Tiếng kẻng đột nhiên vang lên. Vương Giai cười nói: "Vừa vặn tới lúc nghỉ trưa. Sáng nay tới đây thôi. Hai vấn đề còn lại, buổi chiều tiếp tục thảo luận. Ha ha ha. Bản tướng cảm thấy buổi thảo luận chính sự hôm nay là lần thành công nhất, có dũng khí đưa ra ý kiến phản đối, cố gắng tranh luận. Hay!".
Mọi người thấy ông ta không chỉ đích danh Đỗ Văn Hạo, chỉ phất tay áo cười nói thì cả đám cũng vuốt râu gật gù.
Tể chấp thảo luận chính sự luôn có tiệc rượu riêng.
Sau khi cùng ăn cơm trưa còn có một khoảng thời gian nghỉ trưa.
Đỗ Văn Hạo không có thói quen nghỉ trưa. Hơn nữa vẫn còn nhiều chuyện hắn cần giải quyết nên hắn không muốn lãng phí thời gian ngủ trưa.
Đỗ Văn Hạo đi thẳng vào cung Duệ Tư của Tống Triết Tông.
Nội thị trực ở cửa ra vào vội vàng cúi đầu, khom lưng nghênh đón hắn vào trong. Một nội thị khác đang định đi vào trong thông báo đã bị Đỗ Văn Hạo giữ lại nói: "Hoàng Thượng đâu? Sáng nay làm gì?"
Một nội thị cười nói: "Sáng nay Hoàng Thượng chuyên tâm học bài, chuẩn bị cho buổi khảo khí chiều nay".
"Thật vậy sao? Ha ha. Nhị vị lão sư Triệu Ngạn và Phó Nghiêu Du đã tới đây chưa?"
"Đã tới. Buổi sáng đã tới rồi, đang giúp Hoàng Thượng học bài".
"Đề bài đã ra xong chưa?"
"Nhị vị lão sư nói đề bài đã ra xong".
"Ừ. Hoàng Thượng đang ở đâu?"
"Đang ở Ngự thư phòng".
Đỗ Văn Hạo đi tới Ngự thư phòng. Khi hắn còn chưa tới sân của Ngự thư phòng đã nghe thấy từ đó truyền ra tiếng cười khanh khách, cực kỳ khoái trá. Nghe giọng thì đúng là của vị Hoàng Đế trẻ con Tống Triết Tông.
Đỗ Văn Hạo sải bước đi vào trong. Vừa bước vào sân một cảnh tượng rở khóc dở cười đập vào mắt hắn. Hắn thấy Sơ mật trực Học sĩ Triệu Ngạn như đang quỳ trên mặt đất, chậm chạp bò xung quanh.
Tống Triết Tông đang ngồi trên cổ ông ta. Trong tay cầm một cành liễu nhỏ, làm tư thế cưỡi ngựa.
Miệng Tống Triết Tông không ngừng kêu "Giá! Giá! Giá!, hắn dùng cành liễu đánh vào mông Triệu Ngạn.
Ba đứa hài nhi đứng bên cạnh, hai nam một nữ đang ôm bụng cười khanh khách. Một đứa mập còn cầm cành liễu trợ giúp đánh vào mông Triệu Ngạn.
Ngự sử Phó Nghiêu Du đỏ mặt đứng bên cạnh, hai đầu gối ông ta dính đầy bụi bặm. Hiên nhiên ông ta cũng vừa mới quỳ bò.
Đỗ Văn Hạo hiểu rằng trước kia Tống Triết Tông cũng rất tinh nghịch.
Nhưng hắn không ngờ bây giờ đã trở thành Hoàng Đế lại dùng lão sư làm ngựa cưỡi. Đây không những là chuyện nhục mạ người khác mà còn không coi trọng bề tôi của mình.
Lập tức trong đầu Đỗ Văn Hạo bốc hoả nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn vì dù sao Tống Triết Tông cũng là Hoàng Thượng, khi nói chuyện vẫn cần phải cung kính một chút.
Đỗ Văn Hạo nặng nề ho một tiếng rồi nghiêm nghị đi vào.
Tống Triết Tông thấy Đỗ Văn Hạo bước vào thì cười hì hì nói: "Khanh tới rất đúng lúc. Hai người bọn họ không được nữa rồi, quá già rồi, chạy không nhanh. Khanh hãy mau quỳ xuống để Trẫm cưỡi, nhất định sẽ bò nhanh hơn bọn họ".
Đỗ Văn Hạo chắp tay, lạnh lùng nói: "Hoàng Thượng, vi thần là người, không nphải gia súc!"
Tống Triết Tông đang chơi đùa cao hứng, hắn vung bàn tay nhỏ bé nói: "Ta hiểu. Bây giờ là giờ nghỉ trưa. Chơi đùa với ta một lát có sao đâu. Bọn họ đều chơi với ta".
"Hoàng Thượng, hại vị đại thần dưới háng Hoàng Thượng đường đường là Đại học sĩ, đầy một bụng kinh thi và thư kinh. Đây là cách Hoàng Thượng chiêu hiền đãi sĩ sao?
Nếu Hoàng Thượng đối xử với bề tôi như này, coi bề tôi không phải là người, đối đãi như gia súc. Theo cương thường luân lý, tất nhiên bề tôi không dám không tuân theo nhưng điều này sẽ khiến các bề tôi thất vọng đau khổ. Khi đó sao bọn họ còn dốc sức, tận lực tận tâm phò tá Hoàng Thượng trị quốc?"
"Chỉ là chơi đùa thôi mà, không cần phải nói như vậy. Hơn nữa là do bọn họ tự nguyện. Hai người các ngươi tự nguyện để ta cưỡi, đúng không?"
"Dạ dạ! Là thần tự nguyện".
Hai lão sư người đầy bụi bặm lên tiếng trả lời, gương mặt cả hai đều đỏ ửng, thẹn thùng.
Đỗ Văn Hạo nói: "Dù là bọn họ tự nguyện Hoàng Thượng cũng không nên làm thế. Cái đó gọi là dùng kiệu hoa rước nhân sĩ.Ngôi vị Hoàng Đế của Hoàng Thượng một khi có được sự trợ giúp của mọi người mới trở nên vững như Thái Sơn. Nếu như Hoàng Thượng không coi bề tôi của mình là người, những người có tài học đều là những người trọng thể diện. Liệu có ai chịu nổi sự đối đãi như vậy của Hoàng Thượng không?Một khi bọn họ nản lòng thoái chí, do dự thậm chí là kiếm cớ cáo quan bỏ đi, khi đó bên cạnh Hoàng Thượng chỉ còn lại một đám người chỉ biết tâng bốc nịnh bợ. Giang sơn xã tắc không thể chỉ dựa vào đám người nịnh bợ đó mà có thể duy trì được" Nụ cười trên gương mặt Tống Triết Tông biến mất. Hắn ngượng ngùng nói: "Đỗ tướng quân, không nên nghiêm trọng như vậy".
"Nghiêm trọng hay không chúng ta cứ hỏi Thái Hoàng Thái Hậu là biết liền. Nếu Thái Hoàng Thái Hậu cũng cho rằng không có gì vậy Hoàng Thượng cứ tiếp tục trò chơi của mình".
Tống Triết Tông nghe nói tới Thái Hoàng Thái Hậu thì giống như Tôn Ngộ Không bị niệm chú kim cô, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Tống Triết Tông vội vàng tụt xuống khỏi người Triệu Ngạn, ném cành liễu trong tay nói: "Đỗ tướng quân, khanh tuyệt đối đừng nói cho Thái Hoàng Thái Hậu biết. Ta nghe lời khanh sau này sẽ không bắt bọn họ làm ngựa cưỡi nữa".
Đỗ Văn Hạo vẫn nghiêm mặt nói: "Hoàng Thượng đã hiểu rõ làm như vậy là không đúng với lão sư của mình vậy hẳn phải biết nên làm gì?"
Tống Triết Tông cười ngượng ngùng, cúi đầu hành lễ với hai người Triệu Ngạn và Phó Nghiêu Du: "Trẫm nhận lỗi với nhị vị sư phụ".
Triệu Ngạn mới vừa ngồi dậy, ông ta đang chuẩn bị phủi bụi trên người mình, thấy Tống Triết Tông làm như vậy lại cuống cuồng quỳ dạp xuống đất nói: "Hoàng Thượng tuyệt đối không thể, làm vậy là hại chết vi thần" Nói rồi ông ta dập đầu thình thịch.
Phó Nghiêu Du ở bên cạnh cũng cuống quýt quỳ xuống dập đầu, liên thanh nói không dám nhận.
Đỗ Văn Hạo trợn tròn mắt. Hai lão phu tử này quả thật coi trọng nghi lễ quân thần hơn rất nhiều nghi lễ thầy trò.
Coi như là uổng phí một phen vất vả của hắn.
Đỗ Văn Hạo cười gượng, chuyển sang chủ đề khác: "Hoàng Thượng, vi thần muốn hỏi một chút về tình hình sở học trước kia của Hoàng Thượng. Liêu có thể vào trong phòng nói chuyện không?"
"Được!" Tống Triết Tông bước vào trong thư phòng, Đỗ Văn Hạo bước vào theo.
Bên trong thư phòng chỉ có bày Long án cùng Long ỷ cao, không có bục giảng, bàn học. Hắn cau mày nói: "Hoàng Thượng học ở chỗ này sao?"
Tống Triết Tông nói: "Không phải. Đây chỉ là Ngự thư phòng. Khi học thì ở Tư Thiện đường".
"Vậy chúng ta cùng tới Tư Thiện đường thôi".
"Tướng quân, sau khi dùng cơm trưa xong, theo lệ phải nghỉ trưa một canh giờ".
"Hôm nay huỷ bỏ nghỉ trưa bởi vì buổi chiều vi thần còn tới Chính Sự đường thảo luận quốc sự. Vi thần muốn tìm hiểu rõ ràng việc học tập của người sau đó buổi tối còn phải bẩm báo lên Thái Hoàng Thái Hậu để mọi người cùng nhau hiệp lực trợ giúp việc học của Hoàng Thượng".
Vừa nhắc tới Thái Hoàng Thái Hậu, Tống Triết Tông lại ỉu xìu, hắn cúi đầu nói: "Vậy được rồi".
Nói xong hắn bước ra ngoài thư phòng, mấy tiểu hài tử kia cũng ra theo.
Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Triệu Ngạn cùng Phó Nghiêu Du rồi nói nhỏ: "Nhị vị đại nhân, ba người chúng ta làm đế sư không thể quá nhân nhượng Hoàng Thượng. Chúng ta nhất định phải dạy bảo Hoàng Thượng trở thành một vị quân chủ tài đức sáng suốt mà không phải là một bạo quân không hiểu đạo lý".
Hai người Triệu Ngạn xấu hổ trả lời rồi ba người cùng nhau đi tới Tư Thiện đường.
Ở gian lớn chính giữa của Tứ Hợp Viện có treo một tấm biển viết "Tư Thiện đường". Bên trong có bày biện bốn bộ bàn ghế, trên mặt bàn có bày văn phòng tứ bảo.
Kên bên trong là một cái bàn dài. Đây hẳn là chỗ của sư phụ, trên bàn cũng bày biện giấy, bút và nghiên mực.
Tống Triết Tông và ba tiểu hài tử chia nhau ngồi xuống. Đỗ Văn Hạo đi tới chỗ chiếc bàn dài, vén áo bào ngồi xuống. Sau đó hắn sai nộ thị bên ngoài cửa mang vào hai cái ghế cho Triệu Ngạn và Phó Nghiêu Du cùng ngồi.
Triệu Ngạn và Phó Nghiêu Du thấy Đỗ Văn Hạo dám ngồi ở trước mặt Hoàng Thượng dù cả hai đã biết Đỗ Văn Hạo nói ba người bọn họ là lão sư có thể miễn trừ nghi lễ quần thần nhưng vẫn cảm thấy ngồi như vậy có vẻ không phù hợp với cương thường luân lý. Cả hai không khỏi thầm lắp bắp kinh hãi.
Ngay khi nội thị chuyển hai chiếc ghế tới cho hai người. Hai người Triệu Ngạn cũng không có gan lớn như Đỗ Văn Hạo nên vội vàng xấu hổ khoát tay nói đứng tốt hơn.
Đỗ Văn Hạo cũng không muốn cưỡng ép.
Đỗ Văn Hạo quét mắt nhìn bốn tiểu hài tử bên dưới, sắc mặt nghiêm nghị, hắn làm ra vẻ đạo mạo, cầm cái thước trên bàn, gõ hai cái vào lòng bàn tay, cao giọng nói: "Trước tiên chúng ta làm quen với nhau.
Ta tên là Đỗ Văn Hạo, tự là Vân Phàm, thừa long ân của tiên đế và Thái Hoàng Thái Hậu, ta là tam nha Đô Kiểm Điểm, Đề Cử Thái y cục, Ngự y. Thụ ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu phụ trách việc học tập của Hoàng Thượng. Đây là nhị vị đế sư là Thái Hoàng Thái Hậu khâm điểm ( chỉ định ). Cả hai người đều là Đại học sĩ uyên bác. Chắc hẳn vừa rồi mọi người đã làm quen với nhau. Được rồi, tam vị Hoàng tử và công chúa đang ngồi bên dưới có thể giới thiệu giới thiệu tục danh của mình để sau này tiện xưng hô không?"
"Tới ta giới thiệu".
Tống Triết Tông mỉm cười đứng lên nói.
Tống Triết Tông chỉ tay vào một Hoàng tử ngồi bên cạnh, thấp hơn mình một cái đầu nói: "Đây là nhị đệ Triệu Nhưng của ta. Đôi mắt của nhị đệ nhìn không tốt lắm. Đôi khi nhị đệ không nhìn vì vậy có lúc nào nhị đệ không chào hỏi mọi người thì không phải là hắn ngông nghênh mà là vì không nhìn thấy. Ha ha ha".
Mấy tiểu Hoàng tử, công chúa còn lại đều che miệng cười khúch khích.
Tuy Triệu Nhưng nhỏ hơn Tống Triết Tông một, hai tuổi nhưng trọng lượng thân thể lại to hơn Tống Triết Tông, béo húp.
Cổ Triệu Nhưng có mấy tầng, béo tới mức hai mắt híp lại. Hắn tươi cười hớn hở đứng dậy chắp tay nói: "Xin ra mắt Đỗ tướng quân".
Tổng cộng Tống Thần Tông sinh mười bốn con trai, trong đó có tám người chết ngay khi còn quấn tã lót.
Trong số những người con còn lại, Tống Triết Tông lớn tuổi nhất nên là Đại huynh. Cửu hoàng tử theo sắp xếp thứ hạng là lão Cửu nhưng tính những người con còn sống thì lại là lão Nhị.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Không cần phải khách khí. Sau này cứ gọi ta là tiên sinh là được.
Thì ra là cửu hoàng tử. Ta biết trước đây hoàng tử đã từng bị bệnh nặng. Bệnh rất nặng. Đồ đệ của ta là Thái y Tiền Bất Thu đã dùng Hoàng thổ thang trị bệnh cho hoàng tử, đúng không?'
"Ừ. Thì ra Tiền Thái y chính là đồ đệ của tiên sinh".
"Đúng vậy".
"Ông ta già cả, râu tóc bạc phơ. Già như vậy mà còn chưa xuất sư ( học thành nghề ) chứng tỏ ông ấy ngày thường không chăm chỉ học bài".
"Ha ha ha" Mấy người Tống Triết Tông đều cười ha hả.
Đỗ Văn Hạo vẫn nghiêm nghị, hắn chờ mấy người cười xong mới lên tiếng: "Cửu hoàng tử, Tiền Bất Thu là ân nhân, người không biết báo đáp thì thôi, cũng không nên trêu cợt ân nhân của mình. Ít nhất điều đó là không biết lễ nghĩa".
Triệu Nhưng vội vàng nuốt nụ cười lại, hắn ngượng ngùng, chắp tay nói: "Thật sự xin lỗi. Ta chỉ buột miệng nói như vậy. Xin tiên sinh tha thứ".
Đỗ Văn Hạo nghiêm mặt nói: "Liệt đồ Tiền Bất Thu chính là mang theo nghệ bái sư. Khi ông ấy bái ta làm thầy, tiếng tăm thần y của ông ấy đã trùm thiên hạ".
Tiểu công chúa ngồi ở phía sau, trợn tròn đôi mắt đen lay láy nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Ông ta là thần y sao lại còn bái tiên sinh làm thầy? Ông ta già như vậy, tiên sinh nhỏ như vậy".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Phải nói là ta sao trẻ tuổi như vậy, có phải là muốn nói tuổi ta không hơn tuổi mất người là mấy không?"
Tiểu công chúa cười khanh khách gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nói: "Thần kỹ phẫu thuật chữa thương của ta, trong thiên hạ này chỉ có mình ta biết, kể cả ông ấy cũng không biết. Hơn nữa ta còn rất nhiều tri thứ y thuật khác mà ông ấy cũng không biết. Ta có rất nhiều thứ có thể dạy ông ấy nên ông ấy không ngại học hỏi kẻ dưới, bái ta làm thầy".
Tống Triết Tông mỉm cười nói: "Đỗ tướng quân chuẩn bị dạy ta những gì? Là tứ thư ngũ kinh sao? Hay vẫn là thi từ ca phú? Lễ nghi cung đình sao?" Lập tức ba tiểu hoàng tử, công chúa kia lại lén cười.
Đỗ Văn Hạo thản nhiên nói: "Ta có thể dạy mọi người cái gì chờ lát nữa mọi người sẽ biết. Hoàng Thượng, xin thỉnh người tiếp tục giới thiệu với vi thần nhị vị còn lại".
Tống Triết Tông vỗ vỗ đầu nói: "Đúng rồi. Ta lại quên mất việc này".
"Hoàng ca ca, bây giờ người không thể nói: Ta, phải nói Trẫm".
Tiểu công chúa sau lưng Tống Triết Tông cười khanh khách nói.
Tống Triết Tông lại vỗ vỗ đầu nói: "Coi như trí nhớ của ta. A! Không, trí nhớ của Trẫm. Hì hì" Ba người kia lại cười vang.
Tống Triết Tông khoát tay ra hiệu cho ba người không cười, hắn chỉ vào tiểu Hoàng tử thấp hơn hắn một đầu ngồi ở sau nói: "Hắn là tam đệ Triệu Cát của ta".
Đỗ Văn Hạo thầm lắp bắp kinh hãi. Triệu Cát sao? Tống Huy Tông sao? Đây chính là một vị Hoàng Đế cực kỳ nổi danh của Bắc Tống, thậm chí trong lịch sử Trung Quốc.
Tống Huy Tông nổi danh không phải là vì những thành tựu về văn trị vũ công (thành tựu về mặt quân sự) mà là những chuyện lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt của hắn, bút pháp thần kỳ, thư pháp thể Sấu kim, còn cả kinh nghiệm đau đớn của việc tin dùng gian thần, mất nước.Nhưng bây giờ Tống Huy Tông mới chỉ là một đứa trẻ sáu bảy tuổi, gương mặt ngây thơ hồn nhiê, chưa từng nghĩ tới một quốc gia mất trong tay mình. Giờ đây Đỗ Văn Hạo chưa cảm thấy tạo hoá trêu ngươi khi hắn lại làm đế sư của hai vị Hoàng Đế Bắc Tống mà chỉ cảm thấy trọng trách ghê gớm trên vai mình.
Hắn không biết mình liệu có gánh vác được hết trách nhiệm này hay không?
Triệu Cát đứng dậy, chắp tay bập bẹ nói: "Xin ra mắt tiên sinh".
Nếu một khi muốn cứu vớt Bắc Tống, trước tiên phải cứu với vị Đại hôn quân của tương lai này vì vậy Đỗ Văn Hạo cũng không vì Triệu Cát là Hoàng đế tương lai mà biểu lộ cảm xúc hắn chỉ mỉm cười gật đầu ý bảo Triệu Cát ngồi xuống.
Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi: "Mẫu thân của người là vị nương nương nào?"
Lập tức sắc mặt Triệu Cát trở nên ảm đạm, vành mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, cúi đầu xuống không nói.
Triệu Nhưng mập mạp chỉ ngón tay giữa vào miệng nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, những lời này không thể hỏi hắn. Nương nương của hắn vốn trước đây phát điên. Sau khi phụ hoàng băng hà đã uống thuốc độc tự vẫn chết theo phụ hoàng. Mỗi khi có ai nhắc tới hắn đều thương tâm khóc".
Lập tức Đỗ Văn Hạo hiểu ra. Nương nương của Triệu Cát thì ra là Trần mỹ nhân bị buộc uống thuốc độc chết thảm. Lúc này thật sự Đỗ Văn Hạo không biết nói gì.Đỗ Văn Hạo đi tới vỗ nhẹ lên vai Triệu Cát nói: "Nam nhi không dễ rơi lệ! Hãy kiên cường lên"
Triệu Cát giơ bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt, hít hít mũi trịnh trọng gật đầu.Sau đó Tống Triết Tông giới thiệu tới tiểu công chúa kia: "Đây là Hoàng muội, Phong từ quốc công chúa, chưa tới tuổi đặt tên, chỉ có một nhũ danh là Niệm Niệm. Nhưng mọi người gọi là Niêm Niêm".
Tiểu công chúa trừng mắt hạnh nói: "Tên của muội không phải Niêm trong niêm nhân mà là Niệm trong tưởng niệm. Hừ!".
Ba người còn lại đều cười vui vẻ.
Đỗ Văn Hạo quay lại ghế ngồi hỏi: "Thôi được rồi. Bây giờ chúng ta đều đã biết nhau. Ta sẽ trả lời câu hỏi của Hoàng Thượng. Rốt cuộc ta dạy mọi người cái gì? Trước tiên ta muốn biết mọi người đã học cái gì? Ai trả lời trước đây?"
Niệm Niệm giơ tay trước nói: "Ta nói!".
"Được! Tiểu công chúa nói đi".
"Chúng ta cùng Hoàng đế ca ca cùng học với nhau, thi từ ca phú, còn cả lịch sử các triều đại còn có cả các loại nghi lễ cung đình".
Trong lòng Đỗ Văn Hạo hiểu rõ điều này. Hắn liếc nhìn túi đựng tính trù để trên bàn liền cười hỏi: "Xem ra mọi người hẳn là có học qua cửu chương toán thuật đúng không?'
"Có học qua".
"Có biết tính không?"
"Đương nhiên biết"
"Trong mọi người ai là người tính nhanh nhất?"
"Hoàng đế ca ca"
Tống Triết Tông đắc ý nói: "Cửu chương toán thuật mà tiên sinh nói, tốc độ tính toán của Trẫm trên thế gian ít người sánh kịp, ngay cả tiên sinh cũng không thể so với".
"Thật vậy sao?" Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Xin thỉnh Phó đại nhân ra một đầu đề. Năm người chúng ta thi tính toán xem ai là người nhanh nhất, được không?"
"Được" Lập tức sắc mặt Tống Triết Tông hiện lên vẻ phấn khích, xem ra hắn rất tự tin với tốc độ tính toán của chính mình, hắn cũng rất hy vọng thắng được người đế sư trẻ tuổi này.
Lập tức Tống Triết Tông cởi túi tính trú để trên bàn nói: "Phó thị, khanh hãy mau ra một đề bài. Ra khó một chút. Rất khó. nếu không, hừ hừ. Mau lên đi" Ba hoàng tử công chúa còn lại cũng vội vàng lấy tính trù ra cầm trong tay.
Phó Nghiêu Du vội vàng trả lời, ông ta ngẩng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: "Vi thần đã nghĩ kỹ. Sáu vạn…"
"Chờ một chút!" Tống Triết Tông khoát tay cản lại nói.
Tống Triết Tông nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Đỗ tướng quân khanh mau lấy tính trù ra, còn thất thần ngồi đó làm gì?"
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Hoàng Thượng, không cần phải quan tâm. Ha ha ha".
Tống Triết Tông trừng mắt nói: "Được, khanh tự cao nhỉ. Lát nữa thua khanh đứng trách Trẫm không báo trước. Phó khanh hãy ra đề đi".
"Dạ dạ!" Phó Nghiêu Du lau mồ hôi trán, ho khan một tiếng rồi nói: "Sau mươi từ nghìn hai trăm bảy mươi sáu nhân với bảy nghìn ba trăm năm mươi mốt bằng bao nhiêu?" Tiếng loạt xoạt bất chợt vang lên, bốn tiểu hài tử bắt đầu lay hoay tính toán.Dù lúc ấy đã phát minh ra bàn tính nhưng còn lâu mới phổ cập ( Vào triều Nguyên bàn tính mới phổ cập ). Một nguyên nhân là lúc ấy bàn tính vẫn còn chưa hình thành đầy đủ hệ thống khẩu quyết tính toán, đặc biệt ở phương diện nhân chia, giải toán. Tốc độ giải toán còn chậm hơn cả tính trù ( tính trù là phương pháp tính toán cổ đại, thực tế là những miếng gỗ nhỏ mịn, bình thường dài khoảng 13-14cm, dầy khoảng0,2-0,3cm, cũng có thể làm bằng trúc, răng thú, ngà voi, kim loại hay các vật liệu khác. Một bó ước chừng hai trăm bảy mươi miếng để trong bao bố hay giắt ở thắt lưng ) Hơn nữa rất dễ mắc sai sót vì vậy mọi người vẫn có thói quen dùng tính trù để tính toán.
Tính trù là một phương pháp tính toán trước khi bàn tính được hoàn thiện, dùng các mảnh gỗ xếp đặt các hình dạng khác nhau để tính toán, phép tính toán nhân chia này phức tạp hơn so với giải toán số học.
Phải hình thành ba tầng tính toán thượng trung hạ, khi tính toán theo công thức phải liên tiếp cầm lên, di chuyển liên tục nói chung rất phiền phức.Tốc độ giải toán tương đối chậm, phức tạp hơn so với số học, khi tính toán luôn phải đặt lên bàn.
Vì vậy mới có câu: "Tính trù doanh án" chính là chỉ việc này.
Ban đầu khi Đỗ Văn Hạo mới tới, hắn thấy Lâm Thanh Đại khi tính toán sổ sách thường dùng tính trù, hắn hiểu rõ cách tính này rất chậm. Hắn thầm nghĩ có lẽ đề này đưa ra sau thời gian ăn xong một bữa cơm mà vẫn chưa tính toán xong nên trong lòng vẫn ung dung không nóng vội.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy, chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh mấy người Tống Triết Tông.
Hắn chăm chú quan sát giống như một giám thị vậy.
Tốc độ ngón tay của Tống Triết Tông di chuyển rất nhanh, thậm chí hắn còn không nhìn mặt bàn. Tống Triết Tông thấy Đỗ Văn Hạo đi tới, vừa ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo vừa tính toán, cười nói: "Đỗ tướng quân, lão sư dạy tính toán của Trẫm được xưng là "Thần toán tử" Nếu khanh không mau chóng tính toán, nhất định sẽ thua trẫm. Ha ha".
Đỗ Văn Hạo vẫn chắp tay sau lưng, hắn buột miệng hỏi: "Vị lão sư Thần Toán Tử của Hoàng Thượng tên gọi là gì?"
"Tên là Thẩm Quát".
"Hả?" Đỗ Văn Hạo giật mình hỏi: "Thẩm Quát? Thẩm Quát là lão sư tính toán của Hoàng Thượng sao?"