Đỗ Văn Hạo tay cầm thánh chỉ cao giọng nói: "Chư vị huynh đệ, hai tên Mã Toàn Dũng, Thạch Nguyên không có hổ phù điều binh của xu mật viện, tự ý điều động quân đội, mưu đồ bất chính, đã phải đền tội.
Những phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu, chỉ huy sứ các doanh còn lại có tham dự đã bị nhốt vào ngục, đợi xử lý sau.
Hoàng Thái Hậu ra ý chỉ, để bản quan kiêm nhiệm mã quân và bộ quân đô chỉ huy sứ, ai kháng chỉ không tuân thì mời đứng ra khỏi hàng!" Trong sân tất nhiên là không có ai dám đứng ra.
Những hạ cấp quân quan này có ai mà nguyện ý vì loại chuyện này mà kháng lệnh chứ? Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên hai người chỉ chẳng qua là phải chịu tội thay cho hai vị vương gia có ý đồ tranh đoạt hoàng vị mà thôi.
Đó khẳng định là muốn tìm hai con dê chịu tội thay, giết một dọa trăm.
Đối với những quân quan hạ cấp như bọn họ, chỉ cần thật thà ngoan ngoãn nghe lệnh thì còn có thể tiếp tục được làm quân, cái đầu trên cổ cũng được nằm ổn định.
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì tốt rồi, tướng quân của mã quân và bộ quân cứ xếp hàng theo đội của mình!" Những tướng quan này đều đã được huấn luyện, rất nhanh liền xếp xong tung đội.
Đỗ Văn Hạo lấy ra một danh sách, cao giọng đọc: "Tiếp đây bản quan sẽ bổ nhiệm danh sách phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu tân nhiệm của mã quân và bộ quân cùng với chỉ huy sứ tân nhiệm của các doanh.
Từ Tam ở đâu?" Đội hộ vệ ở bên cạnh hắn có một người bước ra khỏi hàng, chính là hộ vệ theo Đỗ Văn Hạo chinh chiến với đại quân Thổ Phồn, về sau một mực theo hắn tuần y.
Từ Tam quỳ một gối xuống ôm quyền lĩnh mệnh.
"Bản quan bổ nhiệm ngươi làm mã quân phó đô chỉ huy sứ!" "Mạt tướng lĩnh mệnh, tạ đại nhân!" Từ Tam sau khi cảm ơn thì đứng sang một bên.
"Vương Đỉnh Lực đâu?" "Lại có một thiếp thân thị vệ của Đỗ Văn Hạo bước ra, quỳ một gối xuống ôm quyền thi lễ: "Có mạt tướng!" "Bản quân bổ nhiệm người làm bộ quân phó đô chỉ huy sứ!" "Mạt tướng lĩnh mệnh! Tạ ơn đại nhân!" Tiếp theo, trong danh sách mà Đỗ Văn Hạo tuyên bố, trong phó đô chỉ huy sứ và bộ phận đô ngu hầu của mã quân và bộ quân do hắn chọn ra mấy chục người, đều là những hộ vệ theo hắn tuần y đảm nhiệm.
Những nhân tuyển khác cũng đều là tương quân trong năm ngàn cấm quân năm xưa hắn suất lĩnh tây chinh đã cùng hắn kề vai sát cánh.
Những người này có cảm tình rất sâu với Đỗ Văn Hạo, không ngờ Đỗ Văn Hạo sau khi quay về, chuyện đầu tiên chính là thăng quan cho bọn họ, tất cả đều vô cùng cảm kích, ai nấy đứng ở trước hàng của doanh mình.
Một phen điều chỉnh này, Đỗ Văn Hạo đã đổi toàn bộ chỉ huy sứ và tướng quân của mã quân và bộ quân thành người của mình.
Những tướng quân trước kia thì đều bị Đỗ Văn Hạo giam lại, những người này hầu như đều là thân tín của hai vị vương gia, tất nhiên là phải diệt trừ.
Sau khi bổ nhiệm xong, Đỗ Văn Hạo phân phó: "Mã quân vân kỵ quân và vũ kỵ quân phân biệt phụ trách thành phòng của nam thành và bắc thành, cùng với nhiệm vụ tuần tra canh gác các nhai đạo.
Những tướng sĩ các doanh khác lập tức quay về điểm cảnh giới, dẫn toàn bộ binh sĩ sở hạt về binh doanh, đao thương cho vào kho, ngựa về chuồng, ngoài vệ đội trị thủ ra, tất cả tướng sĩ không ai được phải mang theo bất kỳ binh khí nào.
Không có mệnh lệnh của bản quan, nghiêm cấm bước ra ngoài binh doanh một bước.
Ai trái lệnh - chém đầu!" Chúng tướng đồng thanh đáp ứng, sau đó theo chỉ huy sứ của mình rời đi.
Tiếp theo, Đỗ Văn Hạo phi thân lên ngựa, dẫn Lâm Thanh Đại cùng với phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu tân nhiệm đi tuần thị các nơi.
Không tới một tiếng đồng hồ, mã quân, bộ quân mà Ung vương bố trí ở các nơi trọng yếu trong thành toàn bộ lui về binh doanh của mình.
Cửa lớn binh doanh đóng chặt, Đỗ Văn Hạo và các chỉ huy sứ tân nhiệm dẫn vệ đội đi khắp nơi kiểm tra.
Vân kỵ quân và vũ kỵ quân một bộ phận thì phòng thủ bốn cửa thành, đội tuần tra thì tuần tra các đường lớn ở trong thành, cả kinh thành đều vô cùng trật tự.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới yên tâm, nhưng không lười biếng.
Cả một đêm đều tuần tra khắp toàn thành, cho tới tận khi trời sáng.
Khi bách tính của kinh thành tỉnh lại, binh sĩ vốn đầy đường lớn giờ ít đi rất nhiều, ngoại trừ mười giao lộ có binh sĩ trấn thủ và mấy đội kỵ binh mặc khải giáp sáng bóng đang tuần tra trên đường lớn ra thì đại đội nhân mã vốn tồn thủ khắp nơi đã biến mất không thấy đâu.
...
Thẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo kể lại những chuyện vừa qua xong, Hoàng Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt rồi! Văn Hạo, vẫn là ngươi làm việc giỏi! Chuyện này làm rất thỏa đáng, ta cũng yên tâm rồi." Đỗ Văn Hạo cười hắc hắc, nói: "Đúng vậy, hiện tại trong tay hai vị vương gia không còn quân đội, Lục hoàng tử cũng không còn sự hỗ trợ của quân đội.
Hoàng Thái Hậu có thể thoải mái cùng các vị đại thần thương nghị chuyện thừa kế hoàng vị rồi.
Hoàng Thái Hậu nghe thấy lời này, sắc mặt lại biến thành có chút không tự nhiên, do dự một thoáng rồi thấp giọng hỏi: "Ý tử của ngươi thì sao? Để ai thừa kế hoàng vị thì tốt hơn?" Đỗ Văn Hạo trong lòng khẳng định là nguyện ý để Lục hoàng tử thừa kế rồi.
Dẫu sao thì mình hiện tại đã kiêm nhiệm quan chỉ huy tối cao của ba nha điện tiền thị vệ, mã quân và bộ quân.
Mà quân đội toàn quốc đều quy về thống lĩnh của ba nha này, trên thực tế mình lúc này đã là quan chỉ huy quân sự tối cao của toàn quốc, là đại nguyên soái của binh mã thiên hạ.
Nhưng, mình đã đắc tội với Ung vương.
Nếu Ung vương làm hoàng đế, mình sẽ gặp phiền phức lớn.
Cho nên tốt nhất là Ung vương đừng làm hoàng đế.
Nhưng câu này Đỗ Văn Hạo vẫn không nói ra miệng.
Hắn ở bên ngoài rêu rao khắp nơi rằng người có thể xách định ai thừa kế hoàng vị chỉ có thể là Hoàng Thái Hậu, mà hắn nếu như thao túng ý tứ của Hoàng Thái Hậu thì rất khó ăn nói với người ta.
Hắn hiện tại nắm binh quyền trong tay, đằng sau lại có Hoàng Thái Hậu chống lưng, cũng không quá sợ Ung vương làm hoàng đế.
Bởi vì hắn đã nghĩ kỹ kế sách để ứng đối, nếu thực sự tới bước đường cùng, quân quyền trong tay tuyệt đối không thể buông bỏ, phải dùng Hoàng Thái Hậu để đối kháng với Ung vương, tuyệt không giao binh quyền, có binh quyền thì mới có thể tự bảo vệ mình.
Một khi phát hiện Ung vương có ý đồ bất lợi với mình thì lập tức động quân sự chính biến, lật đổ Ung vương, rồi đưa một hoàng đế bù nhìn lên là được.
Vậy lúc đó có thể ép thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, làm một Tào Tháo kiêu hùng cũng chưa chắc đã không được.
Hiện tại điều cần phải giải quyết là quyền điều binh.
Binh chế của Tống triều là ba nha chưởng quản quyền lĩnh binh, xu mật viện nắm quyền điều binh.
Hiện tại quyền điều binh vẫn không nằm trong tay, vẫn là một ẩn hoạn, phải giải quyết xong chuyện này trước khi Ung vương thừa kế hoàng vị.
Hiện tại xem ra Hoàng Thái Hậu vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ ý định để nhi tử của mình làm hoàng đế, không thể để bảo khố ở bên cạnh Hoàng Thái Hậu được.
May mà hổ phù điều động điện tiền thị vệ đã nằm trong tay mà, không phải sợ gì.
Đương nhiên, tốt nhất có thể nắm được cả quyền điều binh ở trong tay.
Cho nên Đỗ Văn Hạo cười nhạt, hỏi: "Không biết nàng chuẩn bị tổ chức các đại thần thương nghị chuyện thừa kế hoàng vị như thế nào?" "Cái này ta cũng nghĩ qua rồi, trước tiên tổ chức các tế chấp thương nghị trước, nếu ý kiến nhất trí thì tốt, nếu không nhất trí thì có thể mở rộng phạm vị thương nghị.
Ta hi vọng tới lúc đó ngươi có thể tham gia, có ngươi ở bên cạnh thì ta sẽ yên tâm hơn." Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Ta không tham gia được.
Thao Thao.
Đừng quên rằng quan chức cao nhất hiện tại của ta chỉ là điện tiền đô chỉ huy sứ, không thuộc tế chấp, không có quyền tham gia dạng hội nghi hạch tâm cơ mật này.
Trừ phi ta đồng thời kiêm nghiệm cả xu mật viện sứ thì mới có thể tham gia." Lời này của Đỗ Văn Hạo rất rõ ràng là hi vọng Hoàng Thái Hậu thuận miệng bổ nhiệm hắn làm xu mật viện sứ.
Có điều, Hoàng Thái Hậu dẫu sao cũng không phải là tiểu cô nương mới sa vào lưới tình.
Bà ta rốt cuộc vẫn là Hoàng Thái Hậu, duy hộ hoàng quyền là trách nhiêm số một của bà ta, mà lối suy nghĩ của Đỗ Văn Hạo rõ ràng là sẽ uy hiếp tới hoàng quyền.
Cho nên một câu này của Đỗ Văn Hạo liền khiến Hoàng Thái Hậu ngây người, áy náy nói: "Cái này, quyền lĩnh binh và quyền điều binh bắt buộc phải chia ra, đây là quy củ mà thái tổ hoàng để chế định, trước giờ chưa hề thay đổi, cho nên ta..." Đỗ Văn Hạo cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hắn không hi vọng Hoàng Thái Hậu có thể phá lệ này.
Cho dù Hoàng Thái Hậu hạ chỉ thì đám quan ngự sử cũng sẽ không đồng ý, không khiến cho trời đất quay cuồng thì không được.
Bởi vì một khi như vậy, quân quyền của hắn sẽ không phải chịu bất kỳ sự kiên chế nào, tất nhiên sẽ dẫn tới thành viên của hoàng thất và triều dã trên dưới cảnh giác và bất mãn.
Lời của Hoàng Thái Hậu hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh bà ta, nắm lấy tay bà ta, nói khẽ: "Ta hiểu mà, ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi." Hoàng Thái Hậu cười áy náy: "Ta biết sự lo lắng của ngươi, ngươi vẫn sợ nếu như Nhan nhi đăng cơ, sẽ tìm ngươi gây phiền phức." "Đúng vậy, ta chính là sợ tương lai Ung vương gia sẽ dùng xu mật viện để đối phó với ta.
Lần này hắn có thể điều động mã quân và bộ quân, khẳng định là có quan hệ rất tốt với xu mật viện.
"Ừ, xu mật sứ Hàn Chẩn có đi lại khá thân cận với Nhan nhi, lần này Nhan nhi điều binh, hắn chắc là có gây ảnh hưởng.
Mặc kệ là Nhan nhi có thể thừa kế hoàng vị hay không thì cũng phải điều chỉnh lại tên Hàn Chẩn này, không thể để hắn trở thành công cụ để Nhan nhi đối phó ngươi.
Ta sẽ điều chỉnh chức vị này.
Ừ, vậy để Vương Giai làm xu mật sứ là được rồi, hắn ủng hộ Lục hoàng tôn, sẽ không giúp Nhan nhi đối phó ngươi đâu." Đỗ Văn Hạo trong lòng mừng rơn, mình đã không thể kiêm quyền lĩnh binh và quyền điều binh, vậy chỉ cần Ung vương không nắm được xu mật viện thì nguy hiểm đối với mình sẽ không lớn.
Có điều, hắn vẫn tiếp tục làm mặt khổ, nói: "Vậy vạn nhất nếu Ung vương làm hoàng thượng thì sao? Hắn vẫn có thể loại trừ Vương Giai, thậm chí miễn chức ta cũng là hết sức bình thường." Hoàng Thái Hậu cười tươi rói, nói: "Nếu như các tế chấp đều quyết định để Nhan nhi thừa kế hoàng vị thì không phải vẫn còn ta sao? Ta trước khi hội sự sẽ yêu cầu hắn tại đương triều bảo chứng tương lại tuyệt đối không được điều chỉnh ba nha và xu mật.
Làm thế ngươi đã yên tâm chưa?" Đỗ Văn Hạo đương nhiên không thể tin rằng tương lai sau khi Ung vương vương đăng cơ còn chịu nghe lời Hoàng Thái Hậu.
Có điều, Hoàng Thái Hậu có thể nói vậy, hắn đã rất hài lòng rồi, cũng rất cảm kích bà ta.
Cho nên Đỗ Văn Hạo rất kích động ôm lấy Hoàng Thái Hậu rồi hôn một cái lên khuôn mặt đầy đặn của bà ta.
Hoàng Thái Hậu lận này đỏ bừng mặt nhưng không giãy dụa, chỉ đánh yêu hắn một cái, nói: "Ngươi vẫn phải cùng ta tham gia thảo luận kế thừa hoàng vị.
Được không? Ta sẽ giải thích rõ với Nhan nhi rằng tất cả những chuyện ngươi làm đều là do ta dặn dò, không liên quan gì tới ngươi cả, để hắn không hận ngươi.
Có được không nào? Ta muốn có ngươi ở bên cạnh ta." Đỗ Văn Hạo nghe thấy lời này liền biết rằng Hoàng Thái Hậu vẫn có một chút động tâm muốn để Ung vương thừa kế hoàng vị.
Cho dù mình hi vọng Lục hoàng tử thừa kế hoàng vị, nhưng cảm giác mẫn duệ của Đỗ Văn Hạo nói cho hắn biết lúc này không thể trực tiếp khuyên bà ta để Lục hoàng tử kế thừa được, rất dễ gây ra phản tác dụng.
Cho nên bèn lấy tiến làm thoái, ôm bà ta nói: "Thao Thao, cảm ơn nàng, có điều, cuộc thảo luận về thừa kế hoàng vị ta vẫn không tham gia đâu, bởi vì quyền lĩnh binh của ba nha nàng đều giao cho ta rồi, e rằng sẽ dẫn tới nghi kỵ.
Ý kiến của ta khẳng định sẽ làm ảnh hưởng tới ý kiến của các tế chấp, nếu để truyền ra ngoài thì cũng không thỏa đáng.
Tốt nhất cứ để bọn họ mặc sức biểu lộ ý kiến của mình đi." Hoàng Thái Hậu cố gắng nhoẻn miệng cười: "Nhưng, nếu như không có ngươi ở bên cạnh, ta thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào." Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đoán rằng bọn họ khẳng định sẽ tranh cãi to, không thể đạt thành thỏa hiệp một cách nhanh chóng được đâu.
Như thế này đi, nàng trước tiên cứ nghe bọn họ cãi nhau, đừng tỏ thái độ, để khi quay về chúng ta sẽ thương lượng." Hoàng Thái Hậu gật đầu nói: "Ừ, cứ vậy đi." Hoàng Thái Hậu gọi Tiêu công công vào, bảo lão truyền chỉ triệu tập các tế chấp thương nghị về chuyện thừa kế hoàng vị tại chính sự đường.
Sau khi Tiêu công công đi, Hoàng Thái Hậu lại kéo tay Đỗ Văn Hạo bảo hắn ngồi xuống cạnh mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Nhìn ngươi một đêm không ngủ, mắt đầy tia máu rồi kìa.
Hay là ngươi ngủ một lát ở chỗ ta đi.
Ta sau khi thương nghị với bọn họ xong cũng tiện nói chuyện với ngươi hơn." Đỗ Văn Hạo ôm lấy eo thon của bà ta, áp má vào má bà ta, nói: "Ta nằm một mình thì không ngủ được đâu.
Trừ phi là ôm nàng ngủ!" Nói xong, một cánh ma trảo đã từ vạt áo của bà ta thò vào, sờ lên da thịt trơn nhẵn của bà ta, rồi tập kích lên ngực.
Hoàng Thái Hậu bảo dưỡng rất tốt, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng da thịt vẫn mịn màng trơn nuột như bánh kem, ngực cao vút săn chắc mà lại rất đàn hồi.
Hoàng Thái Hậu ái chà một tiếng, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hổn hển nói: "Văn Hạo, đừng, ngươi nghe ta nói đã..." Đỗ Văn Hạo nắm lấy ngực bà ta mà nắn bóp: "Ừ, nàng nói đi, ta nghe đây." Hoàng Thái Hậu đánh một cái vào tay hắn: "Ngươi bỏ ra đi, cứ thế này ta nói thế nào được!" Bộ dạng đang hờn dỗi của Hoàng Thái Hậu khiến Đỗ Văn Hạo động lòng, bất chấp tất cả mà cúi người xuống hôn lên môi bà ta.
Hoàng Thái Hậu vội vàng lắc đầu tránh né, thế là Đỗ Văn Hạo hôn lên mà bà ta.
Hoàng Thái Hậu chống cự trong hoảng loạn: "Đừng làm vậy, Văn Hạo, không được đâu!" Đỗ Văn Hạo mặc kệ, đè Hoàng Thái Hậu lên giường, tay trái túm chặt lấy hai tay của bà ta, sau đó thì đưa tay phải ra đố định mặt bà ta, hôn lên đôi môi hồng của bà ta.
Môi Hoàng Thái Hậu rất mềm rất thơm, chỉ là hơi lạnh.
Đỗ Văn Hạo bắt đầu cởi y phục của Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu dưới sự cường công thô dã của Đỗ Văn Hạo, sự chống trả rất yếu đuối, rất nhanh liền bị Đỗ Văn Hạo lột trần.
Đỗ Văn Hạo ngậm chặt lấy môi bà ta.
Một chiêu này khiến Hoàng Thái Hậu triệt để mềm oặt, vuốt ve đầu hắn rồi rên rỉ khe khẽ.
Nhưng khi ma trảo của Đỗ Văn Hạo thò xuống hạ thân của bà ta thì Hoàng Thái Hậu ra sức tóm lấy tay hắn.
Đỗ Văn Hạo giật ra rồi lại tập kích về nơi âm u ấy, nhưng lại một lần nữa bị Hoàng Thái Hậu bắt lấy tay.
Lần này, Hoàng Thái Hậu gian nan thở dốc, nghẹn ngào nói một câu: "Văn Hạo, đừng, ta vẫn đang chịu tang!" Đỗ Văn Hạo lập tức cứng đờ như bị điểm huyệt, dục hỏa trong đầu giống như bị hắt một thùng nước lạnh, xoẹt một cái bốc hơi lên, rồi biến mất hoàn toàn.
Đỗ Văn Hạo lấy quần áo của Hoàng Thái Hậu che đi bộ ngực cao vút của bà ta, sau đó hôn lên má bà ta một cái, thấp giọng nói: "Xin lỗi, Thao Thao, ta vào lúc này không nên..." Hoàng Thái Hậu cúi đầu chỉnh lại quần áo, lắc lắc đầu rồi đỡ lấy cánh tay của Đỗ Văn Hạo, dựa đầu lên vai hắn.
Đỗ Văn Hạo đưa tay ôm lấy eo thon của bà ta, lại hôn một cái lên tóc bà ta rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Thao Thao.
Ta quá lỗ mãng rồi, không ngờ lại quên..." "Đừng nói gì cả, Văn Hạo." Hoàng Thái Hậu dựa sát vào lòng hắn, nói: "Có thể như thế này là ta đã rất thỏa mãn rồi.
Văn Hạo, đáp ứng ta đi, chúng ta về sau chỉ có thể như thế này thôi, không thể làm quá nữa, được không?" Đỗ Văn Hạo ôm chặt bà ta hơn: "Đợi qua kỳ tang của nàng mà cũng không được sao?" Hoàng Thái Hậu kiên định lắc lắc đầu: "Không được! Chúng ta như thế này là đá quá lắm rồi, ngươi nếu như cứ bức ta thì ta chỉ đành không gặp ngươi nữa thôi." Đỗ Văn Hạo nắm chặt tay bà ta rồi hôn một cái, nói: "Nàng nhẫn tâm lắm!" Hoàng Thái Hậu cố nhoẻn miệng cười trông rất buồn bã: "Văn Hạo, xin lỗi!" Đỗ Văn Hạo nói: "Không! Là ta phải xin lỗi nàng mới đúng.
Thao Thao." Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, nỉ non khóc.
Đỗ Văn Hạo biết vì sao bà ta lại khóc, thân là nữ nhân, bà ta rất cần tình yêu của nam nhân, mà khi đối diện với sự mơn trớn của nam nhân mà mình động lòng, trong nội tâm của bà ta cũng có khát vọng cháy bỏng.
Nhưng thân phận của bà ta lại khiến bà ta không thể tiếp nhận được.
Cho nên hắn không biết nên an ủi Hoàng Thái Hậu như thế nào, chỉ đành ôm chặt lấy rồi lau đi nước mắt cho bà ta.
Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói: "Hay là ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ở chỗ ta dẫu sao cũng không hay lắm.
Đợi thương lượng xong rồi ta sẽ phái người gọi ngươi vào cung thương nghị." Đỗ Văn Hạo gật đầu, dùng trán đụng nhẹ vào trán bà ta, nói: "Vậy này không được khóc nữa đâu đấy!" "Ừ!" "Hôn ta một cái đi rồi ta sẽ đi." "Không" Hoàng Thái Hậu lắc đầu nói.
"Nàng vừa rồi nói là chúng ta không thể làm chuyện đó chứ không nói là không thể hôn." "Nhưng." Đỗ Văn Hạo bĩu môi nói: "Nếu như ngay cả hôn cũng không được thì nàng cứ hạ lệnh giết ta đi cho xong!" Hoàng Thái Hậu nhịn được mà bật cười khúc khích, đưa tay ra nhéo má hắn một cái: "Ngươi đúng là biết chơi xấu!" Đỗ Văn Hạo biết là có cửa, miệng cười hi hi rồi chu môi lên, rồi nhìn vào môi bà ta: "Mau hôn đi! Một cái thôi!" Hoàng Thái Hậu mặt đỏ tới tận mang tai, hôn phớt một cái lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước: "Được chưa?" "Không! Hôn kiểu ăn bớt ăn xén như thế không được, phải hôn cho tử tế!" "Ngươi vô lại quá đi!" "Nhanh lên nào!" Đỗ Văn Hạo ôm chặt lấy eo thon của bà ta, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng kiều diễm, luôn miệng giục.
Hoàng Thái Hậu xấu hổ không thôi, chậm rãi đưa môi tới, cẩn thận chạm vào môi hắn một cái.
Vừa muốn rụt lại thì Đỗ Văn Hạo đã ôm chặt bà ta, sau đó miệng sớm đã hôn lại bà ta rồi thè lưỡi ra, tách môi bà ta ra rồi tiến vào trong miệng bà ta.
Hoàng Thái Hậu thở hổn hển, lưỡi thơm muốn né tránh, nhưng nào có chỗ mà tránh, bị Đỗ Văn Hạo ngậm lấy mà mút.
Một chiêu này đã nhen lên ngọn lửa khát vọng trong nội tâm của Hoàng Thái Hậu, bà ta ôm lấy cổ hắn, thử đáp lại hắn.
Tay của Đỗ Văn Hạo lại một lần nữa thò vào trong chéo áo của Hoàng Thái Hậu, ve vuốt ngực của bà ta.
Hoàng Thái Hậu lần này không hề cự tuyệt, để mặc cho ma chưởng hắn sờ mó.
Đỗ Văn Hạo cũng nhớ lời ban nãy của bà ta, không tiến thêm một bước tập kích hạ thân của bà ta, điều này dần dần khiến cho thần kinh đang căng cứng của Hoàng Thái Hậu được buông lỏng.
Hoàng Thái Hậu cũng giống như đại đa số nữ nhân, đều khát vọng được hưởng cuộc sống phu thê bình thường, đối với sự ở góa lâu ngày cũng tràn ngập sự mất mát, thất vọng và bất lực.
Sau khi Tống Anh Tông chết, những đêm dài đằng đẵng thường bị dục hỏa tiêu đốt không tài nào ngủ được, chỉ có thể mỗi đêm dùng nước lạnh để cho trái tim đang rực cháy của mình được tạm thời bình tĩnh lại.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mới dẫn tới việc bà ta chịu đựng sự giày vò hành kinh đau bụng hơn mười năm trời.
Âm soa dương tác gặp phải một tên trẻ tuổi Đỗ Văn Hạo tới từ xã hội hiện đại với tư tưởng cởi mở, bất chấp quân thần cương thường luân lý mà trộm tình với bà ta, khiến bà ta lại một lần nữa được thưởng thức tư vị nam nữ hoan ái.
Bà ta cũng đã làm mẹ, quan niệm phong kiến trinh thao so với thiếu nữ thì mờ nhạt hơn nhiều, lại ở trong phòng của mình, không sợ người ngoài biết được, càng dễ mở rộng nội tâm.
Lại chịu sự chi phối của sinh lý, cho dù là thân đang ở trong thời kỳ chịu tang, khống chế để bản thân không được phép làm chuyện nam nữ thực sự, nhưng ôm ấp hôn hít vỗ về như vậy đã vô cùng thỏa mãn khát vọng sinh lý của bà ta rồi.
Đồng thời cũng vẫn nằm trong giới hạn mà đạo đức phong kiến của bà ta có thể chấp nhận được.
Cho nên, bà ta tận tình hưởng thụ sự ôm ấp và hôn hít của Đỗ Văn Hạo, khiến cho thân thể gần hai mươi năm bị khô hạn cảm thụ sự mưa móc tưới nhuần của Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo tay cầm thánh chỉ cao giọng nói: "Chư vị huynh đệ, hai tên Mã Toàn Dũng, Thạch Nguyên không có hổ phù điều binh của xu mật viện, tự ý điều động quân đội, mưu đồ bất chính, đã phải đền tội.
Những phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu, chỉ huy sứ các doanh còn lại có tham dự đã bị nhốt vào ngục, đợi xử lý sau.
Hoàng Thái Hậu ra ý chỉ, để bản quan kiêm nhiệm mã quân và bộ quân đô chỉ huy sứ, ai kháng chỉ không tuân thì mời đứng ra khỏi hàng!" Trong sân tất nhiên là không có ai dám đứng ra.
Những hạ cấp quân quan này có ai mà nguyện ý vì loại chuyện này mà kháng lệnh chứ? Trong lòng bọn họ đều hiểu rất rõ, Mã Toàn Dũng và Thạch Nguyên hai người chỉ chẳng qua là phải chịu tội thay cho hai vị vương gia có ý đồ tranh đoạt hoàng vị mà thôi.
Đó khẳng định là muốn tìm hai con dê chịu tội thay, giết một dọa trăm.
Đối với những quân quan hạ cấp như bọn họ, chỉ cần thật thà ngoan ngoãn nghe lệnh thì còn có thể tiếp tục được làm quân, cái đầu trên cổ cũng được nằm ổn định.
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì tốt rồi, tướng quân của mã quân và bộ quân cứ xếp hàng theo đội của mình!" Những tướng quan này đều đã được huấn luyện, rất nhanh liền xếp xong tung đội.
Đỗ Văn Hạo lấy ra một danh sách, cao giọng đọc: "Tiếp đây bản quan sẽ bổ nhiệm danh sách phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu tân nhiệm của mã quân và bộ quân cùng với chỉ huy sứ tân nhiệm của các doanh.
Từ Tam ở đâu?" Đội hộ vệ ở bên cạnh hắn có một người bước ra khỏi hàng, chính là hộ vệ theo Đỗ Văn Hạo chinh chiến với đại quân Thổ Phồn, về sau một mực theo hắn tuần y.
Từ Tam quỳ một gối xuống ôm quyền lĩnh mệnh.
"Bản quan bổ nhiệm ngươi làm mã quân phó đô chỉ huy sứ!" "Mạt tướng lĩnh mệnh, tạ đại nhân!" Từ Tam sau khi cảm ơn thì đứng sang một bên.
"Vương Đỉnh Lực đâu?" "Lại có một thiếp thân thị vệ của Đỗ Văn Hạo bước ra, quỳ một gối xuống ôm quyền thi lễ: "Có mạt tướng!" "Bản quân bổ nhiệm người làm bộ quân phó đô chỉ huy sứ!" "Mạt tướng lĩnh mệnh! Tạ ơn đại nhân!" Tiếp theo, trong danh sách mà Đỗ Văn Hạo tuyên bố, trong phó đô chỉ huy sứ và bộ phận đô ngu hầu của mã quân và bộ quân do hắn chọn ra mấy chục người, đều là những hộ vệ theo hắn tuần y đảm nhiệm.
Những nhân tuyển khác cũng đều là tương quân trong năm ngàn cấm quân năm xưa hắn suất lĩnh tây chinh đã cùng hắn kề vai sát cánh.
Những người này có cảm tình rất sâu với Đỗ Văn Hạo, không ngờ Đỗ Văn Hạo sau khi quay về, chuyện đầu tiên chính là thăng quan cho bọn họ, tất cả đều vô cùng cảm kích, ai nấy đứng ở trước hàng của doanh mình.
Một phen điều chỉnh này, Đỗ Văn Hạo đã đổi toàn bộ chỉ huy sứ và tướng quân của mã quân và bộ quân thành người của mình.
Những tướng quân trước kia thì đều bị Đỗ Văn Hạo giam lại, những người này hầu như đều là thân tín của hai vị vương gia, tất nhiên là phải diệt trừ.
Sau khi bổ nhiệm xong, Đỗ Văn Hạo phân phó: "Mã quân vân kỵ quân và vũ kỵ quân phân biệt phụ trách thành phòng của nam thành và bắc thành, cùng với nhiệm vụ tuần tra canh gác các nhai đạo.
Những tướng sĩ các doanh khác lập tức quay về điểm cảnh giới, dẫn toàn bộ binh sĩ sở hạt về binh doanh, đao thương cho vào kho, ngựa về chuồng, ngoài vệ đội trị thủ ra, tất cả tướng sĩ không ai được phải mang theo bất kỳ binh khí nào.
Không có mệnh lệnh của bản quan, nghiêm cấm bước ra ngoài binh doanh một bước.
Ai trái lệnh - chém đầu!" Chúng tướng đồng thanh đáp ứng, sau đó theo chỉ huy sứ của mình rời đi.
Tiếp theo, Đỗ Văn Hạo phi thân lên ngựa, dẫn Lâm Thanh Đại cùng với phó đô chỉ huy sứ, đô ngu hậu tân nhiệm đi tuần thị các nơi.
Không tới một tiếng đồng hồ, mã quân, bộ quân mà Ung vương bố trí ở các nơi trọng yếu trong thành toàn bộ lui về binh doanh của mình.
Cửa lớn binh doanh đóng chặt, Đỗ Văn Hạo và các chỉ huy sứ tân nhiệm dẫn vệ đội đi khắp nơi kiểm tra.
Vân kỵ quân và vũ kỵ quân một bộ phận thì phòng thủ bốn cửa thành, đội tuần tra thì tuần tra các đường lớn ở trong thành, cả kinh thành đều vô cùng trật tự.
Đỗ Văn Hạo lúc này mới yên tâm, nhưng không lười biếng.
Cả một đêm đều tuần tra khắp toàn thành, cho tới tận khi trời sáng.
Khi bách tính của kinh thành tỉnh lại, binh sĩ vốn đầy đường lớn giờ ít đi rất nhiều, ngoại trừ mười giao lộ có binh sĩ trấn thủ và mấy đội kỵ binh mặc khải giáp sáng bóng đang tuần tra trên đường lớn ra thì đại đội nhân mã vốn tồn thủ khắp nơi đã biến mất không thấy đâu.
...
Thẩm cung của Hoàng Thái Hậu.
Sau khi nghe Đỗ Văn Hạo kể lại những chuyện vừa qua xong, Hoàng Thái Hậu thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy thì tốt rồi! Văn Hạo, vẫn là ngươi làm việc giỏi! Chuyện này làm rất thỏa đáng, ta cũng yên tâm rồi." Đỗ Văn Hạo cười hắc hắc, nói: "Đúng vậy, hiện tại trong tay hai vị vương gia không còn quân đội, Lục hoàng tử cũng không còn sự hỗ trợ của quân đội.
Hoàng Thái Hậu có thể thoải mái cùng các vị đại thần thương nghị chuyện thừa kế hoàng vị rồi.
Hoàng Thái Hậu nghe thấy lời này, sắc mặt lại biến thành có chút không tự nhiên, do dự một thoáng rồi thấp giọng hỏi: "Ý tử của ngươi thì sao? Để ai thừa kế hoàng vị thì tốt hơn?" Đỗ Văn Hạo trong lòng khẳng định là nguyện ý để Lục hoàng tử thừa kế rồi.
Dẫu sao thì mình hiện tại đã kiêm nhiệm quan chỉ huy tối cao của ba nha điện tiền thị vệ, mã quân và bộ quân.
Mà quân đội toàn quốc đều quy về thống lĩnh của ba nha này, trên thực tế mình lúc này đã là quan chỉ huy quân sự tối cao của toàn quốc, là đại nguyên soái của binh mã thiên hạ.
Nhưng, mình đã đắc tội với Ung vương.
Nếu Ung vương làm hoàng đế, mình sẽ gặp phiền phức lớn.
Cho nên tốt nhất là Ung vương đừng làm hoàng đế.
Nhưng câu này Đỗ Văn Hạo vẫn không nói ra miệng.
Hắn ở bên ngoài rêu rao khắp nơi rằng người có thể xách định ai thừa kế hoàng vị chỉ có thể là Hoàng Thái Hậu, mà hắn nếu như thao túng ý tứ của Hoàng Thái Hậu thì rất khó ăn nói với người ta.
Hắn hiện tại nắm binh quyền trong tay, đằng sau lại có Hoàng Thái Hậu chống lưng, cũng không quá sợ Ung vương làm hoàng đế.
Bởi vì hắn đã nghĩ kỹ kế sách để ứng đối, nếu thực sự tới bước đường cùng, quân quyền trong tay tuyệt đối không thể buông bỏ, phải dùng Hoàng Thái Hậu để đối kháng với Ung vương, tuyệt không giao binh quyền, có binh quyền thì mới có thể tự bảo vệ mình.
Một khi phát hiện Ung vương có ý đồ bất lợi với mình thì lập tức động quân sự chính biến, lật đổ Ung vương, rồi đưa một hoàng đế bù nhìn lên là được.
Vậy lúc đó có thể ép thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, làm một Tào Tháo kiêu hùng cũng chưa chắc đã không được.
Hiện tại điều cần phải giải quyết là quyền điều binh.
Binh chế của Tống triều là ba nha chưởng quản quyền lĩnh binh, xu mật viện nắm quyền điều binh.
Hiện tại quyền điều binh vẫn không nằm trong tay, vẫn là một ẩn hoạn, phải giải quyết xong chuyện này trước khi Ung vương thừa kế hoàng vị.
Hiện tại xem ra Hoàng Thái Hậu vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ ý định để nhi tử của mình làm hoàng đế, không thể để bảo khố ở bên cạnh Hoàng Thái Hậu được.
May mà hổ phù điều động điện tiền thị vệ đã nằm trong tay mà, không phải sợ gì.
Đương nhiên, tốt nhất có thể nắm được cả quyền điều binh ở trong tay.
Cho nên Đỗ Văn Hạo cười nhạt, hỏi: "Không biết nàng chuẩn bị tổ chức các đại thần thương nghị chuyện thừa kế hoàng vị như thế nào?" "Cái này ta cũng nghĩ qua rồi, trước tiên tổ chức các tế chấp thương nghị trước, nếu ý kiến nhất trí thì tốt, nếu không nhất trí thì có thể mở rộng phạm vị thương nghị.
Ta hi vọng tới lúc đó ngươi có thể tham gia, có ngươi ở bên cạnh thì ta sẽ yên tâm hơn." Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Ta không tham gia được.
Thao Thao.
Đừng quên rằng quan chức cao nhất hiện tại của ta chỉ là điện tiền đô chỉ huy sứ, không thuộc tế chấp, không có quyền tham gia dạng hội nghi hạch tâm cơ mật này.
Trừ phi ta đồng thời kiêm nghiệm cả xu mật viện sứ thì mới có thể tham gia." Lời này của Đỗ Văn Hạo rất rõ ràng là hi vọng Hoàng Thái Hậu thuận miệng bổ nhiệm hắn làm xu mật viện sứ.
Có điều, Hoàng Thái Hậu dẫu sao cũng không phải là tiểu cô nương mới sa vào lưới tình.
Bà ta rốt cuộc vẫn là Hoàng Thái Hậu, duy hộ hoàng quyền là trách nhiêm số một của bà ta, mà lối suy nghĩ của Đỗ Văn Hạo rõ ràng là sẽ uy hiếp tới hoàng quyền.
Cho nên một câu này của Đỗ Văn Hạo liền khiến Hoàng Thái Hậu ngây người, áy náy nói: "Cái này, quyền lĩnh binh và quyền điều binh bắt buộc phải chia ra, đây là quy củ mà thái tổ hoàng để chế định, trước giờ chưa hề thay đổi, cho nên ta..." Đỗ Văn Hạo cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, hắn không hi vọng Hoàng Thái Hậu có thể phá lệ này.
Cho dù Hoàng Thái Hậu hạ chỉ thì đám quan ngự sử cũng sẽ không đồng ý, không khiến cho trời đất quay cuồng thì không được.
Bởi vì một khi như vậy, quân quyền của hắn sẽ không phải chịu bất kỳ sự kiên chế nào, tất nhiên sẽ dẫn tới thành viên của hoàng thất và triều dã trên dưới cảnh giác và bất mãn.
Lời của Hoàng Thái Hậu hắn hoàn toàn có thể hiểu được.
Đỗ Văn Hạo ngồi xuống bên cạnh bà ta, nắm lấy tay bà ta, nói khẽ: "Ta hiểu mà, ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi." Hoàng Thái Hậu cười áy náy: "Ta biết sự lo lắng của ngươi, ngươi vẫn sợ nếu như Nhan nhi đăng cơ, sẽ tìm ngươi gây phiền phức." "Đúng vậy, ta chính là sợ tương lai Ung vương gia sẽ dùng xu mật viện để đối phó với ta.
Lần này hắn có thể điều động mã quân và bộ quân, khẳng định là có quan hệ rất tốt với xu mật viện.
"Ừ, xu mật sứ Hàn Chẩn có đi lại khá thân cận với Nhan nhi, lần này Nhan nhi điều binh, hắn chắc là có gây ảnh hưởng.
Mặc kệ là Nhan nhi có thể thừa kế hoàng vị hay không thì cũng phải điều chỉnh lại tên Hàn Chẩn này, không thể để hắn trở thành công cụ để Nhan nhi đối phó ngươi.
Ta sẽ điều chỉnh chức vị này.
Ừ, vậy để Vương Giai làm xu mật sứ là được rồi, hắn ủng hộ Lục hoàng tôn, sẽ không giúp Nhan nhi đối phó ngươi đâu." Đỗ Văn Hạo trong lòng mừng rơn, mình đã không thể kiêm quyền lĩnh binh và quyền điều binh, vậy chỉ cần Ung vương không nắm được xu mật viện thì nguy hiểm đối với mình sẽ không lớn.
Có điều, hắn vẫn tiếp tục làm mặt khổ, nói: "Vậy vạn nhất nếu Ung vương làm hoàng thượng thì sao? Hắn vẫn có thể loại trừ Vương Giai, thậm chí miễn chức ta cũng là hết sức bình thường." Hoàng Thái Hậu cười tươi rói, nói: "Nếu như các tế chấp đều quyết định để Nhan nhi thừa kế hoàng vị thì không phải vẫn còn ta sao? Ta trước khi hội sự sẽ yêu cầu hắn tại đương triều bảo chứng tương lại tuyệt đối không được điều chỉnh ba nha và xu mật.
Làm thế ngươi đã yên tâm chưa?" Đỗ Văn Hạo đương nhiên không thể tin rằng tương lai sau khi Ung vương vương đăng cơ còn chịu nghe lời Hoàng Thái Hậu.
Có điều, Hoàng Thái Hậu có thể nói vậy, hắn đã rất hài lòng rồi, cũng rất cảm kích bà ta.
Cho nên Đỗ Văn Hạo rất kích động ôm lấy Hoàng Thái Hậu rồi hôn một cái lên khuôn mặt đầy đặn của bà ta.
Hoàng Thái Hậu lận này đỏ bừng mặt nhưng không giãy dụa, chỉ đánh yêu hắn một cái, nói: "Ngươi vẫn phải cùng ta tham gia thảo luận kế thừa hoàng vị.
Được không? Ta sẽ giải thích rõ với Nhan nhi rằng tất cả những chuyện ngươi làm đều là do ta dặn dò, không liên quan gì tới ngươi cả, để hắn không hận ngươi.
Có được không nào? Ta muốn có ngươi ở bên cạnh ta." Đỗ Văn Hạo nghe thấy lời này liền biết rằng Hoàng Thái Hậu vẫn có một chút động tâm muốn để Ung vương thừa kế hoàng vị.
Cho dù mình hi vọng Lục hoàng tử thừa kế hoàng vị, nhưng cảm giác mẫn duệ của Đỗ Văn Hạo nói cho hắn biết lúc này không thể trực tiếp khuyên bà ta để Lục hoàng tử kế thừa được, rất dễ gây ra phản tác dụng.
Cho nên bèn lấy tiến làm thoái, ôm bà ta nói: "Thao Thao, cảm ơn nàng, có điều, cuộc thảo luận về thừa kế hoàng vị ta vẫn không tham gia đâu, bởi vì quyền lĩnh binh của ba nha nàng đều giao cho ta rồi, e rằng sẽ dẫn tới nghi kỵ.
Ý kiến của ta khẳng định sẽ làm ảnh hưởng tới ý kiến của các tế chấp, nếu để truyền ra ngoài thì cũng không thỏa đáng.
Tốt nhất cứ để bọn họ mặc sức biểu lộ ý kiến của mình đi." Hoàng Thái Hậu cố gắng nhoẻn miệng cười: "Nhưng, nếu như không có ngươi ở bên cạnh, ta thật sự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào." Đỗ Văn Hạo nói: "Ta đoán rằng bọn họ khẳng định sẽ tranh cãi to, không thể đạt thành thỏa hiệp một cách nhanh chóng được đâu.
Như thế này đi, nàng trước tiên cứ nghe bọn họ cãi nhau, đừng tỏ thái độ, để khi quay về chúng ta sẽ thương lượng." Hoàng Thái Hậu gật đầu nói: "Ừ, cứ vậy đi." Hoàng Thái Hậu gọi Tiêu công công vào, bảo lão truyền chỉ triệu tập các tế chấp thương nghị về chuyện thừa kế hoàng vị tại chính sự đường.
Sau khi Tiêu công công đi, Hoàng Thái Hậu lại kéo tay Đỗ Văn Hạo bảo hắn ngồi xuống cạnh mình, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: "Nhìn ngươi một đêm không ngủ, mắt đầy tia máu rồi kìa.
Hay là ngươi ngủ một lát ở chỗ ta đi.
Ta sau khi thương nghị với bọn họ xong cũng tiện nói chuyện với ngươi hơn." Đỗ Văn Hạo ôm lấy eo thon của bà ta, áp má vào má bà ta, nói: "Ta nằm một mình thì không ngủ được đâu.
Trừ phi là ôm nàng ngủ!" Nói xong, một cánh ma trảo đã từ vạt áo của bà ta thò vào, sờ lên da thịt trơn nhẵn của bà ta, rồi tập kích lên ngực.
Hoàng Thái Hậu bảo dưỡng rất tốt, mặc dù đã lớn tuổi, nhưng da thịt vẫn mịn màng trơn nuột như bánh kem, ngực cao vút săn chắc mà lại rất đàn hồi.
Hoàng Thái Hậu ái chà một tiếng, cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hổn hển nói: "Văn Hạo, đừng, ngươi nghe ta nói đã..." Đỗ Văn Hạo nắm lấy ngực bà ta mà nắn bóp: "Ừ, nàng nói đi, ta nghe đây." Hoàng Thái Hậu đánh một cái vào tay hắn: "Ngươi bỏ ra đi, cứ thế này ta nói thế nào được!" Bộ dạng đang hờn dỗi của Hoàng Thái Hậu khiến Đỗ Văn Hạo động lòng, bất chấp tất cả mà cúi người xuống hôn lên môi bà ta.
Hoàng Thái Hậu vội vàng lắc đầu tránh né, thế là Đỗ Văn Hạo hôn lên mà bà ta.
Hoàng Thái Hậu chống cự trong hoảng loạn: "Đừng làm vậy, Văn Hạo, không được đâu!" Đỗ Văn Hạo mặc kệ, đè Hoàng Thái Hậu lên giường, tay trái túm chặt lấy hai tay của bà ta, sau đó thì đưa tay phải ra đố định mặt bà ta, hôn lên đôi môi hồng của bà ta.
Môi Hoàng Thái Hậu rất mềm rất thơm, chỉ là hơi lạnh.
Đỗ Văn Hạo bắt đầu cởi y phục của Hoàng Thái Hậu.
Hoàng Thái Hậu dưới sự cường công thô dã của Đỗ Văn Hạo, sự chống trả rất yếu đuối, rất nhanh liền bị Đỗ Văn Hạo lột trần.
Đỗ Văn Hạo ngậm chặt lấy môi bà ta.
Một chiêu này khiến Hoàng Thái Hậu triệt để mềm oặt, vuốt ve đầu hắn rồi rên rỉ khe khẽ.
Nhưng khi ma trảo của Đỗ Văn Hạo thò xuống hạ thân của bà ta thì Hoàng Thái Hậu ra sức tóm lấy tay hắn.
Đỗ Văn Hạo giật ra rồi lại tập kích về nơi âm u ấy, nhưng lại một lần nữa bị Hoàng Thái Hậu bắt lấy tay.
Lần này, Hoàng Thái Hậu gian nan thở dốc, nghẹn ngào nói một câu: "Văn Hạo, đừng, ta vẫn đang chịu tang!" Đỗ Văn Hạo lập tức cứng đờ như bị điểm huyệt, dục hỏa trong đầu giống như bị hắt một thùng nước lạnh, xoẹt một cái bốc hơi lên, rồi biến mất hoàn toàn.
Đỗ Văn Hạo lấy quần áo của Hoàng Thái Hậu che đi bộ ngực cao vút của bà ta, sau đó hôn lên má bà ta một cái, thấp giọng nói: "Xin lỗi, Thao Thao, ta vào lúc này không nên..." Hoàng Thái Hậu cúi đầu chỉnh lại quần áo, lắc lắc đầu rồi đỡ lấy cánh tay của Đỗ Văn Hạo, dựa đầu lên vai hắn.
Đỗ Văn Hạo đưa tay ôm lấy eo thon của bà ta, lại hôn một cái lên tóc bà ta rồi thấp giọng nói: "Xin lỗi, Thao Thao.
Ta quá lỗ mãng rồi, không ngờ lại quên..." "Đừng nói gì cả, Văn Hạo." Hoàng Thái Hậu dựa sát vào lòng hắn, nói: "Có thể như thế này là ta đã rất thỏa mãn rồi.
Văn Hạo, đáp ứng ta đi, chúng ta về sau chỉ có thể như thế này thôi, không thể làm quá nữa, được không?" Đỗ Văn Hạo ôm chặt bà ta hơn: "Đợi qua kỳ tang của nàng mà cũng không được sao?" Hoàng Thái Hậu kiên định lắc lắc đầu: "Không được! Chúng ta như thế này là đá quá lắm rồi, ngươi nếu như cứ bức ta thì ta chỉ đành không gặp ngươi nữa thôi." Đỗ Văn Hạo nắm chặt tay bà ta rồi hôn một cái, nói: "Nàng nhẫn tâm lắm!" Hoàng Thái Hậu cố nhoẻn miệng cười trông rất buồn bã: "Văn Hạo, xin lỗi!" Đỗ Văn Hạo nói: "Không! Là ta phải xin lỗi nàng mới đúng.
Thao Thao." Hoàng Thái Hậu nhẹ nhàng tựa vào lòng hắn, nỉ non khóc.
Đỗ Văn Hạo biết vì sao bà ta lại khóc, thân là nữ nhân, bà ta rất cần tình yêu của nam nhân, mà khi đối diện với sự mơn trớn của nam nhân mà mình động lòng, trong nội tâm của bà ta cũng có khát vọng cháy bỏng.
Nhưng thân phận của bà ta lại khiến bà ta không thể tiếp nhận được.
Cho nên hắn không biết nên an ủi Hoàng Thái Hậu như thế nào, chỉ đành ôm chặt lấy rồi lau đi nước mắt cho bà ta.
Hoàng Thái Hậu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nói: "Hay là ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ở chỗ ta dẫu sao cũng không hay lắm.
Đợi thương lượng xong rồi ta sẽ phái người gọi ngươi vào cung thương nghị." Đỗ Văn Hạo gật đầu, dùng trán đụng nhẹ vào trán bà ta, nói: "Vậy này không được khóc nữa đâu đấy!" "Ừ!" "Hôn ta một cái đi rồi ta sẽ đi." "Không" Hoàng Thái Hậu lắc đầu nói.
"Nàng vừa rồi nói là chúng ta không thể làm chuyện đó chứ không nói là không thể hôn." "Nhưng." Đỗ Văn Hạo bĩu môi nói: "Nếu như ngay cả hôn cũng không được thì nàng cứ hạ lệnh giết ta đi cho xong!" Hoàng Thái Hậu nhịn được mà bật cười khúc khích, đưa tay ra nhéo má hắn một cái: "Ngươi đúng là biết chơi xấu!" Đỗ Văn Hạo biết là có cửa, miệng cười hi hi rồi chu môi lên, rồi nhìn vào môi bà ta: "Mau hôn đi! Một cái thôi!" Hoàng Thái Hậu mặt đỏ tới tận mang tai, hôn phớt một cái lên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước: "Được chưa?" "Không! Hôn kiểu ăn bớt ăn xén như thế không được, phải hôn cho tử tế!" "Ngươi vô lại quá đi!" "Nhanh lên nào!" Đỗ Văn Hạo ôm chặt lấy eo thon của bà ta, nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng kiều diễm, luôn miệng giục.
Hoàng Thái Hậu xấu hổ không thôi, chậm rãi đưa môi tới, cẩn thận chạm vào môi hắn một cái.
Vừa muốn rụt lại thì Đỗ Văn Hạo đã ôm chặt bà ta, sau đó miệng sớm đã hôn lại bà ta rồi thè lưỡi ra, tách môi bà ta ra rồi tiến vào trong miệng bà ta.
Hoàng Thái Hậu thở hổn hển, lưỡi thơm muốn né tránh, nhưng nào có chỗ mà tránh, bị Đỗ Văn Hạo ngậm lấy mà mút.
Một chiêu này đã nhen lên ngọn lửa khát vọng trong nội tâm của Hoàng Thái Hậu, bà ta ôm lấy cổ hắn, thử đáp lại hắn.
Tay của Đỗ Văn Hạo lại một lần nữa thò vào trong chéo áo của Hoàng Thái Hậu, ve vuốt ngực của bà ta.
Hoàng Thái Hậu lần này không hề cự tuyệt, để mặc cho ma chưởng hắn sờ mó.
Đỗ Văn Hạo cũng nhớ lời ban nãy của bà ta, không tiến thêm một bước tập kích hạ thân của bà ta, điều này dần dần khiến cho thần kinh đang căng cứng của Hoàng Thái Hậu được buông lỏng.
Hoàng Thái Hậu cũng giống như đại đa số nữ nhân, đều khát vọng được hưởng cuộc sống phu thê bình thường, đối với sự ở góa lâu ngày cũng tràn ngập sự mất mát, thất vọng và bất lực.
Sau khi Tống Anh Tông chết, những đêm dài đằng đẵng thường bị dục hỏa tiêu đốt không tài nào ngủ được, chỉ có thể mỗi đêm dùng nước lạnh để cho trái tim đang rực cháy của mình được tạm thời bình tĩnh lại.
Cũng bởi vì nguyên nhân này mới dẫn tới việc bà ta chịu đựng sự giày vò hành kinh đau bụng hơn mười năm trời.
Âm soa dương tác gặp phải một tên trẻ tuổi Đỗ Văn Hạo tới từ xã hội hiện đại với tư tưởng cởi mở, bất chấp quân thần cương thường luân lý mà trộm tình với bà ta, khiến bà ta lại một lần nữa được thưởng thức tư vị nam nữ hoan ái.
Bà ta cũng đã làm mẹ, quan niệm phong kiến trinh thao so với thiếu nữ thì mờ nhạt hơn nhiều, lại ở trong phòng của mình, không sợ người ngoài biết được, càng dễ mở rộng nội tâm.
Lại chịu sự chi phối của sinh lý, cho dù là thân đang ở trong thời kỳ chịu tang, khống chế để bản thân không được phép làm chuyện nam nữ thực sự, nhưng ôm ấp hôn hít vỗ về như vậy đã vô cùng thỏa mãn khát vọng sinh lý của bà ta rồi.
Đồng thời cũng vẫn nằm trong giới hạn mà đạo đức phong kiến của bà ta có thể chấp nhận được.
Cho nên, bà ta tận tình hưởng thụ sự ôm ấp và hôn hít của Đỗ Văn Hạo, khiến cho thân thể gần hai mươi năm bị khô hạn cảm thụ sự mưa móc tưới nhuần của Đỗ Văn Hạo.