Đỗ Văn Hạo từ phòng Dương Thiên hộ đi ra thì gặp Vương Nhuận Tuyết cùng Kha Nghiêu , đi sau hai người là mười mấy người phụ nữ, tuổi tác khác nhau. Đỗ Văn Hạo nghĩ có lẽ đây chính là nha hoàn cùng tôi tớ trong nhà bếp.
"Thế nào?" Đỗ Văn Hạo cười hỏi.
Lúc này Nhược Vũ đi tới, Vương Nhuận Tuyết bảo nàng dẫn những người đó đi ra hậu viện rồi mới nói: "Thiếp và Kha Nghiêu đã thương lượng với nhau. Hiện tại nhà chúng ta, Khờ Đầu và Diệu Thủ đã tìm được nhà ở gần đây, ngay cả Bàng lão thái thái cũng nói muốn ở cùng với con mình. Chúng ta chỉ còn năm người cùng với Kha Nghiêu và Mộ Dung Ngọc Lan cô nương. Nha hoàn thiếp thân không thay đổi, nha hoàn khác là bốn, năm người nhưng hôm nay chỉ có bằng này người. Thật sự không tìm được nhiều người hài lòng".
Đỗ Văn Hạo an ủi nàng: "Không cần nóng vội. Cứ chậm rãi tìm. Loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Chúng ta mới tới ở, cứ tạm thời dùng mấy người này cũng được".
Kha Nghiêu nói: "Chuyện đau đầu nhất chính là đầu bếp nữ và người giặt giũ. Một mình Anh Tử không thể làm hết việc của nhà bếp, hơn nữa cũng không thể bỏ phòng đại phu nhân. Bọn muội cũng không thể giúp được. Muội đã thương lượng với nhị phu nhân. Không phải bây giờ Trụ tử đang không có việc làm sao? Hay chúng ta…".
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Dù muốn mời thì bây giờ cũng không phải là lúc. Bây giờ chưa thể gọi Trự tử tới nhà chúng ta được. Trước tiên cần phải nhanh chóng điều tra manh mối của chuyện đó đã'.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Cũng được. Dù sao chuyện này cũng không nóng vội được. Chúng ta cứ chậm rãi thu xếp. Bây giờ chuyện nào cũng loạn hết cả lên. Ngoại trừ chuyện của Dương Thiên hộ đã làm xong những chuyện khác vẫn cần phải thu xếp".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Cầm nhi thế nào rồi?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Thân thể ngày càng bất tiện. Tiền Bất Thu nói chưa tới tháng chạp đã sinh".
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy hãy cấp đủ nha hoàn cho phòng của Vũ Cầm. Hãy tìm hai nô tỳ có kinh nghiệm cả ngày hầu hạ Vũ Cầm'.
Kha Nghiêu cười nói: "Ca, nhìn dáng điệu nóng vội của ca kìa. Điều này nhị phu nhân cũng đã nghĩ tới, không cần ca nói".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói cũng đúng. Có mọi người rồi, ta cần gì quan tâm tới những việc đó".
Kha Nghiêu chỉ vào phòng Dương Thiên hộ hỏi nhỏ: "Thế nào, có thu được điều gì không?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ông ta còn tưởng mình đã chết".
Vương Nhuận Tuyết và Kha Nghiêu cùng bật cười khúc khích. Đột nhiên Vương Nhuận Tuyết ho khan mấy tiếng. Đỗ Văn Hạo lo lắng nói: "Nàng vẫn còn chưa khoẻ hẳn, không nên việc gì cũng tự mình đi làm. Ngoại trừ Cầm nhi và Liên nhi đi lại không tiện, nàng có thể để Thanh Đại, Kha Nghiêu và Phi Nhi làm thay'.
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Mọi người không ai nhàn rỗi. Không phải tướng công bảo Thanh Đại tỷ đi thăm dò chất độc trong người Dương lão gia sao? Sáng nay Phi Nhi có nói phụ thân của mình mua một khách sạn. Bên bán khách sạn thấy Tuyết chưởng quỹ trả giá hời nên bên bán lại còn muốn đòi thêm, Phi Nhi phải đi cùng với Tuyết chưởng quỹ".
Đỗ Văn Hạo nói: "Nói vậy thì hình như ít người quá. Bận bịu tối mặt".
Kha Nghiêu trêu chọc hắn: "Ca, ca hãy tìm thêm cho muội mấy chị dâu nữa. Mô Dung cô nương đó cũng được đấy".
Đỗ Văn Hạo giơ tay làm bộ định đánh. Kha Nghiêu cười né tránh.
"Muội chỉ là một thiếu nữ, phải nói những điều dễ nghe. Nếu để Mộ Dung cô nương nghe thấy thì lại trách ta đó" Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói.
Kha Nghiêu hừ một tiếng, nàng làm mặt quỷ với Đỗ Văn Hạo. Vương Nhuận Tuyết không biết chuyện trước kia của Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu nên nói: "Thiếp thấy Kha Nghiêu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên dứt khoát sắp đặt…'.
Vương Nhuận Tuyết chưa nói xong, Đỗ Văn Hạo đã vội vàng nháy mắt với nàng, ai ngờ Kha Nghiêu đã tức giận nói với Vương Nhuận Tuyết: "Cứ lần nào nói chuyện của ca ca là mọi người lại vậy. Lần nào ta nói chuyện với ca ca, các người đều che chở. Lần sau dù các người có nói gì ta cũng mặc".
Vương Nhuận Tuyết ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: "Lần trước Phi Nhi nói vậy, Kha Nghiêu giận Phi Nhi hơn nửa năm. Việc này không cần nói lại nữa. Nếu nàng thấy ai vừa ý cứ bảo cho ta biết".
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Nữ nhi ai cũng đều thẹn thùng như vậy. Làm gì có ai nói với chị dâu là mình thích người nào, muốn gả cho người nào".
Đỗ Văn Hạo không tiện giải thích nhiều, hắn chỉ cười nói: "Thôi bỏ đi. Dù sao muội ấy đợi thêm hai, ba năm nữa cũng không sao".
Vương Nhuận Tuyết thấy tướng công của mình đã nói vậy nên không nói gì nữa.
Vân Phàm sơn trang của Đỗ Văn Hạo trở nên rất náo nhiệt trong khi đó khách sạn Vân Phàm đã đóng cửa. Chuyện Đỗ tam mất tích đã rất rõ ràng. Ai cũng đều cảm thấy ông ta đã bị người khác mưu hại thế nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Nhưng cứ như này thì không thể giải quyết được điều gì.
Tâm trạng Dương Thiên hộ vô cùng nóng ruột. Ông ta không biết người nhà của mình có đi tìm mình hay không. Hôm nay sau khi tắm thuốc xong ông ta nói muốn gặp Đỗ Vân Phàm tức Đỗ Văn Hạo.
'Đỗ lão gia, lão phu đa tạ ngài đã cứu giúp. Hôm nay ta thấy mình đã khoẻ lại. Ta muốn cáo từ. Sau này ta nhất định sẽ hậu tạ".
Thật ra mấy ngày nay, ngoại trừ hôm tỉnh lại, Dương Thiên hộ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo còn thì chủ yếu không ta gặp Tiền Bất Thu và Diêm Diệu Thủ. Ông ta cũng biết thân thể mình có độc, dù không biết là độc gì, Diêm Diệu Thủ cũng không nói nhưng ông ta hiểu rõ rằng những người này sẽ không hại ông ta vì vậy trong lòng ông ta vô cùng cảm kích, thực sự muốn báo đáp.
'Dương lão gia muốn quay về sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Hai người đang ngồi trong phòng khách ở hậu viện nói chuyện. Đại Lý bốn mùa đều như mùa xuân. Tuy bây giờ đang là mùa đông nhưng vẫn có hoa nở trong mùa đông. Trong phòng khách bày một ít hoa mới nở.
"Đúng vậy. Ngày hôm đó ta ngất xỉu, phu nhân và muội muội của ngài cứu ta tới đây, không biết người nhà có nóng ruột hay không?" Dương Thiên hộ nói chuyện rất khéo léo, không nói là bắt cóc, càng khổng hỏi nguyên nhân vì sao mình ngất xỉu khi phu nhân và muội muội hắn tiến vào phòng, hai người đó vào nhà ông ta làm gì, tại sao nửa đêm canh ba đứng bên ngoài phòng ông ta, có động cơ và ý đồ gì. Tất cả những điều này Dương thiên hộ hoàn toàn không nói tới.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Dương lão gia thật sự là người rất thông mình. Thế nhưng ngài thật sự không muốn biết hôm đó vì sao phu nhân và muội muội của tại hạ vào nhà của ngài làm gì sao?"
Dương Thiên hộ cười lắc đầu nói: "Nhất định là không phải lạc được, đúng không?"Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng bật cười ha hả.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu ngài phải quay về, tại hạ sẽ cho quản gia tiễn ngài về. Thế nhưng tại hạ hy vọng Dương lão gia ở lại xem một trò hay".
Dương Thiên hộ nhìn Đỗ Văn Hạo, như là ông ta muốn từ ánh mắt của hắn tìm ra mánh lới của hắn: "Nếu có trò hay thì không phải đã sớm diễn ra rồi sao?'
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: "Ngài không cảm thấy là đối phương kiên nhân hơn chúng ta sao?"
Dương Thiên hộ thầm bội phục người tuổi trẻ bí mật trước mặt mình. Người này nhìn còn trẻ hơn cả cháu ngoại của ông ta nhưng làm việc lại chắc chắn hơn nhiều. Hơn nữa người này còn là sư phụ của một lão nhân. Rốt cuộc người tuổi trẻ này là ai? Chẳng lẽ thật sự là người thân của Đỗ tam. Vậy tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ việc Đỗ tam mất tích có liên quan tới người này sao?
"Dương lão gia, ngài đang suy nghĩ chuyện thúc thúc tại hạ mất tích có liên quan tới tại hạ, đúng không?"
Dương Thiên hộ xấu hổ, giống như bị người khác nhìn thấu vậy. Ông ta vội vàng cầm chén trà uống một ngụm rồi nói: "Không có, không có. Thế nhưng ta nghe ngài nói thì chẳng lẽ ngài nghi ngờ người của Dương gia chúng ta sao?"
"Nói một cách chính xác là không phải nghi ngờ người của Dương gia mà là nghi ngờ Dương Duệ" Đỗ Văn Hạo nói.
Thân thể Dương Thiên hộ khẽ run lên: "Ngài hoài nghi Duệ nhi?'
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy".
Dương Thiên hộ nói: "Tuyệt đối không thể là Duệ nhị. Nó là một đứa trẻ thiện lương".
Đỗ Văn Hạo nhìn Dương Thiện hộ, Dương Thiên hộ quay mắt đi chỗ khác.
Đỗ Văn Hạo lấy từ trong tay áo ra một bọc giấy, đặt trước mặt Dương Thiên hộ: "Dương lão gia có biết vật này không?'
Dương Thiên hộ mở bọc giấy thì thấy bên trong có một ít cánh hoan màu tím và màu trắng đã héo rũ và cả một ít lá cây. Dương Thiên hộ đưa lên mũi ngửi, có một mùi hương, mùi hương quái dị. Dương Thiên hộ ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo lắc đầu.
"Có phải mấy năm nay Dương lão gia cảm thấy đột nhiên ngủ rất nhiều, mỗi lần ăn xong bọn họ mang tới cho ngài một chén trà hay bánh ngọt. Một lát sau ngài đã ngủ thiếp đi, đúng không?"
Hiển nhiên Dương Thiên hộ hiểu Đỗ lão gia này đã biết hết. Khi người này hạ dược cho ông ta thì đương nhiên trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra với mình vì vậy Dương Thiên hộ nặng nề gật đầu.
"Tình trạng của ngài xuất hiện đại loại đã khoảng ba năm, đúng không?"
"Đúng vậy'.
"Tại hạ cảm thấy ngài biết có người hạ độc mình, đúng không?"
"Ta".
"Hơn nữa ngài còn biết người hạ độc mình chính là cháu ngoại Dương Duệ, đúng không?"
"Ngài biết đây chính là độc gì sao?"
"Không biết'.
"Thật ra tại hạ cũng chưa từng gặp loại độc này bởi vì ở Trung Nguyên không có loại độc này. Nó từ Tây Vực tới, tên là Mạn Đà La".
"Loại độc dược này rất lợi hại sao?"
"Cho người cho ngài dùng độc dược vô cùng tinh thông về cách dùng. Nếu không một khi quá liều, chưa tới nửa canh giờ, sẽ không ai có thể cứu ngài. Tình trạng của việc trúng độc này là đau đầu, mất nước, môi khô, đôi khi mắt mờ, ngủ mê mệt. Cuối cùng chính là hôn mê và chết".
"Vậy tại sao bọn họ không giết chết ta ngay lập tức?" Dương Thiên hộ nghi ngờ hỏi.
"Đó là sợ người khác phát hiện ra, cũng có thể là muốn trừng phạt ngài, không thực sự muốn ngài chết. Thật sự tại hạ không hiểu lắm về ý định của hắn ta".
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Dương Thiên hộ hết sức khổ sở, hắn không đành lòng nói tiếp, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau Đỗ Văn Hạo đi vào vẫn thấy Dương Thiên hộ vẫn ngồi cúi đầu thì nói: "Dương lão gia, dù tại hạ không biết giữa ngài và Dương Duệ có chuyện gì thế nhưng cách giải quyết vấn đề của ngài không thể giúp Dương Duệ hoá giả nỗi oán hận với ngài ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Tại hạ khuyên ngài nên suy nghĩ cẩn thận. Nếu ngài thật sự cần về nhà, tại hạ sẽ gọi xe đưa ngài quay về" Nói xong Đỗ Văn Hạo rời khỏi phòng khách.
"Đỗ lão gia, xin dừng bước".
Đỗ Văn Hạo đứng lại khi nghe thấy Dương Thiên hộ gọi mình. Khi Đỗ Văn Hạo thấy Dương Thiên hộ lão đảo đứng dậy thì vội vàng bước tới đỡ ông ta.
Dương Thiên hộ cảm kích vỗ vỗ tay Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ta có thể hỏi ngài một câu không?"
Đỗ Văn Hạo đỡ Dương Thiên hộ ngồi xuống rồi nói: "Ngài cứ nói".
"Nếu như Đỗ tam thực sự đã xảy ra chuyện gì, ta muốn tặng khách sạn Vân Phàm cho ngài, ngài không từ chối chứ?"
Đỗ Văn Hạo bất ngờ nhìn Dương Thiên hộ, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, không phải là làm trò hắn liền nói: "Không có công lao không hưởng lộc. Khách sạn này vốn là sản nghiệp của Dương gia, hơn nữa Dương Duệ…".
"Ngài đã nói không có công không hưởng lộc. Ta muốn cầu xin ngài một việc, coi như ta dùng khách sạn Vân Phàm thay cho lời cảm tạ, được không?'
"Ngài muốn tại hạ giấu giếm sự thật về Dương Duệ sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Dương Thiên hộ lắc đầu nói: "Không, ngài xem thường ta rồi".
"Vậy ý của ngài là?"
"Có thể để ta gặp mặt Dụê nhi một lần không?'
Đỗ Văn Hạo bất ngờ. Hắn thấy trong mắt Dương Thiên hộ ngấn lệ.
"Dương lão gia, tại hạ có thể sắp xếp ngài gặp Dương Duệ nhưng tại hạ có hai yêu cầu".
"Ngài nói đi".
"Một phu nhân của tại hạ ở bên cạnh ngài. Bây giờ sức khoẻ của ngài không tốt, không thể quá kích động".
Dương Thiên hộ vô cùng cảm động, ông ta ngẹn ngào nói: "Ngài không phải là thân thích của ta. Ta chỉ là một lão già sắp chết, có quan hệ gì với ngài đâu? Vì sao ngài lại lo lắng cho một ông già như ta vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Bởi vì trước đó tại hạ đã cứu ngài nên không thể bỏ dở chừng. Tại hạ là một lang trung, cứu người, chữa bệnh chính là trách nhiệm của tại hạ. Lý do này đã đủ chưa?"
Dương Thiên hộ xúc động gật đầu nói: "Hiền chất. Xin hãy cho phép ta gọi như vậy. Cháu là người tuổi còn trẻ lại hiểu được lý lẽ đó, thực sự làm ông già như ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cháu không nghĩ ngộ nhỡ đã cứu một người xấu sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ở trong mắt tại hạ chỉ có người bệnh cùng người khoẻ mạnh. Tại hạ không phảo là Tri phủ nha môn, tại hạ không quan tâm là người xấu hay người tốt".
Dương Thiên hộ nói: "Hiền chất vừa mới nói hai điều kiện. Điều kiện thứ nhất ta đồng ý, còn về điều kiện thứ hai, xin hiền chất tuyệt đối không nên từ chối. Hiền chất là Đỗ Vân Phàm, khách sạn đó cũng tên là Vân Phàm. Đây chính là duyên phận, trao lại khách sạn cho hiền chất, ta tin tưởng Vân Phàm lão đệ dưới cửu tuyền cũng mỉm cười".
Đỗ Văn Hạo cảm giác như đây chính là di ngôn của Dương Thiên hộ, trong lòng hắn thầm cảm thấy bất an. Sau khi hắn dìu Dương Thiên hộ về phòng nghỉ ngơi thì đi tìm Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết.
"Văn Hạo, chuyện này mình thiếp đi làm là được rồi. Dù nhị phu nhân thông minh, lanh lợi nhưng công phu không tốt lắm. Hơn nữa gần đây còn bị cảm nhiễm phong hàn, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, không nên đi" Lâm Thanh Đại nói.
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng lo lắng như vậy. Chúng ta không nên đưa Dương lão gia ra ngoài, cứ để cho Dương Duệ tới nhận".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Vậy cũng tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra còn có thiếp ở bên cạnh hai người".
Lâm Thanh Đại nói: "Nhưng Dương Thiên hộ muốn gặp Dương Duệ để làm gì?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Đại khái ông ta biết là Đỗ tam đã xảy ra chuyện, Dương Duệ chính là hung thủ. Hơn nữa Dương Duệ lại không dùng Đỗ tam đổi lấy ông ngoại của mình'.
Lâm Thanh Đại tức giận nói: "Đây là hạng người gì vậy, ngay cả ông ngoại của mình cũng không cứu".
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Nếu hắn muốn cứu ông ngoại của mình, hắn đã không dùng độc Mạn Đà La hạ độc ông ấy".
Lâm Thanh Đại nói: "Thiếp tới chợ đen hỏi về loại độc dược đó thì được biết bên Tây Vực nó còn một cái tên khác nữa là "Sự điên cuồng của Lâm Cầm". Đây là một loại hoa vô cùng đẹp, mùi hương quái dị nhưng độc tính vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần đốt cháy loại hoa này, phát tán mùi hương cũng có thể khiến người bị trúng độc.
Lâm Cầm này chính là quả táo của chúng ta bây giờ. Vào thời Hán Vũ Đế, loại quả này chỉ có thể thấy ở hậu hoa viên của Hoàng cung. Đương nhiên vào triều Tống thì đã nhìn thấy trên đường thế nhưng khi đó không có táo ngon mà ăn mà thôi.
Vương Nhuận Tuyết hỏi: "Vậy vì sao lại gọi là sự điên cuồng của Lâm Cầm?"
Lâm Thanh Đại suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Thật ra ta cũng không hiểu lắm. Đại khái là nhìn rất đẹp nhưng ăn vào thì trúng độc".
Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm, không cần quan tâm nó điên cuồng thế nào, chỉ cần biết nó là độc dược".
Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại cùng cười.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nhưng bây giờ có một việc làm ta lo lắng. Nếu bây giờ để Dương Duệ tới gặp Dương Thiên hộ thì liệu có xảy ra biến cố gì không nhỉ?'
Lâm Thanh Đại nói: "Thiếp cũng cảm giác Dương Thiên hộ này có thể gánh tội thay Dương Duệ".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Suy nghĩ của Thanh Đại tỷ và muội giống nhau. Thế nhưng không gặp không được, chúng ta đã đồng ý với Dương lão gia rồi".
Lâm Thanh Đại nói: "Nhiều này đã trôi qua rồi. Thiếp không tin Dương Duệ thần thông quảng đại ở quận Tú Sơn này lại không biết ông ngoại của hắn đang ở chỗ chúng ta".
Đỗ Văn Hạo nói: "Biết thì nhất định là biết nhưng nếu Đỗ tam thực sự đã chết, hắn lấy cái gì để đổi lấy Dương Thiên hộ?'
Vương Nhuận Tuyết nói: "Căn bản là hắn không muốn đổi".
Lâm Thanh Đại nói: "Ta cũng có cảm giác hắn sẽ không đổi. Dù hắn muốn hại chết Dương Thiên hộ, hắn cũng không để người khác ở sau lưng lợi dụng".
Đỗ Văn Hạo nói: "Thanh Đại nói rất đúng. Thôi bỏ đi, không nói nhiều nữa. Hãy cho người nhắn tin với hắn, trưa mai tới nhà chúng ta gặp mặt".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Tướng công, thiếp có một đề nghị".
"Nàng nói đi'.
"Hay tướng công không ngại hãy tự mình tới nói với hắn?"
Đỗ Văn Hạo không hiểu, Vương Nhuận Tuyết cười quỷ dị nói: "Tướng công hãy tới tiệm bán thuốc Dương thị, tìm hắn vào lúc giữa trưa đông người nhất'.
Lâm Thanh Đại nói: "Vậy chẳng phải sẽ khiến người khác biết chúng ta bắt cóc Dương Thiên hộ sao?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Người khác nghĩ sao cũng được. Ý của chúng ta là muốn người khác biết trưa mai Dương Duệ tới nhà chúng ta gặp ông ngoại, lại có chính chủ nhân của Vân Phàm sơn trang chuyển lời. Nếu như hắn muốn giở âm mưu quỷ kế gì hắn cũng không dám".
Đỗ Văn Hạo hiểu ra: "Ha ha. Tuyết nhi rất thông minh. Được, cứ làm theo ý của nàng. Ta sẽ bảo Kha Nghiêu đi cùng với ta một chuyến".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Tại sao tướng công lại để Kha Nghiêu đi cùng?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Điều này nàng không biết đâu? Không phải lần trước Kha Nghiêu đã gặp mặt Dương Duệ sao? Lần này chúng ta cứ để Kha Nghiêu giả nam trang, để cho hắn biết chúng ta đã phái người điều tra về hắn, hiểu hết tâm lý của hắn".
Lâm Thanh Đại nói: "Hơn nữa không phải chưởng quỹ của tiệm bán thuốc Dương thị kia rất muốn gặp Văn Hạo sao? Ông ta đã từng nhờ Kha Nghiêu dẫn tiến, Kha Nghiêu không thể không đi. Hơn nữa bây giờ thân thủ Kha Nghiêu rất khá, hơn cả bản thân Văn Hạo. Đi cùng với Văn Hạo là chủ ý rất hay".
Đỗ Văn Hạo từ phòng Dương Thiên hộ đi ra thì gặp Vương Nhuận Tuyết cùng Kha Nghiêu , đi sau hai người là mười mấy người phụ nữ, tuổi tác khác nhau. Đỗ Văn Hạo nghĩ có lẽ đây chính là nha hoàn cùng tôi tớ trong nhà bếp.
"Thế nào?" Đỗ Văn Hạo cười hỏi.
Lúc này Nhược Vũ đi tới, Vương Nhuận Tuyết bảo nàng dẫn những người đó đi ra hậu viện rồi mới nói: "Thiếp và Kha Nghiêu đã thương lượng với nhau. Hiện tại nhà chúng ta, Khờ Đầu và Diệu Thủ đã tìm được nhà ở gần đây, ngay cả Bàng lão thái thái cũng nói muốn ở cùng với con mình. Chúng ta chỉ còn năm người cùng với Kha Nghiêu và Mộ Dung Ngọc Lan cô nương. Nha hoàn thiếp thân không thay đổi, nha hoàn khác là bốn, năm người nhưng hôm nay chỉ có bằng này người. Thật sự không tìm được nhiều người hài lòng".
Đỗ Văn Hạo an ủi nàng: "Không cần nóng vội. Cứ chậm rãi tìm. Loại chuyện này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Chúng ta mới tới ở, cứ tạm thời dùng mấy người này cũng được".
Kha Nghiêu nói: "Chuyện đau đầu nhất chính là đầu bếp nữ và người giặt giũ. Một mình Anh Tử không thể làm hết việc của nhà bếp, hơn nữa cũng không thể bỏ phòng đại phu nhân. Bọn muội cũng không thể giúp được. Muội đã thương lượng với nhị phu nhân. Không phải bây giờ Trụ tử đang không có việc làm sao? Hay chúng ta…".
Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: "Dù muốn mời thì bây giờ cũng không phải là lúc. Bây giờ chưa thể gọi Trự tử tới nhà chúng ta được. Trước tiên cần phải nhanh chóng điều tra manh mối của chuyện đó đã'.
Vương Nhuận Tuyết nói: "Cũng được. Dù sao chuyện này cũng không nóng vội được. Chúng ta cứ chậm rãi thu xếp. Bây giờ chuyện nào cũng loạn hết cả lên. Ngoại trừ chuyện của Dương Thiên hộ đã làm xong những chuyện khác vẫn cần phải thu xếp".
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Cầm nhi thế nào rồi?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Thân thể ngày càng bất tiện. Tiền Bất Thu nói chưa tới tháng chạp đã sinh".
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy hãy cấp đủ nha hoàn cho phòng của Vũ Cầm. Hãy tìm hai nô tỳ có kinh nghiệm cả ngày hầu hạ Vũ Cầm'.
Kha Nghiêu cười nói: "Ca, nhìn dáng điệu nóng vội của ca kìa. Điều này nhị phu nhân cũng đã nghĩ tới, không cần ca nói".
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Nói cũng đúng. Có mọi người rồi, ta cần gì quan tâm tới những việc đó".
Kha Nghiêu chỉ vào phòng Dương Thiên hộ hỏi nhỏ: "Thế nào, có thu được điều gì không?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Ông ta còn tưởng mình đã chết".
Vương Nhuận Tuyết và Kha Nghiêu cùng bật cười khúc khích. Đột nhiên Vương Nhuận Tuyết ho khan mấy tiếng. Đỗ Văn Hạo lo lắng nói: "Nàng vẫn còn chưa khoẻ hẳn, không nên việc gì cũng tự mình đi làm. Ngoại trừ Cầm nhi và Liên nhi đi lại không tiện, nàng có thể để Thanh Đại, Kha Nghiêu và Phi Nhi làm thay'.
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Mọi người không ai nhàn rỗi. Không phải tướng công bảo Thanh Đại tỷ đi thăm dò chất độc trong người Dương lão gia sao? Sáng nay Phi Nhi có nói phụ thân của mình mua một khách sạn. Bên bán khách sạn thấy Tuyết chưởng quỹ trả giá hời nên bên bán lại còn muốn đòi thêm, Phi Nhi phải đi cùng với Tuyết chưởng quỹ".
Đỗ Văn Hạo nói: "Nói vậy thì hình như ít người quá. Bận bịu tối mặt".
Kha Nghiêu trêu chọc hắn: "Ca, ca hãy tìm thêm cho muội mấy chị dâu nữa. Mô Dung cô nương đó cũng được đấy".
Đỗ Văn Hạo giơ tay làm bộ định đánh. Kha Nghiêu cười né tránh.
"Muội chỉ là một thiếu nữ, phải nói những điều dễ nghe. Nếu để Mộ Dung cô nương nghe thấy thì lại trách ta đó" Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói.
Kha Nghiêu hừ một tiếng, nàng làm mặt quỷ với Đỗ Văn Hạo. Vương Nhuận Tuyết không biết chuyện trước kia của Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu nên nói: "Thiếp thấy Kha Nghiêu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên dứt khoát sắp đặt…'.
Vương Nhuận Tuyết chưa nói xong, Đỗ Văn Hạo đã vội vàng nháy mắt với nàng, ai ngờ Kha Nghiêu đã tức giận nói với Vương Nhuận Tuyết: "Cứ lần nào nói chuyện của ca ca là mọi người lại vậy. Lần nào ta nói chuyện với ca ca, các người đều che chở. Lần sau dù các người có nói gì ta cũng mặc".
Vương Nhuận Tuyết ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, Đỗ Văn Hạo nói nhỏ: "Lần trước Phi Nhi nói vậy, Kha Nghiêu giận Phi Nhi hơn nửa năm. Việc này không cần nói lại nữa. Nếu nàng thấy ai vừa ý cứ bảo cho ta biết".
Vương Nhuận Tuyết cười nói: "Nữ nhi ai cũng đều thẹn thùng như vậy. Làm gì có ai nói với chị dâu là mình thích người nào, muốn gả cho người nào".
Đỗ Văn Hạo không tiện giải thích nhiều, hắn chỉ cười nói: "Thôi bỏ đi. Dù sao muội ấy đợi thêm hai, ba năm nữa cũng không sao".
Vương Nhuận Tuyết thấy tướng công của mình đã nói vậy nên không nói gì nữa.
Vân Phàm sơn trang của Đỗ Văn Hạo trở nên rất náo nhiệt trong khi đó khách sạn Vân Phàm đã đóng cửa. Chuyện Đỗ tam mất tích đã rất rõ ràng. Ai cũng đều cảm thấy ông ta đã bị người khác mưu hại thế nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể. Nhưng cứ như này thì không thể giải quyết được điều gì.
Tâm trạng Dương Thiên hộ vô cùng nóng ruột. Ông ta không biết người nhà của mình có đi tìm mình hay không. Hôm nay sau khi tắm thuốc xong ông ta nói muốn gặp Đỗ Vân Phàm tức Đỗ Văn Hạo.
'Đỗ lão gia, lão phu đa tạ ngài đã cứu giúp. Hôm nay ta thấy mình đã khoẻ lại. Ta muốn cáo từ. Sau này ta nhất định sẽ hậu tạ".
Thật ra mấy ngày nay, ngoại trừ hôm tỉnh lại, Dương Thiên hộ nhìn thấy Đỗ Văn Hạo còn thì chủ yếu không ta gặp Tiền Bất Thu và Diêm Diệu Thủ. Ông ta cũng biết thân thể mình có độc, dù không biết là độc gì, Diêm Diệu Thủ cũng không nói nhưng ông ta hiểu rõ rằng những người này sẽ không hại ông ta vì vậy trong lòng ông ta vô cùng cảm kích, thực sự muốn báo đáp.
'Dương lão gia muốn quay về sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Hai người đang ngồi trong phòng khách ở hậu viện nói chuyện. Đại Lý bốn mùa đều như mùa xuân. Tuy bây giờ đang là mùa đông nhưng vẫn có hoa nở trong mùa đông. Trong phòng khách bày một ít hoa mới nở.
"Đúng vậy. Ngày hôm đó ta ngất xỉu, phu nhân và muội muội của ngài cứu ta tới đây, không biết người nhà có nóng ruột hay không?" Dương Thiên hộ nói chuyện rất khéo léo, không nói là bắt cóc, càng khổng hỏi nguyên nhân vì sao mình ngất xỉu khi phu nhân và muội muội hắn tiến vào phòng, hai người đó vào nhà ông ta làm gì, tại sao nửa đêm canh ba đứng bên ngoài phòng ông ta, có động cơ và ý đồ gì. Tất cả những điều này Dương thiên hộ hoàn toàn không nói tới.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Dương lão gia thật sự là người rất thông mình. Thế nhưng ngài thật sự không muốn biết hôm đó vì sao phu nhân và muội muội của tại hạ vào nhà của ngài làm gì sao?"
Dương Thiên hộ cười lắc đầu nói: "Nhất định là không phải lạc được, đúng không?"Hai người nhìn nhau một lúc rồi cùng bật cười ha hả.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nếu ngài phải quay về, tại hạ sẽ cho quản gia tiễn ngài về. Thế nhưng tại hạ hy vọng Dương lão gia ở lại xem một trò hay".
Dương Thiên hộ nhìn Đỗ Văn Hạo, như là ông ta muốn từ ánh mắt của hắn tìm ra mánh lới của hắn: "Nếu có trò hay thì không phải đã sớm diễn ra rồi sao?'
Đỗ Văn Hạo khoát tay nói: "Ngài không cảm thấy là đối phương kiên nhân hơn chúng ta sao?"
Dương Thiên hộ thầm bội phục người tuổi trẻ bí mật trước mặt mình. Người này nhìn còn trẻ hơn cả cháu ngoại của ông ta nhưng làm việc lại chắc chắn hơn nhiều. Hơn nữa người này còn là sư phụ của một lão nhân. Rốt cuộc người tuổi trẻ này là ai? Chẳng lẽ thật sự là người thân của Đỗ tam. Vậy tại sao lại đột nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ việc Đỗ tam mất tích có liên quan tới người này sao?
"Dương lão gia, ngài đang suy nghĩ chuyện thúc thúc tại hạ mất tích có liên quan tới tại hạ, đúng không?"
Dương Thiên hộ xấu hổ, giống như bị người khác nhìn thấu vậy. Ông ta vội vàng cầm chén trà uống một ngụm rồi nói: "Không có, không có. Thế nhưng ta nghe ngài nói thì chẳng lẽ ngài nghi ngờ người của Dương gia chúng ta sao?"
"Nói một cách chính xác là không phải nghi ngờ người của Dương gia mà là nghi ngờ Dương Duệ" Đỗ Văn Hạo nói.
Thân thể Dương Thiên hộ khẽ run lên: "Ngài hoài nghi Duệ nhi?'
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: "Đúng vậy".
Dương Thiên hộ nói: "Tuyệt đối không thể là Duệ nhị. Nó là một đứa trẻ thiện lương".
Đỗ Văn Hạo nhìn Dương Thiện hộ, Dương Thiên hộ quay mắt đi chỗ khác.
Đỗ Văn Hạo lấy từ trong tay áo ra một bọc giấy, đặt trước mặt Dương Thiên hộ: "Dương lão gia có biết vật này không?'
Dương Thiên hộ mở bọc giấy thì thấy bên trong có một ít cánh hoan màu tím và màu trắng đã héo rũ và cả một ít lá cây. Dương Thiên hộ đưa lên mũi ngửi, có một mùi hương, mùi hương quái dị. Dương Thiên hộ ngẩng đầu nhìn Đỗ Văn Hạo lắc đầu.
"Có phải mấy năm nay Dương lão gia cảm thấy đột nhiên ngủ rất nhiều, mỗi lần ăn xong bọn họ mang tới cho ngài một chén trà hay bánh ngọt. Một lát sau ngài đã ngủ thiếp đi, đúng không?"
Hiển nhiên Dương Thiên hộ hiểu Đỗ lão gia này đã biết hết. Khi người này hạ dược cho ông ta thì đương nhiên trong lòng đã hiểu chuyện gì xảy ra với mình vì vậy Dương Thiên hộ nặng nề gật đầu.
"Tình trạng của ngài xuất hiện đại loại đã khoảng ba năm, đúng không?"
"Đúng vậy'.
"Tại hạ cảm thấy ngài biết có người hạ độc mình, đúng không?"
"Ta".
"Hơn nữa ngài còn biết người hạ độc mình chính là cháu ngoại Dương Duệ, đúng không?"
"Ngài biết đây chính là độc gì sao?"
"Không biết'.
"Thật ra tại hạ cũng chưa từng gặp loại độc này bởi vì ở Trung Nguyên không có loại độc này. Nó từ Tây Vực tới, tên là Mạn Đà La".
"Loại độc dược này rất lợi hại sao?"
"Cho người cho ngài dùng độc dược vô cùng tinh thông về cách dùng. Nếu không một khi quá liều, chưa tới nửa canh giờ, sẽ không ai có thể cứu ngài. Tình trạng của việc trúng độc này là đau đầu, mất nước, môi khô, đôi khi mắt mờ, ngủ mê mệt. Cuối cùng chính là hôn mê và chết".
"Vậy tại sao bọn họ không giết chết ta ngay lập tức?" Dương Thiên hộ nghi ngờ hỏi.
"Đó là sợ người khác phát hiện ra, cũng có thể là muốn trừng phạt ngài, không thực sự muốn ngài chết. Thật sự tại hạ không hiểu lắm về ý định của hắn ta".
Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Dương Thiên hộ hết sức khổ sở, hắn không đành lòng nói tiếp, đứng dậy đi ra ngoài. Một lát sau Đỗ Văn Hạo đi vào vẫn thấy Dương Thiên hộ vẫn ngồi cúi đầu thì nói: "Dương lão gia, dù tại hạ không biết giữa ngài và Dương Duệ có chuyện gì thế nhưng cách giải quyết vấn đề của ngài không thể giúp Dương Duệ hoá giả nỗi oán hận với ngài ngược lại còn làm trầm trọng thêm. Tại hạ khuyên ngài nên suy nghĩ cẩn thận. Nếu ngài thật sự cần về nhà, tại hạ sẽ gọi xe đưa ngài quay về" Nói xong Đỗ Văn Hạo rời khỏi phòng khách.
"Đỗ lão gia, xin dừng bước".
Đỗ Văn Hạo đứng lại khi nghe thấy Dương Thiên hộ gọi mình. Khi Đỗ Văn Hạo thấy Dương Thiên hộ lão đảo đứng dậy thì vội vàng bước tới đỡ ông ta.
Dương Thiên hộ cảm kích vỗ vỗ tay Đỗ Văn Hạo hỏi: "Ta có thể hỏi ngài một câu không?"
Đỗ Văn Hạo đỡ Dương Thiên hộ ngồi xuống rồi nói: "Ngài cứ nói".
"Nếu như Đỗ tam thực sự đã xảy ra chuyện gì, ta muốn tặng khách sạn Vân Phàm cho ngài, ngài không từ chối chứ?"
Đỗ Văn Hạo bất ngờ nhìn Dương Thiên hộ, khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông ta, không phải là làm trò hắn liền nói: "Không có công lao không hưởng lộc. Khách sạn này vốn là sản nghiệp của Dương gia, hơn nữa Dương Duệ…".
"Ngài đã nói không có công không hưởng lộc. Ta muốn cầu xin ngài một việc, coi như ta dùng khách sạn Vân Phàm thay cho lời cảm tạ, được không?'
"Ngài muốn tại hạ giấu giếm sự thật về Dương Duệ sao?" Đỗ Văn Hạo hỏi.
Dương Thiên hộ lắc đầu nói: "Không, ngài xem thường ta rồi".
"Vậy ý của ngài là?"
"Có thể để ta gặp mặt Dụê nhi một lần không?'
Đỗ Văn Hạo bất ngờ. Hắn thấy trong mắt Dương Thiên hộ ngấn lệ.
"Dương lão gia, tại hạ có thể sắp xếp ngài gặp Dương Duệ nhưng tại hạ có hai yêu cầu".
"Ngài nói đi".
"Một phu nhân của tại hạ ở bên cạnh ngài. Bây giờ sức khoẻ của ngài không tốt, không thể quá kích động".
Dương Thiên hộ vô cùng cảm động, ông ta ngẹn ngào nói: "Ngài không phải là thân thích của ta. Ta chỉ là một lão già sắp chết, có quan hệ gì với ngài đâu? Vì sao ngài lại lo lắng cho một ông già như ta vậy?"
Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Bởi vì trước đó tại hạ đã cứu ngài nên không thể bỏ dở chừng. Tại hạ là một lang trung, cứu người, chữa bệnh chính là trách nhiệm của tại hạ. Lý do này đã đủ chưa?"
Dương Thiên hộ xúc động gật đầu nói: "Hiền chất. Xin hãy cho phép ta gọi như vậy. Cháu là người tuổi còn trẻ lại hiểu được lý lẽ đó, thực sự làm ông già như ta cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cháu không nghĩ ngộ nhỡ đã cứu một người xấu sao?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Ở trong mắt tại hạ chỉ có người bệnh cùng người khoẻ mạnh. Tại hạ không phảo là Tri phủ nha môn, tại hạ không quan tâm là người xấu hay người tốt".
Dương Thiên hộ nói: "Hiền chất vừa mới nói hai điều kiện. Điều kiện thứ nhất ta đồng ý, còn về điều kiện thứ hai, xin hiền chất tuyệt đối không nên từ chối. Hiền chất là Đỗ Vân Phàm, khách sạn đó cũng tên là Vân Phàm. Đây chính là duyên phận, trao lại khách sạn cho hiền chất, ta tin tưởng Vân Phàm lão đệ dưới cửu tuyền cũng mỉm cười".
Đỗ Văn Hạo cảm giác như đây chính là di ngôn của Dương Thiên hộ, trong lòng hắn thầm cảm thấy bất an. Sau khi hắn dìu Dương Thiên hộ về phòng nghỉ ngơi thì đi tìm Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết.
"Văn Hạo, chuyện này mình thiếp đi làm là được rồi. Dù nhị phu nhân thông minh, lanh lợi nhưng công phu không tốt lắm. Hơn nữa gần đây còn bị cảm nhiễm phong hàn, thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, không nên đi" Lâm Thanh Đại nói.
Đỗ Văn Hạo nói: "Ta cũng lo lắng như vậy. Chúng ta không nên đưa Dương lão gia ra ngoài, cứ để cho Dương Duệ tới nhận".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Vậy cũng tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra còn có thiếp ở bên cạnh hai người".
Lâm Thanh Đại nói: "Nhưng Dương Thiên hộ muốn gặp Dương Duệ để làm gì?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Đại khái ông ta biết là Đỗ tam đã xảy ra chuyện, Dương Duệ chính là hung thủ. Hơn nữa Dương Duệ lại không dùng Đỗ tam đổi lấy ông ngoại của mình'.
Lâm Thanh Đại tức giận nói: "Đây là hạng người gì vậy, ngay cả ông ngoại của mình cũng không cứu".
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: "Nếu hắn muốn cứu ông ngoại của mình, hắn đã không dùng độc Mạn Đà La hạ độc ông ấy".
Lâm Thanh Đại nói: "Thiếp tới chợ đen hỏi về loại độc dược đó thì được biết bên Tây Vực nó còn một cái tên khác nữa là "Sự điên cuồng của Lâm Cầm". Đây là một loại hoa vô cùng đẹp, mùi hương quái dị nhưng độc tính vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần đốt cháy loại hoa này, phát tán mùi hương cũng có thể khiến người bị trúng độc.
Lâm Cầm này chính là quả táo của chúng ta bây giờ. Vào thời Hán Vũ Đế, loại quả này chỉ có thể thấy ở hậu hoa viên của Hoàng cung. Đương nhiên vào triều Tống thì đã nhìn thấy trên đường thế nhưng khi đó không có táo ngon mà ăn mà thôi.
Vương Nhuận Tuyết hỏi: "Vậy vì sao lại gọi là sự điên cuồng của Lâm Cầm?"
Lâm Thanh Đại suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Thật ra ta cũng không hiểu lắm. Đại khái là nhìn rất đẹp nhưng ăn vào thì trúng độc".
Đỗ Văn Hạo nói: "Tốt lắm, không cần quan tâm nó điên cuồng thế nào, chỉ cần biết nó là độc dược".
Vương Nhuận Tuyết và Lâm Thanh Đại cùng cười.
Đỗ Văn Hạo nói: "Nhưng bây giờ có một việc làm ta lo lắng. Nếu bây giờ để Dương Duệ tới gặp Dương Thiên hộ thì liệu có xảy ra biến cố gì không nhỉ?'
Lâm Thanh Đại nói: "Thiếp cũng cảm giác Dương Thiên hộ này có thể gánh tội thay Dương Duệ".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Suy nghĩ của Thanh Đại tỷ và muội giống nhau. Thế nhưng không gặp không được, chúng ta đã đồng ý với Dương lão gia rồi".
Lâm Thanh Đại nói: "Nhiều này đã trôi qua rồi. Thiếp không tin Dương Duệ thần thông quảng đại ở quận Tú Sơn này lại không biết ông ngoại của hắn đang ở chỗ chúng ta".
Đỗ Văn Hạo nói: "Biết thì nhất định là biết nhưng nếu Đỗ tam thực sự đã chết, hắn lấy cái gì để đổi lấy Dương Thiên hộ?'
Vương Nhuận Tuyết nói: "Căn bản là hắn không muốn đổi".
Lâm Thanh Đại nói: "Ta cũng có cảm giác hắn sẽ không đổi. Dù hắn muốn hại chết Dương Thiên hộ, hắn cũng không để người khác ở sau lưng lợi dụng".
Đỗ Văn Hạo nói: "Thanh Đại nói rất đúng. Thôi bỏ đi, không nói nhiều nữa. Hãy cho người nhắn tin với hắn, trưa mai tới nhà chúng ta gặp mặt".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Tướng công, thiếp có một đề nghị".
"Nàng nói đi'.
"Hay tướng công không ngại hãy tự mình tới nói với hắn?"
Đỗ Văn Hạo không hiểu, Vương Nhuận Tuyết cười quỷ dị nói: "Tướng công hãy tới tiệm bán thuốc Dương thị, tìm hắn vào lúc giữa trưa đông người nhất'.
Lâm Thanh Đại nói: "Vậy chẳng phải sẽ khiến người khác biết chúng ta bắt cóc Dương Thiên hộ sao?"
Vương Nhuận Tuyết nói: "Người khác nghĩ sao cũng được. Ý của chúng ta là muốn người khác biết trưa mai Dương Duệ tới nhà chúng ta gặp ông ngoại, lại có chính chủ nhân của Vân Phàm sơn trang chuyển lời. Nếu như hắn muốn giở âm mưu quỷ kế gì hắn cũng không dám".
Đỗ Văn Hạo hiểu ra: "Ha ha. Tuyết nhi rất thông minh. Được, cứ làm theo ý của nàng. Ta sẽ bảo Kha Nghiêu đi cùng với ta một chuyến".
Vương Nhuận Tuyết nói: "Tại sao tướng công lại để Kha Nghiêu đi cùng?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Điều này nàng không biết đâu? Không phải lần trước Kha Nghiêu đã gặp mặt Dương Duệ sao? Lần này chúng ta cứ để Kha Nghiêu giả nam trang, để cho hắn biết chúng ta đã phái người điều tra về hắn, hiểu hết tâm lý của hắn".
Lâm Thanh Đại nói: "Hơn nữa không phải chưởng quỹ của tiệm bán thuốc Dương thị kia rất muốn gặp Văn Hạo sao? Ông ta đã từng nhờ Kha Nghiêu dẫn tiến, Kha Nghiêu không thể không đi. Hơn nữa bây giờ thân thủ Kha Nghiêu rất khá, hơn cả bản thân Văn Hạo. Đi cùng với Văn Hạo là chủ ý rất hay".