Lúc này Thái Kinh đang cung kính ngồi ở chỗ kia, mái tóc thưa thớt được buộc cao, hai mắt híp, mũi củ tỏi, môi mỏng mà miệng thì rộng, nhìn qua là có thể đoán ra hắn là một kẻ biết ăn nói, thận choàng trường sam màu xanh, ở trong là trường bào màu đen, chân đi một đuôi giày vải hình lưỡi liềm, bên ngoài giày sạch sẽ không dính chút bùn.
Chân phải phải Đỗ Văn Hạo mới bước vào cửa, Thái Kinh đã nghe được tiếng bước chân, trong nháy mắt nở nụ cười lấy lòng, khom người chắp tay về phía trước: "Ty chức là Thái Kinh tham kiến Đỗ tể chấp!"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, đi tới ghế chủ tọa ngồi xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi, đợi cho tỳ nữ dâng trà lui ra, Thái Kinh mới hạ thấp người, nói: "Ty chức đã tới từ hôm qua, lại đúng lúc Đỗ đại nhân tiến cung, cho nên không thể gặp mặt, hôm nay cuối cùng có thể gặp được, quả thật là vô cùng may mắn".
Đỗ Văn Hạo cười nhẹ, tiểu tử ngươi không phải tìm ta xem bệnh sao, tại sao lúc gặp ta lại không nôn nóng nữa? Liền chậm rãi nói: "Nghe nói Thái đại nhân tìm bổn quan để xem bệnh?"
Thái Kinh vội vàng chắp tay nói: "Ty chức không dám, thực ra là tiện thiếp sắp trở dạ rồi, đột nhiên thân thể không được khỏe, đã tìm nhiều người xem qua, không ngờ bệnh càng lúc càng nặng, cho nên ty chức mới.... Ty chức hiểu rằng đại nhân công vụ bận rộn, vốn không nên làm phiền đại nhân, chỉ là... chỉ là tiện thiếp.. hu hu". Nói đến chỗ thương tâm, Thái Kinh không nhịn được mà nghẹn ngào bật khóc.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt lạnh lùng nhìn Thái Kinh, nhưng điệu bộ lại có vẻ chăm chú, hắn cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn không hề có chút biểu lộ gì, thở dài nói: "Đã là như thế, vậy không nên ngồi lâu nữa, đi thôi?"
Thái Kinh có lẽ không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại sảng khoái như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, thấy Đỗ Văn Hạo đã đi ra đại sảnh, lúc này mới lúc này mới vừa mừng vừa sợ đuổi theo.
Đỗ Văn Hạo phân phó hộ vệ đội trưởng Hứa Hoa Cường chuẩn bị ngựa. Rất nhanh ngựa đã được chuẩn bị xong, Hứa Hoa Cường nói: "Đại tướng quân, ngài còn mang ai đi cùng không?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút, tính toán xem có nên mang theo nữ quyến theo không, Bàng Vũ Cầm y thuật tốt nhất, Tuyết Phi Nhi không tập trung không nghiêm túc, Kha Nghiêu học y chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, cần cù học hỏi, cũng không sợ mất mặt, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, có thể cho nàng đi theo tôi luyện. Chỉ là chuyện tối ngày hôm qua khiến cho hắn có phần chột dạ, tính đi tính lại thì không thể nghĩ và cũng không nên nghĩ đến nữa. Con người sống là phải biết lúc nào đủ, không nên quá tham lam. Nhân tiện nói: "Bảo phu nhân theo ta là được rồi".
Phủ Doãn Ứng Thiên phủ Thái Kinh, tương đương với thị trưởng Bắc Kinh ở thời hiện đại, tuổi còn trẻ mà đã ngồi được lên vị trí này, có thể bổn sự của hắn cũng khá cao. Nhưng mà vào phủ đệ của Thái Kinh thì thấy hắn cũng không quá mức khoa trương, so với nhà cửa của những quan viên cùng cấp bậc với hắn trong kinh thành cũng không tính là quá tráng lệ. Quan sát tứ phía có thể thấy chủ nhân thiết kế ngôi nhà rất lịch sự tao nhã. Hành lang gấp khúc, tiểu kiều, lương đình, cổng vòm cùng một vài vị trí thông thường đều được điêu khắc tranh hoa điểu ngư trùng(hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng), chạm trổ cũng thập phần tinh tế, trong nội viện hoa cỏ không nhiều lắm, nhưng đều là những loài hiếm có, xem ra chủ nhân thật sự là người tao nhã. Thái Kinh một đường dẫn Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đi tới một cái cổng vòm ở giữa nội viện. Trong cổng vòm thì ra là còn có bốn tiểu viện, mỗi tiểu viện lớn nhỏ không đồng đều, đi đến trước một tiểu viện ở phía Đông, Thái Kinh vươn tay làm ra một tư thế mời, thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, Đỗ phu nhân, mời vào!"
Chỉ thấy ở cửa tiểu viện có hai tỳ nữ đang đứng, cúi người hành lễ, sau đó vội chạy đến trước một căn phòng, vén rèm cửa lên, nói lớn: "Thất phu nhân, lão gia đã trở lại".
Vào gian phòng, chỉ thấy trong phòng chỉ thấy hương khói luẩn quẩn, sau màn lụa mỏng có thể thấy được một nữ tử nằm nghiêng trên giường. Thấy có người đến, lúc này tỳ nữ mới cẩn thận đỡ nàng ta ngồi dậy, hai tỳ nữ vén màn lụa mỏng lên. Đỗ Văn Hạo trông thấy một cô gái có độ tuổi ước chừng tương đương với Kha Nghiêu, bụng nhô cao, xem ra mang thai đã được tám chín tháng rồi.
Thái Kinh vội giới thiệu, cô gái này là tiểu thiếp của Thái Kinh, tên là Lâm Hân. Nàng gượng dậy muốn bước xuống hành lễ, liền bị Bàng Vũ Cầm giữ lại: "Ngươi thân thể không khỏe, cứ ngồi xuống đi".
Lâm Hân hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú môi hồng răng trắng đang đứng ở trước mặt mình, bên cạnh còn có một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, lại cúi đầu xuống, từ từ ngồi xuống giường.
Bàng Vũ Cầm lấy từ trong hòm thuốc ra chiếc gối chẩn mạch đặt lên chiếc bàn bên cạnh giường, tỳ nữ đưa ghế đến, Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Lâm Hân đưa tay đặt trên gối chẩn mạch, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này hai nữ tử mặc y phục xanh và vàng bước vào, trên đầu trâm thoa lấp lánh. Nữ tử mặc áo xanh trông thấy vợ chồng Đỗ Văn Hạo thì có phần kinh ngạc, không biết thì thầm bên tai nữ tử áo vàng điều gì đó. Hai người nhìn nhau cười trộm, nữ tử áo xanh cười khẽ, tiến đến cất lời: "Lão gia, nghe nói người mời Đỗ đại nhân tới đây?"
Thái Kinh vội vàng giới thiệu: "Đúng vậy, còn không nhanh tới làm lễ, Đỗ tể chấp, hai người này là tứ thiếp và lục thiếp của ty chức".
Hai vị phu nhân đi đến trước mặt Bàng Vũ Cầm chắp tay thi lễ, Bàng Vũ Cầm đứng dậy hoàn lễ, còn Đỗ Văn Hạo chỉ khẽ gật đầu.
Thái Kinh ra hiệu cho hai người tìm chỗ ngồi xuống không được quấy rầy Đỗ Văn Hạo xem bệnh, hai người liền ngồi xuống bên cạnh Thái Kinh.
Đỗ Văn Hạo hỏi Lâm Hân: "Thất phu nhân, cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?"
Lâm Hân mệt mỏi dựa lên đệm tựa trên giường, ôn nhu nói: "Cũng đã khá lâu rồi, không biết tại sao đại tiện luôn không thể thông thuận, lúc đại tiện có cảm giác bụng trướng đau nhức, sau khi xảy ra thì đã mời những vị đại phu khác xem bệnh, uống thuốc xong chẳng những không thoải mới hơn, ngược lại càng nghiêm trọng. Đầu tiên trong miệng nhạt nhẽo không có mùi vị, tiếp theo đắng miệng, lại mời thái y trong cung xem qua, thì cho rằng là do nội hỏa quá dồi dào dẫn tới ứ đọng. Nhưng mà, thếp thân mang thai cho nên thái y không dám kê đơn, chỉ cho một bài thuốc giảm nhiệt, sau khi phục dụng cũng không có hiệu quả gì. Lại mời thái y khác, vẫn như vậy, lại không ai dám kê đơn. Sau đó có một vị đại y chỉ điểm rằng chứng này chỉ có Đỗ đại nhân có thể trị, cho nên lão gia lúc này mới mạo muội đi tới mời Đỗ đại nhân".
Cũng không thể trách, Thái Kinh tốt xấu gì cũng là phủ doãn phủ Khai Phong, cũng là chức quan tam phẩm, ở triều đình cũng được tính là nhân vật tai to mặt lớn, ở Thái Y viện đều là hạng người đa mưu túc trí, xem bệnh đều chú trọng nắm chắc hoàn toàn, chỉ cầu không xảy ra điều ngoài ý muốn, cùng lắm thì nói mình không có bổn sự sẽ không dẫn tới phiền toái. Đối mặt với một nữ nhân có thai mấy tháng, lại là ái thiếp của phủ doãn đại nhân, mặc dù biết phân tích khảo chứng căn bệnh không sai, nên dùng loại dược thông tiện, nhưng mà không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Chỉ còn cách để cho Đỗ Văn Hạo đến khám và chữa bệnh, chủ ý này rất tuyệt vời, thứ nhất là Đỗ Văn Hạo y thuật cao minh. Thứ hai là Đỗ Văn Hạo thân là tể chấp, cho dù khiến cho phủ doãn phu nhân sinh non, phủ doãn Thái Kinh cũng không dám trách móc.
Đỗ Văn Hạo sau khi hiểu được điều then chốt, bèn mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Thái Kinh: "Bệnh này của tôn phu nhân quả thật là ứ đọng. Trong Kinh Vân có nói: Hữu cố vô vẫn(là chỉ phụ nữ trong thời kỳ mang thai nếu gặp phải bệnh nặng không dùng thuốc thì cả hai mẹ con đều chết), động thì sinh sản, nếu không thì ứ đọng, không chỉ khiến cho tôn phu nhân khổ sở, chỉ sợ còn tổn hại đến hài nhi trong bụng. Nhưng mà, lúc này thông tiện có nguy hiểm nhất định, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc".
Thái Kinh vội vàng chắp tay thi lễ, vẻ mặt đau khổ, nói: "Tể chấp đại nhân cứ việc dùng thuốc".
"Hắc hắc, Thái đại nhân cũng không nên lo lắng quá mức, chỉ cần dùng thuốc cẩn thận, sẽ không có gì đáng ngại".
Đỗ Văn Hạo khai một phương Tiêu Trệ Đạo Khí hoàn cho Thái Kinh. Thái Kinh vội vàng sai người đi tìm phương bốc thuốc. Sau đó bảo hai vị phu nhân mời Bàng Vũ Cầm đến khuê phòng nói chuyện uống trà, bản thân hắn thì dẫn Đỗ Văn Hạo đi vào chính đường dâng trà nói chuyện.
Hai ngươi phân ra chủ khách ngồi xuống, Thái Kinh chắp tay nói: "Ty chức chúc mừng đại nhân thăng chức!"
"Ha ha, có cái gì mà chúc mừng chứ. Thăng quan thì càng bận rộn. Mệt chết người đi được".
"Như vậy cũng gọi là phiền toái sao, ha ha".
Đỗ Văn Hạo nói: "Bệnh này của tôn phu nhân cũng không khó trị, đừng nói là ta, cho dù là đồ đệ của ta Tiền Bất Thu. Cũng chỉ là việc cỏn con, thái y của Thái y viện cũng là quá cẩn thận rồi, thật ra đại nhân tùy tiện tìm một lang trung ở trong kinh thành cũng có thể trị khỏi bệnh này, thật ra tất cả cũng chỉ một chữ 'đảm'(can đảm), xem bệnh tốt, làm việc cũng được, nhưng nếu không có lá gan thì việc gì cũng không thành".
"Đúng đúng, đại nhân nói nói đúng. Hắc hắc".
Đỗ Văn Hạo nghe hắn thừa nhận bèn cười nhẹ, nói: "Thật ra bệnh của tôn phu nhân không cần phải tới mức tể chấp ta đích thân tới chẩn bệnh, mà là do đại nhân cố ý mời đến, còn tặng ta một số lễ trọng như vậy. Chắc hẳn đại nhân còn có dụng ý khác?"Thái Kinh vỗ đùi, khen: "Tể chấp đại nhân thật sự là thông minh hơn người, ty chức đang cân nhắc mở miệng như thế nào, mà đã nhân đã nhìn ra trước, hắc hắc".
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo cười thầm, nhìn cái bộ dáng lén lén lút lút của ngươi, cho dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra! Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Thái đại nhân có việc gì cứ việc nói ra".
"Vâng, là như vậy, việc này nếu nói với người ngoài thì nhất định sẽ cho rằng ty chức mưu tư lợi cấu kết với nước ngoài để phản bội triều đình. Nhưng trời đất chứng giám, ty chức một lòng nghĩ cho triều đình, dù là làm bất cứ điều gì thì cũng như vậy".
"Điều này là đương nhiên, đại nhân có chuyện gì cứ việc nói, ta biết đại nhân là người trung quân ái quốc. Hắc hắc".
Thái Kinh vội vàng đứng người lên, khom lưng nói: "Đa tạ tể chấp! Có những lời này của tể chấp, ty chức cũng có thêm lòng can đảm, giống như lời của đại nhân vừa nói: Muốn làm việc thành công, nhát định phải có lá gan".
"Ta xem lá gan của ngươi cũng đã khá lớn rồi, hắc hắc, có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra".
"Vâng vâng!" Thái Kinh xoa xoa tay. Ngồi trở lại cái ghế, suy nghĩ một lúc sau đó mới chậm rãi nói: "Đại Tống ta cùng Tây Hạ liên tục chinh chiến, cả hai bên đều có thắng có thua , quân dân hai nước đều tổn hai rất lớn. Cho nên ty chức một mực suy nghĩ, nếu song phương có thế biến chiến tranh thành tơ lụa, đối với tất cả mọi người thì mới có lợi, đặc biệt là đối với dân chúng, họ mới có thể an cư lạc nghiệp".
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo oanh một tiếng, không thể tưởng được tên đại gian thần trong tương lai vậy mà lại bàn tới điều này, không biết trong bụng hắn tính toán điều gì, cứ nghe một chút rồi nói sau. Lập tức ung dung thản nhiên thong thả nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi , đưa lên miệng nhấp một miếng. Tuy hắn không thích uống trà, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của trà. Thấm sâu tới tận đáy lòng, rất là dễ chịu.
Thái Kinh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Đỗ Văn Hạo, lại cẩn thận nói tiếp: "Khi mà ty chức nghĩ tới việc này thì vừa vặn rằng Tây Hạ cũng đang âu sầu vì chuyện này. Lần trước trận chiến ở thành Vĩnh Nhạc, tuy quân ta tổn thất hai mươi vạn người, bọn họ cũng không chiếm được ưu thế hơn bao nhiêu. Vũ khí ôn dịch của chúng ta tạo thành bệnh dịch lan tràn khắp Tây Hạ, làm chết hơn mười vạn quân dân, về sau may mắn có được nước thuốc trừ độc cùng mặt nạ phòng độc của Đại tướng quân, lúc này mới có thể khống chế được bệnh dịch. Tình hình trong nước của bọn họ vốn đã rất kém , trải qua một kiếp này thì nguyên khí đại thương, thật sự là không có cách nào tiếp tục chiến tranh, cho nên vẫn một mực tìm cơ hội hòa đàm cùng chúng ta".
Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói: "Có thật vậy không? Chẳng lẽ Thái đại nhân chẳng lẽ không biết, trước đó vài ngày bọn họ còn phái binh tập kích Khánh Kinh Lược Tư, giết mấy ngàn dân ta ở vùng biên giới . Dường như không có ý muốn cùng chúng ta hòa đàm".
"Vâng vâng, ty chức cũng đã khiển trách bọn họ như vậy".
"A? Thì ra đại nhân đã tiếp xúc với người Tây Hạ rồi à? Không thể tưởng được đại nhân cùng nước địch lại có qua lại bí mật như vậy. Hắc hắc".
Thái Kinh sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Tể chấp đại nhân, ty chức cũng không dám thông đồng cùng địch quốc. Chỉ là, ty chức có một người họ hàng gọi là Thái Đầu. Tổ tiên sinh sống ở vùng biên giới lân cận Tây Hạ, trước khi Đại Tống ta cùng Tây Hạ chưa khai chiến, hắn một mực qua lại giữa Tây Hạ cùng Đại Tống. Ngay cả hoàng thất Tây Hạ cũng thường cùng hắn trao đổi những vật quý hiếm cho nên hắn quen biết với một ít người của hoàng thất Tây Hạ. Trước đó vài ngày, Thái Đầu dẫn theo hai người đến hàn xá, mới biết được rằng là mệnh lệnh của Huệ Tông Đế Tây Hạ, đến tới đàm phán hòa bình".
"Buồn cười, đã muốn hòa đàm, thì đáng ra phải phải sứ thần đến chứ, vì sao phải lén lút phái người cùng thân tích của ngươi đến? Chẳng lẻ lại có chuyện tình gì không thể gặp mặt người khác hay sao?"
Thái Kinh gượng cười hai tiếng, nói: "Tể chấp đại nhân có điều không biết, Huệ Tông Đế cùng Lương thái hậu của thường hay bất hòa, mặc dù Huệ Tông Đế đã sớm tự mình chấp chính nhưng Lương thái hậu vẫn nắm đại quyền trong tay, không để tập trung vào hoàng đế. Huệ Tông Đế tâm hướng về Đại Tống, phổ biến rộng rãi hủy bỏ Phiên lễ, đổi sang dùng Hán lễ, nhưng Lương thái hậu cản trở nên không thành. Huệ Tông Đế từng muốn đem Hà Nam dâng tặng muộn quay về nương tựa Đại Tống ta, cũng phái Đại tướng Lý Thanh chuẩn bị tới đây thương nghị cùng chúng ta. Lương thái hậu biết được, liền phát động chính biến, giết chết Lý Thanh, sau đó lại đem Huệ Tông Đế giam cầm, sau này mặc dù để cho hắn ngồi lại vị trí cũ nhưng cũng không đem thực quyền trả lại. Phái quân đội tập kích quấy rối nước ta ở biên cảnh, cũng chính là chủ ý của Lương thái hậu, Huệ Tông Đế vì muốn quy phục Đại Tống cho nên âm thầm phái sứ thần tới, thông qua con đường bí mật tới để tiến hành đàm phán hòa bình, không dám để cho Lương thái hậu biết được".
Đỗ Văn Hạo đối với lịch sử của Tây Hạ biết rất ít, nghe Thái Kinh nói như vậy mới hiểu được đại khái, thì ra hoàng đế Tây Hạ chỉ là bù nhìn, thực quyền toàn bộ nằm trong tay thái hậu. Nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho nên hẳn là vẫn có một số người ủng hộ, nếu như có thể lợi dụng mâu thuẫn lúc bấy giờ của đôi bên, xử lý Lương thái hậu, một lần nữa đưa Tây Hạ vào bản đồ Đại Tống, thì đúng là thượng sách không cần đánh mà vẫn khuất phục được kẻ địch.
Nhưng mà, lời này từ trong miệng Thái Kinh nói ra, người này tương lai là đại gian thần, lời của hắn chưa hẳn có thể tin, Đỗ Văn Hạo nghiêng mắt nhìn Thái Kinh: "Sứ thần ở đâu?"
"Hiện giờ đang ở hàn xá, có cần gọi hắn tới gặp mặt đại nhân?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ, Thái Kinh đã không sợ mình gặp sứ thần, vậy lời hắn vừa nói hẳn là sự thật, chuyện này có quan hệ trọng đại, phải suy nghĩ chu toàn rồi nói sau, bây giờ mình là tể chấp, thân phận không giống như trước kia, không thể tùy tiện bày tỏ thái độ. Cho nên hắc lắc đầu, nói: "Trước tiên chưa cần gặp hắn, như vậy đi, ngươi tiếp đón sứ thần cho tốt, đặc biệt phải chú ý giữ bí mật, chờ ta sau khi thương nghị với Thái Hoàng Thái Hậu cùng các vị tể chấp rồi quyết định".
"Vâng! Vâng!" Thái Kinh sau khi nghe xong, vội vàng chắp tay đáp ứng, suy nghĩ một lát lại thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, ty chức còn có điều này nữa, không biết có nên nói ra hay không".
"Ừm, cứ nói". Đỗ Văn Hạo tiếp lời.
"Theo ty chức biết, trước đó Huệ Tông Đế chuẩn bị liên lạc để quay về với Đại Tống, về sau sự tình bại lộ, chính là bởi vì trong triều có người đem chuyện này báo với Lương thái hậu. Cho nên, chuyện này cần phải hết sức cẩn thận, không thể để cho quá nhiều người biết được".
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng là kẻ nào đã mật báo?"
"Ty chức không biết, nhưng mà vào lúc đó sự tình này vô cùng bí mật, người biết chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay, lại không biết rốt cuộc là ai, ty chức cũng không dám tự tiện suy đoán. Tiên đế từng phái người điều tra nhưng không có kết quả".
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, người có khả năng biết được sự tình cơ mật như vậy. Ngoại trừ tể chấp chỉ sợ là không còn người khác, vừa rồi bản thân mình cùng các tể chấp thương nghị, may mà được Thái Kinh nhắc nhở nếu không một khi chuyện này lộ ra, chỉ sợ sẽ rất tồi tệ.
Hắn không kìm được mà liếc nhìn Thái Kinh, âm thầm cân nhắc, hai mươi năm sau tiểu tử này có thể trở thành một đại gian thần quyền thế lấn át vua, một tay nắm đại quyền của triều đình, thực sự chẳng những là do giỏi nịnh nọt. Từ chuyện này có thể thấy hắn rất có đầu óc tư duy, có vài phần bản lĩnh thật sự. Vốn muốn tìm cơ hội xử lý hắn, hiện tại xem ra chưa được, còn phải lợi dụng hắn liên lạc cùng Tây Hạ, giải quyết xong vấn đề Tây Hạ. Đến khi có thời gian thì phế hắn đi, để tránh đêm dài lắm mộng, tránh cho hắn có quyền lực to lớn, hại nước hại dân.
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nói: "Ừm, bổn quan hiểu rồi, ngươi cũng phải cẩn thận làm việc, nếu như hoàn thành tốt việc này! Nếu có thể hoàn thành, hắc hắc, ngươi đã làm được một việc lớn rồi đó!"
Thái Kinh mừng rỡ, đứng dậy thi lễ thật sâu: "Không dám, hết thảy đều dựa vào Đỗ tể chấp, không có quyết sách anh minh của Đỗ tể chấp, bực đại sự như thế này không thể nào hoàn thành được".
"Hắc hắc, trước hết chúng ta không cần bàn luận công lao, chờ sau khi xong chuyện rồi nói sau, sẽ không thiếu điều tốt cho ngươi".
"Vâng vâng, ty chức đa tạ tể chấp đại nhân dìu dắt".
Đỗ Văn Hạo sau khi biết được tin tức này, tất nhiên là đứng ngồi không yên, đứng dậy cáo từ ra đi, gọi Bàng Vũ Cầm, hai người lên xe rời khỏi Thái Kinh phủ đệ một đường đi thẳng về Ngũ Vị Đường.
Đỗ Văn Hạo tiến vào việng tử, thấy hai người Tuyết Phi Nhi cùng Liên Nhi đang nói chuyện dưới hành lang, hai nha hoàn đang quét dọn trong phòng Kha Nghiêu, chú hổ con Khả Nhi cũng dang ngoan ngoãn nằm ở cửa ra vào, tiểu hổ ở trong này thì hẳn là Anh Tử cũng ở bên trong . Hắn dừng bước, Khả Nhi chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy cái đuôi của mình, cũng không đứng dậy, mắt cũng không mở ra, đại khái là lúc Đỗ Văn Hạo tiến đến thì tiểu hổ đã ngửi thấy mùi thân thể của hắn rồi.
Quả nhiên Anh Tử bưng một lọ hoa đã tàn từ bên trong bước ra, trông thấy Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người thi lễ.
"Kha Nghiêu đâu? Đi ra ngoài rồi sao?" Đỗ Văn Hạo thăm dò.
Anh Tử mỉm cười đem Thanh Hoa Sứ trong tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, nói: "Mấy ngày nay Nghiêu cô nương bận rộn cùng Tứ phu nhân học công phu, ta xem tâm tình nàng rất cao, ngài chân trước vừa bước đi, thì nàng đã kéo Tứ phu nhân ra ngoài rồi. Thiếu gia, hôm qua ngài vừa uống rượu, sáng hôm nay lại dậy sớm, thời gian gần đây dường như gầy đi một chút, còn phải bận rộn bao lâu nữa mới có thể nghỉ ngơi?"
Lúc này Thái Kinh đang cung kính ngồi ở chỗ kia, mái tóc thưa thớt được buộc cao, hai mắt híp, mũi củ tỏi, môi mỏng mà miệng thì rộng, nhìn qua là có thể đoán ra hắn là một kẻ biết ăn nói, thận choàng trường sam màu xanh, ở trong là trường bào màu đen, chân đi một đuôi giày vải hình lưỡi liềm, bên ngoài giày sạch sẽ không dính chút bùn.
Chân phải phải Đỗ Văn Hạo mới bước vào cửa, Thái Kinh đã nghe được tiếng bước chân, trong nháy mắt nở nụ cười lấy lòng, khom người chắp tay về phía trước: "Ty chức là Thái Kinh tham kiến Đỗ tể chấp!"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, đi tới ghế chủ tọa ngồi xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi, đợi cho tỳ nữ dâng trà lui ra, Thái Kinh mới hạ thấp người, nói: "Ty chức đã tới từ hôm qua, lại đúng lúc Đỗ đại nhân tiến cung, cho nên không thể gặp mặt, hôm nay cuối cùng có thể gặp được, quả thật là vô cùng may mắn".
Đỗ Văn Hạo cười nhẹ, tiểu tử ngươi không phải tìm ta xem bệnh sao, tại sao lúc gặp ta lại không nôn nóng nữa? Liền chậm rãi nói: "Nghe nói Thái đại nhân tìm bổn quan để xem bệnh?"
Thái Kinh vội vàng chắp tay nói: "Ty chức không dám, thực ra là tiện thiếp sắp trở dạ rồi, đột nhiên thân thể không được khỏe, đã tìm nhiều người xem qua, không ngờ bệnh càng lúc càng nặng, cho nên ty chức mới.... Ty chức hiểu rằng đại nhân công vụ bận rộn, vốn không nên làm phiền đại nhân, chỉ là... chỉ là tiện thiếp.. hu hu". Nói đến chỗ thương tâm, Thái Kinh không nhịn được mà nghẹn ngào bật khóc.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt lạnh lùng nhìn Thái Kinh, nhưng điệu bộ lại có vẻ chăm chú, hắn cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn không hề có chút biểu lộ gì, thở dài nói: "Đã là như thế, vậy không nên ngồi lâu nữa, đi thôi?"
Thái Kinh có lẽ không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại sảng khoái như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, thấy Đỗ Văn Hạo đã đi ra đại sảnh, lúc này mới lúc này mới vừa mừng vừa sợ đuổi theo.
Đỗ Văn Hạo phân phó hộ vệ đội trưởng Hứa Hoa Cường chuẩn bị ngựa. Rất nhanh ngựa đã được chuẩn bị xong, Hứa Hoa Cường nói: "Đại tướng quân, ngài còn mang ai đi cùng không?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút, tính toán xem có nên mang theo nữ quyến theo không, Bàng Vũ Cầm y thuật tốt nhất, Tuyết Phi Nhi không tập trung không nghiêm túc, Kha Nghiêu học y chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, cần cù học hỏi, cũng không sợ mất mặt, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, có thể cho nàng đi theo tôi luyện. Chỉ là chuyện tối ngày hôm qua khiến cho hắn có phần chột dạ, tính đi tính lại thì không thể nghĩ và cũng không nên nghĩ đến nữa. Con người sống là phải biết lúc nào đủ, không nên quá tham lam. Nhân tiện nói: "Bảo phu nhân theo ta là được rồi".
Phủ Doãn Ứng Thiên phủ Thái Kinh, tương đương với thị trưởng Bắc Kinh ở thời hiện đại, tuổi còn trẻ mà đã ngồi được lên vị trí này, có thể bổn sự của hắn cũng khá cao. Nhưng mà vào phủ đệ của Thái Kinh thì thấy hắn cũng không quá mức khoa trương, so với nhà cửa của những quan viên cùng cấp bậc với hắn trong kinh thành cũng không tính là quá tráng lệ. Quan sát tứ phía có thể thấy chủ nhân thiết kế ngôi nhà rất lịch sự tao nhã. Hành lang gấp khúc, tiểu kiều, lương đình, cổng vòm cùng một vài vị trí thông thường đều được điêu khắc tranh hoa điểu ngư trùng(hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng), chạm trổ cũng thập phần tinh tế, trong nội viện hoa cỏ không nhiều lắm, nhưng đều là những loài hiếm có, xem ra chủ nhân thật sự là người tao nhã. Thái Kinh một đường dẫn Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đi tới một cái cổng vòm ở giữa nội viện. Trong cổng vòm thì ra là còn có bốn tiểu viện, mỗi tiểu viện lớn nhỏ không đồng đều, đi đến trước một tiểu viện ở phía Đông, Thái Kinh vươn tay làm ra một tư thế mời, thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, Đỗ phu nhân, mời vào!"
Chỉ thấy ở cửa tiểu viện có hai tỳ nữ đang đứng, cúi người hành lễ, sau đó vội chạy đến trước một căn phòng, vén rèm cửa lên, nói lớn: "Thất phu nhân, lão gia đã trở lại".
Vào gian phòng, chỉ thấy trong phòng chỉ thấy hương khói luẩn quẩn, sau màn lụa mỏng có thể thấy được một nữ tử nằm nghiêng trên giường. Thấy có người đến, lúc này tỳ nữ mới cẩn thận đỡ nàng ta ngồi dậy, hai tỳ nữ vén màn lụa mỏng lên. Đỗ Văn Hạo trông thấy một cô gái có độ tuổi ước chừng tương đương với Kha Nghiêu, bụng nhô cao, xem ra mang thai đã được tám chín tháng rồi.
Thái Kinh vội giới thiệu, cô gái này là tiểu thiếp của Thái Kinh, tên là Lâm Hân. Nàng gượng dậy muốn bước xuống hành lễ, liền bị Bàng Vũ Cầm giữ lại: "Ngươi thân thể không khỏe, cứ ngồi xuống đi".
Lâm Hân hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú môi hồng răng trắng đang đứng ở trước mặt mình, bên cạnh còn có một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, lại cúi đầu xuống, từ từ ngồi xuống giường.
Bàng Vũ Cầm lấy từ trong hòm thuốc ra chiếc gối chẩn mạch đặt lên chiếc bàn bên cạnh giường, tỳ nữ đưa ghế đến, Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Lâm Hân đưa tay đặt trên gối chẩn mạch, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này hai nữ tử mặc y phục xanh và vàng bước vào, trên đầu trâm thoa lấp lánh. Nữ tử mặc áo xanh trông thấy vợ chồng Đỗ Văn Hạo thì có phần kinh ngạc, không biết thì thầm bên tai nữ tử áo vàng điều gì đó. Hai người nhìn nhau cười trộm, nữ tử áo xanh cười khẽ, tiến đến cất lời: "Lão gia, nghe nói người mời Đỗ đại nhân tới đây?"
Thái Kinh vội vàng giới thiệu: "Đúng vậy, còn không nhanh tới làm lễ, Đỗ tể chấp, hai người này là tứ thiếp và lục thiếp của ty chức".
Hai vị phu nhân đi đến trước mặt Bàng Vũ Cầm chắp tay thi lễ, Bàng Vũ Cầm đứng dậy hoàn lễ, còn Đỗ Văn Hạo chỉ khẽ gật đầu.
Thái Kinh ra hiệu cho hai người tìm chỗ ngồi xuống không được quấy rầy Đỗ Văn Hạo xem bệnh, hai người liền ngồi xuống bên cạnh Thái Kinh.
Đỗ Văn Hạo hỏi Lâm Hân: "Thất phu nhân, cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?"
Lâm Hân mệt mỏi dựa lên đệm tựa trên giường, ôn nhu nói: "Cũng đã khá lâu rồi, không biết tại sao đại tiện luôn không thể thông thuận, lúc đại tiện có cảm giác bụng trướng đau nhức, sau khi xảy ra thì đã mời những vị đại phu khác xem bệnh, uống thuốc xong chẳng những không thoải mới hơn, ngược lại càng nghiêm trọng. Đầu tiên trong miệng nhạt nhẽo không có mùi vị, tiếp theo đắng miệng, lại mời thái y trong cung xem qua, thì cho rằng là do nội hỏa quá dồi dào dẫn tới ứ đọng. Nhưng mà, thếp thân mang thai cho nên thái y không dám kê đơn, chỉ cho một bài thuốc giảm nhiệt, sau khi phục dụng cũng không có hiệu quả gì. Lại mời thái y khác, vẫn như vậy, lại không ai dám kê đơn. Sau đó có một vị đại y chỉ điểm rằng chứng này chỉ có Đỗ đại nhân có thể trị, cho nên lão gia lúc này mới mạo muội đi tới mời Đỗ đại nhân".
Cũng không thể trách, Thái Kinh tốt xấu gì cũng là phủ doãn phủ Khai Phong, cũng là chức quan tam phẩm, ở triều đình cũng được tính là nhân vật tai to mặt lớn, ở Thái Y viện đều là hạng người đa mưu túc trí, xem bệnh đều chú trọng nắm chắc hoàn toàn, chỉ cầu không xảy ra điều ngoài ý muốn, cùng lắm thì nói mình không có bổn sự sẽ không dẫn tới phiền toái. Đối mặt với một nữ nhân có thai mấy tháng, lại là ái thiếp của phủ doãn đại nhân, mặc dù biết phân tích khảo chứng căn bệnh không sai, nên dùng loại dược thông tiện, nhưng mà không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Chỉ còn cách để cho Đỗ Văn Hạo đến khám và chữa bệnh, chủ ý này rất tuyệt vời, thứ nhất là Đỗ Văn Hạo y thuật cao minh. Thứ hai là Đỗ Văn Hạo thân là tể chấp, cho dù khiến cho phủ doãn phu nhân sinh non, phủ doãn Thái Kinh cũng không dám trách móc.
Đỗ Văn Hạo sau khi hiểu được điều then chốt, bèn mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Thái Kinh: "Bệnh này của tôn phu nhân quả thật là ứ đọng. Trong Kinh Vân có nói: Hữu cố vô vẫn(là chỉ phụ nữ trong thời kỳ mang thai nếu gặp phải bệnh nặng không dùng thuốc thì cả hai mẹ con đều chết), động thì sinh sản, nếu không thì ứ đọng, không chỉ khiến cho tôn phu nhân khổ sở, chỉ sợ còn tổn hại đến hài nhi trong bụng. Nhưng mà, lúc này thông tiện có nguy hiểm nhất định, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc".
Thái Kinh vội vàng chắp tay thi lễ, vẻ mặt đau khổ, nói: "Tể chấp đại nhân cứ việc dùng thuốc".
"Hắc hắc, Thái đại nhân cũng không nên lo lắng quá mức, chỉ cần dùng thuốc cẩn thận, sẽ không có gì đáng ngại".
Đỗ Văn Hạo khai một phương Tiêu Trệ Đạo Khí hoàn cho Thái Kinh. Thái Kinh vội vàng sai người đi tìm phương bốc thuốc. Sau đó bảo hai vị phu nhân mời Bàng Vũ Cầm đến khuê phòng nói chuyện uống trà, bản thân hắn thì dẫn Đỗ Văn Hạo đi vào chính đường dâng trà nói chuyện.
Hai ngươi phân ra chủ khách ngồi xuống, Thái Kinh chắp tay nói: "Ty chức chúc mừng đại nhân thăng chức!"
"Ha ha, có cái gì mà chúc mừng chứ. Thăng quan thì càng bận rộn. Mệt chết người đi được".
"Như vậy cũng gọi là phiền toái sao, ha ha".
Đỗ Văn Hạo nói: "Bệnh này của tôn phu nhân cũng không khó trị, đừng nói là ta, cho dù là đồ đệ của ta Tiền Bất Thu. Cũng chỉ là việc cỏn con, thái y của Thái y viện cũng là quá cẩn thận rồi, thật ra đại nhân tùy tiện tìm một lang trung ở trong kinh thành cũng có thể trị khỏi bệnh này, thật ra tất cả cũng chỉ một chữ 'đảm'(can đảm), xem bệnh tốt, làm việc cũng được, nhưng nếu không có lá gan thì việc gì cũng không thành".
"Đúng đúng, đại nhân nói nói đúng. Hắc hắc".
Đỗ Văn Hạo nghe hắn thừa nhận bèn cười nhẹ, nói: "Thật ra bệnh của tôn phu nhân không cần phải tới mức tể chấp ta đích thân tới chẩn bệnh, mà là do đại nhân cố ý mời đến, còn tặng ta một số lễ trọng như vậy. Chắc hẳn đại nhân còn có dụng ý khác?"Thái Kinh vỗ đùi, khen: "Tể chấp đại nhân thật sự là thông minh hơn người, ty chức đang cân nhắc mở miệng như thế nào, mà đã nhân đã nhìn ra trước, hắc hắc".
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo cười thầm, nhìn cái bộ dáng lén lén lút lút của ngươi, cho dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra! Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Thái đại nhân có việc gì cứ việc nói ra".
"Vâng, là như vậy, việc này nếu nói với người ngoài thì nhất định sẽ cho rằng ty chức mưu tư lợi cấu kết với nước ngoài để phản bội triều đình. Nhưng trời đất chứng giám, ty chức một lòng nghĩ cho triều đình, dù là làm bất cứ điều gì thì cũng như vậy".
"Điều này là đương nhiên, đại nhân có chuyện gì cứ việc nói, ta biết đại nhân là người trung quân ái quốc. Hắc hắc".
Thái Kinh vội vàng đứng người lên, khom lưng nói: "Đa tạ tể chấp! Có những lời này của tể chấp, ty chức cũng có thêm lòng can đảm, giống như lời của đại nhân vừa nói: Muốn làm việc thành công, nhát định phải có lá gan".
"Ta xem lá gan của ngươi cũng đã khá lớn rồi, hắc hắc, có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra".
"Vâng vâng!" Thái Kinh xoa xoa tay. Ngồi trở lại cái ghế, suy nghĩ một lúc sau đó mới chậm rãi nói: "Đại Tống ta cùng Tây Hạ liên tục chinh chiến, cả hai bên đều có thắng có thua , quân dân hai nước đều tổn hai rất lớn. Cho nên ty chức một mực suy nghĩ, nếu song phương có thế biến chiến tranh thành tơ lụa, đối với tất cả mọi người thì mới có lợi, đặc biệt là đối với dân chúng, họ mới có thể an cư lạc nghiệp".
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo oanh một tiếng, không thể tưởng được tên đại gian thần trong tương lai vậy mà lại bàn tới điều này, không biết trong bụng hắn tính toán điều gì, cứ nghe một chút rồi nói sau. Lập tức ung dung thản nhiên thong thả nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi , đưa lên miệng nhấp một miếng. Tuy hắn không thích uống trà, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của trà. Thấm sâu tới tận đáy lòng, rất là dễ chịu.
Thái Kinh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Đỗ Văn Hạo, lại cẩn thận nói tiếp: "Khi mà ty chức nghĩ tới việc này thì vừa vặn rằng Tây Hạ cũng đang âu sầu vì chuyện này. Lần trước trận chiến ở thành Vĩnh Nhạc, tuy quân ta tổn thất hai mươi vạn người, bọn họ cũng không chiếm được ưu thế hơn bao nhiêu. Vũ khí ôn dịch của chúng ta tạo thành bệnh dịch lan tràn khắp Tây Hạ, làm chết hơn mười vạn quân dân, về sau may mắn có được nước thuốc trừ độc cùng mặt nạ phòng độc của Đại tướng quân, lúc này mới có thể khống chế được bệnh dịch. Tình hình trong nước của bọn họ vốn đã rất kém , trải qua một kiếp này thì nguyên khí đại thương, thật sự là không có cách nào tiếp tục chiến tranh, cho nên vẫn một mực tìm cơ hội hòa đàm cùng chúng ta".
Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói: "Có thật vậy không? Chẳng lẽ Thái đại nhân chẳng lẽ không biết, trước đó vài ngày bọn họ còn phái binh tập kích Khánh Kinh Lược Tư, giết mấy ngàn dân ta ở vùng biên giới . Dường như không có ý muốn cùng chúng ta hòa đàm".
"Vâng vâng, ty chức cũng đã khiển trách bọn họ như vậy".
"A? Thì ra đại nhân đã tiếp xúc với người Tây Hạ rồi à? Không thể tưởng được đại nhân cùng nước địch lại có qua lại bí mật như vậy. Hắc hắc".
Thái Kinh sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Tể chấp đại nhân, ty chức cũng không dám thông đồng cùng địch quốc. Chỉ là, ty chức có một người họ hàng gọi là Thái Đầu. Tổ tiên sinh sống ở vùng biên giới lân cận Tây Hạ, trước khi Đại Tống ta cùng Tây Hạ chưa khai chiến, hắn một mực qua lại giữa Tây Hạ cùng Đại Tống. Ngay cả hoàng thất Tây Hạ cũng thường cùng hắn trao đổi những vật quý hiếm cho nên hắn quen biết với một ít người của hoàng thất Tây Hạ. Trước đó vài ngày, Thái Đầu dẫn theo hai người đến hàn xá, mới biết được rằng là mệnh lệnh của Huệ Tông Đế Tây Hạ, đến tới đàm phán hòa bình".
"Buồn cười, đã muốn hòa đàm, thì đáng ra phải phải sứ thần đến chứ, vì sao phải lén lút phái người cùng thân tích của ngươi đến? Chẳng lẻ lại có chuyện tình gì không thể gặp mặt người khác hay sao?"
Thái Kinh gượng cười hai tiếng, nói: "Tể chấp đại nhân có điều không biết, Huệ Tông Đế cùng Lương thái hậu của thường hay bất hòa, mặc dù Huệ Tông Đế đã sớm tự mình chấp chính nhưng Lương thái hậu vẫn nắm đại quyền trong tay, không để tập trung vào hoàng đế. Huệ Tông Đế tâm hướng về Đại Tống, phổ biến rộng rãi hủy bỏ Phiên lễ, đổi sang dùng Hán lễ, nhưng Lương thái hậu cản trở nên không thành. Huệ Tông Đế từng muốn đem Hà Nam dâng tặng muộn quay về nương tựa Đại Tống ta, cũng phái Đại tướng Lý Thanh chuẩn bị tới đây thương nghị cùng chúng ta. Lương thái hậu biết được, liền phát động chính biến, giết chết Lý Thanh, sau đó lại đem Huệ Tông Đế giam cầm, sau này mặc dù để cho hắn ngồi lại vị trí cũ nhưng cũng không đem thực quyền trả lại. Phái quân đội tập kích quấy rối nước ta ở biên cảnh, cũng chính là chủ ý của Lương thái hậu, Huệ Tông Đế vì muốn quy phục Đại Tống cho nên âm thầm phái sứ thần tới, thông qua con đường bí mật tới để tiến hành đàm phán hòa bình, không dám để cho Lương thái hậu biết được".
Đỗ Văn Hạo đối với lịch sử của Tây Hạ biết rất ít, nghe Thái Kinh nói như vậy mới hiểu được đại khái, thì ra hoàng đế Tây Hạ chỉ là bù nhìn, thực quyền toàn bộ nằm trong tay thái hậu. Nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho nên hẳn là vẫn có một số người ủng hộ, nếu như có thể lợi dụng mâu thuẫn lúc bấy giờ của đôi bên, xử lý Lương thái hậu, một lần nữa đưa Tây Hạ vào bản đồ Đại Tống, thì đúng là thượng sách không cần đánh mà vẫn khuất phục được kẻ địch.
Nhưng mà, lời này từ trong miệng Thái Kinh nói ra, người này tương lai là đại gian thần, lời của hắn chưa hẳn có thể tin, Đỗ Văn Hạo nghiêng mắt nhìn Thái Kinh: "Sứ thần ở đâu?"
"Hiện giờ đang ở hàn xá, có cần gọi hắn tới gặp mặt đại nhân?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ, Thái Kinh đã không sợ mình gặp sứ thần, vậy lời hắn vừa nói hẳn là sự thật, chuyện này có quan hệ trọng đại, phải suy nghĩ chu toàn rồi nói sau, bây giờ mình là tể chấp, thân phận không giống như trước kia, không thể tùy tiện bày tỏ thái độ. Cho nên hắc lắc đầu, nói: "Trước tiên chưa cần gặp hắn, như vậy đi, ngươi tiếp đón sứ thần cho tốt, đặc biệt phải chú ý giữ bí mật, chờ ta sau khi thương nghị với Thái Hoàng Thái Hậu cùng các vị tể chấp rồi quyết định".
"Vâng! Vâng!" Thái Kinh sau khi nghe xong, vội vàng chắp tay đáp ứng, suy nghĩ một lát lại thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, ty chức còn có điều này nữa, không biết có nên nói ra hay không".
"Ừm, cứ nói". Đỗ Văn Hạo tiếp lời.
"Theo ty chức biết, trước đó Huệ Tông Đế chuẩn bị liên lạc để quay về với Đại Tống, về sau sự tình bại lộ, chính là bởi vì trong triều có người đem chuyện này báo với Lương thái hậu. Cho nên, chuyện này cần phải hết sức cẩn thận, không thể để cho quá nhiều người biết được".
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng là kẻ nào đã mật báo?"
"Ty chức không biết, nhưng mà vào lúc đó sự tình này vô cùng bí mật, người biết chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay, lại không biết rốt cuộc là ai, ty chức cũng không dám tự tiện suy đoán. Tiên đế từng phái người điều tra nhưng không có kết quả".
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, người có khả năng biết được sự tình cơ mật như vậy. Ngoại trừ tể chấp chỉ sợ là không còn người khác, vừa rồi bản thân mình cùng các tể chấp thương nghị, may mà được Thái Kinh nhắc nhở nếu không một khi chuyện này lộ ra, chỉ sợ sẽ rất tồi tệ.
Hắn không kìm được mà liếc nhìn Thái Kinh, âm thầm cân nhắc, hai mươi năm sau tiểu tử này có thể trở thành một đại gian thần quyền thế lấn át vua, một tay nắm đại quyền của triều đình, thực sự chẳng những là do giỏi nịnh nọt. Từ chuyện này có thể thấy hắn rất có đầu óc tư duy, có vài phần bản lĩnh thật sự. Vốn muốn tìm cơ hội xử lý hắn, hiện tại xem ra chưa được, còn phải lợi dụng hắn liên lạc cùng Tây Hạ, giải quyết xong vấn đề Tây Hạ. Đến khi có thời gian thì phế hắn đi, để tránh đêm dài lắm mộng, tránh cho hắn có quyền lực to lớn, hại nước hại dân.
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nói: "Ừm, bổn quan hiểu rồi, ngươi cũng phải cẩn thận làm việc, nếu như hoàn thành tốt việc này! Nếu có thể hoàn thành, hắc hắc, ngươi đã làm được một việc lớn rồi đó!"
Thái Kinh mừng rỡ, đứng dậy thi lễ thật sâu: "Không dám, hết thảy đều dựa vào Đỗ tể chấp, không có quyết sách anh minh của Đỗ tể chấp, bực đại sự như thế này không thể nào hoàn thành được".
"Hắc hắc, trước hết chúng ta không cần bàn luận công lao, chờ sau khi xong chuyện rồi nói sau, sẽ không thiếu điều tốt cho ngươi".
"Vâng vâng, ty chức đa tạ tể chấp đại nhân dìu dắt".
Đỗ Văn Hạo sau khi biết được tin tức này, tất nhiên là đứng ngồi không yên, đứng dậy cáo từ ra đi, gọi Bàng Vũ Cầm, hai người lên xe rời khỏi Thái Kinh phủ đệ một đường đi thẳng về Ngũ Vị Đường.
Đỗ Văn Hạo tiến vào việng tử, thấy hai người Tuyết Phi Nhi cùng Liên Nhi đang nói chuyện dưới hành lang, hai nha hoàn đang quét dọn trong phòng Kha Nghiêu, chú hổ con Khả Nhi cũng dang ngoan ngoãn nằm ở cửa ra vào, tiểu hổ ở trong này thì hẳn là Anh Tử cũng ở bên trong . Hắn dừng bước, Khả Nhi chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy cái đuôi của mình, cũng không đứng dậy, mắt cũng không mở ra, đại khái là lúc Đỗ Văn Hạo tiến đến thì tiểu hổ đã ngửi thấy mùi thân thể của hắn rồi.
Quả nhiên Anh Tử bưng một lọ hoa đã tàn từ bên trong bước ra, trông thấy Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người thi lễ.
"Kha Nghiêu đâu? Đi ra ngoài rồi sao?" Đỗ Văn Hạo thăm dò.
Anh Tử mỉm cười đem Thanh Hoa Sứ trong tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, nói: "Mấy ngày nay Nghiêu cô nương bận rộn cùng Tứ phu nhân học công phu, ta xem tâm tình nàng rất cao, ngài chân trước vừa bước đi, thì nàng đã kéo Tứ phu nhân ra ngoài rồi. Thiếu gia, hôm qua ngài vừa uống rượu, sáng hôm nay lại dậy sớm, thời gian gần đây dường như gầy đi một chút, còn phải bận rộn bao lâu nữa mới có thể nghỉ ngơi?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này Thái Kinh đang cung kính ngồi ở chỗ kia, mái tóc thưa thớt được buộc cao, hai mắt híp, mũi củ tỏi, môi mỏng mà miệng thì rộng, nhìn qua là có thể đoán ra hắn là một kẻ biết ăn nói, thận choàng trường sam màu xanh, ở trong là trường bào màu đen, chân đi một đuôi giày vải hình lưỡi liềm, bên ngoài giày sạch sẽ không dính chút bùn.
Chân phải phải Đỗ Văn Hạo mới bước vào cửa, Thái Kinh đã nghe được tiếng bước chân, trong nháy mắt nở nụ cười lấy lòng, khom người chắp tay về phía trước: "Ty chức là Thái Kinh tham kiến Đỗ tể chấp!"
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, đi tới ghế chủ tọa ngồi xuống, ra hiệu cho đối phương ngồi, đợi cho tỳ nữ dâng trà lui ra, Thái Kinh mới hạ thấp người, nói: "Ty chức đã tới từ hôm qua, lại đúng lúc Đỗ đại nhân tiến cung, cho nên không thể gặp mặt, hôm nay cuối cùng có thể gặp được, quả thật là vô cùng may mắn".
Đỗ Văn Hạo cười nhẹ, tiểu tử ngươi không phải tìm ta xem bệnh sao, tại sao lúc gặp ta lại không nôn nóng nữa? Liền chậm rãi nói: "Nghe nói Thái đại nhân tìm bổn quan để xem bệnh?"
Thái Kinh vội vàng chắp tay nói: "Ty chức không dám, thực ra là tiện thiếp sắp trở dạ rồi, đột nhiên thân thể không được khỏe, đã tìm nhiều người xem qua, không ngờ bệnh càng lúc càng nặng, cho nên ty chức mới.... Ty chức hiểu rằng đại nhân công vụ bận rộn, vốn không nên làm phiền đại nhân, chỉ là... chỉ là tiện thiếp.. hu hu". Nói đến chỗ thương tâm, Thái Kinh không nhịn được mà nghẹn ngào bật khóc.
Đỗ Văn Hạo đưa mắt lạnh lùng nhìn Thái Kinh, nhưng điệu bộ lại có vẻ chăm chú, hắn cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn không hề có chút biểu lộ gì, thở dài nói: "Đã là như thế, vậy không nên ngồi lâu nữa, đi thôi?"
Thái Kinh có lẽ không ngờ rằng Đỗ Văn Hạo lại sảng khoái như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, thấy Đỗ Văn Hạo đã đi ra đại sảnh, lúc này mới lúc này mới vừa mừng vừa sợ đuổi theo.
Đỗ Văn Hạo phân phó hộ vệ đội trưởng Hứa Hoa Cường chuẩn bị ngựa. Rất nhanh ngựa đã được chuẩn bị xong, Hứa Hoa Cường nói: "Đại tướng quân, ngài còn mang ai đi cùng không?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút, tính toán xem có nên mang theo nữ quyến theo không, Bàng Vũ Cầm y thuật tốt nhất, Tuyết Phi Nhi không tập trung không nghiêm túc, Kha Nghiêu học y chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, cần cù học hỏi, cũng không sợ mất mặt, hơn nữa trí nhớ cũng rất tốt, có thể cho nàng đi theo tôi luyện. Chỉ là chuyện tối ngày hôm qua khiến cho hắn có phần chột dạ, tính đi tính lại thì không thể nghĩ và cũng không nên nghĩ đến nữa. Con người sống là phải biết lúc nào đủ, không nên quá tham lam. Nhân tiện nói: "Bảo phu nhân theo ta là được rồi".
Phủ Doãn Ứng Thiên phủ Thái Kinh, tương đương với thị trưởng Bắc Kinh ở thời hiện đại, tuổi còn trẻ mà đã ngồi được lên vị trí này, có thể bổn sự của hắn cũng khá cao. Nhưng mà vào phủ đệ của Thái Kinh thì thấy hắn cũng không quá mức khoa trương, so với nhà cửa của những quan viên cùng cấp bậc với hắn trong kinh thành cũng không tính là quá tráng lệ. Quan sát tứ phía có thể thấy chủ nhân thiết kế ngôi nhà rất lịch sự tao nhã. Hành lang gấp khúc, tiểu kiều, lương đình, cổng vòm cùng một vài vị trí thông thường đều được điêu khắc tranh hoa điểu ngư trùng(hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng), chạm trổ cũng thập phần tinh tế, trong nội viện hoa cỏ không nhiều lắm, nhưng đều là những loài hiếm có, xem ra chủ nhân thật sự là người tao nhã. Thái Kinh một đường dẫn Đỗ Văn Hạo cùng Bàng Vũ Cầm đi tới một cái cổng vòm ở giữa nội viện. Trong cổng vòm thì ra là còn có bốn tiểu viện, mỗi tiểu viện lớn nhỏ không đồng đều, đi đến trước một tiểu viện ở phía Đông, Thái Kinh vươn tay làm ra một tư thế mời, thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, Đỗ phu nhân, mời vào!"
Chỉ thấy ở cửa tiểu viện có hai tỳ nữ đang đứng, cúi người hành lễ, sau đó vội chạy đến trước một căn phòng, vén rèm cửa lên, nói lớn: "Thất phu nhân, lão gia đã trở lại".
Vào gian phòng, chỉ thấy trong phòng chỉ thấy hương khói luẩn quẩn, sau màn lụa mỏng có thể thấy được một nữ tử nằm nghiêng trên giường. Thấy có người đến, lúc này tỳ nữ mới cẩn thận đỡ nàng ta ngồi dậy, hai tỳ nữ vén màn lụa mỏng lên. Đỗ Văn Hạo trông thấy một cô gái có độ tuổi ước chừng tương đương với Kha Nghiêu, bụng nhô cao, xem ra mang thai đã được tám chín tháng rồi.
Thái Kinh vội giới thiệu, cô gái này là tiểu thiếp của Thái Kinh, tên là Lâm Hân. Nàng gượng dậy muốn bước xuống hành lễ, liền bị Bàng Vũ Cầm giữ lại: "Ngươi thân thể không khỏe, cứ ngồi xuống đi".
Lâm Hân hơi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một thanh niên tuấn tú môi hồng răng trắng đang đứng ở trước mặt mình, bên cạnh còn có một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, lại cúi đầu xuống, từ từ ngồi xuống giường.
Bàng Vũ Cầm lấy từ trong hòm thuốc ra chiếc gối chẩn mạch đặt lên chiếc bàn bên cạnh giường, tỳ nữ đưa ghế đến, Đỗ Văn Hạo ngồi xuống, Lâm Hân đưa tay đặt trên gối chẩn mạch, cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này hai nữ tử mặc y phục xanh và vàng bước vào, trên đầu trâm thoa lấp lánh. Nữ tử mặc áo xanh trông thấy vợ chồng Đỗ Văn Hạo thì có phần kinh ngạc, không biết thì thầm bên tai nữ tử áo vàng điều gì đó. Hai người nhìn nhau cười trộm, nữ tử áo xanh cười khẽ, tiến đến cất lời: "Lão gia, nghe nói người mời Đỗ đại nhân tới đây?"
Thái Kinh vội vàng giới thiệu: "Đúng vậy, còn không nhanh tới làm lễ, Đỗ tể chấp, hai người này là tứ thiếp và lục thiếp của ty chức".
Hai vị phu nhân đi đến trước mặt Bàng Vũ Cầm chắp tay thi lễ, Bàng Vũ Cầm đứng dậy hoàn lễ, còn Đỗ Văn Hạo chỉ khẽ gật đầu.
Thái Kinh ra hiệu cho hai người tìm chỗ ngồi xuống không được quấy rầy Đỗ Văn Hạo xem bệnh, hai người liền ngồi xuống bên cạnh Thái Kinh.
Đỗ Văn Hạo hỏi Lâm Hân: "Thất phu nhân, cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?"
Lâm Hân mệt mỏi dựa lên đệm tựa trên giường, ôn nhu nói: "Cũng đã khá lâu rồi, không biết tại sao đại tiện luôn không thể thông thuận, lúc đại tiện có cảm giác bụng trướng đau nhức, sau khi xảy ra thì đã mời những vị đại phu khác xem bệnh, uống thuốc xong chẳng những không thoải mới hơn, ngược lại càng nghiêm trọng. Đầu tiên trong miệng nhạt nhẽo không có mùi vị, tiếp theo đắng miệng, lại mời thái y trong cung xem qua, thì cho rằng là do nội hỏa quá dồi dào dẫn tới ứ đọng. Nhưng mà, thếp thân mang thai cho nên thái y không dám kê đơn, chỉ cho một bài thuốc giảm nhiệt, sau khi phục dụng cũng không có hiệu quả gì. Lại mời thái y khác, vẫn như vậy, lại không ai dám kê đơn. Sau đó có một vị đại y chỉ điểm rằng chứng này chỉ có Đỗ đại nhân có thể trị, cho nên lão gia lúc này mới mạo muội đi tới mời Đỗ đại nhân".
Cũng không thể trách, Thái Kinh tốt xấu gì cũng là phủ doãn phủ Khai Phong, cũng là chức quan tam phẩm, ở triều đình cũng được tính là nhân vật tai to mặt lớn, ở Thái Y viện đều là hạng người đa mưu túc trí, xem bệnh đều chú trọng nắm chắc hoàn toàn, chỉ cầu không xảy ra điều ngoài ý muốn, cùng lắm thì nói mình không có bổn sự sẽ không dẫn tới phiền toái. Đối mặt với một nữ nhân có thai mấy tháng, lại là ái thiếp của phủ doãn đại nhân, mặc dù biết phân tích khảo chứng căn bệnh không sai, nên dùng loại dược thông tiện, nhưng mà không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Chỉ còn cách để cho Đỗ Văn Hạo đến khám và chữa bệnh, chủ ý này rất tuyệt vời, thứ nhất là Đỗ Văn Hạo y thuật cao minh. Thứ hai là Đỗ Văn Hạo thân là tể chấp, cho dù khiến cho phủ doãn phu nhân sinh non, phủ doãn Thái Kinh cũng không dám trách móc.
Đỗ Văn Hạo sau khi hiểu được điều then chốt, bèn mỉm cười, quay đầu liếc nhìn Thái Kinh: "Bệnh này của tôn phu nhân quả thật là ứ đọng. Trong Kinh Vân có nói: Hữu cố vô vẫn(là chỉ phụ nữ trong thời kỳ mang thai nếu gặp phải bệnh nặng không dùng thuốc thì cả hai mẹ con đều chết), động thì sinh sản, nếu không thì ứ đọng, không chỉ khiến cho tôn phu nhân khổ sở, chỉ sợ còn tổn hại đến hài nhi trong bụng. Nhưng mà, lúc này thông tiện có nguy hiểm nhất định, ta cũng không hoàn toàn nắm chắc".
Thái Kinh vội vàng chắp tay thi lễ, vẻ mặt đau khổ, nói: "Tể chấp đại nhân cứ việc dùng thuốc".
"Hắc hắc, Thái đại nhân cũng không nên lo lắng quá mức, chỉ cần dùng thuốc cẩn thận, sẽ không có gì đáng ngại".
Đỗ Văn Hạo khai một phương Tiêu Trệ Đạo Khí hoàn cho Thái Kinh. Thái Kinh vội vàng sai người đi tìm phương bốc thuốc. Sau đó bảo hai vị phu nhân mời Bàng Vũ Cầm đến khuê phòng nói chuyện uống trà, bản thân hắn thì dẫn Đỗ Văn Hạo đi vào chính đường dâng trà nói chuyện.
Hai ngươi phân ra chủ khách ngồi xuống, Thái Kinh chắp tay nói: "Ty chức chúc mừng đại nhân thăng chức!"
"Ha ha, có cái gì mà chúc mừng chứ. Thăng quan thì càng bận rộn. Mệt chết người đi được".
"Như vậy cũng gọi là phiền toái sao, ha ha".
Đỗ Văn Hạo nói: "Bệnh này của tôn phu nhân cũng không khó trị, đừng nói là ta, cho dù là đồ đệ của ta Tiền Bất Thu. Cũng chỉ là việc cỏn con, thái y của Thái y viện cũng là quá cẩn thận rồi, thật ra đại nhân tùy tiện tìm một lang trung ở trong kinh thành cũng có thể trị khỏi bệnh này, thật ra tất cả cũng chỉ một chữ 'đảm'(can đảm), xem bệnh tốt, làm việc cũng được, nhưng nếu không có lá gan thì việc gì cũng không thành".
"Đúng đúng, đại nhân nói nói đúng. Hắc hắc".
Đỗ Văn Hạo nghe hắn thừa nhận bèn cười nhẹ, nói: "Thật ra bệnh của tôn phu nhân không cần phải tới mức tể chấp ta đích thân tới chẩn bệnh, mà là do đại nhân cố ý mời đến, còn tặng ta một số lễ trọng như vậy. Chắc hẳn đại nhân còn có dụng ý khác?"Thái Kinh vỗ đùi, khen: "Tể chấp đại nhân thật sự là thông minh hơn người, ty chức đang cân nhắc mở miệng như thế nào, mà đã nhân đã nhìn ra trước, hắc hắc".
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo cười thầm, nhìn cái bộ dáng lén lén lút lút của ngươi, cho dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra! Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Thái đại nhân có việc gì cứ việc nói ra".
"Vâng, là như vậy, việc này nếu nói với người ngoài thì nhất định sẽ cho rằng ty chức mưu tư lợi cấu kết với nước ngoài để phản bội triều đình. Nhưng trời đất chứng giám, ty chức một lòng nghĩ cho triều đình, dù là làm bất cứ điều gì thì cũng như vậy".
"Điều này là đương nhiên, đại nhân có chuyện gì cứ việc nói, ta biết đại nhân là người trung quân ái quốc. Hắc hắc".
Thái Kinh vội vàng đứng người lên, khom lưng nói: "Đa tạ tể chấp! Có những lời này của tể chấp, ty chức cũng có thêm lòng can đảm, giống như lời của đại nhân vừa nói: Muốn làm việc thành công, nhát định phải có lá gan".
"Ta xem lá gan của ngươi cũng đã khá lớn rồi, hắc hắc, có việc gì ngươi cứ nói thẳng ra".
"Vâng vâng!" Thái Kinh xoa xoa tay. Ngồi trở lại cái ghế, suy nghĩ một lúc sau đó mới chậm rãi nói: "Đại Tống ta cùng Tây Hạ liên tục chinh chiến, cả hai bên đều có thắng có thua , quân dân hai nước đều tổn hai rất lớn. Cho nên ty chức một mực suy nghĩ, nếu song phương có thế biến chiến tranh thành tơ lụa, đối với tất cả mọi người thì mới có lợi, đặc biệt là đối với dân chúng, họ mới có thể an cư lạc nghiệp".
Trong nội tâm Đỗ Văn Hạo oanh một tiếng, không thể tưởng được tên đại gian thần trong tương lai vậy mà lại bàn tới điều này, không biết trong bụng hắn tính toán điều gì, cứ nghe một chút rồi nói sau. Lập tức ung dung thản nhiên thong thả nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi thổi , đưa lên miệng nhấp một miếng. Tuy hắn không thích uống trà, nhưng vẫn cảm nhận được mùi hương nhàn nhạt của trà. Thấm sâu tới tận đáy lòng, rất là dễ chịu.
Thái Kinh vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Đỗ Văn Hạo, lại cẩn thận nói tiếp: "Khi mà ty chức nghĩ tới việc này thì vừa vặn rằng Tây Hạ cũng đang âu sầu vì chuyện này. Lần trước trận chiến ở thành Vĩnh Nhạc, tuy quân ta tổn thất hai mươi vạn người, bọn họ cũng không chiếm được ưu thế hơn bao nhiêu. Vũ khí ôn dịch của chúng ta tạo thành bệnh dịch lan tràn khắp Tây Hạ, làm chết hơn mười vạn quân dân, về sau may mắn có được nước thuốc trừ độc cùng mặt nạ phòng độc của Đại tướng quân, lúc này mới có thể khống chế được bệnh dịch. Tình hình trong nước của bọn họ vốn đã rất kém , trải qua một kiếp này thì nguyên khí đại thương, thật sự là không có cách nào tiếp tục chiến tranh, cho nên vẫn một mực tìm cơ hội hòa đàm cùng chúng ta".
Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói: "Có thật vậy không? Chẳng lẽ Thái đại nhân chẳng lẽ không biết, trước đó vài ngày bọn họ còn phái binh tập kích Khánh Kinh Lược Tư, giết mấy ngàn dân ta ở vùng biên giới . Dường như không có ý muốn cùng chúng ta hòa đàm".
"Vâng vâng, ty chức cũng đã khiển trách bọn họ như vậy".
"A? Thì ra đại nhân đã tiếp xúc với người Tây Hạ rồi à? Không thể tưởng được đại nhân cùng nước địch lại có qua lại bí mật như vậy. Hắc hắc".
Thái Kinh sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ: "Tể chấp đại nhân, ty chức cũng không dám thông đồng cùng địch quốc. Chỉ là, ty chức có một người họ hàng gọi là Thái Đầu. Tổ tiên sinh sống ở vùng biên giới lân cận Tây Hạ, trước khi Đại Tống ta cùng Tây Hạ chưa khai chiến, hắn một mực qua lại giữa Tây Hạ cùng Đại Tống. Ngay cả hoàng thất Tây Hạ cũng thường cùng hắn trao đổi những vật quý hiếm cho nên hắn quen biết với một ít người của hoàng thất Tây Hạ. Trước đó vài ngày, Thái Đầu dẫn theo hai người đến hàn xá, mới biết được rằng là mệnh lệnh của Huệ Tông Đế Tây Hạ, đến tới đàm phán hòa bình".
"Buồn cười, đã muốn hòa đàm, thì đáng ra phải phải sứ thần đến chứ, vì sao phải lén lút phái người cùng thân tích của ngươi đến? Chẳng lẻ lại có chuyện tình gì không thể gặp mặt người khác hay sao?"
Thái Kinh gượng cười hai tiếng, nói: "Tể chấp đại nhân có điều không biết, Huệ Tông Đế cùng Lương thái hậu của thường hay bất hòa, mặc dù Huệ Tông Đế đã sớm tự mình chấp chính nhưng Lương thái hậu vẫn nắm đại quyền trong tay, không để tập trung vào hoàng đế. Huệ Tông Đế tâm hướng về Đại Tống, phổ biến rộng rãi hủy bỏ Phiên lễ, đổi sang dùng Hán lễ, nhưng Lương thái hậu cản trở nên không thành. Huệ Tông Đế từng muốn đem Hà Nam dâng tặng muộn quay về nương tựa Đại Tống ta, cũng phái Đại tướng Lý Thanh chuẩn bị tới đây thương nghị cùng chúng ta. Lương thái hậu biết được, liền phát động chính biến, giết chết Lý Thanh, sau đó lại đem Huệ Tông Đế giam cầm, sau này mặc dù để cho hắn ngồi lại vị trí cũ nhưng cũng không đem thực quyền trả lại. Phái quân đội tập kích quấy rối nước ta ở biên cảnh, cũng chính là chủ ý của Lương thái hậu, Huệ Tông Đế vì muốn quy phục Đại Tống cho nên âm thầm phái sứ thần tới, thông qua con đường bí mật tới để tiến hành đàm phán hòa bình, không dám để cho Lương thái hậu biết được".
Đỗ Văn Hạo đối với lịch sử của Tây Hạ biết rất ít, nghe Thái Kinh nói như vậy mới hiểu được đại khái, thì ra hoàng đế Tây Hạ chỉ là bù nhìn, thực quyền toàn bộ nằm trong tay thái hậu. Nhưng dù sao hắn cũng là hoàng đế, cho nên hẳn là vẫn có một số người ủng hộ, nếu như có thể lợi dụng mâu thuẫn lúc bấy giờ của đôi bên, xử lý Lương thái hậu, một lần nữa đưa Tây Hạ vào bản đồ Đại Tống, thì đúng là thượng sách không cần đánh mà vẫn khuất phục được kẻ địch.
Nhưng mà, lời này từ trong miệng Thái Kinh nói ra, người này tương lai là đại gian thần, lời của hắn chưa hẳn có thể tin, Đỗ Văn Hạo nghiêng mắt nhìn Thái Kinh: "Sứ thần ở đâu?"
"Hiện giờ đang ở hàn xá, có cần gọi hắn tới gặp mặt đại nhân?"
Đỗ Văn Hạo suy nghĩ, Thái Kinh đã không sợ mình gặp sứ thần, vậy lời hắn vừa nói hẳn là sự thật, chuyện này có quan hệ trọng đại, phải suy nghĩ chu toàn rồi nói sau, bây giờ mình là tể chấp, thân phận không giống như trước kia, không thể tùy tiện bày tỏ thái độ. Cho nên hắc lắc đầu, nói: "Trước tiên chưa cần gặp hắn, như vậy đi, ngươi tiếp đón sứ thần cho tốt, đặc biệt phải chú ý giữ bí mật, chờ ta sau khi thương nghị với Thái Hoàng Thái Hậu cùng các vị tể chấp rồi quyết định".
"Vâng! Vâng!" Thái Kinh sau khi nghe xong, vội vàng chắp tay đáp ứng, suy nghĩ một lát lại thấp giọng nói: "Đỗ tể chấp, ty chức còn có điều này nữa, không biết có nên nói ra hay không".
"Ừm, cứ nói". Đỗ Văn Hạo tiếp lời.
"Theo ty chức biết, trước đó Huệ Tông Đế chuẩn bị liên lạc để quay về với Đại Tống, về sau sự tình bại lộ, chính là bởi vì trong triều có người đem chuyện này báo với Lương thái hậu. Cho nên, chuyện này cần phải hết sức cẩn thận, không thể để cho quá nhiều người biết được".
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, trầm giọng nói: "Ngươi cho rằng là kẻ nào đã mật báo?"
"Ty chức không biết, nhưng mà vào lúc đó sự tình này vô cùng bí mật, người biết chuyện này có thể đếm trên đầu ngón tay, lại không biết rốt cuộc là ai, ty chức cũng không dám tự tiện suy đoán. Tiên đế từng phái người điều tra nhưng không có kết quả".
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, người có khả năng biết được sự tình cơ mật như vậy. Ngoại trừ tể chấp chỉ sợ là không còn người khác, vừa rồi bản thân mình cùng các tể chấp thương nghị, may mà được Thái Kinh nhắc nhở nếu không một khi chuyện này lộ ra, chỉ sợ sẽ rất tồi tệ.
Hắn không kìm được mà liếc nhìn Thái Kinh, âm thầm cân nhắc, hai mươi năm sau tiểu tử này có thể trở thành một đại gian thần quyền thế lấn át vua, một tay nắm đại quyền của triều đình, thực sự chẳng những là do giỏi nịnh nọt. Từ chuyện này có thể thấy hắn rất có đầu óc tư duy, có vài phần bản lĩnh thật sự. Vốn muốn tìm cơ hội xử lý hắn, hiện tại xem ra chưa được, còn phải lợi dụng hắn liên lạc cùng Tây Hạ, giải quyết xong vấn đề Tây Hạ. Đến khi có thời gian thì phế hắn đi, để tránh đêm dài lắm mộng, tránh cho hắn có quyền lực to lớn, hại nước hại dân.
Đỗ Văn Hạo gật gật đầu, nói: "Ừm, bổn quan hiểu rồi, ngươi cũng phải cẩn thận làm việc, nếu như hoàn thành tốt việc này! Nếu có thể hoàn thành, hắc hắc, ngươi đã làm được một việc lớn rồi đó!"
Thái Kinh mừng rỡ, đứng dậy thi lễ thật sâu: "Không dám, hết thảy đều dựa vào Đỗ tể chấp, không có quyết sách anh minh của Đỗ tể chấp, bực đại sự như thế này không thể nào hoàn thành được".
"Hắc hắc, trước hết chúng ta không cần bàn luận công lao, chờ sau khi xong chuyện rồi nói sau, sẽ không thiếu điều tốt cho ngươi".
"Vâng vâng, ty chức đa tạ tể chấp đại nhân dìu dắt".
Đỗ Văn Hạo sau khi biết được tin tức này, tất nhiên là đứng ngồi không yên, đứng dậy cáo từ ra đi, gọi Bàng Vũ Cầm, hai người lên xe rời khỏi Thái Kinh phủ đệ một đường đi thẳng về Ngũ Vị Đường.
Đỗ Văn Hạo tiến vào việng tử, thấy hai người Tuyết Phi Nhi cùng Liên Nhi đang nói chuyện dưới hành lang, hai nha hoàn đang quét dọn trong phòng Kha Nghiêu, chú hổ con Khả Nhi cũng dang ngoan ngoãn nằm ở cửa ra vào, tiểu hổ ở trong này thì hẳn là Anh Tử cũng ở bên trong . Hắn dừng bước, Khả Nhi chỉ nhẹ nhàng vẫy vẫy cái đuôi của mình, cũng không đứng dậy, mắt cũng không mở ra, đại khái là lúc Đỗ Văn Hạo tiến đến thì tiểu hổ đã ngửi thấy mùi thân thể của hắn rồi.
Quả nhiên Anh Tử bưng một lọ hoa đã tàn từ bên trong bước ra, trông thấy Đỗ Văn Hạo vội vàng cúi người thi lễ.
"Kha Nghiêu đâu? Đi ra ngoài rồi sao?" Đỗ Văn Hạo thăm dò.
Anh Tử mỉm cười đem Thanh Hoa Sứ trong tay đưa cho nha hoàn bên cạnh, nói: "Mấy ngày nay Nghiêu cô nương bận rộn cùng Tứ phu nhân học công phu, ta xem tâm tình nàng rất cao, ngài chân trước vừa bước đi, thì nàng đã kéo Tứ phu nhân ra ngoài rồi. Thiếu gia, hôm qua ngài vừa uống rượu, sáng hôm nay lại dậy sớm, thời gian gần đây dường như gầy đi một chút, còn phải bận rộn bao lâu nữa mới có thể nghỉ ngơi?"