thượng cấp Hàn Tu lại ngay lập tức chạy đến nhà của thuộc hạ của mình để bái kiến tạ ơn, ông ta cứ nghĩ rằng quan chức mà ông hiện giờ có được đều là nhờ công lao của Đỗ Văn Hạo đã tiến cử bảo lãnh cho ông ta trước mặt Hoàng Thượng mà thành.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên không thể biết được chuyện Tống Thân Tông nói như vậy với Hàn Tu, nhưng trong lúc trò chuyện, thì chỉ sau một hai câu thôi hắn cũng đoán ra được đại khái sự việc rồi, nên cũng hiểu được dụng ý của Tống Thần Tông dành cho mình. Một điều hiển nhiên cho thấy, Tống Thần Tông làm như vậy là tạo điều kiện môi trường thuận lợi nhất có thể cho hắn mặc sức biến pháp ở Nhã Châu. Tống Thần Tông biết Hàn Tu vốn là người cũ của Vương An Thạch, là một nguồn lực vô cùng đáng kể trong kế hoạch biến pháp của ông ta, nhưng sau khi Vương An Thạch bãi quan về quê thì Hàn Tu cũng bị cách chức đầy đi nơi khác làm quan. Chính vì vậy mà bây giờ Tống Thần Tông mới sắp xếp cho Hàn Tu phải mang ơn Đỗ Văn Hạo, như vậy thì ông ta mới toàn tâm toàn ý mà ủng hộ Đỗ Văn Hạo thực hiện cải cách biến pháp của hắn một cách thoải mái nhất, bởi vì khi Hàn Tu đã vô cùng cảm kích Đỗ Văn Hạo rồi, thì dĩ nhiên sẽ không có ý muốn ra mặt cản trở hắn. Điểm này thì có lẽ Tống Thần Tông cũng đã nói rõ hoặc ám chỉ cho Hàn Tu hiểu rồi.
Quả nhiên, sau khi Hàn Tu lau xong nước mắt bèn đứng dậy nói: “Vân Phàm huynh, Thánh Thượng đã nói rồi, huynh sẽ thực hiện biến pháp cải cách tại Nhã Châu, và lão phu phải toàn tâm toàn ý ủng hộ và giúp đỡ huynh, lão phu biết lão phu sẽ phải là một hậu thuẫn vô cùng vững chắc cho huynh, bảo đảm cho các biến pháp có được sự ủng hộ và an toàn tuyệt đối, quyết không để ai được can thiệp vào cả!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, hắn cũng đứng dậy ôm quyền đáp lại: “Nếu được như vậy thì thật đa tạ Tử Hoa huynh nhiều lắm!” Trong lòng của Đỗ Văn Hạo lúc này thì luôn miệng khen Tống Thần Tông quả là anh minh, tất cả những việc cần giải quyết đều nghĩ thay cho hắn hết cả rồi, nghĩ vậy hắn càng quyết tâm phải cải cách cho ra trò, không được để Hoàng Thượng phải thất vọng. Nghĩ rồi Đỗ Văn Hạo lại lên tiếng hỏi Hàn Tu: “Tử Hoa huynh đã chuẩn bị xong xuôi hết cả chưa? Chúng ta bao giờ xuất phát vậy?”
Hàn Tu đáp: “Hoàng Thượng nói rằng hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, tình hình quân sự bây giờ vô cùng khẩn cấp, chúng ta phải đi ngày đi đêm để đến Thành Đô Phủ càng sớm càng tốt, Vân Phàm huynh còn đem theo gia quyến như vậy, thiết nghĩ cũng không cần phải theo luôn cả đại quân đi cùng một lúc đâu! Như vậy mọi người trong nhà của huynh sẽ vô cùng mệt mỏi! Dù sao thì đại quân đến trước cũng phải thu phục lại Nhã Châu trước cái đã, sau khi quét dọn sạch sẽ tàn binh ở đây, lão phu còn phải chỉnh đốn khôi phục lại trật tự của nơi này, đưa dân chạy nạn quay lại nhà của bọn họ đoàn viên, để hoàn tất việc này thì cần thời gian ít nhất là một tháng, do vậy đại nhân cứ từ từ đi theo sau cũng không sao, chỉ cần đến khi trật tự được lập lại tại Nhã Châu, đại nhân cũng kịp đến là được rồi, dù sao thì đến sớm cũng phải đợi mà!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười đáp: “Như vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà Hoàng Thượng cũng đã hạ chỉ bảo ti chức đi theo quân đội rồi!”
“Chính vì vậy mà ngày mai khi chúng ta rời khỏi kinh thành lên đường đi Thành Đô sẽ phân ra làm hai hướng, ta sẽ đi trước còn Vân Phàm huynh đi sau. Hoàng Thượng đâu có bảo rằng chúng ta không được phép tách nhau ra mà đi đâu! Nếu đi như vậy thì gia quyến của Vân Phàm huynh cũng sẽ không vì đường xá xa xôi mà cảm thấy mệt mỏi gì nữa!”
“Ồ! Tử Hoa huynh suy nghĩ thật là chu đáo, đa tạ!”
Hàn Tu nghe vậy bèn vuốt vuốt bộ râu hoa râm của mình ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: “Giờ đây cả nhà của Vân Phàm huynh đều tây tiến hết cả, cũng chẳng có thân binh tùy thân mà bảo vệ, đường đi đến Thành Đô cũng gập ghềnh trắc trở, cướp bóc thế nào thì không ai biết trước được điều gì cả, chuyện an toàn là điều vô cùng quan trọng, thế này vậy! Lão phu sẽ để lại năm ngàn quân cấm vệ lại đằng sau cho Vân Phàm huynh thống lĩnh, còn lão phu sẽ dẫn đại quân còn lại đi trước càn quét lũ giặc ở phía trước dọn đường sẵn cho Vân Phàm huynh!”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn hỏi: “Như vậy có được không?”
“Không thành vấn đề! Nhân số của cả bộ lạc Tây Sơn của nước Thổ Phồn bao gồm tất cả già, trẻ, trai, gái cũng không đến năm vạn người, trai tráng trong bộ lạc tính ra nhiều nhất cũng chỉ tầm một hai vạn là cùng, hơn nữa bọn chúng cũng chỉ là một bọn ô hợp không phải là tinh binh gì cả. Ta thống lĩnh ba vạn năm ngàn quân còn lại đều có trang bị vũ khí tinh nhuệ, vì thế mà việc đối phó với bọn Tây Sơn này quá dư sức, bọn chúng so với đại quân này của ta chẳng khác nào lấy trứng chọi với đá cả, xin Vân Phàm huynh cứ an tâm! Chuyện bình định Nhã Châu chẳng qua là vấn đề thời gian, hơn nữa việc quân luôn luôn phải để lại một đạo quân dự bị ở phía sau, nếu không phải gặp lúc bất trắc cần dùng đến thì đạo quân đó cũng không cần phải tham chiến, chính vì vậy đạo quân mà Vân Phàm huynh thống lĩnh vừa có nhiệm vụ làm quân dự bị, vừa bảo vệ gia quyến cho huynh, sắp xếp như thế cũng là thỏa đáng!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì mừng thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng hắn vẫn nói thêm vài câu khiêm tốn, sau đó Hàn Tu lại ra sức khuyên can, cuối cùng Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ miễn cưỡng chấp nhận, thế là bây giờ hắn đã có trong tay năm ngàn quân.
Sau khi tiễn Hàn Tu ra về, Đỗ Văn Hạo cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết, hắn lại gọi Bàng Vũ Cầm, Tuyết Phi Nhi, Lâm Thanh Đại đến, cả nhà mở một hội tiệc rượu vui mừng uống đến say mềm.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đã thức dậy rồi, đây là ngày cuối cùng của hắn ở kinh thành, những người cần phải bái biệt thì hắn phải nhanh chóng hoàn tất trong hôm nay, người đầu tiên mà hắn phải nói lời tạm biệt dĩ nhiên chính là Thái Hoàng Thái Hậu rồi!
Sau khi chuẩn bị xong, Đỗ Văn Hạo liền lên kiệu đi vào trong cung hướng thẳng đến tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mà tiến, hắn cứ mải mê vừa đi vừa suy nghĩ nên khi đến cổng tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu rồi cũng không để ý thấy Tiêu công công cũng đang đi tới.
Tiêu công công tay cầm phất trần, tà áo phất phơ bay trong gió, trông thấy Đỗ Văn Hạo cứ cắm đầu cắm cổ mà đi như đang suy nghĩ việc gì đó bèn tiến đến gần hắn, rồi nheo mắt cười chờ đợi hắn bước tới, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Đỗ đại nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Tiếng hét đột ngột của Tiêu công công rất to, làm cho Đỗ Văn Hạo cũng phải giật mình bừng tỉnh, sau đó hắn ngẩng đầu lên thấy người vừa hỏi mình là Tiêu công công bèn mỉm cười bước tới nói: “Tiêu công công, công công đứng ở trước cổng cung làm gì vậy? Công công làm cho ta giật mình như vậy thật không hay chút nào cả, Ha ha ha!”
Tiêu công công cũng mỉm cười đáp lại: “Tại lão nô thấy đại nhân dường như đang có tâm sự gì đó nên mới lên tiếng hỏi đại nhân vậy thôi, đại nhân có việc gì khó xử cứ nói cho lão nô biết, có lẽ lão nô sẽ giúp được gì cho đại nhân chăng?”
Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn nhoẻn miệng cười rồi đưa tay ra vỗ vỗ lên vai của Tiêu công công nói: “Tiêu công công thật là hiểu ta quá! Có lẽ Tiêu công công giúp được ta thật đó, nhưng e rằng vấn đề của ta lại làm công công mất thời gian thôi, hơn nữa việc này cũng không dám làm phiền công công, ta có thể tự mình giải quyết được. Hôm nay vào đây cũng là vì ta sắp phải rời xa kinh thành rồi muốn gặp Thái Hoàng Thái Hậu để nói lời từ biệt!”
Tiêu công công nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, rồi ông ta lại đưa tay cúi người xuống nói tiếp: “Đỗ đại nhân giờ đây gặp nhiều chuyện vui nên trông thần thái cũng sáng ngời, sảng khoái hẳn lên! Đúng rồi! Lão nô vẫn chưa kịp đến để chúc mừng Đỗ đại nhân! Đỗ đại nhân cùng Hoàng Thượng đi vi hành khảo sát tình hình dân chúng, lại có một chuyến thăm quan phong cảnh hữu tình cùng với mỹ nhân của mình, chả trách khi về đã có tin vui rồi!” Tiêu công công nở một nụ cười đầy hàm ý.
“Ha ha ha! Đây có lẽ là hồng phúc của ta!” Đỗ Văn Hạo cười đáp.
“Mỹ nhân thì không chỉ dùng để nhìn mà thôi, nếu đã thích rồi thì hãy lấy người ta về làm thê thiếp, Đỗ đại nhân nên biết rằng mỹ nhân chỉ khi nào trở thành của mình rồi thì mới an toàn được!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn đưa tay đẩn đẩn Tiêu công công một cái rồi cười lớn: “Tiêu công công! Thật không ngờ Tiêu công công đến cả đạo lý này cũng…Ha ha ha!”
Tiêu công công cũng cười lớn lên đáp: “Lão nô thì đúng là chỉ có thể ngắm được mà thôi! Ha ha ha!”
Hai người cùng mỉm cười vui vẻ bước vào trong tẩm cung, Đỗ Văn Hạo lúc này bỗng nhiên ngửi thấy một mùi vô cùng khó ngửi thì biết ngay rằng Thái Hoàng Thái Hậu đang chuẩn bị bón phân cho vườn hoa của mình.
Tiêu công công thấy vậy bèn tiến lên phía trước thấp giọng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu lại sắp sửa mở thêm một vườn trồng rau bên cạnh vườn hoa mới nữa, hiện giờ Thái Hoàng Thái Hậu đang rất vui vẻ, nên đã trồng một số loại rau theo mùa, hôm qua mới bón phân cho bọn chúng, chính vì vậy mà bây giờ Đỗ đại nhân mới ngửi thấy một mùi khó chịu như vậy đấy!”
“Ồ, thảo nào! Thái Hoàng Thái Hậu không ngờ vẫn còn chăm chỉ cần cù đến như vậy, ăn rau của chính mình trồng hẳn sẽ ngon hơn bình thường rất nhiều!”
“Đúng vậy đó! Thái Hoàng Thái Hậu cũng nói như vậy, đi thôi! Lúc này mà chúng ta trực tiếp đến vườn rau thì chắc Thái Hoàng Thái Hậu cũng vẫn đang ngồi trong đó cũng nên!” Đỗ Văn Hạo thấy vậy bèn gật đầu, bước chân nối gót đi theo sau Tiêu công công đến một mảnh đất khá rộng nằm ngay bên cạnh hoa viên của Thái Hoàng Thái Hậu, nơi này đang đang phủ lên mình một màu xanh ngọc biêng biếc, những khóm rau đang mọc lên rất bắt mắt, nhưng mùi thì lại có phần hơi bị nặng, có lẽ do mới bón phân nên mùi mới nồng lên như vậy.
Đỗ Văn Hạo dõi mắt nhìn quanh thì trông thấy Thái Hoàng Thái Hậu bận một bộ đồ ngắn, ống quần vắn lên đến tận đầu gối, đầu đội một chiếc nón lá viền xanh, tay cầm một chiếc cuốc nhỏ, chiếc cuốc này so với những chiếc cuốc thông thường của nông dân thì nó nhỏ gọn, tinh xảo hơn rất nhiều. Thái Hoàng Thái Hậu vẫn mải mê cặm cụi vừa cuốc vừa nói điều gì đó với bọn thái giám và cung nữ đang đứng ở bên cạnh đó, tất cả bọn chúng đều đứng thẳng người không ai dám bịt mũi lại cả, lại còn không ngừng gật đầu nghe lời dặn dò, dạy bảo của Thái Hoàng Thái Hậu nữa chứ.
“Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu! Đỗ đại nhân đến rồi ạ!” Tiêu công công vội vã tiến lên phía trước lên tiếng nói.
Đỗ Văn Hạo cũng vội vã nối gót theo Tiêu công công bước đến cúi người thi lễ.
Thái Hoàng Thái Hậu nghe thấy tiếng của Tiêu công công bèn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trông thấy Đỗ Văn Hạo đang cúi người thi lễ với mình, bèn đưa tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho hắn đi lại chỗ của mình. Đỗ Văn Hạo trông thấy bèn vén áo bước qua con mương rồi tiến đến bên Thái Hoàng Thái Hậu.
Thái Hoàng Thái Hậu cười híp mắt lại nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Đến đây để nhìn lão tổ tông (Thái Hoàng Thái Hậu giờ đây thi thoảng cũng hay tự xưng với Đỗ Văn Hạo và mấy người khác là lão tổ tông, vì như vậy sẽ tạo cảm giác thân thiện hơn) lần cuối?”
Đỗ Văn Hạo cũng vội vã tiến đến đáp: “Sao lão tổ tông lại nói như vậy? Trông sức khỏe của người vẫn còn tốt lắm, nhất định sẽ sống đến muôn tuổi! ”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy thì bật cười sảng khoái nói: “Ta sống lâu như vậy thì ăn hết của cả con cháu à! Ngươi vẫn còn nhớ đến chuyện từ biệt ta trước khi lên đường như vậy, Ai Gia cảm thấy vô cùng vui mừng, ngươi đã chuẩn bị xong hết cả chưa? Ngươi cần gì cứ nói, đừng có đến lúc đi rồi mới lại cảm thấy hối hận! Ha ha ha!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng mỉm cười tán đồng, lúc này hắn trông thấy trên trán của Thái Hoàng Thái Hậu lấm tấm mồ hôi bèn ra ý bảo cho đứa thái giám đứng gần đó cầm lấy cái khăn đến đưa cho hắn, rồi tự mình cung kính dâng lên cho Thái Hoàng Thái Hậu.
Nhưng không ngờ Thái Hoàng Thái Hậu cũng chẳng buồn tiếp lấy khăn trên tay của hắn, mà mỉm cười đưa trán ra trước mặt của Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi lau hộ Ai Gia được không? Tay của ta đang bẩn lắm!”
Đỗ Văn Hạo sửng sốt chẳng biết nên xử lý ra sao cả, Tiêu công công đứng bên cạnh thấy vậy bèn vội vã lấy ngón tay của mình ra chọc chọc vào lưng của Đỗ Văn Hạo, lúc này hắn mới sực tỉnh là mình lên làm gì. Đỗ Văn Hạo sau khi hiểu ý bèn cẩn thận đưa khăn lên lau những giọt mồ hôi trên trán của Thái Hoàng Thái Hậu.
Đỗ Văn Hạo sau khi lau xong bèn đưa khăn lại cho viên thái giám đứng bên cạnh, rồi dìu đỡ Thái Hoàng Thái Hậu: “Lão tổ tông! Lão tổ tông phải nhớ hai mùa xuân, thu phải uống thuốc mà vi thần đã chuẩn bị sẵn cho lão tổ tông đấy! Lão tổ tông cũng đừng bỏ dở giữa chừng không uống, như vậy không có lợi cho sức khỏe của người chút nào cả!”
“Ngươi cái gì cũng tốt! Chỉ mỗi tội là lắm điều quá!” Thái Hoàng Thái Hậu làm bộ ra vẻ nghiêm nghị quở trách Đỗ Văn Hạo.
Tiêu công công đứng bên cạnh bèn mỉm cười chen vào: “Lão tổ tông! Lão tổ tông cứ chê Đỗ đại nhân lắm chuyện, giờ thì Đỗ đại nhân sắp phải đi xa rồi, đến lúc đó muốn nghe đại nhân lắm chuyện cũng khó rồi!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe vậy bèn phì cười, rồi ra ý bảo mọi người tìm một chỗ thoáng mát ngồi nói chuyện tiếp.
Mấy người sau khi đi đến một cái đình thoáng mát tránh nắng bèn ngồi xuống, mấy đứa cung nữ bèn vội vã đi lấy nước pha trà, Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Nói thật ra là trong cái Thái Y Viện này có hàng trăm Thái Y nhưng ta lại chỉ tin mỗi mình ngươi thôi, ngươi bây giờ đi rồi thì Ai Gia tìm ai mà xem bệnh cho Ai Gia bây giờ?”
Đỗ Văn Hạo sau khi rót cho Thái Hoàng Thái Hậu một tách trà xong bèn nói: “Sức khỏe của lão tổ tông vẫn còn mạnh khỏe lắm, thường ngày lão tổ tông cũng nên chú ý đừng để bị nhiễm lạnh, cũng chú ý không ăn uống lung tung là được, nếu giữ được như vậy thì lão tổ tông chẳng cần khám bệnh nữa đâu! Nếu có lúc nào đó cảm thấy nhớ vi thần thì viết cho vi thần một bức thư, vi thần nhận được sẽ không quản ngày đêm để kịp về đây thăm lão tổ tông!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong thì thở dài một cái, rồi nắm chặt lấy tay của Đỗ Văn Hạo, nhìn hắn với con mắt trìu mến tràn đầy tình thương nói: “Đợt đi này đường xá xa xôi, ngươi lại còn đem theo gia quyến nữa, ngươi cũng mệt lắm. Ở đó ngươi cũng không có kinh nghiệm làm quan, phàm chuyện gì ngươi cũng nên cẩn thận xử lý, Hoàng Thượng xem trọng ngươi, để ngươi đi đến một nơi quan trọng như Nhã Châu nhậm chức, Ai Gia cũng không thể nào vì yêu mến ngươi mà không buông tha cho ngươi đi được, ngươi đến đó trăm sự đều phải hết sức cẩn thận!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy cảm kích tột độ, bà lão trước mặt hắn giờ đây tóc đã bắt đầu bạc dần, hắn có cảm giác bà lão này không còn là một người bình thường nữa, trong mắt hắn bây giờ vị trí của Thái Hoàng Thái Hậu không còn là một người cao cao tại thượng mà là một người thân thiết nhân từ, Hoàng Thượng trước mặt bà lão còn phải nể sợ, cung kính ba phần, nhưng trước mặt hắn Thái Hoàng Thái Hậu lại cho hắn một cảm giác bà là một bà lão nhân từ, hiền hậu, một người đáng kính, đáng nể. Thái Hoàng Thái Hậu không nỡ rời xa hắn là sự thật, bởi hắn cũng không nỡ rời xa Thái Hoàng Thái Hậu: “Lão tổ tông cứ an tâm! Vi thần mỗi năm sẽ về thăm người một lần, nhân tiện đem những giống hoa lạ ở Tứ Xuyên về cho lão tổ tông gieo trồng!”
Thái Hoàng Thái Hậu nghe xong liền vỗ lên lưng của Đỗ Văn Hạo bồm bộp nói: “Được! Ngươi đi đi, ngươi vẫn còn phải đi từ biệt Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nữa! Ai Gia không níu kéo ngươi thêm nữa! Ngươi đi đi!”
Thái Hoàng Thái Hậu nói xong bèn quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn Đỗ Văn Hạo thêm nữa.
Đỗ Văn Hạo cũng cảm thấy sống mũi của mình cay cay, giọng nói của hắn cũng đột nhiên run run, hắn lúc này cũng không muốn đứng dậy ra về, hắn không ngờ giờ phút chia tay lại cảm động như vậy. Một lúc sau, Đỗ Văn Hạo lấy hết can đảm đứng hẳn người dậy, rồi cúi người thi lễ một cái thật sâu rồi cung kính nói: “Văn Hạo xin cáo từ lão tổ tông! Lão tổ tông nên giữ gìn sức khỏe cho thật tốt!” Đỗ Văn Hạo nói xong bèn quay người bước ra khỏi đình.
“Đỗ Ngự Y, xin dừng bước!”
Đỗ Văn Hạo nghe thấy Tiêu công công gọi mình bèn dừng chân đứng lại, rồi lén đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đọng nơi khóe mắt của mình.
Tiêu công công lúc này cũng đã nhanh chân chạy đến bên hắn đưa cho hắn một cái bọc nói: “Đây là lão tổ tông bảo lão nô đưa cho Đỗ đại nhân! Lão tổ tông lúc nãy xúc động quá, không dám níu kéo Đỗ đại nhân ở lại thêm chút nữa, mong Đỗ đại nhân đừng để bụng!”
“Công công nói gì lạ vậy? Ta làm sao để bụng được! Trong lòng ta lúc này cũng cảm thấy buồn lắm!”
Tiêu công công nghe vậy bèn thở dài một cái sau đó dúi vào tay Đỗ Văn Hạo quà của Thái Hoàng Thái Hậu rồi quay người bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo sau khi ra khỏi tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mới mở cái bọc ra xem, thì thấy bên trong đó có hai chiếc vòng tay làm bằng vàng, một chiếc bên trên trạm trổ một con rồng, còn chiếc kia thì khắc hình một con phượng, kỹ nghệ điêu khắc vô cùng tinh xảo, chỉ đưa mắt nhìn cũng biết ngay đây là một vật vô cùng quý hiếm, do một nghệ nhân danh tiếng làm ra.
Bên dưới hai chiếc vòng tay còn có một mảnh giấy nhỏ, trên đó có ghi vài dòng chữ nhỏ: “Chiếc vòng này vốn là vật hồi môn khi Ai Gia mới xuất giá lấy chồng, Ai Gia yêu quý nó vô cùng, hôm nay đem nó tặng cho ngươi, Đỗ Văn Hạo!”
Đỗ Văn Hạo trông thấy thì hai mắt của hắn bỗng chốc mờ đi, hai hàng nước mắt cứ thế chảy dài xuống, hắn liền quay người lại hướng về tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu mà lạy một cái thật lâu.
Hoàng Thái Hậu lúc này dường như cũng đoán được Đỗ Văn Hạo đã sắp đến tẩm cung của mình rồi, cũng gần như đã chuẩn bị xong mọi thứ, những hòm to nhỏ được xếp đầy ở giữa phòng khách, Trường Công Chúa ngồi bên cạnh Hoàng Thái Hậu, hôm nay nàng không mặc bộ đồ ngắn gọn như mọi khi nữa, nàng giờ đây bận một chiếc váy dài màu lam, cổ và ống tay được nhuộm một màu xanh ngọc biếc như làn nước mùa thu, nếu để ý kỹ sẽ trông thấy trên đó còn thêu những vệt mây nhàn nhạt, bên ngoài Trường Công Chúa khoác trên mình một chiếc khăn mỏng màu trắng như tuyết, tóc nàng bồng bềnh sóng lượn, cho dù có rất nhiều trân chu trang sức, nhưng nàng chỉ cắm một bông hoa trắng cài lên trên mái của mình, phía trên búi tóc cài một chiếc trâm óng ánh. Thần sắc của Trường Công Chúa thất thần, đầu cúi xuống bàn tay nàng quấn chặt chiếc khăn lại, lặng thinh không nói lời nào cả.
“Văn Hạo! Ai Gia cũng không có gì để tặng cho ngươi được cả, đây có lẽ chỉ là những thứ dùng để đi đường cần dùng đến mà thôi, ngươi đến Tứ Xuyên tất cả mọi việc đều phải tự mình lo liệu hết, chính vì vậy mà bổn cung đã cho người lo liệu thay cho ngươi sẵn hết đây rồi, tuy là nó không đáng giá, nhưng cũng là một chút tấm lòng của Ai Gia!”
Đỗ Văn Hạo vốn trước khi đến đây tâm trạng cũng đã buồn thối ruột ra rồi, mọi người đều đối đãi với hắn quá ư là tốt, làm cho hắn không biết làm thế nào để đáp trả cả. Lúc này Đỗ Văn Hạo ngoài sự cảm kích ra cũng chỉ biết cảm kích mà thôi, tất cả mọi người đối với hắn không bao giờ ra dáng là một kẻ bề trên đối với kẻ dưới cả, ai cũng vô cùng chân thật, dùng những lời lẽ mộc mạc, những hành động chân thành nhất đối đãi với hắn, nhưng cũng chính vì như vậy mà lòng của hắn càng lúc càng trở nên nặng trĩu, thịnh tình của mọi người đối với hắn quả là quá lớn: “Hoàng Thái Hậu lo liệu cho vi thần chu đáo như vậy, vi thần cảm kích vô cùng, vi thần không biết ăn nói, không biết dùng lời lẽ nào để biểu đạt tâm trạng cảm kích của vi thần lúc này nữa!”
Hoàng Thái Hậu nghe vậy cũng mỉm cười nói: “Không cần ngươi phải nói cảm ơn gì cả, Ai Gia biết ngươi sắp lên đường đến Tứ Xuyên, do vậy cũng cảm thấy rất buồn, hôm qua ở tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu cũng khóc lóc ghê lắm!”
Đỗ Văn Hạo không biết xử lý ra sao, bởi hắn cũng buồn lắm, chỉ biết gật gật đầu, Trường Công Chúa ngồi bên cạnh cũng sụt sùi, hai mắt buồn buồn, nàng tiến đến bên Đỗ Văn Hạo lấy trong người ra một gói cẩm hương đưa cho hắn nói: “Ngươi biết không? Ta không phải là người biết nữ công, nhưng sau khi hay tin ngươi sắp đi Tứ Xuyên Thành Đô bèn đến chỗ mẫu thân bảo mẫu thân dạy cho ta thêu thùa, cái gói cẩm hương này là do chính tay ta làm ra, trong đó có đựng những thứ cỏ cây, hương liệu mà ta hàng ngày đi hái, sau bao ngày tích tụ mà thêu thành đó! Ngươi đừng cười tay nghề của ta nhé! Ngươi nhận lấy làm kỷ niệm!” Trường Công Chúa nói xong cũng không đợi cho Đỗ Văn Hạo đưa tay tiếp lấy thì dí luôn vào trong người của hắn, rồi quay người nhanh chân bước ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo ngây người ra, Trường Công Chúa tặng gì không tặng, lại tặng mình một vật như thế này, vật này thì thường là do những người yêu thương nhau mới tặng nhau thôi, bình thường ai tặng cơ chứ!
Nhưng Đỗ Văn Hạo không dám nghĩ bậy bạ lung tung thêm phút giây nào nữa, nói thật là hắn chẳng biết nên giải quyết việc này ra sao nữa, Hoàng Thái Hậu trông thấy tâm trạng thất thần của hắn bèn nói: “Nó cũng không biết tặng ngươi vật gì cho phải cả, đây đúng là vật đầu tiên nó tự tay làm! Ngươi cứ nhận lấy làm kỷ niệm, đừng phụ tấm lòng tốt của nó!”
“Đa tạ Hoàng Thái Hậu và Trường Công Chúa đã ban tặng lễ vật! Vi thần nhất định sẽ lưu giữ nó vô cùng cẩn thận!” Nói xong, Đỗ Văn Hạo bèn cẩn thận đút chiếc bọc cẩm hương vào trong tay áo của mình.
“Hoàng Thái Hậu! Bây giờ người tuyệt đối phải kiêng lạnh, bởi vì thân thể của người không được phép tiếp xúc với nước lạnh nữa, bất kể thời tiết là mùa hè hay mùa đông đi chăng nữa, nhất quyết không được tắm nước lạnh nữa!” Đỗ Văn Hạo lại cố gắng dặn dò những lời cuối cùng của hắn cho Hoàng Thái Hậu hay.
Hoàng Thái Hậu nghe xong thì mỉm cười gật đầu đồng ý: “Ai Gia biết rồi, ngươi cứ yên tâm, lúc nãy có người của Hoàng Hậu có đến dặn dò một câu rằng, nhất định phải mời bằng được ngươi đến đó ăn cơm, nơi đó giờ đây cũng đã bày biện đầy đủ tiệc rượu hết rồi, Ai Gia thấy thời gian cũng không sớm nữa, ngươi mau mau đi ngay đi kẻo muộn!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong bèn vội vã đứng dậy cúi người thi lễ cáo từ, Hoàng Thái Hậu cũng đứng dậy đi đến trước mặt của Đỗ Văn Hạo dặn dò hắn như một người mẹ hiền dặn dò con trai mình sắp lên đường đi xa: “Mùa này nghe nói mưa gió rất nhiều, ngươi đem theo gia quyến lên đường cẩn thận đừng để mệt mỏi quá mà lại bệnh ra. Chỉ là lên đường nhậm chức thôi! Ngươi cũng không nên vội vã mà làm gì, an toàn là trên hết, khi đến nơi rồi thì nhớ viết thư cho ta và Thái Hoàng Thái Hậu biết là ngươi đã đến nơi rồi, đừng để mọi người ngóng chờ tin tức của ngươi nhé!”
Đỗ Văn Hạo nghe xong nhất thời nấc nghẹn không nói thêm được câu nào nữa, hắn xúc động đến cực điểm, chỉ biết gật gật đầu như sắp khóc đến nơi vậy.
Sau khi đi khỏi tẩm cung của Hoàng Thái Hậu, Đỗ Văn Hạo thấy trên dậu tường của hoàng cung liễu xanh, hoa đỏ phủ đầy hai bên, nhưng trong lòng hắn lúc này lại cảm thấy vô cùng thê lương, một nỗi buồn khó tả như thể ăn sâu vào tận sâu thẳm đáy lòng hắn, hắn cúi đầu xuống lẩm nhẩm hát bài hát nhạc trẻ mà hắn thường hay hát để xua tan nỗi đau khổ đang gặm nhấm trái tim hắn lúc này!
“Anh Bạn! hôm nay cũng là ngày anh sắp phải đi xa rồi, cạn chén rượu này, quên đi nỗi buồn của cuộc lữ hành cô độc nơi chân trời, say đến sập trời, lở đất mới thôi!” (Lời bài hát trẻ mà Đỗ Văn Hạo rất hay hát ở thời hiện tại.)
Đúng vậy, tại Long Hữu Cung lúc này, Đỗ Văn Hạo đang nâng cốc để giải sầu, ngoại trừ Hoàng Hậu ra, Chu Đức Phi nương nương cùng Dụ Cáp Nhi cũng đến đây chia tay với hắn, trong bữa ăn, tâm tình của tất cả mọi người đều rất không tốt, sau khi đóng cửa cung lại, anh một cốc tôi một chén, chén tạc chén thù được một lúc lâu thì mấy hũ rượu lâu năm cũng đã cạn gần hết.
“Đỗ, Đỗ đại ca! Ha ha! Hôm nay chúng ta phải uống cho thật thoải mái mới được, lúc này đây nên có người làm thơ mới phải, có rượu có thơ nó mới toàn vẹn!” Dụ Cáp Nhi nói líu cả lưỡi lại, giọng nói của nàng như vừa cười vừa khóc vậy, điệu bộ trông vô cùng buồn bã, thương tâm.
“Dụ Cáp Nhi nói rất đúng! Chu Đức Phi làm một bài đi, ta có chút say rồi, chẳng biết làm thơ như thế nào nữa rồi!” Hoàng Hậu ngà ngà người nói, trong đám cung nữ, phi tần nơi hậu cung thì nàng là người có tửu lượng cao nhất.
Chu Đức Phi nghe vậy bèn gật đầu đồng ý, rồi chiếc châm cài đầu của nàng cũng lắc lư lấp lánh theo đầu của nàng: “Được! Ta sẽ làm một bài, Văn Hạo cũng nên làm một bài! Coi như là tặng bọn ta trước lúc đi xa!”
Hoàng Hậu và Dụ Cáp Nhi đều phụ họa thêm vào, ai cũng khen ý kiến của Chu Đức Phi là rất hay.
Chu Đức Phi suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng ngâm: “Tương cự tại tâm bất tại duyên, ly sầu biệt hận trang hoan nhan. Hồng tô tế thủ châm mãn tửu, lục liễu nhu điều bả xuân bàn. Tôn tiền nhãn lệ già bất trụ, tửu hậu mông lung hiểu phong tàn. Điêu an vô tâm sơn thủy sắc, tiệm giác lục nguyệt dạ thâm hàn. (Tạm dịch: Xa cách do tâm không do phận, ly sầu biệt hận vờ làm vui. Tay hồng nhỏ nhẹ rượu tràn ly, liễu xanh bóng xuân trời vương vấn. Rượu đầy khó che đôi dòng lệ , gió tàn lóng lánh ánh nguyệt mờ. Yên ngựa vô tâm non với nước, tháng sáu mà lạnh cõi lòng thương!)”
Duyên phận như cơn gió, đến cũng là duyên, đi cũng là duyên, không đến không đi cũng là duyên.
Bài thơ này Chu Đức Phi làm hay quá, mọi người đều chìm đắm trong từng từ từng chữ của bài thơ, chỉ là bài thơ này quá đỗi buồn, ít ra là đối với tâm trạng của mọi người lúc này.
“Đỗ đại ca! Đại ca cũng làm một bài đi!” Dụ Cáp Nhi nói chen vào.
“Ta làm gì biết làm thơ với thẩn cơ chứ! Rượu vào rồi thì càng không biết làm nữa!” Đỗ Văn Hạo nhẹ nhàng từ chối.
Hoàng Hậu nghe vậy cũng thở dài nói: “Đỗ đại nhân nói đúng! Nếu như không biết làm thì thôi, nhưng ngươi cũng nên đọc một bài để mọi người làm kỷ niệm, để lần sau ngươi quay về đây còn có cái để nói chứ!”
Chu Đức Phi ngồi bên cạnh cũng nói chen vào: “Ừm! Đọc một bài đi, bài gì cũng được chỉ cần không làm cho mọi người cụt hứng là được rồi!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bèn cúi đầu xuống trầm ngâm một lúc, hắn đột nhiên nhớ ra bài《Thái Tang Tử》của Na Lan Dung Nhược (Một nhà thơ nổi tiếng người nhà Thanh Trung Quốc), bèn ngâm lên: “Thâm thu tuyệt tái thùy tương ức, mục diệp tiêu tiêu. Hương lộ điều điều, lục khúc bình sơn hòa mộng diêu. Giai thì bội tích phong quang biệt, bất vi đăng cao. Chỉ giác tiêu hồn, nam nhạn quy thì canh tịch liêu” (Tạm dịch: Đêm thu biên giới thầm thương nhớ, gió cây xào xạc thổi từng cơn. Đường về quê hương còn xa lắm, quanh co vòng núi mộng phiêu diêu. Xa rồi mới biết tình nồng ấm, không phải cô thân nơi xứ người. Tiêu hồn lạc phách mộng quanh quanh, lạc lõng nhạn bay hướng trời nam.)
Khi Đỗ Văn Hạo ngâm xong bài thơ này thì mọi người bắt đầu khóc lên rấm rứt.
Đỗ Văn Hạo sau khi rời khỏi tẩm cung của Hoàng Hậu thì cũng có phần say, miệng hắn lúc này vẫn còn thơm mùi rượu, hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm ngộ cũng rất nhiều. Nhưng hắn chưa từng thổ lộ ra ngoài, cái cảm giác nói không ra câu, thốt không nên lời này làm cho Đỗ Văn Hạo cảm thấy vô cùng ức chế, hắn bèn phẫn uất ngửa mặt lên trời mà thét to lên một tiếng, sau đó lại thở dài lên một tiếng não nề, thất vọng.
Lúc này đột nhiên hắn nhớ đến người thiếp Liên Nhi bé bỏng của hắn, giờ này nàng vẫn ở trong lãnh cung chăm sóc Trần Mỹ Nhân, Đỗ Văn Hạo bỗng nhiên muốn gặp mặt nàng vô cùng.
Cho dù Liên Nhi vốn là do Trần Mỹ Nhân ban thưởng cho hắn, ép hắn thành thân với nàng, hắn cũng không có tình cảm sâu nặng gì nhiều lắm với Liên Nhi cả, nhưng nói cho cùng nàng cũng là người con gái đã từng đầu ấp vai kề với hắn, trước lúc đi xa gặp nàng lần cuối âu cũng là lẽ đương nhiên.
Nghĩ vậy Đỗ Văn Hạo bèn liêu xiêu bước đến Lãnh Cung.
Lãnh Cung lúc này có lẽ còn không bằng được căn nhà dân dã của một người dân thông thường nữa, bên trong lạnh lẽo, phòng ốc cũ nát tồi tàn, trên nóc nhà giăng đầy mạng nhện đan xen chằng chịt, cánh cổng của Lãnh Cung hờ khép, trước cổng có một chiếc chổi dựng ở đó, mặt sân rơi đầy lá khô, xem ra cũng khá lâu rồi không có người đến quét dọn.
Người gác cổng Lãnh Cung thì dĩ nhiên đã biết Đỗ Văn Hạo, nên khi trông thấy hắn đi đến thì vội vã chạy lên phía trước thi lễ với hắn, rồi nhanh chóng mở cổng Lãnh Cung mời hắn bước vào, thậm chí đến cả câu hỏi tại sao hắn đến đây cũng không thốt ra lấy nửa lời.
Khi Đỗ Văn Hạo bước vào trong viện thì phát hiện ra bên trong không có lấy một bóng người, gió đông chốc chốc lại thổi lên cuốn bay những đám lá khô rơi trên chiếc bàn đá nằm ở ngoài sân, trong vườn lúc này chỉ còn duy nhất một cái cây vô danh đang nở rộ hoa, cũng may là hoa của nó mang một màu đỏ rực làm sáng cả một góc vườn đung đưa trước gió trông tươi sáng vô cùng. Đột nhiên một tiếng “rắc!” khô khốc vang lên, Đỗ Văn Hạo đưa mắt lên nhìn, thì trông thấy một cành cây của cây Hạch Đào bị gió thổi gãy rơi xuống ngay dưới chân của hắn, trên đó vẫn còn vương hai quả Hạch Đào còn non mọc trên đó.
“Trần Bà!” Đỗ Văn Hạo đứng ở trong vườn cao giọng gọi, khi tiếng gọi của hắn vừa dứt thì cửa phòng chợt hé mở.
Từ trong đó, một bà lão có bộ tóc bạc trắng bước ra, hai mắt nheo lại đứng ở ngay cổng ngóng nhìn, sau khi trông thấy Đỗ Văn Hạo thì lập tức nở ra một nụ cười hạnh phúc, chạy xuống bậc cầu thang, rồi cúi người nói: “Lão nô nói rằng ngoại trừ Đỗ đại nhân thì còn ai còn nhớ đến mấy người lão nô ở đây nữa, Đỗ đại nhân mau mau vào đây!”
Đỗ Văn Hạo trông thấy Trần Bà khắc khổ như vậy bất giác động lòng trắc ẩn, một thời gian không gặp bà ta mà trông bà ta đã già hẳn đi, tóc đã bạc đi nhiều trông thấy.
Hai người bước vào trong phòng, thấy căn phòng cũng được dọn dẹp khá là sạch sẽ, nhưng đồ vật bên trong có phần tồi tàn đôi chút, trông rất giống với cách bố trí của những người dân thông thường, một chiếc giường, một chiếc bàn, hai chiếc ghế, còn lại chẳng còn vật nào khác nữa cả.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt ra bốn phía ngóng nhìn, nhưng cũng không phát hiện ra có một người nào khác nữa cả, thấy vậy tim của hắn bỗng nhiên nặng trĩu xuống: “Nương nương của ngươi đâu?”
Trần Bà thấy gương mặt của Đỗ Văn Hạo như vậy bèn vội vã đáp: “Đại nhân nhìn lên trên kia kìa!”
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy một nữ tử đầu tóc lòa xòa đang ngồi trên xà nhà, tim hắn bỗng nhiên thắt lại, nhớ khi xưa nàng đẹp đẽ tuyệt trần, giờ đây ác quỷ hung thần chẳng sai. Trần Mỹ Nhân trông bây giờ thật tội nghiệp.