Đỗ Văn Hạo sửng sốt, không thể tưởng tượng được tên Lương Ất Thông này lại có thể ăn nói lỗ mãng đến như vậy, cười lạnh một tiếng: “Ta là quan đại thần của Đại Tống, làm sao có thể quỳ lạy quân vương của Tây Hạ các ngươi được? Còn nữa, chính là các ngươi mời ta tới chữa bệnh cho Lương Thái hậu, nói gì thì cũng là khách. Như vậy chẳng lẽ phong cách đãi khách của quý quốc từ trước tới nay vẫn thế sao?”
Thấy Đỗ Văn Hạo có vẻ tức giận, Huệ Tông đế khoát tay cười bồi nói: “Hai vị không nên tranh chấp nữa, ở xa tới đương nhiên là khách, mau ban ghế ngồi.”
Lương Ất Thông cố gắng di chuyển cái bụng to đại của mình, hướng về phía Huệ Tông đế trợn trừng mắt nói: “Chỗ này nói chuyện tới phần của ngươi sao? Muốn nói thì tự đi tìm một chỗ nào đó vắng vẻ mà tự nói một mình đi.”
Huệ Tông đế nghe vậy thì đỏ lựng mặt, lập tức không lên tiếng nữa, cúi đầu xuống.
Lương Hoàng hậu, cũng là huynh muội của Lương Ất Thông, là nữ tử của Lương Thái hậu, nghe vậy, lập tức cũng cười khẽ một tiếng: “Quốc tương nói cũng phải, Mẫu hậu trước khi băng hà đã hạ ý chỉ, sai Quốc tương làm nhiếp chính. Hoàng Thượng người cũng không nên tùy tiện can thiệp vào, làm khó cho Quốc tương.”
“Dạ!” Huệ Tông đế vẻ mặt đầy cầu xin, đáp ứng một tiếng.
Nội thị hai bên hiển nhiên sẽ không mang ghế lại cho Đỗ Văn Hạo ngồi. Thế nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt, tự mình đi tới chỗ chiếc ghế lớn, kéo tới đặt đối diện với Huệ Tông đế, vén y bào ngồi xuống chính giữa, ý bảo nhị nữ cũng ngồi xuống hai bên của mình.
Lương Ất Thông giận tím hết cả mặt, hét lớn lên: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Lỗ tai ngươi có bị điếc không vậy?” Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói, “Ngươi không nghe thấy Hoàng Thượng của các ngươi nói ban cho ngồi đó sao? Chẳng lẽ ở Tây Hạ các ngươi Nhiếp Chính vương là lớn hơn so với Hoàng Thượng?”
Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại vốn dĩ đang rất khẩn trương, thấy tình hình căng thẳng như vậy tì đã rất sẵn sàng ứng chiến rồi, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Đỗ Văn Hạo vẫn thất rất ung dung, hồn nhiên, đương nhiên đem sinh tử để sang một bên thì không khỏi bội phục vô cùng.
Lời này thực sự khiến cho Lương Ất Thông uất ức nghẹn cứng lời, mắt trợn trắng dã, thế nhưng lại không thể nói gì, vì căn bản Đỗ Văn Hạo nói không có sai. Một lát sau, không biết làm gì khác, Lương Ất Thông đành nói tránh đi: “Chúng ta bảo ngươi mau tới chữa bệnh cho Thái hậu, ngươi nên đi ngay lập tức, tại sao còn chần chừ tới chậm, làm hại bệnh tình của Thái hậu nặng thêm, phải xử tội gì đây?”
Đỗ Văn Hạo nghe hắn nói như thế, tựa hồ căn bản trong lòng không hề có chủ tâm hòa thân, cũng không quan tâm Bỉnh Sinh vương gia ở Đại Tống bình sinh sống chết ra sao. Nhãn châu của Đỗ Văn Hạo xoay động một lát, ngay lập tức minh bạch, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.
Lương Ất Thông vừa cả giận vừa có chút ngạc nhiên: “Ngươi cười cái gì?”
“Quả nhiên là Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường ai cũng đều biết!”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Ta là sứ thần của Đại Tống, ngươi đối đãi với ta vô lễ, lại làm khó dễ như vậy, cố tình làm nhục ta. Ha ha, chắc là Lương Thái hậu cho ngươi làm nhiếp chính, ngươi muốn dùng phương pháp này đối với ta để cho Đại Tống của ta cũng sẽ đối đãi như vậy với Bỉnh Sinh vương gia, tốt nhất là khiến cho hắn vĩnh viễn không thể trở về, khi đó mới không thể uy hiếp với quyền vị nhiếp chính của ngươi, đúng không?”
Lương Ất Thông sửng sốt, cười lạnh nói: “Ta lo lắng Bỉnh Sinh hắn có thể cướp đoạt vị trí nhiếp chánh của ta? Nực cười! Ta ngay cả Hoàng Thượng cũng không sợ, tại sao lại phải sợ Bỉnh Sinh hắn?”
“Lời này nói cũng có lý!” Đỗ Văn Hạo nói rồi quay sang Vương Nhuận Tuyết nhẹ nhàng nói: “Biết không? Cái này gọi là nô tài lớn khinh chủ đó!”
“Ngươi nói cái gì?” Lương Ất Thông không nghe rõ ràng, hỏi lại, “Có chuyện gì thì nói to lên, đừng có cái kiểu chút chít méo mó kiến cắn lỗ tai như vậy!”
“Không có gì, ta chỉ khen ngươi to gan lớn mật thôi, à không, khen ngươi năng lực lớn lao.”
Lương Ất Thông biết Đỗ Văn Hạo đang nói bậy chính mình, thế nhưng lại không có cớ gì để bắt bẻ hắn cả, chỉ trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo thở phì phì.
Đỗ Văn Hạo thực ra cũng không thể lý giải nổi chuyện tại sao Lương Ất Thông lại dám vô lễ với sứ thần Đại Tống như vậy. Kỳ thật, Tây Hạ đối với sứ thần Đại Tống thái độ luôn có sự thay đổi tùy thời. Muốn chọn một sự tình để lấy cớ phát động chiến tranh, thì đơn giản cũng chỉ là cố ý làm khó dễ sứ giả, đặc biệt là khi những người này là các thượng quan của Đại Tống cử đến.
Bệnh tình của Lương Thái hậu vào lúc nghiêm trọng nhất, bọn họ muốn Đỗ Văn Hạo tới chữa bệnh, đương nhiên là lễ kính sẽ có phần gia tăng. Thế nhưng khi Lương Thái hậu không đợi được Đỗ Văn Hạo, chết trước khi hắn tới, thêm vào đó hai quốc gia đang ở thế giao chiến, Tây Hạ lại đang bị ở thế hạ phong, Lương Ất Thông mặc dù vậy cũng không nóng lòng cầu hòa, cho nên ăn nói lỗ mãng, thập phần vô lễ. Chuyện hòa thân là do Lương Thái hậu định ra, nhưng lại băng hà trước khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, tự nhiên sẽ có trở ngại nếu muốn tiếp tục. Mà mấy tháng nay đột nhiên quân Tống lại thay đổi chiến lược, thay vì tấn công cấp tập như ngày xưa, nay lại tấn công chậm rãi, tới đâu chắc tới đó. Tiền tuyến theo đó cũng không phải là quá gay gắt, song phương cùng hòa đàm đối với Tây Hạ cũng là chuyện có thể chấp nhận được, tận dụng cơ hội này nghĩ biện pháp từng bước phá giải quân Tống. Bởi vậy, Lương Ất Thông mới quyết định tiến hành đàm phán với Đỗ Văn Hạo.
Nhưng là, quân Tống đích xác tiến từng bước từng bước, rất chậm chạp, còn lâu mới có thể khiến cho Tây Hạ rơi vào tình thế hoảng sợ. Do đó, thực chất việc hòa thân cùng hòa đàm không phải là mục tiêu chính của Tây Hạ, mà chỉ là chấp hành di chiếu của Lương Thái hậu mà thôi, nhân tiện cũng giảm bớt sức ép từ tiền quân của Đại Tống. Lương Ất Thông vừa là tân nhiếp chính, trong tay lần đầu tiên nắm giữ hoàng quyền chí cao vô thượng, hắn lại là người vô cùng kiêu ngạo, hiển nhiên không nhịn được chuyện gọi sứ thần Tống triều đến để thị uy một hồi.
Lương Hoàng hậu thấy ca ca của mình tỏ ra kinh ngạc thì lạnh lùng nói xen vào: “Quốc tương, cũng không cần phải nói vòng vo làm gì, Tống Sử, đêm nay chúng ta gọi ngươi đến, chính là muốn thương lượng chuyện hòa thân. Ngươi có lẽ không biết, bắt đầu từ ngày mai, Hoàng Thượng muốn đóng cửa tụng kinh, siêu độ cho các vong hồn liên tục trong sáu sáu ba mươi sáu ngày, cho nên, muốn đẩy nhanh chuyện này trước.”
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lại một phen cả kinh, cảm giác đầu tiên lúc này chính là việc Lương Ất Thông muốn giam lỏng Hoàng Thượng ba mươi sáu ngày! Tụng kinh siêu độ là giả, mục đích thật sự chính là đem Hoàng Thượng giam lỏng, trong khi đó mình tận dụng cơ hội thực hiện việc củng cố quyền lực, tiếp tục khống chế quyền lực của Tây Hạ.”
Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo nhún nhún vai: “Vậy sao? Đến Tây Hạ các ngươi, ngay cả cái ghế ngồi ta cũng phải tự mình mang tới đây, nơi này ở thêm một ngày ta cũng không muốn, chẳng khác gì một tên ngốc, nên chỉ muốn nhanh chóng quyết định. Dù sao thì Lương Thái hậu cũng đã băng hà rồi, ta cũng không làm cái chuyện chữa bệnh gì đó nữa. Nên bắt đầu thương lượng ngay chuyện thứ hai. Nếu đồng ý hòa thân, đưa người cho ta, ta hộ tống trở về, nếu không đồng ý thì ta sẽ đứng dậy rời đi luôn.”
Lương Ất Thông cười hắc hắc nói: “Muốn, đương nhiên muốn hòa thân rồi. Người đâu! Mau mời công chúa đi ra đây.”
Nội thị nghe vậy vội đáp ứng, đi vào hậu đường thông tri.
Rất nhanh, từ phía sau đưa tới hàng loạt âm thanh oanh oanh yến yến của không ít phụ nữ, đám người này ai cũng mặc hiếu y màu trắng toát, ai cũng có một chiếc khăn sa che mặt, nhưng không giấu được một vẻ tuấn tú của mỗi người. Thêm vào đó ngọn đèn có chút yếu ớt, ai cũng mặc quần áo cùng màu, khiến cho Đỗ Văn Hạo không thể phân biệt ai là công chúa cả.
Sau khi chúng nữ đi tới gần đại sảnh, mấy nữ nhân phía trước bắt đầu tách ra hai bên, lộ ra một người ở giữa. Nữ nhân này, hiển nhiên cũng là trong bộ trang phục hiếu y trắng toát, ánh mắt buồn rầu, kính cẩn khoanh tay, chân thành đối với Huệ Tông đế hạ thấp người phúc lễ: “Hoàng huynh!”
Hoàng huynh? Chẳng lẽ vị này chính là công chúa sao?
Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn đánh giá từ trên xuống dưới một chút. Vị công chúa này thoạt nhìn có vẻ mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo thật đúng là không có gì đặc biệt, nói gì đến chuyện chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì đó. Ngay cả nói là xinh đẹp cũng có phần hơi quá, nhiều nhất cũng chỉ là có vóc người thon thả, thêm một chút tư sắc ưa nhìn mà thôi. Chỉ là trên trán nàng ta lúc này ẩn chứa một vẻ ưu sầu, phảng phất như có rất nhiều tâm sự, khiến người khác nhìn không khỏi có chút thương cảm.
Lương Hoàng hậu nói: “Đây chính là hoàng chủy thân muội muội của ta, Ngọc Lan trưởng công chúa.”
Huệ Tông đế tuổi xem chừng cũng chỉ khoảng hơn hai mươi một chút, nữ nếu có cũng còn nhỏ, cho nên đem muội muội để hòa thân. Đại Tống cũng trong tình trạng như vậy, Tống Triết Tông chưa thành thân, ngay cả muội muội cũng không có, hiển nhiên không thể dùng nữ nhi để hòa thân, cho nên cũng chỉ có thể dùng tỷ tỷ để hòa thân, nhưng cụ thể xác định vị công chúa nào, thì trước khi đi Đỗ Văn Hạo cũng không có biết.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, Ngọc Lan công chúa trưởng? Như thế nào lại không dùng tên công chúa súp lơ nhỉ? Hắc hắc, tên này cũng không hẳn là quá mức không hợp mà.
Huệ Tông đế sau khi gật đầu, rốt cục lên tiếng nói: “Ngọc Lan, tiến lên chào Tống Triều sứ thần Đỗ đại nhân đi.”
Mi mắt Ngọc Lan công chúa khẽ động một cái, đưa nhanh sang liếc Đỗ Văn Hạo, rồi ngay lập tức hạ mí mắt xuống, tiến lên phúc lễ nói: “Xin chào sứ thần đại nhân.”
Đỗ Văn Hạo cười hắc hắc hai tiếng, ôm quyền thi lễ nói: “Công chúa không nên đa lễ, bên cạnh ta đâ chính là hai vị ái thiếp của ta. Theo chi mệnh của Thái Hoàng Thái Hậu, người muốn các nàng của ta nói chuyện cùng công chúa, chủ yếu là nhằm mục đích xem công chúa có thích hợp với Hoàng Thượng Đại Tống của chúng ta hay không. Mặc dù chỉ là vị chí phi tần, nhưng cũng là người ở bên Hoàng Thượng, nên phải cẩn thận một chút.”
Ngọc Lan công chúa trên mặt không có chút thay đổi, thậm chí cũng không buồn gật đầu, chỉ đứng như vậy, bộ dáng sẵn sàng nói chuyện.
Đỗ Văn Hạo nhìn Lương Ất Thông cười lạnh: “Chẳng lẽ người Tây Hạ các ngươi ngay cả công chúa của mình cũng không ban cho ghế ngồi?”
Lương Ất Thông đưa tay lên chặn mấy tên thị vệ đang định mang ghế tới: “Không cần! các ngươi dù sao cũng đã gặp qua công chúa, như vậy được rồi. Ở đây sẽ không có lựa chọn khác, chỉ có thể là đồng ý hay không. Cũng không phải là chợ bán thức ăn, bán món ăn mà muốn hay không muốn. Các ngươi muốn nói chuyện gì thì chờ sau đại tế ngày mai, chúng ta sẽ đưa nàng tới khách điếm cho các ngươi mang đi, nếu cảm thấy chướng mắt, không đồng tình thì cũng tùy các ngươi. Giờ thì cút đi! Tiễn khách.”
Dứt lời, Lương Ất Thông phất tay áo một cái, đứng dậy tỏ ý muốn đi.
Đỗ Văn Hạo thật sự vất vả mới có cơ hội vào tới đây, đúng là thời cơ tuyệt hảo để bố trí nội ứng, bây giờ nghe thấy Lương Ất Thông hạ lệnh trục khách, sao có thể cứ như vậy rời đi được, vội bề bộn khoát tay nói: “Quốc tương xin dừng bước!” “Làm gì?” Lương Ất Thông quay người lại hỏi.
Đỗ Văn Hạo sớm đã nghĩ biện pháp tốt đẹp rồi, đứng dậy tiến lên hai bước, trên dưới đánh giá một chút về Lương Ất Thông, hắc hắc cười nói: “Ta thấy Quốc tương đại nhân khí sắc bất hảo. Chắc hẳn quý thể có chuyện không ổn. Ta dù bất tài cũng là một ngự y có chút thành tựu, nguyện ý thay Quốc tương bắt mạch xem qua một chút khuyết điểm.”
“Ngươi mới là có bệnh đó!” Lương Ất Thông trợn trừng hai mắt, “Ta biết ngươi là ngự y, hơn nữa tại Đại Tống cũng có chút xú danh khí, cho nên Thái hậu mới mời ngươi đến chẩn bệnh. Bất quá lão tử ta không có bệnh tật gì, mà dù có bệnh gì đi chăng nữa thì thái y của Tây Hạ chúng ta cũng có không ít người tài, không cần ngươi phải lộ vẻ thương hại!”
Đỗ Văn Hạo thấy Lương Ất Thông tai to mặt lớn như vậy, chắc chắn ở cái tuổi trung niên này sẽ có không ít tật xấu, liền nghĩ bắt mạch cho hắn một chút, tìm được một vài tật xấu hay bệnh chứng gì đó, thổi phồng hù dạo một chút, mượn cơ hội trì hoãn thời gian. Nếu Đỗ Văn Hạo dùng chiêu này đối phó với mấy tên ma ốm hoặc lão nhân thì chắc chắn sẽ rất công hiệu, nhưng tên Lương Ất Thông này lại mới có hơn ba mươi tuổi, thân thể lại rất khỏe mạnh, ít đổ bệnh, cơ hồ chẳng bao giờ phải uống thuốc thang gì. Bây giờ hắn ta lại đang đảm nhận vị trí Nhiếp Chính vương, tinh thần lại càng thêm đa nghi và ương bướng, làm sao có thể tin tưởng lời Đỗ Văn Hạo nói?”
Mắt thấy Lương Ất Thông lại muốn đi, Vương Nhuận Tuyết ở bên nóng nảy, uyển chuyển cất giọng oanh vàng nhẹ nhàng nói: “Quốc tương xin dừng bước!”
Vừa nghe thấy thanh âm này, thân thể Lương Ất Thông lập tức chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ lan ra khắp thân thể, không tự chủ được quay người lại nhìn. Hai mắt hắn tỏa sáng nhìn về phía Vương Nhuận Tuyết.
Vương Nhuận Tuyết giơ ngón tay ngọc lên, nhẹ nhàng đem chiếc khăn sa che mặt gỡ xuống, thở ra một hơi: “Ôi, dùng cái khăn sa này thật là bực mình, Tây Hạ nữ nhân của các người không hiểu sao có thể quen với việc này được nhỉ!”
Lương Ất Thông nhất thời cảm thấy trên trời nổ một tiếng sầm thật to, một ánh sáng như làn sét giáng thẳng một chùy vào tim hắn, khiến thân thể béo ục ịch run rẩy không ngừng. Trên đỉnh đầu các vì tinh tú bảy màu không ngớt quay cuồng bốn phía, trong lỗ tai thì chẳng nghe ra âm thanh gì, chỉ là những tiếng lùng bùng vô nghĩa.
Vẻ mặt hắn trở nên si si ngốc ngốc nhìn Vương Nhuận Tuyết, trong lòng thì không ngớt kinh hô lão thiên: Ông trời của ta ơi, lão Vương lão tử của ta ơi, trên đời này dĩ nhiên lại thật sự có một tuyệt thế mỹ nhân như vậy sao? Không không, khẳng định đây không phải là nữ tử của phàm trần, nhất định là tiên nữ giáng trần! Dưới gầm trời này làm sao đào đâu ra nữ tử xinh đẹp như vậy chứ? Coi như mười mấy nữ nhân của mình cũng được gọi là xinh đẹp đi, nhưng cho dù có cộng cả ba nghìn cung nữ trong cung cộng lại, cũng so ra chưa bằng một cái ngón út của đại mỹ nhân này!
Lão thiên gia! Ta muốn chết! Mỹ nhân như vậy, đừng nói là được hôn nhẹ một cái, cho dù chỉ có thể chạm nhẹ vào móng tay nhỏ bé của nàng một chút, có chết cũng cam tâm mà! Ai nha, nàng nếu có thể theo ta, Nhiếp Chính vương tính làm gì, Quốc tương tính làm gì? Ngay cả Tây Hạ quốc cũng chẳng là cái gì, thậm chí cả Thiên Vương lão tử cũng không tính nốt!
Đỗ Văn Hạo sửng sốt, không thể tưởng tượng được tên Lương Ất Thông này lại có thể ăn nói lỗ mãng đến như vậy, cười lạnh một tiếng: “Ta là quan đại thần của Đại Tống, làm sao có thể quỳ lạy quân vương của Tây Hạ các ngươi được? Còn nữa, chính là các ngươi mời ta tới chữa bệnh cho Lương Thái hậu, nói gì thì cũng là khách. Như vậy chẳng lẽ phong cách đãi khách của quý quốc từ trước tới nay vẫn thế sao?”
Thấy Đỗ Văn Hạo có vẻ tức giận, Huệ Tông đế khoát tay cười bồi nói: “Hai vị không nên tranh chấp nữa, ở xa tới đương nhiên là khách, mau ban ghế ngồi.”
Lương Ất Thông cố gắng di chuyển cái bụng to đại của mình, hướng về phía Huệ Tông đế trợn trừng mắt nói: “Chỗ này nói chuyện tới phần của ngươi sao? Muốn nói thì tự đi tìm một chỗ nào đó vắng vẻ mà tự nói một mình đi.”
Huệ Tông đế nghe vậy thì đỏ lựng mặt, lập tức không lên tiếng nữa, cúi đầu xuống.
Lương Hoàng hậu, cũng là huynh muội của Lương Ất Thông, là nữ tử của Lương Thái hậu, nghe vậy, lập tức cũng cười khẽ một tiếng: “Quốc tương nói cũng phải, Mẫu hậu trước khi băng hà đã hạ ý chỉ, sai Quốc tương làm nhiếp chính. Hoàng Thượng người cũng không nên tùy tiện can thiệp vào, làm khó cho Quốc tương.”
“Dạ!” Huệ Tông đế vẻ mặt đầy cầu xin, đáp ứng một tiếng.
Nội thị hai bên hiển nhiên sẽ không mang ghế lại cho Đỗ Văn Hạo ngồi. Thế nhưng Đỗ Văn Hạo vẫn giữ vẻ mặt giễu cợt, tự mình đi tới chỗ chiếc ghế lớn, kéo tới đặt đối diện với Huệ Tông đế, vén y bào ngồi xuống chính giữa, ý bảo nhị nữ cũng ngồi xuống hai bên của mình.
Lương Ất Thông giận tím hết cả mặt, hét lớn lên: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Lỗ tai ngươi có bị điếc không vậy?” Đỗ Văn Hạo cười lạnh nói, “Ngươi không nghe thấy Hoàng Thượng của các ngươi nói ban cho ngồi đó sao? Chẳng lẽ ở Tây Hạ các ngươi Nhiếp Chính vương là lớn hơn so với Hoàng Thượng?”
Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại vốn dĩ đang rất khẩn trương, thấy tình hình căng thẳng như vậy tì đã rất sẵn sàng ứng chiến rồi, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Đỗ Văn Hạo vẫn thất rất ung dung, hồn nhiên, đương nhiên đem sinh tử để sang một bên thì không khỏi bội phục vô cùng.
Lời này thực sự khiến cho Lương Ất Thông uất ức nghẹn cứng lời, mắt trợn trắng dã, thế nhưng lại không thể nói gì, vì căn bản Đỗ Văn Hạo nói không có sai. Một lát sau, không biết làm gì khác, Lương Ất Thông đành nói tránh đi: “Chúng ta bảo ngươi mau tới chữa bệnh cho Thái hậu, ngươi nên đi ngay lập tức, tại sao còn chần chừ tới chậm, làm hại bệnh tình của Thái hậu nặng thêm, phải xử tội gì đây?”
Đỗ Văn Hạo nghe hắn nói như thế, tựa hồ căn bản trong lòng không hề có chủ tâm hòa thân, cũng không quan tâm Bỉnh Sinh vương gia ở Đại Tống bình sinh sống chết ra sao. Nhãn châu của Đỗ Văn Hạo xoay động một lát, ngay lập tức minh bạch, lập tức ngửa mặt lên trời cười to.
Lương Ất Thông vừa cả giận vừa có chút ngạc nhiên: “Ngươi cười cái gì?”
“Quả nhiên là Tư Mã Chiêu chi tâm, người qua đường ai cũng đều biết!”
“Ngươi có ý tứ gì?”
“Ta là sứ thần của Đại Tống, ngươi đối đãi với ta vô lễ, lại làm khó dễ như vậy, cố tình làm nhục ta. Ha ha, chắc là Lương Thái hậu cho ngươi làm nhiếp chính, ngươi muốn dùng phương pháp này đối với ta để cho Đại Tống của ta cũng sẽ đối đãi như vậy với Bỉnh Sinh vương gia, tốt nhất là khiến cho hắn vĩnh viễn không thể trở về, khi đó mới không thể uy hiếp với quyền vị nhiếp chính của ngươi, đúng không?”
Lương Ất Thông sửng sốt, cười lạnh nói: “Ta lo lắng Bỉnh Sinh hắn có thể cướp đoạt vị trí nhiếp chánh của ta? Nực cười! Ta ngay cả Hoàng Thượng cũng không sợ, tại sao lại phải sợ Bỉnh Sinh hắn?”
“Lời này nói cũng có lý!” Đỗ Văn Hạo nói rồi quay sang Vương Nhuận Tuyết nhẹ nhàng nói: “Biết không? Cái này gọi là nô tài lớn khinh chủ đó!”
“Ngươi nói cái gì?” Lương Ất Thông không nghe rõ ràng, hỏi lại, “Có chuyện gì thì nói to lên, đừng có cái kiểu chút chít méo mó kiến cắn lỗ tai như vậy!”
“Không có gì, ta chỉ khen ngươi to gan lớn mật thôi, à không, khen ngươi năng lực lớn lao.”
Lương Ất Thông biết Đỗ Văn Hạo đang nói bậy chính mình, thế nhưng lại không có cớ gì để bắt bẻ hắn cả, chỉ trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo thở phì phì.
Đỗ Văn Hạo thực ra cũng không thể lý giải nổi chuyện tại sao Lương Ất Thông lại dám vô lễ với sứ thần Đại Tống như vậy. Kỳ thật, Tây Hạ đối với sứ thần Đại Tống thái độ luôn có sự thay đổi tùy thời. Muốn chọn một sự tình để lấy cớ phát động chiến tranh, thì đơn giản cũng chỉ là cố ý làm khó dễ sứ giả, đặc biệt là khi những người này là các thượng quan của Đại Tống cử đến.
Bệnh tình của Lương Thái hậu vào lúc nghiêm trọng nhất, bọn họ muốn Đỗ Văn Hạo tới chữa bệnh, đương nhiên là lễ kính sẽ có phần gia tăng. Thế nhưng khi Lương Thái hậu không đợi được Đỗ Văn Hạo, chết trước khi hắn tới, thêm vào đó hai quốc gia đang ở thế giao chiến, Tây Hạ lại đang bị ở thế hạ phong, Lương Ất Thông mặc dù vậy cũng không nóng lòng cầu hòa, cho nên ăn nói lỗ mãng, thập phần vô lễ. Chuyện hòa thân là do Lương Thái hậu định ra, nhưng lại băng hà trước khi mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, tự nhiên sẽ có trở ngại nếu muốn tiếp tục. Mà mấy tháng nay đột nhiên quân Tống lại thay đổi chiến lược, thay vì tấn công cấp tập như ngày xưa, nay lại tấn công chậm rãi, tới đâu chắc tới đó. Tiền tuyến theo đó cũng không phải là quá gay gắt, song phương cùng hòa đàm đối với Tây Hạ cũng là chuyện có thể chấp nhận được, tận dụng cơ hội này nghĩ biện pháp từng bước phá giải quân Tống. Bởi vậy, Lương Ất Thông mới quyết định tiến hành đàm phán với Đỗ Văn Hạo.
Nhưng là, quân Tống đích xác tiến từng bước từng bước, rất chậm chạp, còn lâu mới có thể khiến cho Tây Hạ rơi vào tình thế hoảng sợ. Do đó, thực chất việc hòa thân cùng hòa đàm không phải là mục tiêu chính của Tây Hạ, mà chỉ là chấp hành di chiếu của Lương Thái hậu mà thôi, nhân tiện cũng giảm bớt sức ép từ tiền quân của Đại Tống. Lương Ất Thông vừa là tân nhiếp chính, trong tay lần đầu tiên nắm giữ hoàng quyền chí cao vô thượng, hắn lại là người vô cùng kiêu ngạo, hiển nhiên không nhịn được chuyện gọi sứ thần Tống triều đến để thị uy một hồi.
Lương Hoàng hậu thấy ca ca của mình tỏ ra kinh ngạc thì lạnh lùng nói xen vào: “Quốc tương, cũng không cần phải nói vòng vo làm gì, Tống Sử, đêm nay chúng ta gọi ngươi đến, chính là muốn thương lượng chuyện hòa thân. Ngươi có lẽ không biết, bắt đầu từ ngày mai, Hoàng Thượng muốn đóng cửa tụng kinh, siêu độ cho các vong hồn liên tục trong sáu sáu ba mươi sáu ngày, cho nên, muốn đẩy nhanh chuyện này trước.”
Trong lòng Đỗ Văn Hạo lại một phen cả kinh, cảm giác đầu tiên lúc này chính là việc Lương Ất Thông muốn giam lỏng Hoàng Thượng ba mươi sáu ngày! Tụng kinh siêu độ là giả, mục đích thật sự chính là đem Hoàng Thượng giam lỏng, trong khi đó mình tận dụng cơ hội thực hiện việc củng cố quyền lực, tiếp tục khống chế quyền lực của Tây Hạ.”
Nghĩ vậy, Đỗ Văn Hạo nhún nhún vai: “Vậy sao? Đến Tây Hạ các ngươi, ngay cả cái ghế ngồi ta cũng phải tự mình mang tới đây, nơi này ở thêm một ngày ta cũng không muốn, chẳng khác gì một tên ngốc, nên chỉ muốn nhanh chóng quyết định. Dù sao thì Lương Thái hậu cũng đã băng hà rồi, ta cũng không làm cái chuyện chữa bệnh gì đó nữa. Nên bắt đầu thương lượng ngay chuyện thứ hai. Nếu đồng ý hòa thân, đưa người cho ta, ta hộ tống trở về, nếu không đồng ý thì ta sẽ đứng dậy rời đi luôn.”
Lương Ất Thông cười hắc hắc nói: “Muốn, đương nhiên muốn hòa thân rồi. Người đâu! Mau mời công chúa đi ra đây.”
Nội thị nghe vậy vội đáp ứng, đi vào hậu đường thông tri.
Rất nhanh, từ phía sau đưa tới hàng loạt âm thanh oanh oanh yến yến của không ít phụ nữ, đám người này ai cũng mặc hiếu y màu trắng toát, ai cũng có một chiếc khăn sa che mặt, nhưng không giấu được một vẻ tuấn tú của mỗi người. Thêm vào đó ngọn đèn có chút yếu ớt, ai cũng mặc quần áo cùng màu, khiến cho Đỗ Văn Hạo không thể phân biệt ai là công chúa cả.
Sau khi chúng nữ đi tới gần đại sảnh, mấy nữ nhân phía trước bắt đầu tách ra hai bên, lộ ra một người ở giữa. Nữ nhân này, hiển nhiên cũng là trong bộ trang phục hiếu y trắng toát, ánh mắt buồn rầu, kính cẩn khoanh tay, chân thành đối với Huệ Tông đế hạ thấp người phúc lễ: “Hoàng huynh!”
Hoàng huynh? Chẳng lẽ vị này chính là công chúa sao?
Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn đánh giá từ trên xuống dưới một chút. Vị công chúa này thoạt nhìn có vẻ mười bảy mười tám tuổi, tướng mạo thật đúng là không có gì đặc biệt, nói gì đến chuyện chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn gì đó. Ngay cả nói là xinh đẹp cũng có phần hơi quá, nhiều nhất cũng chỉ là có vóc người thon thả, thêm một chút tư sắc ưa nhìn mà thôi. Chỉ là trên trán nàng ta lúc này ẩn chứa một vẻ ưu sầu, phảng phất như có rất nhiều tâm sự, khiến người khác nhìn không khỏi có chút thương cảm.
Lương Hoàng hậu nói: “Đây chính là hoàng chủy thân muội muội của ta, Ngọc Lan trưởng công chúa.”
Huệ Tông đế tuổi xem chừng cũng chỉ khoảng hơn hai mươi một chút, nữ nếu có cũng còn nhỏ, cho nên đem muội muội để hòa thân. Đại Tống cũng trong tình trạng như vậy, Tống Triết Tông chưa thành thân, ngay cả muội muội cũng không có, hiển nhiên không thể dùng nữ nhi để hòa thân, cho nên cũng chỉ có thể dùng tỷ tỷ để hòa thân, nhưng cụ thể xác định vị công chúa nào, thì trước khi đi Đỗ Văn Hạo cũng không có biết.
Đỗ Văn Hạo nghĩ thầm, Ngọc Lan công chúa trưởng? Như thế nào lại không dùng tên công chúa súp lơ nhỉ? Hắc hắc, tên này cũng không hẳn là quá mức không hợp mà.
Huệ Tông đế sau khi gật đầu, rốt cục lên tiếng nói: “Ngọc Lan, tiến lên chào Tống Triều sứ thần Đỗ đại nhân đi.”
Mi mắt Ngọc Lan công chúa khẽ động một cái, đưa nhanh sang liếc Đỗ Văn Hạo, rồi ngay lập tức hạ mí mắt xuống, tiến lên phúc lễ nói: “Xin chào sứ thần đại nhân.”
Đỗ Văn Hạo cười hắc hắc hai tiếng, ôm quyền thi lễ nói: “Công chúa không nên đa lễ, bên cạnh ta đâ chính là hai vị ái thiếp của ta. Theo chi mệnh của Thái Hoàng Thái Hậu, người muốn các nàng của ta nói chuyện cùng công chúa, chủ yếu là nhằm mục đích xem công chúa có thích hợp với Hoàng Thượng Đại Tống của chúng ta hay không. Mặc dù chỉ là vị chí phi tần, nhưng cũng là người ở bên Hoàng Thượng, nên phải cẩn thận một chút.”
Ngọc Lan công chúa trên mặt không có chút thay đổi, thậm chí cũng không buồn gật đầu, chỉ đứng như vậy, bộ dáng sẵn sàng nói chuyện.
Đỗ Văn Hạo nhìn Lương Ất Thông cười lạnh: “Chẳng lẽ người Tây Hạ các ngươi ngay cả công chúa của mình cũng không ban cho ghế ngồi?”
Lương Ất Thông đưa tay lên chặn mấy tên thị vệ đang định mang ghế tới: “Không cần! các ngươi dù sao cũng đã gặp qua công chúa, như vậy được rồi. Ở đây sẽ không có lựa chọn khác, chỉ có thể là đồng ý hay không. Cũng không phải là chợ bán thức ăn, bán món ăn mà muốn hay không muốn. Các ngươi muốn nói chuyện gì thì chờ sau đại tế ngày mai, chúng ta sẽ đưa nàng tới khách điếm cho các ngươi mang đi, nếu cảm thấy chướng mắt, không đồng tình thì cũng tùy các ngươi. Giờ thì cút đi! Tiễn khách.”
Dứt lời, Lương Ất Thông phất tay áo một cái, đứng dậy tỏ ý muốn đi.
Đỗ Văn Hạo thật sự vất vả mới có cơ hội vào tới đây, đúng là thời cơ tuyệt hảo để bố trí nội ứng, bây giờ nghe thấy Lương Ất Thông hạ lệnh trục khách, sao có thể cứ như vậy rời đi được, vội bề bộn khoát tay nói: “Quốc tương xin dừng bước!” “Làm gì?” Lương Ất Thông quay người lại hỏi.
Đỗ Văn Hạo sớm đã nghĩ biện pháp tốt đẹp rồi, đứng dậy tiến lên hai bước, trên dưới đánh giá một chút về Lương Ất Thông, hắc hắc cười nói: “Ta thấy Quốc tương đại nhân khí sắc bất hảo. Chắc hẳn quý thể có chuyện không ổn. Ta dù bất tài cũng là một ngự y có chút thành tựu, nguyện ý thay Quốc tương bắt mạch xem qua một chút khuyết điểm.”
“Ngươi mới là có bệnh đó!” Lương Ất Thông trợn trừng hai mắt, “Ta biết ngươi là ngự y, hơn nữa tại Đại Tống cũng có chút xú danh khí, cho nên Thái hậu mới mời ngươi đến chẩn bệnh. Bất quá lão tử ta không có bệnh tật gì, mà dù có bệnh gì đi chăng nữa thì thái y của Tây Hạ chúng ta cũng có không ít người tài, không cần ngươi phải lộ vẻ thương hại!”
Đỗ Văn Hạo thấy Lương Ất Thông tai to mặt lớn như vậy, chắc chắn ở cái tuổi trung niên này sẽ có không ít tật xấu, liền nghĩ bắt mạch cho hắn một chút, tìm được một vài tật xấu hay bệnh chứng gì đó, thổi phồng hù dạo một chút, mượn cơ hội trì hoãn thời gian. Nếu Đỗ Văn Hạo dùng chiêu này đối phó với mấy tên ma ốm hoặc lão nhân thì chắc chắn sẽ rất công hiệu, nhưng tên Lương Ất Thông này lại mới có hơn ba mươi tuổi, thân thể lại rất khỏe mạnh, ít đổ bệnh, cơ hồ chẳng bao giờ phải uống thuốc thang gì. Bây giờ hắn ta lại đang đảm nhận vị trí Nhiếp Chính vương, tinh thần lại càng thêm đa nghi và ương bướng, làm sao có thể tin tưởng lời Đỗ Văn Hạo nói?”
Mắt thấy Lương Ất Thông lại muốn đi, Vương Nhuận Tuyết ở bên nóng nảy, uyển chuyển cất giọng oanh vàng nhẹ nhàng nói: “Quốc tương xin dừng bước!”
Vừa nghe thấy thanh âm này, thân thể Lương Ất Thông lập tức chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu mạnh mẽ lan ra khắp thân thể, không tự chủ được quay người lại nhìn. Hai mắt hắn tỏa sáng nhìn về phía Vương Nhuận Tuyết.
Vương Nhuận Tuyết giơ ngón tay ngọc lên, nhẹ nhàng đem chiếc khăn sa che mặt gỡ xuống, thở ra một hơi: “Ôi, dùng cái khăn sa này thật là bực mình, Tây Hạ nữ nhân của các người không hiểu sao có thể quen với việc này được nhỉ!”
Lương Ất Thông nhất thời cảm thấy trên trời nổ một tiếng sầm thật to, một ánh sáng như làn sét giáng thẳng một chùy vào tim hắn, khiến thân thể béo ục ịch run rẩy không ngừng. Trên đỉnh đầu các vì tinh tú bảy màu không ngớt quay cuồng bốn phía, trong lỗ tai thì chẳng nghe ra âm thanh gì, chỉ là những tiếng lùng bùng vô nghĩa.
Vẻ mặt hắn trở nên si si ngốc ngốc nhìn Vương Nhuận Tuyết, trong lòng thì không ngớt kinh hô lão thiên: Ông trời của ta ơi, lão Vương lão tử của ta ơi, trên đời này dĩ nhiên lại thật sự có một tuyệt thế mỹ nhân như vậy sao? Không không, khẳng định đây không phải là nữ tử của phàm trần, nhất định là tiên nữ giáng trần! Dưới gầm trời này làm sao đào đâu ra nữ tử xinh đẹp như vậy chứ? Coi như mười mấy nữ nhân của mình cũng được gọi là xinh đẹp đi, nhưng cho dù có cộng cả ba nghìn cung nữ trong cung cộng lại, cũng so ra chưa bằng một cái ngón út của đại mỹ nhân này!
Lão thiên gia! Ta muốn chết! Mỹ nhân như vậy, đừng nói là được hôn nhẹ một cái, cho dù chỉ có thể chạm nhẹ vào móng tay nhỏ bé của nàng một chút, có chết cũng cam tâm mà! Ai nha, nàng nếu có thể theo ta, Nhiếp Chính vương tính làm gì, Quốc tương tính làm gì? Ngay cả Tây Hạ quốc cũng chẳng là cái gì, thậm chí cả Thiên Vương lão tử cũng không tính nốt!