Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vị đường khai trương. Việc khai trương dược đường không giống với khai trương cửa hàng buôn bán, không thể khua chiêng gõ trống tuyên truyền, lại càng không thể đứng trước cửa mời chào mọi người. Mọi việc vẫn như trước, toàn bộ dược đường được quét dọn sạch sẽ, việc khám chữa bệnh vẫn diễn ra bình thường.
Cửa dược đường vừa mở ra, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi song song đi vào trong.
Tuyết Phi Nhi vừa vào đến cửa đã gọi to: ”Đỗ lang trung! Ta cùng Vũ Cầm tỷ đến học y thuật của người đây”.
Đỗ Văn Hạo trong bộ trường bào mới tinh, chậm rãi đi ra từ hậu viện: ”Nhị vị cô nương, mời ngồi!”.
“Chúng ta ngồi ư?”
“Đương nhiên. Cái này là các ngươi thích làm, đừng có cản trở việc khám bệnh cho người bệnh của tại hạ”.
Tuyết Phi Nhi suy nghĩ rồi cầm hai cái ghế đôn đặt hai bên ghế của Đỗ Văn Hạo: ”Ngọc Cầm tỷ, tỷ ngồi bên trong, muội ngồi bên ngoài, muội giúp Đỗ đại phu làm chân chạy, tỷ giúp sao chép đơn thuốc. Như vậy được chưa? Đỗ đại phu”.
“Cứ làm theo sự định đoạt của cô nương!” Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế, nhị nữ mỗi người ngồi một bên hắn. ba người cùng nhìn ra ngoài cửa chờ bệnh nhân tới.
Chờ hết thời gian một nén nhang, vẫn chưa có người bệnh nào đến. Tuyết Phi Nhi cảm thấy nhụt chí, nàng thì thào: ”Người bệnh đi đâu hết vậy? Tế Thế đường sáng sớm mở cửa đã có một hàng bệnh nhân dài. Chúng ta mở cửa từ sớm đến giờ không có ai cả, chuyện này là thế nào nhỉ?”
Bàng Vũ Cầm cũng nói: ”Đỗ tiên sinh chữa khỏi bệnh cho di nương của ta, toàn thành cũng đã biết rồi. Sao lại không có ai đến vậy?”
“Cũng không phải vậy. Diêm diệu thủ đã giở trò xấu, lại còn lão bà của họ nữa. Hơn nữa còn có Hứa Tứ Hải của Nhân Nghĩa đường, đã có không ít chuyện không hay về Ngũ vị đường của chúng ta rồi”.
“Hả, bọn họ nói cái gì?”
“Còn nói cái gì tử tế được, toàn những tin đồn nhảm nhí”.
“Những người này thật chán quá! Tuy nhiên ta tin tưởng sẽ có người tìm đến Đỗ đại phu xem bệnh, y thuật của người tốt như vậy mà”.
Nhị nữ nói chuyện với nhau. Đỗ Văn Hạo lại ra vẻ nhàn nhã. Hắn cầm một cuốn y thư, tựa lưng vào ghế, chậm rãi lật xem. Hắn tựa hồ không để ý xem hai nàng đang nói gì.
Tuyết Phi Nhi cong môi, một tay nàng giật cuốn sách trong tay hắn.
“Đại tiểu thư, các người cứ nói chuyện đi, tại hạ xem sách thôi!”.
“Không! Ngươi đã đồng ý dạy ta cùng Vũ Cầm tỷ học y thuật, thế mà ngươi lại xem y thư không ngó ngàng gì đến chúng ta. Ngươi nói lời mà không giữ lấy lời”.
“Làm gì có đồ đệ nào lại bức sư phụ dạy cho mình chứ? Phải xem sư phu có hứng không đã! Được, một khi các ngươi đã nói ra, ta sẽ dạy cả hai bài học nhập môn – Dạy cái gì ư? Có ngay!” Đỗ Văn Hạo cầm bút viết một khổ thơ rồi đưa cho Bàng Vũ Cầm nói: ”Đọc đi”.
Bàng Vũ Cầm tiếp nhận, giọng thánh thót đọc.
Tứ quân tử thang trung nghĩa.
Tham thuật phục linh cam thảo.
Ích hạ trần danh lục quân.
Khư đàm bổ khí dương hư nhị.
Trừ khư bán hạ danh dị công.
Gia hương sa vị hàn sử.
Đọc xong, Bàng Vũ Cầm đặt bài ca quyết lên bàn hỏi: ”Đây là cái gì?”
“Đây là Tứ quân tử thang ca quyết. tứ quân tử thang là phương thuốc bổ dương, dùng bốn vị: Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo là chủ yếu nên được gọi là tứ quân tử thang, chủ yếu dùng để tăng cường khí huyết điều hòa âm dương, trị dương hư, khí nhược, tỳ hư, thương tổn phế (phổi), tứ chi vô lực, có thể tán ra uống với nước ấm, cũng có thể cho thên gừng và đại tảo. Phương thuốc này cũng có thể chuyển thành phương thuốc khác như thêm: Trần bì và bán hạ thì được gọi là lục quân tử thang dùng để bổ khí trị đờm dùng cho bệnh nhân dương hư khí nhược”.
Bỗng nhiên nghe ngoài cửa có người nói: ”Sư phụ, người bận rộn quá”.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu thấy thần y Tiền Bất Thu đứng ở cửa, phía sau là hai đồ đệ , Diêm diệu thủ và Hàm Đầu. Đỗ Văn Hạo vội đứng dậy chắp tay nói: ”Thần y tới, mời ngồi!”
“Không dám! Sư phụ ở đây, liệt đồ không dám ngồi”.
“Tiền thần y, ta đã nói không tính toán gì đến chuyện bái sư, không có chuyện sư phụ và đồ đệ gì cả. Nếu ngài cứ nói vậy ta cảm thấy xấu hổ vô cùng”.
“Sư phụ, không cần phải nghiêm trọng thế. Người là sư phụ. Liệt đồ đã nói là làm”.
Đỗ Văn Hạo bất dắc dĩ cười gượng nói: ”Tốt lắm, một khi đã như vậy, ta có một yêu cầu, từ nay không được xưng là liệt đồ nữa. Ta thấy “lão hủ” nghe rất hay, về sau ngài cứ xưng là “lão hủ” là được”.
Trong mắt Tiền Bất Thu thoáng hiện một tia bực tức, nhưng ông ta thản nhiên nói: ”Sư phụ một khi đã gọi liệt đồ là lão hủ, vậy liệt đồ sẽ tự xưng là lão hủ. Liệt đồ xin tuân theo sư phụ”.
“Cái này là hảo ý của ta. Nếu ngài thấy không tốt thì không nói về điều đó nữa, mời thần y ngồi”.
Tiễn Bất Thu lúc lắc đầu, ông ta từ từ đi tới, liếc nhìn thấy trên bàn có tờ giấy ghi thang đầu ca quyết: ”Sư phụ viết tứ quân tử thang thành thơ sao? Rất hay!” Ông ta nhìn lại tờ giấy,khẽ ồ lên ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi ông ta kinh ngạc nói: ”Sư phụ, sao người lại biết phương thuốc “Dị công tán” của lão hủ?”
Tiền Bất Thu có một phương thuốc bí truyền, trong lục quân tử thang ông ta bỏ bán hạ đi và gọi là “Dị công tán” để trị dương hư khí nhược, dạ dày ăn không tiêu. Đỗ Văn Hạo viết thành khổ thơ chính là từ “Thang đầu ca quyết” Đỗ Văn Hạo khi còn bé đã phải học thuộc lòng cái này. Phương thuốc bí truyền “Dị công tán” của Tiền Bất Thu được Diêm Quý Trung ghi lại trong “Tiểu nhi dược chứng trực quyết” lưu truyền cho đời sau, sau này được đai phu đời Thanh là Uông Ngang viết thành “Thang đầu ca quyết” vì vậy Đỗ Văn Hạo mới biết
Tiền Bất Thu nghĩ “Dị công tán” là phương thuốc bí truyền của ông ta, không ngờ Đỗ Văn Hạo cũng biết được, nhưng lúc này ông ta cũng không thấy kỳ quái nữa, lần trước Đỗ Văn Hạo nói ra hai phương thuốc bí truyền của ông ta xem ra những thứ do chính ông ta sáng tạo ra người khác cũng đã biết, vậy thì còn gì là bảo bối, trân quý nữa đây. Nghĩ thế Tiền Bất Thu thấy buồn bã trong lòng.
Tuyết Phi Nhi nói: ”Đỗ lang trung, ngươi còn chưa giải thích ý nghĩa của câu cuối cùng này: Gia hương sa vị hàn sử”.
“Cái này……., thỉnh Tiễn thần y chỉ điểm cho”.
Tiền Bất Thu là đại phu đời Tống, thang đầu ca quyết này được viết vào đời nhà Thanh, ông ta chưa nghe thấy bao giờ, nhưng ông ta dù sao cũng là một thần y nên ông ta cũng không e ngại vấn đề đó. Hơn nữa Tứ quân tử thang là xuất phát vào đời Tống ( Trong cuốn: Tề cục phương ), ông ta hiển nhiên cũng biết. Đọc xong, ông ta cười nói: ”Dương hư, người yếu ớt sinh ra nôn mửa, dạ dày trống rỗng sinh ra hàn, phải dùng Lục quân tử thang cùng với mộc hương và sa nhân để chữa trị, đúng không, sư phụ?”
“Thần y quả nhiên học vấn rất uyên bác”.
“Sư phụ quá khen,sư phụ gọi lão hủ đến chính là để giảng giải mấy cái đơn thuốc này?”
“A đương nhiên không phải. Đây chỉ là bài học nhập môn của hai nàng ấy, sao có thể lọt qua pháp nhãn của thần y được. Ha, ha, hôm nay ta mời thần y đến đây là muốn cùng thần y nghiên cứu một chút về vấn đề chữa trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Diêm diệu thủ nói: ”Sư tổ, người nói muốn truyền thụ cho sư phụ phương thuốc bí truyền trị bệnh cho nhị nãi nãi của Huyện úy đại nhân trước hay là tiếp tục thảo luận về phương pháp trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Tiễn Bất Thu khoát tay chặn lại: ”Không sao, tất cả nghe theo sự an bài của sư phụ”.
Mới nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, hỗn lọan và thanh âm lo lắng của một phụ nhân: ”Thần y! Xin hỏi thần y có ở đây không?”
Sau đó một nam nhân cõng một đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi trên lưng tiến vào, theo sau là một phụ nhân dáng vẻ lo lắng. Nhìn thấy Tiền Bất Thu, nàng vui mừng tiến lên nói: ”Thần y, quả nhiên ngài ở đây, ngài mau cứu giúp con tôi với”.
“Đúng vậy! Thần y, chúng ta đi tới Tế Thế đường, người nhà nói ngài tới đây, nên vội vàng chạy tới đây, ngài mau cứu con ta đi” Nam nhân cõng đứa bé trên lưng lo lắng nói.
Tiền Bất Thu nhận ra bọn họ, hai hàng lông mi hoa râm khẽ rung lên, ông ta vội hỏi: ”Cháu bé làm sao vậy? Lại bị tái phát bệnh à?”
“Vâng, sáng sớm hôm nay, nó đang khỏe mạnh tự nhiên ngã xuống bất tỉnh, chân tay co quắp, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, răng nghến chặt, ta cùng mẫu thân nó vội cõng tới Tế Thế đường tìm ngài, người nhà nói ngài đang ở đây nên vội tới tìm”.
Tiền Bất Thủ chỉ tay vào cái gường gỗ dành cho bệnh nhân nặng nói: ”Đặt cháu lên giường. Đừng lo lắng, nó tạm thời không sao, để lão hủ xem bệnh cho nó”.
Lúc này đứa nhỏ đã hết co quắp, nó nằm vô lực trên giường. Hai mắt thất thần nhìn Tiền Bất Thu, lỗ mũi thở phập phồng.
Tiền Bất Thu ngồi xuống bên cạnh, ông ta ngưng thần bắt mạch, một lát sau ông ta nói: ”Những thang thuốc lần trước còn không?”
“Còn! Còn hai thang nữa chưa uống”.
“Không cần uống tiếp nữa, lão hủ kê cho phu nhân một đơn thuốc khác”.
Đỗ Văn Hạo vội tránh sang bên, Tiền Bất Thu cũng không khách sáo, ông ta ngồi xuống ghế cầm bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho mẫu thân của đứa nhỏ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ Vị đường khai trương. Việc khai trương dược đường không giống với khai trương cửa hàng buôn bán, không thể khua chiêng gõ trống tuyên truyền, lại càng không thể đứng trước cửa mời chào mọi người. Mọi việc vẫn như trước, toàn bộ dược đường được quét dọn sạch sẽ, việc khám chữa bệnh vẫn diễn ra bình thường.
Cửa dược đường vừa mở ra, Bàng Vũ Cầm cùng Tuyết Phi Nhi song song đi vào trong.
Tuyết Phi Nhi vừa vào đến cửa đã gọi to: ”Đỗ lang trung! Ta cùng Vũ Cầm tỷ đến học y thuật của người đây”.
Đỗ Văn Hạo trong bộ trường bào mới tinh, chậm rãi đi ra từ hậu viện: ”Nhị vị cô nương, mời ngồi!”.
“Chúng ta ngồi ư?”
“Đương nhiên. Cái này là các ngươi thích làm, đừng có cản trở việc khám bệnh cho người bệnh của tại hạ”.
Tuyết Phi Nhi suy nghĩ rồi cầm hai cái ghế đôn đặt hai bên ghế của Đỗ Văn Hạo: ”Ngọc Cầm tỷ, tỷ ngồi bên trong, muội ngồi bên ngoài, muội giúp Đỗ đại phu làm chân chạy, tỷ giúp sao chép đơn thuốc. Như vậy được chưa? Đỗ đại phu”.
“Cứ làm theo sự định đoạt của cô nương!” Đỗ Văn Hạo ngồi xuống ghế, nhị nữ mỗi người ngồi một bên hắn. ba người cùng nhìn ra ngoài cửa chờ bệnh nhân tới.
Chờ hết thời gian một nén nhang, vẫn chưa có người bệnh nào đến. Tuyết Phi Nhi cảm thấy nhụt chí, nàng thì thào: ”Người bệnh đi đâu hết vậy? Tế Thế đường sáng sớm mở cửa đã có một hàng bệnh nhân dài. Chúng ta mở cửa từ sớm đến giờ không có ai cả, chuyện này là thế nào nhỉ?”
Bàng Vũ Cầm cũng nói: ”Đỗ tiên sinh chữa khỏi bệnh cho di nương của ta, toàn thành cũng đã biết rồi. Sao lại không có ai đến vậy?”
“Cũng không phải vậy. Diêm diệu thủ đã giở trò xấu, lại còn lão bà của họ nữa. Hơn nữa còn có Hứa Tứ Hải của Nhân Nghĩa đường, đã có không ít chuyện không hay về Ngũ vị đường của chúng ta rồi”.
“Hả, bọn họ nói cái gì?”
“Còn nói cái gì tử tế được, toàn những tin đồn nhảm nhí”.
“Những người này thật chán quá! Tuy nhiên ta tin tưởng sẽ có người tìm đến Đỗ đại phu xem bệnh, y thuật của người tốt như vậy mà”.
Nhị nữ nói chuyện với nhau. Đỗ Văn Hạo lại ra vẻ nhàn nhã. Hắn cầm một cuốn y thư, tựa lưng vào ghế, chậm rãi lật xem. Hắn tựa hồ không để ý xem hai nàng đang nói gì.
Tuyết Phi Nhi cong môi, một tay nàng giật cuốn sách trong tay hắn.
“Đại tiểu thư, các người cứ nói chuyện đi, tại hạ xem sách thôi!”.
“Không! Ngươi đã đồng ý dạy ta cùng Vũ Cầm tỷ học y thuật, thế mà ngươi lại xem y thư không ngó ngàng gì đến chúng ta. Ngươi nói lời mà không giữ lấy lời”.
“Làm gì có đồ đệ nào lại bức sư phụ dạy cho mình chứ? Phải xem sư phu có hứng không đã! Được, một khi các ngươi đã nói ra, ta sẽ dạy cả hai bài học nhập môn – Dạy cái gì ư? Có ngay!” Đỗ Văn Hạo cầm bút viết một khổ thơ rồi đưa cho Bàng Vũ Cầm nói: ”Đọc đi”.
Bàng Vũ Cầm tiếp nhận, giọng thánh thót đọc.
Tứ quân tử thang trung nghĩa.
Tham thuật phục linh cam thảo.
Ích hạ trần danh lục quân.
Khư đàm bổ khí dương hư nhị.
Trừ khư bán hạ danh dị công.
Gia hương sa vị hàn sử.
Đọc xong, Bàng Vũ Cầm đặt bài ca quyết lên bàn hỏi: ”Đây là cái gì?”
“Đây là Tứ quân tử thang ca quyết. tứ quân tử thang là phương thuốc bổ dương, dùng bốn vị: Nhân sâm, bạch thuật, phục linh, cam thảo là chủ yếu nên được gọi là tứ quân tử thang, chủ yếu dùng để tăng cường khí huyết điều hòa âm dương, trị dương hư, khí nhược, tỳ hư, thương tổn phế (phổi), tứ chi vô lực, có thể tán ra uống với nước ấm, cũng có thể cho thên gừng và đại tảo. Phương thuốc này cũng có thể chuyển thành phương thuốc khác như thêm: Trần bì và bán hạ thì được gọi là lục quân tử thang dùng để bổ khí trị đờm dùng cho bệnh nhân dương hư khí nhược”.
Bỗng nhiên nghe ngoài cửa có người nói: ”Sư phụ, người bận rộn quá”.
Đỗ Văn Hạo ngẩng đầu thấy thần y Tiền Bất Thu đứng ở cửa, phía sau là hai đồ đệ , Diêm diệu thủ và Hàm Đầu. Đỗ Văn Hạo vội đứng dậy chắp tay nói: ”Thần y tới, mời ngồi!”
“Không dám! Sư phụ ở đây, liệt đồ không dám ngồi”.
“Tiền thần y, ta đã nói không tính toán gì đến chuyện bái sư, không có chuyện sư phụ và đồ đệ gì cả. Nếu ngài cứ nói vậy ta cảm thấy xấu hổ vô cùng”.
“Sư phụ, không cần phải nghiêm trọng thế. Người là sư phụ. Liệt đồ đã nói là làm”.
Đỗ Văn Hạo bất dắc dĩ cười gượng nói: ”Tốt lắm, một khi đã như vậy, ta có một yêu cầu, từ nay không được xưng là liệt đồ nữa. Ta thấy “lão hủ” nghe rất hay, về sau ngài cứ xưng là “lão hủ” là được”.
Trong mắt Tiền Bất Thu thoáng hiện một tia bực tức, nhưng ông ta thản nhiên nói: ”Sư phụ một khi đã gọi liệt đồ là lão hủ, vậy liệt đồ sẽ tự xưng là lão hủ. Liệt đồ xin tuân theo sư phụ”.
“Cái này là hảo ý của ta. Nếu ngài thấy không tốt thì không nói về điều đó nữa, mời thần y ngồi”.
Tiễn Bất Thu lúc lắc đầu, ông ta từ từ đi tới, liếc nhìn thấy trên bàn có tờ giấy ghi thang đầu ca quyết: ”Sư phụ viết tứ quân tử thang thành thơ sao? Rất hay!” Ông ta nhìn lại tờ giấy,khẽ ồ lên ngạc nhiên, sắc mặt biến đổi ông ta kinh ngạc nói: ”Sư phụ, sao người lại biết phương thuốc “Dị công tán” của lão hủ?”
Tiền Bất Thu có một phương thuốc bí truyền, trong lục quân tử thang ông ta bỏ bán hạ đi và gọi là “Dị công tán” để trị dương hư khí nhược, dạ dày ăn không tiêu. Đỗ Văn Hạo viết thành khổ thơ chính là từ “Thang đầu ca quyết” Đỗ Văn Hạo khi còn bé đã phải học thuộc lòng cái này. Phương thuốc bí truyền “Dị công tán” của Tiền Bất Thu được Diêm Quý Trung ghi lại trong “Tiểu nhi dược chứng trực quyết” lưu truyền cho đời sau, sau này được đai phu đời Thanh là Uông Ngang viết thành “Thang đầu ca quyết” vì vậy Đỗ Văn Hạo mới biết
Tiền Bất Thu nghĩ “Dị công tán” là phương thuốc bí truyền của ông ta, không ngờ Đỗ Văn Hạo cũng biết được, nhưng lúc này ông ta cũng không thấy kỳ quái nữa, lần trước Đỗ Văn Hạo nói ra hai phương thuốc bí truyền của ông ta xem ra những thứ do chính ông ta sáng tạo ra người khác cũng đã biết, vậy thì còn gì là bảo bối, trân quý nữa đây. Nghĩ thế Tiền Bất Thu thấy buồn bã trong lòng.
Tuyết Phi Nhi nói: ”Đỗ lang trung, ngươi còn chưa giải thích ý nghĩa của câu cuối cùng này: Gia hương sa vị hàn sử”.
“Cái này……., thỉnh Tiễn thần y chỉ điểm cho”.
Tiền Bất Thu là đại phu đời Tống, thang đầu ca quyết này được viết vào đời nhà Thanh, ông ta chưa nghe thấy bao giờ, nhưng ông ta dù sao cũng là một thần y nên ông ta cũng không e ngại vấn đề đó. Hơn nữa Tứ quân tử thang là xuất phát vào đời Tống ( Trong cuốn: Tề cục phương ), ông ta hiển nhiên cũng biết. Đọc xong, ông ta cười nói: ”Dương hư, người yếu ớt sinh ra nôn mửa, dạ dày trống rỗng sinh ra hàn, phải dùng Lục quân tử thang cùng với mộc hương và sa nhân để chữa trị, đúng không, sư phụ?”
“Thần y quả nhiên học vấn rất uyên bác”.
“Sư phụ quá khen,sư phụ gọi lão hủ đến chính là để giảng giải mấy cái đơn thuốc này?”
“A đương nhiên không phải. Đây chỉ là bài học nhập môn của hai nàng ấy, sao có thể lọt qua pháp nhãn của thần y được. Ha, ha, hôm nay ta mời thần y đến đây là muốn cùng thần y nghiên cứu một chút về vấn đề chữa trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Diêm diệu thủ nói: ”Sư tổ, người nói muốn truyền thụ cho sư phụ phương thuốc bí truyền trị bệnh cho nhị nãi nãi của Huyện úy đại nhân trước hay là tiếp tục thảo luận về phương pháp trị bệnh cho trẻ nhỏ”.
Tiễn Bất Thu khoát tay chặn lại: ”Không sao, tất cả nghe theo sự an bài của sư phụ”.
Mới nói đến đây, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, hỗn lọan và thanh âm lo lắng của một phụ nhân: ”Thần y! Xin hỏi thần y có ở đây không?”
Sau đó một nam nhân cõng một đứa bé khoảng mười ba mười bốn tuổi trên lưng tiến vào, theo sau là một phụ nhân dáng vẻ lo lắng. Nhìn thấy Tiền Bất Thu, nàng vui mừng tiến lên nói: ”Thần y, quả nhiên ngài ở đây, ngài mau cứu giúp con tôi với”.
“Đúng vậy! Thần y, chúng ta đi tới Tế Thế đường, người nhà nói ngài tới đây, nên vội vàng chạy tới đây, ngài mau cứu con ta đi” Nam nhân cõng đứa bé trên lưng lo lắng nói.
Tiền Bất Thu nhận ra bọn họ, hai hàng lông mi hoa râm khẽ rung lên, ông ta vội hỏi: ”Cháu bé làm sao vậy? Lại bị tái phát bệnh à?”
“Vâng, sáng sớm hôm nay, nó đang khỏe mạnh tự nhiên ngã xuống bất tỉnh, chân tay co quắp, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, răng nghến chặt, ta cùng mẫu thân nó vội cõng tới Tế Thế đường tìm ngài, người nhà nói ngài đang ở đây nên vội tới tìm”.
Tiền Bất Thủ chỉ tay vào cái gường gỗ dành cho bệnh nhân nặng nói: ”Đặt cháu lên giường. Đừng lo lắng, nó tạm thời không sao, để lão hủ xem bệnh cho nó”.
Lúc này đứa nhỏ đã hết co quắp, nó nằm vô lực trên giường. Hai mắt thất thần nhìn Tiền Bất Thu, lỗ mũi thở phập phồng.
Tiền Bất Thu ngồi xuống bên cạnh, ông ta ngưng thần bắt mạch, một lát sau ông ta nói: ”Những thang thuốc lần trước còn không?”
“Còn! Còn hai thang nữa chưa uống”.
“Không cần uống tiếp nữa, lão hủ kê cho phu nhân một đơn thuốc khác”.
Đỗ Văn Hạo vội tránh sang bên, Tiền Bất Thu cũng không khách sáo, ông ta ngồi xuống ghế cầm bút viết một đơn thuốc rồi đưa cho mẫu thân của đứa nhỏ.