Liêu Bích Nhi nói: “Nhạc Kỳ tỷ ăn chút đi, sức khỏe là trên hết, phải ăn thì mới có sức được”Nhạc Kỳ cũng đã biết mình không phải là đối thủ của Liêu Bích Nhi, nàng thầm nghĩ Bích Nhi muốn gặp mình gấp như vậy, cũng chỉ để cho Liễu Tử Húc biết được ai mới là người lợi hại hơn ai, mình tuy là có người đứng đằng sau đỡ lưng, nhưng thế thì đã làm sao cơ chứ? Người ta đơn thương độc mã đến tìm mình để nghênh chiến, thì chứng tỏ người ta cũng thuộc vào dạng ghê gớm rồi, còn mình……
Nhạc Kỳ trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cũng chỉ dám cười trừ cho qua chuyện nàng bây giờ chỉ biết cặm cụi vào bát cơm trước mặt của mình.
Đỗ Văn Hạo nói: “Chúng ta cứ ngồi ăn như thế này, không khí có vẻ hơi trầm quá! Hay là Nhạc Kỳ giở ngón đàn Cổ Tranh ra cho mọi người cùng thưởng thức để chung vui nhỉ? Nhạc Kỳ có được không vậy?”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng nói: “Như vậy thì tốt quá! Thiếp cũng đã nghe qua tài nghệ của Nhạc Kỳ rồi mà chưa từng được thưởng thức bao giờ, Anh Tử...! Mau vào phòng của ta mang cây đàn Cổ Tranh ra đây!”
Vân Nhi đứng ở bên cạnh thấy vậy cũng nói chen vào: “Tiểu thư nhà nô tỳ cũng là một người cầm kỳ thi họa, cái gì cũng biết! Nhất là đàn Cổ Tranh được cả một danh sư truyền dậy cho! Tiểu thư của nô tỳ có thể nói là chơi đàn Cổ Tranh xuất thần nhập hóa, ngay cả chim sẻ bay trên trời nghe tiểu thư đánh đàn cũng phải dừng lại để nghe, cá bơi dưới nước cũng phải ngoi lên để ngóng.....!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì chỉ nhoẻn miệng cười một cái, nhưng vẫn trừng mắt lên lườm Vân Nhi một cái, sau đó mới gượng nói: “Xin đừng nghe đứa nha đầu này ăn nói lung tung! Nghẹ thuật chơi đàn của tiểu nữ còn kém lắm, thực ra tiểu nữ rất muốn nghe Nhạc Kỳ tỷ chơi một bản để thưởng thức tài nghệ của tỷ!”
Nhạc Kỳ nghe vậy cũng không hề có ý từ chối, mà rất sảng khoái nói: “Vậy thì được, nếu như mọi người muốn nghe, thì tiểu nữ liền tuân lệnh!”
Anh Tử lúc này cũng đã đặt chiếc đàn Cổ Tranh lên trên kệ đàng hoàng xong đâu đấy, Nhạc Kỳ vừa ngồi xuống định đánh thì bỗng nhiên Cổ Nhất Phi nói: “Đỗ lão đệ! Ta thấy bên ngoài kia chim hót lanh lảnh, hoa hương thơm mát, hay là chúng ta dọn bàn ăn ra ngoài đó, một bên uống rượu thưởng thức đồ ăn, một bên nghe Nhạc Kỳ cô nương chơi đàn, lão đệ thấy sao hả?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay sang hỏi Nhạc Kỳ: “Nhạc Kỳ cô nương thấy thế có được không?”
Nhạc Kỳ mỉm cười đáp: “Tiểu nữ thấy thế cũng được, mọi người muốn sao, thì tiểu nữ nghe theo đó!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vui vẻ nói: “Vậy thì tốt! Nào chúng ta cùng ra cái đình ở hậu viện để thưởng thức âm nhạc, và món ăn!”
Bên trong chiếc đình, gió thổi hiu hiu hương hoa tỏa hương thơm phảng phất, phong cảnh vô cùng hữu tình.
Có một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi đánh đàn.
Liêu Bích Nhi lúc này mới liếc mắt nhìn trộm Liễu Tử Húc một cái, chỉ thấy Tử Húc đang nhìn Nhạc Kỳ một cách say đắm, mê mẩn.
Nhạc Kỳ lúc này như một vị giai nhân tuyệt sắc, động tác đánh đàn uyển chuyển nho nhã, có lẽ do trời phú cho nàng khí chất băng thanh ngọc khiết, do vậy mà những đường nét của nàng hoàn quyện với tiếng đàn càng làm cho nàng trở nên tuyệt trần hơn.
Tuyệt sắc giai nhân, tiếng đàn réo rắt, làm cho người ta vừa ngắm nhìn, vừa thưởng thức quyên hết tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Từng nốt thánh thót của tiếng đàn Cổ Tranh phát ra từ đôi tay mềm mại của Nhạc Kỳ, tiếng đàn du dương bay bổng trong hậu viện hòa nhập vào tiếng chim hót, làm cho không gian nơi đây như chìm trong một thế giới âm thanh huyền ảo.
Khi Nhạc Kỳ kết thúc tiếng đàn của mình thì Đỗ Văn Hạo đưa tay lên vỗ bôm bốp, miệng không ngừng tươi cười nói: “Hay quá! Hay tuyệt!”
Tiếng vỗ tay và tiếng nói của Đỗ Văn Hạo lúc này mới làm cho mọi người sực tỉnh quay về với thế giới hiện tại.
Liễu Tử Húc lúc này vội vã đứng dậy chạy về phía Nhạc Kỳ, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, ánh mắt của hắn bây giờ tràn đầy xúc động và âu yếm. Tuy là hai người trong lúc ngồi đọc sách cùng nhau đã có những tình cảm đặc biệt với nhau, nhưng Liễu Tử Húc lại chưa bao giờ đặt toàn tâm toàn ý nghe Nhạc Kỳ đánh đàn hay như vậy, Liễu Tử Húc lúc này dường như quên mất Liêu Bích Nhi cũng đang có mặt tại đây, trong mắt của Tử Húc bây giờ chỉ có Nhạc Kỳ mà thôi.
Nhạc Kỳ quay sang Tử Húc cười rất hồn hậu, hai người cứ thế dìu nhau quay lại chỗ ngồi của mình, Liêu Bích Nhi ngồi cạnh đó cũng nở một nụ cười rất thân thiện với hai người.
Liêu Bích Nhi nói: “Nhạc Kỳ tỷ chơi đàn hay thật đấy, tiểu muội nghe mà nhập tâm quên mất mình đang ở đâu rồi, tiểu muội xin kính tỷ một chén!”
Nhạc Kỳ nói: “Nói thật là ta không phải là người hay cự tuyệt người khác, nhưng thật sự là ta không biết uống rượu!”
Liêu Bích Nhi lúc này đã nâng chén rượu lên rồi, nhưng thấy Nhạc Kỳ nói rằng mình không biết uống rượu nên nhất thời có vẻ khó xử. Nhưng Bích Nhi vẫn không đặt chén rượu xuống, vẫn cứ dâng lên chờ Nhạc Kỳ tiếp lấy chén rượu này.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Nhạc Kỳ! Uống một chút rượu có tốt cho khai thông khí huyết, cứ uống một chút đi, không sao đâu!”
Nhạc Kỳ nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền tiếp lấy chén rượu, nàng nhìn Liêu Bích Nhi một cái sau đó lại quay sang Liễu Tử Húc cười nói: “Vậy thì uống chút vậy! Bích Nhi muội đừng trách ta, nếu như ta uống say rồi, về nhà chắc sẽ bị người nhà trách mắng!”
Liêu Bích Nhi thấy các động tác của Nhạc Kỳ rất đoan trang, bây giờ ngồi nghe mới biết gia đình nàng quản giáo rất nghiêm ngặt, đúng là có cha mẹ nghiêm khắc, thì con mới ngoan, do vậy mà Bích Nhi bất giác thầm khâm phục Nhạc Kỳ.
Nhạc Kỳ cuối cùng cũng nhấp một ngụm rất nhỏ, sau đó liền đặt tách rượu xuống.
Cổ Nhất Phi nói: “Rượu mời thì phải uống cạn hết, nếu không sẽ bị coi là bất kính!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì á lên kinh ngạc, Liễu Tử Húc thấy vậy do dự một lúc, rồi lấy hết can đảm nói: “Hay là để học sinh uống đỡ cho Nhạc Kỳ vậy! Cổ đại nhân nói đúng, rượu mời mà không cạn thì không hay chút nào cả!”
Liêu Bích Nhi thấy vậy thì cười nói: “Liễu công tử không cần phải làm vậy đâu! Tửu lượng của công tử có khi không bằng cả tỷ tỷ nữa là....! Nếu như công tử uống được rượu, thì làm gì có chuyện uống say đến độ đến tìm tiểu nữ cầu thân chứ?”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì thất sắc, cầm luôn tách rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Liêu Bích Nhi lúc này mới nhận thấy mình vừa lỡ lời nên vội vàng giải thích: “Tiểu nữ thật không nên nhắc tới chuyện đó trong lúc này, tất cả đều do tiểu nữ không tốt, xin chịu phạt một chén rượu!”
Đỗ Văn Hạo cũng nhận thấy Liêu Bích Nhi ăn nói rất lợi hại, hắn biết ý nói: “Nếu mà đã nói thẳng ra như vậy, thì ta nghĩ hôm nay mọi người đem vấn đề ra nói thẳng ra, ta thấy Liêu tiểu thư cũng là người hiểu lý lẽ, không giống với các tiểu thư đanh đá, cậy quyền cậy thế khác! Vậy nên mọi người cũng nên đi thẳng vào vấn đề, có gì cứ nói hết ra!”
Liêu Bích Nhi nói: “Đỗ tiên sinh quá lời rồi, Bích Nhi từ nhỏ cũng được gia đình giáo dục vô cùng nghiêm khắc, gia phụ thường nói làm người thì phải khiêm tốn, phẩm hạnh của con người là vô cùng quan trọng! Do vậy mà tiểu nữ rất coi thường những hạng công tử ỷ vào gia thế của mình mà làm càn làm bậy! Vì thế mà tiểu nữ vô cùng khâm phục phẩm hạnh của Liễu công tử!” Nói xong Bích Nhi liền đưa con mắt âu yếm nhìn Liễu Tử Húc.
Cổ Nhất Phi nói: “Ta thấy vụ việc này vẫn có thể giải quyết ổn thỏa được, nếu như Liễu công tử và Nhạc Kỳ cô nương đã có hôn ước trước với nhau, Nhạc Kỳ cô nương lại là một người thông tình đạt lý, việc đã thế này rồi thì cả hai cùng lui một bước nhường nhịn nhau là tốt nhất!”
Nhạc Kỳ nghe Cổ Nhất Phi nói vậy thì chỉ biết cắn chặt môi lại, đưa mắt lên nhìn Liễu Tử Húc, nhưng thấy hắn vẫn im lặng không nói gì, thấy vậy Nhạc Kỳ bèn nói: “Tiểu nữ xin nghe theo lời của Đỗ tiên sinh!”
Liêu Bích Nhi nói: “Tại sao phải nghe theo lời của Đỗ tiên sinh?”
Nhạc Kỳ nói: “Bởi vì tiên sinh luôn là người lo lắng cho ta, bất kể tiên sinh có những quyết định như thế nào, ta đều tin rằng tiên sinh đều muốn tốt cho ta, ta cũng tin rằng cha của ta cũng sẽ không nói thêm câu gì nữa!”
Liễu Tử Húc lúc này mới lên tiếng nói: “Tiên sinh! Ý của Nhạc Kỳ cũng là ý của học sinh, tất cả đều nghe theo lời chỉ dậy của người, tiên sinh nói chúng ta phải giải quyết thế nào đây!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Việc cưới xin thì theo như ý của Cổ đại ca thìđúng là nên nghe theo lời của cha mẹ mình, chứ ta thì làm gì có quyền làm chủ gì cơ chứ?”
Liêu Bích Nhi nói: “Liễu công tử và Nhạc Kỳ tỷ đã tin tưởng tiên sinh như vậy, hay là tiên sinh quyết định thay cho hai người bọn họ cũng được mà!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhạc Kỳ khi trước đã nói rồi, Nhạc Kỳ không muốn làm vợ bé, nếu như mọi người cùng đồng ý lui một bước, thì ta nghĩ Nhạc Kỳ không được làm thiếp, cách giải quyết duy nhất đó là Liễu Tử Húc cùng nạp hai người về cùng làm phu nhân!”
Vân Nhi đứng ở cạnh đó nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì không nhịn được nói chen vào: “Làm gì có cái chuyện vô lý như thế được cơ chứ? Tiểu thư nhà nô tỳ nói gì thì cũng là cháu gái của Binh Bộ Thượng Thư, còn Tôn tiểu thư nói cho cùng cũng chỉ là con gái một Tri Huyện quèn mà thôi, dựa vào cái gì mà đòi bằng vai phải lứa với tiểu thư của nô tỳ chứ? Tôn tiểu thư dĩ nhiên nên làm thiếp, còn tiểu thư của nô tỳ làm phu nhân!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ cười nhạt quay sang Liêu Bích Nhi nói: “Liêu tiểu thư! Ta thấy đứa nha hoàn này của tiểu thư rất có chủ ý đấy chứ? Nếu mà như vậy thì ta không tiện nói thêm câu nào nữa vậy!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì vô cùng tức giận, đứng thẳng người dậy tát thẳng vào mặt của Vân Nhi một cái đau điếng quát: “Khi trước ta đã bảo ngươi là đừng có lắm lời cơ mà, nếu mà ngươi còn lắm lời một lần nữa, ta cho ngươi ra ngoài kia đứng với cẩu, đừng có mà đứng đây làm mất mặt ta!”
Vân Nhi chỉ biết đưa tay lên ôm mặt không dám nói câu gì nữa.
Liêu Bích Nhi lúc này liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Xin tiên sinh đừng trách nó, tất cả đều là do tiểu nữ dạy bảo không đến nơi đến chốn, để nó làm tiên sinh tức giận, thành thật cáo lỗi với tiên sinh!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như đứa nha hoàn của tiểu thư nói cũng đúng như những gì mà tiểu thư nghĩ trong bụng thì ta cũng không dám làm chủ nữa, bởi vì ta cũng không muốn làm khổ Nhạc Kỳ chút nào cả!”
Liêu Bích Nhi nghe xong thì cũng khó xử vô cùng, bởi vì đúng là những câu nói của Vân Nhi cũng đúng với những suy nghĩ trong bụng của nàng. Bích Nhi thầm nghĩ mình lặn lộn đường xá xa xôi đến đây, đúng là cũng muốn có một kết cục mình là phu nhân Nhạc Kỳ làm thiếp, chứ không phải theo ý của Đỗ tiên sinh là cả hai cùng làm phu nhân cả, nếu như cùng làm vợ của Tử Húc thì chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình, hơn nữa nếu mà làm theo ý của Đỗ tiên sinh thì ông mình chắc gì đã đồng ý cho mình lấy Liễu Tử Húc.
Liễu Tử Húc trông thấy gương mặt của Liêu Bích Nhi lúc này vô cùng khó coi liền lên tiếng nói: “Tiểu sinh lúc trước cũng đã nói với tiểu thư rồi, tiểu sinh không hề muốn Nhạc Kỳ phải chịu khổ, tiểu sinh làm tiểu sinh phải chịu, tiểu thư cứ việc về nói với Liêu đại nhân rằng muốn xử tiểu sinh thế nào tiểu sinh cũng bằng lòng hết!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Theo lý mà nói thì Nhạc Kỳ và Tử Húc có hôn ước với nhau trước, bất kể đi đến đâu thì cũng có lý cả, tất cả đều không thể nào bắt một người say không phạm sai lầm đúng không? Nếu như lúc đó mà Tử Húc tỉnh táo mà vẫn đi cầu thân với Liêu tiểu thư, thì đúng là tội cua Tử Húc không thể nào tha thứ được! Nhưng khi đó Tử Húc đang say, nếu mà đã say rồi thì dĩ nhiên là không biết mình đang làm gì nữa, nếu như tiểu thư vẫn cứ bám vào cái lẽ đó nói Tử Húc đến cầu thân tiểu thư mà làm khó, trách cứ Tử Húc thì ta nghĩ tiểu thư nên suy nghĩ lại hành động của mình!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy liền nói: “Ý của tiên sinh tiểu nữ đã hiểu, tiểu nữ không hề có ý trách cứ gì Liễu công tử cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Như vậy thì tốt, mọi việc thường đều có cái luật là có người đến trước kẻ đến sau, theo lý mà nói nếu như cả hai cùng lấy Tử Húc thì có lẽ Nhạc Kỳ làm cả, còn tiểu thư làm lẽ mới đúng....!”
Liêu Bích Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi lặng lẽ đáp lại: “Tiên sinh nói đúng lắm!”
Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ cả Tử Húc lẫn Nhạc Kỳ đều không muốn làm tiểu thư phải buồn, nên cả hai người đó bây giờ rất là đau khổ! Tiểu thư thử suy ngẫm xem, Nhạc Kỳ vốn là người đang ngồi chờ Tử Húc có tên trên bảng vàng đề về cưới nàng động phòng hoa trúc! Nhưng cái mà nàng chờ đợi bỗng nhiên biến thành một người con gái đến cướp Tử Húc của nàng! Ta tuy nói câu này không được lịch sự cho lắm, nhưng sự thật nó là như vậy! Tiểu thư thử nghĩ xem, tiểu thư không những không cảm tạ ơn nghĩa của Tử Húc và Nhạc Kỳ, mà ngược lại tiểu thư đã là người đến sau lại đòi hỏi quá đáng bắt Nhạc Kỳ làm thiếp, thử hỏi tiểu thư trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy đúng không?”
Liêu Bích Nhi bị Đỗ Văn Hạo nói cho ngượng đến chín người, chỉ biết lí nha lí nhí nói: “Tiên sinh dậy bảo đúng lắm, đúng là Bích Nhi suy nghĩ còn nông cạn quá!”
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: “Mà kể cả Nhạc Kỳ không muốn mình làm thiếp, mà trực tiếp từ bỏ Tử Húc luôn, vậy thì tiểu thư nghĩ xem Tử Húc có vui không? Tiểu thư lúc nãy cũng đã trông thấy rồi đấy, tình cảm của Tử Húc và Nhạc Kỳ rất sâu đậm, tiểu thư ép buộc Nhạc Kỳ phải rút lui thì tiểu thư nghĩ xem Tử Húc có còn muốn ở bên cạnh tiểu thư nữa không? Tử Húc mà không vui thì có lẽ nó không dám đi tìm Tôn Nhạc Kỳ nữa, nhưng nó lại sẽ đi tìm Vương Nhạc Kỳ, Trương Nhạc Kỳ, Hạ Nhạc Kỳ, Liêu Nhạc Kỳ, Lý Nhạc Kỳ gì gì đó thì tiểu thư nghĩ sao, luật pháp đâu có hạn chế con rể nhà Binh Bộ Thượng Thư nạp thiếp đâu đúng không? Đến lúc đó có khi tiểu thư phải chịu cảnh phòng đơn bóng chiếc, có khi còn uất hận thắt cổ tự vẫn Tử Húc cũng chẳng thèm đoái hoài tới nữa!”
Liêu Bích Nhi càng nghe Đỗ Văn Hạo nói càng cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng vẫn hiểu sự lợi hại trong từng câu nói của Đỗ Văn Hạo, hắn không phải là dọa nạt vớ vẩn mà sự việc rất có thể sẽ xẩy ra đúng như những gì hắn vừa nói. Nàng cũng là con nhà có gia thế, cha của nàng cũng có năm thê bẩy thiếp, nhưng cha của nàng cũng chỉ sủng ái có hai người mà thôi, chứ cũng có phải ai cha của nàng cũng đoái hoài tới đâu, do vậy việc phòng đơn bóng chiếc của các mẹ kế nàng cũng chẳng lạ lẫm gì, đến cả việc thắt cổ tự tử vì cô đơn cũng có nữa. Nghĩ tới đây Liêu Bích Nhi hít một hơi thật sâu run run nói: “Những lời lẽ của tiên sinh Bích Nhi đã hiểu, chỉ cần Nhạc Kỳ tỷ này không chê kẻ đến sau như tiểu nữ cùng làm vợ với Tử Húc, thì Liêu Bích Nhi biết ơn Nhạc Kỳ tỷ vô cùng!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ Đỗ Văn Hạo chỉ dùng ba tấc lưỡi mà đã thuyết phục được Liêu Bích Nhi rồi, Nhạc Kỳ nói: “Vậy ý của muội là muội đồng ý để ta và muội cùng làm vợ của Tử Húc sao?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy gật gật đầu nói: “Vâng! Tiểu muội thật lòng muốn vậy, tiểu muội không muốn Liễu công tử vì chuyện này mà căm hận tiểu muội, Đỗ tiên sinh nói rất đúng, hai người đã có hôn ước trước tiểu muội, hơn nữa Nhạc Kỳ tỷ còn hơn tuổi muội nữa, dĩ nhiên là Nhạc Kỳ tỷ làm cả, tiểu muội nguyện làm nhỏ!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ nhìn sang Tử Húc, Tử Húc thấy vậy liền nói: “Nếu mà như vậy không biết cha và ông của tiểu thư có đồng ý không?”
Liêu Bích Nhi nói: “Tiểu nữ thì có lẽ là không thuyết phục được, nhưng Cổ đại thúc thì có thể, đúng không Cổ thúc thúc?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy cười lớn nói: “Đỗ lão đệ công nhận lợi hại thật đấy! Được, cái này ta giúp được, ta cũng muốn uống rượu cưới mà!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Hôm nay đúng là có chuyện vui rồi, ta nghĩ bây giờ nên thông báo cho Tôn đại nhân biết, bởi vì Tôn đại nhân là cha của Nhạc Kỳ, mà ta cứ tự mình quyết định hết thật thì cũng kỳ lắm, ha ha! Đúng là không nên chút nào!”
Nhạc Kỳ nghe vậy liền nói: “Tiên sinh nói quá lời rồi, trong thâm tâm của Nhạc Kỳ thì tiên sinh và cha của tiểu nữ làm chủ đều giống nhau cả, tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ hoàn toàn tin tưởng tiên sinh!”
Liễu Tử Húc cũng vô cùng cảm kích nói: “Tiểu sinh đã nói là tiên sinh là người đáng tin cậy mà, thật không sai chút nào! Nếu không có tiên sinh thì có lẽ việc này tiểu sinh không biết nên xử lý ra sao nữa!”
Liêu Bích Nhi nói: “Nếu như không có tiên sinh chỉ dậy, có lẽ bây giờ tiểu nữ đã đùng đùng tức giận về mách ông nội rồi sau đó nhốt vào nhà lao!” Nói xong Bích Nhi bật cười khanh khách, những người xung quanh cũng bật cười theo câu nói đùa của nàng.
Nhạc Kỳ nói: “Tiểu nữ vẫn còn một chuyện nữa mong Đỗ tiên sinh và mọi người giúp đỡ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhạc Kỳ cô nương cứ việc nói!”
Nhạc Kỳ nghe vậy ấp úng, e thẹn nói: “Về chuyện thành thân này tiểu nữ đúng là không dám nói thẳng trực tiếp với cha của mình, mong Đỗ tiên sinh mở lời giúp cho tiểu nữ được không ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả nói: “Cái này thì có gì là khó, sau bữa ăn ta đưa cô nương đi gặp thân phụ là cùng chứ gì!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng cười nói: “Mọi chuyện như vậy là đã giải quyết ổn thỏa rồi, thiếp thấy rượu thịt cũng đã nguội hết cả rồi, thiếp sẽ cho người đi hâm nóng lại, rồi chúng ta cùng vui vẻ dùng bữa với nhau!”
Liên Nhi lúc này biết ý đứng dậy kêu người bưng đồ ăn đi hâm nóng lại, Vân Nhi lúc này vội tiến đến trước mặt Đỗ Văn Hạo cúi đầu cung kính nói: “Nô tỳ có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, ban nãy có gì đắc tội với tiên sinh, mong tiên sinh lượng thứ cho nô tỳ!” Nói xong Vân Nhi liền quỳ luôn xuống dập đầu tạ tội.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội cười nói: “Ngươi chẳng qua cũng vì chủ nhân của mình, ta không trách ngươi, ngươi cũng chẳng có gì là sai cả, vậy nhưng về sau Bích Nhi và Nhạc Kỳ cùng là phu nhân của Tử Húc rồi, không có ai là thê là thiếp nữa cả, ngươi không được phép bắt nạt Nhạc Kỳ đó, nghe chưa?”
Vân Nhi nghe vậy ngượng ngùng đáp: “Nô tỳ không dám, Nhạc Kỳ tiểu thư có tiên sinh đỡ lưng cho, ai dám làm gì Nhạc Kỳ tiểu thư chứ?”
Liêu Bích Nhi nói: “Ngươi cũng chỉ vì cái miệng mà mang vạ vào người, còn không đi tạ tội với tiên sinh và Nhạc Kỳ tiểu thư hả?”
Vân Nhi nghe vậy liền ngoan ngoãn dập đầu trước mặt Đỗ Văn Hạo thêm một cái, rồi sau đó lại quay sang Nhạc Kỳ dập đầu cái nữa.
Ngày hôm sau
Vân Nương bận một bộ đồ mà nàng mấy ngày trước đã từng mặc đến tìm Vương Nhuận Tuyết.
Vương Nhuận Tuyết thấy Vân Nương đã tới phòng mình rồi, liền đưa mắt lên ngắm nghía Vân Nương một hồi lâu, nói thật là Vân Nương có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Bảo Nhi gấp bội phần nữa.
Vân Nương thấy Vương Nhuận Tuyết cứ đi vòng quanh mình nhìn ngắm, không nói câu gì thì thấy làm lạ nói: “Nhị phu nhân! Phu nhân rốt cuộc là đang nhìn cái gì vậy? Phu nhân cứ nhìn thế này Vân Nương cứ cảm thấy thế nào ấy.....!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Hai tháng nay muội đã từng suy nghĩ rằng tại sao tướng công của muội không hề để ý đến dung nhan của muội, mà lại đi sủng ai Bảo Nhi, người mà có dung mạo còn kém hơn cả muội nữa!”
Vân Nương nghe vậy liền đáp: “Nói thật với nhị phu nhân, Vân Nương ngu muội không biết vì lẽ gì nữa!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Dung mạo, thân hình của muội đúng là trăm người mới có một, Bảo Nhi dĩ nhiên là không thể nào bằng được rồi! Ta lần trước đến nhà ngươi chơi cũng thấy Bảo Nhi tướng mạo tầm thường, cử chỉ thô lỗ nhưng ăn mặc lại hơn hẳn muội! Hơn nữa Bảo Nhi rất biết cách trang điểm, các cụ ta thường có câu người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, về điểm này thì muội đúng là không bằng Bảo Nhi rồi!”
Vân Nương nghe vậy đáp: “Vâng! Về điểm này thì Vân Nương cũng biết, chỉ là do muội lười quá không biết cách ăn mặc ra sao, nhất là lúc trang điểm, muội thấy mất thời gian vô cùng!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy bật cười nói: “Vậy thì cả ngày trời muội bận bịu cái gì vậy? Muội đừng có việc gì cũng nhúng tay vào làm, mà kể cả muội có bận bịu như thế nào đi chăng nữa thì muội cũng phải để ý đến bản thân mình xem có xinh đẹp không chứ? Vả lại trang điểm là tô đẹp cho bản thân làm gì có chuyện phí thời gian vớ vẩn, cho dù muội có một nhan sắc hương trời đi chăng nữa mà không chịu khó tô điểm chăm sóc, nhan sắc của muội cũng không lột tả được hết ra ngoài đâu!”
Vân Nương nghe vậy liền nói: “Nhị phu nhân nói đúng lắm, Vân Nương xin ghi nhớ những lời chỉ dạy của phu nhân!”
Vương Nhuận Tuyết thấy Vân Nương hôm nay mặc một chiếc váy màu tím hồng, nước da của Vân Nương ngày trước vốn rất trắng, nhưng do ở dưới phòng của bọn người ở tận một tháng nay, do vậy mà nước da của nàng đã xạm đi khá nhiều. Vương Nhuận Tuyết kêu Anh Tử mang một tấm lụa màu tím nhạt tới, sau đó đóng cửa phòng lại rồi ra ý bảo Vân Nương cởi bó áo váy đang mặc trên người xuống. Vương Nhuận Tuyết lúc này lấy tay đập đập miếng vải màu tím nhạt kia cho đỡ bụi xong rồi đưa nó lên choàng vào thân hình đang không có mảnh vải che thân của Vân Nương.
Màu tím này nhàn nhạt, nhưng lại rất thanh nhã, cộng thêm những đường nét trên thân thể Vân Nương rất gọn gàng, do vậy mà khi nó quấn quanh người Vân Nương hiện lên những đường cong vô cùng tuyệt mỹ, cộng thêm chiếc dây lưng màu trắng có đeo một đôi ngọc bội uyên ương, khi Vân Nương bước đi nó va đập vào nhau kêu leng keng vô cùng vui tai.
Vân Nương sung sướng sờ vào chiếc vải trơn mịn vô cùng vừa ý vì nó đúng là rất hợp với nàng.
“Chỉ tiếc là đây không phải là chiếc váy của muội, thật không ngờ màu tím này mặc lên người lại đẹp như vậy, con mắt của nhị phu nhân quả là lợi hại hơn người!” Vân Nương nói.
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười: “Cái này thì có gì là khó, muội chỉ cần ở đây ăn một bữa cơm tối rồi đi, trong nhà có Anh Tử và Ngọc Lan hai người sẽ may cho muội một bộ quần áo với màu sắc này!”
Vân Nương nghe vậy thì vô cùng nghi ngờ nói: “Tuy là bây giờ váy áo mùa hè may đơn giản hơn một chút, nhưng mà làm gì có ai có thể may được trong vòng ba canh giờ xong được một chiếc áo đâu?”
Anh Tử nghe vậy liền mỉm cười đáp: “Nhị phu nhân đã nói được, thì tất nhiên là được, nô tỳ bây giờ sẽ đo kích thước quần áo cho phu nhân, chỉ cần phu nhân cứ ngồi im ở đây chờ đợi là được!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Bây giờ cũng là lúc mà muội phải thay đổi cách ăn mặc rồi, hôm nay đã tới đây rồi thì không cần phải vội quay về vội đâu cứ để Anh Tử làm áo cho muội xong cái đã, để ta chải đầu cho muội!”
Vân Nương nói: “Làm sao dám để nhị phu nhân trải đầu cho tiểu muội được! Tiểu muội không dám, nhị phu nhân cứ nói cho tiểu muội biết, tiểu muội tự chải được rồi!”
Anh Tử lúc này cũng đã ôm miếng vải tím vừa rồi khoác ở trên người của Vân Nương ra ngoài, Vương Nhuận Tuyết nói: “Tuy là kiểu đầu này của muội cũng không có gì là xấu cả, nhưng mà đã có thêm chiếc áo mới rồi, vậy thì kiểu đầu cũng nên thay đổi một chút! Muội không muốn ta đích thân chải tóc cho muội cũng được, ta sẽ đứng chỉ cho muội nên làm thế nào, chải ra sao, muội cứ làm theo ý của ta là được!”
Vân Nương nghe theo lời của Vương Nhuận Tuyết, còn Vương Nhuận Tuyết thì chỉ ra những chỗ không đẹp trên kiểu tóc của Vân Nương, rồi nhắc nàng nên sửa đổi ra sao cho nó đẹp hơn.
Sau bữa ăn tối, Anh Tử và Mộ Dung Ngọc Lan quả nhiên đã làm xong một bộ áo váy mới, hai người liền đưa đến cho Vân Nương mặc thử, Vân Nương mặc vào xoay một vòng tròn, chiếc váy theo chiều quay bay lượn vô cùng đẹp mắt. Vân Nương đứng im xúc động ngắm mình trong gương, bây giờ trông nàng trở nên đẹp đẽ mê hồn. Vân Nương bất giác nở một nụ cười rạng rỡ hài hòa thưở trước, có lẽ đã lâu lắm rồi nàng chưa bao giờ thấy mình đẹp như ngày hôm nay.
Vương Nhuận Tuyết ngắm nhìn một lúc rồi nói: “Còn đôi giầy nữa, cái này cũng không thể bỏ qua được! Anh Tử ngươi mau mau tìm một đôi giầy tú hoa màu sữa pha tím vào đây cho Vân Nương, như vậy mới gọi là hoàn mỹ chứ!”
Anh Tử nghe xong liền chạy đi tìm đôi giầy của Vương Nhuận Tuyết cho Vân Nương ướm vào, quả nhiên vẻ đẹp của Vân Nương lúc này toát ra vô cùng hoàn hảo.
Vân Nương trong lúc dùng bữa tối thì Vương Nhuận Tuyết ép nàng uống một chú rượu, nên gương mặt của nàng lúc này hơi lựng đỏ, trông rất gợi cảm.
Vân Nương nói: “Nhị phu nhân đúng là con người đòi hỏi rất cao!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muội vốn là một người xinh đẹp, chính vì vậy mà càng không được để bản thân mình quá nỗi tồi tàn, cho dù là một chút thôi cũng không được, bởi vì nếu quá úi xùi không chú ý đến bản thân, người con gái bình thường thì không sao, nhưng với muội thì nó hiện lên rõ quá, như vậy không gây ấn tượng tốt cho người ta chút nào!”
Vân Nương nghe xong liền gật đầu nói: “Muội đã nhớ rồi, về sau muội sẽ không qua quýt trang điểm như vậy nữa!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muội lần này về thì phải cố ý khoe mẽ của mình trước mặt Vương Chí, cứ để anh ta chú ý đến muội, nhưng muội phải nhớ rằng chỉ để cho anh ta được ngắm muội một lúc thôi, sau đó muội vào trong phòng mình đóng cửa đi ngủ luôn, cấm được lằng nhằng sang những việc khác! Anh ta mà muốn vào phòng của muội thì tuyệt đối không được phép cho anh ta vào, ít nhất phải cho anh ta ba ngày như vậy rồi mới cho anh ta vào, mười ngày sau muội lại đến tìm ta!”
Vân Nương nói: “Vâng! Nhưng tại sao lần này không cần đến một tháng vậy?”
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: “Muội ăn mặc đẹp đẽ như thế này, sao lại muốn giày vò người ta tận một tháng làm gì nữa, như vậy thì không phải tàn nhẫn quá hay sao?”
Vân Nương nghe vậy thì cười ngượng ngùng nói: “Vân Nương biết rồi, Vân Nương cứ tưởng mình đã biết cách rồi, nhưng thực ra vẫn phải trông cậy hết vào nhị phu nhân chỉ bảo!” Vân Nương nói xong liền đứng dậy cáo từ ra về.
Anh Tử đưa Vân Nương tiễn ra ngoài cửa xong rồi quay lại phòng nói với Vương Nhuậ Tuyết: “Nhị phu nhân! Vân Nương phải đến mấy lần nữa thì tướng công của nàng ấy mới hồi tâm chuyển ý vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muốn một người đàn ông hồi tâm chuyển ý không phải là một chuyện đơn giản, cần phải có nghị lực rất là ghê gớm!”
Anh Tử nói: “Chả trách lão gia lại yêu phu nhân đến vậy!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy mỉm cười nói: “Con nha đầu này đang chê cười ta đấy hả? Cẩn thận ta nói chuyện này với Thạch Đầu để nó trừng phạt ngươi!”
Anh Tử nghe vậy vội thành khẩn nói: “Nhị phu nhân! Những điều nô tỳ nói đều là sự thật, nhưng mà phu nhân biết rằng Vân Nương lần này về nhà phải ứng phó nhiều việc, tại sao phu nhân lại bắt Vân Nương uống nhiều rượu vậy, lẽ nào phu nhân không sợ Vân Nương bị say nói lỡ lời hay sao? Như vậy thì thật là uổng phí công sức của chúng ta quá!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ngươi sai rồi! Lần này Vân Nương quay về có thêm chút rượu vào càng làm tăng thêm vẻ đẹp gợi cảm của Vân Nương, và rượu cũng có thể làm cho Vân Nương thêm dũng cảm hơn trước!”
Anh Tử nghe vậy, ngẫm nghĩ nửa ngày rồi nói: “Gợi cảm là gì ạ?”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì bật cười nói: “Về sau ngươi thành thân rồi thì ta sẽ nói cho ngươi biết gợi cảm là gì!”
Anh Tử nghe vậy e thẹn đáp: “Nhị phu nhân chê cười nô tỳ rồi, nô tỳ dù sao cũng không muốn lấy ai cả, cứ cả đời phục vụ cho mấy vị phu nhân nô tỳ cũng đã mãn nguyện rồi!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ngươi ăn nói gì mà lạ thế? Chúng ta không được để ngươi như vậy mãi được, kể cả có thương tiếc đến mấy chúng ta cũng phải để cho ngươi lập gia đình chứ?”
Anh Tử càng nghe càng ngượng nói: “Dạ thôi thôi! Không nói đến vấn đề này nữa, nói nữa nô tỳ xin cáo lui!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cho dù ngươi có thành thân thì vẫn có thể được ở trong hoa viên này mà, ngươi lo lắng cái gì cơ chứ? Thạch Đầu cũng có nói là mấy đứa nha đầu các ngươi thành thân xong là phải dọn đi chỗ khác đâu mà lo?”
Anh Tử nghe vậy thì bật cười khanh khách nói: “A! Sáng nay nô tỳ đi ngang qua hậu viện nghe người ta nói Thạch Đầu đang chuẩn bị cho bọn nô tỳ mấy đứa nha hoàn để phục vụ, nếu mà thật là như vậy thì nô tỳ và Nhược Vũ, Nhược Vân, Ngọc Lan, Hoắc Hương không phải là sẽ có người hầu mình hay sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cái này thì ta cũng đã sớm nghĩ ra rồi, chỉ là cứ bận bịu suốt nên quên đó thôi, còn mấy đứa nha đầu các ngươi cũng bận hơn mấy đứa nha đầu bình thường khác, Thạch Đầu nghĩ cũng chu đáo thật, nằm trên giường bệnh rồi mà vẫn không muốn nghỉ ngơi, đúng là một người quản gia tốt!”
Anh Tử nói: “Mọi người lúc đầu vô cùng căm ghét Thạch Đầu, nhưng sau đó phát hiện ra Thạch quản gia cũng vì công việc nên vậy, thực ra quản gia là người vô cùng công minh chính trực!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ngươi nên nhớ kỹ là chuyện của Vân Nương tuyệt đối không được nói cho ai biết, cho dù có là lão gia hỏi đến cũng không được nói nghe chưa?”
Anh Tử cười đáp: “Dạ biết rồi ạ! Nhị phu nhân cứ an tâm, nô tỳ còn sợ phu nhân đi mách với Thạch Đầu lắm!”
Lúc này Đỗ Văn Hạo cũng đã đi tới Tôn phủ, sau đó đem chuyện của Nhạc Kỳ ra nói tường tận cho Tôn Hòa nghe, Tôn Hòa vốn lúc đầu không hề biết chuyện sau này của Liễu Tử Húc, nên khi nghe Đỗ Văn Hạo kể chuyện, thì ông ta biết được cái anh học trò nghèo kiết xác Liễu Tử Húc kia lại là người vừa thi đỗ tam giáp, do vậy Tôn Hòa vô cùng vui mừng, làm gì có chuyện không đồng ý cho con gái mình lấy Tử Húc. Do vậy mà ông ta liền cho gọi Nhạc Kỳ ra ngoài, sau khi hỏi han một hồi, lúc này ông mới biết được Đỗ Văn Hạo không những lo tiền cho Liễu Tử Húc ăn học, còn mời Tử Húc về nhà nuôi ăn học nữa, sau đó Tôn Hòa còn nghe được Đỗ Văn Hạo giúp Nhạc Kỳ thuyết phục Liêu Bích Nhi, được làm vợ cả nên ông ta rất cảm phục Đỗ Văn Hạo, cứ nằng nặc đòi lưu hắn lại dùng bữa, trong bữa ăn Tôn Hòa không ngớt lời khen ngợi cảm tạ công ơn của Đỗ Văn Hạo.
Mặt khác, Liêu Bích Nhi và Cổ Nhất Phi lúc này cũng đã cùng nhau quay lại kinh thành, trên đường về kinh cả hai cũng đã thương lượng kỹ càng với nhau rồi, Liêu Bích Nhi sẽ nói chuyện với cha và ông của mình trước, nếu như không xong thì lúc đó mới nhờ Cổ Nhất Phi đứng ra nói giúp. Liêu Bích Nhi hiện giờ rất cảm phục Đỗ Văn Hạo, cảm tạ hắn đã kịp thời thức tỉnh nàng, cho nàng hiểu được nguy cơ mà nàng gặp phải, nếu như nàng vẫn cố giữ lấy ý kiến của mình có lẽ cuộc đời này của nàng đúng sôi hỏng bỏng không hết.
Còn Cổ Nhất Phi thì lại nghĩ khác, ông ta nghĩ rằng Đỗ Văn Hạo không muốn nói cho ông biết chuyện tình cảm tay ba giữa Liêu Bích Nhi, Liễu Tử Húc và Nhạc Kỳ vì không muốn ông và phụ thân của ông ra tay giúp đỡ, thậm chí khi Đỗ Văn Hạo lên tiếng khuyên nhủ Liêu Bích Nhi cũng không muốn ông nhúng tay vào chút nào! Cổ Nhất Phi vô cùng ấm ức vì chuyện này, nhưng sau đó ông lại nghĩ lại, ông nghĩ ông và phụ thân của mình đều rất quý Đỗ Văn Hạo, quý hắn ở cái điểm cao ngạo, khí phách không sợ cường quyền, nếu như mà hắn có chuyện gì cũng chạy đến nhờ ông thì có lẽ ông đã không yêu quý hắn như bây giờ được.
Liêu Bích Nhi sau khi nói chuyện với Liêu Khác Bích và phụ thân của mình thì thấy hai người có vẻ do dự, nàng liền cho gọi Cổ Nhất Phi tới để nói đỡ cho mình. Liêu Khác Bích nghe Cổ Nhất Phi phân tích tình hình, hiểu được sự lợi hại của vấn đề, thấy Cổ Nhất Phi nói vô cùng có lý nên cũng đồng ý. Ông sau đó cho người đi nhanh đến quận Tú Sơn tìm Tôn Hòa để bàn chuyện cưới xin, Tôn Hòa dĩ nhiên là không có lý do gì để từ chối cả. Tam phương sau một hồi bàn bạc liền chọn ra một ngày lành tháng tốt, đó là mùng mười tháng sau. Liễu Tử Húc lúc này không có phòng riêng nên Liêu Khác Bích liền liên hệ cới Cổ Tiếu Thiên để Liễu Tử Húc ở luôn kinh thành, đi dạo trong Hàn Lâm Viện, nhà cửa bây giờ cũng đã có sắn rồi, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến ngày cưới là cờ trống sẽ vang lên rầm trời.
Cũng trong lúc này tại quận Tú Sơn.
Chớp mắt mà mười ngày đã trôi qua, hôm nay là ngày Vân Nương tìm tới Vương Nhuận Tuyết.
Sắc mặt của Vân Nương mấy ngày hôm nay tươi tắn, sáng lạng vô cùng, không những vậy nàng còn đem tặng cho Vương Nhuận Tuyết rất nhiều vải lụa hảo hạng.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Xem ra Vương Chí đã động lòng rồi, nhưng tuyệt đối không được để nó kết thúc như vậy, việc tiếp theo là muội phải cầm nắm được trái tim của Vương Chí, cái này thì phải suy nghĩ một chút mới được!”
Vân Nương nói: “Tất cả đều nghe theo chỉ dậy của nhị phu nhân!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muội sau khi về có thật là làm theo đúng như những gì ta đã dặn không hả?”
Vân Nương nghe vậy bật cười khanh khách nói: “Ngày hôm đó uống chút rượu vào quả nhiên muội can đảm hơn ngày thường rất nhiều, lần đó về đến nhà tướng công rất kinh ngạc, chàng thậm chí còn khen muội trước cả mặt của Bảo Nhi! Nhị phu nhân biết không, chàng đã rất lâu rồi chưa khen muội như thế bao giờ cả, thậm chí đến cả nhìn muội một chút thôi cũng không thèm nhìn nữa. Muội trong bụng rất vui mừng, nhưng vẫn không dám quên lời phu nhân đã dặn! Muội chỉ nói qua loa với tướng công một chút, sau đó mượn cớ mệt mỏi về phòng nghỉ trước. Sau đó muội về phòng được một lúc thì tướng công quả nhiên mò đến gõ cửa phòng muội. Muội cứ vờ như không nghe thấy, cũng không cho đứa hầu ra mở cửa. Ngày hôm sau trời chưa kịp sáng mà tướng công đã mò tới rồi, nhưng muội vẫn nhất định không chịu mở cửa. Đến đêm ngày thứ ba thì tướng công có vẻ tức giận nói muội vô tình, muội chỉ nói là muội ngủ một mình đã quen rồi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì cười nói: “Xem ra muội đã biết được cái tinh túy trong hành động này rồi đấy!”
Vân Nương đáp: “Kỳ thực thì muội cũng không đành lòng làm vậy, nhưng phu nhân đã dậy cho muội biết làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, phải có nguyên tắc, do vậy đến tối ngày thứ tư thì tướng công mò đến phòng của muội cứ ở lỳ đấy không chịu đi đâu cả, sau đó thì.....ha ha ha! Không, muội vẫn nghe theo lời của phu nhân, nhất quyết không thể để cho chàng được hưởng một cách dễ dàng như thế được, do vậy mới hẹn với chàng là ba ngày đến đây một lần.!!”
Liêu Bích Nhi nói: “Nhạc Kỳ tỷ ăn chút đi, sức khỏe là trên hết, phải ăn thì mới có sức được”Nhạc Kỳ cũng đã biết mình không phải là đối thủ của Liêu Bích Nhi, nàng thầm nghĩ Bích Nhi muốn gặp mình gấp như vậy, cũng chỉ để cho Liễu Tử Húc biết được ai mới là người lợi hại hơn ai, mình tuy là có người đứng đằng sau đỡ lưng, nhưng thế thì đã làm sao cơ chứ? Người ta đơn thương độc mã đến tìm mình để nghênh chiến, thì chứng tỏ người ta cũng thuộc vào dạng ghê gớm rồi, còn mình……
Nhạc Kỳ trong bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cũng chỉ dám cười trừ cho qua chuyện nàng bây giờ chỉ biết cặm cụi vào bát cơm trước mặt của mình.
Đỗ Văn Hạo nói: “Chúng ta cứ ngồi ăn như thế này, không khí có vẻ hơi trầm quá! Hay là Nhạc Kỳ giở ngón đàn Cổ Tranh ra cho mọi người cùng thưởng thức để chung vui nhỉ? Nhạc Kỳ có được không vậy?”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng nói: “Như vậy thì tốt quá! Thiếp cũng đã nghe qua tài nghệ của Nhạc Kỳ rồi mà chưa từng được thưởng thức bao giờ, Anh Tử...! Mau vào phòng của ta mang cây đàn Cổ Tranh ra đây!”
Vân Nhi đứng ở bên cạnh thấy vậy cũng nói chen vào: “Tiểu thư nhà nô tỳ cũng là một người cầm kỳ thi họa, cái gì cũng biết! Nhất là đàn Cổ Tranh được cả một danh sư truyền dậy cho! Tiểu thư của nô tỳ có thể nói là chơi đàn Cổ Tranh xuất thần nhập hóa, ngay cả chim sẻ bay trên trời nghe tiểu thư đánh đàn cũng phải dừng lại để nghe, cá bơi dưới nước cũng phải ngoi lên để ngóng.....!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì chỉ nhoẻn miệng cười một cái, nhưng vẫn trừng mắt lên lườm Vân Nhi một cái, sau đó mới gượng nói: “Xin đừng nghe đứa nha đầu này ăn nói lung tung! Nghẹ thuật chơi đàn của tiểu nữ còn kém lắm, thực ra tiểu nữ rất muốn nghe Nhạc Kỳ tỷ chơi một bản để thưởng thức tài nghệ của tỷ!”
Nhạc Kỳ nghe vậy cũng không hề có ý từ chối, mà rất sảng khoái nói: “Vậy thì được, nếu như mọi người muốn nghe, thì tiểu nữ liền tuân lệnh!”
Anh Tử lúc này cũng đã đặt chiếc đàn Cổ Tranh lên trên kệ đàng hoàng xong đâu đấy, Nhạc Kỳ vừa ngồi xuống định đánh thì bỗng nhiên Cổ Nhất Phi nói: “Đỗ lão đệ! Ta thấy bên ngoài kia chim hót lanh lảnh, hoa hương thơm mát, hay là chúng ta dọn bàn ăn ra ngoài đó, một bên uống rượu thưởng thức đồ ăn, một bên nghe Nhạc Kỳ cô nương chơi đàn, lão đệ thấy sao hả?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quay sang hỏi Nhạc Kỳ: “Nhạc Kỳ cô nương thấy thế có được không?”
Nhạc Kỳ mỉm cười đáp: “Tiểu nữ thấy thế cũng được, mọi người muốn sao, thì tiểu nữ nghe theo đó!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy vui vẻ nói: “Vậy thì tốt! Nào chúng ta cùng ra cái đình ở hậu viện để thưởng thức âm nhạc, và món ăn!”
Bên trong chiếc đình, gió thổi hiu hiu hương hoa tỏa hương thơm phảng phất, phong cảnh vô cùng hữu tình.
Có một thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi đánh đàn.
Liêu Bích Nhi lúc này mới liếc mắt nhìn trộm Liễu Tử Húc một cái, chỉ thấy Tử Húc đang nhìn Nhạc Kỳ một cách say đắm, mê mẩn.
Nhạc Kỳ lúc này như một vị giai nhân tuyệt sắc, động tác đánh đàn uyển chuyển nho nhã, có lẽ do trời phú cho nàng khí chất băng thanh ngọc khiết, do vậy mà những đường nét của nàng hoàn quyện với tiếng đàn càng làm cho nàng trở nên tuyệt trần hơn.
Tuyệt sắc giai nhân, tiếng đàn réo rắt, làm cho người ta vừa ngắm nhìn, vừa thưởng thức quyên hết tất cả mọi thứ trên thế gian này.
Từng nốt thánh thót của tiếng đàn Cổ Tranh phát ra từ đôi tay mềm mại của Nhạc Kỳ, tiếng đàn du dương bay bổng trong hậu viện hòa nhập vào tiếng chim hót, làm cho không gian nơi đây như chìm trong một thế giới âm thanh huyền ảo.
Khi Nhạc Kỳ kết thúc tiếng đàn của mình thì Đỗ Văn Hạo đưa tay lên vỗ bôm bốp, miệng không ngừng tươi cười nói: “Hay quá! Hay tuyệt!”
Tiếng vỗ tay và tiếng nói của Đỗ Văn Hạo lúc này mới làm cho mọi người sực tỉnh quay về với thế giới hiện tại.
Liễu Tử Húc lúc này vội vã đứng dậy chạy về phía Nhạc Kỳ, nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, ánh mắt của hắn bây giờ tràn đầy xúc động và âu yếm. Tuy là hai người trong lúc ngồi đọc sách cùng nhau đã có những tình cảm đặc biệt với nhau, nhưng Liễu Tử Húc lại chưa bao giờ đặt toàn tâm toàn ý nghe Nhạc Kỳ đánh đàn hay như vậy, Liễu Tử Húc lúc này dường như quên mất Liêu Bích Nhi cũng đang có mặt tại đây, trong mắt của Tử Húc bây giờ chỉ có Nhạc Kỳ mà thôi.
Nhạc Kỳ quay sang Tử Húc cười rất hồn hậu, hai người cứ thế dìu nhau quay lại chỗ ngồi của mình, Liêu Bích Nhi ngồi cạnh đó cũng nở một nụ cười rất thân thiện với hai người.
Liêu Bích Nhi nói: “Nhạc Kỳ tỷ chơi đàn hay thật đấy, tiểu muội nghe mà nhập tâm quên mất mình đang ở đâu rồi, tiểu muội xin kính tỷ một chén!”
Nhạc Kỳ nói: “Nói thật là ta không phải là người hay cự tuyệt người khác, nhưng thật sự là ta không biết uống rượu!”
Liêu Bích Nhi lúc này đã nâng chén rượu lên rồi, nhưng thấy Nhạc Kỳ nói rằng mình không biết uống rượu nên nhất thời có vẻ khó xử. Nhưng Bích Nhi vẫn không đặt chén rượu xuống, vẫn cứ dâng lên chờ Nhạc Kỳ tiếp lấy chén rượu này.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Nhạc Kỳ! Uống một chút rượu có tốt cho khai thông khí huyết, cứ uống một chút đi, không sao đâu!”
Nhạc Kỳ nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền tiếp lấy chén rượu, nàng nhìn Liêu Bích Nhi một cái sau đó lại quay sang Liễu Tử Húc cười nói: “Vậy thì uống chút vậy! Bích Nhi muội đừng trách ta, nếu như ta uống say rồi, về nhà chắc sẽ bị người nhà trách mắng!”
Liêu Bích Nhi thấy các động tác của Nhạc Kỳ rất đoan trang, bây giờ ngồi nghe mới biết gia đình nàng quản giáo rất nghiêm ngặt, đúng là có cha mẹ nghiêm khắc, thì con mới ngoan, do vậy mà Bích Nhi bất giác thầm khâm phục Nhạc Kỳ.
Nhạc Kỳ cuối cùng cũng nhấp một ngụm rất nhỏ, sau đó liền đặt tách rượu xuống.
Cổ Nhất Phi nói: “Rượu mời thì phải uống cạn hết, nếu không sẽ bị coi là bất kính!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì á lên kinh ngạc, Liễu Tử Húc thấy vậy do dự một lúc, rồi lấy hết can đảm nói: “Hay là để học sinh uống đỡ cho Nhạc Kỳ vậy! Cổ đại nhân nói đúng, rượu mời mà không cạn thì không hay chút nào cả!”
Liêu Bích Nhi thấy vậy thì cười nói: “Liễu công tử không cần phải làm vậy đâu! Tửu lượng của công tử có khi không bằng cả tỷ tỷ nữa là....! Nếu như công tử uống được rượu, thì làm gì có chuyện uống say đến độ đến tìm tiểu nữ cầu thân chứ?”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì thất sắc, cầm luôn tách rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Liêu Bích Nhi lúc này mới nhận thấy mình vừa lỡ lời nên vội vàng giải thích: “Tiểu nữ thật không nên nhắc tới chuyện đó trong lúc này, tất cả đều do tiểu nữ không tốt, xin chịu phạt một chén rượu!”
Đỗ Văn Hạo cũng nhận thấy Liêu Bích Nhi ăn nói rất lợi hại, hắn biết ý nói: “Nếu mà đã nói thẳng ra như vậy, thì ta nghĩ hôm nay mọi người đem vấn đề ra nói thẳng ra, ta thấy Liêu tiểu thư cũng là người hiểu lý lẽ, không giống với các tiểu thư đanh đá, cậy quyền cậy thế khác! Vậy nên mọi người cũng nên đi thẳng vào vấn đề, có gì cứ nói hết ra!”
Liêu Bích Nhi nói: “Đỗ tiên sinh quá lời rồi, Bích Nhi từ nhỏ cũng được gia đình giáo dục vô cùng nghiêm khắc, gia phụ thường nói làm người thì phải khiêm tốn, phẩm hạnh của con người là vô cùng quan trọng! Do vậy mà tiểu nữ rất coi thường những hạng công tử ỷ vào gia thế của mình mà làm càn làm bậy! Vì thế mà tiểu nữ vô cùng khâm phục phẩm hạnh của Liễu công tử!” Nói xong Bích Nhi liền đưa con mắt âu yếm nhìn Liễu Tử Húc.
Cổ Nhất Phi nói: “Ta thấy vụ việc này vẫn có thể giải quyết ổn thỏa được, nếu như Liễu công tử và Nhạc Kỳ cô nương đã có hôn ước trước với nhau, Nhạc Kỳ cô nương lại là một người thông tình đạt lý, việc đã thế này rồi thì cả hai cùng lui một bước nhường nhịn nhau là tốt nhất!”
Nhạc Kỳ nghe Cổ Nhất Phi nói vậy thì chỉ biết cắn chặt môi lại, đưa mắt lên nhìn Liễu Tử Húc, nhưng thấy hắn vẫn im lặng không nói gì, thấy vậy Nhạc Kỳ bèn nói: “Tiểu nữ xin nghe theo lời của Đỗ tiên sinh!”
Liêu Bích Nhi nói: “Tại sao phải nghe theo lời của Đỗ tiên sinh?”
Nhạc Kỳ nói: “Bởi vì tiên sinh luôn là người lo lắng cho ta, bất kể tiên sinh có những quyết định như thế nào, ta đều tin rằng tiên sinh đều muốn tốt cho ta, ta cũng tin rằng cha của ta cũng sẽ không nói thêm câu gì nữa!”
Liễu Tử Húc lúc này mới lên tiếng nói: “Tiên sinh! Ý của Nhạc Kỳ cũng là ý của học sinh, tất cả đều nghe theo lời chỉ dậy của người, tiên sinh nói chúng ta phải giải quyết thế nào đây!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Việc cưới xin thì theo như ý của Cổ đại ca thìđúng là nên nghe theo lời của cha mẹ mình, chứ ta thì làm gì có quyền làm chủ gì cơ chứ?”
Liêu Bích Nhi nói: “Liễu công tử và Nhạc Kỳ tỷ đã tin tưởng tiên sinh như vậy, hay là tiên sinh quyết định thay cho hai người bọn họ cũng được mà!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhạc Kỳ khi trước đã nói rồi, Nhạc Kỳ không muốn làm vợ bé, nếu như mọi người cùng đồng ý lui một bước, thì ta nghĩ Nhạc Kỳ không được làm thiếp, cách giải quyết duy nhất đó là Liễu Tử Húc cùng nạp hai người về cùng làm phu nhân!”
Vân Nhi đứng ở cạnh đó nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy thì không nhịn được nói chen vào: “Làm gì có cái chuyện vô lý như thế được cơ chứ? Tiểu thư nhà nô tỳ nói gì thì cũng là cháu gái của Binh Bộ Thượng Thư, còn Tôn tiểu thư nói cho cùng cũng chỉ là con gái một Tri Huyện quèn mà thôi, dựa vào cái gì mà đòi bằng vai phải lứa với tiểu thư của nô tỳ chứ? Tôn tiểu thư dĩ nhiên nên làm thiếp, còn tiểu thư của nô tỳ làm phu nhân!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy thì chỉ cười nhạt quay sang Liêu Bích Nhi nói: “Liêu tiểu thư! Ta thấy đứa nha hoàn này của tiểu thư rất có chủ ý đấy chứ? Nếu mà như vậy thì ta không tiện nói thêm câu nào nữa vậy!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy thì vô cùng tức giận, đứng thẳng người dậy tát thẳng vào mặt của Vân Nhi một cái đau điếng quát: “Khi trước ta đã bảo ngươi là đừng có lắm lời cơ mà, nếu mà ngươi còn lắm lời một lần nữa, ta cho ngươi ra ngoài kia đứng với cẩu, đừng có mà đứng đây làm mất mặt ta!”
Vân Nhi chỉ biết đưa tay lên ôm mặt không dám nói câu gì nữa.
Liêu Bích Nhi lúc này liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Xin tiên sinh đừng trách nó, tất cả đều là do tiểu nữ dạy bảo không đến nơi đến chốn, để nó làm tiên sinh tức giận, thành thật cáo lỗi với tiên sinh!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nếu như đứa nha hoàn của tiểu thư nói cũng đúng như những gì mà tiểu thư nghĩ trong bụng thì ta cũng không dám làm chủ nữa, bởi vì ta cũng không muốn làm khổ Nhạc Kỳ chút nào cả!”
Liêu Bích Nhi nghe xong thì cũng khó xử vô cùng, bởi vì đúng là những câu nói của Vân Nhi cũng đúng với những suy nghĩ trong bụng của nàng. Bích Nhi thầm nghĩ mình lặn lộn đường xá xa xôi đến đây, đúng là cũng muốn có một kết cục mình là phu nhân Nhạc Kỳ làm thiếp, chứ không phải theo ý của Đỗ tiên sinh là cả hai cùng làm phu nhân cả, nếu như cùng làm vợ của Tử Húc thì chẳng khác nào hạ thấp thân phận của mình, hơn nữa nếu mà làm theo ý của Đỗ tiên sinh thì ông mình chắc gì đã đồng ý cho mình lấy Liễu Tử Húc.
Liễu Tử Húc trông thấy gương mặt của Liêu Bích Nhi lúc này vô cùng khó coi liền lên tiếng nói: “Tiểu sinh lúc trước cũng đã nói với tiểu thư rồi, tiểu sinh không hề muốn Nhạc Kỳ phải chịu khổ, tiểu sinh làm tiểu sinh phải chịu, tiểu thư cứ việc về nói với Liêu đại nhân rằng muốn xử tiểu sinh thế nào tiểu sinh cũng bằng lòng hết!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Theo lý mà nói thì Nhạc Kỳ và Tử Húc có hôn ước với nhau trước, bất kể đi đến đâu thì cũng có lý cả, tất cả đều không thể nào bắt một người say không phạm sai lầm đúng không? Nếu như lúc đó mà Tử Húc tỉnh táo mà vẫn đi cầu thân với Liêu tiểu thư, thì đúng là tội cua Tử Húc không thể nào tha thứ được! Nhưng khi đó Tử Húc đang say, nếu mà đã say rồi thì dĩ nhiên là không biết mình đang làm gì nữa, nếu như tiểu thư vẫn cứ bám vào cái lẽ đó nói Tử Húc đến cầu thân tiểu thư mà làm khó, trách cứ Tử Húc thì ta nghĩ tiểu thư nên suy nghĩ lại hành động của mình!”
Liêu Bích Nhi nghe vậy liền nói: “Ý của tiên sinh tiểu nữ đã hiểu, tiểu nữ không hề có ý trách cứ gì Liễu công tử cả!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Như vậy thì tốt, mọi việc thường đều có cái luật là có người đến trước kẻ đến sau, theo lý mà nói nếu như cả hai cùng lấy Tử Húc thì có lẽ Nhạc Kỳ làm cả, còn tiểu thư làm lẽ mới đúng....!”
Liêu Bích Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi lặng lẽ đáp lại: “Tiên sinh nói đúng lắm!”
Đỗ Văn Hạo lại nói tiếp: “Hơn nữa, bây giờ cả Tử Húc lẫn Nhạc Kỳ đều không muốn làm tiểu thư phải buồn, nên cả hai người đó bây giờ rất là đau khổ! Tiểu thư thử suy ngẫm xem, Nhạc Kỳ vốn là người đang ngồi chờ Tử Húc có tên trên bảng vàng đề về cưới nàng động phòng hoa trúc! Nhưng cái mà nàng chờ đợi bỗng nhiên biến thành một người con gái đến cướp Tử Húc của nàng! Ta tuy nói câu này không được lịch sự cho lắm, nhưng sự thật nó là như vậy! Tiểu thư thử nghĩ xem, tiểu thư không những không cảm tạ ơn nghĩa của Tử Húc và Nhạc Kỳ, mà ngược lại tiểu thư đã là người đến sau lại đòi hỏi quá đáng bắt Nhạc Kỳ làm thiếp, thử hỏi tiểu thư trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy đúng không?”
Liêu Bích Nhi bị Đỗ Văn Hạo nói cho ngượng đến chín người, chỉ biết lí nha lí nhí nói: “Tiên sinh dậy bảo đúng lắm, đúng là Bích Nhi suy nghĩ còn nông cạn quá!”
Đỗ Văn Hạo nói tiếp: “Mà kể cả Nhạc Kỳ không muốn mình làm thiếp, mà trực tiếp từ bỏ Tử Húc luôn, vậy thì tiểu thư nghĩ xem Tử Húc có vui không? Tiểu thư lúc nãy cũng đã trông thấy rồi đấy, tình cảm của Tử Húc và Nhạc Kỳ rất sâu đậm, tiểu thư ép buộc Nhạc Kỳ phải rút lui thì tiểu thư nghĩ xem Tử Húc có còn muốn ở bên cạnh tiểu thư nữa không? Tử Húc mà không vui thì có lẽ nó không dám đi tìm Tôn Nhạc Kỳ nữa, nhưng nó lại sẽ đi tìm Vương Nhạc Kỳ, Trương Nhạc Kỳ, Hạ Nhạc Kỳ, Liêu Nhạc Kỳ, Lý Nhạc Kỳ gì gì đó thì tiểu thư nghĩ sao, luật pháp đâu có hạn chế con rể nhà Binh Bộ Thượng Thư nạp thiếp đâu đúng không? Đến lúc đó có khi tiểu thư phải chịu cảnh phòng đơn bóng chiếc, có khi còn uất hận thắt cổ tự vẫn Tử Húc cũng chẳng thèm đoái hoài tới nữa!”
Liêu Bích Nhi càng nghe Đỗ Văn Hạo nói càng cảm thấy sợ hãi, nhưng nàng vẫn hiểu sự lợi hại trong từng câu nói của Đỗ Văn Hạo, hắn không phải là dọa nạt vớ vẩn mà sự việc rất có thể sẽ xẩy ra đúng như những gì hắn vừa nói. Nàng cũng là con nhà có gia thế, cha của nàng cũng có năm thê bẩy thiếp, nhưng cha của nàng cũng chỉ sủng ái có hai người mà thôi, chứ cũng có phải ai cha của nàng cũng đoái hoài tới đâu, do vậy việc phòng đơn bóng chiếc của các mẹ kế nàng cũng chẳng lạ lẫm gì, đến cả việc thắt cổ tự tử vì cô đơn cũng có nữa. Nghĩ tới đây Liêu Bích Nhi hít một hơi thật sâu run run nói: “Những lời lẽ của tiên sinh Bích Nhi đã hiểu, chỉ cần Nhạc Kỳ tỷ này không chê kẻ đến sau như tiểu nữ cùng làm vợ với Tử Húc, thì Liêu Bích Nhi biết ơn Nhạc Kỳ tỷ vô cùng!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, nàng không ngờ Đỗ Văn Hạo chỉ dùng ba tấc lưỡi mà đã thuyết phục được Liêu Bích Nhi rồi, Nhạc Kỳ nói: “Vậy ý của muội là muội đồng ý để ta và muội cùng làm vợ của Tử Húc sao?”
Liêu Bích Nhi nghe vậy gật gật đầu nói: “Vâng! Tiểu muội thật lòng muốn vậy, tiểu muội không muốn Liễu công tử vì chuyện này mà căm hận tiểu muội, Đỗ tiên sinh nói rất đúng, hai người đã có hôn ước trước tiểu muội, hơn nữa Nhạc Kỳ tỷ còn hơn tuổi muội nữa, dĩ nhiên là Nhạc Kỳ tỷ làm cả, tiểu muội nguyện làm nhỏ!”
Nhạc Kỳ nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ nhìn sang Tử Húc, Tử Húc thấy vậy liền nói: “Nếu mà như vậy không biết cha và ông của tiểu thư có đồng ý không?”
Liêu Bích Nhi nói: “Tiểu nữ thì có lẽ là không thuyết phục được, nhưng Cổ đại thúc thì có thể, đúng không Cổ thúc thúc?”
Cổ Nhất Phi nghe vậy cười lớn nói: “Đỗ lão đệ công nhận lợi hại thật đấy! Được, cái này ta giúp được, ta cũng muốn uống rượu cưới mà!”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Hôm nay đúng là có chuyện vui rồi, ta nghĩ bây giờ nên thông báo cho Tôn đại nhân biết, bởi vì Tôn đại nhân là cha của Nhạc Kỳ, mà ta cứ tự mình quyết định hết thật thì cũng kỳ lắm, ha ha! Đúng là không nên chút nào!”
Nhạc Kỳ nghe vậy liền nói: “Tiên sinh nói quá lời rồi, trong thâm tâm của Nhạc Kỳ thì tiên sinh và cha của tiểu nữ làm chủ đều giống nhau cả, tiểu nữ đã nói rồi, tiểu nữ hoàn toàn tin tưởng tiên sinh!”
Liễu Tử Húc cũng vô cùng cảm kích nói: “Tiểu sinh đã nói là tiên sinh là người đáng tin cậy mà, thật không sai chút nào! Nếu không có tiên sinh thì có lẽ việc này tiểu sinh không biết nên xử lý ra sao nữa!”
Liêu Bích Nhi nói: “Nếu như không có tiên sinh chỉ dậy, có lẽ bây giờ tiểu nữ đã đùng đùng tức giận về mách ông nội rồi sau đó nhốt vào nhà lao!” Nói xong Bích Nhi bật cười khanh khách, những người xung quanh cũng bật cười theo câu nói đùa của nàng.
Nhạc Kỳ nói: “Tiểu nữ vẫn còn một chuyện nữa mong Đỗ tiên sinh và mọi người giúp đỡ!”
Đỗ Văn Hạo nói: “Nhạc Kỳ cô nương cứ việc nói!”
Nhạc Kỳ nghe vậy ấp úng, e thẹn nói: “Về chuyện thành thân này tiểu nữ đúng là không dám nói thẳng trực tiếp với cha của mình, mong Đỗ tiên sinh mở lời giúp cho tiểu nữ được không ạ?”
Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả nói: “Cái này thì có gì là khó, sau bữa ăn ta đưa cô nương đi gặp thân phụ là cùng chứ gì!”
Bàng Vũ Cầm nghe vậy cũng cười nói: “Mọi chuyện như vậy là đã giải quyết ổn thỏa rồi, thiếp thấy rượu thịt cũng đã nguội hết cả rồi, thiếp sẽ cho người đi hâm nóng lại, rồi chúng ta cùng vui vẻ dùng bữa với nhau!”
Liên Nhi lúc này biết ý đứng dậy kêu người bưng đồ ăn đi hâm nóng lại, Vân Nhi lúc này vội tiến đến trước mặt Đỗ Văn Hạo cúi đầu cung kính nói: “Nô tỳ có mắt mà không trông thấy núi Thái Sơn, ban nãy có gì đắc tội với tiên sinh, mong tiên sinh lượng thứ cho nô tỳ!” Nói xong Vân Nhi liền quỳ luôn xuống dập đầu tạ tội.
Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội cười nói: “Ngươi chẳng qua cũng vì chủ nhân của mình, ta không trách ngươi, ngươi cũng chẳng có gì là sai cả, vậy nhưng về sau Bích Nhi và Nhạc Kỳ cùng là phu nhân của Tử Húc rồi, không có ai là thê là thiếp nữa cả, ngươi không được phép bắt nạt Nhạc Kỳ đó, nghe chưa?”
Vân Nhi nghe vậy ngượng ngùng đáp: “Nô tỳ không dám, Nhạc Kỳ tiểu thư có tiên sinh đỡ lưng cho, ai dám làm gì Nhạc Kỳ tiểu thư chứ?”
Liêu Bích Nhi nói: “Ngươi cũng chỉ vì cái miệng mà mang vạ vào người, còn không đi tạ tội với tiên sinh và Nhạc Kỳ tiểu thư hả?”
Vân Nhi nghe vậy liền ngoan ngoãn dập đầu trước mặt Đỗ Văn Hạo thêm một cái, rồi sau đó lại quay sang Nhạc Kỳ dập đầu cái nữa.
Ngày hôm sau
Vân Nương bận một bộ đồ mà nàng mấy ngày trước đã từng mặc đến tìm Vương Nhuận Tuyết.
Vương Nhuận Tuyết thấy Vân Nương đã tới phòng mình rồi, liền đưa mắt lên ngắm nghía Vân Nương một hồi lâu, nói thật là Vân Nương có một gương mặt vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Bảo Nhi gấp bội phần nữa.
Vân Nương thấy Vương Nhuận Tuyết cứ đi vòng quanh mình nhìn ngắm, không nói câu gì thì thấy làm lạ nói: “Nhị phu nhân! Phu nhân rốt cuộc là đang nhìn cái gì vậy? Phu nhân cứ nhìn thế này Vân Nương cứ cảm thấy thế nào ấy.....!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Hai tháng nay muội đã từng suy nghĩ rằng tại sao tướng công của muội không hề để ý đến dung nhan của muội, mà lại đi sủng ai Bảo Nhi, người mà có dung mạo còn kém hơn cả muội nữa!”
Vân Nương nghe vậy liền đáp: “Nói thật với nhị phu nhân, Vân Nương ngu muội không biết vì lẽ gì nữa!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Dung mạo, thân hình của muội đúng là trăm người mới có một, Bảo Nhi dĩ nhiên là không thể nào bằng được rồi! Ta lần trước đến nhà ngươi chơi cũng thấy Bảo Nhi tướng mạo tầm thường, cử chỉ thô lỗ nhưng ăn mặc lại hơn hẳn muội! Hơn nữa Bảo Nhi rất biết cách trang điểm, các cụ ta thường có câu người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, về điểm này thì muội đúng là không bằng Bảo Nhi rồi!”
Vân Nương nghe vậy đáp: “Vâng! Về điểm này thì Vân Nương cũng biết, chỉ là do muội lười quá không biết cách ăn mặc ra sao, nhất là lúc trang điểm, muội thấy mất thời gian vô cùng!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy bật cười nói: “Vậy thì cả ngày trời muội bận bịu cái gì vậy? Muội đừng có việc gì cũng nhúng tay vào làm, mà kể cả muội có bận bịu như thế nào đi chăng nữa thì muội cũng phải để ý đến bản thân mình xem có xinh đẹp không chứ? Vả lại trang điểm là tô đẹp cho bản thân làm gì có chuyện phí thời gian vớ vẩn, cho dù muội có một nhan sắc hương trời đi chăng nữa mà không chịu khó tô điểm chăm sóc, nhan sắc của muội cũng không lột tả được hết ra ngoài đâu!”
Vân Nương nghe vậy liền nói: “Nhị phu nhân nói đúng lắm, Vân Nương xin ghi nhớ những lời chỉ dạy của phu nhân!”
Vương Nhuận Tuyết thấy Vân Nương hôm nay mặc một chiếc váy màu tím hồng, nước da của Vân Nương ngày trước vốn rất trắng, nhưng do ở dưới phòng của bọn người ở tận một tháng nay, do vậy mà nước da của nàng đã xạm đi khá nhiều. Vương Nhuận Tuyết kêu Anh Tử mang một tấm lụa màu tím nhạt tới, sau đó đóng cửa phòng lại rồi ra ý bảo Vân Nương cởi bó áo váy đang mặc trên người xuống. Vương Nhuận Tuyết lúc này lấy tay đập đập miếng vải màu tím nhạt kia cho đỡ bụi xong rồi đưa nó lên choàng vào thân hình đang không có mảnh vải che thân của Vân Nương.
Màu tím này nhàn nhạt, nhưng lại rất thanh nhã, cộng thêm những đường nét trên thân thể Vân Nương rất gọn gàng, do vậy mà khi nó quấn quanh người Vân Nương hiện lên những đường cong vô cùng tuyệt mỹ, cộng thêm chiếc dây lưng màu trắng có đeo một đôi ngọc bội uyên ương, khi Vân Nương bước đi nó va đập vào nhau kêu leng keng vô cùng vui tai.
Vân Nương sung sướng sờ vào chiếc vải trơn mịn vô cùng vừa ý vì nó đúng là rất hợp với nàng.
“Chỉ tiếc là đây không phải là chiếc váy của muội, thật không ngờ màu tím này mặc lên người lại đẹp như vậy, con mắt của nhị phu nhân quả là lợi hại hơn người!” Vân Nương nói.
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười: “Cái này thì có gì là khó, muội chỉ cần ở đây ăn một bữa cơm tối rồi đi, trong nhà có Anh Tử và Ngọc Lan hai người sẽ may cho muội một bộ quần áo với màu sắc này!”
Vân Nương nghe vậy thì vô cùng nghi ngờ nói: “Tuy là bây giờ váy áo mùa hè may đơn giản hơn một chút, nhưng mà làm gì có ai có thể may được trong vòng ba canh giờ xong được một chiếc áo đâu?”
Anh Tử nghe vậy liền mỉm cười đáp: “Nhị phu nhân đã nói được, thì tất nhiên là được, nô tỳ bây giờ sẽ đo kích thước quần áo cho phu nhân, chỉ cần phu nhân cứ ngồi im ở đây chờ đợi là được!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Bây giờ cũng là lúc mà muội phải thay đổi cách ăn mặc rồi, hôm nay đã tới đây rồi thì không cần phải vội quay về vội đâu cứ để Anh Tử làm áo cho muội xong cái đã, để ta chải đầu cho muội!”
Vân Nương nói: “Làm sao dám để nhị phu nhân trải đầu cho tiểu muội được! Tiểu muội không dám, nhị phu nhân cứ nói cho tiểu muội biết, tiểu muội tự chải được rồi!”
Anh Tử lúc này cũng đã ôm miếng vải tím vừa rồi khoác ở trên người của Vân Nương ra ngoài, Vương Nhuận Tuyết nói: “Tuy là kiểu đầu này của muội cũng không có gì là xấu cả, nhưng mà đã có thêm chiếc áo mới rồi, vậy thì kiểu đầu cũng nên thay đổi một chút! Muội không muốn ta đích thân chải tóc cho muội cũng được, ta sẽ đứng chỉ cho muội nên làm thế nào, chải ra sao, muội cứ làm theo ý của ta là được!”
Vân Nương nghe theo lời của Vương Nhuận Tuyết, còn Vương Nhuận Tuyết thì chỉ ra những chỗ không đẹp trên kiểu tóc của Vân Nương, rồi nhắc nàng nên sửa đổi ra sao cho nó đẹp hơn.
Sau bữa ăn tối, Anh Tử và Mộ Dung Ngọc Lan quả nhiên đã làm xong một bộ áo váy mới, hai người liền đưa đến cho Vân Nương mặc thử, Vân Nương mặc vào xoay một vòng tròn, chiếc váy theo chiều quay bay lượn vô cùng đẹp mắt. Vân Nương đứng im xúc động ngắm mình trong gương, bây giờ trông nàng trở nên đẹp đẽ mê hồn. Vân Nương bất giác nở một nụ cười rạng rỡ hài hòa thưở trước, có lẽ đã lâu lắm rồi nàng chưa bao giờ thấy mình đẹp như ngày hôm nay.
Vương Nhuận Tuyết ngắm nhìn một lúc rồi nói: “Còn đôi giầy nữa, cái này cũng không thể bỏ qua được! Anh Tử ngươi mau mau tìm một đôi giầy tú hoa màu sữa pha tím vào đây cho Vân Nương, như vậy mới gọi là hoàn mỹ chứ!”
Anh Tử nghe xong liền chạy đi tìm đôi giầy của Vương Nhuận Tuyết cho Vân Nương ướm vào, quả nhiên vẻ đẹp của Vân Nương lúc này toát ra vô cùng hoàn hảo.
Vân Nương trong lúc dùng bữa tối thì Vương Nhuận Tuyết ép nàng uống một chú rượu, nên gương mặt của nàng lúc này hơi lựng đỏ, trông rất gợi cảm.
Vân Nương nói: “Nhị phu nhân đúng là con người đòi hỏi rất cao!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muội vốn là một người xinh đẹp, chính vì vậy mà càng không được để bản thân mình quá nỗi tồi tàn, cho dù là một chút thôi cũng không được, bởi vì nếu quá úi xùi không chú ý đến bản thân, người con gái bình thường thì không sao, nhưng với muội thì nó hiện lên rõ quá, như vậy không gây ấn tượng tốt cho người ta chút nào!”
Vân Nương nghe xong liền gật đầu nói: “Muội đã nhớ rồi, về sau muội sẽ không qua quýt trang điểm như vậy nữa!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muội lần này về thì phải cố ý khoe mẽ của mình trước mặt Vương Chí, cứ để anh ta chú ý đến muội, nhưng muội phải nhớ rằng chỉ để cho anh ta được ngắm muội một lúc thôi, sau đó muội vào trong phòng mình đóng cửa đi ngủ luôn, cấm được lằng nhằng sang những việc khác! Anh ta mà muốn vào phòng của muội thì tuyệt đối không được phép cho anh ta vào, ít nhất phải cho anh ta ba ngày như vậy rồi mới cho anh ta vào, mười ngày sau muội lại đến tìm ta!”
Vân Nương nói: “Vâng! Nhưng tại sao lần này không cần đến một tháng vậy?”
Vương Nhuận Tuyết mỉm cười nói: “Muội ăn mặc đẹp đẽ như thế này, sao lại muốn giày vò người ta tận một tháng làm gì nữa, như vậy thì không phải tàn nhẫn quá hay sao?”
Vân Nương nghe vậy thì cười ngượng ngùng nói: “Vân Nương biết rồi, Vân Nương cứ tưởng mình đã biết cách rồi, nhưng thực ra vẫn phải trông cậy hết vào nhị phu nhân chỉ bảo!” Vân Nương nói xong liền đứng dậy cáo từ ra về.
Anh Tử đưa Vân Nương tiễn ra ngoài cửa xong rồi quay lại phòng nói với Vương Nhuậ Tuyết: “Nhị phu nhân! Vân Nương phải đến mấy lần nữa thì tướng công của nàng ấy mới hồi tâm chuyển ý vậy?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muốn một người đàn ông hồi tâm chuyển ý không phải là một chuyện đơn giản, cần phải có nghị lực rất là ghê gớm!”
Anh Tử nói: “Chả trách lão gia lại yêu phu nhân đến vậy!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy mỉm cười nói: “Con nha đầu này đang chê cười ta đấy hả? Cẩn thận ta nói chuyện này với Thạch Đầu để nó trừng phạt ngươi!”
Anh Tử nghe vậy vội thành khẩn nói: “Nhị phu nhân! Những điều nô tỳ nói đều là sự thật, nhưng mà phu nhân biết rằng Vân Nương lần này về nhà phải ứng phó nhiều việc, tại sao phu nhân lại bắt Vân Nương uống nhiều rượu vậy, lẽ nào phu nhân không sợ Vân Nương bị say nói lỡ lời hay sao? Như vậy thì thật là uổng phí công sức của chúng ta quá!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ngươi sai rồi! Lần này Vân Nương quay về có thêm chút rượu vào càng làm tăng thêm vẻ đẹp gợi cảm của Vân Nương, và rượu cũng có thể làm cho Vân Nương thêm dũng cảm hơn trước!”
Anh Tử nghe vậy, ngẫm nghĩ nửa ngày rồi nói: “Gợi cảm là gì ạ?”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì bật cười nói: “Về sau ngươi thành thân rồi thì ta sẽ nói cho ngươi biết gợi cảm là gì!”
Anh Tử nghe vậy e thẹn đáp: “Nhị phu nhân chê cười nô tỳ rồi, nô tỳ dù sao cũng không muốn lấy ai cả, cứ cả đời phục vụ cho mấy vị phu nhân nô tỳ cũng đã mãn nguyện rồi!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ngươi ăn nói gì mà lạ thế? Chúng ta không được để ngươi như vậy mãi được, kể cả có thương tiếc đến mấy chúng ta cũng phải để cho ngươi lập gia đình chứ?”
Anh Tử càng nghe càng ngượng nói: “Dạ thôi thôi! Không nói đến vấn đề này nữa, nói nữa nô tỳ xin cáo lui!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cho dù ngươi có thành thân thì vẫn có thể được ở trong hoa viên này mà, ngươi lo lắng cái gì cơ chứ? Thạch Đầu cũng có nói là mấy đứa nha đầu các ngươi thành thân xong là phải dọn đi chỗ khác đâu mà lo?”
Anh Tử nghe vậy thì bật cười khanh khách nói: “A! Sáng nay nô tỳ đi ngang qua hậu viện nghe người ta nói Thạch Đầu đang chuẩn bị cho bọn nô tỳ mấy đứa nha hoàn để phục vụ, nếu mà thật là như vậy thì nô tỳ và Nhược Vũ, Nhược Vân, Ngọc Lan, Hoắc Hương không phải là sẽ có người hầu mình hay sao?”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Cái này thì ta cũng đã sớm nghĩ ra rồi, chỉ là cứ bận bịu suốt nên quên đó thôi, còn mấy đứa nha đầu các ngươi cũng bận hơn mấy đứa nha đầu bình thường khác, Thạch Đầu nghĩ cũng chu đáo thật, nằm trên giường bệnh rồi mà vẫn không muốn nghỉ ngơi, đúng là một người quản gia tốt!”
Anh Tử nói: “Mọi người lúc đầu vô cùng căm ghét Thạch Đầu, nhưng sau đó phát hiện ra Thạch quản gia cũng vì công việc nên vậy, thực ra quản gia là người vô cùng công minh chính trực!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Ngươi nên nhớ kỹ là chuyện của Vân Nương tuyệt đối không được nói cho ai biết, cho dù có là lão gia hỏi đến cũng không được nói nghe chưa?”
Anh Tử cười đáp: “Dạ biết rồi ạ! Nhị phu nhân cứ an tâm, nô tỳ còn sợ phu nhân đi mách với Thạch Đầu lắm!”
Lúc này Đỗ Văn Hạo cũng đã đi tới Tôn phủ, sau đó đem chuyện của Nhạc Kỳ ra nói tường tận cho Tôn Hòa nghe, Tôn Hòa vốn lúc đầu không hề biết chuyện sau này của Liễu Tử Húc, nên khi nghe Đỗ Văn Hạo kể chuyện, thì ông ta biết được cái anh học trò nghèo kiết xác Liễu Tử Húc kia lại là người vừa thi đỗ tam giáp, do vậy Tôn Hòa vô cùng vui mừng, làm gì có chuyện không đồng ý cho con gái mình lấy Tử Húc. Do vậy mà ông ta liền cho gọi Nhạc Kỳ ra ngoài, sau khi hỏi han một hồi, lúc này ông mới biết được Đỗ Văn Hạo không những lo tiền cho Liễu Tử Húc ăn học, còn mời Tử Húc về nhà nuôi ăn học nữa, sau đó Tôn Hòa còn nghe được Đỗ Văn Hạo giúp Nhạc Kỳ thuyết phục Liêu Bích Nhi, được làm vợ cả nên ông ta rất cảm phục Đỗ Văn Hạo, cứ nằng nặc đòi lưu hắn lại dùng bữa, trong bữa ăn Tôn Hòa không ngớt lời khen ngợi cảm tạ công ơn của Đỗ Văn Hạo.
Mặt khác, Liêu Bích Nhi và Cổ Nhất Phi lúc này cũng đã cùng nhau quay lại kinh thành, trên đường về kinh cả hai cũng đã thương lượng kỹ càng với nhau rồi, Liêu Bích Nhi sẽ nói chuyện với cha và ông của mình trước, nếu như không xong thì lúc đó mới nhờ Cổ Nhất Phi đứng ra nói giúp. Liêu Bích Nhi hiện giờ rất cảm phục Đỗ Văn Hạo, cảm tạ hắn đã kịp thời thức tỉnh nàng, cho nàng hiểu được nguy cơ mà nàng gặp phải, nếu như nàng vẫn cố giữ lấy ý kiến của mình có lẽ cuộc đời này của nàng đúng sôi hỏng bỏng không hết.
Còn Cổ Nhất Phi thì lại nghĩ khác, ông ta nghĩ rằng Đỗ Văn Hạo không muốn nói cho ông biết chuyện tình cảm tay ba giữa Liêu Bích Nhi, Liễu Tử Húc và Nhạc Kỳ vì không muốn ông và phụ thân của ông ra tay giúp đỡ, thậm chí khi Đỗ Văn Hạo lên tiếng khuyên nhủ Liêu Bích Nhi cũng không muốn ông nhúng tay vào chút nào! Cổ Nhất Phi vô cùng ấm ức vì chuyện này, nhưng sau đó ông lại nghĩ lại, ông nghĩ ông và phụ thân của mình đều rất quý Đỗ Văn Hạo, quý hắn ở cái điểm cao ngạo, khí phách không sợ cường quyền, nếu như mà hắn có chuyện gì cũng chạy đến nhờ ông thì có lẽ ông đã không yêu quý hắn như bây giờ được.
Liêu Bích Nhi sau khi nói chuyện với Liêu Khác Bích và phụ thân của mình thì thấy hai người có vẻ do dự, nàng liền cho gọi Cổ Nhất Phi tới để nói đỡ cho mình. Liêu Khác Bích nghe Cổ Nhất Phi phân tích tình hình, hiểu được sự lợi hại của vấn đề, thấy Cổ Nhất Phi nói vô cùng có lý nên cũng đồng ý. Ông sau đó cho người đi nhanh đến quận Tú Sơn tìm Tôn Hòa để bàn chuyện cưới xin, Tôn Hòa dĩ nhiên là không có lý do gì để từ chối cả. Tam phương sau một hồi bàn bạc liền chọn ra một ngày lành tháng tốt, đó là mùng mười tháng sau. Liễu Tử Húc lúc này không có phòng riêng nên Liêu Khác Bích liền liên hệ cới Cổ Tiếu Thiên để Liễu Tử Húc ở luôn kinh thành, đi dạo trong Hàn Lâm Viện, nhà cửa bây giờ cũng đã có sắn rồi, tất cả mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ chờ đến ngày cưới là cờ trống sẽ vang lên rầm trời.
Cũng trong lúc này tại quận Tú Sơn.
Chớp mắt mà mười ngày đã trôi qua, hôm nay là ngày Vân Nương tìm tới Vương Nhuận Tuyết.
Sắc mặt của Vân Nương mấy ngày hôm nay tươi tắn, sáng lạng vô cùng, không những vậy nàng còn đem tặng cho Vương Nhuận Tuyết rất nhiều vải lụa hảo hạng.
Vương Nhuận Tuyết nói: “Xem ra Vương Chí đã động lòng rồi, nhưng tuyệt đối không được để nó kết thúc như vậy, việc tiếp theo là muội phải cầm nắm được trái tim của Vương Chí, cái này thì phải suy nghĩ một chút mới được!”
Vân Nương nói: “Tất cả đều nghe theo chỉ dậy của nhị phu nhân!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Muội sau khi về có thật là làm theo đúng như những gì ta đã dặn không hả?”
Vân Nương nghe vậy bật cười khanh khách nói: “Ngày hôm đó uống chút rượu vào quả nhiên muội can đảm hơn ngày thường rất nhiều, lần đó về đến nhà tướng công rất kinh ngạc, chàng thậm chí còn khen muội trước cả mặt của Bảo Nhi! Nhị phu nhân biết không, chàng đã rất lâu rồi chưa khen muội như thế bao giờ cả, thậm chí đến cả nhìn muội một chút thôi cũng không thèm nhìn nữa. Muội trong bụng rất vui mừng, nhưng vẫn không dám quên lời phu nhân đã dặn! Muội chỉ nói qua loa với tướng công một chút, sau đó mượn cớ mệt mỏi về phòng nghỉ trước. Sau đó muội về phòng được một lúc thì tướng công quả nhiên mò đến gõ cửa phòng muội. Muội cứ vờ như không nghe thấy, cũng không cho đứa hầu ra mở cửa. Ngày hôm sau trời chưa kịp sáng mà tướng công đã mò tới rồi, nhưng muội vẫn nhất định không chịu mở cửa. Đến đêm ngày thứ ba thì tướng công có vẻ tức giận nói muội vô tình, muội chỉ nói là muội ngủ một mình đã quen rồi!”
Vương Nhuận Tuyết nghe vậy thì cười nói: “Xem ra muội đã biết được cái tinh túy trong hành động này rồi đấy!”
Vân Nương đáp: “Kỳ thực thì muội cũng không đành lòng làm vậy, nhưng phu nhân đã dậy cho muội biết làm việc gì cũng phải đến nơi đến chốn, phải có nguyên tắc, do vậy đến tối ngày thứ tư thì tướng công mò đến phòng của muội cứ ở lỳ đấy không chịu đi đâu cả, sau đó thì.....ha ha ha! Không, muội vẫn nghe theo lời của phu nhân, nhất quyết không thể để cho chàng được hưởng một cách dễ dàng như thế được, do vậy mới hẹn với chàng là ba ngày đến đây một lần.!!”